Hải Đường Cựu Mộng
Chương 3
80@-
43.
Hứa Tri Ngôn là giáo sư trường Đại học Giang Châu, một thành viên của tổ chức Thuận Hoa.
Anh ấy đã bí mật cứu được rất nhiều người khỏi tay người Nhật, đối với tôi, anh ấy là người rất đáng khâm phục.
44.
Hôm đó, tôi nhờ Hứa Tri Ngôn điều tra tin tức về vợ cả và mấy người vợ lẽ khác.
Vợ hai bị lũ súc sinh đó đưa sang Nhật, hiện giờ vẫn mất tích.
Khi Giang Lễ đến cứu chỉ còn lại vợ cả trong phòng thẩm vấn.
Vì mất liên lạc quá lâu, nên rất khó tìm vợ ba và vợ tư, hơn nữa cũng không có ảnh của hai người họ nên càng khó hơn.
45.
Thành thật mà nói, người Nhật đúng là lũ súc sinh, chúng khiến bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.
Khi tôi nói với Hứa Tri Ngôn rằng tôi cũng muốn làm "cách mạng", anh ấy sững người, có lẽ anh ấy không ngờ rằng một tiểu thư yểu điệu mềm yếu như tôi lại nói ra câu như vậy.
46.
Đêm đêm chúng tôi ngồi trong sân, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng súng vang lên văng vẳng từ phía xa.
Từ khi người Nhật đến Thượng Hải, hầu như lúc nào trong lòng mọi người cũng không yên.
Thậm chí họ có thể đột nhiên xông vào nhà lục soát, đúng là bậy bạ, đúng là vô lễ, sau này tôi nghe Hứa Tri Ngôn nói một câu gọi là quỷ tử.
47.
Quỷ tử.
Tiểu quỷ tử.
Tiểu Nhật Bản quỷ tử.
Cẩu nhật đích tiểu Nhật Bản quỷ tử.
48.
Hình như ý của anh ấy là gọi bọn chúng như vậy.
Không ngờ những lời này được nói ra từ miệng một tiểu thư như tôi nói ra, lại chẳng có chút gì khác lạ.
49.
Hứa Tri Ngôn cử tôi đến Trùng Khánh.
Tổ chức Thuận Hoa ra đời ở Trùng Khánh,
anh ấy đồng ý cho tôi tham gia cách mạng.
Tất nhiên lúc đầu anh ấy rất thận trọng với tôi, sau đó tôi từng bước vượt qua thử thách,
còn cùng anh ấy đến nhà hàng Anh Mộc của quỷ tử lấy tin tức, cung cấp manh mối quan trọng cho đồng chí, bấy giờ anh ấy mới đồng ý cho tôi gia nhập.
50.
Dù sao đây cũng không phải chuyện đùa.
Tôi cũng hiểu rõ điều này trong lòng.
Tôi thu dọn hành lý xong xuôi, cuối tháng Chạp là lập tức lên đường ngay, lần này vừa đi đã phải đi suốt hai năm.
51.
Ở Trùng Khánh, tôi quen biết rất nhiều nhà cách mạng và vô cùng khâm phục họ.
Mỗi ngày tôi khổ luyện tiếng Nhật và bắn súng, thề sẽ trở thành anh hùng ái quốc như họ.
Họ đặt cho tôi một biệt hiệu, gọi là "Thư sinh".
Cấp trên của tôi, chính là đồng chí Hứa Tri Ngôn từng cứu tôi, biệt hiệu của anh ấy là "Hắc Ảnh".
52.
Nước mất thì nhà tan, cứu dân cứu nước là sứ mệnh của chúng tôi.
Hai năm sau tôi lại trở về Thượng Hải, ẩn th*n d*** danh nghĩa giáo viên âm nhạc trường Đại học Giang Châu, hỗ trợ Hứa Tri Ngôn ám sát tên đầu sỏ Nhật Bản "Masuda Jiro".
53.
Thời gian trôi qua, bến Thượng Hải ngày nào vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ khác là xuất hiện thêm nhiều kiến trúc phong cách Nhật và người Nhật đi lại khắp nơi.
Cũng không biết vợ cả và mấy cô vợ lẽ khác bây giờ sống ra sao, có còn sống hay không.
54.
Hứa Tri Ngôn đối ngoại nói tôi là em họ của anh ấy. Để qua mặt người ta tốt hơn, tôi đã cố tình đổi tên, gọi là Hứa Ôn Tiện.
Anh ấy nhờ mấy mối quan hệ của mình để đưa tôi vào nhà hàng Anh Mộc, dạy piano cho em gái của Masuda Jiro là "Youzi".
Youzi cũng là sinh viên trường Đại học Giang Châu, hình như cô ấy rất hứng thú với Hứa Tri Ngôn nên thường hỏi tôi rất nhiều chuyện về anh ấy.
55.
Khi tôi và Youzi ngày càng thân thiết, cô ấy đã đưa tôi đến biệt thự Thanh Dã, ngôi nhà mà cô ấy gọi là nhà của mình để làm khách.
