Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 4


Quan Nhất Hòa vừa quay đầu đi đã tắt hẳn nụ cười. Cô kẹp điếu thuốc hờ hững giữa ngón tay, chậm rãi bước về phía ban công nhà hàng.


Đẩy cánh cửa kính nặng trịch ra, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh đèn mờ ảo ùa ngay vào mặt. Đêm đầu thu ở Hải Đô hơi se lạnh, cô châm lửa, ngẩn người nhìn màn đêm một lúc.


Điện thoại của Quan Nhất Hòa im lìm cả buổi tối.


Lý do là vì bạn trai cô, Lý Tu Trạch, đã tỏ thái độ cực kỳ bất mãn khi biết cô đi ăn cùng “đám bạn trong giới”. Hoặc cũng có thể là bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu nay của anh chàng cuối cùng cũng bùng nổ vào hôm nay.


Cô nhớ lại lúc anh ta im lặng rất lâu trong điện thoại rồi mới lên tiếng, giọng điệu pha lẫn sự bất an và giận dữ. Cái người bình thường luôn để cô tùy ý sắp đặt, nay bỗng nhiên lại gay gắt lạ thường.


“Lại đi với bạn à?”


“Thế còn em thì sao?”


“Sao chị không yêu quách đám bạn đó đi? Thời gian chị dành cho họ còn nhiều hơn cho em nữa đấy?”


Cô rất bất lực, cố gắng giải thích: “Chị đã ở nhà em cả tuần rồi còn gì…”


“Rồi trong một tuần đó thì mất ba ngày chị chạy đi tụ tập với hết người bạn này đến người bạn khác!”


Mới có ba ngày? Hèn chi lần nào ra khỏi cửa mình cũng thấy như vừa mới ra tù. Quan Nhất Hòa thầm nghĩ.


Sau đó, dòng suy nghĩ của cô bị tiếng lải nhải của Lý Tu Trạch cắt ngang. Cô vừa nghe anh ta than vãn vừa lơ đễnh bước đi, thái độ thờ ơ không thèm che giấu đối với cuộc cãi vã này đã khiến Lý Tu Trạch hoàn toàn phát điên, cúp thẳng máy rồi chơi trò mất tích.


Trong lúc ăn cô có nhắn vài tin nhắn qua WeChat, đối phương không trả lời nên cô cũng kệ luôn.


Trong lòng Quan Nhất Hòa đầy sự bất lực và mất kiên nhẫn, nhưng yêu trai trẻ là thế đấy, dính người, chưa trưởng thành. Quan Nhất Hòa đã chuẩn bị tâm lý trước khi xác định quan hệ với Lý Tu Trạch, chỉ là không ngờ anh chàng lại ngây thơ hơn cô tưởng, thậm chí là có chút bảo thủ.


Ban đầu cô cứ nghĩ gia cảnh hai bên tương đương, lại quen nhau ở chốn ăn chơi, dù là tình chị em thì cũng chỉ cách nhau vài tuổi, đều là người trẻ cả, tam quan chắc sẽ không quá lệch lạc.


Nhưng chẳng biết do Lý Tu Trạch ít kinh nghiệm yêu đương hay thực sự quá mê mệt Quan Nhất Hòa, mà giai đoạn cuồng nhiệt của hai người không kết thúc cùng lúc, dẫn đến việc cả hai cứ tranh cãi mãi về vấn đề không gian riêng tư.


Quan Nhất Hòa dù có dỗ dành đàn ông khéo đến đâu, cũng chưa bao giờ che giấu quan điểm đặt bạn bè và người yêu ở vị trí ngang hàng.


Ngoài chuyện không gian riêng, mấy chuyện vặt vãnh linh tinh khác cũng liên tục bào mòn tình cảm của Quan Nhất Hòa dành cho Lý Tu Trạch.


Lý Tu Trạch là con một, được gia đình bao bọc rất kỹ, cuộc đời thuận buồm xuôi gió khiến anh ta có chút ngây thơ, thậm chí là cố chấp. Nhưng Quan Nhất Hòa chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta, chỉ là yêu đương thôi nên nhiều chuyện cô có thể cho qua.


Ngặt nỗi Lý Tu Trạch quá để tâm đến quá khứ của cô, thậm chí có phần ám ảnh, lại vì chuyện cô thích tụ tập với bạn bè mà dần dần lan sự nghi ngờ sang cả đám bạn của cô. Tần suất ghen tuông dày đặc khiến một người vốn luôn coi nhẹ chuyện bạn trai hờn dỗi như cô cũng bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.


Chỉ vì mấy chuyện này mà chia tay thì có vẻ không đáng. Những lúc không làm mình làm mẩy, chàng phi công này vẫn rất chu đáo.


Hơn nữa cô cũng chưa gặp được ai vừa ý hơn.


