Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 2
Quan Nhất Hòa vừa để đầu óc bay bổng nghĩ ngợi linh tinh, tay chân lại chẳng hề ngơi nghỉ. Những ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình, sau khi nhận được câu trả lời chính xác cho vấn đề cần hỏi, cô gọi ngay cho bà cô ruột Quan Hồng.
“Đang nghe, nói đi.”
Quan Nhất Hòa chẳng thèm vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cô út, nửa cuối năm nay Lâm Hề với Lôi Chính Hoa tổ chức đám cưới đấy, cô mau cho người liên hệ xem họ có cần tài trợ gì không.”
Quan Hồng có chút ngạc nhiên, hỏi dồn dập: “Lâm Hề á? Với Lôi Chính Hoa? Hai đứa nó sắp cưới? Từ bao giờ thế? Bọn nó đang hẹn hò à?”
Quan Nhất Hòa đáp: “Quay xong bộ phim cổ trang kia là yêu nhau luôn rồi, cả cái giới này đều biết.”
“Chắc chắn cưới chưa?”
“Chắc chắn, cháu hỏi Nhậm Cao Trác rồi, mấy stylist cũng bảo là rục rịch chuẩn bị đám cưới, Lâm Hề còn đang hỏi mấy thương hiệu về việc đặt may váy cưới nữa mà.”
“Được rồi.” Quan Hồng ngưng một chút: “Dạo này mày vẫn đi chụp ảnh cho mấy đứa ngôi sao hạng bét đấy à?”
Quan Nhất Hòa bất lực nói: “Cháu cũng là nhiếp ảnh gia chân chính mà, loại kiếm ra tiền hẳn hoi đấy.”
Mặc dù số tiền kiếm được cũng chỉ vừa đủ cho cô ăn chơi nhảy múa qua ngày, chứ đừng nói đến chuyện mua quần áo hay túi hiệu.
Tuy nhiên, từ khi cô tốt nghiệp Tiến sĩ xong, bố mẹ cô không biết là do quá tự hào vì con gái đạt được học vị cao, hay là thỏa mãn vì cái game nuôi con cuối cùng cũng cày lên cấp độ tối đa, mà tóm lại là đối với việc Quan Nhất Hòa đã ba mươi tuổi đầu vẫn lông bông lêu lổng, hơi tí là làm nũng ăn bám bố mẹ, ông bà chẳng hề có ý kiến gì nhiều.
Ngược lại, bà cô Quan Hồng cứ tóm được cơ hội là lại giáo huấn cô vài câu.
“Mày đường đường là Tiến sĩ âm nhạc du học, lại chạy đi làm thợ ảnh tự do, thế ngày xưa mày học hành bao nhiêu năm trời để làm cái gì?”
Nhắc đến chuyện này, Quan Nhất Hòa lại không nhịn được mà oán thán: “Chẳng phải tại ngày xưa mọi người cứ ép cháu đi học sao, chứ không bây giờ cháu ít nhiều cũng thành nghệ sĩ gạo cội rồi.”
Biết đâu còn tranh thủ lúc ông ngoại chưa nghỉ hưu mà tác oai tác quái một trận, trở thành một “ngôi sao được cơ cấu” chính hiệu. Nếu trong tay có chút tác phẩm cộng thêm việc debut sớm, thì đám ngôi sao mới bây giờ không những phải gọi cô một tiếng tiền bối, mà cô cũng chẳng cần lo chuyện tìm việc làm, cứ nằm đấy mà hốt bạc thôi.
“Mày nhìn Đường Cảnh Văn với Nhậm Cao Trác xem…”
Quan Hồng ngắt ngang lời cô, chuyên quyền áp đặt: “Cảnh Văn nỗ lực hơn mày nhiều. Mày đẹp thì có đẹp, nhưng cái giới giải trí này thiếu gì đàn bà đẹp, loại lười chảy thây như mày không nổi được bao lâu đâu.”
Nghe vậy, Quan Nhất Hòa vẫn giữ nguyên giọng điệu lười biếng: “Cháu có định làm ảnh hậu hay siêu sao gì đâu. Cháu làm resource star không đủ tư cách à? Miễn kiếm được tiền là được chứ gì.”
