Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 57: Sợi dây đỏ mà Nguyệt lão đã buộc.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Diệp Thanh Lan thấy miệng hơi khô, uống nốt phần nước còn lại, rồi lên giường, dựa vào gối, nghịch điện thoại đợi Chu Biệt Hạc.
Trước tiên cô xem phản hồi trong nhóm công việc, sắp xếp lại các vấn đề, sau đó thoát ra ngoài, trả lời tin nhắn của Trần Tố, bảo với bà ấy rằng mình vẫn ổn.
Trần Tố trả lời rất nhanh:Muộn thế này đừng xem điện thoại nữa, nghỉ sớm đi.
Diệp Thanh Lan trả lời một câu “Vâng”.
Khi Chu Biệt Hạc tắm xong đi ra, Diệp Thanh Lan vẫn đang xem điện thoại.
Chiếc váy ngủ cổ chữ V của cô viền một vòng ren, xương quai xanh lộ rõ, làn da dưới ánh đèn tường hiện ra màu trắng ngà ấm.
Anh lật chăn, ánh mắt liếc thấy khung trò chuyện trên màn hình cô, bên trên ghi chú hai chữ Quảng Dụ.
“Đang nói gì vậy?”
Bóng đổ xuống, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, tiện tay tắt điện thoại: “Quảng Dụ hỏi tìm em hỏi về mấy loại thực phẩm bổ sung người già có thể dùng, em giới thiệu cho anh ta loại ông nội thường dùng.”
“Dạo trước khi ở Quảng Châu, anh ta đã mời em ăn cơm.”
Chu Biệt Hạc vươn tay kéo cô vào trong ngực, giữ lấy chiếc cằm thon mảnh của cô, chặn môi cô lại.
“Ưm…”
Hương thơm lạnh mát mang hơi thở nam tính bao trùm Diệp Thanh Lan, cô nằm trong vòng tay Chu Biệt Hạc, hơi thở rối loạn, khẽ cười: “Sao anh cứ hay ghen với Quảng Dụ thế.”
Chu Biệt Hạc hơi rời môi ra: “Sao anh ta cứ bám lấy em vậy?”
Lại còn những lúc anh không ở bên.
Diệp Thanh Lan đặt tay lên eo anh, ngẩng đầu trong vòng tay anh: “Không có, chỉ gặp một lần thôi, là anh ta mời em ăn cơm.”
“Hôm nào?”
Cô khựng lại một chút: “Hôm Tiểu Phảng gọi điện cho em.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt liền bị Chu Biệt Hạc khẽ véo.
Anh cúi người, ôm cô nằm xuống, như cười như không: “Vậy nên em không chịu nói chuyện với anh, lại đi ăn cơm với anh ta?”
“Hôm ấy tâm trạng không tốt.” Diệp Thanh Lan ôm lấy vòng eo của anh, ngáp một cái, “Nên cũng không có khẩu vị, hầu như chẳng ăn gì.”
Cô lại theo thói quen dựa vào anh, rúc vào trong lòng. Chu Biệt Hạc kéo chăn lông ngỗng, đắp lên vai Diệp Thanh Lan, thấy cô vừa nói vừa khép mí mắt, bèn khẽ chạm môi lên mí mắt cô: “Sao tâm trạng lại không tốt?”
Giọng Diệp Thanh Lan yếu dần, như lời mơ màng vô thức: “Vì nhớ anh…”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Thanh Lan đã không nhớ mình buồn ngủ, vừa ngáp vừa nói gì trước khi ngủ.
Hôm nay là thứ Bảy, ăn sáng xong, cô đến trà trang thăm Diệp Bỉnh Sơn.
Chu Biệt Hạc phải đến công ty một chuyến, bảo thầy Bách đưa cô qua đó, buổi tối anh sẽ tới đón.
Đông sắp về, trước cổng trà trang, lá ngô đồng đã rụng sạch, chỉ còn những cành cây to khỏe đứng sừng sững, như vị thần hộ mệnh trầm mặc.
Bước qua bậc cửa, một luồng gió xuyên phòng lạnh buốt ập tới.
Trong sân, bác Nguyên đang nhặt lá ngân hạnh, thấy Diệp Thanh Lan đến, ông vội bỏ xuống: “Mau vào đi, sao đến mà cũng không báo trước một tiếng.”
“Quên mất ạ.” Diệp Thanh Lan khẽ cười, “Ông nội đâu ạ?”
“Đang uống trà trong phòng.”
Bác Nguyên nhìn Diệp Thanh Lan đầy cảm khái, ông đã nhìn cô từ một đứa bé tí xíu lớn lên thành cô gái duyên dáng, thoắt cái hơn hai mươi năm trôi qua, cô bé ngày nào giờ đã làm mẹ rồi.
Khi nghe tin, ông và Diệp Bỉnh Sơn không biết đã vui mừng đến nhường nào.
Cả đời Diệp Bỉnh Sơn hiển hách, điều ông vướng bận nhất chính là đứa cháu gái duy nhất, giờ cuối cùng ông cũng có thể yên lòng.
Bác Nguyên đi trước, vén tấm rèm chắn gió nặng nề, cười nói: “Ba mẹ cháu hôm kia có ghé, bảo là cháu khám ra có thai, mấy ngày nay lão gia tử vui đến mức khẩu vị cũng tốt hẳn.”
Bên ngoài tuy có gió, nhưng Diệp Thanh Lan vừa bước vào phòng liền toát mồ hôi.
Diệp Bỉnh Sơn tuổi cao, sợ lạnh, trong phòng sưởi mở rất lớn, ông đang đứng trước bàn lật xem một cuốn sách cổ, bên dưới chặn bằng miếng chặn giấy ngọc trắng, đè lên bức thư pháp viết dở.
Nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, chữ của Diệp Thanh Lan là do Diệp Bỉnh Sơn cầm tay chỉ dạy, chỉ có điều sức cô không đủ, không đạt được hiệu quả “lực xuyên giấy”, chỉ có thể viết nhẹ nhàng như trúc xanh.
“Ông nội.”
Diệp Bỉnh Sơn đặt tay giữ cuốn sách, nhìn Diệp Thanh Lan: “Sao giờ này lại đến, ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn sáng rồi, đến đây ăn trưa với ông.” Diệp Thanh Lan bước tới, tò mò hỏi, “Ông đang viết gì vậy?”
Trên tờ tuyên chỉ là mấy dòng chữ, đó là bài Giang Thành Tử của Tô Thức, một tác phẩm điếu vong.
Bước chân Diệp Thanh Lan khựng lại, cô biết ông lại đang nhớ bà nội.
Từ sau khi bà mất, sức khỏe Diệp Bỉnh Sơn mỗi ngày một kém, sống nương tựa nhau mấy chục năm, sự ra đi của vợ như xé đi một mảnh tim ông.
Diệp Bỉnh Sơn cất bức thư pháp kia, khẽ ho một tiếng, rồi dịu dàng nói: “Thanh Lan, ông nội có thứ này muốn cho cháu xem.”
“Gì vậy ạ?”
Diệp Bỉnh Sơn lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp gấm.
Mở ra, bên trong là một chiếc trường mệnh tỏa bằng bạch ngọc.
Chất ngọc như mỡ cừu, trắng thuần trong suốt, mặt trước khắc hình Thọ tinh dẫn tiểu đồng, nai con, dơi, hạc tiên đang bay lượn giữa mây, mặt sau khắc những lời chúc phúc cát tường.
Diệp Thanh Lan vốn cũng có một chiếc như thế, khi nhỏ được bà nội tặng, chất liệu và đường khắc đều rất giống.
Cô chỉ liếc qua liền biết, e rằng đây chính là món bà để lại cho đứa bé tương lai của cô.
Quả nhiên, Diệp Bỉnh Sơn nói: “Hai miếng ngọc này vốn là một đôi, bà nội cháu có được khi còn trẻ. Khi cháu ra đời, bà đem một khối làm thành trường mệnh tỏa, về sau… khối còn lại cũng được làm, vốn định để dành cho cháu.”
Diệp Thanh Lan nhận lấy, không kìm được hàng mi khẽ ướt.
Diệp Bỉnh Sơn nhìn cô với ánh mắt hiền từ, vỗ vỗ tay cô: “Thanh Lan, ông không biết mình có còn sống để thấy đứa bé của cháu không, nên chiếc trường mệnh tỏa này, ông giao cho cháu trước. Về sau…”
“Ông nội!” Diệp Thanh Lan cắt ngang lời ông, giọng vừa giận vừa nghẹn, “Không được nói mấy lời như thế, cháu không nhận đâu, phải đợi ông tự tay đeo cho nó.”
“Được, được.” Diệp Bỉnh Sơn bất lực khẽ ho rồi cười, “Biệt Hạc đâu, sao không đến cùng cháu?”
“Anh ấy đến công ty rồi, chiều sẽ qua.”
Diệp Bỉnh Sơn đóng hộp gấm lại, giao cho bác Nguyên, ra hiệu để ông ấy đặt vào xe của Diệp Thanh Lan. Đợi đến khi trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu, ông ngồi xuống, hỏi Diệp Thanh Lan: “Trước đây một thời gian, hai đứa xảy ra mâu thuẫn gì à?”
“....”
Diệp Thanh Lan hơi khựng lại: “Sao ông biết?”
Diệp Bỉnh Sơn vừa nhìn nét mặt ấy liền biết mình đoán đúng, ông bật cười: “Bữa tiệc mừng cậu ấy nhậm chức chủ tịch, sao cháu không đến, cháu tưởng truyền thông không đưa tin thì người ngoài đều mù cả à?”
“....”
Quả đúng là người có tuổi đều trở thành “lão tinh” cả, Diệp Bỉnh Sơn tuy sống trong núi, nhưng người đến nhờ vả, qua lại tìm ông làm việc thì không ít, tin tức đương nhiên rất thông thạo.
Diệp Thanh Lan nhấp một ngụm nước lọc.
Cô không muốn nói, những chuyện tình cảm nam nữ, thật khó mà đem ra trước mặt bậc trưởng bối.
Diệp Bỉnh Sơn cũng không có ý hỏi cho ra lẽ, ông khẽ ho một tiếng, nói với giọng vừa nghiêm vừa hiền: “Thanh Lan, vợ chồng thì khó tránh khỏi đôi lúc va chạm, xích mích. Mọi việc cháu phải đứng ở góc độ của đối phương mà nghĩ, đừng quá chấp nhất, hãy trò chuyện với cậu ấy.”
Diệp Thanh Lan “Vâng” một tiếng, thấp giọng: “Cháu biết rồi.”
Diệp Bỉnh Sơn nhìn cháu gái, trong lòng đầy cảm khái, đây chính là dòng máu giống vợ ông nhất. Nhìn bề ngoài có vẻ hiền hòa, nhưng một khi đã bướng bỉnh thì chẳng ai khuyên nổi.
Ông chống gậy, chậm rãi bước đến giá sách phía sau, lục lọi một hồi, lấy ra một túi giấy da bò kẹp giữa đống sách dày được cất giữ bấy lâu.
Ông đặt nó trước mặt Diệp Thanh Lan.
Diệp Thanh Lan hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”
Diệp Bỉnh Sơn nhấp một ngụm trà: “Thanh Lan, cháu không thấy tò mò, tại sao ông lại đồng ý để cháu vội vàng kết hôn với Chu Biệt Hạc sao.”
Diệp Thanh Lan quả thật từng thắc mắc, nhưng chỉ thoáng qua thôi, cô luôn cho rằng Diệp Bỉnh Sơn tin tưởng nhân phẩm của Chu Biệt Hạc, yên tâm về nhà họ Chu.
“Đó là bởi vì cậu ấy đã đích thân hứa với ông, nếu một khi hôn nhân của hai đứa xảy ra biến cố, một nửa tài sản đứng tên riêng của cậu ấy sẽ chia cho cháu.”
Giọng nói chậm rãi của Diệp Bỉnh Sơn như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến Diệp Thanh Lan giật bắn, ngẩng phắt đầu lên: “Sao cháu lại không biết gì cả?”
