Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 5: “Tân hôn vui vẻ.”

307@-

Ngày hôm sau, mưa bụi mờ mịt.

Trước khi Diệp Thanh Lan xuất phát, cô nhận được cuộc gọi video của Trần Tố.

“Lan Lan, mẹ mặc như thế này được không?”

Trong màn hình Trần Tố lùi ra phía sau, trên người là một chiếc sườn xám màu ngọc trai thêu hoa hải đường, dịu dàng trang trọng, cổ đứng nhỏ, trên d** tai điểm xuyết hai hạt trân châu thiên nữ lớn, tròn và bóng bẩy.

Trần Tố thời trẻ vốn là một mỹ nhân hạng nhất, dù nay đã gần năm mươi, cũng hoàn toàn không lộ tuổi tác, vẫn phong hoa động lòng người.

“Đẹp lắm.” Diệp Thanh Lan đưa ra đề nghị, “Bên ngoài lạnh, mẹ khoác thêm áo khoác hoặc khăn choàng đi.”

Người đang cầm điện thoại của Trần Tố bật cười một tiếng, giọng trầm ấm: “Thấy chưa, tôi đã nói Thanh Lan cũng sẽ nói như thế mà.”

Trần Tố hờn trách trừng mắt liếc Diệp Lăng Phong đang ở sau điện thoại, bước lên giành lại máy: “Mẹ và ba con chuẩn bị đi rồi, con cũng chú ý thời gian, đừng có đến muộn.”

“Vâng.”

Cúp máy, sắc mặt Diệp Thanh Lan nhạt đi. Cô chọn trong tủ quần áo một bộ thích hợp, chỉnh lại sơ qua đầu tóc và trang điểm, rồi lái xe ra ngoài.

Địa điểm được chọn là một nhà hàng lâu đời, ngày mưa giao thông có chút bất tiện, bánh xe nghiền qua mặt đường nhựa ướt loáng ánh phản quang, Diệp Thanh Lan mở cửa xe bước xuống.

Người gác cửa khom lưng che ô trên đỉnh đầu cô, ở chỗ đỗ xe đối diện cũng có người đang bước xuống xe. Trong màn mưa lất phất, Diệp Thanh Lan trông thấy một góc bộ âu phục đen chất liệu tinh xảo.

Thời tiết xám mờ, hai bên chỗ đậu xe hàng rào cây xanh được cắt tỉa chỉnh tề, hoa nhài tắm mình trong gió mưa, như từng con bướm đang đậu.

Chu Biệt Hạc là lúc người lái xe dịch người sang một bên mới nhìn thấy Diệp Thanh Lan.

Người phụ nữ trẻ vóc dáng thon dài, áo lót cao cổ* làm nổi bật đường nét cổ thanh tú, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau đầu, bên tai đeo hai chiếc bông tai kim cương đơn giản.

(*) Áo mặc trong, ôm sát cổ.


Chu Biệt Hạc nhận lấy cán ô từ tay tài xế, bước đi qua.

“Thanh Lan, chúng ta cùng vào đi.”

“Chu tổng.” Diệp Thanh Lan trước tiên chào một tiếng, sau đó lịch sự gật đầu với người gác cửa, rồi bước vào trong ô của Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc nghiêng chiếc ô, giơ tay che đi những giọt mưa đang lấm tấm rơi từ mép ô xuống đầu cô.

Diệp Thanh Lan để ý thấy động tác này của anh.

Mưa như một bức màn chắn tự nhiên, cô đến bên cạnh Chu Biệt Hạc, ngửi thấy mùi hương nhạt thoang thoảng trên người anh, phảng phất một cảm giác dịu dàng.

Chu Biệt Hạc cao hơn cô rất nhiều, nhưng bước chân lại đi rất chậm, hiển nhiên là để ý đến cô.

Giày da và giày cao gót cùng dẫm qua mặt đất ẩm ướt, giọt mưa rơi xuống, bắn tung tóe thành những hình dáng giống như lá nhỏ.

Vào cửa cất ô đi, quản lý nhà hàng cung kính dẫn hai người lên lầu.

