Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 32
Trước câu hỏi của Trần Mộ Giang, lòng Quan Nhất Hòa có chút dao động.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định về nhà ngủ.
Nghe cô nói vậy, Trần Mộ Giang chống tay ở cuối giường, im lặng nhìn cô một lúc.
Một lát sau, anh đứng dậy đi vào phòng thay đồ, vừa đi vừa vuốt tóc, giọng nói lười biếng.
Anh bảo để em đưa chị về.
Lúc ra cửa hai người mới thấy con robot giao hàng vẫn đần mặt đứng đợi ở đó.
Quan Nhất Hòa còn chưa kịp phản ứng, Trần Mộ Giang đã bước tới xách túi đồ ăn lên, nhưng không đưa cho cô.
“Đi thôi.” Anh vỗ vào mông cô, đi về phía thang máy: “q**n l*t cứ để chỗ em, lần sau đỡ phải mua.”
“Ồ.”
Trong thang máy đi xuống, Quan Nhất Hòa ngáp ngắn ngáp dài.
Trần Mộ Giang dựa vào vách thang máy, dáng đứng thong dong, đầu hơi ngửa ra sau, nheo mắt nhìn cô.
Lại thêm một cái ngáp nữa, cô lầm bầm: “Buồn ngủ chết đi được.”
Khuôn mặt anh vẫn hời hợt nét cười: “Chị buồn ngủ cái gì, người vận động có phải là chị đâu.”
Cô lườm anh, không thèm nói chuyện.
Anh đứng sát lại, chống tay bên tai cô, cúi đầu cười: “Đúng là hệ nằm hưởng mà.”
“Giờ mới biết à?”
“Lần trước là biết rồi.”
“Biết rồi còn nói.”
Mông cô lại bị vỗ thêm cái nữa.
Lớp váy mỏng manh khiến xúc cảm lúc này trở nên khác biệt.
Anh chợt nhận ra: “Chị không mặc đồ lót.”
Cô gật đầu như lẽ đương nhiên: “Ừ, q**n l*t đã cởi ra rồi thì chị sẽ không mặc lại nữa. Đã bảo là chị mắc bệnh sạch sẽ mà.”
Đôi mắt anh tối sầm lại.
Cô lập tức chỉ tay vào anh, thì thầm: “Có camera đấy nhé.”
“Đây là khu nhà em.”
“Làm trong thang máy thì bạo quá, thôi đi.”
“Cho em hôn một cái.”
Cô phối hợp kiễng chân lên.
Anh nâng mặt cô hôn mãi không buông, hôn xong lại nhẹ nhàng b*p m*ng cô thêm lần nữa.
Trước khi bước ra khỏi thang máy, Quan Nhất Hòa bỗng dừng lại, Trần Mộ Giang quay đầu hỏi cô sao thế.
Cô bảo liệu có paparazzi không nhỉ.
Anh cười, kéo tay cô đi, bảo có thì có, sợ gì.
Quan Nhất Hòa lại có vẻ rụt rè, cái dáng vẻ sợ bị chụp trộm còn hơn cả ngôi sao như Trần Mộ Giang của cô khiến anh buồn cười.
Anh vừa lái xe vừa trêu chọc: “Rốt cuộc chị là minh tinh hay em là minh tinh thế?”
“Không phải:” Cô bịa chuyện ngay tắp lự: “Sợ lên báo thì “anh kia” nhìn thấy mất.”
Anh ngớ người, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp.”
Cô cười ha hả.
Xe dừng ở hầm để xe nhà cô, cô vốn định chào một tiếng rồi mở cửa đi luôn, không ngờ anh cũng xuống xe theo.
Hai người kẻ trước người sau đi tới thang máy, lúc đợi thang máy mở ra, cô bị anh ôm lấy từ phía sau.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh theo bản năng, bị bàn tay to lớn của anh xoay người lại, đối diện với tấm bảng phản chiếu của thang máy.
Anh nhìn cô qua hình ảnh phản chiếu: “Em không về nữa.”
Cô làm vẻ mặt ghét bỏ nhưng không đẩy anh ra: “Sao mới lần thứ hai mà em đã bám người thế hả.”
“Thế lần thứ mấy mới được bám?”
“Lần thứ…” Mắt cô đảo một vòng: “Năm sáu bảy tám chín gì đấy đi.”
“Còn được nhiều lần thế cơ à?”
“Cút nhanh hộ cái.”
Anh cười ha ha, buông tay ra, đứng tại chỗ hất hất cằm, ý bảo cô đi vào đi.
Thấy anh không động đậy, cô lại nổi máu muốn trêu chọc anh.
Cô bảo không lên thật à.
Anh cười lắc đầu, bảo không lên đâu.
Anh nói, để cho chị cả đêm nay phải tơ tưởng đến chuyện này.
Cô “xì” một tiếng, dứt khoát quay đầu bước vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, ở giữa khe hở là gương mặt đang nhếch môi cười của người đàn ông.
Cô nhịn một chút, cuối cùng cũng không đưa tay ra chặn cửa lại.
Tắm rửa xong xuôi, nằm thoải mái trên giường, điện thoại của Quan Nhất Hòa vẫn im lìm.
Cô nhướng mày, ấn vào khung chat với Trần Mộ Giang xem thử.
Cuộc hội thoại cuối cùng của hai người vẫn dừng lại ở hơn hai tháng trước.
Quan Nhất Hòa không nói rõ được tâm trạng hiện tại là gì, cô muốn tìm Trần Mộ Giang nói chuyện, nhưng cũng không đến mức quá muốn.
Cô thừa nhận loạt hành động tối nay của Trần Mộ Giang có chút k*ch th*ch được cô.
Nhớ lại ánh mắt cuối cùng qua khe cửa thang máy, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Nhưng cũng chỉ là có chút thôi, do dự không quá hai giây, cô tắt khung chat.
“Ư…” Cô duỗi người trong chăn, nét mặt thỏa mãn: “Vẫn là kỹ thuật này đỉnh hơn…”
Mới sướng được mười phút, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới.
Quan Nhất Hòa nhìn tên người gọi mà nhíu mày, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Alo.”
“Đang ở nhà à?”
“Có việc gì?”
Giọng nói của gã bạn trai cũ ở đầu dây bên kia không rõ vui buồn: “Không, hỏi xem chị nhận được tài liệu chưa thôi.”
Cô trả lời lại với thái độ nghiêm túc như đang làm việc: “Cậu gửi rồi hả? Tôi chưa xem, chắc để ở trạm chuyển phát.”
“Không phải chị bảo tài liệu đó quan trọng sao?”
“Đúng thế, quan trọng vào một tháng trước. Tôi tìm người khác làm lại cho rồi.”
“… Ồ.”
Quan Nhất Hòa định cúp máy thì nghe thấy Lý Tu Trạch hỏi dạo này cô thế nào.
Cô bảo vẫn ổn.
Tên bạn trai cũ thoáng dừng lại: “Sao chị nói chuyện khách sáo thế?”
Cô thấy khó hiểu: “Sao hả, chẳng lẽ phải gọi cậu là chồng ơi nữa à?”
“…”
Cô bắt đầu mất kiên nhẫn: “Không có việc gì thì tôi cúp đây.”
Đừng có làm phiền thời gian lướt mạng trước khi ngủ của cô.
Nghe ra ý tứ cự tuyệt của cô, Lý Tu Trạch bỗng thay đổi giọng điệu, anh ta cười khẩy: “Chị cắm sừng tôi cũng không cần phải quang minh chính đại thế chứ? Không thèm giấu giếm luôn à?”
Tính khí nóng nảy của Quan Nhất Hòa bùng nổ ngay lập tức: “Cắm cái bố khỉ nhà cậu, ai cắm sừng cậu?”
Giọng cô sắc bén: “Lý Tu Trạch, cậu ăn nói cho cẩn thận vào, cậu nghĩ cậu cãi lại được tôi chắc?”
Đầu dây bên kia hơi tém lại vẻ châm chọc nhưng vẫn không chịu im miệng: “Tối nay chị với Trần Mộ Giang làm cái trò gì, có người nói cho tôi biết hết rồi.”
“Thì sao? Tôi với cậu chia tay bao lâu rồi? Điện thoại cậu có lịch vạn niên không đấy?”
“Thì chị cứ thừa nhận là chị ngoại tình tư tưởng đi, tôi không trách chị, dù sao cũng chia tay rồi.”
Tên bạn trai cũ luyên thuyên trong điện thoại, lúc thì bảo không sao cả, Quan Nhất Hòa là đồ vô tâm anh ta quen rồi, lúc thì bảo thời gian qua anh ta rất đau khổ rất nhớ cô, lúc lại bảo Lý Tu Trạch anh ta đối xử với cô không chê vào đâu được, dựa vào đâu mà cô nói chia tay là chia tay.
Mẹ kiếp. Quan Nhất Hòa cảm thấy thái dương giật giật từng cơn đau điếng, trong đầu lóe lên vô số hình ảnh cũ.
“Ngoại tình tư tưởng hả? Được, thế để tôi nói cho cậu nghe.”
Cô hít sâu một hơi, nói một lèo những lời vốn định để chúng tan biến theo thời gian: “Lúc tôi lo âu vì tìm việc, cậu bảo “có cần phải áp lực đến thế không”, lúc đó tôi đã ngoại tình rồi.”
“Lúc người ngoài nghi ngờ tấm bằng chính quy tôi vất vả mới lấy được là bằng rởm, cậu bảo “cũng chẳng trách người ta được”, lúc đó tôi đã ngoại tình rồi.”
“Lúc cậu biết rõ tôi mất ngủ nghiêm trọng, thế mà vì mấy chuyện cỏn con vô nghĩa mà cãi nhau với tôi đến bốn giờ sáng, để rồi tôi mở mắt chong chong đến hừng đông nghe tiếng cậu ngáy khò khò, lúc đó tôi đã ngoại tình rồi.”
“Lúc cậu biết tôi khó vào giấc, nhưng lại uống say khướt rồi đập cửa rầm rầm, nhất quyết bắt tôi dậy chỉ vì cái lý do vớ vẩn là muốn nhìn mặt tôi trước khi ngủ, lúc đó tôi đã ngoại tình rồi.”
Cô mỉm cười, song giọng nói lại lạnh lẽo: “Ngoại tình với ai? Tôi không biết. Nhưng đúng là tôi ngoại tình đấy. Trái tim tôi trong những khoảnh khắc đó đã dần dần rời xa cậu rồi, không còn đặt nơi cậu nữa.”
“Giờ cậu thấy đau khổ hả? Thế trong suốt quá trình đằng đẵng đó tôi không đau khổ chắc? Nói chuyện tử tế với cậu thì vô dụng, cãi nhau với cậu cũng bằng thừa, chia tay thì cậu bảo tôi chuyện bé xé ra to. Hơn nữa lúc đó tôi quả thực vẫn còn yêu cậu, thế nên mới không nỡ nhẫn tâm bỏ đi ngay lập tức.”
“Cậu mang danh là bạn trai tôi, coi như là người thân thiết nhất với tôi, nhưng tôi lại không nhận được nhu cầu tinh thần đơn giản nhất mà tôi cần từ cậu.”
“Đơn giản nhất.”
“Cậu thấy cậu đối với tôi không có chỗ nào để chê ư? Đương nhiên là không rồi, vì vốn dĩ tôi có yêu cầu gì đâu.”
“Tôi chưa bao giờ cần bạn trai phải gánh vác toàn bộ áp lực của mình, chúng ta đều là người trưởng thành, ai sống cũng chẳng dễ dàng gì, tự lo cho cái đống rắc rối của mình là đủ rồi.”
“Cái tôi cần chỉ là, cậu đừng có gây thêm phiền phức cho tôi là được.”
“Cậu tự đặt tay lên ngực mà hỏi xem, điều này cậu làm được chưa?”
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng.
Cô dần bình tĩnh lại, khẽ khàng thở dài.
“Lý Tu Trạch.”
“Tôi thật sự từng yêu cậu, nhưng tình yêu của tôi bị cậu tiêu hao sạch sẽ rồi.”
“Chúng ta đã từng vui vẻ bên nhau nên tôi không muốn làm ầm ĩ đến mức khó coi.”
“Cậu cũng biết tính tôi rồi đấy, làm ầm lên tôi không sợ đâu, to đến mấy cũng chiều.”
“Nhưng hãy cho nhau một cơ hội để sau này nghĩ về đối phương vẫn có thể mỉm cười một lần, được không.”
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Cô nhìn màn hình, trong lòng bất lực.
Sau đó lại buột miệng chửi thề.
Mẹ bà nó, trước khi ngủ còn bị kích động, kiểu này lại phải đợi một lúc mới ngủ được rồi.
Cũng may, thời kỳ giấc ngủ hỗn loạn nhất của Quan Nhất Hòa đã qua rồi. Sau nửa năm nỗ lực điều chỉnh, chất lượng giấc ngủ của cô đã tốt hơn trước rất nhiều. Thế là lướt Tiểu Hồng Thư một lúc, cơn buồn ngủ lại tìm đến não bộ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ màng nghĩ.
… Lớn hơn một tuổi liệu có tốt hơn chút nào không nhỉ?
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 32
10.0/10 từ 17 lượt.