“Mày tưởng sân nhà mình trồng cây ra tiền chắc? Gió thổi một cái là tiền cứ thế rụng thành đống xuống đất à?” Quan Hồng mỉa mai: “Tiền của tao không phải loại dễ kiếm đâu, tao không đầu tư cho mấy đứa xướng ca vô loài vô dụng.”
Quan Nhất Hòa cũng chẳng nể nang gì mà bật lại: “Thế Quan Vĩ Diệp là xướng ca hữu dụng chắc? Cái đầu đất của nó mới là đứa cần đi học, y hệt ông anh họ của cháu, chẳng có tí não nào.”
“Nhưng nó đẹp trai giống anh họ mày. Thế là đủ rồi.” Quan Hồng nói thẳng toẹt: “Cùng đứng trước sinh vật đẹp đẽ, phụ nữ bao giờ cũng mất lý trí hơn đàn ông nhiều. Bây giờ mấy cô bé theo đuổi thần tượng đầy rẫy ra đấy, chỉ cần một đứa vô danh tiểu tốt, mặt mũi sáng sủa một chút là lũ fan cuồng đã thi nhau dâng tiền tận miệng rồi. Quan Vĩ Diệp chỉ cần đóng gói bao bì lại một chút, chắc chắn sẽ khiến mấy đứa nhỏ ngây thơ mê như điếu đổ.”
Quan Hồng cười nhạt một tiếng: “Với lại, nó ngu thì có ngu, nhưng nó nghe lời, bảo gì nghe nấy. Hơn nữa, nó dốt thế thì học hành làm gì có tương lai.”
“… Thế cháu còn phải cảm ơn mọi người à? Ép cháu đi học là vì coi trọng chỉ số IQ của cháu sao?”
Quan Hồng lờ đi lời than vãn của Quan Nhất Hòa, bà quen thói làm chủ cuộc chơi nên lái câu chuyện quay lại vấn đề công việc của cô: “Thế tóm lại tại sao mày không vào đại học làm giảng viên được?”
“Mấy người ngoài nghề dở hơi ấy mà.” Quan Nhất Hòa bĩu môi: “Cái bà phụ trách khoa âm nhạc trường Bách Khoa hay cái gì đấy, cháu cũng chẳng biết bả có chức vụ gì, nhưng chắc chắn không phải dân làm nhạc, bả bảo chứng nhận học vị của cháu ghi là “tương đương Tiến sĩ”, thế là không tính là Tiến sĩ thật, bảo cháu không đủ tư cách.”
Quan Hồng hỏi dồn: “Thế rốt cuộc mày có phải Tiến sĩ thật không?”
Quan Nhất Hòa ngán ngẩm: “… Cháu giải thích với mọi người bao nhiêu lần rồi, hệ thống giáo dục bên Đức khác với trong nước. Cái bằng cháu học là học vị cao nhất trong học viện âm nhạc ở Đức rồi, nó cùng cấp với Tiến sĩ, khó thi lắm đấy. Cô cứ nhìn xem giảng viên trong nhạc viện có phải toàn cầm cái bằng như cháu không là biết ngay mà.”
“Tao không rảnh xem, cũng lười xem. Tóm lại mày tự làm rõ vấn đề rồi báo lại tao, hoặc bảo cậu út mày giúp cho.”
Quan Nhất Hòa đảo mắt. Cô biết thừa Quan Hồng luôn hoài nghi lời giải thích của cô, vì trong lòng bà cô này, Quan Nhất Hòa từ nhỏ đến lớn chỉ là một đứa A Đẩu vô dụng không thể gánh vác việc lớn.
Người làm việc quyết đoán như Quan Hồng từng một thời tưởng rằng cô cháu gái thông minh lanh lợi có thể thay con trai ruột kế thừa sự nghiệp của bà. Nhưng sau khi phát hiện ra con bé chỉ có mỗi cái đầu thông minh còn làm việc thì lúc nào cũng lười biếng hời hợt, bà liền có định kiến với mọi việc cô làm.
Nói đi cũng phải nói lại, Quan Nhất Hòa cũng chẳng bận tâm lắm, dù sao cô cũng có đầy bậc cha chú sẵn sàng cho tiền tiêu vặt, Quan Hồng không quản hết được.
Nhưng nghe ý tứ của bà cô thì chuyện cháu đích tôn Quan Vĩ Diệp debut là ván đã đóng thuyền rồi.
Vừa nghĩ đến đây, WeChat của Quan Nhất Hòa báo có tin nhắn mới. Cô mở ra xem, là thánh chỉ của Quan Hồng vừa cúp máy gửi tới.