Thế thì chịu đựng thôi chứ biết làm sao?



Quan Nhất Hòa dập tắt điếu thuốc, thở dài một hơi rồi gọi video cho bạn trai.


Bên kia bắt máy ngay lập tức, nhưng màn hình tối đen như mực, chẳng thấy mặt mũi đâu.


Quan Nhất Hòa không nhịn được cười khẽ: “Chồng ơi, mặt em đâu rồi?”


“Cho chị nhìn gương mặt đẹp trai của chồng chị chút nào.” Cô giả bộ nhìn cổ tay trống trơn: “Đã một, hai, ba, bốn… chẳng biết mấy tiếng đồng hồ rồi chưa được nhìn thấy em.”


Nghe cô làm nũng, Lý Tu Trạch mới lầm bầm lộ mặt, nhưng mắt vẫn không chịu nhìn vào màn hình. Anh ta mím chặt môi, dưới ánh mắt cười cợt của Quan Nhất Hòa, mãi lúc sau mới thốt ra một câu: “Không phải là không biết mấy tiếng, là hơn sáu tiếng rồi.”


Nói xong còn hừ một tiếng rõ to.


Quan Nhất Hòa vốn không thích bạn trai ăn nói kiểu mỉa móc như vậy, nhưng cô vẫn luôn biết cách dỗ dành đúng mực.


Lý Tu Trạch chắc là trong lúc chiến tranh lạnh đã bứt rứt không chịu nổi rồi, giờ Quan Nhất Hòa mới nói vài câu đã khiến mặt mày anh ta rạng rỡ hẳn lên.


Thấy bạn trai cuối cùng cũng nói chuyện bình thường, Quan Nhất Hòa thầm thở phào, vừa định cúp máy quay lại bàn ăn thì Lý Tu Trạch bỗng hỏi: “Hôm nay đi ăn gồm những ai?”


“Thì mấy người hôm trước chị kể với em rồi đó.”


“…”


Sự im lặng của bạn trai khiến cô có dự cảm chẳng lành.


Quả nhiên, đầu dây bên kia lại lên tiếng: “Bây giờ chị vào phòng bao quay một vòng cho em xem.”


Cô cứ tưởng mình nghe nhầm: “Quay một vòng? Ý em là sao? Quay kiểu gì?”


“Là bây giờ cứ để video call thế này, chị cầm điện thoại quét một vòng quanh đám bạn của chị là được.”


Cô cố nhịn, nuốt mấy lời khó nghe vào trong, nhẹ nhàng nói: “Chồng ơi, việc này không cần thiết đâu.”


“Sao lại không cần thiết? Vợ mấy thằng anh em của em đều kiểm tra thế mà.”


“Nhưng chị có bao giờ kiểm tra em như thế đâu.”


“Thế ý chị là chị muốn làm gì thì làm chứ gì?”


Lại bắt đầu rồi. Quan Nhất Hòa thầm nghĩ.


Sắc mặt cô bắt đầu lạnh đi: “Tại sao em lại nói vậy?”


“Chị không kiểm tra thì em không được kiểm tra à? Chị không làm thì có nghĩa em cũng không được làm chắc?”


Chủ đề này Quan Nhất Hòa đã giải thích với Lý Tu Trạch vô số lần, nhưng đối phương dường như mãi không chịu hiểu. Lúc này cô chẳng còn chút hứng thú nào để nói tiếp nữa, lạnh nhạt đáp: “Chị không quay.”


“Không quay thì chia tay.”



“Chị…”


Quan Nhất Hòa chẳng nói chẳng rằng ấn nút ngắt máy, màn hình dừng lại một giây ở biểu cảm không thể tin nổi của bạn trai.


Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi giao diện trở về khung chat rồi tắt ngấm, sau đó lại thở dài một tiếng.


Cô biết cuộc tình này sắp đi đến hồi kết rồi.


Chỉ là hiện tại chưa biết sẽ kết thúc theo cách nào thôi.


Trên đường quay lại phòng bao, trong đầu cô bỗng lóe lên những lời Lý Tu Trạch từng nói lúc hai người sắp yêu nhau.


Khi đó cô và anh ta đã ngủ với nhau rồi, hai người dính lấy nhau như sam, chẳng khác gì đang yêu đương. Nhưng cô rất thoáng trong việc xác định quan hệ, đối phương không nhắc thì cô cũng chẳng hỏi. Chỉ là cô hơi tò mò, mới quen chưa bao lâu, rõ ràng Lý Tu Trạch tỏ ra rất mê đắm cô, sao tự nhiên lại lạnh nhạt một thời gian.


Mặc dù sự lạnh nhạt này chẳng khiến cô tức giận mà chỉ làm cô thấy hứng thú hơn thôi.


