Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 36
Văn Nhược Liễu rủ trai trẻ đi quẩy, chuyện này chẳng có gì bất ngờ.
Cậu em kia còn dẫn theo một người bạn, là một cậu rapper.
Cậu rapper này không cao lắm, Quan Nhất Hòa ước chừng cậu ta mang cả giày, độn thêm miếng lót rồi cộng cả phần tóc vuốt dựng ngược lên thì căng lắm mới được một mét tám mươi.
Bù lại, cậu ta mày rậm mắt to, ngũ quan thực sự rất tinh tế, tính tình lại cởi mở dễ thân. Hơn nữa, rap chính là một trong những phương pháp thẩm mỹ hiệu quả nhất cho đàn ông, nên nhìn tổng thể thì cậu chàng cũng khá là đáng yêu.
Quan Nhất Hòa không có hứng thú nam nữ gì với cậu ta, cô chỉ thấy thích thú như nhìn một chú cún con thôi. Hơn nữa, đi quẩy mà có trai trẻ nhiệt tình quậy cùng thì ai mà chẳng thích.
Có điều, ánh mắt cậu rapper nhìn cô lại hơi là lạ, thái độ cũng ân cần, săn đón ra mặt.
Cô chẳng bận tâm. Chốn ăn chơi đèn mờ rượu mạnh, nâng ly mua vui, rượu vào rồi thì mấy cử chỉ mập mờ cô đều chẳng để bụng. Chẳng qua là thấy thuận mắt thì cô hùa theo, không thuận mắt thì lạnh mặt bỏ đi, đơn giản thế thôi.
Nhưng cô không ngờ tấm ảnh selfie cô và cậu rapper khoác vai bá cổ cười thả ga lại bị một người bạn trong giới đăng lên vòng bạn bè.
Người bạn kia chắc cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, dòng trạng thái chỉ đơn giản là “Lâu ngày không gặp, nay vui quá xá”, kèm theo một loạt ảnh đủ thể loại. Có rượu có người, ai nấy không ôm ấp thì cũng nâng ly quẩy tưng bừng, nhìn qua màn hình cũng cảm nhận được buổi tiệc cháy cỡ nào.
Thật ra đăng mấy thứ này cũng là chuyện bình thường, Quan Nhất Hòa sau khi tỉnh rượu lướt thấy bài đăng còn bấm like một cái.
Ai dè ngay giây sau thông báo nhảy lên: Trần Mộ Giang cũng vừa thả tim.
Trần Mộ Giang đâu phải bạn trai cô, vậy mà nhìn thấy thông báo, tim cô lại vô thức thắt lại.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại vốn im lìm cả ngày đã chứng minh linh cảm của cô là đúng.
Quan Nhất Hòa cảm thấy không quen, hơn nữa cô cực ghét cái cảm giác có lỗi cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong lòng. Cô có hẹn hò với Trần Mộ Giang đâu, làm cái vẻ nhập nhằng dính dáng này để làm gì?
Thế là cô nhắn tin trực tiếp cho Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa đã vỗ nhẹ Trần Mộ Giang và nói ngủ một giấc thật ngon nhé!
Hử? Anh đổi dòng trạng thái này từ bao giờ thế?
Quan Nhất Hòa thắc mắc. Cô nhớ lần trước “vỗ nhẹ” anh, anh vẫn chưa để dòng chữ đi kèm nào cả.
Trần Mộ Giang: ?
Quan Nhất Hòa: …
Quan Nhất Hòa: Em cứ giả bộ tiếp đi.
Phải một tiếng sau Trần Mộ Giang mới trả lời cô.
Trần Mộ Giang: Nếu em mà giả bộ thì hôm nay đã đi tìm chị rồi.
Quan Nhất Hòa: Em cũng thẳng thắn gớm.
Trần Mộ Giang: Chị cũng rất thẳng thắn.
Quan Nhất Hòa: Không phải em thích chị thẳng thắn sao.
Trần Mộ Giang: Đúng là vậy.
Khung chat hiện trạng thái “Đang nhập…” một lúc lâu, kết quả hiện ra chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Trần Mộ Giang: Bỏ đi.
Quan Nhất Hòa: ? Cái gì bỏ đi.
Trần Mộ Giang: Không có gì.
Quan Nhất Hòa: Em muốn nói gì thì nói đi chứ.
Lại một tiếng nữa trôi qua Trần Mộ Giang mới hồi âm.
Trần Mộ Giang: Thật sự không có gì. Chị đang làm gì đấy?
Quan Nhất Hòa: Chuẩn bị viết nhạc một chút.
Trần Mộ Giang: Vậy chị viết đi.
Quan Nhất Hòa: Ừ.
Sau đó hai người không nói thêm câu nào nữa.
Quan Nhất Hòa không ngạc nhiên, nhưng lại thấy bực mình một cách vô lý.
Không phải đã bảo là tạm gác lại thôi sao? Ý của anh chẳng phải là buông được thì tốt, không được thì thôi à? Hơn nữa cô cũng chưa bao giờ yêu cầu anh phải cắt đứt liên lạc với những người phụ nữ khác.
Anh đang làm mình làm mẩy cái gì vậy chứ? Mẹ kiếp.
Ngồi viết nhạc mà Quan Nhất Hòa cứ thấy bứt rứt, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cảm hứng bỗng tuôn trào, thế là cô lắc lắc đầu, rũ bỏ tạp niệm để tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Cuộc sống những ngày sau đó không có biến động gì lớn.
Thi thoảng mất ngủ, ngày đêm đảo lộn, bạn bè rảnh thì rủ nhau đi uống rượu, bận thì tám chuyện trong nhóm chat. Cô vẫn nhận job chụp ảnh, nhạc thì túc tắc viết, có khi bận tối mắt mấy ngày liền, có khi lại ru rú trong nhà cả tuần.
Cũng giống như cuộc sống trước kia của cô, nhìn chung vẫn rất tự do và tận hưởng.
Điều khác biệt duy nhất là Trần Mộ Giang không còn xuất hiện trong danh sách tin nhắn của cô nữa.
Kể từ hôm đó, anh không chủ động nhắn tin, cô cũng chẳng tìm anh.
Một tuần trôi qua, nhớ lại cuộc đối thoại hôm ấy Quan Nhất Hòa vẫn thấy khó hiểu, trong lòng như có ngọn lửa đang âm ỉ.
Cô thầm chửi: Bà mẹ nó, đúng là đồ tiêu chuẩn kép.
Bình tĩnh lại cô lại nghĩ: Nhưng mà dạo trước không nghe nói anh với em gái Ninh nào đó còn gì gì đấy sao…
Nghĩ đến người khác cô lại cáu: Liên quan đếch gì đến bà, biết đâu là giấu kỹ thôi.
Chốt lại: Kệ xác Trần Mộ Giang đi.
Mặc dù lần này cô mất nhiều thời gian hơn bình thường một chút để ném vấn đề ra sau đầu, nhưng kết quả vẫn y như cũ, cô hất tóc, không thèm nghĩ đến anh nữa.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Chiều cuối tuần, Quan Nhất Hòa chủ động nhắn cho một người bạn nhậu, than thở miệng khô quá tối nay có muốn đi làm vài ly không.
Người bạn nhắn lại một tràng ha ha ha, bảo tối nay đang có kèo, rủ cô tới luôn cho vui.
Tới quán bar, nhìn thấy những người ngồi quanh bàn, cô khẽ nhướng mày.
Cậu rapper kia và bạn cậu ta cũng ở đó.
Thấy cô đến, mắt cậu rapper sáng rực lên, vồn vã mời cô ngồi xuống cạnh mình. Cậu bạn đi cùng thấy thế cũng hiểu ý ngay, sau đó cứ liên tục mượn rượu để gán ghép hai người.
Quan Nhất Hòa cũng chẳng mặn mà gì với cậu rapper, chỉ thấy cậu ta hay hay nên mới tỏ ra nhiệt tình một chút. Trên bàn tiệc người ta không nói mấy lời tán tỉnh quá lộ liễu thì cô cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện, dồn toàn bộ sự chú ý vào việc ăn uống vui chơi.