Nhưng thực ra tòa biệt thự đó từng là nơi ở của chúng tôi.
Youzi lần lượt giới thiệu với tôi về cảnh vật xung quanh, tôi càng cảm thấy buồn cười.
Ngày trước người vui cười trong đó là chúng tôi, giờ đây lại bị kẻ xâm lược mời chủ nhân cũ về với tư cách chủ nhà.
Tôi nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ mà nước mắt lưng tròng, để Youzi không phát hiện, tôi phải giấu hết "tình cảm" đó vào trong lòng.
56.
Bữa tối, Youzi tự tay vào bếp làm rất nhiều món Nhật, giới thiệu với tôi về sashimi và sushi.
Sau bữa ăn, tôi định giúp Youzi dọn dẹp một chút nhưng không may chạm phải lưỡi dao,
bị một vết cắt lớn, máu chảy ra không ngừng, Youzi vội gọi bác sĩ riêng đến băng bó cầm máu cho tôi.
57.
Thật trùng hợp, vị bác sĩ riêng đó lại là vợ tư đã lâu không gặp,
Bạch Thải Thu.
58.
Bạch Thải Thu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy,
nếu Youzi không có ở đó, tôi nhất định sẽ chạy đến ôm chặt lấy cô ấy.
Gặp lại nhau sau hai năm xa cách, cô ấy đã cắt đi mái tóc dài mà mình từng rất yêu thích và giờ thì để tóc ngang vai.
Cô ấy đứng sững lại, tôi nhanh chóng phản ứng:
"Bác sĩ, có phải tay tôi như vậy thì không được chạm nước không?"
Bạch Thải Thu nhận tín hiệu, cô ấy đặt hộp y tế xuống băng bó cho tôi:
"Vết thương hơi sâu, để tôi cầm máu cho cô, chỉ cần trong ba ngày tới cô không chạm nước là được."
Tôi gật đầu.
Youzi lo lắng nhìn tôi:
"Cô giáo Hứa, đều là tại em không cẩn thận."
Nghe đến hai chữ "cô giáo", Bạch Thải Thu ngẩng đầu nhìn tôi.
"Là cô muốn giúp em, ai ngờ lại làm hỏng chuyện."
59.
Vừa băng bó xong, Masuda Jiro đã về nhà.
Tôi nhớ ra rồi!
Hình như hắn ta chính là tên sĩ quan trong hầm trú ẩn ngày đó, tôi nhớ ra dáng vẻ của hắn.
Để hắn không phát hiện sự hoảng loạn của mình, tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Hải Đường Cựu Mộng
43.
Hứa Tri Ngôn là giáo sư trường Đại học Giang Châu, một thành viên của tổ chức Thuận Hoa.
Anh ấy đã bí mật cứu được rất nhiều người khỏi tay người Nhật, đối với tôi, anh ấy là người rất đáng khâm phục.
44.
Hôm đó, tôi nhờ Hứa Tri Ngôn điều tra tin tức về vợ cả và mấy người vợ lẽ khác.
Vợ hai bị lũ súc sinh đó đưa sang Nhật, hiện giờ vẫn mất tích.
Khi Giang Lễ đến cứu chỉ còn lại vợ cả trong phòng thẩm vấn.
Vì mất liên lạc quá lâu, nên rất khó tìm vợ ba và vợ tư, hơn nữa cũng không có ảnh của hai người họ nên càng khó hơn.
45.
Thành thật mà nói, người Nhật đúng là lũ súc sinh, chúng khiến bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.
Khi tôi nói với Hứa Tri Ngôn rằng tôi cũng muốn làm "cách mạng", anh ấy sững người, có lẽ anh ấy không ngờ rằng một tiểu thư yểu điệu mềm yếu như tôi lại nói ra câu như vậy.
46.
Đêm đêm chúng tôi ngồi trong sân, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng súng vang lên văng vẳng từ phía xa.
Từ khi người Nhật đến Thượng Hải, hầu như lúc nào trong lòng mọi người cũng không yên.
Thậm chí họ có thể đột nhiên xông vào nhà lục soát, đúng là bậy bạ, đúng là vô lễ, sau này tôi nghe Hứa Tri Ngôn nói một câu gọi là quỷ tử.
47.
Quỷ tử.
Tiểu quỷ tử.
Tiểu Nhật Bản quỷ tử.
Cẩu nhật đích tiểu Nhật Bản quỷ tử.
48.
Hình như ý của anh ấy là gọi bọn chúng như vậy.
Không ngờ những lời này được nói ra từ miệng một tiểu thư như tôi nói ra, lại chẳng có chút gì khác lạ.
49.
Hứa Tri Ngôn cử tôi đến Trùng Khánh.
Tổ chức Thuận Hoa ra đời ở Trùng Khánh,
anh ấy đồng ý cho tôi tham gia cách mạng.
Tất nhiên lúc đầu anh ấy rất thận trọng với tôi, sau đó tôi từng bước vượt qua thử thách,
còn cùng anh ấy đến nhà hàng Anh Mộc của quỷ tử lấy tin tức, cung cấp manh mối quan trọng cho đồng chí, bấy giờ anh ấy mới đồng ý cho tôi gia nhập.
