Hải Đường Cựu Mộng

Chương 14

56@-


Lúc này, có lẽ trăng đã lên rồi.


Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nghe thấy tiếng bước chân,


Có phải Giang Lễ đến không?


Đúng là anh ấy rồi.


Tôi cảm nhận được anh ấy ôm lấy tôi,


Tôi nghe thấy anh ấy gọi bác sĩ,


Lúc này hẳn là anh ấy đang rất hoảng hốt, có phải không?


Tôi nghe thấy nhịp tim của anh ấy,


Giống hệt như ngày anh ấy cứu tôi ra khỏi ngục tù.



Nhịp tim?


Tôi chợt nhớ ra,


Ngày chụp ảnh cưới,


Nhịp tim đó cũng là của anh ấy,


Dường như tôi đã hiểu được tấm lòng của anh ấy rồi,


Máu trong miệng lại trào ra,


Không kịp nữa rồi,


Tôi nói với anh ấy câu cuối cùng, thủ thỉ bên tai:


“Anh… Hãy nhớ đến em, nhé.”



Hết.



Ngoại truyện Thiếu niên bất lưu niên hoa


- Chương Youzi -


Kể ra thì những trải nghiệm này cũng khiến người ta buồn cười, thân phận của tôi và giáo sư Hứa vốn dĩ khác nhau một trời một vực, nhưng chỉ vì ngày đó nhìn thấy anh ấy một lần, tôi đã nhớ mãi những khoảnh khắc đẹp đẽ bên anh ấy.


1.


Giáo sư Hứa Tri Ngôn là người của tổ chức hội Thuận Hoa, tôi cũng chỉ biết được điều này vào nhiều năm sau từ miệng người khác.


Trước đó, tôi chỉ là một cô bé luôn theo sau anh ấy.


Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi thật sự rất bất ngờ. Anh ấy có làn da rất trắng, nếu người khác không biết còn tưởng là học sinh trong trường.


Dĩ nhiên, lúc đó người không biết đó chắc là tôi. Lúc mới đến, tôi không giỏi tiếng Trung, vừa bước xuống xe kéo đã bị anh ấy đụng phải, sách trên tay cũng rơi xuống đất.


Những ngày đó thật sự là những ngày tháng hạnh phúc nhất. Khi anh ấy nói lời xin lỗi rồi ngẩng đầu lên, tim tôi thật sự đã rung động, trước đây ở Nhật dù có vui đùa với anh Isomura thì tôi cũng chưa từng có cảm giác như vậy.


Thật ra tôi không quá lo lắng về thân phận khác biệt của chúng tôi, ngược lại, chính anh ấy lại có chút xa cách với tôi, đôi bên bị ngăn cách bởi anh trai tôi, Masuda Jiro.


Anh trai tôi chết vào năm 1940 tại Thượng Hải, bị giáo sư Hứa và thiếu soái Giang xử lý. Lúc đó dường như còn có phóng viên Trần của tờ “Thượng Hải Nhật Báo”, tôi vẫn nhớ rất rõ khung cảnh ngày đó.



Điều tôi không ngờ nhất là anh trai tôi lại dùng thân thể của chị Sachiko để đỡ đạn. Chị Sachiko vốn là người Trung Quốc, hình như cô ấy còn từng là vợ lẽ của thiếu soái Giang.


Cảnh tượng đó thật sự khiến tôi choáng váng, tôi chỉ biết những gì còn lại là một mớ hỗn độn. Sau đó, thuộc hạ của anh trai tôi nghe tin anh ấy qua đời, lập tức đưa tôi lên chuyến tàu tiếp theo trở về Nhật Bản.


Từ đó cho đến bây giờ.


Những chuyện đánh đấm đó, tôi vẫn nhớ như in.


Tôi thường nhớ đến hình ảnh giáo sư Hứa trong ký ức, người mang trong mình lý tưởng, không hào hùng như thiếu soái Giang, nhưng lại ôn hòa nhất.


Có lẽ tôi thích điểm này ở anh ấy nhất.


Ở trường, tôi cứ thế theo sau anh ấy, anh ấy luôn nói rằng mình bận việc, một lần, hai lần, ba lần… Sau này tôi mới hiểu, anh ấy là người của hội Thuận Hoa, là người đối đầu với anh trai tôi.


Những cuốn sách do anh ấy xuất bản như “Hải Đường Cựu Mộng”, “Loạn Thế Phù Sinh”, sau này tôi mới hiểu, tất cả đều vì đất nước của anh ấy.


Anh ấy là người có lý tưởng lớn lao, còn tôi lại là em gái của kẻ ngăn cản anh ấy thực hiện lý tưởng. Không, thật ra chủ yếu là vì tôi là người Nhật, mà người xâm lược họ lại chính là người Nhật.


Sau khi trở về Nhật, tôi không gặp lại giáo sư Hứa nữa, cũng không biết sau này anh ấy có được như ý nguyện không.


Còn nữa…



Tôi cũng không biết cô Hứa Ôn Tiện ra sao.


Cô Hứa là giáo viên dạy tôi học piano khi tôi còn ở Trung Quốc, nếu cô ấy biết bây giờ tôi là một nghệ sĩ piano, không biết cô ấy có vui không?


Cô Hứa có nụ cười rất đẹp, đôi mắt cong như trăng khuyết, nhưng sau này tôi ít thấy cô ấy cười hơn.


Đặc biệt là lúc ở trong tù, lần duy nhất giáo sư Hứa chủ động đến nhờ tôi giúp đỡ, chính là lúc đó.


Lúc đó chỉ có tôi mới có thể vào tù thăm cô ấy, tôi cũng không ngờ cô ấy lại ra nông nỗi này, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương,


Dường như cô ấy đã chịu nhiều đau khổ từ chị Sachiko. Lúc đó tôi thật sự không hiểu, tại sao chị Sachiko lại đối xử với cô ấy như vậy? Sau này tôi mới biết, vết thương ở chân của chị Sachiko là do cô Hứa gây ra.


Sau khi trở về Nhật, tôi từng nghĩ đến việc đi thăm cô giáo Hứa, không biết cô ấy có ở bên thiếu soái Giang không.


Khi ở trong tù, thỉnh thoảng tôi sẽ lén đến thăm cô ấy, có lúc thấy cô ấy tự nói chuyện một mình, có lúc nằm ngủ trên chiếc chiếu rơm, nhưng phần nhiều là thấy cô ấy ngồi yên lặng ngẩng đầu nhìn ra ô cửa sổ nhỏ, dường như chỉ có ánh sáng đó mới có thể cứu rỗi cô ấy.


Lúc đó tôi thường lén khóc trong bóng tối, người cô Hứa nhắc đến nhiều nhất, có lẽ vẫn là thiếu soái Giang.


Chợt nhớ lúc cô ấy dạy tôi đàn, khi chơi những bản nhạc về tình yêu, cô ấy từng nhắc đến người chồng cũ của mình, hình như chính là thiếu soái Giang, tôi có nghe qua.


Tôi cũng từng viết rất nhiều thư gửi đến địa chỉ cũ của cô Hứa, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.


Năm 1960, khi tôi gần 40 tuổi, tôi được mời đến Thượng Hải biểu diễn. Những nơi xưa kia giờ đã thay đổi, địa chỉ cũ của cô Hứa vẫn còn, nhưng người thì có lẽ tôi không thể tìm thấy nữa.


Hải Đường Cựu Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng Truyện Hải Đường Cựu Mộng Story Chương 14
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...