Hải Đường Cựu Mộng

Chương 13

143@-

193.


"Giang Lễ."


"Tôi đây."


"Hồi ở phủ nhà họ Giang, tại sao anh biết em là bạn thuở nhỏ mà lại đối xử lạnh nhạt với em như vậy?"


Tôi nhìn anh ấy, cố gắng nhìn thấu con người này.


Gió nhẹ thổi, hoa mai rơi,


Giang Lễ thở dài chứ không trả lời.


Anh ấy không giống Hứa Tri Ngôn,


Hứa Tri Ngôn luôn có thể giải thích cho tôi mọi vấn đề,


Nhưng dường như Giang Lễ có rất nhiều điều khó nói,


Rất nhiều bí mật mà người khác không biết,


Nên tôi không thể hiểu nổi anh ấy.


Mãi cho đến tận bây giờ,


Tôi vẫn không biết anh ấy có tình cảm gì với tôi:


Là tình bạn thuở nhỏ?


Hay tình nghĩa vợ chồng trong phủ?


Hoặc là sự yên ổn trong thời loạn lạc này?


194.


Nếu lúc đó cha tôi không phá sản,


Tôi đã không gặp lại Giang Lễ.


Giang Lễ chỉ cưới cô vợ cả, người bạn thuở nhỏ,


Cô vợ cả lớn hơn anh ấy ba tuổi.


Hình như trong những buổi tụ họp thuở nhỏ, cha của vợ cả cũng có mặt.


Tôi quên mất rồi,


Không nhớ rõ nữa,


Tôi chỉ nhớ Giang Lễ thuở nhỏ đã bảo tôi đừng dầm mưa.


195.



"Hoa mai năm nay đẹp quá!"


Tiếc là không thể ngắm được nữa,


Mắt tôi mờ dần,


Triệu chứng của tôi đã nặng đến mức mù lòa,


Tôi không nhìn rõ những thứ trước mặt mình nữa,


Lòng tôi trở nên trống rỗng, hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn.


Tôi không nhìn thấy Giang Lễ nữa,


Cũng không đọc được bức thư đó,


Cả đời này, tôi cũng không thể nhìn thấy nữa...


196.


Bây giờ chắc anh ấy đã nhận ra tôi không ổn,


Không biết anh ấy có khóc không.


Một người kiên cường như vậy,


Một người giấu kín cảm xúc giỏi như vậy,


Ngay cả khi vợ cả qua đời, anh ấy cũng không bất kỳ xúc động nào,


Chắc chắn anh ấy sẽ không dễ dàng rơi lệ đâu.


Tiếc quá,


Tôi không thể làm gì thêm cho đất nước nữa.


Thôi vậy,


Một đời ngắn ngủi,


Chỉ cần sống như vì sao rực rỡ là đủ.


197.


Ngày 20 tháng 11.


Họ đã bày binh bố trận xong,


Hôm nay chính thức quyết chiến với Masuda.


Băng gạc che mắt tôi,


Thái Thu bảo tôi ngủ ngon, chờ tin tốt lành từ bọn họ.


Tôi không dám cầu xin gì nữa,



Khi ở trong tù, tôi đã hy vọng họ đừng đến cứu mình.


Tôi từng cầu mong một đời yên ổn,


Cầu mong vạn sự như ý,


Cầu mong nhiều thứ,


Nhưng chẳng được gì cả...


198.


Tôi nghe thấy tiếng súng từ xa,


Mơ hồ như quay về thời ở phủ nhà họ Giang,


Lúc đó vợ cả còn sống,


Cô ấy dịu dàng thắp nến canh chừng mấy cô vợ lẽ;


Vợ hai cũng chưa trở thành Morimura Sachiko,


Tham vọng của cô ấy cũng không lớn như bây giờ;


Vợ ba ôm tôi dựa vào ghế sofa;


Vợ tư bịt tai đứng bên.


Lúc đó thật tốt biết bao,


Khi người Nhật chưa xâm lược, mọi thứ đều tốt đẹp,


Nếu nói có thứ gì không tốt,


Chắc chỉ là sự lạnh nhạt của Giang Lễ lúc đó.


199.


