Hải Đường Cựu Mộng
Chương 16
29@-
[Vợ yêu Ôn Tiện, mưa ở Thượng Hải cứ thế mà rơi, mấy ngày trước anh đến nhà Hứa Tri Ngôn mang một cây quế về để làm bạn với cây mai trong sân. Cây quế yếu ớt, không chịu nổi gió mưa, chỉ sau vài cơn mưa thì nó đã chết, sau đó anh lại mang về một cây khỏe hơn, Hứa Tri Ngôn còn trêu anh, bảo anh trả ba đồng, anh đã thật sự trả đó! Ôi, anh mê muội quá! Nếu lần sau anh ta hỏi anh về tung tích của Trần Sơ Vận, anh nhất định sẽ không nói! A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1946.7.19]
[Vợ yêu Ôn Tiện, nửa tháng trước ở Thượng Hải mới mở một cửa hàng quần áo, hôm nay anh đặc biệt đến xem, mua cho em một chiếc áo dài màu trắng, anh muốn đợi em về mặc cho anh xem, nhưng chợt nhận ra em đã rời xa anh nhiều năm rồi, tấm ảnh cưới của chúng ta vẫn được đặt ở vị trí gần trái tim anh nhất, như vậy anh sẽ mãi mãi nhớ đến em. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1946.10.12]
[Vợ yêu Ôn Tiện, để anh nói cho em một tin vui, lần trước Thái Thu khám bệnh cho anh, nói rằng bệnh tương tư của anh đã đỡ hơn trước, chỉ là không thể để anh nhớ em quá nhiều, anh lập tức nói không được, anh yêu vợ anh, mọi người đều biết, nếu bảo anh không nhớ em, thì anh còn sống sao được? Bây giờ Thái Thu là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Đức, cô ấy có y thuật cao minh, chỉ tiếc là ngày em qua đời cô ấy đã không cứu được em. A Tiện, mong em đừng trách cô ấy, cô ấy cứ nghĩ đến chuyện này là lại rơi nước mắt, mỗi lần anh đều đưa khăn tay cho cô ấy lau nước mắt, ôi, anh thay em dỗ cô ấy mà sợ luôn rồi. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1948.5.4]
[Vợ yêu Ôn Tiện, hôm nay anh đi chợ gặp một cô bé ăn xin, cô bé ấy trông giống em lắm, thoáng nhìn anh còn tưởng em quay về rồi. Anh nhận cô bé ấy về, may mắn là cô bé biết ơn, hầu hạ chu đáo, người cũng lanh lợi, cũng hiểu được sở thích của anh, anh đặt tên cho cô bé là Niệm Tiện. Niệm Tiện, Niệm Tiện, anh nhớ vợ anh lắm. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.8.1]
[Vợ yêu Ôn Tiện, tân Trung Quốc đã thành lập, lý tưởng của chúng ta đều đã thực hiện được, anh biết ngay từ đầu sự phấn đấu là lựa chọn đúng đắn mà! Chỉ là giờ đây em không ở bên cạnh anh, khiến anh nhớ em vô cùng. Sau này Hứa Tri Ngôn mới hiểu được tấm lòng của Trần Sơ Vận, đặc biệt mang rất nhiều yến sào đến hỏi anh xem Sơ Vận đi đâu, thật ra trước đây anh còn oán hận anh ta lấy ba đồng của anh, nhưng nghĩ lại anh vẫn nói thật cho anh ta biết. Sáng sớm hôm nay anh ta đã lên tàu đến Giang Nam, giờ đây con đường theo đuổi vợ của anh ta vẫn còn dài lắm. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.10.1]
[Vợ yêu Ôn Tiện, hôm đó anh dọn dẹp thư phòng thấy một chiếc hộp gỗ, bên trong có một bức thư, hình như là thư mà anh viết cho em, anh lại không dám mở ra xem, anh nhát gan quá... A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.11.4]
[Vợ yêu Ôn Tiện, Giang Nam quả thật rất đẹp, nhưng không có em cùng đi, cảnh đẹp đến mấy cũng vô nghĩa. Hôm nay... Anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.11.8]
[Vợ yêu Ôn Tiện, anh nhớ em ngày càng nhiều... Mong em quay về... Đừng lo lắng. 1950.1.7]
[Vợ yêu Ôn Tiện... đừng lo lắng. 1950.4.26]
[Vợ yêu... đừng lo lắng. 1950.5.16]
...
Những bức thư do chính tay ông chủ viết, tôi đọc mà nước mắt cứ rơi không ngừng. Vậy là đến lúc chết cô Ôn cũng không biết ông chủ yêu cô ấy, ông chủ luôn luôn yêu cô ấy.
Cô Ôn thích hoa mai, nên cây mai trong sân ông chủ luôn nở rất đẹp; cô Ôn thích hoa quế, nên ông chủ mới đến nhà giáo sư Hứa mang về một cây.
Mỗi ngày ông chủ đều nhìn chằm chằm vào hai cái cây đó, ông chủ đang đợi cô Ôn quay về, nhưng cô Ôn đã không thể quay về nữa rồi.
Trong thư phòng của ông chủ, tất cả đều là những thứ liên quan đến cô Ôn. Ông chủ không buông bỏ cô Ôn, cũng không buông bỏ chính mình ngày xưa.
Tình yêu của hai người họ khiến tôi xúc động. Ông chủ yêu cô Ôn, nhưng lại không thể bộc lộ; cô Ôn tưởng ông chủ không yêu mình, sợ nói ra tình cảm lại bị từ chối. Hai người như vậy, cứ thế mà lỡ làng nhau.
Tôi chỉ có thể thở dài một tiếng đáng tiếc.
-
Vào thu, cô Trần và giáo sư Hứa kết hôn.
Tuy ông chủ thích yên tĩnh, nhưng cô Trần đã đặc biệt gửi thiệp mời ông chủ đến dự tiệc cưới, ông chủ lại không từ chối.
Thiệp cưới của Trần Sơ Vận và Hứa Tri Ngôn.
Ông chủ thở dài nói một câu, hai người họ lòng vòng mãi, cuối cùng cũng đến được với nhau.
Ôi, đáng tiếc ông chủ và cô Ôn lại cách biệt âm dương.
Ông chủ đến dự tiệc cưới một mình, tôi lập tức kéo nhũ mẫu già nhờ bà ấy dạy tôi tập viết chữ, tôi chỉ biết đọc chữ, nhưng không biết viết. Trước đây ông chủ từng đưa tôi bút mực, tôi viết nguệch ngoạc tên mình, không đẹp, thật sự không đẹp.
Nhũ mẫu già là quản gia, trước đây từng hầu hạ bà Lâm, nghe nói bà Lâm có hiểu biết rộng, thông thạo thư họa cầm kỳ, cho nên nhũ mẫu già cũng học lỏm được ít nhiều.
Nhưng nhũ mẫu già không muốn, cũng phải thôi, bà ấy đã già lắm rồi, vì ông chủ có ơn với bà ấy nên bà ấy mới ở lại, giờ đây bà ấy phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Tôi còn nghe nhũ mẫu già kể rất nhiều câu chuyện về ông chủ và cô Ôn, nói chung cũng thật bi kịch.
-
Hải Đường Cựu Mộng
[Vợ yêu Ôn Tiện, mưa ở Thượng Hải cứ thế mà rơi, mấy ngày trước anh đến nhà Hứa Tri Ngôn mang một cây quế về để làm bạn với cây mai trong sân. Cây quế yếu ớt, không chịu nổi gió mưa, chỉ sau vài cơn mưa thì nó đã chết, sau đó anh lại mang về một cây khỏe hơn, Hứa Tri Ngôn còn trêu anh, bảo anh trả ba đồng, anh đã thật sự trả đó! Ôi, anh mê muội quá! Nếu lần sau anh ta hỏi anh về tung tích của Trần Sơ Vận, anh nhất định sẽ không nói! A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1946.7.19]
[Vợ yêu Ôn Tiện, nửa tháng trước ở Thượng Hải mới mở một cửa hàng quần áo, hôm nay anh đặc biệt đến xem, mua cho em một chiếc áo dài màu trắng, anh muốn đợi em về mặc cho anh xem, nhưng chợt nhận ra em đã rời xa anh nhiều năm rồi, tấm ảnh cưới của chúng ta vẫn được đặt ở vị trí gần trái tim anh nhất, như vậy anh sẽ mãi mãi nhớ đến em. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1946.10.12]
[Vợ yêu Ôn Tiện, để anh nói cho em một tin vui, lần trước Thái Thu khám bệnh cho anh, nói rằng bệnh tương tư của anh đã đỡ hơn trước, chỉ là không thể để anh nhớ em quá nhiều, anh lập tức nói không được, anh yêu vợ anh, mọi người đều biết, nếu bảo anh không nhớ em, thì anh còn sống sao được? Bây giờ Thái Thu là trưởng khoa của bệnh viện Nhân Đức, cô ấy có y thuật cao minh, chỉ tiếc là ngày em qua đời cô ấy đã không cứu được em. A Tiện, mong em đừng trách cô ấy, cô ấy cứ nghĩ đến chuyện này là lại rơi nước mắt, mỗi lần anh đều đưa khăn tay cho cô ấy lau nước mắt, ôi, anh thay em dỗ cô ấy mà sợ luôn rồi. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1948.5.4]
[Vợ yêu Ôn Tiện, hôm nay anh đi chợ gặp một cô bé ăn xin, cô bé ấy trông giống em lắm, thoáng nhìn anh còn tưởng em quay về rồi. Anh nhận cô bé ấy về, may mắn là cô bé biết ơn, hầu hạ chu đáo, người cũng lanh lợi, cũng hiểu được sở thích của anh, anh đặt tên cho cô bé là Niệm Tiện. Niệm Tiện, Niệm Tiện, anh nhớ vợ anh lắm. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.8.1]
