Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 35
Trần Mộ Giang đi thẳng từ nhà Quan Nhất Hòa đến đoàn phim.
Ngày hôm sau đêm đầu tiên ngủ lại cùng nhau, Trần Mộ Giang bảo lát nữa trợ lý sẽ mang bữa sáng tới, hỏi Quan Nhất Hòa muốn ăn gì.
Có người dâng cơm tận miệng, kẻ lười biếng như Quan Nhất Hòa đương nhiên không từ chối.
Thế là Trần Mộ Giang ở lại nhà cô ăn sáng.
Lọ hoa trên bàn đá cẩm thạch được dời sang một bên, Quan Nhất Hòa nhìn cậu trợ lý lạ hoắc hì hục bày biện thức ăn. Một bên bàn là suất ăn dinh dưỡng, bên kia là sữa đậu nành, quẩy nóng và cơm nắm.
Cô chép miệng: “Làm minh tinh cũng chẳng dễ dàng gì.”
Nam minh tinh đang đứng dựa tường khoanh tay trước ngực đáp: “Dạo trước uống rượu hơi nhiều, phải kiểm soát lại chút.”
Cậu trợ lý trưng ra vẻ mặt “chuyện ngoài lề tôi điếc không nghe”, tay chân thoăn thoắt bày xong rồi định chuồn lẹ.
Quan Nhất Hòa chủ động hỏi: “Cậu không ăn à? Nhiều thế này, ăn không hết đâu.”
Gương mặt vô cảm của cậu trợ lý thoáng vẻ ngạc nhiên, cậu ta liếc nhìn Trần Mộ Giang hai lần, lắc đầu bảo ăn rồi, sau đó quay người chạy biến như một cơn gió.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, cô trêu anh: “Ông chủ như em ra vẻ ghê ha.”
Anh trả lời tỉnh bơ: “Em trả lương cao mà. Với lại giữ chút khoảng cách với trợ lý thì tốt hơn.”
“Trợ lý sinh hoạt mà cũng khó giữ khoảng cách nhỉ?”
“Thì cũng phải để họ biết đây là công việc chứ.”
“Diễn viên cũng chỉ là công việc thôi.”
“Em biết diễn viên chỉ là công việc thôi.” Anh nhìn cô: “Thế nên đôi khi phải tham gia show giải trí em thấy phiền não lắm.”
Cô thắc mắc: “Sao thế?”
“Mồm mép vụng về, não nhảy số không đủ nhanh.”
Cô phì cười: “Em mà mồm mép vụng về á? Đùa chị hả.”
Anh nhếch môi: “Lúc trêu chị thì lạ cái là não lại nhảy số nhanh hơn.”
Cô ném ngay cục giấy về phía anh.
Anh thong thả nhặt cục giấy lên lau miệng, nói: “Dù sao thì mấy cái tính cách cần thể hiện trên show giải trí, em không có, cũng chẳng muốn làm.”
Cô không muốn nói chuyện sâu sắc với anh, nghe vậy bèn đáp bâng quơ: “Thế thì cứ diễn cho tốt là được. Tác phẩm tốt, tiếng lành tự đồn xa.”
“Ừ, giờ cũng coi như khổ tận cam lai rồi. Lúc mới vào nghề cũng nghĩ thế, nhưng vị thế không đủ thì dễ bị bắt nạt lắm.”
Cô đánh hơi thấy mùi dưa đâu đây, lập tức hứng thú hẳn lên.
Nét mặt cô thay đổi quá rõ rệt, anh nhìn cô mà cạn lời.
“Hình như là năm thứ ba thì phải, vừa quay xong bộ “Vô Thoại”… Chị xem chưa?”
Cô cười hì hì, không đáp.
“Hiểu rồi, đáng lẽ em không nên hỏi mới phải.” Anh cười tức tối: “… Hồi đó vai diễn ấy cũng hơi hot một chút nên một tờ phụ san tạp chí tìm em chụp ảnh bìa.”
Cô chen ngang: “Tạp chí nào?”
Anh nói ra một cái tên.
