Hải Đường Cựu Mộng
Chương 2
85@-
22.
Để tránh thảm họa, chúng tôi được quân đội đưa vào hầm trú ẩn.
Từ tối hôm qua đến giờ, tôi chỉ ngủ được hai tiếng, mọi người đều mơ màng bị đưa đi.
Họ mang theo chẳng được bao nhiêu đồ ăn, may mắn là quân đội đều biết chúng tôi là vợ của Giang Lễ, nên họ đối xử với chúng tôi rất đặc biệt.
23.
Đây là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cảm giác cùng nhau vượt qua khó khăn.
Trong hầm trú ẩn, có người dân vì không có đồ ăn mà chết đói; có người bất chấp nguy hiểm ra ngoài tìm thức ăn rồi không bao giờ trở lại; có thai phụ chuyển dạ, nhưng vì không có môi trường sinh nở tốt nên tử vong do mất máu quá nhiều.
24.
Chưa được mấy ngày, trong hầm trú ẩn xuất hiện rất nhiều sĩ quan mặc đồ vàng nói những tiếng chúng tôi không hiểu.
Họ cầm súng, bắt chúng tôi ôm đầu ngồi xổm.
Vợ tư rất nhanh trí, thấy tình hình không ổn, cô ấy vội bảo chúng tôi bôi bụi lên mặt.
25.
Họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi mọi người ai là vợ của Giang Lễ?
Cả năm người chúng tôi đều không dám đứng lên.
Viên sĩ quan cầm đầu lại nói, nếu chúng tôi không nói thì họ sẽ bắt đầu giết từng người một, cho đến khi giết hết tất cả người dân mới thôi.
"Ba, hai, một..."
26.
"Tôi là vợ của Giang Lễ!"
Câu này tôi định nói thay vợ cả, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cô ấy vẫn đứng lên đối mặt với bọn họ.
Họ trói vợ cả lại định đưa cô ấy đi thì bất ngờ nhìn thấy vợ hai đang ngồi xổm trong góc.
27.
Những tên sĩ quan đó nhìn cô ấy với ánh mắt dâm ô, vợ hai sợ hãi lập tức cúi đầu.
"Mày, tên gì?"
Bọn họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu, giọng điệu d*m đ*ng nói một lần nữa.
Nhị thiếp không đáp gì, có lẽ do cô ấy đang cảm thấy sợ đến mức không dám hé răng, sợ đến mức không thể nói nên lời.
28.
"Mày, không nói, tốt."
Họ lôi vợ hai ra.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù mặt đã bôi một lớp bụi dày nhưng vẫn không che được.
Cô ấy là người có thể bị phát hiện ngay trong đám đông.
Vì vậy không có gì bất ngờ, họ trói cả vợ hai và vợ cả lại rồi mang đi.
29.
Vợ ba nắm chặt vạt áo tôi, toàn thân cô ấy run rẩy vì sợ hãi.
Khi bọn họ đi xa, cô ấy mới từ từ buông tay,
giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi, mọi người đều hoảng hốt.
"Tôi nên cứu họ, chúng ta nên cứu họ."
Tôi run rẩy nói ra câu này, cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào.
30.
Vợ tư đâu rồi?
Giờ cô ấy đang đứng như trời trồng, mặt mày tái nhợt như bị bệnh:
"Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"
Tôi chưa thể chết, tôi chưa thể chết được.
31.
Chúng tôi bị trói lên xe, có ba chiếc xe: Một xe chở phụ nữ, một xe chở trẻ em, một xe chở đàn ông.
32.
Ba chiếc xe đi về những hướng khác nhau.
Vợ ba nói với tôi rằng bọn giặc ấy là người Nhật.
33.
Người Nhật?
Tôi lớn lên trong sân nhà ở quê, luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có người nói tiếng của chúng ta.
Ban đầu tôi hoàn toàn không hiểu du học là gì, tôi không biết dùng điện thoại như thế nào, cũng không quan tâm đến những chuyện lớn lao khác.
Trước đây kiến thức của tôi quá hạn hẹp, tôi chỉ biết ngồi xe kéo mỗi ngày, đúng giờ đúng điểm đến ngõ nhỏ ăn bánh bao mà thôi.
34.
Người Nhật... Chúng tôi bị người Nhật bắt cóc.
Họ xâm chiếm đất nước chúng tôi, làm xằng làm bậy, không biết lễ nghĩa.
35.
Vậy rốt cuộc Giang Lễ đã đi đâu?
Anh ấy có chết hay chưa?
Chúng tôi sẽ bị đưa đi đâu?
Chúng tôi còn có thể trở lại mảnh đất này không?
36.
Lúc ngồi trên xe của người Nhật, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra hình ảnh của mình sau khi chết.
37.
Sau đó tôi chỉ nhớ có người đến cứu chúng tôi.
Tiếng súng bên ngoài vang dội, chúng tôi chạy tán loạn trên những con phố Thượng Hải vốn dĩ đã từng phồn hoa, người đông quá, chật chội quá, tôi và họ bị lạc nhau.
Hình như tôi bị người ta đâm trúng rồi ngất đi, xung quanh ồn ào quá, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.
38.
Tôi không phải bị đâm ngất, hình như tôi đã bị trúng một phát đạn, nhưng lại không cảm thấy đau, tuy nhiên máu cứ tuôn ra khỏi cơ thể.
39.
Thôi kệ, chết thì chết vậy, tôi cũng chẳng vướng bận gì, cha không thương, mẹ không yêu, lấy Giang Lễ cũng chẳng được sủng ái.
Chưa từng quan hệ, không con cái, cuộc đời trải qua ít chuyện, có chết cũng chẳng phải lo sẽ có người khóc thương cho mình.
Thôi vậy, mí mắt tôi nặng trĩu rồi khép lại, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
40.
Tôi nằm mơ, trong mơ bến Thượng Hải có một trận tuyết lớn.
Tôi đứng giữa tuyết, chẳng mấy chốc quân Nhật ập đến, họ giết người không ghê tay,
máu nhuộm đỏ cả con phố.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét vang lên không ngớt, lúc này tôi mới nhận ra mình hoàn toàn bất lực.
Hỗn loạn, đường phố vô cùng hỗn loạn, Thượng Hải vô cùng hỗn loạn, những cảnh sát từng bảo vệ dân lành giờ lại trở thành tay sai cho giặc, không ngờ họ lại cùng kẻ thù sát hại đồng bào của mình, ngay cả binh lính quân thống nhất cũng đồng ý hợp tác với chúng.
41.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy tuyết...
42.
Hôm nay là tròn một tháng tôi được Hứa Tri Ngôn cứu.
Vết thương do đạn bắn của tôi đã gần như khỏi hẳn nên có thể xuống giường đi lại tự do.
Hứa Tri Ngôn nói tôi mạng lớn, thực ra tôi cũng nghĩ vậy.
Hải Đường Cựu Mộng
22.
Để tránh thảm họa, chúng tôi được quân đội đưa vào hầm trú ẩn.
Từ tối hôm qua đến giờ, tôi chỉ ngủ được hai tiếng, mọi người đều mơ màng bị đưa đi.
Họ mang theo chẳng được bao nhiêu đồ ăn, may mắn là quân đội đều biết chúng tôi là vợ của Giang Lễ, nên họ đối xử với chúng tôi rất đặc biệt.
23.
Đây là lần đầu tiên, tôi cảm nhận được cảm giác cùng nhau vượt qua khó khăn.
Trong hầm trú ẩn, có người dân vì không có đồ ăn mà chết đói; có người bất chấp nguy hiểm ra ngoài tìm thức ăn rồi không bao giờ trở lại; có thai phụ chuyển dạ, nhưng vì không có môi trường sinh nở tốt nên tử vong do mất máu quá nhiều.
24.
Chưa được mấy ngày, trong hầm trú ẩn xuất hiện rất nhiều sĩ quan mặc đồ vàng nói những tiếng chúng tôi không hiểu.
Họ cầm súng, bắt chúng tôi ôm đầu ngồi xổm.
Vợ tư rất nhanh trí, thấy tình hình không ổn, cô ấy vội bảo chúng tôi bôi bụi lên mặt.
25.
Họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi mọi người ai là vợ của Giang Lễ?
Cả năm người chúng tôi đều không dám đứng lên.
Viên sĩ quan cầm đầu lại nói, nếu chúng tôi không nói thì họ sẽ bắt đầu giết từng người một, cho đến khi giết hết tất cả người dân mới thôi.
"Ba, hai, một..."
26.
"Tôi là vợ của Giang Lễ!"
Câu này tôi định nói thay vợ cả, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng cô ấy vẫn đứng lên đối mặt với bọn họ.
Họ trói vợ cả lại định đưa cô ấy đi thì bất ngờ nhìn thấy vợ hai đang ngồi xổm trong góc.
27.
Những tên sĩ quan đó nhìn cô ấy với ánh mắt dâm ô, vợ hai sợ hãi lập tức cúi đầu.
"Mày, tên gì?"
Bọn họ dùng tiếng Trung ngọng nghịu, giọng điệu d*m đ*ng nói một lần nữa.
Nhị thiếp không đáp gì, có lẽ do cô ấy đang cảm thấy sợ đến mức không dám hé răng, sợ đến mức không thể nói nên lời.
28.
