Hải Đường Cựu Mộng

Chương 17

53@-

Mùa đông, trời đổ một trận tuyết lớn, ông chủ lại tự mình ra ngoài, có lẽ tôi biết, ông ấy định đi thăm cô Ôn.


Quả nhiên, hôm đó ông chủ mang theo cành mai và rượu hoa quế, lúc trở về, rõ ràng là ông ấy đã uống rất nhiều rượu.


Ông ấy đứng dưới gốc cây mai, tôi đứng sau lưng ông chủ, cầm ô che tuyết, sợ ông ấy bị ướt rồi cảm lạnh.


"A Tiện à, mười năm rồi, anh đợi em mười năm rồi, sao em không về gặp anh? A Tiện, em đừng trách anh nữa được không, em về thăm anh một lần được không?"


Lúc đó dường như tôi thấy được nước mắt lăn dài trên khóe mắt ông chủ, đó là lần đầu tiên ông ấy khóc kể từ sau khi cô Ôn qua đời, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi gò má.


Lời hẹn ước mười năm trong lòng ông chủ, có lẽ cô Ôn sẽ không thể đến được nữa...


Sau ngày hôm đó, sức khỏe ông chủ ngày càng yếu, nhũ mẫu già nghĩ đủ mọi cách, mời đủ mọi bác sĩ nhưng cũng vô ích, ông chủ nhớ cô Ôn mà sinh bệnh.


-


Mùa đông năm 1969,



Tôi đã ở bên ông chủ được hai mươi năm rồi. Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều người đến rồi đi, ngay cả hai cái cây trong sân cũng đã lớn, nhưng chỉ có tôi luôn ở bên ông chủ, ông chủ cũng luôn nhớ đến cô Ôn.


Ông chủ giờ đã già thật rồi, ông ấy dần quên đi một số người, ngoại trừ cô Ôn.


Chỉ cần cành cây trong sân bị gió thổi, phát ra tiếng động, ông chủ sẽ hỏi tôi: "Có phải A Tiện về thăm ta không?"


Hoặc khi những thanh niên yêu nước nghe danh đến thăm, ông ấy cũng nói: "Mau mở cửa đi, A Tiện về tìm ta rồi."


Nhưng khi tôi mở cửa, ông ấy lại buồn bã nói: "Hóa ra không phải cô ấy…"


Hôm đó ông chủ bảo tôi, ông ấy muốn ra sân ngắm hoa mai, tôi đẩy xe lăn đến, ông ấy nói muốn đi bộ, tôi lập tức đỡ ông ấy ra vườn sau, con đường bình thường chỉ mất năm phút là đi đến đích, nhưng hôm đó chúng tôi đã đi rất lâu.


Khi hoàng hôn buông xuống,


Chúng tôi đến nơi, ông chủ sức khỏe yếu, tôi lập tức kê chiếc ghế Thái Sư mà giáo sư Hứa tặng ông ấy.


Lần này, ông chủ ngồi dưới gốc cây mai, ông ấy nói rất nhiều, tất cả đều là về cô Ôn.


"Năm đó, khi cô ấy lấy ta, cô ấy mới mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đi một đoạn đường gần như một nửa là nhảy nhót, lúc đó tính tình của cô ấy rất vui vẻ hoạt bát."



"Rốt cuộc cô ấy vẫn không biết được tấm lòng của ta, vẫn nghĩ rằng ta không yêu cô ấy."


Ông ấy nói rằng tôi trông hơi giống cô Ôn Tiện, nên lập tức hỏi tôi là ai. Ông ấy thật sự đã già rồi, chẳng nhớ rõ được gì nữa.


Tôi nói tên tôi là Niệm Tiện, là cô hầu đã phục vụ ông ấy hai mươi năm. Mãi một lúc sau, ông ấy mới gật đầu, bảo tôi lấy cho ông ấy một chiếc áo. Ông ấy nói ông ấy cảm thấy hơi lạnh.


Về sau, không biết đã bao lâu, khi tôi quay lại thì ông ấy đã yên lặng ra đi. Tôi nhìn thấy những cánh hoa mai rơi nhẹ vào lòng bàn tay ông ấy, tôi biết, chắc chắn là cô Ôn Tiện đã tha thứ cho ông ấy rồi.


---


Ngoại truyện: "Dẫn lối giấc mơ xưa"


-


Gửi người vợ yêu dấu Ôn Tiện của anh:


Hôm nay anh có được chút mực Tây thượng hạng, điều đầu tiên anh nghĩ đến là mang tặng cho em. Nhưng em vụng về, cũng chẳng thích những thứ này, nên ngày hôm sau anh lập tức sai người hầu mang cho em một bát bánh hoa quế để đổi vị.


Không biết em có ăn không, đó là bánh do anh tự tay vào bếp làm đấy. Nhũ mẫu già trong bếp còn cười anh vụng về, anh đã làm tổng cộng sáu cái, chẳng nỡ ăn cái nào, nên để hết cho em.



A Tiện, hãy tha thứ cho anh vì sự xa cách, lạnh nhạt, cùng sự thiếu quan tâm và thấu hiểu mà anh đã không thể dành cho em. Thật ra là vì bọn tiểu nhân đang hoành hành, trong phủ nhà họ Giang có gián điệp, nếu anh để lộ ra một chút tình cảm với em, e rằng sau này em sẽ trở thành cái gai trong mắt kẻ thù.


A Tiện, em phải hiểu cho anh, anh thật sự có nỗi lòng khó nói. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể nói ra, em nhất định phải đợi anh đấy, đợi khi thời loạn không còn là thời loạn, anh sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng rước em về nhà một lần nữa, và nói cho em nghe những tình cảm mà anh chưa từng thổ lộ.


A Tiện, anh nghe Thứ Ý nói em rất thích hoa quế. Nhớ ngày xưa em vì che mưa cho cây quế mà ướt hết cả người, hình như thời tiết hôm đó cũng giống hôm nay, mưa không rả rích mà đổ xuống bất ngờ, giống như em bất ngờ rời xa anh vậy.


Không phải anh chưa từng nghĩ đến ngày này, nhưng người ra đi lại là em. Đều tại anh mãi lo việc của hội Thuận Hoa mà để các em bị lũ Nhật bắt đi. Anh đã sai người tìm em, nhưng chẳng có tin tức gì.


Họ đều bảo anh rằng em đã chết, nhưng anh không tin, anh cảm thấy em vẫn còn sống, anh có linh cảm như thế mà.


A Tiện, anh hối hận vì ngày xưa đã không đối xử tốt với em, nhưng anh cũng mừng vì không để người khác biết được tấm lòng của anh. Lũ Nhật muốn quân thống phải làm việc cho chúng, chúng bắt cóc Thứ Ý, chúng đe dọa anh, thậm chí chúng còn áp bức dân lành, anh đành phải giao một phần binh quyền cho chúng, từ đó trở thành tên Hán gian mà anh từng ghét nhất.


Khi cứu được Thứ Ý, cô ấy chỉ còn là một cái xác không hồn. Đôi mắt cô ấy vô hồn, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu, cô ấy không cho ai lại gần, cô ấy thức trắng đêm, luôn chìm trong trạng thái sợ hãi vô cùng. Anh không biết lũ Nhật đã làm gì với cô ấy, nhưng cuối cùng anh vẫn không giữ được cô ấy, giống như ngày xưa anh không giữ được em.


Sau đó, anh đi Diên An, Tô Châu, Quảng Châu, Trùng Khánh để thực hiện nhiệm vụ, quen biết nhiều đồng chí cùng chí hướng bảo vệ đất nước, trong lúc đó anh vẫn tiếp tục sai người tìm em. Rồi một ngày, hai năm sau, tin tức về em đã đến, anh gấp rút hoàn thành nhiệm vụ và trở về Thượng Hải.


Cấp trên bảo anh liên lạc với các đồng chí, truyền đạt mệnh lệnh ám sát người Nhật, nhưng anh không ngờ người liên lạc với anh lại chính là em.


Là em, người vợ yêu dấu Ôn Tiện mà anh đã tìm kiếm suốt hai năm trời.



A Tiện, anh vốn không muốn em dính vào chuyện này, nhưng em đã gia nhập hội Thuận Hoa, lại còn không ngờ rằng chính Hứa Tri Ngôn đã cứu em.


Trong những nhiệm vụ sau đó, anh chỉ có thể cố gắng bảo vệ an toàn cho em, rồi anh phải đưa vũ khí ra tiền tuyến, đành phải nhờ Hứa Tri Ngôn chăm sóc em.


Chuyến đi này nguy hiểm, nếu anh sơ suất một chút, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa.


A Tiện, anh sẽ nhờ Sơ Vận chuyển đến tay em sau khi anh viết xong lá thư này, em nhất định phải mở ra xem. Anh sợ rằng lần giả chết này sẽ thành thật, sợ rằng em sẽ mãi mãi không biết được tấm lòng của anh.


A Tiện, anh yêu em.


Từ rất lâu rồi, anh đã thề rằng mình sẽ cưới em, nhưng anh thật sự có quá nhiều nỗi lòng khó nói.


A Tiện, em phải hiểu cho anh.


Nếu lần này anh bình an trở về, đuổi hết quân xâm lược khỏi Trung Quốc, anh nhất định sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng rước em về.


A Tiện, em nhất định phải đợi anh.


A Tiện, em phải nhớ đến anh, nhé.


- Giang Lễ lưu bút


Hải Đường Cựu Mộng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hải Đường Cựu Mộng Truyện Hải Đường Cựu Mộng Story Chương 17
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...