Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 56: “Anh sẽ luôn ở bên em.”

243@-

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra tốt, hai người quay về phòng bệnh, Diệp Thanh Lan thay bộ quần áo chị Chương mang tới khi đưa bữa sáng, chiếc áo len cashmere và áo khoác dạ cực kỳ dày ấm, như thể sợ cô bị lạnh vậy.

Bữa sáng cũng vậy, chuẩn bị rất cẩn thận, chị Chương hẳn là đã nhận được tin cô mang thai từ chỗ Chu Biệt Hạc.

Rời khỏi bệnh viện, Chu Biệt Hạc lấy một chiếc khăn quàng cashmere quàng cho cô.

Diệp Thanh Lan dùng ngón tay ấn nhẹ viền khăn, để lộ cằm, khéo léo nói: “Chu Biệt Hạc, em hơi nóng.”

Chu Biệt Hạc dùng những ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc bị cô đè trong khăn: “Bên ngoài lạnh, mưa vừa tạnh. Lên xe rồi hẵng tháo.”

Được thôi.

Bác sĩ Trạch vừa rồi nói, dạo này cô gầy đi không ít, dinh dưỡng không theo kịp, các chỉ số đều hơi thấp, ba tháng đầu phải dưỡng thật tốt.

Diệp Thanh Lan hơi thấy may mắn vì buổi tiệc xã giao hôm đó cô không uống rượu, một câu dặn dò của Chu Biệt Hạc, trong âm thầm đã giữ được đứa con của họ.

Gió bên ngoài bệnh viện quả nhiên lạnh se se, sắp vào đông, thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn.

Chu Biệt Hạc trước tiên đưa cô đến Giang Hoàn Tân Phủ một chuyến.


Vì là thứ Bảy, Tưởng Tư Hiền vừa mới dậy, khi ra mở cửa, trong tay còn bưng cốc sữa, thấy Diệp Thanh Lan thì xúc động suýt làm đổ.

Tối qua muộn quá mà Diệp Thanh Lan vẫn chưa về, Tưởng Tư Hiền lo lắng nên gọi một cuộc điện thoại, người nghe là Chu Biệt Hạc.

Biết được họ đang ở bệnh viện, cô ấy lo lắng suốt cả đêm.

“Thanh Lan, cậu không sao chứ?”

Tưởng Tư Hiền nhìn cô từ đầu tới chân, may là không thiếu tay cụt chân.

“Không sao.”

“Vậy mau vào đi.”

Diệp Thanh Lan tới chuyến này là để lấy hành lý, đây là chỗ ở của phụ nữ sống một mình, Chu Biệt Hạc không bước vào.

Vào tới phòng ngủ, Tưởng Tư Hiền không kìm nổi hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao cậu lại lăn lộn đến bệnh viện, làm hòa với Chu tổng rồi à?”

“Ừ.” Diệp Thanh Lan tháo khăn quàng, thở ra một hơi rồi nói, “Tớ mang thai rồi.”

Bốn chữ nhẹ nhàng kia như tiếng sét nặng nề, Tưởng Tư Hiền trừng to mắt: “Thật hay giả đấy?”

“Thật, sáu tuần rồi.”

Tưởng Tư Hiền hít ngược một hơi khí lạnh.

Cô ấy nhớ ra hôm kia mình còn lấy rượu trong tủ lạnh đưa Diệp Thanh Lan uống, thoáng toát mồ hôi lạnh, vội kéo Diệp Thanh Lan ngồi xuống bên mép giường: “Cẩn thận chút, cậu định dọa chết tớ đấy à, bảo bối.”


“Tớ không sao.” Diệp Thanh Lan hơi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, “Không cần căng thẳng thế đâu.”

“Sao mà không căng thẳng được, đây là em bé đầu tiên của mấy nhà chúng ta đấy.” Tưởng Tư Hiền đưa tay chạm nhẹ vào bụng Diệp Thanh Lan, “Tớ là người đầu tiên biết đúng không! Là mẹ đỡ đầu đầu tiên.”

“Đúng vậy, bác sĩ nói ba tháng đầu không nên công khai.”

“Yên tâm, miệng tớ kín lắm, tuyệt đối sẽ không nói với ba mẹ tớ đâu.”

Tưởng Tư Hiền vừa trò chuyện với Diệp Thanh Lan, vừa giúp cô thu dọn đồ, bỗng cô ấy nảy ra một ý tưởng: “Thanh Lan, hay cậu sinh xong đưa cho tớ nuôi nhé, thế thì ba mẹ tớ khỏi suốt ngày giục tớ kết hôn sinh con.”

Diệp Thanh Lan liếc cô ấy một cái như thấy ma.

Tưởng Tư Hiền cười gượng: “Chu tổng cũng không thể đồng ý đâu ha, tớ đùa thôi.”

Diệp Thanh Lan: “Dì Hà lại giục cậu à?”

“Ừ, bà ấy đã hạ tối hậu thư rồi, nếu tớ còn không đi xem mắt thì bà ấy sẽ sống chết với tớ.”

Kéo khóa vali lại, Tưởng Tư Hiền tuyệt vọng thở dài: “Đều tại anh tớ, ai bảo anh ấy không sinh được con.”

Hai người kéo vali ra khỏi phòng ngủ.

Chu Biệt Hạc đang nghe điện thoại bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhận lấy vali trong tay Diệp Thanh Lan, đỡ cô mang giày.

Tưởng Tư Hiền chớp mắt, đùa: “Chu tổng, chúc mừng nha, phải chăm sóc thật tốt cho Thanh Lan nhà chúng tôi đó.”

Chu Biệt Hạc dịu dàng nhếch môi: “Nhất định.”

Thay xong giày, Diệp Thanh Lan chào tạm biệt Tưởng Tư Hiền, quay về Lục Khê, đón cô là chị Chương đang bận rộn cùng một nhóm công nhân.

Mọi góc cạnh đều được dán miếng chống va đập, toàn bộ hoa tươi trang trí trong các góc đều bị dọn bỏ, chị Chương đang trao đổi với người làm vườn về những chỉnh sửa phía sau khu vườn.

“Phu nhân.” Thấy họ, chị Chương bước tới, “Cô đã về.”

Diệp Thanh Lan “Ừ” một tiếng, nghi hoặc: “Tại sao phải dọn hết hoa tươi đi?”

Chị Chương thấy họ đã hòa thuận như xưa, mỉm cười giải thích: “Có một số loại hoa, phấn hoa của chúng khá k*ch th*ch, gây hại cho phụ nữ mang thai, như hoa loa kèn Arum và tulip, để an toàn, tốt nhất nên thay hết đồng loạt.”

Diệp Thanh Lan gật đầu, nhận ra mình chưa nhận thức đủ về mức độ nhạy cảm trong thai kỳ.

“Cô đừng lo.” Chị Chương dịu giọng nói, “Tôi đã qua khóa đào tạo bài bản, thi lấy chứng chỉ chăm sóc mẹ và bé, có điều gì kiêng kỵ tôi sẽ báo trước với cô.”

Diệp Thanh Lan hơi ngạc nhiên: “Chị từng học cái này sao?”

“Đúng vậy, trong ngành của chúng tôi, những chứng chỉ kỹ năng cơ bản đều phải thi qua.” Chị Chương lấy quần áo của cô, nói, “Ở đây đông người, cô lên tầng hai nghỉ đi.”

Diệp Thanh Lan khẽ đáp.



Chu Biệt Hạc đang ở gara nhận điện thoại của công ty, nên chậm mấy phút mới lên.

Bước vào phòng ngủ chính, anh liền thấy bóng dáng ấy đang ngẩn ngơ. Cô mặc áo len cashmere màu nhạt, chân váy dài màu xám, đôi bốt ngắn màu sẫm, dáng người vẫn mảnh mai xinh đẹp.

Ai mà ngờ được cô đã mang đứa con của họ.

Anh đi tới gần.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của người đàn ông, Diệp Thanh Lan quay đầu, tựa vào lòng Chu Biệt Hạc, anh cúi xuống, khẽ nhéo nhéo gương mặt cô.

Trước đây hình như anh không có thói quen này, bỗng trở nên thích nhéo.

Diệp Thanh Lan hỏi: “Ảnh cưới có phải không thể chụp nữa không, hay tranh thủ bây giờ chụp cho xong?”

“Không thể chụp.” Chu Biệt Hạc nói, “Quá tốn sức, cơ thể em không chịu được.”

Trong Diệp Thanh Lan thoáng vụt qua một nỗi buồn nhạt nhòa.

Chu Biệt Hạc ôm cô đi ra ngoài: “Váy cưới đã mua rồi, đợi em hồi phục xong, chúng ta ra nước ngoài chụp, em muốn đi đâu cũng được.”

“Nhưng mà.” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, “Sau khi sinh con xong em có bị xấu đi không, đến lúc đó sẽ không còn đẹp nữa.”

“Không đâu, em mãi mãi là xinh đẹp nhất.”

Chu Biệt Hạc dẫn Diệp Thanh Lan ra khỏi phòng thay đồ, để cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng ngủ.

Chu Biệt Hạc quỳ một gối trước mặt cô, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nhạt mà dịu dàng nói: “Thanh Lan, đứa bé này đến thật bất ngờ, quả thực là anh không đúng, anh biết trong lòng em có lo lắng, có sợ hãi, anh sẽ luôn ở bên em.”

Diệp Thanh Lan nhìn anh, những nếp nhăn trong lòng khẽ được vuốt phẳng.

Cô nghiêng người, ôm lấy anh, chôn mặt vào hõm cổ anh tìm chút cảm giác an toàn.

“Chu Biệt Hạc.”

“Ừm?”

Cô lo lắng: “Em thật sự sẽ không bị xấu đi chứ?”

Chu Biệt Hạc khẽ bật cười, nghiêng mặt hôn nhẹ lên d** tai cô: “Sẽ không đâu, anh sẽ mời chuyên gia chăm sóc và bác sĩ giỏi nhất ở bên cạnh em, chị Chương khi chuẩn bị ba bữa ăn cũng sẽ tham khảo ý kiến chuyên gia dinh dưỡng, em sẽ xinh đẹp như trước.”

“Vậy…” Trong lòng Diệp Thanh Lan bỗng ổn định hơn một chút, cơ thể hơi ngả về sau, nhìn Chu Biệt Hạc mỉm cười, “Chúng ta cùng đón chào nó.”

Trong mắt cô chất chứa nét dịu dàng vô thức, những tia sáng nhỏ li ti làm người ta rung động.

Trái cổ Chu Biệt Hạc khẽ chuyển động, anh nắm tay cô, in một nụ hôn lên trán: “Được.”


Sau ngày đầu tiên hỗn loạn, Diệp Thanh Lan dần dần chấp nhận chuyện mình đang mang thai.

Những lo lắng, bâng khuâng, cùng những cảm xúc tinh tế của cô do sự dao động của hormone thai kỳ gây ra, sau khi cuộc sống trở lại quỹ đạo bình thường, dần dần tan biến.

Trong tay vẫn còn công việc, sự bận rộn sẽ khiến người ta quên đi những lo lắng ấy.

Chu Biệt Hạc điều thầy Bách đến để đưa đón cô đi làm và tan làm, suy cho cùng đó là tài xế anh đã dùng nhiều năm, nhất thời thuê người mới thì không thuận tiện.

Điều rắc rối duy nhất là cô không thể tùy tiện ăn ngoài như trước, bữa trưa thường do chị Chương nấu sẵn rồi mang đến công ty.

Cà phê cũng không thể uống tùy tiện, cần phải dùng với lượng thích hợp.

Những hạn chế đủ kiểu ấy khiến Diệp Thanh Lan cảm thấy mình đang sống một kiểu cuộc sống quá mức lành mạnh.

Tạm thời trong công ty chưa ai biết cô mang thai, Diệp Thanh Lan chỉ nói với Giang Thư Loan, cường độ công việc của cô giảm hẳn, cho dù không nói thì Giang Thư Loan sớm muộn cũng sẽ nhận ra.

Giang Thư Loan vẫn đang pha loại trà mới nhận được cho cô, nghe vậy liền rút lại cốc vừa đẩy tới trước mặt: “Sao không nói sớm, có cần cho em nghỉ phép không?”

Diệp Thanh Lan rất muốn nếm thử cốc trà đó: “Một chút thôi, có thể uống mà.”

Giang Thư Loan bán tín bán nghi: “Thật sự có thể uống?”

“Có thể.”

Cô chỉ nhấp hai ngụm nhỏ rồi nói chuyện chính với Giang Thư Loan: “Chế độ nghỉ thai sản công ty quy định là 158 ngày, em sẽ nghỉ muộn một chút, tạm thời anh đừng nói với ai, em không muốn bị đối xử đặc biệt.”

Giang Thư Loan: “Quy định là quy định, anh sẽ cho em thêm hai tháng.”

Diệp Thanh Lan bật cười: “Sao bỗng dưng hào phóng thế, không quen lắm.”

Giang Thư Loan liếc cô một cái: “Không nói cho người khác thì em phải tự cẩn thận, mấy dự án trong tay…”

“Em sẽ tiếp tục làm.” Cô kịp thời chặn lời anh ấy, “Không ảnh hưởng gì đâu, sếp, sức khỏe em hiện giờ không có vấn đề.”

Giang Thư Loan khựng lại một chút rồi nói:

“Được thôi.”

Anh ấy và Diệp Thanh Lan quen biết đã nhiều năm, lại là cộng sự cùng khởi nghiệp, anh ấy không muốn cô xảy ra trục trặc gì vào lúc này.

Hôm sau, nhân viên của Đế Thính bỗng nhận ra Giang tổng vốn keo kiệt bỗng trở nên hào phóng, toàn bộ ghế cứng trong phòng trà đều được lắp thêm đệm mềm, thậm chí máy lọc nước cũng được thay bằng loại ngoại nhập cao cấp hơn.

Còn về phía Hướng Vân Khanh và Trần Tố thì hoàn toàn chẳng thể giấu nổi, Hướng Vân Tấn sau khi biết chuyện ở bệnh viện liền quay đầu báo ngay cho chị gái mình.

Các bậc trưởng bối đương nhiên đều vui mừng, đủ loại lời dặn dò, thuốc bổ ùn ùn kéo đến.

Diệp Thanh Lan dần dần quen với nhịp sống mới. Chiều thứ Sáu, tan làm về nhà, trong đầu cô vẫn lẩm nhẩm chuyện công việc, định làm thêm một lúc.

Chỉ cần không thức quá khuya thì cũng không sao.

Cô ở trong thư phòng hai tiếng, xử lý xong những việc vẫn canh cánh trong lòng, thở phào một hơi rồi đi tắm.

Trong phòng tắm, toàn bộ đồ dùng rửa mặt đều đã đổi sang loại chuyên dụng cho thai kỳ, son môi và mỹ phẩm cũng vậy. Sữa tắm thoang thoảng hương dừa nhè nhẹ, Diệp Thanh Lan tắm xong, sấy tóc một lúc, vừa bước ra thì phát hiện Chu Biệt Hạc cũng đã về.

Cuối tháng Mười Một, biệt thự đã bật hệ thống điều hoà giữ nhiệt, không khí ấm áp, lan toả một mùi hương nhàn nhạt, an toàn.

Chu Biệt Hạc vừa về, đang đứng trước tủ đầu giường lấy đồng hồ và cà vạt.

Anh ngoảnh đầu lại thấy cô, vẫy tay: “Lan Lan, lại đây uống thuốc.”

“Thuốc” anh nói là axit folic và mấy loại vitamin bổ sung, từ ngày xác nhận mang thai cô đã bắt đầu uống, cô hơi thiếu máu, cần bổ sung nhiều nguyên tố.

Cô bước tới, trong nắp lọ có năm sáu viên thuốc, đỏ đỏ trắng trắng.

Chu Biệt Hạc bưng một cốc nước ấm.

Diệp Thanh Lan lần lượt nuốt hết từng viên, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng mắc bệnh nặng, cộng lại số thuốc đã uống còn không bằng tuần này.

Chu Biệt Hạc khẽ chạm vào giọt nước ở khóe môi cô, vô cớ bật cười khẽ.

Trong tiếng cười ấy ẩn chứa ý anh thấy cô thật ngoan ngoãn, Diệp Thanh Lan đặt cốc xuống, tháo khuy tay áo của anh: “Anh có thể đừng coi em như một đứa trẻ không biết tự chăm sóc cho bản thân được không?”

Chu Biệt Hạc thuận thế cởi áo vest, ngón tay nâng cằm cô, lòng bàn tay vòng qua eo rồi đặt lên bụng dưới: “Ở đây chẳng phải đang có một đứa trẻ sao?”

Bên ngoài váy ngủ Diệp Thanh Lan khoác thêm áo lông dài, cơ thể rất ấm, nhưng vẫn không ấm bằng bàn tay anh, cô khẽ nâng mi, chạm vào ánh mắt anh, hơi thở khựng lại.

Ánh mắt Chu Biệt Hạc u tĩnh, hôn xuống, đỡ lấy eo cô, bế người đặt lên sofa.

Lực trong tay anh rất nhẹ, nhưng nụ hôn lại rất sâu, môi răng quấn quýt một lúc rồi hơi lùi ra, ngửi mùi tóc cô, giọng hơi khàn: “Em đã uống gì thế?”

“Không có…” Cô điều chỉnh hơi thở nói, “Kem đánh răng em mới mua, cũng là vị dừa.”

Chẳng trách, hương ấm thoang thoảng.

Chu Biệt Hạc cúi đầu, ánh mắt hơi trầm, không biết có phải do tâm lý hay không, người trong ngực dường như ôm lên còn mềm hơn trước.

Anh hôn lên má cô, rồi chuyển sang môi, lại nếm thử hương vị kem đánh răng mới ấy.

Diệp Thanh Lan đáp lại anh, nhắm mắt, bị anh hôn đến tim đập hơi nhanh, ngồi trong lòng anh, ngón tay cài lên cúc áo sơ mi của anh.

Vốn chỉ định nhẹ nhàng thân mật một chút rồi thôi, nhưng dần dần không dừng lại được, d*c v*ng bừng lên. Cô vừa tắm xong, chưa mặc áo ngực, anh cách lớp vải khẽ nắm bóp, phần bụng ngón tay hơi chai nhẹ làm cơ thể cô tê dại ngưa ngứa.

Vai Diệp Thanh Lan hơi căng, giọng mang chút ướt át nhắc nhở: “Ba tháng đầu không được…”

“Anh biết.” Chu Biệt Hạc không tiến thêm bước nào, chỉ ôm cô, thở chậm và sâu.

Cuối cùng, anh kề trán hôn lên môi cô một cái, véo nhẹ má: “Anh đi tắm đây.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 56: “Anh sẽ luôn ở bên em.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...