50.
Dù sao đây cũng không phải chuyện đùa.
Tôi cũng hiểu rõ điều này trong lòng.
Tôi thu dọn hành lý xong xuôi, cuối tháng Chạp là lập tức lên đường ngay, lần này vừa đi đã phải đi suốt hai năm.
51.
Ở Trùng Khánh, tôi quen biết rất nhiều nhà cách mạng và vô cùng khâm phục họ.
Mỗi ngày tôi khổ luyện tiếng Nhật và bắn súng, thề sẽ trở thành anh hùng ái quốc như họ.
Họ đặt cho tôi một biệt hiệu, gọi là "Thư sinh".
Cấp trên của tôi, chính là đồng chí Hứa Tri Ngôn từng cứu tôi, biệt hiệu của anh ấy là "Hắc Ảnh".
52.
Nước mất thì nhà tan, cứu dân cứu nước là sứ mệnh của chúng tôi.
Hai năm sau tôi lại trở về Thượng Hải, ẩn th*n d*** danh nghĩa giáo viên âm nhạc trường Đại học Giang Châu, hỗ trợ Hứa Tri Ngôn ám sát tên đầu sỏ Nhật Bản "Masuda Jiro".
53.
Thời gian trôi qua, bến Thượng Hải ngày nào vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ khác là xuất hiện thêm nhiều kiến trúc phong cách Nhật và người Nhật đi lại khắp nơi.
Cũng không biết vợ cả và mấy cô vợ lẽ khác bây giờ sống ra sao, có còn sống hay không.
54.
Hứa Tri Ngôn đối ngoại nói tôi là em họ của anh ấy. Để qua mặt người ta tốt hơn, tôi đã cố tình đổi tên, gọi là Hứa Ôn Tiện.
Anh ấy nhờ mấy mối quan hệ của mình để đưa tôi vào nhà hàng Anh Mộc, dạy piano cho em gái của Masuda Jiro là "Youzi".
Youzi cũng là sinh viên trường Đại học Giang Châu, hình như cô ấy rất hứng thú với Hứa Tri Ngôn nên thường hỏi tôi rất nhiều chuyện về anh ấy.
55.
Khi tôi và Youzi ngày càng thân thiết, cô ấy đã đưa tôi đến biệt thự Thanh Dã, ngôi nhà mà cô ấy gọi là nhà của mình để làm khách.
Nhưng thực ra tòa biệt thự đó từng là nơi ở của chúng tôi.
Youzi lần lượt giới thiệu với tôi về cảnh vật xung quanh, tôi càng cảm thấy buồn cười.
Ngày trước người vui cười trong đó là chúng tôi, giờ đây lại bị kẻ xâm lược mời chủ nhân cũ về với tư cách chủ nhà.
Tôi nhìn cảnh vật vừa quen vừa lạ mà nước mắt lưng tròng, để Youzi không phát hiện, tôi phải giấu hết "tình cảm" đó vào trong lòng.
56.
Bữa tối, Youzi tự tay vào bếp làm rất nhiều món Nhật, giới thiệu với tôi về sashimi và sushi.
Sau bữa ăn, tôi định giúp Youzi dọn dẹp một chút nhưng không may chạm phải lưỡi dao,
bị một vết cắt lớn, máu chảy ra không ngừng, Youzi vội gọi bác sĩ riêng đến băng bó cầm máu cho tôi.
57.
Thật trùng hợp, vị bác sĩ riêng đó lại là vợ tư đã lâu không gặp,
Bạch Thải Thu.
58.
Bạch Thải Thu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy,
nếu Youzi không có ở đó, tôi nhất định sẽ chạy đến ôm chặt lấy cô ấy.
Gặp lại nhau sau hai năm xa cách, cô ấy đã cắt đi mái tóc dài mà mình từng rất yêu thích và giờ thì để tóc ngang vai.
Cô ấy đứng sững lại, tôi nhanh chóng phản ứng:
"Bác sĩ, có phải tay tôi như vậy thì không được chạm nước không?"
Bạch Thải Thu nhận tín hiệu, cô ấy đặt hộp y tế xuống băng bó cho tôi:
"Vết thương hơi sâu, để tôi cầm máu cho cô, chỉ cần trong ba ngày tới cô không chạm nước là được."
Tôi gật đầu.
Youzi lo lắng nhìn tôi:
"Cô giáo Hứa, đều là tại em không cẩn thận."
Nghe đến hai chữ "cô giáo", Bạch Thải Thu ngẩng đầu nhìn tôi.
"Là cô muốn giúp em, ai ngờ lại làm hỏng chuyện."
59.
Vừa băng bó xong, Masuda Jiro đã về nhà.
Tôi nhớ ra rồi!
Hình như hắn ta chính là tên sĩ quan trong hầm trú ẩn ngày đó, tôi nhớ ra dáng vẻ của hắn.
Để hắn không phát hiện sự hoảng loạn của mình, tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Hải Đường Cựu Mộng
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng
Story
Chương 3
10.0/10 từ 38 lượt.