Mắt cô hơi mở to: “Thế cũng ổn áp rồi, ảnh bìa cơ mà.”
“Đúng thế.” Anh gật đầu: “Nên lúc đó em mong chờ lắm, vì buổi chụp đó mà còn tập luyện cấp tốc nửa tháng trời.”
Cô biết thừa chuyện còn có khúc cua, bèn hỏi rồi sao nữa.
“Sau đó… stylist buổi chụp hôm ấy muốn ngủ với em, em không chịu. Lúc đấy chắc cô ta thấy mất mặt, có thể nghĩ em là cái loại sao tép riu mà còn bày đặt chảnh chọe.” Anh cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng: “So ra thì lúc đó cô ta nổi tiếng trong giới hơn em nhiều.”
“Hồi đó em cũng ngây thơ, cứ nghĩ nếu chụp không đẹp thì tạp chí của cô ta cũng bị ảnh hưởng, chắc không đến mức giở trò gì đâu.”
“… Đúng là không giở trò gì thật nên em cũng không nghĩ ngợi nữa.”
Anh ăn gần xong, hất cằm ra hiệu cho cô ăn xong cứ để đó, anh dọn cho.
Cô gật đầu, thế là anh kể tiếp.
“Không lâu sau có Liên hoan phim sinh viên, em cũng đi, kết quả là mượn khắp cái đất Hải Đô này không được bộ đồ nào ra hồn.”
“Em biết ngay mà, cái gì đến cũng phải đến.”
Có vẻ chuyện qua mấy năm rồi giờ nhắc lại anh cũng thấy buồn cười, trong mắt là sự khinh thường nhạt nhẽo: “Người ta không cho mượn thì em mua.”
Anh ngước mắt nhìn cô rồi cười toe toét: “Sau này đưa đẩy thế nào lại hợp tác luôn với nhãn hàng em từng mua đồ lúc đó.”
Cô nghe say sưa, hỏi tiếp: “Sau này hai người có gặp lại không?”
“Có.” Anh gật đầu: “Lúc gặp lại thì cô ta đã phải gọi em một tiếng “Thầy Trần” rồi.”
Có thế thôi á?
Cô vỗ tay, nói với vẻ qua loa: “Oa, câu chuyện truyền cảm hứng ghê.”
Anh liếc xéo dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô, im lặng một lúc lâu.
Bỗng anh đứng dậy: “Thôi, không tám với chị nữa. Ăn xong chưa? Để em dọn dẹp.”
Cô phối hợp tránh đường, miệng vẫn khách sáo: “Cứ nói tiếp đi mà, đằng nào cũng rảnh, chị đang nghe đây.”
“Em hết chuyện hóng hớt rồi.” Anh chẳng thèm nhìn cô: “Máy rửa bát ở đâu?”
Cô chỉ dẫn sơ qua gian bếp cho anh rồi dựa vào khung cửa cười hì hì: “Người yêu cũ, người yêu cũ của người yêu cũ, tình đầu này nọ, chị xin rửa tai lắng nghe.”
Anh chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Bạn gái hiện tại mới được hỏi.”
Cô lập tức quay người chuồn lẹ: “Thầy Trần vất vả rồi nha!”
Trần Mộ Giang dọn bếp xong, ra dáng ông chủ nằm ườn trên sofa nhà Quan Nhất Hòa đọc kịch bản.
Quan Nhất Hòa nghiêng đầu đứng ở cửa thư phòng nhìn anh một lúc, anh dường như không phát hiện ra, chỉ chăm chú lật trang giấy.
Sau đó cô quay vào thư phòng, bắt đầu viết nhạc.
Sau đó cứ thế mà lằng nhằng dây dưa, bữa tối cũng ăn cùng, ngủ lại ngủ chung, trước khi Trần Mộ Giang lên xe chuyên dụng rời đi còn dặn cô quần áo anh thay ra cứ để ở nhà cô là được.
Cô cau mày, nhưng vấn đề thốt ra lại lệch trọng tâm.
Cô bảo giặt kiểu gì đây.
Anh đã đi được hai bước, nghe vậy bèn quay lại: “Không có chất liệu gì đặc biệt đâu, chị cứ quăng vào máy giặt quay là được, nếu thấy phiền thì bảo Tiểu Trương qua xử lý cho.”
Cô ngáp một cái, xua tay bảo khỏi, cho phép mình giặt tùy ý là được.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô nói thêm: “Chị không giặt đồ lót đâu đấy nhé.”
Anh đứng ở cửa thang máy vọng lại: “Đồ lót em cầm theo rồi.”
“Ồ.”
Anh nghe điện thoại, bước vào thang máy, vẫy tay với cô: “Em đi đây, chị vào nhà đi.”
Cô quay người đóng cửa.
Cứ tưởng sau khi Trần Mộ Giang đi, thế giới của cô sẽ được yên tĩnh một chút, ai ngờ sau lời từ biệt lần này, anh lại phá lệ nhắn tin cho cô liên tục.
Ngày thứ hai anh vào đoàn phim, cô cùng nhóm Đường Cảnh Văn đi Disneyland. Cô không đăng bài lên vòng bạn bè, nhưng Đường Cảnh Văn thì có, thế là Trần Mộ Giang nhắn hỏi cô chơi có vui không.
Cô bảo đi nhiều quá rồi nên chai sạn cảm xúc, chủ yếu là đi chụp ảnh hộ bạn bè thôi.
Anh bảo anh chưa đi bao giờ, vẫn luôn muốn chơi trò đường đua ánh sáng vì anh rất thích phim đó.
Sau đó, như muốn trêu chọc cô, anh bảo lần sau cô giáo Quan chụp giúp anh một bộ ảnh ngoại cảnh ở Disneyland theo góc nhìn bạn gái nhé.
Quan Nhất Hòa chẳng buồn suy nghĩ, gửi ngay bốn chữ.
Quan Nhất Hòa: Yêu đương công vụ?
Quan Nhất Hòa: Lần này fan không tin em nữa đâu.
Trần Mộ Giang: Ha ha ha, thế thì công khai.
Thật ra tin nhắn vừa gửi đi, Quan Nhất Hòa đã thấy dùng từ yêu đương hơi không ổn, nhưng cô thực sự không nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để mô tả việc một cô bạn gái tin đồn chạy đi chụp bộ ảnh góc nhìn bạn gái cho anh.
Hơn nữa gửi đi rồi thì chắc chắn đối phương đã đọc được, thu hồi lại thì trông giả trân quá.
Haizz, thôi kệ đi. Cô bực bội mất một giây, sau đó quẳng luôn chuyện này ra sau đầu.
Tuy nhiên, không biết có phải vì bốn chữ kia hay không mà sau đó ngày nào Trần Mộ Giang cũng vào WeChat của cô điểm danh.
Hôm nay gửi ảnh cơm hộp ở đoàn phim, ngày mai gửi ảnh chú cún con đi lạc vào phim trường, ngày kia lại chủ động mách lẻo chuyện Quan Vĩ Diệp vốn phải làm bài tập lịch sử âm nhạc phương Tây lại lén lút rủ anh leo rank game.
Trần Mộ Giang bảo: Để em giúp chị mắng nó.
Cô nói cảm ơn thằng cháu trai thứ hai. Hai mươi phút sau, cô phát hiện cả Quan Vĩ Diệp lẫn Trần Mộ Giang đều không trả lời tin nhắn.
Cô cười khẩy, ngón tay gõ phím tanh tách nhắn cho Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa: Mắng nó trong bản đồ game hả?
Vài phút sau, Trần Mộ Giang trả lời.
Trần Mộ Giang: Ha ha ha.
Trần Mộ Giang: Ván trước lỡ bắt đầu rồi.
Trần Mộ Giang: Ván này em đã nghiêm khắc từ chối lời mời của Tiểu Quan rồi đấy.
Đối mặt với sự mỉa mai lạnh lùng của Quan Nhất Hòa, tin nhắn của Trần Mộ Giang rõ ràng mang giọng điệu dỗ dành.
Sau đó hai người lại chuyển sang nói chuyện khác.
Mỗi lần Trần Mộ Giang điểm danh đều không kéo dài quá lâu nên Quan Nhất Hòa cảm thấy chẳng có lý do gì để từ chối hay lờ đi cả, lần nào cô cũng nghĩ “thôi trả lời một tí, đằng nào cũng chẳng tốn não”.
Thế là chủ đề dần dần mở rộng từ việc Trần Mộ Giang đơn phương báo cáo lịch trình sang thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Hôm nay hỏi cô viết nhạc có suôn sẻ không, mai hỏi cô ăn trưa món gì, ngày kia lại hỏi tối thứ Sáu cô định làm gì.
Biết cô định ra ngoài uống rượu, anh bảo nếu có trai đẹp thì chia sẻ cho anh xem với.
Cô cười, bảo không ngờ anh cũng có gu này.
Anh đáp, luôn luôn học hỏi, duy trì sự tiến bộ.
Không hiểu sao những lời của anh khiến cô nghe rất lọt tai, thế là cô ấn giữ nút ghi âm, kể sơ qua cho anh biết tối nay là kèo gì.
Anh trả lời: Cảm giác đàn ông tối nay chẳng ai đẹp trai bằng em cả.
Cô gửi một cái meme biểu thị sự chê bai.
Anh cũng đáp lại bằng một cái meme, bảo: Cho em kiêu ngạo một chút đi.
Lúc đó cô đang bận sửa soạn nên đọc xong không trả lời ngay. Nửa tiếng sau Trần Mộ Giang gọi điện tới.
Cô bắt máy: “Đang trang điểm.”
“Chị cứ trang điểm đi.” Đầu dây bên kia nói ngắn gọn: “Chỉ muốn dặn chị một câu, uống muộn quá thì để Tiểu Trương qua đón, không cần gọi tài xế công nghệ đâu.”
“Chị không trả lương cho Tiểu Trương đâu nhé, nói trước đấy.”
Bên kia vang lên tiếng cười khàn khàn: “Em trả. Lần này Tiểu Trương không theo đoàn phim, đang nhận lương mà không có việc gì làm đây.”
“Ok, thế ông chủ Trần còn cần chị sai bảo cậu ấy làm gì nữa không? Không thể để em tốn tiền vô ích được.”
“Uống cho bọn họ gục hết đi.”
Cô cười lớn, tâm trạng rõ ràng phấn chấn hẳn lên: “Rõ! Quyết không phụ sự kỳ vọng của tổ chức.”
Lúc Quan Nhất Hòa đang high, Trần Mộ Giang không biết là bận quay phim hay biết điều không làm phiền, tóm lại mãi đến nửa đêm anh mới xuất hiện trở lại, vỗ nhẹ cô trên WeChat.
Cô uống hơi nhiều nên ngà ngà say, thấy thông báo liền gọi lại luôn.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút quyến rũ chết người, cái đầu choáng váng của Quan Nhất Hòa cũng chẳng nhớ mình đã đáp lại những gì, nhưng chắc chắn là mấy lời tán tỉnh lả lơi.
Bởi vì sau ngày hôm đó, thời gian Trần Mộ Giang xuất hiện trong WeChat của cô ngày một dài hơn.
Cô không thấy phản cảm với điều này, nên cũng mặc kệ cho mọi chuyện phát triển tự nhiên.
Trần Mộ Giang vào đoàn phim đã một tháng, hai người chưa hề gặp lại, anh nhắn tin bảo vừa quay xong mấy cảnh lớn, hôm nay được nghỉ xả hơi.
Anh nói: Cô giáo Quan của em tối nay tắm bồn có cần người tiếp không?
Quan Nhất Hòa lại bảo cô cũng vừa xong việc, hẹn đi quẩy rồi.
Anh hỏi lại đi với hội chị em của chị à?
Cô trả lời ậm ờ: Cũng gần như thế.
Anh hiểu ý, không nói gì thêm, tiếp tục trò chuyện bình thường với cô.
Đến khi cô báo tin đã đến hộp đêm, anh bỗng nhiên nhắn vài câu lạ lùng.
Trần Mộ Giang: Ừ, chị cứ chơi đi.
Trần Mộ Giang: Chơi vui vẻ với hội chị em nhé.
Trần Mộ Giang: Còn mấy ông “anh em tốt” thì tạm gác sang một bên đi.
Quan Nhất Hòa không trả lời trực diện.
Mấy ông “anh em tốt” có thể gác. Dạo này cô đúng là không liên lạc với người đàn ông nào khác thật.
Nhưng chuyện “gác hay không” chỉ là vì cô chưa gặp được ai vừa ý, chứ chưa đến lượt anh lên tiếng quản.
Về những tin đồn tình ái của Trần Mộ Giang với các cô gái khác, cô chưa bao giờ quan tâm. Cô cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ rằng Trần Mộ Giang tưởng cô không nhắc tới là cô không biết. Anh hẳn phải rất rõ, việc cô không nhắc tới thực ra là đang ngầm bảo anh cũng đừng có nhắc tới.
Quan Nhất Hòa nhìn lại dòng tin nhắn Trần Mộ Giang vừa gửi.
Câu “gác sang một bên” của anh không hẳn là yêu cầu, cũng chẳng tính là cầu xin, mà mang chút hàm ý có thể thương lượng. Thế nên đối với hành động hơi vượt quá giới hạn này của anh, cô vẫn không nảy sinh cảm giác khó chịu.
Còn về việc có nghe lọt tai hay không ấy mà…
Cô vừa nghĩ thầm trong bụng, vừa liếc nhìn góc nghiêng của anh chàng ở bàn rượu bên cạnh thêm vài lần.
–
Bộ phim mà Trần Mộ Giang nhắc đến là TRON: Legacy.
Đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng với phong cách hình ảnh Cyberpunk và đèn neon rực rỡ. Nội dung kể về nhân vật chính lạc vào thế giới kỹ thuật số bên trong máy tính. Chi tiết “Lightcycle” (xe mô tô ánh sáng) với những vệt sáng đuôi xe khi đua tốc độ cao chính là biểu tượng của phim và là nguyên mẫu cho trò chơi tàu lượn siêu tốc TRON Lightcycle Power Run tại Disneyland.
Yêu đương công vụ (Gốc: Công phí luyến ái): Thuật ngữ chỉ việc lợi dụng thời gian hoặc chi phí làm việc để tranh thủ hẹn hò riêng tư (thường dùng trong giới giải trí). Ý Quan Nhất Hòa trêu Trần Mộ Giang là “mượn cớ chụp ảnh cho fan để rủ cô đi chơi”.
…
Vẫn đang trong giai đoạn kéo đẩy vờn nhau.
Đừng vội nhé, trước khi hai người họ hạ quyết tâm yêu đương thì chắc chắn sẽ còn do dự một thời gian.
Bởi vì tình yêu đối với cả hai người bọn họ đều không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng cũng chính vì lý do này, nên một khi đã chính thức xác định quan hệ, họ sẽ yêu rất nghiêm túc, đúng không nào. :)
Ngoài ra: Gương vỡ lại lành nhưng không ngược (ít nhất tôi thấy đỡ hơn nhiều so với cặp La Cầm hahaha), chỉ là vờn qua vờn lại thôi. Không đọc đoạn này cũng không sao, không ảnh hưởng đến cốt truyện chính.
Hết giai đoạn mập mờ là xác định quan hệ chính thức luôn, yêu đương vài chương rồi sẽ chuyển tiếp đến giai đoạn gương vỡ lại lành, dòng thời gian sẽ nhảy cóc gần ba năm, tức là hai người đã yêu nhau êm đềm suốt ba năm trời.
Thế nên sau khi hết mấy chương mập mờ này, mọi người coi như truyện đã hoàn thành (Happy Ending) cũng được.
Cảm ơn mọi người đã yêu thích. :)
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 35
10.0/10 từ 17 lượt.
