Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 30


Giang Sa có việc đột xuất phải về Anh sớm nên cuống cuồng lên kèo một bữa ăn, nhắn WeChat rủ Quan Nhất Hòa đi cùng.


Lời mời gửi đến khá gấp, nhưng may sao cô cũng vừa xong việc, thế là ung dung sửa soạn đến chỗ hẹn.


Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng Tây đạt sao Michelin, trong phòng bao có view xịn nhất. Tuy nhiên trong phòng chẳng ai buồn chụp ảnh, bởi vì cái chốn này mấy cậu ấm cô chiêu đã check-in mòn điện thoại từ lúc nhà hàng mới khai trương rồi.


Quan Nhất Hòa còn hỏi Giang Sa: “Sao lại đặt ở đây? Có ngon lắm đâu.”


Giang Sa bất lực: “Tao muốn ăn vịt quay ở Bến Thượng Hải cơ, mà hết phòng rồi. Mấy nhà hàng còn chỗ thì view lại không bằng chỗ này.”


Nghe vậy, có người trêu chọc: “Tôi sợ độ cao lắm đó.”


Giang Sa lườm người đó một cái: “Thế thì nhịn đi.”


Mọi người cùng cười ồ lên.


Khách khứa hôm nay toàn là bạn bè có quan hệ khá tốt với Giang Sa ở Hải Đô, không có người ngoài. Phần lớn Quan Nhất Hòa đều từng gặp qua, cũng coi là quen mặt nên cô không cần gồng mình xã giao, tâm thế thả lỏng hơn hẳn bình thường.


Cô đang lướt điện thoại vu vơ thì ghế bên cạnh được kéo ra, ngẩng đầu lên nhìn, là Thẩm Luân ngồi xuống cạnh cô.


Cô gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”


Thẩm Luân cũng gật đầu chào lại, hỏi dạo này cô làm gì.


Hai người bắt đầu câu được câu chăng trò chuyện.


Đang nói thì Quan Nhất Hòa nghe thấy phục vụ hỏi Giang Sa có cần dọn bớt bộ đồ ăn thừa đi không.


Thẩm Luân quay sang nói: “Đừng dọn, còn người nữa.”


“Vâng, thưa anh.”


Giang Sa châm thuốc, bị khói làm cay mắt, vừa xua tay vừa hỏi anh ta: “Đừng có bảo là gọi Mã Tử đến nhé?”


“Gọi hắn làm gì, tôi hỏi Trần Mộ Giang rồi.”


Ngón tay đang đặt trên bật lửa của Quan Nhất Hòa thình lình dừng lại.


Sau đó cô đắn đo mất hai giây xem có nên vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm không.


Thôi, lười đi lắm.


Cô làm bộ tự nhiên giơ điện thoại lên, ấn nút tắt màn hình rồi nương theo hình phản chiếu trên màn hình đen liếc nhanh lại gương mặt mình vài giây.


Ổn áp, khỏi đi.


Cô vuốt tóc, đặt điện thoại xuống, cười với Thẩm Luân bên cạnh: “Nãy cậu nói gì cơ? Tôi lơ đễnh quá.”


“Tôi bảo là tuần sau tôi đi Frankfurt dự triển lãm, có chỗ nào hay ho để tham quan không?”


“Frankfurt á? Trời đất, thành phố tôi ghét nhất nước Đức, vừa bẩn vừa loạn.”



“Sao thế? Chẳng phải hiện đại lắm à?


“Tôi thấy cũng ổn mà.”


“Cậu đi rồi à?”


“Ừ, nhưng chỉ tạt qua một tí rồi đi luôn. Lần này phải ở lại cả tuần.”


“Thế thì cậu tuyệt đối đừng có bén mảng ra khu nhà ga nhé…”


Đèn trong phòng bao tối dần, tiếng trò chuyện của mọi người cũng nhỏ lại.


Quan Nhất Hòa nghiêng mặt thì thầm to nhỏ với Thẩm Luân, nhắc đến cuộc sống hồi ở Đức, cô nhớ ra không ít chuyện thú vị, vừa kể vừa cười.


Thẩm Luân cũng hơi ghé sát vào cô, thi thoảng lại cười phụ họa vài tiếng.


Lúc món khai vị được mang lên, cửa phòng bao khẽ mở, nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông cao lớn ăn mặc đơn giản bước vào.


Anh vừa đi vừa nghe điện thoại, tiện tay vỗ vai người ngồi gần cửa nhất, rồi lại cụng tay chào hỏi với vài người khác, sau đó đi thẳng đến ghế sofa, tiếp tục nói chuyện điện thoại khe khẽ.


Anh chưa kịp phân tâm nhìn sang phía bên kia phòng nên Quan Nhất Hòa chẳng thèm che giấu mà dán mắt lên người anh một lúc.


Trong ánh sáng lờ mờ của phòng bao, ngũ quan sắc sảo của anh vẫn toát lên sức sát thương cực mạnh, mái tóc trông có vẻ tùy ý nhưng chắc chắn đã được tạo kiểu, lộn xộn một cách hoàn hảo đúng chỗ.


Hình như anh mới cắt tóc.


Quan Nhất Hòa dời mắt, thầm nghĩ trong lòng.


Hai bên mai được đẩy ngắn hơn một chút, khiến anh trông có vẻ bụi bặm, hơi khác với hình tượng trước đây.


Cô không nhịn được lại liếc trộm anh, thấy anh châm thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc hơi cong lại, kết hợp với góc nghiêng nửa híp mắt nhả khói, vẻ đẹp trai tùy hứng ấy được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.


Cô quay mặt đi.


Lúc này có người lên tiếng: “Cậu Trần, vẫn còn buôn điện thoại à? Thôi tắt đi.”


Mọi người nghe thấy tiếng động đều quay đầu nhìn anh, cô cũng không ngoại lệ.


Trần Mộ Giang nghiêng mặt, cười mấp máy môi trả lời người kia vài câu không ra tiếng, điện thoại vẫn chưa buông xuống.


Ánh mắt anh lướt qua Quan Nhất Hòa rồi dừng lại trong vài giây.


Cô chớp mắt.


Hai người đồng thời nhìn sang chỗ khác.


Thẩm Luân lại mở miệng trêu chọc: “Cậu Trần, gọi cho em gái nào đấy.”


Mọi người cười rộ, có người hùa theo: “Chuyện này bọn tôi nghe được không đó?”


Trần Mộ Giang lại nghiêng đầu, khuôn mặt không cảm xúc.


Quan Nhất Hòa thấy Thẩm Luân toét miệng cười với Trần Mộ Giang, khẩu hình dường như bắt đầu bằng chữ “N”.



Trên mặt cô là nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt từ Thẩm Luân chuyển sang người Trần Mộ Giang.


Hai người lại chạm mắt nhau.


Cô giữ nguyên biểu cảm, nhìn chằm chằm vào anh.


Lần này anh dời mắt đi trước, nói vào điện thoại thêm vài chữ rồi đứng dậy đi về phía bàn tròn.


Anh vừa đi vừa cười chào hỏi mọi người, xem ra đều khá thân thiết với những người ngồi đây.


Anh nói: “Xin lỗi, tháng sau vào đoàn phim rồi mà hợp đồng tự dưng có chút trục trặc, vừa rồi phải bàn lại với người quản lý về vụ này.”


Quan Nhất Hòa không nhìn anh nữa, chống cằm tự ăn phần của mình.


Thẩm Luân ngồi bên cạnh vẫn chưa buông tha, tiếp tục trêu chọc anh: “Có thật không phải em gái không đó?”


Nói xong còn làm khẩu hình miêu tả một cách cường điệu.


Trần Mộ Giang ngồi với tư thế thoải mái, cười một tiếng, lười biếng đáp: “Không gọi điện cho em gái.”


Quan Nhất Hòa liếc anh một cái.


Có người cười gian: “Không gọi cho em gái, thế là gọi cho chị gái hả?”


Độ cong trên môi anh càng sâu hơn, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Đúng là gọi cho chị gái thật.”


Tiếng cười của mọi người vang lên.


Quan Nhất Hòa cũng cười theo, ra vẻ lịch sự hùa vào cuộc trò chuyện.


Trên bàn lại có người nói với Trần Mộ Giang vài câu, sau đó ai nấy bắt đầu tập trung vào phần ăn của mình.


Thẩm Luân liên tục tìm cách bắt chuyện với Quan Nhất Hòa, cô cũng đối đáp lại chừng mực.


Đồ Tây thực sự không hợp khẩu vị của cô, mới lên được vài món cô đã nuốt không trôi. Cô đặt dao nĩa xuống, chuyển sang cầm ly rượu vang, vừa uống vừa thì thầm to nhỏ với Thẩm Luân bên cạnh.


Khoảng cách hai người không xa cũng không gần, thi thoảng Thẩm Luân hạ thấp giọng nói chuyện với cô, thế là cô cũng hơi nghiêng người về phía anh ta một chút.


Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Không thích à?”


Cô bĩu môi, lắc đầu rất nhẹ: “Xưa giờ tôi ăn đồ Tây không quen.”


“Thế lúc ở Đức cô sống thế nào?”


“Tự nấu chứ sao.” Cô tỏ vẻ bất lực: “Mấy năm ở bển tôi gầy đi bao nhiêu đấy.”


“Thế mà gầy á? Cô đủ gầy rồi.”


“Cũng bình thường thôi, do khung xương tôi nhỏ.”


Quan Nhất Hòa chìa cánh tay ra so sánh một chút, Thẩm Luân cũng chìa tay mình ra.


Anh ta bảo cô nhỏ hơn tôi ít nhất hai size.



Anh ta bật cười.


Bầu không khí ở mọi ngóc ngách trên bàn tiệc đều rất hòa hợp.


Giang Sa nâng ly, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cô ấy nói: “Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến ăn bữa cơm này, toàn người quen cả nên tôi không nói nhiều nữa, ai có dịp đi London thì cứ báo danh tôi nhé.”


Mọi người cười, lần lượt ngửa cổ uống cạn.


Quan Nhất Hòa uống nhanh nhất, cái dáng vẻ bợm nhậu chẳng thèm che giấu chút nào.


Giang Sa cũng phải ghét bỏ: “Uống từ từ thôi bà nội, đây là vang đỏ chứ có phải rượu trắng đâu.”


Cô cười hì hì: “Ăn mặn thì thèm ngọt, uống đỏ thì thèm trắng thôi mà.”


Thẩm Luân cười thành tiếng.


Mấy người ngồi gần Quan Nhất Hòa thi nhau trêu chọc cô, cô lắc lư cái đầu, mím môi cười vui vẻ.


Cô quay sang trái đáp một câu, lại quay sang phải trả treo một câu, ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng chạm phải một đôi mắt khác ở phía bên kia bàn tiệc.


Trần Mộ Giang cầm ly rượu trên tay, trông có vẻ như đang lắng nghe người bên cạnh nói chuyện, thi thoảng lại gật đầu, nhưng đôi mắt thì nhìn cô chăm chú không rời.


Nụ cười của Quan Nhất Hòa vẫn giữ nguyên, đối mắt với anh hai giây rồi nhìn sang chỗ khác một cách tự nhiên.


Món ăn lên được một nửa, chủ xị bữa tiệc là Giang Sa lại là người đầu tiên không chịu nổi, cô ấy trưng ra vẻ mặt suy sụp: “Tao muốn ăn vịt quay.”


Quan Nhất Hòa cười: “Về London mà ăn, London chẳng có cái tiệm đó còn gì.”


“Nhưng hôm nay tao muốn ăn.”


“Ăn kiểu gì giờ, hay tao lăn vào bếp làm cho mày nhé?”


Đôi mắt Giang Sa sáng rực: “Lâu lắm không được ăn cơm mày nấu, món đậu phụ lần trước mày làm lúc sang London ngon nhức nách.”


Quan Nhất Hòa nhún vai: “Món đấy dễ ợt mà, dùng hành tây với xì dầu là xong.”


“Phải chiên lên nữa đúng không?”


“Ừ, áp chảo một tí là được.”


“Tao đói.”


Giang Sa ôm bụng làm bộ khóc lóc, Quan Nhất Hòa chỉ biết bật cười lắc đầu.


Chủ đề trên bàn tiệc chuyển sang chuyện ăn uống, mọi người nhao nhao bàn luận về các nhà hàng trên khắp thế giới.


Thẩm Luân lại sán tới gần, hỏi cô biết nấu món gì.


Cô bảo chẳng có gì cao siêu, chỉ là mấy món để duy trì sự sống thôi.


Nghe vậy người đàn ông lại cười, cười xong thì thú nhận trù nghệ của mình rất tệ.


Quan Nhất Hòa tùy ý hỏi: “Cậu du học ở Mỹ à? Trường nào?”



“NYU.”


“Thế thì nói làm gì, phố Tàu ở New York còn “Trung Quốc” hơn cả Trung Quốc, cần gì phải biết nấu cơm.”


Thẩm Luân thuận đà kể cho cô nghe chuyện hồi anh ta ở New York, cô giữ nụ cười trên môi, làm bộ như đang lắng nghe chăm chú lắm.


Thực tế thì cô đếch quan tâm.


Thẩm Luân càng nói càng hớn hở ra mặt, Quan Nhất Hòa nghe câu được câu chăng, đến một khoảnh khắc bỗng nhiên cảm thấy hơi phiền phức.


Cô dứt khoát ngắt lời anh ta, bảo mình phải đi vệ sinh một chuyến.


“Ồ, cần tôi đưa đi không?”


“Cậu cứ ăn đi.”


Cô ấn vai Thẩm Luân xuống, đủng đỉnh đi ra khỏi phòng bao.


Cô chẳng có nhu cầu giải quyết vấn đề sinh lý nào cả, chỉ là tìm cớ ra ngoài cho thanh tịnh đôi chút. Cô ngồi trên bồn cầu hút một điếu thuốc, ngẩn ngơ một lúc, đi ra khỏi buồng vệ sinh mới nhớ ra quên mang đồ dặm lại phấn.


Cô lầm bầm: “Mẹ kiếp, lại phải đi chuyến nữa…”


Dùng bông tẩy trang thấm bớt dầu, chỉnh trang lại quần áo, cô vừa ngân nga hát vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh.


Vừa ra khỏi cửa và quay người ra sau, cô đột nhiên dừng lại.


Trần Mộ Giang đang dựa lưng vào tường hành lang lướt điện thoại.


Tiếng bước chân của cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng anh vẫn cúi đầu.


Thế là cô khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ nhìn anh.


Một lúc sau, anh cất điện thoại ngẩng đầu lên, hai tay đút túi quần, bốn mắt nhìn nhau.


Một người dựa tường, một người khoanh tay, chẳng ai lên tiếng.


Trần Mộ Giang nhướng mày trước.


Thấy thế, Quan Nhất Hòa ném cho anh một ánh mắt hời hợt ý cười, buông tay xuống, ung dung bước về phía trước.


Khi đi lướt qua người đàn ông, cánh tay cô bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, cô rất phối hợp mà dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.


Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vẫn không ai chịu mở lời.


Lần này Quan Nhất Hòa lên tiếng trước.


Cô nói: “Đừng có hỏi tôi câu “có muốn đi không” đấy nhé.”


Trần Mộ Giang nheo mắt, bật cười ngay lập tức.


Người đàn ông vẫn đang cười, Quan Nhất Hòa bĩu môi, vừa định nói gì đó thì thấy anh buông bàn tay đang nắm cánh tay cô ra.


Cô còn chưa kịp cảm nhận cảm giác hụt hẫng nhỏ xíu xiu nhưng thực sự tồn tại trong lòng thì giây tiếp theo, khuôn mặt cô đã bị anh nâng lên.


Trần Mộ Giang trực tiếp hôn xuống.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 30
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...