Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 40
“Giữ chị lại đi.”
Trần Mộ Giang ngơ ngác.
Chưa kịp để anh phản ứng, Quan Nhất Hòa đã kêu lên “Ây da”, cười tít mắt nhích lại gần, tựa đầu lên vai anh.
Cô nói: “Thôi bỏ đi, khỏi cần em giữ nữa. Lần này coi như em hời, chị tự qua đây vậy.”
Đầu tựa vào đầu, không gian trên bãi biển tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng sóng vỗ rì rào từ xa.
Quan Nhất Hòa nhắm mắt mỉm cười, dường như hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí yên bình này. Tay cô buông thõng trước đầu gối, một lúc sau được người bên cạnh nắm lấy.
Trần Mộ Giang nắm lấy tay cô, bỏ vào túi áo mình. Anh vẫn im lặng, nhưng bàn tay lại siết rất chặt.
Khi mở lời lần nữa, hai người không tiếp tục chủ đề ban nãy mà chuyển sang chuyện khác. Họ trò chuyện trên trời dưới biển như hai người bạn, cho đến khi gió bắt đầu trở nên buốt giá.
Thế là Quan Nhất Hòa co ro rúc vào trong áo khoác của Trần Mộ Giang, hai người dính lấy nhau đi ngang như cua bò, vừa cười ha hả vừa di chuyển về phía đê.
Xe không quay về trung tâm thành phố. Ngồi lên xe, hai người nhìn nhau một cái, Quan Nhất Hòa chủ động bảo muộn quá rồi, về khách sạn ngủ thôi, đừng về Phố Tây nữa.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về sau, cô lẩm bẩm một mình: “Chậc chậc, lại sắp lên hot search, lại sắp bị chửi rồi đây.”
Trần Mộ Giang quay đầu nhìn, khóe miệng cong lên.
Nằm trên giường, cả hai đều rũ mắt buồn ngủ nhưng vẫn cố nói chuyện. Trần Mộ Giang nói với Quan Nhất Hòa rằng đã rất lâu rồi anh không liên lạc với ai khác, còn muốn giải thích với cô chuyện xảy ra ở quán bar hôm nọ.
Quan Nhất Hòa chặn họng anh bằng một nụ hôn.
Nụ hôn kết thúc, cô thủ thỉ nhẹ nhàng: “Không cần giải thích, không sao cả.”
“Chị không để tâm à?”
“Ừ.” Cô gật đầu thừa nhận, nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Không liên quan đến việc để tâm hay không, mà là chị thấy không quan trọng. Chị chỉ phản ứng với những gì chị cảm nhận được thôi. Mọi thứ khi em ở trước mặt chị, chị đều rất thích, còn những chuyện khác thì không liên quan đến chị.”
Cuối cùng, cô chủ động nói dạo này cô cũng không có ai khác.
Trần Mộ Giang gật đầu nói tốt, nhìn đôi mắt cô dần cong lên thành hình bán nguyệt.
Cô cũng bắt chước bộ dạng của anh, gật đầu nói tốt.
Anh hôn cô, hỏi: “Còn muốn nói chuyện gì nữa không?”
Cô đáp: “Tạm thời không nói nữa.”
Anh đồng ý ngay tắp lự, rồi lại hôn cô thêm cái nữa.
Trần Mộ Giang v**t v* mái tóc Quan Nhất Hòa, rũ mắt nhìn cô, nét mặt nhu tình.
Cô nhìn anh, mím môi rồi lại mở lời: “Thực ra cũng chẳng cần nói gì nữa đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi, lãng mạn là được.”
Đồng tử anh hơi giãn ra, khóe môi không tự chủ được mà vút lên cao.
Anh ôm cô vào lòng, tì cằm l*n đ*nh đầu cô. Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói truyền từ trên đầu xuống: “Được. Lãng mạn là được.”
…
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Mộ Giang sống chết đòi tự lái xe đưa Quan Nhất Hòa về nhà.
Anh bảo, hoặc là hôm nay chị ở lại đây, em sẽ biến mất đến phim trường ngay bây giờ; hoặc là chị ngắm gương mặt này của em thêm hai tiếng nữa, em lái xe đưa chị về nhà.
Cô liếc xéo: “Không phải bảo thuận theo tự nhiên sao? Sao dính người nhanh thế?”
Anh bày ra biểu cảm khó hiểu: “Hả? Em muốn thử xe mới mà.”
Cô cười ha hả.
Thấy cô cười, khóe miệng Trần Mộ Giang cũng cong theo, sau đó anh sán lại gần, huých nhẹ vào vai cô: “Ở lại một đêm nữa nhé?”
Lông mày anh nhướng lên, ánh mắt lướt một vòng trên gương mặt rõ ràng là đang dao động của Quan Nhất Hòa, khẽ tủm tỉm trêu chọc: “Thuận theo tự nhiên ở lại một đêm nữa nhé? Bạo Bạo.”
Cô cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn từ chối.
“Không phải là không muốn ở bên em thêm chút nữa.” Cô bĩu môi: “Trước đây chị cứ động tí là ra ngoài ở khách sạn, kết quả tự nhiên có một ngày bắt đầu cực kỳ ghét cảm giác ở khách sạn, chẳng có lý do gì cả.”
“… Nhà ngay đây rồi mà còn phải ở khách sạn, cảm giác đó khó chịu lắm, em hiểu mà đúng không?”
Trần Mộ Giang thở dài, khẳng định chắc nịch: “Em hiểu quá đi chứ.”
Anh hôn cô một cái, ngả người ra sau với động tác khoa trương: “Nhất là khi tối nay phải ngủ một mình.”
Quan Nhất Hòa cong mắt, xoay người nằm lên ngực anh: “Chị sẽ nhớ em mà!”
“Thôi đi, em nhớ chị thì có.”
“Em đừng có nói chị như kẻ không tim không phổi thế chứ, chị sẽ nhớ em thật mà.”
“Ừ ừ ừ.”
“Trần Mộ Giang!”
Suốt quãng đường từ phòng ra bãi đỗ xe, hai người cứ vờn nhau mãi cái chuyện “có nhớ hay không”, vừa trêu chọc vừa hờn dỗi. Ở chốn công cộng không tiện làm gì quá trớn, họ đành vờ giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thi thoảng lại lén lút chọc ghẹo đối phương.
Lên xe, Quan Nhất Hòa lập tức bung xõa, giọng nũng nịu nửa đùa nửa thật: “Sẽ nhớ em thật đấy.”
Trần Mộ Giang vừa khởi động xe vừa liếc nhìn cô: “Em chẳng bảo ok suốt rồi còn gì?”
“Mặt em viết rõ chữ không tin kia kìa.”
“Thế thì phải xem biểu hiện của chị.” Anh nghiêng người hôn cô một cái, lùi lại một chút, cong môi cười: “Nhớ em thì nói chuyện với em nhiều vào.”
“Giờ chị nói luôn với em nhé, chịu không?”
Quan Nhất Hòa hắng giọng: “Bản đồ Nhất Hòa nhắc nhở bạn, ngã tư đèn xanh đèn đỏ phía trước vui lòng đi thẳng, tất cả các làn đường đều có thể lưu thông.”
“… 400 mét nữa đi về bên trái.”
“… Làn đi thẳng qua đèn xanh đèn đỏ rồi đi về bên trái vào hầm… Ơ ơ ơ, vào hầm kìa đại ca.”
Trần Mộ Giang cười run cả người: “Thôi đừng nói nữa, tí tài xế không cầm vững vô lăng bây giờ.”
Anh nhìn chằm chằm phía trước, miệng nói: “Sao chị đáng yêu thế nhỉ? Cô chú sinh chị kiểu gì vậy? Có tính ngày lành tháng tốt không?”
“Đừng đùa, bố chị nghiên cứu thật đấy.” Quan Nhất Hòa vỗ tay cái bốp: “Từ hồi đại học ông ấy đã nghiên cứu làm thế nào để làm bố rồi. Trước khi sinh chị, ông ấy mua một quyển sách, nội dung là của một giáo sư nước ngoài chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này, dựa trên khoa học để tính toán thời gian sinh con tốt nhất mỗi ngày trong vòng mười năm tới.”
“Thật hay đùa đấy?”
“Thật mà, để hôm nào chị hỏi xem ông ấy còn tìm thấy quyển sách đó không…”
Hai người trò chuyện rôm rả, đại minh tinh lái xe rất vững tay, còn Quan Nhất Hòa phụ trách khuấy động bầu không khí. Tâm trạng cô khá tốt, liếc nhìn bầu trời trong vắt ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vào trong xe, cô bỗng giật mình nhận ra bản thân đã nảy sinh cảm giác quen thuộc đến lạ thường với chiếc xe của Trần Mộ Giang.
Đương nhiên anh không lái xe mới, đại minh tinh mà lái xe chuyên dụng à? Có phải tài xế đâu.
Chiếc SUV này của Trần Mộ Giang có lẽ đã được trợ lý lái đến từ trước, Quan Nhất Hòa từng ngồi mấy lần rồi nên lúc này càng thêm tự nhiên. Cô ngó nghiêng trái phải rồi trực tiếp vươn tay chọc vào màn hình cảm ứng, định mở nhạc lên.
Lướt vài cái, cô hơi ngạc nhiên: “Đây là bài “Tiểu Đề Đại Tố ” do chị phối mà? Em thêm vào playlist thật à?”
“Không thì sao? Em lừa chị làm gì.”
“Thấy hay thật hả?”
“Chị Quan lại nghi ngờ trình độ của mình sao?”
Trần Mộ Giang chỉ buột miệng nói vậy nhưng Quan Nhất Hòa lại chững lại trong giây lát, sau đó nhún vai đáp: “Không phải nghi ngờ, chỉ là không ngờ em lại thích đến thế.”
Nó nằm ngay vị trí đầu tiên trong danh sách phát gần đây.
Nghe vậy Trần Mộ Giang cười: “Thật sự rất hay mà, em không thích phong cách của bản gốc lắm, thích bản của chị hơn.”
Quan Nhất Hòa mím môi: “Vinh hạnh, vinh hạnh quá.”
Tiếng piano vang lên, Quan Nhất Hòa không nói nữa, ra chiều chăm chú nghe nhạc. Ban đầu Trần Mộ Giang không để ý lắm, nhưng khi lơ đễnh liếc nhìn cô một lần thì anh bỗng dưng nhận ra điều gì đó. Trước khi đèn xanh bật sáng, anh quay đầu nhìn cô trong hai giây rồi lại nhìn về phía trước.
Quan Nhất Hòa biết anh đang nhìn mình nên khi anh mở miệng hỏi, cô không hề thấy bất ngờ.
Anh hỏi: “Thật ra em tò mò lắm, tại sao chị lại không làm nhạc nữa?”
Lần này Quan Nhất Hòa không lảng tránh nữa. Cô không hề giấu giếm, kể lại những lần vấp ngã khi học Tiến sĩ rồi cả những khó khăn đủ đường khi tìm việc sau khi về nước. Giọng cô đều đều, cảm xúc cũng không dao động quá nhiều, đầu tựa vào cửa kính, mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
“… Phim ngắn Cannes được đề cử của đạo diễn người Hoa ấy, em biết không? Phim “Rừng Thưa”.”
Người đàn ông gật đầu, cô cười khẽ: “Nhạc phim là do sư đệ của chị viết đấy, cậu ấy bây giờ vẫn đang học Thạc sĩ.”
“… Rồi thì bạn bè quanh chị, người thì đạt giải ARD, à, giải ARD thì cũng ngang ngửa với…” Cô nghiêng đầu, bấm đốt ngón tay: “Giải Chopin, giải Tchaikovsky ấy. Cuộc thi ở Đức. Bạn học của chị đấy, đạt giải ARD, ký hợp đồng với Sony, được nhà xuất bản Bärenreiter phát hành tác phẩm, ai nấy đều trâu bò cả.”
“… Xong rồi đợt trước chị dạy đàn cho thằng khỉ nhỏ, nó bảo nó thấy chị giỏi cực kỳ. Lúc đó chị nghĩ bụng, một thằng nhóc ngốc nghếch đến cái giọng cùng tên là gì còn chẳng biết thì đương nhiên thấy chị giỏi rồi.”
Trần Mộ Giang hiểu ý cô đang tự chế giễu điều gì, anh bật cười thành tiếng.
Cô lập tức quay đầu lại, trừng mắt: “Em xem chị nói đúng không! Được một tên ngốc nghếch khen ngợi như thế, đúng là chọc chị tức chết mà.”
“Tức đến mức gọi điện cho em luôn.”
“Chứ còn gì nữa.”
Cười xong, Trần Mộ Giang nghiêm mặt lại: “Nhưng mà chị giỏi thật mà.”
“Chị có bao giờ nghĩ, chính vì chị rất giỏi nên xung quanh chị mới toàn là người giỏi không?”
“Đẳng cấp của chị trong giới âm nhạc vốn dĩ đã không phải là tầm thường rồi.”
Nét mặt anh rất nghiêm túc: “Em luôn thật lòng cảm thấy chị rất tài năng. Chị đừng để những kẻ ngoài nghề kia ảnh hưởng.”
Cô cười: “Ngoài nghề ư? Không đâu. Chuyện người ta bảo chị không phải Tiến sĩ, giờ nghĩ lại cũng chỉ là cái cớ để chị buông xuôi thôi. Chị đời nào lại bị mấy kẻ không biết gì ảnh hưởng chứ.”
Thực ra người trong nghề cũng chẳng ảnh hưởng được đến cô.
Người duy nhất có thể ảnh hưởng đến cô chỉ có chính bản thân cô.
Là tự cô chui vào ngõ cụt, tự cô đâm đầu vào chỗ bế tắc, rồi cái tính lười biếng lại dụ dỗ cô cứ thế loanh quanh mãi ở cuối con ngõ ấy ngày này qua ngày khác.
Trần Mộ Giang bỗng nói: “Em có thể nghe thử tác phẩm chị viết không?”
“Khoa sáng tác các chị viết nhạc cổ điển? Hay là New music?” Anh nói rất trôi chảy: “Em nhớ bây giờ đều viết nhạc đương đại, đúng không?”
Quan Nhất Hòa nhướng mày: “Em biết cũng nhiều nhỉ?”
“Dù sao cũng được tính là nửa người của học viện âm nhạc mà.”
Cô không từ chối, thành thạo bật phần mềm vượt tường lửa rồi mở kênh Youtube của mình lên. Trước khi phát, cô nhắc nhở với vẻ ghẹo đùa: “Nghe nhạc của khoa sáng tác bọn chị bao giờ chưa? Đừng có bị dọa đấy nhé.”
Anh lại rất bình tĩnh: “Đương nhiên là nghe rồi. Ở London đầy rẫy mấy buổi hòa nhạc New music, hồi Xiami Music chưa đóng cửa, em thường xuyên lên đó nghe Arvo Pärt và John Cage.”
Cô bày ra nét mặt kinh ngạc khoa trương, bị anh rảnh tay vỗ nhẹ một cái lên đầu.
Một khúc nhạc kết thúc, Quan Nhất Hòa bên ngoài trông rất thoải mái, nhưng trong lòng lại hơi thấp thỏm.
Trần Mộ Giang gật đầu đánh giá: “Rất hay, em thích.”
Cô nửa đùa nửa thật, hỏi có thật không?
Anh bảo, em còn chưa nói hết mà.
“Em không ngờ một người nóng tính như chị khi viết ra tác phẩm lại… mang đầy tính “Thiền” như vậy?”
Thấy cô giả bộ định đánh mình, anh cười rồi nghiêm túc nói: “Tiếng tan, nhưng hình không tan. Em cảm giác như mình nghe thấy tiếng mưa, giống như đang ngồi trong một ngôi chùa cổ, ngắm nhìn từng giọt nước từ mái hiên rơi xuống, rơi vào vũng nước nhỏ trên mặt đất, hình ảnh phản chiếu trong vũng nước cứ loang ra từng vòng rồi lại hợp lại.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười dịu dàng: “Bản nhạc này khiến người ta muốn dẫn người mình yêu thương cùng nghe lại một lần nữa, rồi nói với người ấy rằng: Tôi đưa người đi nghe tiếng mưa này.”
Quan Nhất Hòa im lặng hồi lâu, cô ngẩn ngơ nhìn sườn mặt anh.
Youtube tự động chuyển sang video tiếp theo, lúc này loa vang lên đoạn mở đầu của một tác phẩm khác của cô, có lẽ vì là bản thu âm trực tiếp nên âm thanh không lớn lắm, nhất thời khiến cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Ngay khi cô tưởng rằng trái tim đang dần bình tĩnh lại sẽ trở về bình thường, thì đèn đỏ lại sáng lên, Trần Mộ Giang đạp phanh, sau đó quay đầu nhìn cô.
Gương mặt anh vẫn tràn đầy sự dịu dàng: “Khi nào mới có cơ hội được nghe lại bản nhạc này ở quê hương đây?”
“Đến lúc đó cùng nhau nghe tiếng mưa nhé, cô giáo Quan của em.”
–
“Còn muốn nói chuyện gì nữa không” = Ý là “Có muốn nói về chuyện giữa chúng ta không”.
“Thực ra cũng chẳng cần nói gì nữa đâu” = Ý là “Đã biết tỏng là chúng ta thích nhau rồi, cũng chẳng ai qua lại với người khác nữa, khác gì đang yêu nhau đâu, cứ thuận theo tự nhiên thôi”. :)
Tóm lại là coi như đã ở bên nhau rồi, còn khoảng hai chương nữa là chính thức xác định quan hệ, sau đó là mấy chương yêu đương ngọt ngào, rồi đến chia tay và gương vỡ lại lành.
Chú thích thêm: ARD, Chopin, Tchaikovsky đều là những cuộc thi âm nhạc cổ điển hàng đầu thế giới. Cuộc thi Chopin chính là nơi Lý Vân Địch đạt giải lớn, thế nên mấy năm trước khi còn hoạt động, trong một lần biểu diễn ở Hàn Quốc hay đâu đó mà anh ta đàn Chopin bị quên bài, đúng là tự tìm đường chết, anh ta nổi danh nhờ giải Chopin cơ mà…
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 40
10.0/10 từ 17 lượt.