Ba mẹ hai bên đều đến sớm hơn bọn họ, Trần Tố đã nhắn tin báo cho Diệp Thanh Lan biết. Lúc này bốn vị trưởng bối đều đang ngồi trong phòng riêng, mà cô và Chu Biệt Hạc phải cùng nhau bước vào.

Diệp Thanh Lan bất giác miết ngón tay cái lên đầu ngón tay khác, khi căng thẳng cô thường vô thức làm động tác này.

Có lẽ vì cô thể hiện quá rõ, Chu Biệt Hạc nghiêng đầu hỏi một câu: “Căng thẳng sao?”

“Ừm?” Diệp Thanh Lan đón lấy ánh mắt của anh, chọn cách nói thật, “Có hơi.”

“Cô Hướng giảng dạy ở Học viện Báo chí Truyền thông Đại học Lăng, hồi đại học em đã từng gặp bà ấy chưa?”

Diệp Thanh Lan khẽ thở ra một hơi: “Từng gặp, tôi có học qua một môn tự chọn của cô Hướng.”


Chu Biệt Hạc mỉm cười nhạt: “Bà ấy cũng nhớ em.”

Bước chân Diệp Thanh Lan khựng lại một giây, tò mò hỏi: “Sao cô Hướng lại nhớ tôi, hình như tôi chưa từng thỉnh giáo bà ấy vấn đề gì mà.”

“Môn học tự chọn mà bà ấy phụ trách không quá quan trọng, sinh viên phần lớn chỉ đến để kiếm tín chỉ cho qua. Bao nhiêu năm nay, chỉ có lác đác vài người chịu khó nghe giảng, chịu khó viết luận văn. Chữ của em viết rất đẹp, nên bà ấy có ấn tượng sâu sắc.”

Bất cứ ai khi được khen cũng sẽ thấy ngượng ngùng: “Cô Hướng khen quá lời rồi.”

Trong lúc trò chuyện, họ đã đi tới cửa phòng riêng.

Diệp Thanh Lan cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nghiêng đầu nhìn Chu Biệt Hạc, hỏi ra câu hỏi đã đắn đo hồi lâu: “Bình thường Chu tổng cũng gọi là cô Hướng sao?”

Chu Biệt Hạc hiểu rõ sự do dự của cô: “Cũng gần như vậy. Em gọi bà ấy là cô Hướng hoặc bác gái đều được, bà ấy không để ý mấy chuyện này đâu.”

Quản lý cúi người đẩy cửa phòng riêng, ngay cửa đặt một chậu hoa bách hợp trong đèn cung đình, ba mẹ hai bên ngồi đối diện nhau, để trống hai chỗ ngồi liền nhau ở giữa.

Hướng Vân Khanh có khí chất đoan trang, rộng rãi. Người đàn ông trung niên bên cạnh bà có đôi mắt và lông mày giống Chu Biệt Hạc, tóc đã lẫn vài sợi bạc, phong thái điềm đạm, chín chắn.

Diệp Thanh Lan suýt nữa buột miệng thốt lên “Chủ tịch Chu”.

May mà cô kịp thời ngăn mình lại, lễ phép chào hỏi: “Bác trai, bác gái.”

Hướng Vân Khanh ôm cô một cái: “Bác thấy bên ngoài đang mưa, trên đường tới đây có thuận lợi không?”

“Thuận lợi ạ.”

Chu Hoài Sơn thì ôn hòa gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

Bên kia, Chu Biệt Hạc cũng đang trò chuyện khách sáo với ba mẹ Diệp.

Diệp Thanh Lan không cần quay đầu lại, chỉ nghe giọng điệu cũng nhận ra sự nhiệt tình và hài lòng của bà Trần Tố.

Mẹ cô là người mê ngoại hình đến mức triệt để, nhìn người bao giờ cũng nhìn mặt trước. Trước đây khi giới thiệu Nhiếp Phong cho cô, còn khen rằng con trai nhà họ Nhiếp phong độ nhã nhặn.

Lúc trước, trong số đông những người theo đuổi, Diệp Lăng Phong cũng là nhờ vào diện mạo mà chiến thắng.

Chào hỏi xong, Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, trong khoảng trống khi gọi món, cánh tay của Diệp Thanh Lan bị Trần Tố kéo một cái.

Cô quay sang: “Sao vậy mẹ?”

Lời này còn chưa rơi xuống, tách trà nóng mà nhân viên phục vụ đang chuẩn bị mang lên đột nhiên bị động tác làm đổ, “choang” một tiếng nặng nề vang lên, Trần Tố nửa đứng dậy, che miệng kêu lên kinh hãi: “Cẩn thận!”

Diệp Thanh Lan đột ngột quay đầu lại.

Chu Biệt Hạc chặn lại tách trà nóng kia, ống tay áo vest ướt một mảng.

“Xin lỗi ngài, xin lỗi.” Nhân viên phục vụ gây họa là một cô gái nhỏ tuổi, hoảng hốt khụy gối ngồi xổm xuống, vừa lau nước trên quần áo của Chu Biệt Hạc vừa liên tục xin lỗi.

Chu Biệt Hạc gạt tay cô ấy ra, ra hiệu cho cô ấy đứng lên, đồng thời ngẩng mắt nhìn về phía Diệp Thanh Lan: “Không bị bỏng chứ?”

Diệp Thanh Lan vô thức lắc đầu, ánh mắt rơi xuống ống tay áo vest của anh: “Anh…”

“Tôi không sao.” Anh khẽ phủi một cái, lúc đứng dậy vẫn bình tĩnh, hướng về hai người bên cạnh cô gật đầu chào, “Chú, dì, cháu đi rửa tay một chút.”

Trần Tố lộ vẻ lo lắng: “Mau đi mau đi, xem có bị bỏng không, tìm người xử lý một chút.”

Hướng Vân Khanh cũng giục anh mau đi.

Sau khi Chu Biệt Hạc đi, quản lý nhà hàng dẫn người vào dọn dẹp trà đổ và liên tục xin lỗi. Diệp Thanh Lan ngồi được hai phút, không ngồi yên nổi, rời khỏi phòng riêng đi tìm Chu Biệt Hạc.


Bên ngoài nhà vệ sinh, nhân viên phục vụ ôm một bộ vest đứng chờ bên cạnh.

Cô nhận ra đó là của Chu Biệt Hạc: “Đưa cho tôi đi.”

Thiết kế của nhà hàng kiểu cũ rất truyền thống, khắp nơi toát lên hơi thở cổ xưa và tao nhã. Dưới ánh đèn vàng sẫm, Diệp Thanh Lan cúi mắt, chất vải của bộ vest mềm mại, tinh xảo, chỗ ống tay áo kia vương chút hương trà nhàn nhạt.

Nếu không phải Chu Biệt Hạc phản ứng nhanh, thì lúc đó người gặp nạn đã là cô.

Diệp Thanh Lan thất thần một lúc.

Một lát sau, Chu Biệt Hạc đi ra, nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ.

“Chu tổng.” Ánh mắt Diệp Thanh Lan lướt qua cánh tay anh, ống tay áo sơ mi đã được xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay gân xanh rắn chắc, làn da bị bỏng hơi đỏ.

Câu “anh không sao chứ” suýt nữa bật ra khỏi miệng, cô lại cố nuốt xuống, sắc mặt mang theo chút áy náy.

Chu Biệt Hạc nhận lấy chiếc áo vest từ tay cô, thấy biểu cảm của cô thì mỉm cười một cái: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.”

Diệp Thanh Lan im lặng hai giây: “Cảm ơn.”

Từ hôm qua đến hôm nay, hình như cô cứ mãi nói cảm ơn với anh.

Dù sao cũng không thân quen, phép lịch sự cần có vẫn phải có.

Chu Biệt Hạc không nói gì, trở về phòng riêng, các bậc trưởng bối trò chuyện rất hòa hợp, thấy bọn họ cùng nhau bước vào, Trần Tố lại càng mỉm cười rạng rỡ.

Hai người xứng đôi đẹp mắt như vậy, chính là người chồng mà bà muốn tìm cho con gái.

Còn về phần Nhiếp Phong, đã sớm bị bà Trần quẳng lên tận chín tầng mây.

Con người là sợ so sánh nhất, trước khi nhìn thấy Chu Biệt Hạc, Trần Tố cảm thấy Nhiếp Phong anh tuấn tiêu sái, sau khi nhìn thấy Chu Biệt Hạc, khó tránh khỏi cảm thấy Nhiếp Phong hời hợt nông cạn.



Bầu không khí bữa tối rất hòa hợp, đến khi kết thúc, hôn sự cơ bản đã được quyết định xong.

Bên ngoài mưa đã tạnh.

Diệp Thanh Lan cùng Chu Biệt Hạc tiễn các bậc trưởng bối lên xe, trước khi rời đi, Diệp Lăng Phong gọi con gái: “Thanh Lan.”

Diệp Thanh Lan dừng bước, thấy Diệp Lăng Phong từ trên xe bước xuống, đóng cửa lại, đi sang một bên, dường như có điều muốn nói với cô.

Diệp Lăng Phong đã gần sáu mươi tuổi, bởi vì giữ gìn tốt, ngoại mạo vẫn còn nho nhã, anh tuấn. Dung mạo của Diệp Thanh Lan chính là thừa hưởng được gen tốt từ cả ba lẫn mẹ.

Nhìn thấy con gái với vẻ mặt lạnh nhạt bước đến trước mặt mình, Diệp Lăng Phong thở dài một hơi: “Thanh Lan, Chu Biệt Hạc là người ông nội con coi trọng, con thật sự nguyện ý sao?”

Diệp Thanh Lan nhạt giọng nói: “Con không nguyện ý, mời Diệp tổng đến ăn bữa cơm này là để làm gì, lãng phí thời gian của ngài để chơi trò gia đình à?”

Nghe được tiếng gọi “Diệp tổng” này, trong lòng Diệp Lăng Phong lại bị nhói đau một cái.

“Ngài còn chuyện gì khác muốn nói không?” Diệp Thanh Lan quay đầu lại, thấy Trần Tố hạ cửa kính xe, nhìn về phía hai ba con, cô khẽ nhếch khóe miệng, “Không có gì thì con đi trước, mẹ còn đang đợi ngài đó.”

Diệp Lăng Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.



Sau khi chuyện đã được quyết định, quá trình tiến hành rất nhanh.

Nộp thỏa thuận, công chứng tiền hôn nhân, tất cả đều do luật sư xử lý. Điều Diệp Thanh Lan cần làm chỉ là chọn một ngày mình thích để đi lãnh chứng.

Trần Tố tìm đại sư xem bói ra mấy ngày hoàng đạo cát tường, sớm nhất là ngày hai mươi lăm tháng tư, Diệp Thanh Lan liền quyết định ngày đó.

Chu Biệt Hạc không có ý kiến.

Thực ra, sau khi đính hôn, sự giao lưu giữa hai người cũng không nhiều thêm, thậm chí còn không bằng giữa Trần Tố và Hướng Vân Khanh.

Nhưng Chu Biệt Hạc vốn không phải người khó chung đụng, mỗi lần trao đổi thái độ đều rất ôn hòa, có lẽ nguyên tắc xử thế của anh chính là như vậy.

Ngày hai mươi lăm tháng tư, thời tiết quang đãng.

Diệp Thanh Lan lái xe đến Cục Dân chính, xuống xe nhìn thấy bảng hiệu màu đỏ, cô đến sớm rồi, hai phút sau Chu Biệt Hạc mới đến.

Cuối tháng tư, ánh xuân rực rỡ nhưng đã gần tàn, ánh nắng chói lọi chiếu rọi lên người Diệp Thanh Lan, cô ngẩng đầu, làn da trắng đến mức trong suốt, mái tóc dài tung bay trong không khí.

Chu Biệt Hạc đứng phía sau cô một lúc, cô mới nhận ra sự tồn tại của anh.

Diệp Thanh Lan chậm chạp quay đầu lại, người đàn ông cao lớn tuấn tú khẽ hạ mi mắt, chăm chú nhìn cô.

“Chu tổng.”

“Tôi đến muộn rồi.”

“Không muộn.” Diệp Thanh Lan nhấc cổ tay lên xem giờ, “Còn chưa đến giờ hẹn, chúng ta đi chụp ảnh trước.”

Chu Biệt Hạc khẽ gật đầu.

Hai người họ mặc áo sơ mi cùng một thương hiệu, sắc trắng dịu dàng hòa cùng nền đỏ, đối chiếu rực rỡ, nhiếp ảnh gia của Cục Dân chính không giấu nổi sự kinh diễm trong mắt, lúc đưa ảnh cho họ thì niềm nở chúc một câu trăm năm hòa hợp.

Chu Biệt Hạc nhận lấy tấm ảnh, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”

Tiếp đó là điền đơn đăng ký, con dấu thép đóng lên tấm ảnh, khi cuốn giấy chứng nhận màu đỏ được đẩy tới trước mặt thì Diệp Thanh Lan vẫn còn có chút ngẩn ngơ.

Thì ra kết hôn lại là chuyện dễ dàng đến như vậy.

Từ khoảnh khắc này trở đi, cô và Chu Biệt Hạc chính là bạn đời của nhau rồi.

Hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn rời khỏi cục dân chính, ánh nắng trưa gay gắt chói mắt. Đúng lúc Diệp Thanh Lan đang suy nghĩ có nên mời Chu Biệt Hạc đi ăn hay không thì người tài xế chờ ở bên cạnh bước lên, nhắc Chu Biệt Hạc rằng anh phải ra sân bay rồi.

Diệp Thanh Lan lại thở phào một hơi, nhất thời không thể thích ứng tốt với sự thay đổi thân phận.

“Thanh Lan.” Chu Biệt Hạc nói, “Căn nhà ở Lục Khê em đã xem rồi, em có thể dọn sang trước, mấy ngày nữa đồ của tôi sẽ được chuyển qua.”

Diệp Thanh Lan gật đầu: “Anh đi công tác à?”

“Ừ.”

“Vậy, gặp lại sau.”

Chu Biệt Hạc khẽ gật đầu.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi cổng cục dân chính.

Tấm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ đặt trên đầu gối, qua gương chiếu hậu giữa xe, Chu Biệt Hạc nhìn thấy chiếc CLE màu trắng của Diệp Thanh Lan từ từ lùi ra khỏi chỗ đỗ. Cô lái xe không nhanh, nhưng rất vững, lúc khởi động thân xe hoàn toàn không rung lắc.

Cùng với sự tăng lên tốc độ xe của tài xế, chấm tròn màu trắng dần dần biến mất trong gương chiếu hậu.

Ánh mắt của Chu Biệt Hạc chuyển sang quyển sổ bìa đỏ, thong thả xoa nhẹ chỗ gồ ghề không đều trên đó.

Anh phải đi một chuyến tới New York, lịch trình là đã được định ra từ tháng trước, may mà nhà họ Diệp chọn ngày cưới vào trước đó.

Nói là ngày hoàng đạo cát tường, ở một ý nghĩa nào đó, cũng coi như là sự ưu ái của ông trời.

Chu Biệt Hạc ngả người ra sau, nhẹ nhàng khép mắt lại.


Bốn mươi phút sau chiếc xe đến sân bay, thư ký Trình Phụng đã đến trước, chờ trong phòng chờ chuyên dụng. Ngoài hành lý và cặp công văn ra, trên tay anh ta còn nâng một chiếc hộp tròn bằng nhung màu xanh công.

“Đây là phu nhân buổi sáng sai người đưa tới, dặn dò nhất định phải giao tận tay ngài.” Trình Phụng cúi người, đặt hộp lên bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc nghiêng người, dùng một tay mở ra.

Nằm bên trong là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đế vương.

Anh nhận ra chiếc vòng tay này, là một trong những của hồi môn của Hướng Vân Khanh, loại “thủy tinh chủng” tự nhiên thượng đẳng, sắc xanh vô cùng chuẩn, ôn nhuận đậm đà, trên đời hiếm thấy.

Hiện nay trên các sàn đấu giá, những món được lưu thông không có món nào có thể sánh được với nó, có thể nói là có thị trường mà vô giá.

Chu Biệt Hạc không lấy ra, chỉ nhìn một cái rồi đậy nắp lại, gọi điện cho Hướng Vân Khanh.

Hướng Vân Khanh nghe máy rất nhanh, mở miệng liền hỏi: “Làm xong thủ tục lãnh chứng rồi?”

“Ừm.” Chu Biệt Hạc dùng ngón tay dài gõ nhẹ lên hoa văn hình công trên mặt hộp, “Sao mẹ không tự mình đưa cho Thanh Lan, mà lại để con chuyển hộ.”

“Là mẹ, đương nhiên ta phải nhường vinh quang cho con trai rồi. Đôi vòng tay này là do bà ngoại con cho, một chiếc tặng cho Thanh Lan, chiếc còn lại thì giữ cho Yến Thâm.”

Hướng Vân Khanh vừa nói vừa cười: “Con thì đã được như ý nguyện rồi, nhưng Yến Thâm thì vẫn chưa có đâu.”

Chu Biệt Hạc hỏi: “Khi nào nó về nước?”

“Hình như là cuối tháng thì phải.”

Đang nói thì điện thoại của Chu Yến Thâm gọi tới, Chu Biệt Hạc cúp máy với Hướng Vân Khanh, nối máy sang em trai: “A Thâm.”

“Anh.” Chu Yến Thâm nói, “Tân hôn vui vẻ.”

Giấy chứng nhận tuy đã lấy xong, nhưng liên tiếp hai cuộc điện thoại chúc phúc từ người nhà mới thật sự khiến người ta có được cảm giác tân hôn.

Thế nhưng anh lại buộc phải bỏ lại người vợ mới cưới, bay sang nước ngoài.

Bên ngoài bức tường kính là bãi cỏ xanh biếc rộng lớn và đường băng hẹp dài, xa xa là núi non liên miên, chồng lớp giữa những chiếc máy bay lên xuống.

Chu Biệt Hạc ngắm nhìn dãy núi nối liền, bỗng bật cười một cái: “Trình Phụng, cậu nói xem trong tập đoàn có bao nhiêu người mong máy bay của tôi gặp sự cố?”

Trình Phụng thu mắt lại, khẽ nói: “Bọn họ không dám, cũng sẽ không biết chuyến bay cụ thể của ngài.”

Chu Biệt Hạc khẽ nhếch môi lên một chút.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên một cái, là tin nhắn Diệp Thanh Lan gửi tới, ảnh đại diện của cô là một ngọn đồi trà xanh rợp, góc chụp mang cảm giác nghệ thuật.

Laine:Anh đi công tác mấy ngày vậy, vừa nãy tôi quên hỏi.

Anh trả lời:Nhanh nhất là nửa tháng, xin lỗi, Thanh Lan.

Laine:Công việc quan trọng, không sao đâu. Tôi muốn hỏi là, tôi có thể dọn sang Lục Khê trễ một chút được không, tuần này hơi bận.

Cô hỏi anh, thì ra là muốn nói điều này. Từ lần đầu tiên gặp mặt, sự khách khí của cô đối với anh đã luôn xuyên suốt đến từng chữ từng hàng.

Chu Biệt Hạc rất hiếm khi gõ chữ để giao lưu với người khác, lúc này lại chiều theo đối phương:Được, đây là tự do của em. Nếu trong căn nhà có chỗ nào em không hài lòng, em cũng có thể nhờ người đến sửa, không cần hỏi ý kiến tôi, cứ theo sở thích của em là được.

Laine:Được, cảm ơn.

Đối phương đang nhập tin nhắn

Chu Biệt Hạc vốn đã định đặt điện thoại xuống, lại thấy phía trên hiện ra câu này, anh chờ mấy nhịp thở, quả nhiên cái ảnh đại diện xanh thẫm kia hiện ra tin nhắn mới.

Laine:Chu tổng, đi đường thuận lợi, chuyến bay bình an.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 5: “Tân hôn vui vẻ.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...