Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 7: Một lọn tóc mềm mượt bị kẹp dưới cổ áo.
Anh nói đợi cô, không lên lầu nữa, mà là ở lại trong xe.
Diệp Thanh Lan quay lại giúp mọi người cùng dọn dẹp, tăng nhanh tốc độ, không muốn làm chậm trễ quá nhiều thời gian của Chu Biệt Hạc.
Hai tiếng sau, xe của công ty dọn nhà chạy theo xe Trình Phụng đi về phía Lục Khê.
Lục Khê là khu biệt thự cao cấp mới được phát triển vài năm trước, có phong cảnh tự nhiên ưu đãi đặc biệt, núi bao quanh, sông nước uốn lượn, từng căn biệt thự riêng lẻ khiêm tốn ẩn hiện giữa núi non và cảnh sắc sông nước.
Cánh cổng sắt nghệ thuật tự động mở ra, Trình Phụng lái xe chạy vào, hai bên là bãi cỏ rộng rãi và chỉnh tề.
Xe của công ty dọn nhà đi theo vào, Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc cùng nhau xuống xe, người đến đón họ là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục màu xám, tóc dài gọn gàng búi ra sau gáy, cả con người toát lên vẻ dứt khoát và sảng khoái.
“Chu tiên sinh, phu nhân.” Cô ấy cung kính hướng về phía Diệp Thanh Lan mà tự giới thiệu, “Tôi họ Chương, là quản gia ở đây.”
Diệp Thanh Lan gật đầu: “Chào chị.”
Thời gian đã rất muộn, sau khi Trình Phụng trả lại chìa khóa thì rời đi trước, còn lại là người của công ty dọn nhà sắp xếp đồ đạc.
Diệp Thanh Lan bước vào cửa, bố cục căn nhà có tổng cộng ba tầng, tầng một là phòng sinh hoạt và phòng ăn, phòng ngủ và thư phòng của họ đều ở tầng hai.
Trước khi kết hôn, cô đã từng đến xem căn nhà này.
So với lúc đó, hiện nay đã thêm vào rất nhiều vật dụng mang tính sinh hoạt.
Chị Chương dẫn các chuyên viên sắp xếp đi đến phòng ngủ chính và phòng thay đồ để sắp xếp đồ đạc, Diệp Thanh Lan cởi áo khoác, nhìn thấy Chu Biệt Hạc đang rót nước.
Trở về chỗ ở, anh bớt đi vài phần nghiêm chỉnh khi ở bên ngoài, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, bóng lưng thon dài rộng rãi, dáng vẻ thoáng hiện ra chút lười biếng.
Tầng trên là tiếng nói chuyện xì xào, nhưng tầng một chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nước chảy khe khẽ.
Diệp Thanh Lan biết, bản thân phải tập quen với sự chung sống như thế này, thậm chí là cùng giường chung gối.
Chu Biệt Hạc đưa qua một ly nước ấm, nhận thấy vẻ mệt mỏi lộ ra từ sự thư giãn nơi chân mày khóe mắt của cô: “Mệt rồi sao?”
Diệp Thanh Lan đứng thẳng dậy, khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, việc này của tôi khiến anh có lẽ nhất thời không thể nghỉ ngơi.”
Đầu óc cô đã choáng váng, thật ra nên nghe lời anh, dời sang ngày mai hãy chuyển nhà.
Chu Biệt Hạc không nói gì, từ tốn uống hết một ly nước, đặt ly xuống, giơ tay nới lỏng hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi.
Anh ngả người ngồi ở một bên sofa, chỉnh đồng hồ đeo tay xem giờ, mỉm cười nhạt nói: “Mười một giờ hơn rồi, cũng chẳng còn sớm nữa, bình thường em đi ngủ lúc mấy giờ?”
Diệp Thanh Lan suy nghĩ một chút: “Hơn mười hai giờ? Lúc viết bản thảo thì cũng có thể thức suốt đêm.”
