Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 8: Những cánh hoa anh đào lặng lẽ rơi xuống trong đêm xuân.

348@-

Sau khi Chu Biệt Hạc rời đi, chẳng bao lâu, Tưởng Tư Hiền đến như đã hẹn.

Diệp Thanh Lan đã thay quần áo xong, mặc một bộ đồ thể thao màu xanh trúc với đường cắt may gọn gàng, mái tóc dài buộc lên, hoàn hảo tôn lên thân hình đẹp với eo cao và đôi chân dài.

Chiếc xe của Tưởng Tư Hiền là một chiếc xe thể thao mui trần màu cam sáng, cô ấy nhấc kính râm lên, đầy vẻ ngông nghênh huýt sáo với Diệp Thanh Lan.

“Hôm nay xinh thật đấy.”

Diệp Thanh Lan mở cửa xe: “Không phải cậu nói là muốn vào núi đi bộ thư giãn sao?”

Hai người họ thường ngày đều ngồi lâu trong văn phòng, nên thỉnh thoảng lại hẹn nhau ra ngoài đi bộ leo núi, so với việc đối mặt với những thiết bị phòng gym đầy mùi da và mồ hôi, họ thà đối mặt với non xanh nước biếc của thiên nhiên còn hơn.

Tưởng Tư Hiền cũng mặc một bộ đồ thể thao, nghe vậy thì bật cười trêu chọc: “Tớ cũng muốn đi chứ, nhưng chẳng phải lo cậu không đủ sức sao, vừa xa nhau một thời gian ngắn, lại đúng lúc tân hôn.”

Diệp Thanh Lan liếc cô ấy một cái.

Không may là, cô đúng là đã mất ngủ cả đêm, toàn thân mệt rã rời.

Tưởng Tư Hiền lái xe rời khỏi Lục Khê: “Cậu chuyển nhà xong chưa? Nếu chưa thì chúng ta không đi dạo nữa, về sớm giúp cậu chuyển nhà.”

“Chuyển xong rồi, tối qua chuyển đến hơn mười hai giờ.”

“Cậu đúng là ít đồ thật đấy, nếu mà là tớ thì phải chuyển ba ngày ba đêm luôn ấy.”

Diệp Thanh Lan tựa lưng vào ghế ngồi, cười khẽ một tiếng đầy lười biếng.

Nắng đầu hạ trước buổi trưa có phần gay gắt, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng vào trong xe.

Tưởng Tư Hiền mở mui xe, khi dừng lại ở đèn đỏ thì lục trong hộc chứa đồ ra một chiếc kính râm rồi ném cho Diệp Thanh Lan: “Cậu sao lại trông đúng kiểu bị vắt kiệt sức thế này, lát nữa còn đi nổi không đấy?”

“Đi được.” Diệp Thanh Lan đáp, “Liều mình theo giai đẹp mà.”

Tưởng Tư Hiền giả vờ “vừa được sủng ái vừa kinh ngạc”: “Cảm động quá——cậu đừng nửa đường ngất xỉu mà vu vạ lên tớ là được.”

Khi hai người họ đến trang viên trà thì đúng lúc trưa, bác Nguyên đang dẫn người dọn dẹp quả rụng từ cây long não trước cửa, những quả tròn nhỏ màu đen lăn lóc khắp mặt đất, một khi dính vào thì rất khó rửa sạch.

Tưởng Tư Hiền xuống xe: “Bác khỏe thật đấy, cây chổi to như vậy mà cũng xách được.”

Bác Nguyên cười khúc khích: “Chưa già đến mức đó đâu, chẳng phải nghe nói cô Tư Hiền sắp đến nên mới dọn dẹp mấy cây trước cửa sao.”

Diệp Thanh Lan xuống xe: “Ông nội hôm nay có uống thuốc đúng giờ không?”

“Uống rồi, chỉ đợi hai người các cháu thôi.”

Tưởng Tư Hiền mang theo khá nhiều thực phẩm bổ dưỡng, xách vào đưa cho mẹ Trương. Diệp Bỉnh Sơn đang phơi nắng trong sân, nghe thấy tiếng động liếc nhìn về phía đó, mắt nhíu lại.

Diệp Thanh Lan biết ông nội đang nhìn xem Chu Biệt Hạc có đến hay không, bước chân qua cửa khựng lại, Diệp Bỉnh Sơn đã mỉm cười nhìn về phía Tưởng Tư Hiền: “Tư Hiền đến rồi.”

“Đúng vậy, hơn một năm rồi cháu chưa đến thăm ông, sức khỏe của ông thế nào rồi ạ?”

“Người già rồi, cơ thể cũng thế thôi.” Diệp Bỉnh Sơn ra hiệu hai người họ ngồi xuống uống trà, “Ông thấy Tư Hiền càng ngày càng xinh đẹp, nhà cửa vẫn ổn chứ?”

Tưởng Tư Hiền nâng tách trà, thổi một hơi cho bớt nóng: “Rất tốt ạ, nhà cửa náo loạn như gà bay chó nhảy, anh cháu suốt ngày bị đánh.”

Những chuyện ngông cuồng của anh trai cô ấy – Tưởng Tư Việt, cũng đã lướt qua tai Diệp Bỉnh Sơn vài lần, sống đến tuổi này, Diệp Bỉnh Sơn rất thoáng: “Vị anh trai kia của cháu, hẹn hò mấy năm rồi?”

Tưởng Tư Hiền suy nghĩ một chút: “Cũng khá nhiều năm rồi, chia tay rồi lại tái hợp, ai mà quan tâm mấy chuyện vớ vẩn của anh ấy.”

Diệp Bỉnh Sơn quay tròn chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương, thở dài nói: “Cả đời người có thể gặp được người mình thích cũng không dễ, khuyên ba mẹ cháu nghĩ thoáng một chút đi.”

Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền đồng loạt bị sặc nước, tâm linh tương thông nhìn nhau một cái.

Ông cụ khá rộng lượng, nhưng tiếc là ba mẹ Tưởng, năm nào đến Tết cũng đều muốn lột da vặt xương con trai họ.

“Còn Tư Hiền thì sao.” Diệp Bỉnh Sơn quay sang hỏi với vẻ hòa nhã, “Gần đây có đang hẹn hò với bạn trai không?”

Tưởng Tư Hiền liếc Diệp Thanh Lan một cái, từ tốn trả lời: “Không ạ, mẹ cháu cũng thúc giục suốt ngày. Thanh Lan đã kết hôn rồi, ông nói xem cháu có thể tìm đâu ra một người như Chu Biệt Hạc, hay ông giới thiệu cho cháu một người đi?”

Diệp Bỉnh Sơn ngẩng mắt nhìn cháu gái, tự nhiên tiếp lời hỏi: “Biệt Hạc thì sao, sao không đến cùng?”


Quả nhiên, Diệp Thanh Lan biết ông nội sẽ hỏi, nên nói thật: “Hôm qua anh ấy mới về nước, hôm nay có việc phải bận, nói ngày khác sẽ đến.”

Diệp Bỉnh Sơn gật đầu, thu lại ánh mắt, không thấy trên mặt cháu gái có biểu hiện gì đặc biệt.

Ngày tháng còn dài, hai người mới chỉ vừa bắt đầu tiếp xúc với nhau. Với tính cách của Diệp Thanh Lan, cô không chống đối đã là điều rất hiếm có.

Dưới ánh nắng mặt trời, trò chuyện tán gẫu một lúc, không lâu sau, mẹ Trương chuẩn bị xong bữa trưa, Diệp Thanh Lan dìu Diệp Bỉnh Sơn đi đến phòng ăn.

Ăn trưa xong, Diệp Bỉnh Sơn phải uống thuốc và nghỉ trưa, Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền mỗi người đội một chiếc mũ, cùng nhau đi dạo.

Phong cảnh núi non thanh nhã, vì là khu du lịch thiên nhiên, lại đúng dịp cuối tuần, không ít dân văn phòng đến đi bộ để hít thở không khí trong lành.

Ánh nắng ấm áp rực rỡ, thời tiết đầu hè, tràn ngập màu xanh tươi mát như ngụm đầu tiên của lon Coca lạnh vừa mở, vừa giải ngán lại không nhàm chán.