Lý Tu Trạch bảo cô: “Tại vì chị khó giữ lấy, em sợ bị tổn thương.”


Nghe câu này Quan Nhất Hòa suýt bật cười. Khi đó cô vì vẻ bề ngoài của Lý Tu Trạch mà mặc định anh chàng là một tay chơi, tưởng đối phương chỉ đang cố tình tỏ ra yếu thế để khiến cô lơ là rồi sa bẫy.


Chiêu này cô dùng suốt, trăm trận trăm thắng.


Sau này cô mới vỡ lẽ, Lý Tu Trạch không hề giở trò, anh ta nói thật.


Không ngờ thời đại này rồi mà trên đời vẫn còn tồn tại kiểu chó con ngây thơ đẹp mã như thế.


Nhưng Quan Nhất Hòa không thích kiểu chó con thuần khiết.


Tại sao ư?


Tại vì đồ ngọt ăn nhiều sẽ ngán.


Khoảnh khắc đẩy cửa phòng bao bước vào, thế giới của Quan Nhất Hòa đã sạch bay phiền não yêu đương. Cô ngồi lại vị trí cũ, người bên cạnh hỏi: “Dính lấy bạn trai ghê thế?”


Cô cười nhạt: “Dính lắm hả?”


“Hơn nửa tiếng rồi đấy.”


“Gọi xong cuộc dài hơn rồi, chẳng phải vẫn còn cái dài kia sao.”


Giọng cô không lớn không nhỏ, mọi người nghe xong cười ngả nghiêng.


Sau một hồi trêu đùa, có người nhắc đến sự cố thảm đỏ gần đây của một sao nữ nọ.


“Thảm thật đấy.” Người nói ngoài miệng thì than thở giúp nhưng trên mặt lại lộ nét cười tươi: “Một phát đắc tội hết từ nền tảng, nhãn hàng cao cấp, trang sức đến thương hiệu đại diện.”


“Đổi lại được treo trên hot search cả đêm.” Có người cười khẩy: “Cũng đâu tính là thiệt thòi.”



Người kia vừa dứt lời, ngay lập tức những người khác đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Quan Nhất Hòa liếc mắt nhìn người vừa đặt câu hỏi, thấy gương mặt còn non choẹt, lúc nãy giới thiệu cô cũng chẳng để tâm, chắc không phải nhân vật quan trọng gì, đoán chừng là người mới vào nghề.


Bàn tiệc nhất thời lạnh tanh, cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không lên tiếng, chỉ nhàn nhã nhấp một ngụm rượu.


Có lẽ vẫn có người nhiệt tình, hoặc là mọi người đã tận hưởng xong cái cảm giác hiểu biết về cái giới này hơn người ngoài, cuối cùng trên bàn cũng vang lên tiếng giải thích: “Vì livestream bán hàng đều là phát lại băng ghi hình thôi.”


Cậu chàng lúc nãy há hốc mồm kinh ngạc, quên cả ngượng ngùng.


Đám người lại ra vẻ sành sỏi bắt đầu bàn tán.


“Đúng rồi, giờ livestream kiếm ác lắm, lỡ nói sai một câu, tổn thất sơ sơ cũng lên đến hàng triệu tệ.”


“Nên đều phải nhìn kịch bản, quay trước hết. Đến ngày livestream thì phát sóng thôi.”


“Nhưng chuyện này sao nói cho công chúng biết được, ha ha ha.” Có người cười: “Thế nên ekip cô ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”


“Ha ha ha ha.”


Nhân chuyện cô sao nữ, mọi người bàn chút chính sự. Nhưng giờ nghỉ ngơi mà còn phải động não thì mệt quá, nên câu chuyện loanh quanh một hồi lại lái sang chủ đề tám nhảm.


“Ê, có phải cô ta từng hẹn hò với Trần Mộ Giang không?”


“Hình như thế? Hồi hai người mới debut ấy, nhưng không công khai.”


“Giờ đẳng cấp khác nhau rồi nhỉ.”


“Trần Mộ Giang mà cố gắng giật được giải, chắc chắn sẽ đứng vững ở hàng ngũ sao hạng A. Cậu ta có nền tảng diễn xuất khá tốt.”


Nghe đến đây, Quan Nhất Hòa xen vào: “Năm nay cậu ấy hot thế mà, vẫn chưa được tính là hạng A sao?”


Một người bạn làm PR tiếp lời: “Trần Mộ Giang thì lúc nào chẳng hot, dù sao gương mặt cậu ta cũng thuộc hàng top trong giới rồi. Nhưng giá trị thương mại thì vẫn hơi thiếu chút, fan hiền lành, sức mua bình thường, cái đại diện đồng hồ hồi tháng một ấy, số liệu không đẹp lắm đâu.”


“Fan của Lưu Chi mới khiếp, trang sức mười mấy vạn tệ mà quét sạch trong tích tắc.”


“Xuất thân idol đóng đam mỹ mà lị, với cả ekip cậu ta ghê gớm lắm, khó chiều chết đi được, một cái bản thảo bắt bọn tôi sửa cả ngàn lần, cứ như đang đúc ra một con búp bê giả vậy.”


Quan Nhất Hòa nhẩm so sánh ngoại hình của Lưu Chi và Trần Mộ Giang, cảm thấy nhan sắc hai người rõ ràng không cùng một đẳng cấp. Cô không hiểu lắm nhưng vẫn cười nói: “Hai người họ đâu cùng một kiểu, tệp fan chắc cũng khác nhau.”


Người bạn PR bỗng nhớ ra gì đó, cười lớn: “Chẳng phải chị Quan từng nói muốn theo đuổi Trần Mộ Giang sao?”


Quan Nhất Hòa chẳng hề đỏ mặt nhưng cũng không đáp trả trực diện: “Dạo trước tôi có cày hết bộ phim của cậu ấy thật.”


Cô chống cằm, giọng điềm đạm: “Đúng là đẹp trai thật. Lâu lắm rồi tôi mới cày phim trong nước đấy.”


Nhắc đến bộ phim ăn khách vừa kết thúc của Trần Mộ Giang, không khí trên bàn tiệc lập tức sôi nổi hẳn lên.


“Lượt xem mạng khiếp thật, chắc sắp được chiếu đài rồi nhỉ?”



“Phim còn chưa chiếu hết Trần Mộ Giang đã tuyên bố đại sứ thương hiệu xa xỉ rồi, xem cuối năm có ẵm giải không, được giải là ngồi vững ghế hạng A luôn.”


“Không được giải thì cũng là ngôi sao đang hot rồi, năm nay phòng làm việc của cậu ta kiếm bộn tiền là cái chắc.”


“Cơ mà cậu ta với Lê Tâm xào couple có nhiệt thật, nếu không phải tôi biết thừa cậu ta đang qua lại với ai, thì tôi còn tưởng hai người họ phim giả tình thật rồi ấy chứ…”


Nghe đến chuyện bát quái, Quan Nhất Hòa đang thấy hứng thú, đầu vừa nghiêng qua thì bị ánh sáng màn hình điện thoại thu hút sự chú ý.


Màn hình hiển thị cuộc gọi từ “Khỉ Nhỏ”.


Cô khẽ đảo mắt, lại lần nữa bước ra khỏi phòng bao.


Vừa bắt máy, giọng oang oang của Quan Vĩ Diệp lập tức tra tấn màng nhĩ cô: “Cô cô cô ơi, cô yêu dấu của cháu, mau đến cứu cháu với, cháu đang ở Sushi Shin.”


“…” Quan Nhất Hòa hít sâu một hơi, cố nén sự bực bội: “Mày đang làm cái gì thế?”


“Bọn họ ép cháu uống rượu!”


Tiếng ồn ào huyên náo vọng lại từ phía bên kia.


Quan Nhất Hòa cười khẩy: “Mày tưởng mày vẫn là học sinh cấp ba bình thường à? Thích thì uống không thì thôi, tự lo thân mình đi.”


Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mở loa ngoài lên.”


“Dạ.”


Cô cong môi, giọng nói trở nên dịu dàng: “Người nhà họ Quan uống rượu không bao giờ nuôi cá đâu nhé.”


Đầu bên kia nghe rõ mồn một, cô vừa dứt lời, trong điện thoại đã vang lên tiếng hò reo inh ỏi.


Quan Nhất Hòa chẳng thèm quan tâm đầu dây bên kia đang làm trò gì nữa, cúp máy rồi quay vào phòng bao xách túi chuẩn bị về.


Hầu hết mọi người trên bàn đều đã ngà ngà say, chỉ có người ngồi cạnh nhận ra cô rời đi.


Cô hời hợt vẫy tay: “Đi đón con khỉ nhỏ.”


“Ừ, đi đường cẩn thận.” Người đó khựng lại: “Cái thẻ, cái thẻ!”


“Biết rồi.”


Không nhắn qua WeChat, lên xe taxi là bà quên luôn đấy. Cô nghĩ thầm.



Nuôi cá (nguyên văn: )


Đây là thuật ngữ lóng thường dùng trên bàn nhậu (phổ biến ở cả Trung Quốc và Việt Nam). Nó ám chỉ hành động uống không cạn ly, cố tình chừa lại một lượng rượu/bia ở dưới đáy cốc.


Nguồn gốc: Cách nói này mang hàm ý trêu chọc rằng lượng rượu thừa lại trong ly nhiều đến mức đủ để thả con cá vào bơi.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 4
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...