Hải Đường Cựu Mộng
Chương 15
51@-
Đại học Giang Châu cũng hoàn toàn thay đổi, dường như tất cả những gì xưa kia chỉ là một chuyến du hành kỳ lạ. Tôi sinh ra ở Nhật, nhưng tôi cũng căm ghét tội ác của Nhật Bản thời đó.
Nhìn những chiếc xe, những con người đi qua bên tôi, rồi nghĩ đến giáo sư Hứa, tôi chỉ có thể thở dài:
Thiếu niên bất lưu niên hoa. Hận du du. Kỷ thời hưu a.
Hết.
Ngoại truyện Tuyết Mãn Đầu
- Chương Niệm Tiện -
Ông Giang rất thích hai cây quế vàng và hoa mai trong sân, mỗi khi trời mưa, ông ấy lại ngồi không yên, sợ cành cây bị gãy.
Tôi lập tức sai mấy người ở làm mái che, mỗi khi mưa mùa hè thì dựng lên.
Tôi hầu hạ ông ấy đã gần một năm. Ông ấy có ơn với tôi, gia đình tôi bị người Nhật giết hại, chính ông ấy đã cứu tôi trên phố, đặt tên cho tôi là Niệm Tiện.
Niệm Tiện…
Tôi thích cái tên này, mọi thứ ông ấy cho tôi, tôi đều thích.
Lúc mới đến đây, ông ấy đã cho tôi hầu hạ bên cạnh mình, ông ấy biết tôi biết ơn ông ấy, nên luôn tin tưởng tôi trong mọi việc.
Ông ấy thường nằm trên chiếc ghế dài trong sân, nhìn chăm chú vào hai cái cây, người khác không biết ông ấy đang nghĩ gì, dường như ông ấy có rất nhiều tâm sự.
Dù là người hầu hạ bên cạnh ông ấy, nhưng tôi chưa từng vào thư phòng của ông ấy.
Mỗi ngày ông ấy đều ở trong đó nửa tiếng hoặc một tiếng, không cho người hầu vào, vệ sinh bên trong cũng đều do ông ấy tự làm.
Mùa xuân năm 1950, đã tròn hai năm tôi hầu hạ ông ấy.
Hôm đó có một cô tên Trần Sơ Vận mang rất nhiều quà đến thăm ông ấy, cô ấy ăn mặc rất thời thượng. Tôi nhìn qua, đoán chừng là người quen cũ của ông ấy.
Cô Trần không bảo tôi thông báo, nói muốn cho ông ấy một bất ngờ, tôi lập tức dẫn cô ấy vào, quả nhiên ông ấy rất vui khi gặp cô ấy, tôi chưa từng thấy ông ấy như vậy.
Tôi lấy hoa quế ông ấy phơi khô năm ngoái ra, pha một ấm trà, khi rót trà cho cô Trần, cô ấy khen tôi một câu lanh lợi.
"Lão Giang, cô hầu lanh lợi này ở đâu ra vậy? Để ngày nào đó tôi cũng phải kiếm một cô mới được."
Ông ấy mỉm cười, chỉ vào tôi nói: "Trên đời chỉ có một, chắc chắn cô sẽ không kiếm được người tốt như vậy đâu."
"Cảm ơn ông và cô Trần đã khen. Niệm Tiện miệng lưỡi vụng về, không lanh lợi, việc rót trước dọn nước cũng là do ông dạy cho."
"Cô nói cô tên là gì??"
Tôi sững lại, thành thật trả lời.
"Niệm Tiện."
"Ông Giang đã tự đặt tên cho tôi."
Cô Trần nghe xong thì sắc mặt thay đổi, không còn cười nữa, dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Các người lui xuống đi, tôi và cô Trần còn có chuyện cần nói."
Sau đó ông ấy cho người hầu lui ra, tôi không biết họ nói gì nữa.
Tôi không hiểu tại sao cô Trần nghe tên tôi lại thay đổi sắc mặt, rốt cuộc cái tên này có ý nghĩa gì.
Mùa hè năm 1950, cây quế nở hoa, cả sân thơm ngát mùi hoa quế, ông ấy ngửi thấy cũng rất vui,
Dường như tôi lại tìm được cách khiến ông ấy vui.
Tôi cắt vài cành quế c*m v** bình hoa trong phòng ông ấy, rồi làm một ít bánh hoa quế, ông ấy thích ngửi mùi hoa quế.
Khi tôi mang bánh hoa quế đến cho ông ấy, ông ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, sau đó đỏ mặt, đây là lần đầu tiên ông ấy như vậy trước mặt tôi.
"Ông Giang, ông sao vậy ạ? Có phải cơ thể không khỏe không?"
"Không sao, chỉ là tôi nhớ đến một người cũ thôi."
Ông chủ lau khô nước mắt, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó ông ấy mang bánh hoa quế vào thư phòng.
Mưa mùa hạ quả thật rất mạnh, hoa quế không chịu nổi, từng bông từng bông rơi xuống đất bùn, tôi vội vàng bảo người hầu dựng mái che lên, để ông chủ không thấy mà đau lòng thêm một lúc nữa.
-
Hôm đó, ông chủ đi ra ngoài, tôi và mấy cô hầu chơi cờ nhảy, tôi không giữ được hạt bi trong tay khiến nó lăn qua lăn lại, rồi lăn vào thư phòng của ông chủ.
Ông chủ không cho chúng tôi vào thư phòng, nhưng thiếu một hạt bi thì không chơi được, tôi lập tức lén lút vào thư phòng khi ông chủ không để ý. Thật ra tôi cũng rất tò mò muốn nhìn xem trong thư phòng của ông chủ có gì.
Thư phòng không giống như tôi tưởng tượng. Trong phòng ngập tràn hương hoa quế, thứ thu hút nhất chính là tấm ảnh cưới trên bàn, phía sau tấm ảnh có viết hai chữ "Ôn Tiện".
Ôn Tiện.
Tôi đã hiểu đại khái ý nghĩa tên mình rồi.
Ôn Tiện, Niệm Tiện.
Có lẽ cô ấy chính là người ông chủ yêu thương.
Chả trách cô Trần nghe tên tôi lại có phản ứng như vậy.
Tôi nhìn những đồ đạc trong phòng, hầu như tất cả đều liên quan đến cô "Ôn Tiện" này, có thể thấy, ông chủ rất yêu cô Ôn.
Nhưng tại sao cô Ôn không quay lại tìm ông chủ? Tôi vốn tưởng giữa họ có hiểu lầm gì, nhưng khi nhìn thấy những bức thư ông chủ viết, tôi đã hiểu ra tất cả.
[Vợ yêu Ôn Tiện, năm nay tuyết rơi nhiều hơn mọi năm, không biết em có còn nhớ năm đó anh đẩy xe đưa em ngắm hoa mai không, buồn cười là hoa mai trong sân nhà anh không đẹp bằng lúc ngắm cùng em. Cũng không thể trách hoa mai, chỉ trách bên cạnh anh không có em. Anh mơ thấy em nắm tay anh, bảo anh nhớ đến em. A Tiện, anh nhớ em, đến giờ anh vẫn nhớ em, chỉ là giờ đây cảnh vật vẫn thế mà người đã khác, trước mắt anh không còn em nữa. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1945.12.7]
Hải Đường Cựu Mộng
Đại học Giang Châu cũng hoàn toàn thay đổi, dường như tất cả những gì xưa kia chỉ là một chuyến du hành kỳ lạ. Tôi sinh ra ở Nhật, nhưng tôi cũng căm ghét tội ác của Nhật Bản thời đó.
Nhìn những chiếc xe, những con người đi qua bên tôi, rồi nghĩ đến giáo sư Hứa, tôi chỉ có thể thở dài:
Thiếu niên bất lưu niên hoa. Hận du du. Kỷ thời hưu a.
Hết.
Ngoại truyện Tuyết Mãn Đầu
- Chương Niệm Tiện -
Ông Giang rất thích hai cây quế vàng và hoa mai trong sân, mỗi khi trời mưa, ông ấy lại ngồi không yên, sợ cành cây bị gãy.
Tôi lập tức sai mấy người ở làm mái che, mỗi khi mưa mùa hè thì dựng lên.
Tôi hầu hạ ông ấy đã gần một năm. Ông ấy có ơn với tôi, gia đình tôi bị người Nhật giết hại, chính ông ấy đã cứu tôi trên phố, đặt tên cho tôi là Niệm Tiện.
Niệm Tiện…
Tôi thích cái tên này, mọi thứ ông ấy cho tôi, tôi đều thích.
Lúc mới đến đây, ông ấy đã cho tôi hầu hạ bên cạnh mình, ông ấy biết tôi biết ơn ông ấy, nên luôn tin tưởng tôi trong mọi việc.
Ông ấy thường nằm trên chiếc ghế dài trong sân, nhìn chăm chú vào hai cái cây, người khác không biết ông ấy đang nghĩ gì, dường như ông ấy có rất nhiều tâm sự.
Dù là người hầu hạ bên cạnh ông ấy, nhưng tôi chưa từng vào thư phòng của ông ấy.
Mỗi ngày ông ấy đều ở trong đó nửa tiếng hoặc một tiếng, không cho người hầu vào, vệ sinh bên trong cũng đều do ông ấy tự làm.
Mùa xuân năm 1950, đã tròn hai năm tôi hầu hạ ông ấy.
Hôm đó có một cô tên Trần Sơ Vận mang rất nhiều quà đến thăm ông ấy, cô ấy ăn mặc rất thời thượng. Tôi nhìn qua, đoán chừng là người quen cũ của ông ấy.
Cô Trần không bảo tôi thông báo, nói muốn cho ông ấy một bất ngờ, tôi lập tức dẫn cô ấy vào, quả nhiên ông ấy rất vui khi gặp cô ấy, tôi chưa từng thấy ông ấy như vậy.