Cuộc vui được một nửa thì có thêm người nhập hội. Cô ngước mắt lên thì thấy người quen, là một thiếu gia nhà giàu hay chơi cùng nhóm Giang Sa. Cô mỉm cười cụng tay chào hỏi rồi nói giỡn vài câu.
Vừa ngồi lại chỗ cũ chưa được bao lâu, cô lại vô tình nhìn về phía người quen kia, bắt gặp ánh mắt ẩn ý của anh ta.
Anh ta nhìn cậu rapper bên cạnh cô rồi lại nhìn sang cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy anh ta quay người vẫy tay về phía cầu thang: “Khéo thế.”
Theo bản năng, cô quay đầu nhìn theo hướng đó, bắt gặp một người đàn ông đang đứng nơi đầu cầu thang, cả người diện một cây đen nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Anh nở nụ cười thoải mái, nghe tiếng gọi thì chỉ phẩy tay.
Ngay sau đó, ở đầu cầu thang xuất hiện một cô gái.
Quan Nhất Hòa cứ nghiêng đầu nhìn người nọ, mãi đến khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, cô mới thong thả dời mắt đi chỗ khác.
Cô tiếp tục nâng ly, cười nói với người ngồi đối diện, vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì.
Cô không ngoái đầu lại nữa, nhưng cậu rapper ngồi cạnh đã nhổm dậy.
Sau lưng vang lên tiếng chào hỏi xã giao ồn ào.
“Anh Trần, yo, lâu lắm không gặp.”
“Ừ, đang uống à?”
“Vâng. Anh Trần, đây là anh em của em, rapper, từng thi Tân Thuyết Xướng mùa 2022.”
“Chào anh Trần.”
“Chào cậu.” Hình như có tiếng cụng tay ôm vai: “Tôi biết cậu, mùa đó Long Nghiệp Nguyên làm đồng sản xuất mà nhỉ.”
“Chuẩn luôn, anh Long đấy ạ.”
Sự chú ý của cả bàn dần chuyển sang mấy người đàn ông kia.
Cô chống cằm, nhón một miếng gà viên bỏ vào miệng, lơ đãng nhìn theo ánh mắt mọi người.
Lại chạm phải một đôi mắt.
Lần này cô không khựng lại nữa, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại giữa mấy gã đàn ông, diễn nét bàng quan, không quan tâm một cách xuất sắc.
Trần Mộ Giang qua chào hỏi mọi người rồi bỏ đi, Quan Nhất Hòa chẳng buồn quay đầu xem anh ngồi bàn nào, hoàn toàn không có hứng thú quan tâm.
Chỉ là ánh mắt của người quen cùng bàn thi thoảng liếc sang khiến cô thấy hơi phiền.
Cứ thế lơ đễnh uống rượu, chẳng biết qua bao lâu, cô đứng dậy đi vệ sinh. Lúc ra khỏi cửa, bước chân cô vô thức dừng lại, nhưng hành lang lần này trống không.
Cô kín đáo bĩu môi, tiếp tục sải bước, khoan thai quay về chỗ ngồi.
Càng đến gần, bước chân Quan Nhất Hòa càng chậm lại, cô không đi tiếp mà khoanh tay dựa người vào cây cột cạnh bàn.
Nghe người trên bàn và người đàn ông áo đen đứng bên cạnh nói chuyện qua lại một lúc, cô mới lên tiếng: “Sao thế?”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô, bao gồm cả Trần Mộ Giang đang đút tay túi quần.
Ánh mắt anh nhìn cô chẳng có gì đặc biệt, đứng đó với vẻ tùy ý, nhưng câu nói thốt ra lại khiến cô suýt phì cười.
Anh nói với cậu rapper và bạn cậu ta: “Ngày mai cô giáo Quan phải chụp hình cho tôi, cần dậy sớm, tôi đưa cô ấy về cùng luôn.”
Cậu rapper đã ngà ngà say, một bên bá vai xưng huynh gọi đệ với Trần Mộ Giang, một bên lè nhè: “Nhưng, nhưng mà… chị Nhất Hòa hứa lát nữa… đi hát cùng tụi em rồi mà.”
Cậu chàng quay đầu lại, say khướt nói: “Đúng không, chị… Nhất Hòa?”
Trần Mộ Giang cũng nhìn qua.
Khuôn mặt Quan Nhất Hòa không cảm xúc nhìn anh hai giây, lại nhìn cậu rapper, không nói gì.
Trần Mộ Giang quay lại cười nói với cậu rapper: “Hôm khác hát, mai cô giáo Quan có việc mà.”
Quan Nhất Hòa cứ im lặng đứng xem kịch hay.
Cô nhìn hai người đàn ông bên bàn, một người tỉnh táo, một kẻ say mềm; người tỉnh táo kia thuần thục đỡ lấy từng ly rượu, trên mặt treo nụ cười xã giao chuẩn mực, nhưng khi ngửa cổ uống cạn thì đáy mắt lại lạnh tanh, uống xong còn liếc cô một cái thâm ý khó đoán.
Lát sau, cuối cùng trên bàn cũng có người nhớ ra phải hỏi ý kiến nhân vật chính.
Bạn của cậu rapper hỏi: “Cô giáo Quan, chị…?”
Quan Nhất Hòa khẽ đảo mắt, nét mặt lạnh nhạt.
Cậu bạn kia trố mắt chờ câu trả lời.
Đúng lúc này nhạc vụt tắt trong một giây, ngay sau đó giai điệu quen thuộc vang lên, là bài “Die Young” của Kesha.
Cậu bạn kia thấy cô không nói gì lại gọi: “Cô giáo Quan?”
Cô ngước mắt lên, làm bộ đang chăm chú nghe nhạc.
Theo biểu cảm của cô, mọi người vô thức chia bớt sự chú ý sang giai điệu nhạc điện tử sôi động.
“I hear your heart beat to the beat of the drums,” (Em nghe thấy tim anh đập dồn dập theo tiếng trống)
Ngay sau đó, ánh mắt cô cuối cùng cũng dừng lại trên người Trần Mộ Giang, kẻ nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Dưới bao ánh mắt dõi theo, cô khẽ hất cằm, nhép miệng theo lời bài hát về phía anh.
“… Oh what a shame that you came here with someone.”
Ôi, tiếc thật đấy, anh lại đến đây cùng ai kia mất rồi.
Đến cùng người khác mà còn đòi đưa tôi về à?
Tiếc ghê nha.
Đôi môi cô đóng mở, trong đáy mắt thoáng hiện lên ý cười trêu tức.
Đôi mắt đen láy của anh từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người cô.
Cô cũng nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó phát hiện.
Hai người mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc trên bàn rượu.
Cuối cùng, cô gái bước tới đã phá vỡ bầu không khí sóng ngầm cuộn trào này.
Quan Nhất Hòa đã sớm thấy bóng dáng cô gái kia từ khóe mắt. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng Trần Mộ Giang rồi lại nhìn anh, ý cười trêu chọc trong mắt càng đậm hơn.
Trần Mộ Giang vẫn đứng trân trân nhìn cô.
Ninh Muội mở to đôi mắt tròn xoe, xuất hiện từ sau lưng Trần Mộ Giang. Cô ấy ngơ ngác nhìn mọi người trên bàn rồi ngước mặt hỏi anh: “Không đi ạ?”
Trần Mộ Giang không đáp.
Ninh Muội tưởng anh không nghe thấy, định ghé sát hỏi lại lần nữa thì Trần Mộ Giang cử động.
Anh rũ mắt, nhếch mép một cái, gật đầu nói đi thôi.
Quan Nhất Hòa vẫn khoanh tay dựa tường.
Trần Mộ Giang chào tạm biệt mọi người, còn chưa kịp xoay người thì Ninh Muội đã vui vẻ chạy đến trước mặt Quan Nhất Hòa.
Cô ấy rất nhiệt tình: “Cô giáo Quan, em thích ảnh chị chụp lắm, đẹp thực sự luôn ấy.”
Quan Nhất Hòa cũng cười với cô ấy: “Cảm ơn em.”
Ninh Muội quả nhiên là một cô em gái hoạt bát, cô ấy mở to mắt nhìn lướt qua mặt Quan Nhất Hòa một vòng rồi lớn tiếng cảm thán: “Trời ơi, mặt cô giáo Quan ở ngoài đời nhỏ xíu à, còn nhỏ hơn trên ảnh nữa, em cảm giác cái điện thoại còn to hơn mặt chị.”
Cô ấy còn quay sang hỏi Trần Mộ Giang: “Đúng không anh?”
Trần Mộ Giang không nhìn cô ấy, mắt dán chặt vào Quan Nhất Hòa, mím chặt môi.
Quan Nhất Hòa chỉ cười.
Ninh Muội lại hỏi: “Cô giáo Quan ơi, khi nào rảnh chị chụp hình cho em được không?”
Quan Nhất Hòa cười khẽ: “Được chứ.”
Cô nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trần Mộ Giang: “Em bảo thầy Trần gửi WeChat của chị cho em nhé.”
Ninh Muội gật đầu lia lịa.
Trần Mộ Giang rốt cuộc cũng mở miệng: “Đi thôi.”
Lúc này Ninh Muội mới chịu quay người.
Trần Mộ Giang và Ninh Muội đi về phía cầu thang, Quan Nhất Hòa thong thả bước vài bước về lại chỗ ngồi, một tay cô lật thực đơn rượu, miệng bâng quơ nói: “Để tôi tiễn hai người xuống nhé.”
Bóng người đàn ông cao lớn trong tầm mắt lập tức đứng khựng lại.
Cô không ngoảnh đầu, ung dung chọn rượu, sau đó cầm điện thoại quét mã chuẩn bị gọi món.
Một lát sau, như thể mới sực nhớ ra, cô quay đầu nhìn Trần Mộ Giang vẫn đang đứng lì ở đầu cầu thang.
Thấy vậy, Trần Mộ Giang thở dài, chủ động lên tiếng: “Chị đừng tiễn nữa.”
Mông cô từ đầu đến cuối còn chưa hề nhấc lên khỏi ghế, nghe anh nói vậy, cô mỉm cười gật đầu: “Thế tôi không tiễn nữa nha, đi đường cẩn thận.”
Người đàn ông đứng ở đầu cầu thang tràn đầy bất lực nhìn vẻ mặt vô tội của cô.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Đột nhiên cô cười ranh mãnh, nhép miệng với anh.
Cô nói: Bye bye nhé.
Anh đứng chôn chân tại chỗ.
Cô không nhìn anh nữa, quay đầu tiếp tục lật thực đơn rượu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ hỏi đám người mặt mũi đang muôn màu muôn vẻ trên bàn: “Mọi người có muốn gọi thêm rượu không?”
Tiếng bước chân sau lưng dần khuất xa.
Giây tiếp theo, màn hình điện thoại của cô sáng lên.
–
Đây là tính năng “Vỗ nhẹ một cái” (Pai yi pai – ) rất phổ biến trên WeChat.
Giải thích ngắn gọn:
Cách dùng: Khi bạn nhấn đúp (double tap) vào ảnh đại diện của ai đó trong khung chat, hệ thống sẽ hiện một dòng thông báo nhỏ màu xám là “A đã vỗ B” (tương tự như tính năng “Chọc” – Nudge trên Facebook, hay “Buzz” của Yahoo ngày xưa nhưng nhẹ nhàng hơn).
Tính năng tùy chỉnh (Hậu tố): Đây là điểm mấu chốt trong đoạn truyện. WeChat cho phép người dùng tự cài đặt dòng chữ hiện ra sau khi bị vỗ.
Nếu không cài đặt gì, nó chỉ hiện: “Quan Nhất Hòa đã vỗ nhẹ Trần Mộ Giang”.
Trong truyện, Trần Mộ Giang đã vào cài đặt và thêm dòng chữ “nói ngủ một giấc thật ngon nhé”.
Nên khi nữ chính vỗ vào avatar anh, hệ thống ghép lại thành: “Quan Nhất Hòa đã vỗ nhẹ Trần Mộ Giang [nói ngủ một giấc thật ngon nhé]”.
Tân Thuyết Xướng: Tên phiên âm Hán Việt của show The Rap of China rất nổi tiếng bên Trung.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 36
10.0/10 từ 17 lượt.
