Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 6: Khung ảnh.

307@-

Sau khi lãnh chứng, cuộc sống của Diệp Thanh Lan không có nhiều thay đổi.

Việc Chu Biệt Hạc rời đi đã giúp cô có một khoảng thời gian đệm rất tốt.

Thứ Bảy, Tưởng Tư Hiền đi công tác trở về, Diệp Thanh Lan đã nói với cô ấy tin này.

“Tớ đã kết hôn với Chu Biệt Hạc rồi.”

“Phụt——”

Trong phòng riêng Tùng Gian Yến, Tưởng Tư Hiền vừa uống một ngụm trà liền phun ra, may là họ vừa mới ngồi xuống, trước mặt chỉ mới dọn vài đĩa trái cây và món khai vị.

Diệp Thanh Lan bình tĩnh gọi phục vụ tới dọn dẹp đống ly đĩa bị vạ lây.

Trà cũng được thay một ấm mới, Tưởng Tư Hiền vẫn còn sợ hãi trong lòng: “Cho tớ một ly nước ép trái cây tươi đi, tớ sợ lát nữa lại bị phỏng chết mất.”

Người khơi mào mọi chuyện an ủi: “Không còn nữa, chỉ có cái này thôi.”

“Cái này mà dùng từ ‘chỉ’ được hả?!” Tưởng Tư Hiền có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, thậm chí còn nghi ngờ bản thân nghe nhầm, “Bảo bối à, cậu không phải thấy tớ đi công tác mệt quá, mới về đã đùa giỡn với tớ đó chứ.”

Hai người họ là bạn thân từ nhỏ, quen nhau hơn hai mươi năm, khi mới vài tháng tuổi đã cùng bò trên một tấm thảm, hai nhà cũng vô cùng thân thiết.

Tưởng Tư Hiền có một người anh trai, Trần Tố và bà Tưởng từng định hôn sự từ nhỏ cho hai đứa, sau này chuyện đó chìm vào quên lãng vì anh cả nhà Tưởng khi trưởng thành đã dẫn về một “bạn gái” giới tính nam.

Ba mẹ Tưởng tức đến mức đánh con trai một trận tơi bời, suýt nữa thì đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Tưởng Tư Hiền hiện đang làm việc tại một công ty kiểm toán, do tính chất công việc nên thường xuyên bay khắp cả nước.

Cô ấy thì chưa bao giờ cảm thấy người anh trai “thiếu nghiêm túc” của mình xứng với Diệp Thanh Lan, nhưng điều khiến cô ấy sốc hơn là Chu Biệt Hạc. Tưởng Tư Hiền ngồi xuống cạnh Diệp Thanh Lan, nắm lấy tay cô nhìn kỹ: “Thật sự kết hôn rồi à? Nhẫn đâu, nhẫn đâu?”

“Cậu nhìn nhầm tay rồi.” Diệp Thanh Lan đưa tay trái ra.

Trên ngón áp út thon dài là một chiếc nhẫn đính kim cương màu vàng hồng, kiểu đính đá dọc hàng, gọng vuốt bốn chấu, sáng lấp lánh và tinh xảo.

Cặp nhẫn này là do Chu Biệt Hạc chọn, chiếc của anh là nhẫn trơn bằng bạch kim.

“Ai thèm xem nhẫn đôi chứ.” Tưởng Tư Hiền nói, “Tớ muốn xem nhẫn kim cương cơ! Loại hạt siêu to ấy.”

Diệp Thanh Lan rút tay lại: “Cậu không sợ Giang Thư Loan đến lột của tớ à.”

Tưởng Tư Hiền phá lên cười.

Nói đùa thì nói đùa, nhưng đến khi món ăn được mang lên đầy đủ, Tưởng Tư Hiền vẫn nghiêm túc hỏi lý do Diệp Thanh Lan vội vã kết hôn.

Diệp Thanh Lan đơn giản kể lại toàn bộ câu chuyện, Tưởng Tư Hiền khá cảm động nói: “Tớ cứ thắc mắc sao cậu lại đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là muốn làm ông cụ yên tâm, sức khỏe của ông sao rồi, tớ đã một năm chưa đến thăm ông cụ rồi.”

Diệp Thanh Lan lắc đầu, sức khỏe của Diệp Bỉnh Sơn từ năm kia đã bắt đầu yếu đi, bệnh nằm ở phổi, dù được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng tuổi già rồi, sức khỏe ngày càng đi xuống.

Gia đình Tưởng Tư Hiền thì các bậc trưởng bối đều qua đời sớm, không có ai để báo hiếu: “Dự án lần này của tớ vừa xong, đúng lúc có hai ngày nghỉ, ngày mai đi cùng cậu đến thăm ông nhé.”

“Được.”

“Vậy chồng cậu có đi cùng không, ngày mai là Chủ nhật.”

Diệp Thanh Lan đang ăn một miếng măng xuân, đột ngột nghe thấy cách xưng hô này vẫn phản ứng mất hai giây: “Anh ấy không đi, anh ấy đang đi công tác, không biết khi nào có thể về.”

“Đi công tác?”

Cô gật đầu, tính ra Chu Biệt Hạc đã đi mười ngày rồi, trong mười ngày này bọn họ vốn dĩ không hề liên lạc.

Còn cô cũng vẫn luôn trì hoãn chưa dọn đến Lục Khê, dù sao thì Chu Biệt Hạc sớm nhất cũng phải đến tuần sau mới về nước, chỉ cần dọn xong trước khi anh trở về là được.


Tưởng Tư Hiền lại ngạc nhiên: “Cậu đang đùa à, sáng nay tớ vừa mới gặp Chu Biệt Hạc.”

Nửa miếng măng xuân mà Diệp Thanh Lan vừa cắn rơi một tiếng “bịch” xuống đĩa.

Về rồi sao? Trước đây không phải anh ấy nói sớm nhất cũng phải nửa tháng sao?

Cô ngẩng đầu: “Cậu gặp anh ấy ở đâu?”

“Ở văn phòng của bọn tớ đó.” Tưởng Tư Hiền làm công việc kiểm toán, nhướn mày, “E rằng cậu không biết, lần này Chu Biệt Hạc đi New York là để xử lý chi nhánh nước ngoài, thanh lọc một nhóm lãnh đạo cao cấp, hơn mười người bị đưa ra pháp luật, dự đoán ngày mai sẽ xuất hiện trên báo.”

Diệp Thanh Lan sững người.

Tưởng Tư Hiền hạ giọng tiếp tục nói: “Anh ta còn từ Hồng Kông mời về một chuyên gia về tuân thủ, tiếp quản bộ phận kiểm toán nội bộ Quân Hòa, cùng với bọn tớ, phải truy cứu sổ sách của Quân Hòa trong ba mươi năm, sáng nay anh ta đã họp với sếp của bọn tớ.”

“Thanh Lan, chồng cậu thật tàn nhẫn, hội đồng quản trị Quân Hòa bây giờ hoàn toàn do anh ta độc quyền quyết định.”

Nói xong, Tưởng Tư Hiền thổi hơi nóng của trà Cửu Khúc Hồng Mai, tặc lưỡi một tiếng đầy ngạc nhiên: “Nhưng mà giữa lúc bận rộn trăm công nghìn việc, anh ta lại có thể dành thời gian kết hôn với cậu. Ba tớ tối qua vẫn lải nhải, nói Chủ tịch Chu kiếp trước tích phúc gì mà sinh ra được một người con như vậy.”

Diệp Thanh Lan siết chặt tay cầm đũa, những gì Tưởng Tư Hiền nói là về Chu Biệt Hạc trong ấn tượng của cô, nhưng không phải là Chu Biệt Hạc mà cô từng thấy – người ôn hòa, bao dung.

Nhưng điều đó không phải quan trọng nhất, quan trọng là anh đã về nước, còn cô thì vẫn chưa dọn đến Lục Khê.

Không biết Chu Biệt Hạc đã về Lục Khê chưa.

Diệp Thanh Lan vội lau môi: “Tư Hiền, cậu cứ từ từ ăn, tớ có việc phải đi trước.”

“Việc gì vậy, vội đi gặp Chu Biệt Hạc à?” Tưởng Tư Hiền trêu, đứng dậy, “Tớ cũng ăn no rồi, tớ đưa cậu đi. À đúng rồi, phòng cưới của hai cậu ở đâu?”

Diệp Thanh Lan một lúc không biết giải thích thế nào, liền cầm túi gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Cô Diệp, quản lý của chúng tôi nói hóa đơn của cô được ghi trên tên Chu tiên sinh.”

“Ồ, chu đáo thật đấy.”

Tưởng Tư Hiền cười tươi, liếc Diệp Thanh Lan một cái, thẳng thắn nhận xét: “Trà ở đây khá ngon đấy.”

Nhân viên phục vụ hiểu ý: “Cô đợi một chút, tôi đi lấy hai hộp trà cho cô.”

Diệp Thanh Lan không ngờ Chu Biệt Hạc còn sắp xếp cả chuyện nhỏ như vậy, cô liếc nhìn đồng hồ, tám giờ mười lăm phút, Chu Biệt Hạc chưa liên lạc với cô, có lẽ vẫn chưa về Lục Khê.

Cô lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà mà mình từng dùng, hỏi xem bây giờ có thợ nào đến chuyển nhà được không.

Tưởng Tư Hiền cầm hộp trà, chỉ nghe nội dung cuộc gọi đã đoán ra lý do, tự nhủ chị em của mình đang sửa sai sau khi muộn rồi.

Nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, Diệp Thanh Lan vừa đi vừa nói: “Địa chỉ là Ngân Hà Viên, tôi sẽ đến sau nửa tiếng. Đúng rồi, cần gấp, cử thêm vài người nữa.”

Hai người đi qua hành lang dài, trong lúc nói chuyện, Diệp Thanh Lan giơ tay nhìn đồng hồ, trên mặt đất ánh sáng loang lổ, vài bóng người hiện ra đối diện.

Bên tai, Tưởng Tư Hiền ngạc nhiên kêu lên: “Sếp, Chu tổng.”

Diệp Thanh Lan bỗng dừng bước.

Cuộc gọi bên tai cô vẫn chưa kết thúc, cô vừa mới xác nhận đặt lịch với công ty chuyển nhà. Từ từ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Biệt Hạc sau mười ngày không gặp.

Màn đêm đầy sức sống, người đàn ông mặc bộ đồ đen tinh tế từng lớp, sơ mi đen kết hợp cà vạt hoa văn tối giản, khác hẳn những lần gặp riêng trước đây, anh toát ra một cảm giác áp lực thanh lịch, lạnh lùng.

Trong chốc lát, hình ảnh anh hiện ra đúng như những gì người ta đồn về Chu Biệt Hạc.

Bên cạnh anh là cấp trên của Tương Tư Hiền, phía sau đi theo vài thư ký. Cuộc gặp bất ngờ này làm đảo lộn tất cả kế hoạch của Diệp Thanh Lan.


Ánh mắt cấp trên của Tưởng Tư Hiền lóe qua một chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng mỉm cười giới thiệu: “Chu tổng, đây là Tưởng Tư Hiền của văn phòng chúng tôi, cô ấy cũng sẽ tham gia phụ trách dự án này.”

Chu Biệt Hạc với vẻ hòa nhã nói: “Chào cô Tưởng.”

“Chu tổng.” Tưởng Tư Hiền cười, nụ cười pha chút trêu đùa, “Tôi cùng bạn đến đây ăn cơm, không làm phiền hai vị, chúng tôi đi trước nhé.”

Cấp trên gật đầu.

Ánh mắt Chu Biệt Hạc lướt qua khuôn mặt Diệp Thanh Lan.

Diệp Thanh Lan không được tự nhiên lắm, quay mắt đi, cùng Tưởng Tư Hiền rời đi, vừa đi xa, Tưởng Tư Hiền đã vui đến mức cười ngả ngửa: “Không phải chứ, Thanh Lan, hai người kết hôn thật hay kết hôn giả vậy? Vợ chồng gặp nhau mà không thèm chào nhau à.”

Kết hôn thì tất nhiên là thật, nhưng xa lạ cũng là thật.

Điện thoại trong lòng bàn tay Diệp Thanh Lan rung lên, cô lướt lên, nhìn thấy tin nhắn của Chu Biệt Hạc:Đợi tôi mười phút.

Tưởng Tư Hiền tất nhiên cũng nhìn thấy, làm bộ giả vờ vỗ vai Diệp Thanh Lan: “Có chồng rồi tớ cũng không thể đưa cậu về nhà nữa, buồn quá, tớ đi đây.”

“....” Diệp Thanh Lan nghiêng mắt nhìn, “Không chờ anh ấy cũng không sao, tớ vẫn đi nhờ xe của cậu vậy.”

“Không dám vượt qua thớt thay đầu bếp*.”

(*) Xen vào việc của người khác.

“Tưởng tổng thật biết nghĩa khí nhỉ.”

“Đương nhiên rồi.” Tưởng Tư Hiền ném một nụ hôn vẫy tay rồi thong thả rời đi.

Diệp Thanh Lan ngồi trong ghế mềm đợi mười phút, Chu Biệt Hạc đúng giờ bước ra từ bên trong.

Cô đứng dậy, nghe thấy anh hỏi: “Không lái xe à?”

“Xe đưa đi bảo dưỡng ở cửa hàng 4S rồi.”

Chu Biệt Hạc khẽ gật đầu: “Cùng đi đi.”

Người gác cửa mở cánh cửa lớn, không khí tháng Năm đã hơi oi bức, thư ký Chu Biệt Hạc lái xe tới chân bậc thang, Diệp Thanh Lan lùi sau anh nửa bước, bước chân hơi do dự.

Chu Biệt Hạc rõ ràng đã để ý, dừng lại chờ cô một chút: “Thanh Lan, sao vậy?”

Diệp Thanh Lan im lặng hai giây, ngẩng mắt nhìn anh: “Tôi tưởng anh phải đến tuần sau mới về nước.”

Đôi mắt cô rất đẹp, hình lá liễu, đồng tử phản chiếu ánh trăng, trong sáng và thanh khiết.

Chu Biệt Hạc khẽ nhướn mày, chờ nửa câu còn lại.

Cô nói: “Vậy nên, tôi vẫn chưa chuyển đến Lục Khê.”

Ban đầu định chọn một ngày tuần sau không phải tăng ca để chuyển nhà.

Chu Biệt Hạc nghe ra ẩn ý, trong tiếng ve kêu bao quanh rừng trúc, khóe môi anh nhếch lên: “Hình như tôi về sớm rồi.”

Diệp Thanh Lan hơi ngượng, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng, là cuộc gọi từ công ty chuyển nhà, họ có lẽ đã tới.

Cô giơ điện thoại lên: “Công ty chuyển nhà, hẹn tối hôm nay.”

“Cần giúp gì không?”

“Đưa tôi tới Ngân Hà Viên là được.”

Chu Biệt Hạc bước xuống bậc thang, tự mình mở cửa xe: “Đã gần chín giờ rồi, nếu không kịp thì để ngày mai, đừng làm ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của em.”

“Kịp mà, đồ của tôi ít.” Diệp Thanh Lan tắt điện thoại, bổ sung thêm một câu, “Bình thường tôi cũng ngủ muộn.”

Chu Biệt Hạc mở cúc áo vest, khi cô cúi người lên xe, lọn tóc chạm vào ve áo anh, mùi hương dịu dàng, thanh mát phảng phất tới đầu mũi.

Cửa xe đóng lại, Chu Biệt Hạc lên xe từ phía bên kia.

Người lái xe không phải là tài xế từng gặp trước đây, mà là thư ký của Chu Biệt Hạc, tên là Trình Phụng.

Sau khi anh ta tự giới thiệu xong, Diệp Thanh Lan khẽ gật đầu lịch sự.

Khi đến Ngân Hà Viên, nhân viên công ty chuyển nhà đã chờ sẵn trước cổng khu chung cư, vì lý do riêng tư và tiện lợi, Diệp Thanh Lan nhờ họ cử toàn nhân viên nữ đến.

Trước khi xuống xe, cô lịch sự nói một câu: “Chu tổng có muốn lên uống một tách trà không?”

Chu Biệt Hạc đã nới cà vạt, cả người không còn quá nghiêm túc nữa, tựa lưng thư thả vào ghế, nghe vậy mỉm cười: “Được.”

“...Mời anh.”

Diệp Thanh Lan quẹt thẻ mở cửa, dẫn các nhân viên thu dọn lên lầu, lúc mở cửa các nhân viên đi vào trước, Chu Biệt Hạc đứng lại ở cửa.

“Không cần thay giày.” Diệp Thanh Lan nói, “Dù sao sau này cũng phải nhờ người dọn sạch sẽ mà.”

Chu Biệt Hạc lúc này mới bước vào.

Căn nhà không lớn, hơn một trăm mét vuông, nhưng vô cùng gọn gàng. Đối diện ghế sofa phòng khách không treo TV, mà là các bức tranh nghệ thuật sắp xếp xen kẽ.

Ở khu vực huyền quan, khay để chìa khóa xe có hình cánh hoa hải đường, bên cạnh tủ kính dựng đứng, các chai nước hoa được sắp xếp từ trên xuống dưới theo chiều cao.

Không khí tràn ngập mùi hương phấn hoa diên vĩ nhẹ nhàng, dịu dàng.

Rất rõ ràng, nổi bật, đó là nơi ở của một phụ nữ sống độc thân.

Diệp Thanh Lan dẫn các nhân viên thu dọn tới phòng ngủ và phòng thay đồ trước, hướng dẫn cho họ những thứ cần sắp xếp.

Cô không có nhiều quần áo, giày dép, túi xách, không như Tưởng Tư Hiền có thể chất đầy phòng thay đồ hơn trăm mét vuông. Hơn nữa, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, gần như có thể đóng gói để chuyển đi ngay.

Nhưng không cần mang hết, chỉ cần mang những thứ thường mặc, thường dùng là đủ.

Ngân Hà Viên gần công ty, sau này nếu tăng ca muộn, cô vẫn có thể về đây tạm ngủ qua đêm.

Sau khi sắp xếp xong, các nhân viên thu dọn bắt đầu làm việc.

Diệp Thanh Lan ra ngoài pha trà cho Chu Biệt Hạc.

Anh không ngồi trên sofa, mà đang nhìn một khung ảnh trong tủ nhỏ ở góc phòng.

Diệp Thanh Lan cầm tách trà bước tới, ánh mắt hơi gượng gạo quét qua bức ảnh trong khung, đó là bức chụp khi cô vừa lên đại học.

Cô gái 18 tuổi mặc bộ đồ thể thao màu hồng trắng, kẹp dưới cánh tay một chiếc ván dài màu đen cực ngầu, đội mũ bóng chày, mặt hướng về ống kính, cằm hơi ngẩng lên.

“Chu tổng.”

Diệp Thanh Lan đưa cốc thủy tinh cho Chu Biệt Hạc, đồng thời khéo léo che khung ảnh lại.

“Không mang theo à?” Chu Biệt Hạc hỏi.

“Gì cơ?”

Anh khẽ ngẩng cằm.

Diệp Thanh Lan lắc đầu: “Ảnh cũ rồi, cứ để ở đây thôi.”


Chu Biệt Hạc nhấp một ngụm trà, không nói thêm gì nữa.

Diệp Thanh Lan không khỏi liếc nhìn.

Anh sống rất điềm tĩnh, không phải kiểu người “không đạt mục đích thì không chịu thôi”, mọi vấn đề anh giải quyết chỉ một lần là xong, tuyệt đối không kiên trì thuyết phục đối phương.

Nhưng trong việc quản lý Quân Hòa, anh lại độc đoán chuyên quyền, không nhường nhịn bất cứ điều gì.

Anh chuyển đổi giữa công và tư một cách rất điêu luyện, thoải mái.

Dù đồ đạc của cô ít, thời gian để các nhân viên thu dọn cũng phải tối thiểu hai tiếng, Diệp Thanh Lan không tiện bắt Chu Biệt Hạc chờ mãi, nên hỏi anh có muốn về Lục Khê trước không.

Rõ ràng anh vừa xuống máy bay đã lao ngay vào công việc, trên nét mặt tuy không lộ vẻ mệt mỏi, nhưng không tránh khỏi cảm giác bụi bặm, vất vả.

Diệp Thanh Lan nhìn Chu Biệt Hạc, tin rằng câu nói “người có thể trở thành ông chủ lớn đều là người bẩm sinh tràn đầy năng lượng” là đúng.

Còn cô thì không thể.

Chu Biệt Hạc đặt cốc trà xuống, từng động tác cẩn thận trong ly nước, để lộ dáng vẻ mềm mại nhất của trà Long Tĩnh Sư Phong, anh liếc ra ngoài một cái, hỏi: “Em tiện xuống không?”

Diệp Thanh Lan tưởng anh định đi: “Tiện, tôi tiễn anh.”

Chu Biệt Hạc cầm chiếc vest treo trên lưng ghế, hai người cùng xuống lầu, ra khỏi cửa kiểm soát, Trình Phụng đứng thẳng người mở cửa ghế sau.

Chu Biệt Hạc hỏi với giọng bình thản: “Đồ do phu nhân gửi đâu rồi?”

Trình Phụng cúi người, lấy từ ngăn giữa ra một chiếc hộp tròn bằng gỗ trắc.

Trong màn đêm, chiếc vòng ngọc bích nằm yên bên trong, xanh mát như băng, chất lượng tuyệt đẹp.

Diệp Thanh Lan tuy không phải chuyên gia về ngọc và đá quý, nhưng từ nhỏ đã quen nhìn thấy những món đồ tốt bên ông bà, không phải hoàn toàn không biết gì.

Cô nhớ có một chiếc vòng “Hoàng đế xanh” tự nhiên, chất lượng tương đương, từng được bán đấu giá ở Hồng Kông, giá cuối cùng hơn chín chữ số.

Trong khoảnh khắc cô còn đang sững sờ, Chu Biệt Hạc đã lấy vòng ra, đưa tay về phía cô.

Diệp Thanh Lan từ chối: “Tôi còn trẻ, không thể quản được vòng ngọc bích.”

Chu Biệt Hạc không nhấc mắt, nhẹ nhàng đeo vòng vào cổ tay cô.

“Đồ người lớn tặng, không thể từ chối.”

Anh bình tĩnh, đưa ra một lý do khiến cô không thể từ chối.

Diệp Thanh Lan há miệng, tay cô được Chu Biệt Hạc nâng đỡ, ngón tay anh thon dài, cân đối, gân xanh nổi rõ, tiếp xúc với da cô truyền đến một luồng nhiệt liên tục.

Cô bừng tỉnh, giật mạnh tay ra, vòng ngọc lắc nhẹ, trái tim cô cũng chấn động.

Tay Chu Biệt Hạc vẫn giơ trên không, anh khựng một chút, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười.

Diệp Thanh Lan xoay vòng trên tay, hít một hơi sâu, rồi vẫn lắc đầu: “Quá quý giá, tôi không thể đáp lại được.”

Nhà họ Chu giàu có, thứ gì đưa ra cũng là báu vật giá trị vô cùng, cô không có thứ gì xứng để đáp lễ.

Nói xong, cô tháo vòng tay đặt lại vào hộp lụa, Chu Biệt Hạc dựa vào thân xe, không ngăn cản.

Trình Phụng đứng bên cạnh, một lúc không biết phải làm gì, đành nhìn về phía chủ nhân của mình.

Như Diệp Thanh Lan đoán, Chu Biệt Hạc không hối thúc cô phải đeo vòng, trong ánh trăng, đôi mắt anh vẫn dịu dàng, nhìn chằm chằm cô, phía sau là khuôn viên xanh rì và màn đêm đen như mực.

Một lát sau, anh mỉm cười: “Cứ thu dọn đồ trước đi, tôi đợi em.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 6: Khung ảnh.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...