Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 55: “Anh yêu em.”
Đêm tối sâu lắng, xe dừng trước cổng Bệnh viện Số Một.
Khoa Quốc tế của phòng cấp cứu ban đêm vốn luôn vắng người, đột nhiên có một bệnh nhân rất quan trọng đến, các y tá trực ca đều bận rộn hẳn lên.
Khi được bế xuống xe, Diệp Thanh Lan đã khôi phục được chút ý thức, cô nằm trên giường bệnh, khó thở, tầm nhìn mơ hồ, từng đợt tối sầm ập đến.
Khi ngất, cô vẫn còn chút ý thức, tay chân bủn rủn, lồng ngực căng thắt, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo Chu Biệt Hạc.
“Người nhà hãy ra ngoài trước, chúng tôi cần làm kiểm tra…”
“Chu tiên sinh, mời ngài ra ngoài trước…”
“Bác sĩ Trạch đâu? Mời bác sĩ Trạch qua đây.”
Bước chân của các y tá dồn dập, bận rộn quanh Diệp Thanh Lan, lắp ống dẫn oxy, đo nhịp tim và huyết áp, lấy máu làm xét nghiệm.
Diệp Thanh Lan không còn chút sức lực để cử động, chỉ có thể nằm yên, bóng người hỗn loạn và âm thanh ồn ào xung quanh liên tục thay đổi trước mắt, làm cô choáng váng, mí mắt nặng trĩu, không cách nào khống chế, lại một lần nữa khép lại.
Nửa tiếng sau, các kiểm tra cơ bản hoàn tất, bác sĩ Trạch cầm tờ phiếu xét nghiệm bước đến cửa phòng bệnh.
“Viện trưởng, ngài cũng ở đây.”
Buổi tối Hướng Vân Tấn có một ca phẫu thuật, vừa làm xong định tan ca thì ở cửa bãi xe nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, bèn quay lại.
Ông còn tưởng là Chu Biệt Hạc lại bệnh rồi mà giấu mình, nào ngờ lại là Diệp Thanh Lan.
Bác sĩ Trạch đã ngoài bốn mươi, đeo một cặp kính gọng đen, tướng mạo hiền hòa, lúc cười nơi khóe mắt có những nếp nhăn mảnh, trong khoa sản, bà có thâm niên rất sâu.
Thấy bà ấy đến, mí mắt Hướng Vân Tấn khẽ giật: “Lão Trạch, sao bà lại qua đây?”
“Đương nhiên là tới gặp người nhà bệnh nhân.” Bác sĩ Trạch đẩy gọng kính, đưa tờ phiếu xét nghiệm cho Chu Biệt Hạc, “Bệnh nhân đang mang thai chưa đủ bảy tuần, đúng lúc tâm lý và sinh lý đều mong manh nhất, không nên để cô ấy chịu dao động cảm xúc quá lớn, phải giữ cho tinh thần và cơ thể vui vẻ.”
Chu Biệt Hạc đứng ở cửa phòng bệnh, nghe thấy hai chữ “mang thai”, bàn tay đang nhận tờ phiếu xét nghiệm khựng lại giữa không trung.
Hướng Vân Tấn để tay ra sau lưng, trên gương mặt nho nhã hiện lên nét vui mừng như đã nằm trong dự liệu, lúc nhìn thấy bác sĩ Trạch, ông đã đoán tám chín phần là đúng.
Chưa đến bảy tuần, tức là hơn một tháng, vợ chồng họ vậy mà lại lơ là đến mức này, đợi đến khi con bé ngất phải vào viện mới biết.
Hướng Vân Tấn không vui liếc nhìn người cháu trai của mình.
“Ngài nói sao?” Cổ họng Chu Biệt Hạc căng thắt, chậm rãi hỏi lại một lần nữa.
Bác sĩ Trạch dịu dàng nói: “Chúc mừng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì vợ cậu đã mang thai khoảng sáu tuần rồi.”
Trên phiếu xét nghiệm, từng dòng số liệu đều chỉ về cùng một kết quả cuối cùng ấy.
Bác sĩ Trạch tiếp tục nói: “Nhìn vào kết quả xét nghiệm máu hiện tại, các chỉ số của bệnh nhân đều hơi thấp, có chút thiếu máu và hạ đường huyết nhẹ, cộng thêm dao động cảm xúc, nên mới ngất xỉu. Đợi cô ấy truyền dịch xong tỉnh lại, tôi sẽ cho cô ấy làm thêm một cuộc kiểm tra toàn diện để xem tình hình.”
Hướng Vân Tấn tiếp lời: “Vậy phiền bà quan tâm đến Thanh Lan nhiều một chút.”
“Đó là việc nên làm.”
Khi Chu Biệt Hạc lần nữa bước vào phòng bệnh, Diệp Thanh Lan đã ngủ rồi.
Cô nằm trên giường bệnh, cánh tay trắng mảnh buộc đầy thiết bị đo đạc và ống truyền dịch, gương mặt tái nhợt, mái tóc đen xõa trên ga giường bệnh viện, cả người yếu ớt.
Anh ngồi xuống cạnh giường, lòng bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô.
Một tia ấm mềm mại.
Chu Biệt Hạc nhắm mắt, trán khẽ tựa lên tay cô, nặng nề thở ra một hơi.
Giây trước còn đang yên lành nói chuyện, giây sau người đã mềm nhũn trong lòng anh, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh.
Trong lòng còn sót lại nỗi sợ.
Thì ra anh cũng có những điều không dám đối diện.
–
Diệp Thanh Lan ngủ mê suốt một đêm, khi tự nhiên mở mắt, cô nhìn thấy trần nhà và tường màu trắng tinh, trong lòng có chút ngỡ ngàng.
Cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, ký ức của cô dừng lại ở khoảnh khắc đang nói chuyện với Chu Biệt Hạc thì đột nhiên cảm thấy khó thở, tiếp đó là những hình ảnh hỗn loạn trong phòng cấp cứu.
Nghỉ ngơi cả đêm, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô tháo ống thở ra, nhìn thấy trên tay còn vết tiêm truyền dịch.
Diệp Thanh Lan chống người định ngồi dậy, chạm phải thân hình rắn chắc của người đàn ông bên cạnh.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Biệt Hạc đang ngồi bên giường. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đen của ngày hôm qua, vẻ trầm ổn quý phái, không nằm xuống mà tựa nghiêng người vào tường, cánh tay đặt bên cạnh cô, lặng lẽ khoanh thành một vòng hờ bảo vệ cô trong lòng.
Cô khẽ động đậy cơ thể.
Chu Biệt Hạc ngủ rất nông, vừa cảm nhận được động tĩnh liền mở mắt, cúi đầu, chạm vào ánh mắt của Diệp Thanh Lan vừa tỉnh dậy, đôi mắt cô trong suốt sáng ngời, nhưng sắc môi vẫn tái nhợt, chẳng có chút máu.
Chu Biệt Hạc cúi người xuống, ôm lấy cô, vùi mặt vào mái tóc đen, hơi thở nặng nề.
Lực ôm của anh hơi siết lại, mang theo một loại cảm xúc mà Diệp Thanh Lan không thể hiểu, cằm cô bị buộc phải ngẩng lên tựa vào vai anh, cô khẽ mở miệng: “Anh sao vậy…”
Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, đôi môi khô khốc khẽ chạm vào má cô, giọng khàn khàn: “Muốn uống nước không?”
Diệp Thanh Lan ngủ một đêm, cổ họng rất khô, khẽ gật đầu.
Chu Biệt Hạc buông cô ra, đứng dậy đi rót một cốc nước ấm.
Diệp Thanh Lan ôm cốc, uống một hơi hết sạch.
Tình trạng của cô khá hơn hôm qua một chút, làn da trong trẻo, tuy sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng không đến mức trông như giây tiếp theo sẽ ngất đi.
Chu Biệt Hạc vén mấy sợi tóc bên má cô, giọng nói đã khôi phục sự ấm áp: “Em rửa mặt đi, anh đã bảo chị Chương mang bữa sáng tới, chị ấy sắp tới rồi.”
“Được.” Một cốc nước xuống bụng, cảm giác đói cũng theo đó mà trỗi dậy.
Diệp Thanh Lan vén chăn, xỏ giày xuống giường. Trong phòng rửa mặt có sẵn một bộ đồ vệ sinh mới tinh, rõ ràng không phải đồ của bệnh viện, mà là Chu Biệt Hạc sai người mang đến. Cô cúi đầu đánh răng, điều chỉnh nước về chế độ ấm, lúc rửa mặt nghĩ tới sự khác thường khi nãy của Chu Biệt Hạc, động tác bỗng khựng lại.
Trước đây khi công việc quá bận, thỉnh thoảng Diệp Thanh Lan quên ăn cũng sẽ hạ đường huyết, choáng váng, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như hôm qua, tim đập hoảng loạn đến mức thở không ra hơi.
Dòng nước chảy qua những ngón tay thon mảnh, Diệp Thanh Lan chậm rãi dùng khăn lau khô mặt, cụp mắt xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
Rửa mặt xong bước ra, Chu Biệt Hạc vừa vặn mang bữa sáng trở về, bày trên chiếc bàn tròn.
Một bữa ăn quá mức phong phú, trứng luộc, sủi cảo vỏ yến thịt tôm, sandwich thịt xông khói và rau, trong bát trái cây xếp đầy kiwi và thanh long ruột đỏ.
Sữa đậu đen mè đen vẫn còn bốc hơi nóng, Diệp Thanh Lan đi tới, ngồi xuống sofa, Chu Biệt Hạc lót hai chiếc đệm mềm phía sau lưng cô.
Cô dùng muỗng khuấy khuấy ly sữa đậu nành, nhìn anh.
Anh cũng cúi mắt nhìn cô.
Ánh mắt của Chu Biệt Hạc rất sâu, sau một đêm không ngủ, trong mắt vương chút tơ máu nhàn nhạt. Ánh sáng mờ buổi sớm phủ lên người anh, anh đưa tay, khẽ gạt đi giọt nước chưa kịp lau khô trên lông mi cô.
Ánh nhìn ấy chứa đựng sự trân quý và thương yêu giữa vợ chồng.
Hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ run, cô cúi đầu uống sữa đậu. Thức uống xay từ đậu, hạt và táo đỏ mịn màng, thơm ngậy, cô chậm rãi uống hai ngụm, thân thể vẫn hơi nghiêng về phía sau.
“Chu Biệt Hạc.” Cô hơi nghiêng đầu, hỏi anh, “Có phải em mang thai rồi không?”
Không khí yên lặng hai giây.
Chu Biệt Hạc đưa tay, kéo cô vào trong lòng, lòng bàn tay khum lấy bàn tay cô, đặt lên bụng nhỏ còn bằng phẳng của cô.
Nụ hôn hơi lạnh in xuống đỉnh tóc cô.
Diệp Thanh Lan nghe thấy nhịp tim anh, trầm ổn, mạnh mẽ quá mức.
“Phải.” Giọng Chu Biệt Hạc khàn khàn, chậm rãi nói, “Thanh Lan, chúng ta có con rồi.”
Cho dù đã đoán trước, khi thật sự được xác nhận, đầu óc Diệp Thanh Lan vẫn như bùng nổ một tiếng “ầm”.
Cô hít sâu một hơi, lại mơ hồ thấy hơi choáng váng.
Đứa bé, đứa bé, nói cách khác, suốt một tháng nay, cô hoàn toàn không hay biết, vẫn mang thai mà tăng ca bận rộn.
Chẳng trách cô luôn cảm thấy mệt mỏi, uể oải, lúc thì chẳng muốn ăn, lúc lại đói cồn cào.
Diệp Thanh Lan khó mà hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vừa phức tạp vừa áy náy.
Cô đắm chìm trong nỗi u uất của bản thân, vậy mà lại không phát hiện sự tồn tại của nó.
Cảm nhận được dao động trong cảm xúc của cô, Chu Biệt Hạc cúi xuống hôn lên mái tóc cô, lòng bàn tay khẽ vuốt lưng cô:
“Thanh Lan, đừng kích động, lát nữa làm kiểm tra mới có thể xác định tình hình, bây giờ trước tiên ăn chút gì đã.”
Diệp Thanh Lan vòng tay ôm lại anh, khẽ “Ừm” một tiếng.
Ăn xong bữa sáng, dưới sự tháp tùng của Chu Biệt Hạc, Diệp Thanh Lan đi làm siêu âm B đầu thai sớm. Tin này đến quá đột ngột, cô nhất thời chưa kịp tiêu hóa, đến khi bản báo cáo hình ảnh được đưa ra, cô vẫn thấy không thật lắm.
“Thai sớm trong t* c*ng, phôi thai còn sống, kích thước tương đương khoảng hơn 6 tuần thai.”
“Chú ý nghỉ ngơi, chú ý tâm trạng.” Bác sĩ Trạch dặn dò, “Chất lượng phôi tuy khá tốt, nhưng ba tháng đầu vẫn rất nguy hiểm, không thể lúc nào cũng mệt mỏi như thế nữa.”
“Cảm ơn bà.” Chu Biệt Hạc nhận lấy báo cáo, dịu dàng đáp lại, nắm tay Diệp Thanh Lan rời khỏi phòng làm việc.
Cô bước rất nhẹ nhàng theo anh.
Chu Biệt Hạc quay đầu lại, thấy trong mắt và trên gương mặt cô thoáng hiện lên một tia mờ mịt.
Vừa rồi khi hỏi anh thì rất bình tĩnh, bây giờ lại trở nên không bình tĩnh, khóe môi anh khẽ cong, véo nhẹ mặt cô, dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, đặt tay lên ngực hít một hơi: “Chúng ta sắp làm ba mẹ rồi sao?”
Khuôn mặt cô trong trẻo, sạch sẽ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, Chu Biệt Hạc mềm lòng, dùng đốt ngón tay khẽ cọ sống mũi cô: “Đúng vậy, chúng ta sắp làm ba mẹ rồi.”
Diệp Thanh Lan ngẩn ra trong chốc lát, bỗng vươn tay ôm lấy eo anh.
Cô vùi mình vào trong ngực anh, hít lấy hương thơm dịu dàng, hơi lạnh quen thuộc trên người anh, thứ khiến cô phụ thuộc, sống mũi bỗng chốc cay xè.
Con của bọn họ, con của cô và anh.
Chu Biệt Hạc v**t v* mái tóc cô, biết cô có lẽ tạm thời chưa thể chấp nhận nổi, anh vòng tay ôm eo cô, dịu giọng nói: “Tháng này đều là lỗi của anh, Thanh Lan, tha thứ cho anh, chúng ta sẽ không chiến tranh lạnh nữa.”
Anh chưa nói thì Diệp Thanh Lan chỉ thấy hơi buồn, nhưng vừa nghe anh nói, khóe mắt trái lại không kìm được mà ươn ướt.
Do phản ứng sinh lý, cô ngẩng đầu định nuốt nước mắt trở lại, nhưng ngược lại chúng trực tiếp lăn dọc theo gò má, rơi xuống tay Chu Biệt Hạc.
Anh khẽ gạt đi một giọt nước mắt, ngón tay thon dài dán vào má cô, khẽ cọ cọ.
Những y tá qua lại thỉnh thoảng liếc sang mấy lần, không phải lấy làm lạ vì nước mắt của Diệp Thanh Lan, mà là bị dáng hình và khí chất của hai người làm kinh diễm.
Đây là khoa sản, khóc vì vui mừng ở đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Diệp Thanh Lan hiểu lầm, có hơi hối hận liền lau nước mắt, cô vẫn mặc trên người bộ đồ bệnh nhân xanh trắng, Chu Biệt Hạc ôm cô chặt hơn một chút, vuốt mái tóc dài, nhẹ giọng dỗ dành.
Hai tay cô ôm anh, mặt tựa vào hõm cổ, thấp giọng: “Chu Biệt Hạc, em có thể hỏi anh một câu không?”
Hơi thở ấm áp, thơm dịu lướt qua da anh, Chu Biệt Hạc khẽ hôn lên mí mắt cô: “Em hỏi đi.”
“Vì sao anh lại tốt với em như vậy, chỉ vì em là vợ anh thôi sao?”
“Bởi vì anh yêu em.”
Năm chữ mềm mại bình thản, như chẳng cần phải suy nghĩ, được Chu Biệt Hạc thốt ra.
Vào đêm tiệc ăn mừng hôm ấy, khi trở về Lục Khê, nhìn thấy tất cả những gì liên quan đến cô, anh đã rõ ràng hiểu ra sự đắm chìm của mình.
Hai mươi hai tuổi, anh từng có một khoảnh khắc rung động với cô gái mười chín tuổi.
Còn bây giờ, anh yêu người đang ở trước mắt mình.
Diệp Thanh Lan ngẩn người nhìn anh.
Môi Chu Biệt Hạc rời khỏi má cô, nâng tay cô lên, lấy từ túi áo khoác ra chiếc nhẫn kim cương xanh ấy, chậm rãi đeo lại cho cô.
Anh đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay cô, dịu dàng như biển rộng.
Lông mi Diệp Thanh Lan khẽ run, đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm liền co lại.
Mọi chuyện của hôm qua, ví như đã chết cùng hôm qua.*
(*) Câu này lấy từ điển cố: “” – Chuyện hôm qua coi như đã chết, hôm nay coi như tái sinh.
Cô đã không còn muốn hỏi cánh diều kia được thả vì ai nữa.
Cô chỉ muốn trân trọng tình nghĩa vợ chồng với anh ở hiện tại.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính