Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 9: “Tôi đang đợi anh.”

329@-

Có được lời hứa của Chu Biệt Hạc, tối hôm đó, Diệp Thanh Lan cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ gánh nặng tâm lý mà đi vào giấc ngủ.

Tuy cô không bài xích anh, nhưng lúc này vẫn chưa thể thản nhiên gần gũi.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bên cạnh đã không còn hơi ấm.

Diệp Thanh Lan thức dậy thu xếp một chút, ăn sáng do chị Chương chuẩn bị, trước tiên đến cửa hàng 4S lấy xe, sau đó đi làm.

Sáng thứ Hai, ai nấy đều mang bộ dạng như thể vừa mất ba mẹ, khổ sở hết mức.

Diệp Thanh Lan vỗ tay: “Mười phút nữa họp ở phòng họp. Tuần này phải cắt xong TVC của Tại Tư, phương án kế hoạch của Phong Vũ cũng phải hoàn thành, mọi người chuẩn bị tinh thần, chúng ta phải tăng ca.”

Vài người xoa xoa đầu tóc, lấy lại tinh thần: “Yes sir!”

Diệp Thanh Lan làm trong ngành quảng cáo, chuyện tăng ca là chuyện thường xuyên xảy ra, nhất là từ sau khi tự mình mở công ty, việc phân biệt thời gian làm việc và nghỉ ngơi lại càng khó khăn.

Cô bận rộn suốt cả ngày, đến gần giờ ăn tối mới nhớ ra phải nhắn tin cho chị Chương, bảo rằng không cần chuẩn bị bữa tối cho mình.

Chị Chương:Mấy giờ cô về, có cần tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya không?

Diệp Thanh Lan:Không cần.

Cô rất khó xác định mình sẽ tan làm lúc mấy giờ khi đã bận rộn như vậy.

Gửi tin nhắn xong, Diệp Thanh Lan cùng đồng nghiệp ăn suất cơm làm việc do lễ tân đặt. Ăn xong, cô đến văn phòng của Giang Thư Loan để bàn công việc.

Giang Thư Loan có ý định mở rộng quy mô của Đế Thính, dạo này đang tuyển người, từ đống hồ sơ gửi về đã chọn lọc ra hơn mười bản, để Diệp Thanh Lan xem qua.

Diệp Thanh Lan nhận lấy, cúi đầu lật xem.

Giang Thư Loan tình cờ liếc mắt một cái, đột ngột lên tiếng: “Chiếc nhẫn này của em?”

Ngón áp út tay trái mang ý nghĩa đặc biệt quá rõ ràng, khiến người ta muốn không để ý cũng khó, Diệp Thanh Lan dứt khoát thừa nhận: “Nhẫn cưới.”

Giang Thư Loan bất ngờ nhướng mày: “Là người mà lần trước em hỏi anh à?”

Cô gật đầu.

“Chúc mừng nhé——bao giờ tổ chức đám cưới?”

“Tạm thời chưa làm.”

“Vậy thì anh không mừng phong bì đâu nhé, đợi đến lúc em cưới rồi tính.”

Diệp Thanh Lan không nhịn được ngẩng đầu lên từ đống hồ sơ rối rắm hoa cả mắt, buông lời trêu chọc: “Keo kiệt chết đi được, anh yên tâm, nếu tổ chức đám cưới thì người đầu tiên em gửi thiệp mời sẽ là anh.”

Giang Thư Loan thổi trà: “Dưới quyền có nhiều người phải ăn, không keo kiệt thì không sống nổi đâu, em không quản lý thì không biết gạo dầu mắm muối đắt đỏ thế nào.”

“Vậy thì vị quản lý như ngài đây có thể đổi cái máy pha cà phê được không? Cứ hỏng suốt, sáng nay lại hỏng nữa rồi.”

“Lại hỏng nữa à? Ngày mai bảo Tiểu Dương gọi người đến sửa.”

Diệp Thanh Lan hơi giật giật khóe miệng, rút ra mấy bản hồ sơ: “Mấy người này em muốn phỏng vấn thử, hẹn họ một thời gian đi.”

“Được.”

Giang Thư Loan đáp lại, đúng lúc đó cửa văn phòng bị người bên ngoài gõ, anh nói một tiếng “vào đi”, người mở cửa chính là Tiểu Dương – nhân viên lễ tân kiêm phụ trách hậu cần.

“Giám đốc Diệp.” Tiểu Dương đến tìm Diệp Thanh Lan, cô ấy cao, chân dài, nhưng lại có khuôn mặt búp bê, khi cười trông ngây thơ khiến người ta thấy dễ mến, “Ngoài cửa có người gửi đồ cho chị, khá nhiều, cần chị qua ký nhận.”

“Đồ gì vậy?” Diệp Thanh Lan đứng dậy.

“Chị ra xem thử đi.”

Diệp Thanh Lan đến quầy lễ tân, ở đó bày hơn mười cái túi xách tay, bên trong chứa đầy trái cây cắt sẵn cao cấp tinh xảo. Người đưa đồ mặc tạp dề đen in chữ cái tiếng Anh, rõ ràng là nhân viên của cửa hàng trái cây cắt sẵn.


“Cô Diệp.” Nhân viên mỉm cười khách khí xác nhận với cô, “Quà trái cây của cô đã được gửi đến, xin hãy ký nhận ở đây.”

Diệp Thanh Lan có chút nghi hoặc ký tên trên tờ đơn, trong đầu nghĩ tới một người: “Người đặt là ai, họ Tưởng phải không?”

“Không phải.” Nhân viên đưa tay chỉ một hướng, “Ở đây có cách liên lạc của người đặt, là một vị tiên sinh họ Trình.”

Trình tiên sinh?

Diệp Thanh Lan vẫn không nhớ ra trong vòng bạn bè của mình có ai họ Trình.

Sau khi một lần nữa xác nhận với nhân viên cửa hàng trái cây cắt rằng đúng là gửi cho mình, cô đè nén nghi hoặc, bảo Tiểu Dương chia cho các đồng nghiệp đang tăng ca.

Tiểu Dương rất quen thuộc với những thứ này, ôm lấy hộp trái cây cắt thuận miệng nói: “Chị Thanh, cửa hàng này khá đắt đó, trước đây lúc trà chiều ngày 8 tháng 3 em từng muốn đặt, nhưng bị Giang tổng từ chối.”

Diệp Thanh Lan chọn một hộp kiwi – việt quất trộn đôi mà mình thích ăn, mang về văn phòng mở ra, khi đang cầm chuột duyệt công việc thì Trần Tố gửi tới một tin nhắn.

Cô trả lời xong, tiện tay lướt giao diện danh sách WeChat, ánh mắt dừng lại ở khung trò chuyện của Chu Biệt Hạc.

Hai người không có trao đổi mới, đoạn trò chuyện cuối cùng dừng lại ở ngày chuyển nhà hôm đó.

Quả việt quất ngọt mọng trong miệng bị cắn vỡ, trong đầu cô bỗng hiện lên một người họ Trình.

Diệp Thanh Lan đặt chiếc nĩa bạc xuống, trước tiên gửi tin nhắn cho chị Chương:Chị Chương, Chu Biệt Hạc đã về nhà chưa?

Chị Chương có tố chất quản gia cực kỳ cao, lập tức trả lời:Chu tiên sinh nửa tiếng trước có về, thay quần áo rồi lại ra ngoài.

Diệp Thanh Lan:Anh ấy có hỏi tôi không?

Chị Chương:Có hỏi, tôi nói là cô phải tăng ca.

Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng bóp một quả việt quất tròn trĩnh, mở khung trò chuyện với Chu Biệt Hạc, theo trực giác thì anh có lẽ không muốn nghe lời cảm ơn của cô, thế nên đổi lại chụp một tấm ảnh gửi qua:Là thư ký Trình mua sao?

Tin nhắn trả lời của Chu Biệt Hạc không nhanh, nửa tiếng sau, anh gọi điện thoại tới.

Diệp Thanh Lan đang chăm chú vào màn hình máy tính, tiện tay vuốt sang phải để nghe: “Xin chào?”

“Thanh Lan.”

Bên tai vang lên giọng nam trầm ấm, lúc này cô mới thu lại chút chú ý: “Chu Biệt Hạc?”

Môi trường xung quanh bên kia của người đàn ông không tính là quá ồn ào, nhưng vẫn nghe ra tiếng người trò chuyện, Diệp Thanh Lan liếc nhìn thời gian: “Anh đang đi xã giao à?”

“Ừ.” Giọng Chu Biệt Hạc nghe không ra có uống rượu hay không, vẫn trầm ổn như thường, “Việt quất ngon không, tối nay phải tăng ca đến mấy giờ, để chú Bách đi đón em.”

“Ngon… làm phiền thư ký Trình rồi.” Cô nói, “Chắc là khoảng mười một giờ, không quá chắc chắn, không cần để chú Bách phải đi một chuyến đâu.”

Chu Biệt Hạc trầm ngâm, không nói gì.

Diệp Thanh Lan bất giác bổ sung thêm: “Thật sự không muộn đâu, trước đây nửa đêm tôi cũng tự lái xe về nhà, anh không biết trị an của Lăng Giang tốt đến mức nào sao?”

Cô nói vậy là thật, nhất là ở khu Khê Ninh, nơi cô làm việc và sinh sống khắp nơi đều gắn đầy camera giám sát.

Lời đã nói đến mức này, Chu Biệt Hạc khẽ cười một cái: “Được, vậy em nhớ gửi biển số xe cho tôi.”



Tối hôm đó, Diệp Thanh Lan bận rộn cho đến tận rạng sáng.

Ở Đế Thính có quy định sau nửa đêm thì sáng hôm sau không cần chấm công, thời gian sinh hoạt ngày đêm đảo lộn kéo dài suốt một tuần. Chiều thứ Sáu, Diệp Thanh Lan dẫn người chỉnh sửa xong bản nháp đầu tiên, gửi cho phía thương hiệu duyệt.

Tiếp theo, chính là chờ ý kiến chỉnh sửa từ bên đó.

Khi màn đêm vừa buông xuống, Chu Biệt Hạc từ phòng họp đi ra.



“Có cuộc gọi nào từ phu nhân không?”

Trình Phụng khựng lại một giây: “Không có.”

Anh ta liền theo sát phía sau, hạ giọng nói: “Tiểu Hạng tổng đã tới, chờ ngài trong văn phòng suốt hai tiếng rồi.”

“Anh ta quả thật đến rất đúng lúc.”

Nhà họ Hạng là họ hàng bên ngoại của Chu Biệt Hạc, từ những năm trước đã bắt đầu theo ông nội anh làm việc. Cụ ông nhà họ Hạng – Hạng Khang cũng là một trong những nguyên lão của Quân Hòa, có vị thế không hề nhỏ trong hội đồng quản trị.

Người đến hôm nay là con trai ông ấy – Hạng Huy, tính theo vai vế thì Chu Biệt Hạc còn phải gọi một tiếng chú họ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hạng Huy – người đã chờ đến mức sốt ruột bồn chồn vội vàng đứng dậy, thay ngay một vẻ mặt tươi cười: “A Hạc.”

Chu Biệt Hạc tháo nút áo vest, mời anh ta ngồi xuống, ra hiệu cho Trình Phụng đi pha trà.

Anh không cười cũng chẳng chủ động mở lời, chỉ chậm rãi gạt lớp bọt nổi trên mặt trà, những lá tước thiệt lặng lẽ nổi chìm trong nước.

Hạng Huy mở lời trước, khách sáo hỏi han: “A Hạc, nghe nói cậu kết hôn rồi, sao không tổ chức một bữa tiệc gia đình cho mọi người cùng gặp mặt?”

Chu Biệt Hạc nhấp một ngụm trà: “Bận, có cơ hội tự nhiên sẽ gặp.”

“Cậu kết hôn cũng quá đột ngột rồi, Y Y ở nhà khóc mấy ngày liền.”

“Cô ta khóc cái gì chứ, tôi là kết hôn, không phải làm tang sự.”

Hạng Huy bị nghẹn họng.

Ông ta nói thế, tất nhiên là bởi chuyện con gái mình – Hạng Y thích Chu Biệt Hạc vốn là chuyện ai cũng biết. Bọn họ với nhà họ Chu trên danh nghĩa là thân thích, thực tế thì “tám cây sào cũng chẳng chạm đến được huyết thống”, nên cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện gả Hạng Y sang bên đó.

Nhưng thần nữ có mộng, Tương Vương vô tâm, Hạng Huy cũng hiểu điều đó, ông ta ho một tiếng, uống một ngụm trà, cuối cùng “tranh hết thì dao găm lộ ra”: “Nghe nói cậu điều lão Đổng khỏi bộ Nội kiểm, thay bằng một người phụ nữ trẻ?”

(*) “Thần nữ có mộng, Tương Vương vô tâm”: Một bên có tình, bên kia vô ý.

(*) “Tranh hết thì dao găm lộ ra”: Khi che đậy không được nữa thì ý đồ thật sự hiện ra.


Trình Phụng đứng trong góc khẽ giật mí mắt một cái.

Thấy Chu Biệt Hạc không có phản ứng, Hạng Huy lại nói: “Bộ Nội kiểm quan trọng thế, sao cậu có thể giao cho một người phụ nữ không rõ năng lực, lão Đổng vì tập đoàn mà thận trọng, tận tụy bao nhiêu năm, cậu làm vậy chẳng phải khiến ông ta lạnh lòng sao?”

Chu Biệt Hạc đợi ông ta nói xong mới ngẩng mắt lên, khẽ cười một cái: “Xem ra ngài khá tò mò về Lâm Sơ. Không vội, với tốc độ của cô ấy thì chậm nhất tuần sau là có thể thẩm tra tới mấy công ty con dưới quyền ngài, đến lúc đó các người sẽ gặp nhau thôi.”

Nụ cười của Hạng Huy cứng đờ trên gương mặt.

Ngay từ ba năm trước ông ta đã sớm nếm trải sự quả quyết và tàn nhẫn của Chu Biệt Hạc, khác với Chu Hoài Sơn ôn hòa mềm lòng, người này gần như ngay khi tiếp quản Quân Hòa đã âm thầm giấu kim trong bông, nhắm thẳng mũi nhọn về phía nhà họ Hạng.

Ba của ông ta – Hạng Khang nhiều năm gây dựng trong hội đồng quản trị, cũng đã bị ép lui về tuyến hai.

Mà nay lưỡi kiếm đã sáng loáng rút ra, rõ rành rành treo lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta.

Lưng Hạng Huy lạnh toát, vẻ mặt biến thành một kiểu biểu cảm theo ký ức cơ bắp*: “A Hạc, chung quy cậu vẫn phải gọi tôi một tiếng chú họ đấy.”

(*) Nụ cười giả tạo, gượng gạo, vì quen làm vậy.


“Đương nhiên.” Chu Biệt Hạc đặt nắp chén trà xuống, giọng điệu ôn hòa, “Giờ cũng không còn sớm, tôi còn có một bữa tiệc, chú họ có muốn đi cùng không?”

Hạng Huy dĩ nhiên chẳng có tâm trạng gì để đi tiệc tùng, chỉ nhìn Chu Biệt Hạc cười gượng hai tiếng, rồi đứng dậy rời đi.

Trình Phụng kịp thời lên tiếng: “Hạng tổng, mời ngài đi lối này.”

Tiễn được Hạng Huy đi, Chu Biệt Hạc theo hẹn đến dự tiệc, kết thúc xong thì quay về Lục Khê, lúc này trăng đã treo cao bên ngọn cây.

Mười giờ rưỡi.



Chu Biệt Hạc đặt chìa khóa xe xuống, chị Chương nhận lấy áo vest của anh, đồng thời giải thích: “Phu nhân hôm nay hơn sáu giờ đã tan làm, sau bữa tối có một vị khách đến, cô ấy ngồi tiếp một lúc.”

“Khách?”

“Đúng vậy, bà ta tự xưng là thím họ của ngài, tặng phu nhân một chuỗi vòng cổ ngọc trai, nói là quà cưới.”

Chu Biệt Hạc lập tức hiểu, thản nhiên kéo lỏng cà vạt.

Vợ chồng Hạng Huy đây chính là đang thử thăm dò từ hai phía.

Anh uống nước rồi lên lầu, hành lang trải thảm, bước chân giẫm xuống tĩnh lặng không một tiếng động, cửa phòng ngủ chính khép hờ, chưa đóng chặt, hắt ra một tia sáng yếu ớt.

Chu Biệt Hạc đẩy cửa ra.

Trong phòng mờ tối, nguồn sáng duy nhất đến từ chiếc đèn đọc sách ở đầu giường, ánh sáng vàng nhạt bao phủ bóng dáng nhỏ bé đang nằm ngủ trên giường.

Thời tiết dần nóng, đồ ngủ của Diệp Thanh Lan đã đổi sang kiểu dây quai, bờ vai gầy gò trắng mịn cùng mái tóc đen quấn quyện, phơi bày trong bầu không khí tĩnh lặng.

Cô nằm nghiêng mà ngủ, hô hấp đều đặn, cánh tay ôm chặt lấy chăn, bên gối đè mấy tờ giấy vàng nhạt và một chiếc bút chì.

Chu Biệt Hạc ngồi xuống bên giường, ánh mắt dừng lại.

Trong suốt tuần này, lịch sinh hoạt của bọn họ gần như lệch hẳn nhau, hiếm hoi lắm mới có lần anh về mà Diệp Thanh Lan cũng ở nhà, lại còn ngủ sớm thế này.

Nhìn quầng thâm dưới mắt cô, quả thật tuần này đã mệt không ít.

Anh cầm mấy tờ giấy đó lên, là bản thảo phân cảnh cô vẽ.

Tuy có vài nét vẽ vụn vặt, nhưng giữa những đường nét và bố cục khung cảnh vẫn có thể thấy được nền tảng vững chắc.

Chu Biệt Hạc lật xem qua, tiếng sột soạt của giấy đánh thức Diệp Thanh Lan.

Cô ngủ nhẹ, Chu Biệt Hạc trở về thì đã nhận ra ngay, chỉ là mí mắt nặng quá không mở ra được, sau một lúc mới tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm cúi sát gần đầu gối Chu Biệt Hạc.

Diệp Thanh Lan nín thở, tầm nhìn mờ mờ hướng lên, là vòng eo săn chắc gầy gò của người đàn ông được nhét trong quần tây, khóa cài bạc trên thắt lưng da đen bóng loáng tỏa ánh sáng mềm lạnh.

Anh đang xem bản thảo phân cảnh của cô, những ngón tay sạch sẽ, dài thon, trông như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật thanh lịch.

Đồng tử Diệp Thanh Lan giãn nở, theo phản xạ mà nắm lấy.

Hành động này quá bất ngờ, Chu Biệt Hạc chợt hụt hẫng, nhíu nhẹ chân mày, nhưng ánh mắt vẫn hạ xuống: “Tôi làm em tỉnh dậy à?”

Diệp Thanh Lan lắc đầu, nửa nâng người lên, mái tóc đen trượt xuống vai: “Tôi đang đợi anh, vốn dĩ đã ngủ nhẹ rồi.”

Giọng cô hơi khàn, vì vừa mới tỉnh, mất đi vài phần lạnh lùng, mềm mại khiến người nghe cảm thấy rung động.

Vẻ mặt Chu Biệt Hạc không đổi, đưa tay tháo đồng hồ trên cổ tay, chờ cô nói tiếp.

Diệp Thanh Lan với người về phía trước để lấy chiếc hộp nhung đen trên đầu giường, cánh tay thon thả như một khúc củ sen non:

“Lúc nãy có người đến thăm, bà ấy nói bà… là thím họ của anh, tặng tôi cái này.”

Mở hộp ra, là một chuỗi vòng cổ màu trắng ánh satin của Úc.

Vị thím Hạng đến thăm thực ra rất nhiệt tình, nói chuyện rôm rả với Diệp Thanh Lan, còn sắp xếp lại quan hệ họ hàng của họ, nhưng vòng vo quá, cô ngủ dậy đã quên sạch.

“Bà ta còn nói gì nữa không?”

Diệp Thanh Lan tựa nửa người vào gối, suy nghĩ một lát: “Bà ấy dường như luôn vòng vo dò hỏi về nội vụ của Quân Hòa, tiếc là tôi không rõ.”