Vào ngày mùa đông lạnh nhất,


Tôi ho vài tiếng rồi khạc ra máu.


Bình thường đêm nào Thái Thu cũng rảnh rỗi ngồi cùng tôi,


Nhưng hôm nay bác sĩ Lý xin nghỉ,


Thái Thu phải thay anh ấy làm ca mổ cho bệnh nhân.


Lạnh quá,


Phòng bệnh yên tĩnh như nước chết,


Tôi cảm thấy đêm nay chính là lúc mình ra đi rồi.


Tôi chưa nghe được tin thắng trận của họ,



Tôi chưa thể chết,


Tôi cố gắng chống đỡ cơ thể,


Muốn gọi bác sĩ,


Nhưng máu trong miệng tôi trào ra từng đợt,


Dạ dày, phổi đau như thể chúng đang quặn thắt lại.


Xong rồi!


Tôi thực sự tiêu đời rồi!


Lúc ở trong tù, tôi cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy,


Tôi muốn dùng tiếng gõ để thu hút bác sĩ,


Nhưng tôi phát hiện mình hoàn toàn không còn sức lực.


200.


Người đã chết một lần,


Sao còn sợ chết nữa?


Không, có lẽ tôi đã chết nhiều lần rồi.


Nhưng tôi chỉ cảm thấy,


Tiếc quá...


Cuộc đời của tôi thực sự quá đáng tiếc.


Nhớ lúc mới về nhà họ Giang,


Tôi nhìn mấy người như vợ cả, vợ lẽ,


Vốn tưởng mình sẽ phải tham gia vào một cuộc tranh giành chồng trong gia tộc quyền quý,


Nhưng trong lòng mọi người đều có chút tình cảm với nhau.


Tôi không dịu dàng như vợ cả, không xinh đẹp như vợ hai, không hoạt bát như vợ ba, càng không lanh lợi như vợ tư.


Tôi là người bình thường đến mức tầm thường,


Là cô vợ năm bị ép buộc gia nhập.


Nhưng những ngày đó lại là quãng thời gian vô tư nhất,


Sau đó tôi được Hứa Tri Ngôn cứu,


Đối với tôi, có nói kiểu gì thì anh ấy vẫn là ân nhân của tôi,


Nếu không có anh ấy cứu mạng tôi,



Không thể đóng góp gì cho đất nước nữa.


Buồn cười thay,


Tôi cũng chẳng làm được gì nhiều,


Chỉ là thêm một chút sức lực nhỏ nhoi mà thôi.


Đáng ghét nhất vẫn là loại người như Morimura Sachiko,


Cô ấy thật sự có một hoàn cảnh rất đáng thương,


Không biết sau khi tôi chết, cô ấy có vui không nhỉ?


À đúng rồi,


Tôi còn định hỏi thay cho Youzi xem Hứa Tri Ngôn có tình cảm gì với cô ấy không.


Nhưng có lẽ giờ tôi không kịp hỏi nữa rồi.


201.


Giang Lễ,


Sau khi tôi chết, anh có thể đốt những bức thư anh đã viết cho em xem được không?


Nếu anh không nỡ, thì đọc cho em nghe trước mộ của em cũng được.


Còn tấm ảnh trên đầu giường kia,


Tiếc là em không mang nó theo được.


Sau này, hãy trồng đầy hoa quế và hoa mai xung quanh mộ của em, nhé.


Như vậy, dù là mùa hè hay mùa đông, em đều có thể ngắm hoa.


Nếu có lúc nào anh mang rượu đến,


Thì cũng rót cho em vài chén nhé,


Em sợ lúc đó em sẽ thèm lắm.


Nếu có bánh hoa quế thì càng tốt.


Sau khi tôi chết, mọi người đừng khóc nhé,


Vốn dĩ tôi còn muốn sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng rực rỡ hơn,


Không ngờ lại phải rời đi sớm đến vậy.


Dù rằng tôi vẫn còn nhiều điều tiếc nuối lắm,


Nhưng như vậy cũng tốt,


Những lý tưởng lớn lao còn lại,


Xin nhờ các đồng chí thực hiện giúp tôi.


Hải Đường Cựu Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng Truyện Hải Đường Cựu Mộng Story Chương 13
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...