“Cháu không biết là vì thỏa thuận trước hôn nhân của hai đứa chỉ là bề ngoài, nhằm đảm bảo tài sản của mỗi người tương đối độc lập.” Ngón tay già nua của Diệp Bỉnh Sơn khẽ gõ vào góc tập hồ sơ, “Đây là bản thỏa thuận cậu ấy ký riêng với ông.”
Diệp Bỉnh Sơn đến giờ vẫn còn nhớ, đêm xuân lạnh giá hôm ấy.
Khi đó, ông cũng đang cân nhắc về hôn sự của Diệp Thanh Lan, những người mà Trần Tố và Diệp Lăng Phong từng giới thiệu, ông chẳng vừa ý ai.
Trong giới hào môn dễ sinh ra con cháu ăn chơi trác táng, mà nhà họ Diệp cũng chẳng phải hạng phải lo bữa no bữa đói, nếu không có người thích hợp, cháu gái ông thà đừng kết hôn còn hơn, nhận nuôi một đứa nhỏ trong họ để về sau phụng dưỡng lúc cuối đời.
Khi ông đang do dự, người nhà họ Chu đến thăm hỏi.
Một người đàn ông trẻ tuổi, khí chất thanh nhã mà trầm ổn bước vào, trong khoảnh khắc, Diệp Bỉnh Sơn thoáng nhìn thấy ở anh dáng phong lưu của vị lão gia họ Chu thuở trai trẻ.
Ông nheo mắt, trong lòng đã có tính toán, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, hỏi vì sao anh muốn kết thân với nhà họ Diệp.
Lúc ấy, Chu Biệt Hạc cúi mắt khẽ vuốt thành tách trà, suy nghĩ một thoáng, rồi ngẩng đầu khẽ cười: “Nếu cháu nói, thuở trẻ cháu từng gặp Thanh Lan vài lần, cháu đã rung động với cô ấy, ông tin không?”
Diệp Bỉnh Sơn tất nhiên không nói gì, ông đã lớn tuổi, còn đâu tin vào những lời “tâm thành” bằng miệng.
Chu Biệt Hạc cũng hiểu rằng một câu “thích” mơ hồ, hão huyền quá nhẹ, chẳng có ý nghĩa gì, anh vốn cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó, nên đã đưa ra lợi ích thực tế, hứa rằng nếu sau này hôn nhân có biến cố, một nửa toàn bộ tài sản cá nhân đứng tên của anh sẽ chuyển cho Diệp Thanh Lan.
Đóng dấu, thông qua công chứng của luật sư, thỏa thuận có hiệu lực.
Bác Nguyên gõ cửa báo xe của Thanh Lan đã tới chân núi.
Để tránh lần gặp đầu tiên trở nên quá vội vàng, Chu Biệt Hạc và Hướng Vân Khanh liền tạm biệt Diệp Bỉnh Sơn.
Trong đêm xuân làn gió nhẹ thổi qua, xe của hai người lướt ngang nhau dưới tán cây long não, như sợi dây đỏ vô hình mà Nguyệt lão buộc từ trước.
Diệp Bỉnh Sơn ở trong nhà ngẫm nghĩ một hồi rồi lại pha thêm một bình trà.
Hơi nóng lan tỏa, làm gương mặt ông trở nên mờ ảo.
Hơi nước từ tách trà trong tay Diệp Thanh Lan dần tan biến.
Cô nghe ông kể về câu chuyện mà trước nay cô hoàn toàn không hề biết, trong đầu trống rỗng.
Thể trạng của Diệp Bỉnh Sơn không đủ để ông nói một hơi hết tất cả, ông chậm rãi kể xong, rồi cầm tách trà, nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng.
Vốn dĩ, ông định giao bản thỏa thuận này cho Diệp Thanh Lan trước khi mình qua đời.
Người làm ông, làm bà nào lại mong cuộc hôn nhân của thế hệ trẻ gặp vấn đề chứ, tất nhiên đều hy vọng họ sống hòa thuận cả đời, đừng có biến cố gì.
Nhưng vừa nãy nhìn khuôn mặt cháu gái cúi xuống, không muốn tâm sự với ông, Diệp Bỉnh Sơn bỗng nhận ra rằng cô thực sự đã có một gia đình riêng, có một người yêu thương thân thiết.
Giữa họ, ông — một người ông, giờ cũng đã trở thành người ngoài.
“Thanh Lan,” Diệp Bỉnh Sơn nói một cách dịu dàng, “Bản thỏa thuận này, ông trả lại cho cháu. Chuyện giữa cháu và Chu Biệt Hạc, cháu tự quyết định.”
–
Trời dần tối, sau khi kết thúc cuộc họp, Chu Biệt Hạc bước vào trà trang trong ánh chiều tà còn sót lại để đón người.
Xe dừng ngoài sân, dưới hiên treo hai chiếc đèn lồng, anh đẩy cửa bước vào, trong ánh sáng nhấp nháy nhìn thấy Diệp Thanh Lan đang ngồi trong sân.
Cô ngồi quanh một lò sưởi ngoài trời, trên lò có một ấm sữa đang giữ ấm, hạt dẻ nướng tỏa hương ấm áp, ánh lửa nhảy múa, phản chiếu lên khuôn mặt vừa thanh khiết vừa dịu dàng của cô.
Cô quấn tấm choàng, phía sau là những dãy núi nối tiếp, trong mùa đông trơ trọi và vắng lặng.
Điềm Đậu sợ lạnh, cuộn tròn trong lòng cô, líu lo ríu rít.
Diệp Thanh Lan thẫn thờ, tay lúc có lúc không v**t v* những chiếc lông vũ sặc sỡ của con vẹt.
Từ sáng tới giờ, trong đầu cô vẫn liên tục hồi tưởng lại lời nói của Diệp Bỉnh Sơn.
Chu Biệt Hạc nói rằng họ từng có vài lần gặp nhau.
Anh nói, anh từng rung động với cô.
Nhưng là khi nào, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Chiếc diều năm ấy, rốt cuộc là thả cho ai?
Những sợi dây mơ hồ của ký ức nối lại với nhau, Diệp Thanh Lan không dám vội đưa ra kết luận, sợ rằng mình quá tự tưởng tượng, sợ rằng tất cả chỉ là hư vô.
Khi Diệp Thanh Lan đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên trên vai nặng xuống, một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm quen thuộc ôm trọn cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bờ vai rộng của anh, đón ánh trăng vừa lên chưa tròn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chu Biệt Hạc vuốt nhẹ sống mũi cô, “Chìm trong suy nghĩ thế này, ngày cả anh tới mà còn chẳng hay.”
“Không nghĩ gì cả.” Cô kéo nhẹ cánh tay anh.
Chu Biệt Hạc theo lực kéo của cô ngồi xuống cạnh cô, lò sưởi tỏa hơi ấm, anh nắm tay cô, da tay ấm áp, chỉ có vai và lưng bị gió núi thổi hơi lạnh.
Anh chỉnh lại chiếc áo khoác quàng quanh cô.
Diệp Thanh Lan cứ ngửa mặt nhìn anh, bỗng dưng đưa tay lên.
Cô chủ động ôm anh, Chu Biệt Hạc mỉm cười, đưa tay kéo cô vào lòng.
Trên người cô còn vương mùi hạt dẻ nướng ấm áp, cô áp mặt vào cổ anh, thấp giọng hỏi: “Em có làm anh lo lắng nữa không?”
Chu Biệt Hạc đặt lòng bàn tay lên lưng cô: “Trời lạnh, ngồi ngoài thì mặc áo khoác vào.”
“Ừ.”
Anh cúi xuống, nhận thấy giọng cô có chút nặng nề: “Sao vậy?”
Diệp Thanh Lan bỗng ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mang theo một thoảng hương, rồi lại nép vào lòng anh.
Chu Biệt Hạc còn chưa kịp phản ứng, nhịp tim dồn dập, anh cúi xuống, hơi thở áp vào gò má mềm mại của cô, cười khẽ: “Lan Lan, em làm chuyện gì có lỗi với anh à?”
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính