Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 3


Quan Nhất Hòa cứ nghĩ chuyện Quan Vĩ Diệp debut kiểu gì cũng phải mất ít nhất hai ba tháng. Ai ngờ Quan Hồng dù đã ngoài ngũ tuần nhưng tính cách vẫn y hệt thời trẻ, muốn làm gì là làm một lèo cho xong. Vừa sắp xếp xong đội ngũ nhân sự, bà lập tức cho thằng cháu nhảy dù vào chương trình tuyển chọn tài năng “Tinh Quang Thôi Xán 003” sắp bấm máy.


Thằng nhóc mười sáu tuổi Quan Vĩ Diệp vì ước mơ thành hiện thực mà trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Quan Hồng bảo gì nó làm nấy. Bình thường một tuần trốn học hai buổi, giờ vì muốn debut suôn sẻ mà ngày nào cũng thức khuya dậy sớm tập nhảy. Quá trình trao đổi chất của người trẻ diễn ra nhanh, chỉ sau một tháng, thằng bé thế mà đã luyện được những đường nét cơ bắp khá đẹp mắt.



Nó đắc ý gửi cho Quan Nhất Hòa vô số tấm ảnh tự sướng, đòi cô chụp thêm cho nó vài bộ ảnh nữa. Dường như bị vẻ đẹp trai của chính mình làm cho mụ mị đầu óc, Quan Vĩ Diệp còn học theo giọng điệu của bà nội, mạnh miệng tuyên bố: “Tính gấp ba giá thị trường của cô, cứ ghi nợ đấy, đợi cháu trai cô nổi đình nổi đám rồi sẽ trả.”


“…”


Quan Nhất Hòa cầm điện thoại, đảo mắt một vòng.


Cô nhớ lại năm mình mười sáu tuổi, tan học mỗi ngày đều phải lầm lũi đi bộ về nhà, ngoài làm bài tập còn phải luyện đàn cả buổi tối. Cảm giác chênh lệch quá lớn khiến dạo gần đây cô chẳng tiếc gì mà tặng cho Quan Vĩ Diệp mấy cái mặt nặng mày nhẹ.


Nhưng Quan Vĩ Diệp bị cô mắng từ nhỏ đến lớn, sớm đã miễn dịch với mấy cái bản mặt khó ở của cô rồi. Giờ lại còn có Quan Hồng chống lưng, thằng nhóc càng được đà lấn tới.


Có mấy lần Quan Nhất Hòa bị nó làm phiền đến mức suýt chút nữa bảo thẳng với mấy người bạn đang giúp đỡ rằng “bà đây nghỉ việc, giải tán hết đi”. May mà Quan Vĩ Diệp luôn biết điểm dừng, lại còn dỗ ngọt được đám bạn trong giới của cô một cách êm đẹp, thế nên Quan Nhất Hòa mới cắn răng chịu đựng làm culi cho nó thêm một thời gian.


Mấy ngày trước khi chương trình của Quan Vĩ Diệp lên sóng, Quan Nhất Hòa ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đăng một bài lên trang cá nhân.


Lúc viết caption, cô đang ngồi ké trang điểm ở chỗ một người bạn là chuyên gia make-up. Cô bạn này vừa trang điểm cho cô vừa bắn chuyện phiếm như súng liên thanh. Đầu óc Quan Nhất Hòa phải xử lý quá nhiều luồng thông tin nên hơi loạn, trong lúc lơ đễnh cô buột miệng hỏi bạn mình sắp tới còn lịch trình gì không.


Cô bạn trang điểm đáp: “Lát nữa tạp chí Me+ chụp Trần Mộ Giang, chuyên viên trang điểm ruột của anh ta đột nhiên bị ốm nên tôi đi thay thế.”



Quan Nhất Hòa đang mải nghĩ xem viết caption thế nào để mọi người chú ý nên không để tâm lắm đến câu trả lời của cô bạn.


Nhưng cô bạn lại đột nhiên hào hứng hẳn lên, vẻ mặt đầy mong đợi: “Tôi chưa từng trang điểm cho Trần Mộ Giang bao giờ. Nghe đồn người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.”


Quan Nhất Hòa gõ gõ xóa xóa trên màn hình, thuận miệng nói: “Trong ảnh đã đẹp lắm rồi mà.”


“Hử?” Cô bạn cười gian: “Đi với tôi không? Làm quen tí?”


Lúc này Quan Nhất Hòa mới ngẩng đầu lên, cô nhướng mày suy nghĩ, kể ra cũng hơi rung rinh thật.


Chưa đợi cô lên tiếng, cô bạn dường như sực nhớ ra điều gì, bồi thêm: “Nhưng nghe nói anh ta hơi khó chiều đấy.”


Cô bạn còn định nói tiếp, nhưng Quan Nhất Hòa lập tức mất hứng, ngắt lời: “Thế thôi.”


Cô đâu có thiếu đàn ông.


Trai đẹp ấy à? Có mà đầy.


Nhưng caption cho bài đăng thì giờ cô có ý tưởng rồi.


Cô gõ một dòng chữ, sau đó bấm gửi.


Quan Nhất Hòa: [Hình ảnh] Chúc mừng bé Khỉ nhà tôi cuối cùng cũng debut, hy vọng cháu sớm trở thành đại minh tinh để giúp cô út cưa đổ Trần Mộ Giang nhé! (1 phút trước)


Chưa đầy một lát sau, nhân vật chính của bài đăng đã gọi điện tới.



Quan Nhất Hòa cau mày, bắt máy giọng không mấy khách khí: “Gì đấy?”


Đầu dây bên kia, thằng nhóc bất mãn làm nũng: “Sao cô không ghi luôn giờ phát sóng vào hả cô út!”


“Chuyện này mà cũng phải gọi điện thoại à? Cúp đây, đừng có làm phiền cô.”


Quan Nhất Hòa cúp máy cái rụp.


Miệng thì than vãn trẻ ranh thật phiền phức, nhưng ngón tay cô lại mở lịch sử trò chuyện với thằng cháu, tìm giờ phát sóng cụ thể của chương trình. Cô vừa định thêm vào phần bình luận của bài đăng thì phát hiện ra người vừa bị cô phũ phàng vì quá tức tối đã để lại một bình luận mà bình thường có cho tiền cũng không dám nói trước mặt cô.


Quan Vĩ Diệp: Trần Mộ Giang á? Cô nghĩ cô xứng chắc.


Ngay khi ngón tay cô chuẩn bị gõ ra những lời khó nghe, tin nhắn mới của Quan Vĩ Diệp lại nhảy ra. Dường như thằng bé vẫn còn kiêng dè bà cô út này, bèn chêm thêm vào phần bình luận mấy cái icon dễ thương, cố gắng làm cho lời nhận xét của mình bớt phần cay nghiệt.


Quan Nhất Hòa cười khẩy, chẳng nể nang gì đáp trả:


Quan Nhất Hòa trả lời Quan Vĩ Diệp: Mày nghĩ mày nổi được thật chắc?


Quan Vĩ Diệp trả lời Quan Nhất Hòa: [Tức giận] [Lửa giận] [Gào thét] [Con dao] [Lửa giận] [Gào thét].


Điện thoại rung lên bần bật, là hàng loạt tin nhắn thoại từ Quan Vĩ Diệp.


Quan Nhất Hòa lười chẳng buồn nghe, khóa màn hình cái rụp.


“Đúng là trẻ trâu dở hơi.”



Một năm sau.


“Thằng trẻ trâu dở hơi…” Vẻ mặt Quan Nhất Hòa vẫn đầy vẻ không thể tin nổi: “Thế mà lại nổi thật á?”


Trong căn phòng riêng của nhà hàng cao cấp nằm trên tầng 96, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Mọi người ngồi với tư thế thoải mái, hầu như ai cũng cầm trên tay một điếu thuốc, kể cả Quan Nhất Hòa.


Nhà hàng có không gian sang trọng, nghe đồn chỉ riêng tiền trang trí nội thất đã ngốn gần chín con số, đầu bếp được mời về cũng từng là bếp trưởng của một nhà hàng 3 sao Michelin ở New York. Giá cả ở đây không hề rẻ, khách đến ăn phần lớn là giới thượng lưu nên tính riêng tư được đảm bảo rất tốt.


Phòng riêng được lắp tường cách âm dày cộp, trong bốn bức tường này, mọi người đều trút bỏ vẻ đạo mạo bên ngoài, trong sự thả lỏng thấp thoáng chút khí chất phong lưu, bất cần.


Người trong cuộc vui này đều là dân trong giới, vừa vặn đang bàn tán về cháu trai của Quan Nhất Hòa, hay phải gọi là ngôi sao mới nổi Quan Vĩ Diệp, bởi vì ngoài người trong nghề ra, chẳng ai biết Quan Nhất Hòa là nhân vật tầm cỡ thế nào, Quan Vĩ Diệp mới mười bảy tuổi dạo này nổi đình nổi đám.


Quan Nhất Hòa tuy cũng xem hết chương trình tuyển chọn của thằng cháu theo kiểu bữa đực bữa cái, nhưng có lẽ vì đã nhìn thấy nó từ lúc còn ở truồng tắm mưa, nên “tiểu soái ca” đầy sức hút trong miệng mọi người, với cô vẫn chỉ là con khỉ lông lá vừa ngốc vừa hay làm trò.


Cô thở dài cảm thán: “Đến con khỉ nhà tôi mà cũng nổi được, cái showbiz này sắp tàn rồi.”


Trong tiếng cười đùa, một người bạn làm nghề PR nhắc cô: “Nhớ xin giúp tôi cái thẻ bo góc có chữ ký nhé, con cháu gái tôi nó đòi cả tuần nay rồi.”


“Được thôi…”


Quan Nhất Hòa thầm nghĩ: Nói mồm mà không nhắn tin WeChat thì bước ra khỏi cửa là tôi quên ngay đấy.


Có người chen vào: “Bảo tiểu soái ca họ Quan in thêm cái dấu môi lên thẻ nữa.”


Cả đám cười ồ lên, Quan Nhất Hòa làm bộ mặt ghét bỏ trêu chọc, lại có kẻ say khướt lè nhè: “In dấu môi á? Thế tối về cháu gái mày có kẹp cái ảnh vào giữa hai đùi mà ngủ không đấy?”



“Vãi, con điên này, đừng có lấy trẻ con vị thành niên ra đùa.”


“Có gì to tát đâu…”


Có người cười cợt, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Vĩ Diệp có bạn gái bao giờ chưa?”


Người vừa hỏi câu đó có bạn trai cũ là một cậu học sinh cấp ba. Nghe vậy, nụ cười trên môi Quan Nhất Hòa nhạt đi đôi chút, khóe miệng vẫn cong lên nhưng giọng điệu thì cứng rắn không cho phép nghi ngờ: “Cô tôi chỉ đồng ý cho nó debut thôi, còn chuyện yêu sớm thì không có cửa đâu.”


Quan Nhất Hòa lôi Quan Hồng ra làm bia đỡ đạn, mấy kẻ đang lộ rõ vẻ tò mò lập tức thu lại biểu cảm. Còn cô, tâm trạng đang hơi hưng phấn vì men rượu bỗng chốc nguội lạnh.


Dẫu rằng cô cũng mê mẩn những cơ thể trẻ trung, nhưng chuyện phạm pháp thì cô không bao giờ làm. Trên bàn tiệc này có vài người, theo cô biết, chuyên nhắm vào những tân binh mười sáu, mười bảy tuổi. Bình thường cô cũng chẳng quan tâm lắm, cái giới giải trí này thiếu gì chuyện bát nháo?


Nhưng mấy cái loại cặn bã này, đúng là uống rượu vào rồi mụ mị đầu óc, dám đánh chủ ý lên cả Quan Vĩ Diệp. Đừng nói đến vị trưởng bối lớn tuổi nhất của dòng họ Quan, chỉ riêng Quan Hồng thôi, nếu bà cô biết chuyện này chắc chắn sẽ xé xác bọn họ ra.


Quan Nhất Hòa thầm khinh bỉ: Một lũ không biết trời cao đất dày, lăn lộn trong nghề vài năm, có tí thành tích là tưởng mình bay lên trời được rồi.


Những thứ người ngoài coi là hiếm lạ, Quan Nhất Hòa đã tiếp xúc từ bé. Cho nên dù người nói chuyện được với cô trong giới không ít, nhưng đôi khi cô thực sự coi thường mấy đứa bạn rượu thịt này.


Tuy nhiên, những cảm xúc này cô chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài, trong lòng dù đang mỉa mai nhưng nụ cười trên mặt lại không thay đổi, khiến người đối diện không thể đoán được liệu Quan Nhất Hòa có phật ý vì câu nói vừa rồi hay không.


Người phụ nữ vừa đặt câu hỏi đảo mắt, định thăm dò thái độ của Quan Nhất Hòa. Biến đổi trên gương mặt cô ta Quan Nhất Hòa nhìn thấu hết. Cô ghét nhất là phải xã giao vòng vo với mấy loại người này. Đối phương chưa kịp mở miệng, cô đã nở nụ cười điêu luyện đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Đến giờ rồi, tôi đi gọi điện cho bạn trai đây.”


Lập tức có người trêu chọc: “Bạn trai nào thế?”


Cô ngoái đầu nhún vai, nụ cười tùy ý mà quyến rũ: “Cái anh nào dài hơn ấy.”


Phía sau vang lên một tràng cười lớn.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 3
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...