[Vợ yêu Ôn Tiện, tân Trung Quốc đã thành lập, lý tưởng của chúng ta đều đã thực hiện được, anh biết ngay từ đầu sự phấn đấu là lựa chọn đúng đắn mà! Chỉ là giờ đây em không ở bên cạnh anh, khiến anh nhớ em vô cùng. Sau này Hứa Tri Ngôn mới hiểu được tấm lòng của Trần Sơ Vận, đặc biệt mang rất nhiều yến sào đến hỏi anh xem Sơ Vận đi đâu, thật ra trước đây anh còn oán hận anh ta lấy ba đồng của anh, nhưng nghĩ lại anh vẫn nói thật cho anh ta biết. Sáng sớm hôm nay anh ta đã lên tàu đến Giang Nam, giờ đây con đường theo đuổi vợ của anh ta vẫn còn dài lắm. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.10.1]
[Vợ yêu Ôn Tiện, hôm đó anh dọn dẹp thư phòng thấy một chiếc hộp gỗ, bên trong có một bức thư, hình như là thư mà anh viết cho em, anh lại không dám mở ra xem, anh nhát gan quá... A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.11.4]
[Vợ yêu Ôn Tiện, Giang Nam quả thật rất đẹp, nhưng không có em cùng đi, cảnh đẹp đến mấy cũng vô nghĩa. Hôm nay... Anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1949.11.8]
[Vợ yêu Ôn Tiện, anh nhớ em ngày càng nhiều... Mong em quay về... Đừng lo lắng. 1950.1.7]
[Vợ yêu Ôn Tiện... đừng lo lắng. 1950.4.26]
[Vợ yêu... đừng lo lắng. 1950.5.16]
...
Những bức thư do chính tay ông chủ viết, tôi đọc mà nước mắt cứ rơi không ngừng. Vậy là đến lúc chết cô Ôn cũng không biết ông chủ yêu cô ấy, ông chủ luôn luôn yêu cô ấy.
Cô Ôn thích hoa mai, nên cây mai trong sân ông chủ luôn nở rất đẹp; cô Ôn thích hoa quế, nên ông chủ mới đến nhà giáo sư Hứa mang về một cây.
Mỗi ngày ông chủ đều nhìn chằm chằm vào hai cái cây đó, ông chủ đang đợi cô Ôn quay về, nhưng cô Ôn đã không thể quay về nữa rồi.
Trong thư phòng của ông chủ, tất cả đều là những thứ liên quan đến cô Ôn. Ông chủ không buông bỏ cô Ôn, cũng không buông bỏ chính mình ngày xưa.
Tình yêu của hai người họ khiến tôi xúc động. Ông chủ yêu cô Ôn, nhưng lại không thể bộc lộ; cô Ôn tưởng ông chủ không yêu mình, sợ nói ra tình cảm lại bị từ chối. Hai người như vậy, cứ thế mà lỡ làng nhau.
Tôi chỉ có thể thở dài một tiếng đáng tiếc.
-
Vào thu, cô Trần và giáo sư Hứa kết hôn.
Tuy ông chủ thích yên tĩnh, nhưng cô Trần đã đặc biệt gửi thiệp mời ông chủ đến dự tiệc cưới, ông chủ lại không từ chối.
Thiệp cưới của Trần Sơ Vận và Hứa Tri Ngôn.
Ông chủ thở dài nói một câu, hai người họ lòng vòng mãi, cuối cùng cũng đến được với nhau.
Ôi, đáng tiếc ông chủ và cô Ôn lại cách biệt âm dương.
Ông chủ đến dự tiệc cưới một mình, tôi lập tức kéo nhũ mẫu già nhờ bà ấy dạy tôi tập viết chữ, tôi chỉ biết đọc chữ, nhưng không biết viết. Trước đây ông chủ từng đưa tôi bút mực, tôi viết nguệch ngoạc tên mình, không đẹp, thật sự không đẹp.
Nhũ mẫu già là quản gia, trước đây từng hầu hạ bà Lâm, nghe nói bà Lâm có hiểu biết rộng, thông thạo thư họa cầm kỳ, cho nên nhũ mẫu già cũng học lỏm được ít nhiều.
Nhưng nhũ mẫu già không muốn, cũng phải thôi, bà ấy đã già lắm rồi, vì ông chủ có ơn với bà ấy nên bà ấy mới ở lại, giờ đây bà ấy phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Tôi còn nghe nhũ mẫu già kể rất nhiều câu chuyện về ông chủ và cô Ôn, nói chung cũng thật bi kịch.
-
Hải Đường Cựu Mộng
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng
Story
Chương 16
10.0/10 từ 38 lượt.