Chu Biệt Hạc gật đầu, đặt đồng hồ xuống: “Lần sau gặp chuyện kiểu này, nếu không muốn tiếp, có thể tùy tiện tìm lý do mà đuổi họ đi.”



Chu Biệt Hạc liếc mắt, nhẹ nhàng nói: “Chất lượng tốt, nhưng tôi nhớ em không thích ngọc trai, có thể tặng mẹ chồng.”

Nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, mép giường hơi lún xuống, để lại Diệp Thanh Lan ngẩn người nhìn theo bóng lưng anh.

Cô thật sự không thích ngọc trai, không có một món trang sức nào làm từ ngọc trai, nhưng Trần Tố lại rất yêu thích.

Chu Biệt Hạc làm sao mà biết được điều đó?

Trời nóng, phòng ngủ đã bật điều hòa, nhưng vai và cánh tay cô vẫn nổi da gà, Diệp Thanh Lan cúi nhìn bản thân, mới chợt nhận ra mình còn chưa mặc áo khoác, mà đã nói chuyện với Chu Biệt Hạc nửa buổi.

....

Cô từ từ nằm xuống, kéo chăn trùm lên mặt.

Trong phòng tắm, Chu Biệt Hạc tháo cúc áo sơ mi.

Trên ghế dài chất vài bộ quần áo, nhưng không phải của anh, một chiếc sơ mi nữ, một chiếc quần dài vải lanh, phía trên cùng là chiếc áo lót ren màu sáng cũng bị đặt một cách tùy tiện.

Vài ngày trước, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Cô luôn giữ ranh giới, muốn sinh hoạt với anh trong nhà thật rõ ràng rành mạch.

Hóa ra thật sự là mệt đến mê man, tắm xong mà còn quên đem những bộ đồ đã cởi ra ngoài.

Chu Biệt Hạc tắm xong, ra ngoài thì tiện tay cho mấy bộ quần áo nữ vào giỏ đựng đồ bẩn bên ngoài.

Thời gian anh rửa mặt không lâu, nhưng khi ra ngoài, Diệp Thanh Lan đã ngủ say trở lại.

Chu Biệt Hạc bước đến, cúi người tắt đèn đầu giường bên cô, dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, làn da cô mịn màng như ngọc ấm, khiến người ta muốn đưa tay v**t v*, xem liệu có thật sự ấm lên khi chạm vào.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ dùng đầu ngón tay vén nhẹ mái tóc cô.

Quay về phía giường mình, anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.

Lăng Giang nằm ở miền Nam, mới đầu tháng Năm, nhưng đã thoáng thấy dấu hiệu nắng nóng khắc nghiệt.

Chị Chương cũng đã thay ga giường bằng bộ đồ giường lụa mát, mỏng và mềm.

Mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.

Chu Biệt Hạc nhắm mắt lại, chuyển sự chú ý sang công việc, trong bóng tối suy nghĩ về lịch trình cuộc họp ngày mai.

Quân Hòa vận hành bao năm nay, anh có thể đẩy lùi đám lão già ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng không có nghĩa là có thể dẹp sạch quyền lực của họ một cách suôn sẻ.

Con sâu trăm chân, chết mà không mềm.*

(*) Chỉ kẻ cứng đầu, khó tiêu diệt hoàn toàn.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng xào xạc.

Chu Biệt Hạc chợt mở mắt.

Hương thơm xâm nhập, hai cánh tay mảnh mai, mềm mại bất ngờ ôm lấy eo anh.

Diệp Thanh Lan ngủ rất say, mi mắt khép chặt, cuộn người, má chạm nhẹ vào cánh tay anh.

Đầu ngón tay cô lạnh và trơn, như cánh hoa trong thung lũng phủ sương, qua lớp vải mỏng đặt lên hông và bụng anh.

Chu Biệt Hạc hơi cúi đầu, hơi thở liền quấn lấy hương thơm gần kề của người phụ nữ.

Đôi mắt anh dần trở nên sâu thẳm.

Chỉ vài nhịp thở, tâm trí tỉnh táo.

Con người khi ngủ lạnh, sẽ vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt.

Do điều hòa bật quá thấp, làm cô lạnh.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 9: “Tôi đang đợi anh.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...