“Hôm nay thì sao?”
“Hôm nay không có việc.”
Chu Biệt Hạc chỉ về hướng phía bắc tầng hai: “Ở đó có phòng tắm, em có thể đi tắm trước.”
Nghe vậy, Diệp Thanh Lan thật sự có chút động lòng.
Quay cuồng cả một ngày, tinh lực của cô quả thật không còn.
Ngày tháng sau này còn dài, không cần phải khách sáo trong những chuyện như thế này.
Uống xong ngụm nước cuối cùng, Diệp Thanh Lan đặt ly thủy tinh xuống: “Vậy thì tôi đi trước.”
“Thiếu gì thì tìm chị Chương lấy.”
Cô gật đầu nói cảm ơn.
Ở tận cùng phía bắc là một phòng tắm riêng biệt, đồ dùng tắm rửa đều hoàn toàn mới, chưa hề mở bao bì, Diệp Thanh Lan c** q**n áo, nghiêng đầu nhìn vào gương tường, thấy bản thân quen thuộc giữa một khung cảnh xa lạ.
Ngay trong ngày lãnh chứng, Chu Biệt Hạc đã bay ra nước ngoài công tác, hơn mười ngày nay, cô bận rộn với việc quay phim quảng bá của Tại Tư, sống một cuộc sống không khác gì trước kia, suýt nữa quên rằng mình đã có thêm một người chồng.
Diệp Thanh Lan lơ đãng tẩy trang, bọt trắng sữa theo dòng nước trôi đi, để lộ gương mặt dịu dàng như thơ.
Lông mày lá liễu đen nhánh, đôi mắt đào hoa, phía sau vầng trán nhẵn mịn là mái tóc dài dày dặn. Cô chưa từng sinh nở, làn da căng mịn săn chắc, trông trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng lứa.
Diệp Thanh Lan lau khô mặt, nặng nề thở ra một hơi, rõ ràng biết giữa mình và Chu Biệt Hạc có một vấn đề không thể né tránh.
Là làm vợ chồng thật sự, hay chỉ là “phượng giả hoàng hư*”?
(*) Ý chỉ vợ chồng chỉ có hư danh, trên danh nghĩa chứ không thật.
–
Khi từ phòng tắm bước ra, người của công ty dọn nhà đã rời đi.
Chị Chương nói: “Đồ dùng hàng ngày của cô đều đã được sắp xếp xong, còn lại một số quần áo thu đông chưa mặc tới, ngày mai tôi sẽ đưa người đến từ từ sắp xếp, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.”
Cô ấy làm việc rất chu đáo, ân cần, Diệp Thanh Lan nói một tiếng “vất vả rồi”, cúi đầu nhìn xuống phòng khách tầng một trần cao rộng rãi, nơi đó đã không còn bóng người: “Anh ấy đâu?”
“Chu tiên sinh đã về phòng ngủ rồi.”
Diệp Thanh Lan đẩy cửa phòng ngủ, kim đồng hồ trên tường đã vượt qua mười hai giờ, rèm cửa đã được kéo lại, chăn mở ra một góc, Chu Biệt Hạc ngồi tựa nghiêng ở đầu giường, trong tay đang lật xem một bản báo cáo tài chính.
Anh rõ ràng cũng vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ màu xám, mang lại cảm giác sạch sẽ, khô ráo.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Biệt Hạc ngẩng mắt nhìn sang.
Trong màn đêm, mày mắt anh càng thêm trầm tĩnh, rơi xuống trên người cô, khẽ dừng lại mấy giây.
Diệp Thanh Lan không kìm được mà cúi đầu nhìn bản thân, cô theo thói quen mặc đồ ngủ dài tay, chất liệu lụa màu xanh nước biển nhạt, dài quá gối, kiểu dáng rất bình thường, hoàn toàn không có gì không ổn.
Ngẩng đầu lên lần nữa, Diệp Thanh Lan thấy Chu Biệt Hạc đã dời ánh mắt, đặt bản báo cáo tài chính sang một bên, dịu giọng hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
Chu Biệt Hạc tắt đèn chính, phòng ngủ chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hai chiếc đèn ngủ hình lông vũ ở đầu giường.
Diệp Thanh Lan bước tới, vén chăn lên.
Chiếc giường rất lớn, giữa cô và Chu Biệt Hạc thật ra vẫn còn khoảng cách một tấc, thế nhưng vừa nằm xuống, cô liền ngửi thấy hương thơm trầm ấm trên người anh, tuyết tùng và hương trầm hòa quyện, như thể đang ở trong những bức tường đỏ ấm áp giữa trời tuyết.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu để gạt bỏ những ý nghĩ rối loạn trong đầu.
“Thanh Lan.”
Chu Biệt Hạc bỗng nhiên lên tiếng.
“Ừm?”
“Trong phòng ngủ có chỗ nào em thấy không quen thì có thể sửa lại theo thói quen của em.”
Lần trước anh cũng đã nói vậy, nhưng hiện tại Diệp Thanh Lan rất thích cách bài trí giản đơn, tao nhã nơi này: “Không cần sửa đâu, khá thoải mái rồi.”
Thật sao?
Chu Biệt Hạc hơi nghiêng mắt nhìn, có lẽ cô không biết rằng ngay cả hơi thở của mình lúc này cũng đang cứng nhắc.
Anh khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, để lại cho cô khoảng không gian để thích ứng.
Diệp Thanh Lan nghe thấy hơi thở đều đặn của người bên cạnh, đôi vai đang căng cứng liền thả lỏng xuống, khẽ thở ra một hơi.
Cô nhắm mắt, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ căng thẳng. Trong phòng ngủ có đặt hương liệu hỗ trợ giấc ngủ, cơ thể cô đã rất mệt mỏi, ý thức cũng dần chìm vào cơn buồn ngủ.
Thế nhưng, vẫn không ngủ được.
Không cách nào bỏ qua sự thật rằng ngay bên cạnh mình đang có một người đàn ông nằm đó.
Cô đã sống một mình nhiều năm, bỗng dưng phải cùng người khác chung giường chung gối, thật sự đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.
Kim đồng hồ từng phút từng giây trôi qua, màn đêm lặng lẽ dần dần trôi đi, ý thức của Diệp Thanh Lan vẫn mãi ở trong trạng thái mơ hồ không rõ ràng.
Không biết đã qua bao lâu, cô chợt nhận ra Chu Biệt Hạc vén chăn ngồi dậy.
Động tác của anh rất nhẹ, xỏ dép rồi đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm có chức năng cách âm, cô nghe không thấy tiếng anh rửa mặt.
Vài phút sau, Chu Biệt Hạc từ phòng tắm đi ra, cầm theo đồ rồi rời khỏi phòng ngủ.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa khép lại, một sợi thần kinh trong người Diệp Thanh Lan bỗng nhiên buông lỏng.
Cô trở mình, ôm lấy chăn rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lịch sinh hoạt của Chu Biệt Hạc vốn luôn đều đặn.
Chị Chương ra mở cửa: “Quý tiên sinh.”
Quý Chuẩn đẩy cửa ra hoàn toàn, hướng về phía sau vẫy vẫy tay: “Mau, mau, mau, khiêng vào đây!”
Sau lưng anh ta có hai trợ lý đi theo, cẩn thận khiêng một cái thùng gỗ chống rung cao hơn một mét, mang vào bên trong.
Quý Chuẩn tự nhiên như quen thân mà đi vào trong, vừa đi vừa tán thưởng: “Cái mảng xanh bên này của Lục Khê đúng là mát mắt, đang ăn sáng à, chị Chương, cũng cho tôi một phần đi.”
Chị Chương đưa tới một tách cà phê: “Quý tiên sinh muốn ăn gì?”
“Tuỳ ý mang chút gì cũng được, giống của Chu Biệt Hạc đi.”
Chu Biệt Hạc hơi nhấc mí mắt lên: “Trong thùng đựng cái gì vậy?”
“Quà mừng tân hôn cho chị dâu chứ còn gì.” Quý Chuẩn thả người ngồi phịch xuống ghế ăn, cánh tay vắt lên lưng ghế, đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng nữ chủ nhân, “Ê, chị dâu đâu rồi?”
Chu Biệt Hạc: “Đang ngủ.”
Quý Chuẩn nâng tách cà phê lên, thổi một hơi đầy hàm ý sâu xa: “Đúng là cầm thú mà…”
Chị Chương mang lên một phần bữa sáng giống hệt, hai trợ lý của Quý Chuẩn giao xong đồ thì rời đi, chiếc thùng gỗ nổi bật đặt đặt trong phòng khách. Chị Chương đi hỏi ý kiến của Chu Biệt Hạc.
Chu Biệt Hạc lau lau tay: “Cứ để đó trước, đợi cô ấy tỉnh rồi hẵng xem.”
Giấc ngủ này của Diệp Thanh Lan không kéo dài bao lâu, chín giờ, cô bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.
Tối qua đã hẹn với Tưởng Tư Hiền cùng đi thăm Diệp Bỉnh Sơn, Tưởng Tư Hiền sẽ đến đón cô lúc mười giờ. Đầu óc mơ màng mà bò dậy, Diệp Thanh Lan cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Ý thức cuối cùng còn sót lại của cô, là tiếng bước chân rời đi của Chu Biệt Hạc.
Anh ấy dậy sớm thật.
Diệp Thanh Lan dùng nước lạnh rửa mặt, da cô trắng trong suốt, chỉ cần ngủ không ngon một chút thì quầng xanh dưới mắt liền sẽ rất rõ, vì vậy dùng phấn phủ nhẹ che đi quầng thâm.
Xuống lầu, chị Chương đi tới đón: “Phu nhân, chào buổi sáng.”
Diệp Thanh Lan dùng nước ấm làm dịu cổ họng, đưa mắt nhìn quanh phòng khách và phòng ăn: “Anh ấy đi rồi à?”
“Chu tiên sinh đang tiếp khách ở sảnh phụ.”
Sớm như vậy đã có khách sao? Diệp Thanh Lan hơi thấy bất ngờ, đồng thời nhìn thấy chiếc thùng gỗ đặt cạnh sofa: “Cái này là gì vậy?”
“Đây chính là quà mừng tân hôn bạn của Chu tiên sinh mang tới, nói là phải đợi cô đến rồi mới mở.”
Bạn của Chu Biệt Hạc, phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Lan là quay về lầu trên đổi một bộ quần áo, nhưng đã không kịp nữa. Cô vừa mới xoay người định đi về phía cầu thang, thì từ hướng sảnh phụ phía nam đã vang lên tiếng bước chân.
Chu Biệt Hạc và Quý Chuẩn cùng nhau xuất hiện, Quý Chuẩn mặc một chiếc sơ mi màu xanh cỏ, thấy Diệp Thanh Lan thì mắt sáng lên, ý cười rất rõ: “Ồ! Trùng hợp thật, bọn tôi vừa định đi thì chị dâu đã tỉnh rồi.”
Cô cười khẽ: “Xin chào.”
Quý Chuẩn chỉ biết rằng Chu Biệt Hạc nghe theo sự sắp đặt trong nhà mà kết hôn, nhưng lại không ngờ đối tượng kết hôn lại là một mỹ nhân xinh đẹp đến vậy: “Chị dâu khách sáo quá rồi, tôi là Quý Chuẩn, Chuẩn trong chuẩn cho phép.”
“Diệp Thanh Lan.”
“Thật là cái tên đầy thi vị, không biết tên chị dâu là hai chữ nào?”
Chu Biệt Hạc thản nhiên liếc anh ta một cái.
Quý Chuẩn ho khan mấy tiếng, thu lại cái dáng vẻ bướm hoa của mình, nói: “Chị dâu lại xem món quà tân hôn tôi tặng đi, tôi đặc biệt mời một vị đại sư ở phương Nam chạm khắc, tượng Quan Âm bằng ngọc xanh trắng, cao hơn một mét, đúng là một tác phẩm nghệ thuật.”
Diệp Thanh Lan liếc Chu Biệt Hạc một cái, thấy anh không phản đối, bèn gật đầu mỉm cười đáp lại, cùng đi ngắm bức tượng Quan Âm ngọc kia.
Thùng gỗ mở ra, lộ ra tòa sen bằng gỗ đàn hương, tượng Quan Tự Tại Bồ Tát, thân ngọc ấm áp mượt mà, dày dặn vững chắc.
Quả thực là một món đồ quý, cho dù Diệp Thanh Lan không tin thần Phật, nhưng nhìn vào cũng thấy lòng yên tĩnh.
Quý Chuẩn cười nói: “Chị dâu thích là tốt rồi, không uổng công tôi cất công chạy một chuyến. Thế thì chị dâu nghỉ ngơi đi, tôi xin phép đi trước.”
Diệp Thanh Lan thu ánh mắt lại, thấy chị Chương lấy áo vest đưa cho Chu Biệt Hạc, lúc này mới biết thì ra anh cũng phải ra ngoài.
Có người ngoài, cô tất nhiên khách khí nói: “Tôi tiễn mọi người.”
Tiễn ra đến cửa, Quý Chuẩn thức thời rời đi trước một bước, Chu Biệt Hạc vắt áo vest trên cánh tay, Diệp Thanh Lan chủ động cầm chìa khóa xe trên khay đưa cho anh.
Bộ đồ ngủ của cô là thiết kế cổ áo hơi mở, gắn một chiếc khuy bằng xà cừ, lúc này đã cài lại, chỉ còn để lộ một đoạn cổ thon mảnh cong cong.
Chu Biệt Hạc đứng ở chỗ cửa ra vào: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”
Diệp Thanh Lan vẫn giữ động tác đưa đồ, thuận theo tự nhiên trả lời: “Tư Hiền nghe nói ông nội không khỏe, muốn đi thăm, tôi đi cùng cô ấy.”
“Xe của em có thể chạy được chưa?”
“Vẫn chưa, phải đến ngày mai.”
Bởi vì khác biệt về chiều cao, Chu Biệt Hạc hơi cúi đầu xuống nói chuyện với cô, ánh mắt rũ nhẹ, ngón tay thon dài thong thả kéo ra một lọn tóc mềm mượt bị kẹp dưới cổ áo của cô: “Trong gara còn có xe khác, em xem có muốn lái chiếc nào thì tìm chị Chương lấy chìa khóa.”
Động tác của anh và giọng điệu giống nhau, đều tự nhiên, nhưng gương mặt tuấn tú bất chợt áp sát lại khiến một dây thần kinh nào đó của Diệp Thanh Lan lại căng chặt: “... Không cần, Tư Hiền lái xe đến đón tôi.”
Chu Biệt Hạc thu tay về với vẻ như có điều suy nghĩ, mỉm cười nhạt: “Không định đưa tôi đi cùng sao?”
.....
Diệp Thanh Lan ngẩng mắt lên, nhất thời không nói nên lời, hình như cô đã bỏ sót điểm này.
Lần đầu sau khi kết hôn trở về chỗ ông nội, lẽ ra nên đi cùng anh.
Lòng bàn tay cô vẫn còn treo lơ lửng trong không trung, Chu Biệt Hạc lấy chìa khóa xe, chủ động đưa ra bậc thang để cô bước xuống: “Không sao, đã không tiện lần này thì để hôm khác chúng ta đi.”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính