Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 31
Trần Mộ Giang hôn rất dứt khoát, Quan Nhất Hòa cũng chỉ hơi ngẩn người một chút rồi lập tức đáp lại.
Họ đứng cuối hành lang vắng lặng nhắm mắt ôm hôn nhau, chỉ cách một khúc ngoặt là đến quầy bar của nhà hàng, tiếng nhân viên đi lại thấp thoáng vọng tới.
Môi lưỡi quấn quýt rồi tách ra, cô mở mắt, trong tầm nhìn là gương mặt gần trong gang tấc của anh, đôi mắt ấy đang nhìn cô không rời.
Khóe miệng anh nhếch lên, ngón tay cái v**t v* gò má cô, sau đó lại cúi đầu xuống.
Cô lại nhắm mắt.
Đang hôn, ngón tay anh bỗng miết nhẹ lên hình xăm sau tai cô, sau đó dời môi đến vành tai cô, vừa hôn vừa khẽ hà hơi nóng.
Cô mím môi cười, nghiêng đầu né tránh, giọng nói lí nhí: “Ai cũng bảo chỗ này của chị nhạy cảm…”
Anh cười trầm thấp: “Thế nên em mới thổi đấy…”
Tay anh trượt xuống dưới, vòng qua eo cô giữ chặt không cho trốn, miệng cố tình thổi khí vào chỗ nhạy cảm của cô.
Hết cách, cô đành đưa tay bịt miệng anh lại.
Giờ thì ngôi sao lớn chỉ còn lộ mỗi đôi mắt ra ngoài.
Cô thấy anh hơi trợn mắt, hỏi anh muốn làm gì.
Con ngươi anh đảo xuống dưới.
Cô buông tay ra.
Cánh tay đang ôm eo cô siết chặt hơn, kéo cô sát vào lòng anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet.
Khuôn mặt anh tràn đầy ý cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như sắp vắt ra nước, nhưng khi mở miệng lại mang theo đôi chút chọc ghẹo.
“Chị ơi.”
“… Tôi là Cô Cô của cậu đấy.”
“Thì em là Quá Nhi của chị mà.”
Cô không kìm được phì cười.
Anh hôn lên khóe miệng cô, lại gọi thêm mấy tiếng “chị ơi”.
Cô nghe mà tim hơi run rẩy, khẽ đẩy mặt anh ra: “Làm gì đấy…”
“Em cũng muốn ăn đậu hũ.”
“Chẳng phải đang ăn đấy thây.”
Anh cười khẽ: “Đều muốn ăn.”
Cô cảm thấy bàn tay trên eo mình hơi dùng lực, trán anh cụng vào trán cô, người đàn ông cong môi nói: “Đậu hũ này muốn ăn, mà đậu hũ kia cũng muốn ăn nốt.”
“Ý cậu là “đậu hũ của em gái này muốn ăn, mà đậu hũ của bà chị kia cũng muốn ăn nốt” chứ gì?”
Anh hơi dời mặt ra, toét miệng cười, có vẻ khá vui: “Ghen à?”
“Ừ.”
“Em không tin.”
“Không tin còn hỏi.”
Cô lườm anh một cái, kết quả là mắt lại bị hôn chụt chụt mấy cái liền.
Cô cười né tránh, bảo là lông mi nối sắp bị hôn rụng hết cả rồi.
Lúc này anh mới chịu dừng lại, sau đó ôm cô xoay vòng tròn tại chỗ.
Nhìn nhau một lúc, anh chậm rãi mở miệng.
“Ghen một tí cũng được mà.”
“Gì mà được hay không được, cần cậu cho phép chắc?”
“Nói sai rồi, nói lại.” Anh mỉm cười, nhưng ngay sau lập tức thu lại, đổi sang vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Có thể ghen một tí được không?”
Anh còn lắc lắc vai, bĩu môi: “Chị ơi.”
Cô mím môi, rốt cuộc không nhịn nổi, gục vào lòng anh cười ha hả.
Anh cũng nheo mắt cười theo.
Thấy cô cười mãi không dừng, anh bất lực nói: “Xem ra chiêu làm nũng vô dụng rồi.”
“Có tác dụng đấy, anh giai quyến rũ.” Cô nói: “Chỉ là chị không thích kiểu dễ thương nhão nhoẹt thôi.”
“Thế chị thích kiểu gì.”
“Soi gương đi.”
“Trong gương hình như đâu chỉ có một người.”
Lần nữa cô lại cười thành tiếng.
Cô vỗ nhẹ từng cái vào ngực anh, bảo anh có thôi cái trò này đi không.
Anh giả vờ kinh ngạc, bảo anh làm trò gì đâu, anh ghen thật mà.
“Có được ghen không hả? Chị ơi.”
Cô vẫn cười: “Không cần tôi cho phép đâu.”
“Nhưng em muốn chị cho phép cơ.”
“Thích bị quản như thế à? Tôi nhớ là cậu đâu có thích gu kiểu này.”
Cô lườm anh, xoay người đi về phía sảnh lớn.
Giọng anh truyền đến từ phía sau: “Nếu là chị thì có thể quản.”
Cô cười nhạt, không coi lời nói của anh là thật.
“Quản chút đi mà, chị ơi.” Anh sải vài bước đuổi kịp, đi sát bên cạnh cô, cúi đầu trêu chọc: “Quản không?”
“Ai thèm quản cậu.” Khóe miệng cô cong lên, trừng mắt nhìn anh: “Cậu cũng đừng có quản tôi.”
“Em không quản.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô rồi lại buông ra: “Chị quản em đi.”
Cô bị anh làm cho phiền, phồng má nói: “Ây da đừng có nghịch nữa, nhột, không quản không quản không quản.”
“Được được được, không quản.”
Anh chắp tay sau lưng, ra vẻ ông cụ non đi sóng đôi với cô, nhân viên phục vụ đi ngang qua đều gật đầu chào hai người.
Giữa dòng người qua lại, bỗng dưng anh mở miệng: “Không quản em nên cũng không muốn tìm em à?”
Lời còn chưa dứt, cô đã phanh gấp lại, cũng chẳng màng xem bên cạnh có người hay không, xoay người đối diện với anh, ghé mặt sát vào mặt anh.
Anh ngẩn ra một chút, cô chẳng thèm quan tâm, gọi thẳng tên anh.
“Trần Mộ Giang.”
“Ừ.”
“Hôm nay chị không lái xe.”
“Ừ.”
“Về nhà em hay về nhà chị?”
Anh nhìn cô không nói gì.
Cô nghiêng đầu, vỗ vỗ vai anh, tự mình đưa ra quyết định.
Cô đứng thẳng người, âm thanh khe khẽ chỉ đủ cho anh nghe thấy.
“Thử địa điểm mới xem sao.”
Cô thấy ngực anh phập phồng nhẹ một cái, vừa định có động tác thì cửa phòng bao mở ra.
Giang Sa đứng ở cửa, nhìn hai người với vẻ mặt khó hiểu: “Làm gì đấy? Hai người ngã vào bồn cầu hết rồi à?”
Chưa đợi họ trả lời, cô nàng như chợt nghĩ ra điều gì, trố mắt nhìn, sau đó nở nụ cười ẩn ý, không hỏi thêm câu nào nữa mà quay người đi vào phòng.
Quan Nhất Hòa cười với Trần Mộ Giang một cái, đi vào theo. Anh sải bước đuổi theo, lúc giúp cô đẩy cửa từ phía sau, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Ngồi cạnh em đi.”
“Không thích.”
Khủng Long Bạo Chúa toàn thích làm chuyện ngược đời thôi.
Cô làm mặt quỷ với anh, lắc lư đi về chỗ cũ.
Sau lưng truyền đến tiếng động không nhỏ, cô quay đầu lại, thấy Trần Mộ Giang đang lê ghế đi theo, mắt vẫn dán chặt vào cô.
Bạn bè trên bàn đều ngạc nhiên, nhân viên phục vụ thì hoảng hốt, vội vàng chạy tới muốn giúp anh chuyển ghế.
Thẩm Luân cũng trố mắt nhìn, liếc Quan Nhất Hòa rồi lại liếc Trần Mộ Giang, sắc mặt hơi đổi, nhưng chỉ vài giây sau đã thay đổi thái độ nhanh như chớp.
Anh ta bày ra vẻ mặt như vừa vỡ lẽ, đứng dậy vỗ vỗ vai Trần Mộ Giang, nói: “Đại ca ơi, hay là tôi đổi chỗ với cậu nhé? Dù sao tôi cũng ăn xong rồi.”
Trần Mộ Giang đang đút hai tay túi quần, thong dong đứng chờ phục vụ kê ghế.
Nghe vậy, anh liếc xéo Quan Nhất Hòa một cái, rồi nhếch môi cười với Thẩm Luân, không nói gì.
Quan Nhất Hòa chẳng thèm nể nang mà đảo mắt một vòng rõ to, chống cằm tự ngồi chơi điện thoại.
Tốn bao công sức, cuối cùng Trần Mộ Giang cũng ngồi xuống bên cạnh Quan Nhất Hòa. Cô chẳng thèm nhìn anh, lướt điện thoại tỉnh bơ như không có chuyện gì.
Trần Mộ Giang cũng không bắt chuyện với cô. Sau khi ngồi xuống, anh cư xử vô cùng tự nhiên, cứ như màn náo loạn mười phút vừa rồi chưa từng tồn tại, và anh vốn dĩ phải ngồi ở vị trí này ngay từ đầu vậy. Anh quay sang trò chuyện rôm rả với những người khác.
Chỉ có điều, đôi chân dài dưới gầm bàn lại dang rộng, đầu gối cứ chạm rồi lại tách ra, cọ vào đùi Quan Nhất Hòa.
Được vài cái, Quan Nhất Hòa phát cáu.
Cô đá thẳng vào bắp chân Trần Mộ Giang, sau đó bĩu môi lườm anh.
Trần Mộ Giang từ từ quay đầu lại, nhướng mày với cô.
Tức mình, Quan Nhất Hòa lại bồi thêm một cú đá nữa.
Trần Mộ Giang toét miệng cười, ghé sát vào dỗ dành: “Không nghịch nữa.”
Cô trừng mắt nhìn anh rồi tiếp tục chơi điện thoại.
Anh đưa tay véo má cô, véo xong thì gác tay lên thành ghế sau lưng cô, quay sang nói chuyện với người khác.
“Ting” một tiếng, điện thoại Quan Nhất Hòa rung lên, báo có tin nhắn WeChat mới.
Cô mở ra xem, là Giang Sa gửi.
Giang Sa: Tin đồn của hai người vừa nổ ra là tao đã bảo kiểu gì cũng có gian tình mà.
Quan Nhất Hòa: Bà chị ơi, mấy cái kèo trong tin bóc phốt thì đến 2/3 là có mặt tao đấy.
Quan Nhất Hòa: Lúc đó tao với cậu ta thế nào mày còn lạ gì nữa.
Giang Sa: Biết chứ, lúc đó ánh mắt cậu ta nhìn mày đã không bình thường rồi. [Đầu chó].
Giang Sa: Mày nhìn cậu ta cũng thế. [Nháy mắt].
Quan Nhất Hòa: Tao thấy mày đi mổ cận thị phí tiền rồi đấy.
Giang Sa: Tao thấy bạn trai tiếp theo của mày sắp lộ diện rồi thì có.
Quan Nhất Hòa: Không thể là các bạn trai à?
Giang Sa: Chậc chậc, thầy Trần không giống kiểu người sẽ đồng ý cho mày nuôi phi công hay bắt cá nhiều tay đâu.
Quan Nhất Hòa: Thế thì trong danh sách bạn trai số nhiều không có cửa cho cậu ta rồi. [Đáng yêu].
Giang Sa: Vãi chưởng.
Ngoài Giang Sa ra, mấy người khác trên bàn cũng trêu chọc Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang vài câu. Nhưng ai nấy đều tỏ vẻ thấy nhiều thành quen, đùa vài câu rồi lại chuyển sang chuyện khác.
Lúc tan tiệc, mọi người thấy hai người họ tự nhiên đứng cạnh nhau vẫy tay tạm biệt thì cũng chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên nữa.
Quan Nhất Hòa ngồi lên ghế phụ xe một cách thuần thục, thắt dây an toàn xong liền mở app giao hàng.
Cô hỏi: “Nhà em ở cửa số mấy nhỉ?”
Anh đáp: “2102. Sao thế?”
“Mua cái q**n l*t.”
Trong xe yên tĩnh một lúc.
Cô quay đầu, thấy ngón tay anh gõ gõ từng nhịp lên vô lăng, bèn mở miệng giải thích: “Chị mắc bệnh sạch sẽ. Tắm xong nhất định phải thay q**n l*t mới.”
Anh gật đầu, trên mặt không nhìn ra biểu cảm: “Khỏi mua tẩy trang, nhà có rồi.”
“Không cần, chị có ngủ lại đâu.”
Anh không trả lời.
Cô ngáp một cái, lầm bầm tự nói với mình: “Uống nhanh quá, hình như hơi bốc lên đầu rồi.”
Anh vẫn không nói gì.
Cô cũng chẳng bận tâm, cứ để sự im lặng kéo dài cho đến khi hai người bước vào nhà anh.
Cửa vừa đóng, cô đang nghiêng người tháo giày, mới cởi được một nửa thì bỗng nhiên hai chân nhấc bổng khỏi mặt đất, cả người bị bế thốc lên.
Cô không kìm được khẽ thốt lên một tiếng, sau đó bị đặt ngồi lên tủ đồ cạnh cửa, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, gương mặt anh đã áp sát tới.
Nụ hôn của anh có chút hung hãn, cánh tay cô vòng qua cổ anh, nhắm mắt đáp lại.
Vừa nhắm mắt được một lúc, anh đã ôm cô trọn vào lòng, tiếp đó lại bị bế bổng lên không trung lần nữa, hai chân cô kẹp chặt lấy eo anh theo bản năng.
Sau đó, cô cảm nhận được một bàn tay luồn vào trong váy, dứt khoát lột phăng chiếc q**n l*t của cô xuống.
Cô dời môi mình khỏi môi anh, đấm nhẹ vào bờ vai rộng lớn mấy cái: “Cho chị đi tắm cái đã.”
“Lần trước ở nhà chị cũng có tắm đâu.”
“Lần này chị muốn tắm.”
“Nhà em có quy định tắm là bắt buộc phải tẩy trang.”
“Trần Mộ Giang, đồ khốn kiếp.”
Tên khốn kiếp nào đó bật cười.
Trước khi được đặt xuống, miệng cô vẫn không ngừng chửi thề. Người đàn ông ngược lại càng lúc càng hưng phấn, cứ đuổi theo đôi môi cô mà hôn.
Cô nghiêng mặt né tránh, anh liền m*t mạnh một cái lên cổ cô.
“Mẹ kiếp, em bao nhiêu tuổi rồi hả.” Cô cáu kỉnh: “Còn chơi trò trồng dâu.”
“Sao, sợ thằng kia nhìn thấy à?” Anh nhếch môi, lại sán tới muốn hôn cô: “Em là đang chào hỏi người anh em tốt của mình.”
Cô tức quá hóa cười.
Cười xong nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Lúc này, Trần Mộ Giang đang nhìn cô với khuôn mặt hời hợt quyến rũ chết người, nhất là khi phối hợp với những lời anh vừa thốt ra.
Cô bị ánh mắt của anh làm cho mụ mị đầu óc, buột miệng nói: “Em còn nhớ rõ Lý Hoa nhỉ.”
“…”
Động tác của anh lập tức trở nên hung hãn, nghiến răng ken két: “Đúng là hắn thật hả? Em chỉ định lừa chị tí thôi.”
Cô tự dưng thấy hơi tủi thân, vòng tay ôm cổ anh, vô thức làm nũng, giở giọng ăn vạ: “Em còn mắng chị kìa.”
Ánh mắt anh dịu lại ngay tắp lự: “Được được, không mắng.”
“Chị ơi, sờ tí đi… Đệt.”
Anh rên hừ một tiếng, cô vừa động tay vừa thì thầm vào tai anh: “Em còn quản chị nữa không.”
Bàn tay lướt qua phần đỉnh, khiến người đàn ông lại buông tiếng than nhẹ, giọng cô càng lúc càng dịu dàng: “Chị còn chẳng thèm quản em.”
“Được, không quản.” Cổ anh hơi ngửa ra sau: “Mẹ kiếp.”
Cô cúi người, chốc chốc lại l**m nhẹ lên yết hầu anh. Chưa l**m được mấy cái, người đàn ông đã ngồi dậy, bế thốc cô lên đặt ngồi bên cạnh bàn đảo bếp.
Hai người dựa vào bàn đảo, tai cô bị hôn đến ngứa ngáy, đồng thời cảm nhận được bàn tay của người phía sau đang v**t v* lung tung trên người mình.
Cô nằm bò ra bàn, nghe thấy tiếng c** q**n áo có phần nôn nóng ở phía sau. Cô quay đầu lại, một tay sờ cằm anh, nửa khép hờ mắt đòi hôn.
Một v*t c*ng rắn chọc vào mông cô, sau đó nhẹ nhàng trượt vào g*** h** ch*n, cọ qua cọ lại ngay nơi ẩm ướt.
Tay anh đã bắt đầu xé vỏ bao cao su, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, khẽ bảo đợi một chút.
Ngay sau đó, cô khép hai chân lại, đung đưa mông trước sau, để nơi đó cọ xát liên tục lên v*t c*ng của anh, thi thoảng bao lấy q** đ** rồi lại dời đi.
Sau vài lần như thế, anh nghiến răng nói bên tai cô: “Em sai rồi được chưa? Còn hành hạ em nữa là em đếch có tâm trạng đeo bao đâu đấy.”
Cô vẫn đủng đỉnh chuyển động, tay còn đưa xuống dưới, tuốt lộng thứ nam tính đang c**ng c*ng. Tiếng th* d*c bên tai ngày càng lớn, lúc này cô mới mở miệng: “Không nhịn nổi nữa rồi à?”
Nơi đó bỗng bị thúc một cái, q** đ** nương theo nước nhờn trào ra ạt ạt trơn tuột trượt vào một chút, cô không kìm được khẽ rên, bên trong cơ thể có cảm giác trống rỗng.
Anh cười đầy thâm ý bên tai cô: “Chị cũng có khá hơn đâu.”
Sau đó mặc kệ cô dụ dỗ thế nào, anh nhanh chóng đeo bao vào, trực tiếp thúc thẳng vào trong cơ thể cô.
Anh phủ lên lưng cô, từng cú thúc vừa mạnh vừa sâu, hỏi cô rốt cuộc là làm với anh sướng hay Lý Hoa sướng.
Cô bị va chạm đến mức không nói được câu nào hoàn chỉnh, nhưng vẫn cố cãi lại.
Cô bảo anh đoán xem.
“…” Anh khựng lại một giây, sau đó tăng tốc độ: “Quan Nhất Hòa, chị được lắm.”
Cô vừa cười vừa r*n r*.
Hai người ngã xuống ghế sofa, anh cầm cự vật, cứ cọ xát ngay nơi ẩm ướt của cô mãi mà không chịu vào, miệng thì dỗ dành hỏi rốt cuộc là ai làm sướng hơn.
d*c v*ng đang lên cao, cô cảm thấy cơ thể trống rỗng khó chịu vô cùng, miệng nói lung tung: “l*m t*nh với em sướng nhất.”
Trong cơn mơ màng, dường như người đàn ông cuối cùng cũng hài lòng mỉm cười.
Quan Nhất Hòa cảm thấy trong vòng mấy chục phút, cô đã phải trả lời câu hỏi “sướng không” vô số lần, chìm đắm trong kh*** c*m, cô chỉ có thể dùng tiếng r*n r* để đáp lại đối phương.
Sau một hồi co giật, Trần Mộ Giang ôm lấy Quan Nhất Hòa th* d*c, lúc này cô mới cảm thấy lỗ tai thanh tịnh được một chút.
Cô không kìm được đảo mắt xem thường, đập mạnh một cái vào lưng người đàn ông.
Trần Mộ Giang hừ nhẹ một tiếng, sau đó mỉm cười như thể đã hiểu rõ.
Quan Nhất Hòa lại khẽ nhéo anh một cái, đổi lại được một nụ hôn thật sâu.
Quan Nhất Hòa kiễng chân, vừa tìm quần áo vừa mặc vào người. Trần Mộ Giang đi theo sau trêu chọc, bị cô đá cho một cái cũng không chịu thôi, anh nhanh tay nhặt lấy chiếc áo lót của cô, giơ lên cao tít không chịu trả.
Cô cạn lời nhìn nụ cười xấu xa của anh, nhưng cơ thể lại rất phối hợp đi theo anh vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, áo lót thì chưa lấy được, người lại bị đè xuống giường lớn hôn ngấu nghiến một hồi lâu. Những nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi trên người khiến cô nóng ran, cô vừa đáp lại vừa cười bảo đừng nghịch nữa.
Đùa giỡn một lúc, anh chống tay phía trên người cô, v**t v* má cô, bảo rằng nghe theo chị hết.
Quan Nhất Hòa hơi nhổm dậy, hôn Trần Mộ Giang một cái, sau đó xuống giường, cầm lấy áo lót đi ra ngoài.
Chưa đi được hai bước, cô nghe thấy tiếng anh hỏi từ phía sau.
Anh nói, hôm nay có muốn ngủ lại chỗ em không.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 31
10.0/10 từ 17 lượt.