"Mày, không nói, tốt."
Họ lôi vợ hai ra.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, dù mặt đã bôi một lớp bụi dày nhưng vẫn không che được.
Cô ấy là người có thể bị phát hiện ngay trong đám đông.
Vì vậy không có gì bất ngờ, họ trói cả vợ hai và vợ cả lại rồi mang đi.
29.
Vợ ba nắm chặt vạt áo tôi, toàn thân cô ấy run rẩy vì sợ hãi.
Khi bọn họ đi xa, cô ấy mới từ từ buông tay,
giờ chỉ còn lại ba người chúng tôi, mọi người đều hoảng hốt.
"Tôi nên cứu họ, chúng ta nên cứu họ."
Tôi run rẩy nói ra câu này, cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào.
30.
Vợ tư đâu rồi?
Giờ cô ấy đang đứng như trời trồng, mặt mày tái nhợt như bị bệnh:
"Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?"
Tôi chưa thể chết, tôi chưa thể chết được.
31.
Chúng tôi bị trói lên xe, có ba chiếc xe: Một xe chở phụ nữ, một xe chở trẻ em, một xe chở đàn ông.
32.
Ba chiếc xe đi về những hướng khác nhau.
Vợ ba nói với tôi rằng bọn giặc ấy là người Nhật.
33.
Người Nhật?
Tôi lớn lên trong sân nhà ở quê, luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có người nói tiếng của chúng ta.
Ban đầu tôi hoàn toàn không hiểu du học là gì, tôi không biết dùng điện thoại như thế nào, cũng không quan tâm đến những chuyện lớn lao khác.
Trước đây kiến thức của tôi quá hạn hẹp, tôi chỉ biết ngồi xe kéo mỗi ngày, đúng giờ đúng điểm đến ngõ nhỏ ăn bánh bao mà thôi.
34.
Người Nhật... Chúng tôi bị người Nhật bắt cóc.
Họ xâm chiếm đất nước chúng tôi, làm xằng làm bậy, không biết lễ nghĩa.
35.
Vậy rốt cuộc Giang Lễ đã đi đâu?
Anh ấy có chết hay chưa?
Chúng tôi sẽ bị đưa đi đâu?
Chúng tôi còn có thể trở lại mảnh đất này không?
36.
Lúc ngồi trên xe của người Nhật, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí tôi còn tưởng tượng ra hình ảnh của mình sau khi chết.
37.
Sau đó tôi chỉ nhớ có người đến cứu chúng tôi.
Tiếng súng bên ngoài vang dội, chúng tôi chạy tán loạn trên những con phố Thượng Hải vốn dĩ đã từng phồn hoa, người đông quá, chật chội quá, tôi và họ bị lạc nhau.
Hình như tôi bị người ta đâm trúng rồi ngất đi, xung quanh ồn ào quá, tôi cảm thấy mình sắp chết rồi.
38.
Tôi không phải bị đâm ngất, hình như tôi đã bị trúng một phát đạn, nhưng lại không cảm thấy đau, tuy nhiên máu cứ tuôn ra khỏi cơ thể.
39.
Thôi kệ, chết thì chết vậy, tôi cũng chẳng vướng bận gì, cha không thương, mẹ không yêu, lấy Giang Lễ cũng chẳng được sủng ái.
Chưa từng quan hệ, không con cái, cuộc đời trải qua ít chuyện, có chết cũng chẳng phải lo sẽ có người khóc thương cho mình.
Thôi vậy, mí mắt tôi nặng trĩu rồi khép lại, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
40.
Tôi nằm mơ, trong mơ bến Thượng Hải có một trận tuyết lớn.
Tôi đứng giữa tuyết, chẳng mấy chốc quân Nhật ập đến, họ giết người không ghê tay,
máu nhuộm đỏ cả con phố.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét vang lên không ngớt, lúc này tôi mới nhận ra mình hoàn toàn bất lực.
Hỗn loạn, đường phố vô cùng hỗn loạn, Thượng Hải vô cùng hỗn loạn, những cảnh sát từng bảo vệ dân lành giờ lại trở thành tay sai cho giặc, không ngờ họ lại cùng kẻ thù sát hại đồng bào của mình, ngay cả binh lính quân thống nhất cũng đồng ý hợp tác với chúng.
41.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy tuyết...
42.
Hôm nay là tròn một tháng tôi được Hứa Tri Ngôn cứu.
Vết thương do đạn bắn của tôi đã gần như khỏi hẳn nên có thể xuống giường đi lại tự do.
Hứa Tri Ngôn nói tôi mạng lớn, thực ra tôi cũng nghĩ vậy.
Hải Đường Cựu Mộng
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng
Story
Chương 2
10.0/10 từ 38 lượt.