Quan Hồng: Ngày kia đi chụp bộ ảnh profile cho Quan Vĩ Diệp.
Quan Nhất Hòa lại đảo mắt thêm cái nữa. Vừa định từ chối thì Quan Hồng nhắn tiếp một tin.
Quan Hồng: Tính gấp ba giá thị trường của mày.
Sắc mặt Quan Nhất Hòa thay đổi ngay lập tức, cô cười khẽ.
Quan Nhất Hòa: Ôi thế thì ngại quá, ai lại tính tiền với cháu ruột bao giờ!
Quan Hồng: Tao chỉ tìm cái cớ để giúp thằng em trai đáng thương của tao phát thêm chút tiền tiêu vặt cho đứa con gái chuyên ăn bám của nó thôi.
Quan Nhất Hòa: Cô ơi không cần tìm cớ đâu, cứ chuyển thẳng cũng được ạ.
Đối với những tin nhắn nhảm nhí của Quan Nhất Hòa, Quan Hồng không bao giờ trả lời.
Nhưng có tiền thì ai mà quan tâm chứ? Quan Nhất Hòa liếc nhìn đồng hồ, từ lúc ngủ dậy đến giờ chẳng làm được việc gì, hơn bốn tiếng đồng hồ trôi qua vèo cái, nhưng cô nhẩm tính thù lao của hai công việc vừa được nhét vào tay, sương sương cũng sáu con số chảy vào túi. Đại tiểu thư nhà họ Quan vốn chẳng có chí tiến thủ liền yên tâm nằm ườn ra mặc kệ đời.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt hờ hững chọn một bài trong list nhạc, chia sẻ cho một người nào đó trong danh sách bạn bè WeChat.
Quan Nhất Hòa: [Chia sẻ nhạc] Vừa dậy đã nhớ đến em – Khúc Giáp.
Đối phương trả lời ngay lập tức.
Quan Nhất Hòa: Lời bài hát rất hợp cảnh.
Lý Tu Trạch: Câu nào?
Quan Nhất Hòa: Chẳng kịp lưu số điện thoại của em tại bữa tiệc hôm đó.
Lý Tu Trạch: Lưu số ai cơ?
“… Giả ngu cái gì không biết.”
Quan Nhất Hòa cảm thấy câu trả lời của đối phương hơi nhạt nhẽo, hứng thú tán tỉnh nhất thời bay biến. Cô mở Tiểu Hồng Thư (Xiaohongshu) lên, thông báo hiện ra một cái tên được nhắc đến sáng nay, khiến người ít khi quan tâm như cô ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm vào xem.
Khoảnh khắc “thẳng nam” để đời của Trần Mộ Giang, bảo sao ông anh này mãi không tìm được người yêu…]
Quan Nhất Hòa lướt sơ qua phần bình luận, thấy cả fan lẫn người qua đường đều đang trêu chọc nam minh tinh có vẻ mặt ngây thơ vô tội trong ảnh.
Cô nhớ lại câu trả lời buột miệng lúc nãy của Đường Cảnh Văn, cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt được mệnh danh là “vạn năm độc thân” kia, khẽ nhướng mày: Đẹp thì đúng là đẹp thật, ngũ quan chuẩn mực, đường nét sắc sảo, ánh mắt ôn hòa. Trong ảnh anh ta đang cười ranh mãnh, nhưng phối với gương mặt sạch sẽ sáng sủa lại vô tình tạo cho người ta cảm giác vừa trong trẻo lại vừa đầy sức hút.
Xét về ngoại hình, đúng là gu của Quan Nhất Hòa. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô yêu đương chưa bao giờ thiếu đối tượng, nghĩ đến việc còn phải nhờ Đường Cảnh Văn làm mối giới thiệu hai người, cơn lười của cô lại trỗi dậy.
Hơn nữa mấy hôm trước cô vừa quen cậu em Lý Tu Trạch này, con quan chức thế hệ thứ ba, dáng người cao ráo mảnh khảnh lại đẹp trai, cô cũng thấy hơi hơi “điện giật” rồi.
Nghĩ đến miếng mỡ đã dâng đến tận miệng, Quan Nhất Hòa lập tức quăng nam minh tinh vẫn còn là ẩn số kia ra sau đầu.
Cô mở lại giao diện WeChat, gọi thẳng video call cho Lý Tu Trạch.
Đối phương dường như không ngờ cô lại gọi tới, giọng điệu khi bắt máy có chút chần chừ, lại pha lẫn chút phấn khích. Quan Nhất Hòa chẳng tốn chút sức lực nào cũng nhận ra Lý Tu Trạch đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Anh ta nói: “Sao lại gọi cho tôi thế?”
Đầu dây bên này, Quan Nhất Hòa thong thả đáp: “Nghĩ lại thì tôi cũng coi như đã lưu số của cậu tại bữa tiệc rồi.”
Ánh mắt cô hờ hững, nhưng âm cuối lại hơi vút lên đầy ẩn ý.
Lý Tu Trạch khựng lại, ho nhẹ một tiếng: “… Thế nên gọi cho tôi?”
“Nói chính xác hơn.” Quan Nhất Hòa mặt không đỏ tim không đập: “Là vừa ngủ dậy đã nhớ đến cậu rồi đấy.”
Bên kia im lặng một hồi lâu: “… Giờ chị mới dậy à? Tôi…”
Lý Tu Trạch chưa nói hết câu đã bị Quan Nhất Hòa ngắt lời: “Cậu ăn cơm chưa?”
Không đợi anh ta trả lời, cô lại tự nói tiếp: “Tôi đói quá.”
Cô bật cười: “Tôi muốn gặp cậu. Mời tôi đi ăn đi, hỡi người bạn đã để lại số điện thoại cho tôi ở bữa tiệc?”
Bóng hình với ngũ quan tinh xảo của người phụ nữ in trên cửa sổ sát đất, nụ cười của cô mang vẻ nắm chắc phần thắng: “Mời tôi ăn không nào?”
“… Ừ.”
–
A Đẩu – tên tự của Lưu Thiện (), vị vua thứ hai và cuối cùng của nhà Thục Hán thời Tam Quốc, Trung Quốc. Tên này ngày nay thường được dùng để chỉ người kém cỏi, thiếu năng lực, hoặc để ví von về một tình huống “đầu óc chậm phát triển” do xuất phát từ hình tượng nhân vật này trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Góc phổ cập kiến thức:
Về việc Quan Nhất Hòa đề cập trong truyện rằng “người ngoài nghề bảo đây không phải bằng Tiến sĩ”.
Trong khái niệm của nhiều người ở Trung Quốc, “Tiến sĩ” là một phạm trù lớn. Nhưng thực tế, “Tiến sĩ” ở Trung Quốc hiện nay tên đầy đủ là “Tiến sĩ Triết học” (Doctor of Philosophy), tức là PhD. Nói đơn giản là phải có thành quả nghiên cứu và phải viết luận văn. Còn trong hệ thống giáo dục Âu Mỹ, PhD thực chất chỉ là một nhánh nhỏ, ở đây tôi chỉ nói riêng trong phạm vi các học viện âm nhạc thôi nhé.
Tại các học viện âm nhạc ở các nước như Đức, Áo, Pháp, Thụy Sĩ, Anh, Mỹ… đặc biệt là Pháp, học vị được chia từ Cấp 1 đến Cấp 8, và PhD nằm ở Cấp 8, tức là cấp cao nhất.
Cùng đẳng cấp với PhD còn có:
Anh – Mỹ: DMA và AD.
DMA (Doctor of Musical Arts): Tiến sĩ Nghệ thuật Âm nhạc, cũng cần viết luận văn.
AD (Artist Diploma): Chứng chỉ Nghệ sĩ (hoặc Văn bằng Biểu diễn), không cần viết luận văn.
Chỉ có ở Đức – Áo: Konzertexamen (thông dụng nhất, gọi tắt là KE) Solist/Meisterklasse. Dịch là Văn bằng Nghệ sĩ biểu diễn/Văn bằng Độc tấu/Văn bằng Lớp bậc thầy (Master Class). Loại này không cần viết luận văn.
Pháp: Trực tiếp là học vị Cấp 8. Thạc sĩ của họ hình như gọi là Cấp 5. Cái này tôi không rành lắm vì họ phân chia cực kỳ chi tiết, không nói sâu nhé.
Một số trường đại học nghệ thuật (không phải học viện âm nhạc) ở Áo – Thụy Sĩ: Có cả DMA/PhD/AD và cũng có cả KE của Đức.
Một số học viện âm nhạc ở Đức: Có mở chương trình PhD, nhưng rất khác biệt so với KE, cái này nói sau.
Các học viện âm nhạc trong nước (Trung Quốc): Tất cả đều là PhD.
Vậy sự khác biệt giữa các chương trình Tiến sĩ này là gì? Cái nào “nước” (kém chất lượng/dễ dãi), cái nào “cứng” (xịn/khó):
PhD: Cái này khỏi bàn, cần luận văn và thành quả nghiên cứu, mất từ 3-5 năm trở lên. Dù ở trong nước hay châu Âu, thi đậu được thì không bao giờ là “nước”, tốt nghiệp xong được gắn danh hiệu Dr. (Tiến sĩ).
DMA: Cũng phải viết luận văn, nhưng trọng tâm sẽ đặt một phần vào [Biểu diễn], ví dụ như phải tổ chức các buổi hòa nhạc. Cũng mất 3-5 năm trở lên, nhưng thời gian ngắn hơn PhD một chút. Cũng không hề “nước”, đặc biệt là DMA học bổng toàn phần. Vì có luận văn nên tốt nghiệp cũng được gắn danh hiệu Dr.
AD: Ở Anh – Mỹ, đặc biệt là AD của Anh thì nói thẳng là rất “nước”, trường mở ra để kiếm tiền, học 1 năm là tốt nghiệp. AD của Mỹ tôi không rõ, chỉ biết AD của Mỹ hiện nay Trung Quốc không công nhận nữa, còn Anh thì vẫn công nhận. Cho nên nếu các bạn tìm giáo viên âm nhạc, thấy ai ghi là “Tiến sĩ AD”, thì khả năng cao (tôi nói bảo thủ chút nhé) chính là người trong nghề gọi là “Tiến sĩ giấy/Tiến sĩ nước” như trong truyện, dùng để dát vàng lên mặt, hiện nay nhiều người chuyên môn kém thi cái này để tăng học phí dạy đàn.
Về “Tiến sĩ Đức” mà Quan Nhất Hòa học trong truyện – chính là KE:
Vì tác giả đang ở Đức, và cũng vì nữ chính mà, chẳng ai muốn cô ấy kém cỏi cả, nên tôi xin phổ cập kỹ một chút nhé.
Thời gian học từ 2 năm trở lên, thường 2 năm là tốt nghiệp, không có luận văn. Đây chính là lý do tại sao nhiều người ngoại đạo, thậm chí là người trong nghề nhưng muốn kiếm tiền, sẽ nói rằng “Tiến sĩ Đức không tính là Tiến sĩ”. Vì không có luận văn thì không thể chứng nhận là Tiến sĩ theo hệ thống trong nước, tốt nghiệp không được cấp danh hiệu Dr., nên một số người nghĩ nó rất “nước”.
Nhưng thực tế thì sao? Tại sao nhiều trung tâm tư vấn du học trong nước lại bảo cái này “nước” và khuyên thí sinh đừng thi?
Vì tỷ lệ trúng tuyển quá thấp. Quá khó thi.
Tỷ lệ thấp thì trung tâm không có doanh số (KPI), nên họ phải ra sức tuyên truyền với bên ngoài là cái bằng này là hàng dỏm.
Tại sao tỷ lệ trúng tuyển thấp? Phải nói đến cách thức thi tuyển của KE.
Nó không giống PhD/DMA cần đề cương nghiên cứu ban đầu, cũng không phải kiểu “giáo sư nhận thì tỷ lệ đậu cao”. Cách thi của nó cực kỳ độc đáo.
Đó là tất cả các chuyên ngành thi trộn lẫn với nhau, tất cả nghệ sĩ cạnh tranh cho cùng một vị trí. Nghĩa là người kéo violin, thổi clarinet, học sáng tác (ngành của nữ chính) phải thi chung, tranh nhau đúng 1 suất.
Khái niệm này giống như kiểu bạn nghiên cứu Toán cao cấp phải đi tranh suất Tiến sĩ với đứa học Tài chính vậy.
Tiêu chuẩn đánh giá ở đâu? Ai giỏi hơn? Hoàn toàn không có đáp án chính xác.
Kỳ thi chia làm 2 vòng: Vòng 1 lọc theo chuyên ngành, Vòng 2 thi hỗn hợp tất cả chuyên ngành. Kết quả do hội đồng giám khảo của trường quyết định. Hội đồng gồm các giáo sư từ các chuyên ngành khác nhau, và vài năm lại đổi một lần. Nghĩa là không có chuyên ngành nào được ưu ái gà nhà cả.
Mỗi lần thi có vài trăm đến cả ngàn hồ sơ, cuối cùng mỗi trường chỉ lấy từ 1 đến 10 người. Cơ bản là tỷ lệ “trăm người chọn một”.
Rất nhiều người bị loại ngay từ vòng lọc chuyên ngành, thậm chí bị loại từ lúc gửi video đăng ký, chứ đừng nói đến chuyện cạnh tranh với chuyên ngành khác.
Hơn nữa, vì Học viện âm nhạc công lập ở Đức miễn phí hoàn toàn, chính phủ trả tiền, nên cái bằng này bạn có muốn bỏ tiền túi ra học cũng chẳng có chỗ cho bạn học, người ta không thèm chút tiền đó.
Tôi đã thấy quá nhiều Thạc sĩ chuyên môn cực giỏi thi 2-3 năm trời không đậu. Vì nó không chỉ cần chuyên môn giỏi, mà còn cần bạn cực kỳ may mắn, năm nay trường có nhiều suất không, người đến thi có phải là nghệ sĩ lớn không (đúng vậy, những nghệ sĩ đã đoạt giải quốc tế cũng đến thi lấy bằng này)…
Thi đậu rồi thì thời gian học tương đối ngắn, không phải viết luận văn nghe có vẻ nhàn, NHƯNG, sinh viên KE phải tổ chức trên 3 buổi hòa nhạc quy mô lớn. Một số trường ở Đức còn có kỳ thi niên độ, tức là kết thúc năm nhất phải thi hỗn hợp lại một lần nữa, nếu hội đồng thấy thành tích bạn không đủ tốt, đuổi học trực tiếp.
Đúng vậy, đuổi thẳng cổ. Có những giáo sư khuyên học sinh đừng thi KE cũng vì lý do này, họ sợ học trò “không qua nổi kỳ thi giữa kỳ”. Vì một số trường không nhận sinh viên từng bị đuổi học, nghĩa là hoàn toàn không thể thi lại, đổi trường cũng không xong.
Thế nên, bằng KE của Đức không hề “nước” chút nào, và hiện tại trong giới chuyên môn nó là cái bằng cực kỳ “cứng”, vì thực sự quá khó thi. Ở trong nước do một số trung tâm cố tình tuyên truyền sai lệch cộng với việc tên gọi dịch sang tiếng Trung nghe na ná cái bằng AD “nước” của Anh nên mới bị hiểu lầm.
Rất đơn giản, mọi người cứ nhìn xem giảng viên trẻ mới tuyển vào các khoa của 9 Học viện âm nhạc lớn trong nước hiện nay đang cầm bằng cấp gì, là biết KE của Đức có “nước” hay không ngay.
Nói nhiều như vậy cũng là hy vọng mọi người (đặc biệt là các bạn nhỏ định đi du học) đừng để mấy trung tâm đen tối lừa gạt. Nếu không rõ quốc gia hay trường mình định đi thế nào, cứ lên thẳng website của các Học viện âm nhạc trong nước xem profile của các giảng viên là biết.
Cuối cùng, tại sao các nghệ sĩ từ Đức trở về đều tự xưng là Tiến sĩ?
Vì lười giải thích dài dòng như tôi đang gõ cả đống chữ này đấy hahaha.
Chứng nhận của KE trong nước là “Tương đương Tiến sĩ, nằm ở học vị cao nhất cấp 8”, thực ra đã nói rõ KE là cấp bậc cao nhất trong học viện âm nhạc Đức rồi, không còn gì cao hơn nữa. Mọi người lười nói nhiều nên cứ gọi đại là “Tiến sĩ” cho xong, người ngoài cũng dễ hiểu.
Tóm lại, bằng cấp của chị Quan nhà mình: Không hề “nước”, mà là cực kỳ xịn. Chị ấy chỉ đang lười chảy thây ra thôi.
Cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc tôi minh oan cho bằng cấp Đức dài dòng thế này… Thực ra còn một số kiến thức về bằng cấp âm nhạc khác, tôi để trên Weibo nhé.
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 2
10.0/10 từ 17 lượt.