Diệp Thanh Lan và Tưởng Tư Hiền vừa đi vừa trò chuyện, thời gian trôi rất nhanh, ba tiếng sau, hai người đi qua con đường lát đá trên một con suối nhỏ, rồi tìm một chỗ ngoài trời ở quán trà nhỏ bên cạnh để nghỉ ngơi.

Diệp Thanh Lan tựa vào ghế cắm trại, vỗ vỗ bắp chân.

Dù tối qua không ngủ ngon, nhưng đi bộ như thế này, mệt mỏi lại bị xua tan hết.

Tiếng chim hót líu lo gần đó, ngẩng mắt nhìn dòng suối xa xa phản chiếu tán lá xanh biếc của cây, mặt nước hơi lăn tăn, trông như những mảnh ngọc bích lấp lánh trôi nhẹ.

Diệp Thanh Lan nắm bắp chân, trong đầu đột nhiên nhảy ra ý nghĩ này, tiếp đó hiện lên chiếc vòng ngọc bích dưới ánh đêm vẫn rực rỡ thần thái.

Cô khựng lại một chút, lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó.

Tưởng Tư Hiền đưa cho cô một chai nước, nhận thấy cô khác thường: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Diệp Thanh Lan vặn nắp chai, chiếc nhẫn xếp trên những ngón tay dài thon phát ra ánh sáng lấp lánh mờ ảo.

Tưởng Tư Hiền nhìn thấy chiếc nhẫn, vỗ lên đầu: “Cuối cùng tớ cũng nhớ ra phải nói gì với cậu rồi… hồi nãy trên đường cứ không nhớ ra, chỉ nói là có chuyện bận tâm.”

“Gì cơ?”

“Liên quan đến chồng cậu.”

Diệp Thanh Lan liếc sang một bên.

Tưởng Tư Hiền: “Chẳng phải Chu Biệt Hạc mời về từ Hồng Kông một chuyên gia tuân thủ sao, tối qua tớ dò hỏi một chút, là một người phụ nữ, tên Shula, tên tiếng Trung là Lâm Sơ, nghe nói Chu Biệt Hạc đã ba lần đến mời cô ấy, đích thân đi ba lần.”

“Cô Lâm Sơ này rất nổi tiếng, học vấn ở nước ngoài, hồi trẻ làm về định lượng ở Phố Wall, cũng là thiên tài trong lĩnh vực tài chính.”

Tưởng Tư Hiền vừa nói vừa nhẹ nhàng chạm tay vào cánh tay Diệp Thanh Lan: “Ê, cậu còn nhớ trước đây Hạ Chướng họ từng nói Chu Biệt Hạc ở Phố Wall có một cô bạn gái không?”

Diệp Thanh Lan nhớ rõ.

Xung quanh Chu Biệt Hạc có nhiều tin đồn, trước kia anh là người không liên quan gì đến cô, tin đồn cũng chỉ nghe như chuyện kể, bây giờ thì khác, biết đâu cô cũng trở thành một phần trong câu chuyện của anh.

“Nhớ.”

“Suy nghĩ gì vậy?”

Mặt trời hướng tây nam dần xuống, tỏa một mảng ánh sáng đỏ cam. Diệp Thanh Lan nghiêng đầu: “Những lời khoe khoang khi say của Hạ Chướng bọn họ, cậu nghĩ có bao nhiêu phần đáng tin?”

Tưởng Tư Hiền nhướn mày: “Ba phần nghe đồn, bảy phần bịa đặt đi.”

Diệp Thanh Lan giơ tay chịu thua.

“Nhưng, cũng có khả năng là thật đấy, biết đâu trước đây họ thật sự đã ở bên nhau.”

“Chuyện cũ thì mặc kệ nó đi.” Diệp Thanh Lan vỗ vỗ bụi trên quần, “Tớ và Chu Biệt Hạc là đã kết hôn, đâu phải đang yêu ở tuổi mười tám.”

Bản thân cô cũng từng có người yêu cũ, chẳng lẽ lại yêu cầu ba mươi năm trước của Biệt Hạc phải giữ lòng thanh tịnh không h*m m**n gì sao?

Hai người ngồi trong quán trà một lát, tranh thủ trước khi mặt trời lặn, men theo một con đường tắt phong cảnh đẹp hơn quay về trang viên trà.

Bữa tối tất nhiên phải ở lại ăn, Tưởng Tư Hiền mồ hôi đầy người, chiếm phòng ngủ của Diệp Thanh Lan để tắm rửa. Diệp Thanh Lan ở trong sân trước tiên dùng nước suối rửa mặt, quay đầu lại thì thấy bác Nguyên từ nhà sau khiêng ra một cái thang.

“Bác Nguyên, bác khiêng thang làm gì thế?”

Bác Nguyên dựng thang trước cây ngân hạnh to khỏe trong sân, thở dài: “Ôi, Điềm Đậu đâm vào cây rồi, bác đưa nó xuống xem có phải chân bị va đến què không.”

Điềm Đậu là con vẹt mà Diệp Bỉnh Sơn nuôi.

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy con chim ngốc lông đỏ đang bám trên cây, chỉ là đèn trong sân không sáng nên nhìn không rõ lắm.

Cô lau tay: “Bác để đấy, để cháu làm cho.”

Diệp Thanh Lan xắn tay áo, bước tới trước tiên xác định vị trí của Điềm Đậu, dịch thang một chút, không biết bên dưới đè phải cái gì, thang lắc lư, đứng không vững.

Khi cô định dịch thêm lần nữa, chiếc thang tre bỗng nhiên bị một bàn tay thon dài có lực giữ lấy: “Muốn hái gì vậy?”

Giọng nam trầm thấp êm tai, Diệp Thanh Lan sững lại một thoáng, quả nhiên nhìn thấy Chu Biệt Hạc, không biết anh đã đến từ khi nào, đứng trong ánh sáng mờ vàng, dáng người cao thẳng đổ xuống một bóng như cắt gọn.

Cô vô thức hỏi: “Anh đến từ khi nào vậy?”

Bác Nguyên cười nói: “Chu tiên sinh đã đến từ chiều rồi, vẫn luôn bầu bạn đánh cờ với lão gia.”

Buổi chiều? Nói cách khác, anh đã đợi rất lâu rồi.

Chu Biệt Hạc cúi đầu, kéo cái thang ra khỏi chỗ sỏi vụn, đổi sang một chỗ bằng phẳng: “Trên cây có cái gì sao?”

Diệp Thanh Lan chỉ tay: “Điềm Đậu… con vẹt ông nội tôi nuôi, đâm vào cây rồi.”

Cô bỗng dưng cảm thấy cái tên “Điềm Đậu” này có chút khó nói ra miệng.

Chu Biệt Hạc nhìn theo hướng đó, cành cây kia cũng không cao, anh đặt chân lên một bậc thang, nghiêng người với tới.

Đợi đến khi Diệp Thanh Lan phản ứng lại đỡ lấy cái thang, thì Chu Biệt Hạc đã kẹp Điềm Đậu trong tay, đáp xuống đất rồi.

Động tác của anh dứt khoát mà trôi chảy như mây nước, Điềm Đậu vốn luôn sợ người lạ, vậy mà lại không xù lông, ngược lại còn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, giống như thật sự bị đâm đau rồi.

Diệp Thanh Lan có chút xót xa mà đón lấy, ngón tay khẽ khàng dịu dàng v**t v* lông vũ của Điềm Đậu.

Mới vuốt được chưa đến hai cái, Điềm Đậu bỗng nhiên giật mình vỗ cánh loạn xạ, hướng về phía cô mà kêu: “Thanh Thanh! Thanh Thanh!”.

....

Chu Biệt Hạc nhìn sang.

Mí mắt Diệp Thanh Lan giật giật, cô lập tức che miệng Điềm Đậu lại.

Điềm Đậu có chút ngốc nghếch, tuy biết bắt chước tiếng người, nhưng mặc cho cô dạy bao nhiêu lần, nó vẫn không học nổi âm “Lan”.

Về sau, Diệp Thanh Lan dứt khoát bỏ cuộc.

“Đưa bác đi.” Bác Nguyên nói, “Để bác xem thử băng bó cho nhóc con này thế nào.”

“Vâng.” Diệp Thanh Lan đặt Điềm Đậu vào tay bác Nguyên.

Ngọn gió thổi tới từ đầu ngọn cây, cánh tay trần hơi lạnh, lúc cô chuẩn bị buông tay áo đã xắn xuống thì ánh mắt Chu Biệt Hạc bỗng chăm chú dừng lại: “Ở đây sao vậy?”

Nơi ánh mắt anh rơi xuống có một vết xước dài nửa tấc, ở phía trên cẳng tay cô.

Không chảy máu, nhưng vì da cô trắng, nên vết đỏ rất nổi bật.

Diệp Thanh Lan dùng ngón tay ấn thử một cái, cảm thấy không sao: “Chắc là bị cành cây quệt trúng thôi, vài ngày là khỏi.”

Cô buông tay áo xuống, che đi vết thương, ánh mắt Chu Biệt Hạc dừng lại mấy giây, cũng dời đi theo.



Diệp Thanh Lan trở về phòng ngủ tắm rửa.

Tưởng Tư Hiền đã tắm xong, tựa lưng vào ban công hóng gió, cười trêu chọc: “Tớ không nhìn lầm chứ, đó là Chu Biệt Hạc.”

“Không nhìn lầm đâu.”

“Sáng mới chia tay, tối lại đến đón cậu, chẳng để lại cho tớ chút cơ hội thể hiện nào cả.”


Diệp Thanh Lan lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch, không quay đầu lại: “Anh ấy không phải cố ý đến đón tớ, chỉ là không thể thất lễ trước mặt ông nội thôi.”

Đây là giáo dưỡng của nhà họ Chu, không thể đại diện cho điều gì khác.

Diệp Thanh Lan vào phòng tắm chưa được bao lâu thì ngoài cửa vang lên hai tiếng “cộc cộc”.

Tưởng Tư Hiền vén mái tóc dài sang một bên rồi đi mở cửa, người tới là mẹ Trương, trên khay gỗ đặt bông gòn thấm dung dịch i-ốt và một tuýp thuốc mỡ.

“Cái này là?”

Mẹ Trương nói: “Là Chu tiên sinh dặn mang cho Thanh Lan, nói tay con bé bị trầy.”

Tưởng Tư Hiền nhướng mày, kéo dài giọng “Ồ” một tiếng.

Diệp Thanh Lan tắm xong đi ra, dĩ nhiên nhìn thấy đồ trên bàn.

Cô không kìm được mà sững lại một chút, thật ra vừa rồi khi tắm dưới vòi nước nóng, vết thương đã hơi hơi nhói đau.

Cô còn định lát nữa ra ngoài tìm chút gì đó để bôi lên.

Ánh mắt của Tưởng Tư Hiền sâu xa, không cần cô ấy mở miệng trêu chọc, Diệp Thanh Lan cũng đã đoán ra được là ai gửi mấy thứ này đến.

Cô ngồi xuống trước bàn, xắn tay áo lên, chấm chút i-ốt để sát trùng, rồi bóp ra ít thuốc mỡ, chất thuốc màu trắng được bôi đều lên vết xước.

Tưởng Tư Hiền vắt chéo chân ngồi bên mép giường, nhét một múi quýt vào miệng.

Chu tổng cao tay thật đấy.

Bữa tối là mì hoành thánh, thêm ít rau tươi theo mùa, Diệp Bỉnh Sơn vốn quen giữ gìn sức khỏe, buổi tối chú ý ăn những món thanh đạm dễ tiêu hóa.

Mẹ Trương bưng lên, bát không bỏ hành là của Diệp Thanh Lan.

Ăn xong, ba người tạm biệt Diệp Bỉnh Sơn.

Trời đã tối hẳn, Diệp Bỉnh Sơn chống gậy tiễn họ ra đến cửa, ân cần dặn dò: “Buổi tối lái xe phải chậm thôi, nhất là cháu, Tư Hiền, nhớ chú ý an toàn.”

“Biết rồi ạ!” Tưởng Tư Hiền cười làm nũng với Diệp Bỉnh Sơn, rồi lái chiếc Taycan của mình phóng đi.

Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc cũng ngồi lại vào trong xe, cô hạ cửa kính xuống: “Bác Nguyên, dìu ông nội vào đi, đừng đứng chỗ gió nữa.”

Diệp Bỉnh Sơn vừa ho vừa cười, bảo cô mau đi đi.

Chú Bách khởi động xe, chạy ra ngoài không lâu, Diệp Thanh Lan nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Bỉnh Sơn đã vào nhà, lúc này mới yên tâm.

Đường núi quanh co gập ghềnh, nhưng xe của chú Bách lại chạy rất ổn định. Chu Biệt Hạc nới lỏng cúc áo ở cổ, như có cảm giác mà quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Diệp Thanh Lan.

Có lẽ cô không biết, đôi mắt của mình rất đẹp, như thể đang chảy xuôi những cánh hoa anh đào lặng lẽ rơi xuống trong đêm xuân.

“Sao thế?”

Cô khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

Chu Biệt Hạc hiểu được ý cô, cô là đang cảm ơn việc anh đến chuyến này, cho rằng anh là đang giúp cô làm yên lòng Diệp Bỉnh Sơn.

Khóe môi anh cong lên một độ cong gần như không nhìn thấy: “Thanh Lan, chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo như vậy.”

Diệp Thanh Lan biết, nhưng cô vẫn muốn cảm ơn anh. Cô đã suy tính không chu đáo, cho dù anh nghĩ đến chuyện nên cùng cô xuất hiện trước mặt Diệp Bỉnh Sơn, thì cũng hoàn toàn có thể chỉ cần đến điểm danh cho có, chứ không nhất thiết phải cùng Diệp Bỉnh Sơn đánh cờ mấy tiếng đồng hồ, thể hiện ra thành ý trọn vẹn.

Thời gian của anh quý giá đến thế nào, trong lòng cô rõ cả.

Núi xanh rừng biếc liên tục lướt qua ngoài cửa sổ, Chu Biệt Hạc hơi trầm ngâm, đầu ngón tay theo thói quen gõ nhẹ lên mặt đồng hồ, anh đeo là một chiếc Vacheron Constantin, mặt đồng hồ đen tuyền trầm ổn, kín đáo: “Sức khỏe của ông, nguyên nhân bệnh ở đâu?”

Diệp Thanh Lan không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này, giọng trầm xuống: “Phổi, năm ngoái đã từng phẫu thuật, cắt bỏ một nốt 20mm.”

Diệp Bỉnh Sơn tuổi đã cao, sau ca phẫu thuật định kỳ hóa trị một thời gian, cơ thể liền trở nên rất suy yếu, một chút gió cũng không chịu nổi.

“Sống chết có số, phú quý do trời.” Diệp Bỉnh Sơn luôn mỉm cười mà nói, “Thanh Lan, ngày ông đi cháu không cần đau lòng, đó là vì bà nội cháu nhớ ông rồi.”



Nghĩ đến đây, cô khẽ nghiêng đầu, nghĩ đến việc ông nội của Chu Biệt Hạc mất sớm hơn, thật ra anh vốn không có duyên được tận hiếu.

Chu Biệt Hạc lặng đi một thoáng, nói: “Chỗ tôi có hai củ nhân sâm núi dại trăm năm, hôm khác mang cho ông.”

Thật ra hôm nay khi anh đến cũng đã mang không ít đồ, trước bữa tối Diệp Thanh Lan cùng bác Nguyên đi xem qua, đều là những loại thực phẩm bổ dưỡng thích hợp với tuổi tác của Diệp Bỉnh Sơn.

Với thân phận là chồng cô, anh thực sự đã làm không thể chê vào đâu được.

Diệp Thanh Lan vốn định buột miệng nói “cảm ơn”, trong đầu bỗng hiện lên lời Chu Biệt Hạc vừa nói, thế là khựng lại, đổi thành khẽ gật đầu.

Cô nhìn về dãy núi nhấp nhô trong màn đêm.

Nửa chặng đường sau khi quay về rất yên tĩnh.

Tay lái của chú Bách vững chãi như chạy trên mặt đất bằng phẳng, lái đến mức khiến Diệp Thanh Lan buồn ngủ gà gật. Đêm qua vốn dĩ cô đã ngủ không ngon, chiều nay lại đi một vòng trong núi, tinh lực tiêu hao cạn kiệt, buồn ngủ đến nỗi mí mắt không mở nổi.

Chu Biệt Hạc cũng đang nhắm mắt dưỡng thần.

Chín giờ, về đến Lục Khê.

Diệp Thanh Lan gắng gượng tinh thần đi rửa mặt, trên bồn rửa tay bàn chải và cốc súc miệng của cô và Chu Biệt Hạc đặt song song, trong lọ hoa pha lê cắm một nhành violet nhã nhặn.

Cô cầm lấy sữa rửa mặt của mình, ánh mắt dừng lại trên lọ nước sau cạo râu của người đàn ông.

Chai vuông trong suốt, hương gỗ tuyết tùng.

Cô đoán Chu Biệt Hạc không dùng nước hoa, mùi hương trên người anh hẳn là mùi vốn có từ sản phẩm tắm rửa và việc chăm sóc quần áo.

Hòa quyện lại với nhau, trở thành hương trầm dịu dàng duy nhất của riêng anh.

Ánh mắt Diệp Thanh Lan khẽ run rẩy rồi thu lại, cúi đầu hứng một vốc nước trong rửa mặt.

Rửa xong đi ra, Chu Biệt Hạc không ở trong phòng ngủ, Diệp Thanh Lan ngược lại thở phào một hơi.

Cô theo thói quen trước đây của mình mà dưỡng da, chải tóc, lúc nằm vào trong chăn thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Diệp Thanh Lan nằm nghiêng, mặt vùi vào một góc chăn, nhắm mắt lại.

Ý thức mất đi cảm giác về thời gian, không biết đã qua bao lâu, trong phòng tối xuống, bên kia giường lõm xuống.

Ngực Diệp Thanh Lan hơi siết lại.

Cô quay lưng về phía anh, mái tóc dài đen nhánh như thác xõa trên vai, lớp vải lụa mỏng như giấy khắc họa đường sống lưng hơi cong lên, đường cong mảnh mai mà xinh đẹp.

Hơi thở của cô khi sâu khi cạn, trong không khí tràn ngập mùi hương phấn.

Chu Biệt Hạc nghĩ, rốt cuộc thì vợ mới cưới của anh căng thẳng đến mức nào, mà suốt một đêm không chợp mắt.

Rõ ràng trên xe đã buồn ngủ đến mức mí mắt không mở nổi, lúc này lại toàn thân căng cứng.

Anh chống người ngồi dậy: “Thanh Lan.”

Hơi thở của Diệp Thanh Lan khựng lại một nhịp.

Rèm cửa che mất ánh trăng, cả căn phòng tĩnh lặng trong bóng tối, cô gối đầu lên gối lông ngỗng, có chút cứng ngắc mà nhìn thẳng vào người đàn ông phía trên.

Hơi thở cũng nín lại.

Chu Biệt Hạc cúi mắt xuống, đầu ngón tay khẽ kẹp lấy một sợi tóc lòa xòa nơi chóp mũi cô.

Anh luôn dùng gương mặt ôn hòa mà đối diện với người khác, mãi đến khoảnh khắc này khi áp lực ập đến, Diệp Thanh Lan mới nhạy cảm nhận ra anh vốn là một kẻ quen ngồi ở ngôi cao, một người đứng đầu thực thụ.

Cô khó khăn phát ra từ trong cổ họng một tiếng: “Chu Biệt Hạc…”

“Là tôi.” Ngoài việc xoắn lấy sợi tóc kia, Chu Biệt Hạc không có thêm hành động nào khác, trái lại nhìn thẳng vào mắt cô, “Thanh Lan, tôi sẽ không làm chuyện c**ng b*c trong hôn nhân.”

“....” Cô khựng người, não như tạm thời sập nguồn.

“Cho nên.” Anh dịu giọng nói, “Yên tâm ngủ đi, được không.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 8: Những cánh hoa anh đào lặng lẽ rơi xuống trong đêm xuân.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...