Tôi lấy hoa quế ông ấy phơi khô năm ngoái ra, pha một ấm trà, khi rót trà cho cô Trần, cô ấy khen tôi một câu lanh lợi.
"Lão Giang, cô hầu lanh lợi này ở đâu ra vậy? Để ngày nào đó tôi cũng phải kiếm một cô mới được."
Ông ấy mỉm cười, chỉ vào tôi nói: "Trên đời chỉ có một, chắc chắn cô sẽ không kiếm được người tốt như vậy đâu."
"Cảm ơn ông và cô Trần đã khen. Niệm Tiện miệng lưỡi vụng về, không lanh lợi, việc rót trước dọn nước cũng là do ông dạy cho."
"Cô nói cô tên là gì??"
Tôi sững lại, thành thật trả lời.
"Niệm Tiện."
"Ông Giang đã tự đặt tên cho tôi."
Cô Trần nghe xong thì sắc mặt thay đổi, không còn cười nữa, dường như nghĩ đến điều gì đó.
"Các người lui xuống đi, tôi và cô Trần còn có chuyện cần nói."
Sau đó ông ấy cho người hầu lui ra, tôi không biết họ nói gì nữa.
Tôi không hiểu tại sao cô Trần nghe tên tôi lại thay đổi sắc mặt, rốt cuộc cái tên này có ý nghĩa gì.
Mùa hè năm 1950, cây quế nở hoa, cả sân thơm ngát mùi hoa quế, ông ấy ngửi thấy cũng rất vui,
Dường như tôi lại tìm được cách khiến ông ấy vui.
Tôi cắt vài cành quế c*m v** bình hoa trong phòng ông ấy, rồi làm một ít bánh hoa quế, ông ấy thích ngửi mùi hoa quế.
Khi tôi mang bánh hoa quế đến cho ông ấy, ông ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, sau đó đỏ mặt, đây là lần đầu tiên ông ấy như vậy trước mặt tôi.
"Ông Giang, ông sao vậy ạ? Có phải cơ thể không khỏe không?"
"Không sao, chỉ là tôi nhớ đến một người cũ thôi."
Ông chủ lau khô nước mắt, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, sau đó ông ấy mang bánh hoa quế vào thư phòng.
Mưa mùa hạ quả thật rất mạnh, hoa quế không chịu nổi, từng bông từng bông rơi xuống đất bùn, tôi vội vàng bảo người hầu dựng mái che lên, để ông chủ không thấy mà đau lòng thêm một lúc nữa.
-
Hôm đó, ông chủ đi ra ngoài, tôi và mấy cô hầu chơi cờ nhảy, tôi không giữ được hạt bi trong tay khiến nó lăn qua lăn lại, rồi lăn vào thư phòng của ông chủ.
Ông chủ không cho chúng tôi vào thư phòng, nhưng thiếu một hạt bi thì không chơi được, tôi lập tức lén lút vào thư phòng khi ông chủ không để ý. Thật ra tôi cũng rất tò mò muốn nhìn xem trong thư phòng của ông chủ có gì.
Thư phòng không giống như tôi tưởng tượng. Trong phòng ngập tràn hương hoa quế, thứ thu hút nhất chính là tấm ảnh cưới trên bàn, phía sau tấm ảnh có viết hai chữ "Ôn Tiện".
Ôn Tiện.
Tôi đã hiểu đại khái ý nghĩa tên mình rồi.
Ôn Tiện, Niệm Tiện.
Có lẽ cô ấy chính là người ông chủ yêu thương.
Chả trách cô Trần nghe tên tôi lại có phản ứng như vậy.
Tôi nhìn những đồ đạc trong phòng, hầu như tất cả đều liên quan đến cô "Ôn Tiện" này, có thể thấy, ông chủ rất yêu cô Ôn.
Nhưng tại sao cô Ôn không quay lại tìm ông chủ? Tôi vốn tưởng giữa họ có hiểu lầm gì, nhưng khi nhìn thấy những bức thư ông chủ viết, tôi đã hiểu ra tất cả.
[Vợ yêu Ôn Tiện, năm nay tuyết rơi nhiều hơn mọi năm, không biết em có còn nhớ năm đó anh đẩy xe đưa em ngắm hoa mai không, buồn cười là hoa mai trong sân nhà anh không đẹp bằng lúc ngắm cùng em. Cũng không thể trách hoa mai, chỉ trách bên cạnh anh không có em. Anh mơ thấy em nắm tay anh, bảo anh nhớ đến em. A Tiện, anh nhớ em, đến giờ anh vẫn nhớ em, chỉ là giờ đây cảnh vật vẫn thế mà người đã khác, trước mắt anh không còn em nữa. A Tiện, anh vẫn ổn, đừng lo lắng. 1945.12.7]
Hải Đường Cựu Mộng
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng
Story
Chương 15
10.0/10 từ 38 lượt.