Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 54: “Trong lòng em chỉ có anh.”

478@-

Một đêm ngon giấc, khi Diệp Thanh Lan mở mắt lần nữa, đập vào mắt cô là trần nhà mờ tối và xa lạ.

Cô không kiềm được mà thở ra một hơi, đêm này ngủ rất ngon, thậm chí không nằm mơ. Trong thời gian chiến tranh lạnh với Chu Biệt Hạc, cô luôn mệt mỏi vào ban đêm, nửa mê nửa tỉnh.

Ngẩn người một lúc, cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Tối qua cô cùng Chu Biệt Hạc trở về chờ Tưởng Tư Hiền, trong lúc xem phim thì không cẩn thận ngủ quên, chỉ nhớ mang máng Chu Biệt Hạc đã bế cô về giường.

Đây là phòng ngủ của anh.

Trên giường chỉ có một mình cô.

Diệp Thanh Lan vén một góc chăn lên, khựng lại một chút, trên người là một chiếc áo thun trắng tinh bằng cotton, quần áo của cô thì được đặt trên ghế mềm ở cuối giường, trong nhà không có dì giúp việc, ai thay đồ cho cô thì đã rõ ràng.

Cô xuống giường, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang ngủ trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất.

Anh mặc đồ ở nhà màu đen, tư thế thoải mái, trên người phủ một chiếc chăn mỏng. Rèm cửa che khiến phòng ngủ trở nên yên tĩnh, thanh bình, điều hòa trung tâm có nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Diệp Thanh Lan không biết bây giờ là mấy giờ, Chu Biệt Hạc có thói quen sinh hoạt đều đặn, luôn dậy sớm, chắc hẳn vẫn chưa đến giờ anh tỉnh dậy.

Cô từ từ bước lại gần.

Người đàn ông vẫn đang ngủ say, hàng mi dài khép lại, đổ xuống một vòng bóng mờ nhạt.

Đường nét khuôn mặt anh tuấn, làn da có kết cấu rõ ràng nhưng không mang vẻ nữ tính.

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi cúi người, nhẹ nhàng kéo chăn trên người Chu Biệt Hạc lên.

Nín thở, không làm kinh động đến giấc ngủ của anh.

Thay quần áo rồi bước ra ngoài, nhìn vào phòng khách, Diệp Thanh Lan nhớ lại bát mì anh nấu cho cô tối qua, nhớ lại lúc anh xuống xe, đội mưa đi về phía cô, nhớ đến lần đầu gặp mặt, nhớ đến mấy tháng qua, những ngày đêm ở bên nhau.

Tiếng sét ái tình là sự rung động trong khoảnh khắc, còn tình yêu là sự tích lũy từ từng chút trong quá trình ở bên nhau.

Diệp Thanh Lan nắm lấy tay nắm cửa, đứng yên một lúc, hồi lâu, đẩy cửa rời đi.

Nửa tiếng sau khi cô rời đi, Chu Biệt Hạc tỉnh dậy.

Anh ngủ không cần báo thức, sẽ tự tỉnh giấc, kéo chăn ra, trong phòng ngủ đã hoàn toàn yên tĩnh. Chiếc chăn xám đậm bị vén lên một góc, quần áo ở cuối giường cũng đã bị lấy đi.

Còn chiếc áo thun cotton đó thì được gấp gọn gàng đặt trên ghế mềm.

Ngoài mùi hương phụ nữ còn sót lại trong không khí, chẳng để lại chút dấu vết nào.

Anh đứng dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra.

Không gian yên lặng và lạnh lẽo.

Tất cả mọi thứ đêm qua, đều như một giấc mơ.



Tầng 18, Diệp Thanh Lan ấn chuông cửa, đợi hai phút thì Tưởng Tư Hiền ngáp dài ra mở cửa cho cô.

“Bảo bối, cậu dậy sớm thật đấy.”

Hôm qua Tưởng Tư Hiền họp suốt, đến tận khuya mới thấy tin nhắn của Diệp Thanh Lan, ngay sau đó Chu Biệt Hạc gọi điện đến, nói rằng Diệp Thanh Lan đã ngủ lại chỗ anh ta.

“Mấy giờ rồi?”

Điện thoại của Diệp Thanh Lan hết pin nên tự động tắt nguồn, bên ngoài thì đang mưa, cô cũng không thể xác định được là sáng hay tối.

“Mới sáu giờ thôi.” Tưởng Tư Hiền vừa mới tỉnh ngủ, ngáp liên tục, nói năng cũng không kiêng dè gì, “Tớ còn tưởng cậu và Chu tổng làm hoà rồi, sẽ không quay lại nữa cơ.”

Diệp Thanh Lan cúi xuống thay giày.

Tưởng Tư Hiền đưa tay che miệng ngáp một cách không mấy lịch sự, rồi chợt nhận ra, cẩn thận liếc nhìn cô: “Vẫn chưa làm hoà à, tối qua chẳng phải cậu ngủ lại chỗ anh ta sao, chẳng lẽ hai người cãi nhau cả đêm?”

Diệp Thanh Lan lắc đầu.

Cô cũng không biết nữa, đầu óc rối bời, cô đã bốc đồng đề nghị ly hôn, trong suốt một tháng qua, đây là lần đầu tiên cô bắt đầu dao động với quyết định của mình.

Vừa nhìn thấy Chu Biệt Hạc, Diệp Thanh Lan càng trở nên dao động hơn.

Tối qua hai người họ không hề nhắc đến chuyện ly hôn, khi anh cúi xuống định hôn cô, cô mới nhận ra, cô thật sự rất nhớ anh.

Diệp Thanh Lan rót cho mình một ly nước, rồi ngồi xuống sofa, chậm rãi uống.

Tưởng Tư Hiền ngồi phịch xuống bên cạnh cô.

“Tớ làm cậu tỉnh à?” Diệp Thanh Lan quay đầu lại, đầy áy náy, khẽ nói, “Xin lỗi nhé, Tư Hiền. Đợi Ngân Hà Viên dọn dẹp xong, tớ sẽ chuyển về lại đó, sẽ không làm phiền cậu lâu đâu.

Tưởng Tư Hiền dựa sát vào vai cô, trách móc:
“Không được nói những lời như thế, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi chứ, nếu cậu còn khách sáo như vậy nữa thì tớ sẽ giận thật đấy. Đừng nói vài ngày, ở mười năm tám năm tớ cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”

“Cứ thế này thì mẹ tớ chắc sắp nghi ngờ giới tính của tụi mình thật rồi đó.”

Diệp Thanh Lan bật cười, tâm trạng u ám cũng dịu đi phần nào.

Tưởng Tư Hiền cởi giày, chống cằm tựa vào người Diệp Thanh Lan: “Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, nói tớ nghe xem, chuyên gia tình yêu như tớ sẽ giải đáp thắc mắc cho cậu.”

So với cô, Tưởng Tư Hiền đúng là có thể coi là “chuyên gia tình yêu”.

Diệp Thanh Lan ôm cốc nước, im lặng vài nhịp thở: “Tư Hiền, nếu là cậu, cậu có thể chấp nhận việc người mình yêu không yêu mình không?”


“Gì cơ?” Tư Hiền kinh ngạc, rồi lập tức phủ nhận, “Không thể chấp nhận, nhưng mà làm sao có thể có chuyện Chu tổng không yêu cậu chứ?”

Câu trả lời của cô ấy quá chắc chắn khiến Diệp Thanh Lan bất giác quay sang nhìn.

Tư Hiền nói: “Thanh Lan, người trong cuộc thì mê muội, còn tớ người ngoài cuộc lại nhìn rõ hơn. Cậu còn nhớ hồi hai người mới kết hôn, chúng ta đi leo núi ở trà trang, cậu bị cành cây cào trầy tay không?”

Một chuyện đã khá xa xưa, Diệp Thanh Lan cố nhớ lại.

Lúc đó, chính Chu Biệt Hạc đã phát hiện ra vết thương của cô trong ánh chiều mờ tối, rồi bảo mẹ Trương mang cồn i-ốt và thuốc mỡ đến.

Tưởng Tư Hiền bò người tới gần, nheo mắt, giọng chắc nịch: “Lúc đó tớ ở tầng hai nhìn thấy Chu Biệt Hạc nói chuyện với cậu, ánh mắt của anh ta chính là ánh mắt khi đối diện với người mình yêu, tớ tuyệt đối không nhìn nhầm đâu.”

Diệp Thanh Lan khẽ sững người.

“Còn lần trước tớ và Lão Giang đi ăn với hai người, nếu cậu từng thấy cách Chu Biệt Hạc cư xử với người khác trong công việc, thì cậu nhất định sẽ không còn nghi ngờ tình cảm anh ta dành cho cậu nữa.”

Anh đối với cô, ngoài dịu dàng, mềm lòng, còn có thêm một chút thương xót dịu dàng như của tình yêu dành cho thế gian.

Tưởng Tư Hiền hỏi: “Thanh Lan, sao hai người lại vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn?”

Diệp Thanh Lan ôm cốc trong tay, ngẩn người, giọng nói vì thế mang vài phần trong lạnh tự nhiên: “Tớ biết, nhưng nếu khi ấy người kết hôn với anh ấy là người khác, không phải tớ thì sao?”

Tưởng Tư Hiền sững lại, là bạn thân nhiều năm, cô ây gần như lập tức hiểu được chỗ bạn mình đang mắc kẹt, đưa tay mạnh mẽ lắc vai Diệp Thanh Lan: “Bảo bối, cậu đang nghĩ quẩn cái gì thế! Trên đời làm gì có nhiều ‘nếu’ như vậy, nếu mà có ‘nếu’, mẹ tớ còn hận không thể ngay khi tớ mới sinh ra đã hứa hôn cho tớ đấy. Cậu, cậu với Chu Biệt Hạc, hai người là vợ chồng, đây chính là duyên phận do trời định, cậu hiểu chưa?”

Diệp Thanh Lan không bị cô ấy lắc mà tỉnh lại, chăm chú nhìn vào một điểm mờ trên tường: “Nhưng nếu trước đây anh ấy đã từng yêu người khác thì sao?”

“Ai?”

“Tớ không biết.”

Chính vì không biết nên mới càng đau khổ, cô thậm chí không có cách nào tra xét xem Chu Biệt Hạc trước đây từng thích kiểu người như thế nào.

Nhưng anh nhất định đã rất, rất thích cô gái đó, mới chịu bỏ ra nhiều tâm tư và trả giá lớn chỉ để làm cô ấy vui lòng.

Tưởng Tư Hiền sững lại một chút, cuối cùng hiểu được “nút thắt trong lòng” của cô bạn, cô ấy thở dài, cố gắng khuyên giải: “Trước kia là trước kia. Trước kia cậu cũng từng thích Đoàn Sướng, ai mà không từng có thời tuổi trẻ bồng bột chứ?”

Diệp Thanh Lan quay đầu lại: “Nhưng tớ đã chẳng còn thích anh ta từ lâu rồi.”

“Thế thì Chu Biệt Hạc có khi cũng đã chẳng còn thích người đó từ lâu rồi.” Tưởng Tư Hiền thấy khóe mắt cô hơi đỏ, bèn nắm tay cô, “Thanh Lan, hai người là vợ chồng, hai người mới là duy nhất của nhau. Nếu cậu để tâm như vậy, thì cứ đi hỏi Chu Biệt Hạc đi.”

Diệp Thanh Lan khẽ run, nhắm mắt lại.

Cô không dám hỏi, càng ý thức rõ tầm quan trọng của Chu Biệt Hạc trong lòng mình, cô càng không dám hỏi.

Cô không thể chịu đựng nổi câu trả lời có khả năng là lời khẳng định.

Tưởng Tư Hiền cũng trở nên yên lặng.

Trong lòng cô ấy chấn động, kinh ngạc trước mức độ quan trọng của Chu Biệt Hạc đối với Diệp Thanh Lan, quen biết cô bấy nhiêu năm, chưa từng thấy cô do dự, lưỡng lự đến thế.

Bởi vì sợ mất đi, nên mới nhút nhát.

“Thanh Lan.” Cuối cùng, Tưởng Tư Hiền nói, “Đời người ngắn ngủi như vậy, đừng vì quá khứ mà bỏ lỡ người của hiện tại.”

Trời còn quá sớm, trò chuyện một lát xong, Tưởng Tư Hiền trở về phòng ngủ tiếp.

Tối qua cô tăng ca quá muộn, sáng nay nghỉ bù nửa ngày.

Diệp Thanh Lan tắm xong, thay một chiếc váy len cashmere màu be, cầm áo khoác rồi xuống lầu đi làm.

Mưa lất phất suốt cả đêm, vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, bầu trời vẫn u ám, chẳng biết khi nào mới thấy mặt trời.

Diệp Thanh Lan che ô, đi tới chỗ mình đỗ xe, lên xe nhưng không nổ máy được.

Cô mở cửa rồi đóng lại, ngắt nguồn sau đó thử lại.

Vẫn không được.

Không biết bộ phận nào của hệ thống gặp trục trặc, cô xuống xe, gọi điện cho nhân viên cửa hàng 4S, nhờ họ cử người đến xem.

Sau khi trao đổi đơn giản, xác định xong vị trí và thời gian, Diệp Thanh Lan cúp máy, đang chuẩn bị bước ra ngoài gọi xe thì bên lề đường, nơi đọng một lớp mưa mỏng, một chiếc xe quen thuộc chậm rãi tiến đến.

Chu Biệt Hạc hạ cửa kính xe xuống, là xe anh tự lái, thầy Bách không có ở đó.

“Sao thế?” Anh nắm tay lái hỏi.

“Xe bị trục trặc một chút.”

Chu Biệt Hạc nhìn cô, áo khoác màu yến mạch nhạt, cô che ô đứng trong mưa, trông gầy gò hơn trước, anh nói: “Anh đưa em đi, đã ăn sáng chưa?”

Diệp Thanh Lan cũng đang nhìn anh.

Cách nhau một bức màn mưa, họ nhìn nhau qua làn sương mờ.

Cô lên xe, ngồi xuống, cởi áo khoác, Chu Biệt Hạc lấy từ ngăn chứa đồ ra một gói khăn giấy, đưa cô lau nước mưa ở vạt áo.

“Cảm ơn.”

“Đã ăn sáng chưa?” Anh lại hỏi.

Diệp Thanh Lan “Ừ” một tiếng, trước khi xuống đã ăn sữa chua ngũ cốc của Tư Hiền.

Xe khởi động lại, chạy ra theo con đường trong khu chung cư, Diệp Thanh Lan nhìn Chu Biệt Hạc một cái, nhớ đến thuốc dạ dày anh uống tối qua, vì vậy cũng nhẹ giọng hỏi: “Còn anh, đã ăn sáng chưa?”

Chu Biệt Hạc hơi nghiêng đầu, nhìn cô nói: “Chưa.”

Bàn tay đặt trên túi của Diệp Thanh Lan khẽ siết lại.

Cô cúi đầu, lục lọi trong túi, tìm ra một chiếc bánh quy hồng trà không biết đã bỏ vào từ khi nào.

Cô xé bao bì ra, đưa về phía Chu Biệt Hạc.

Anh đang lái xe, nghiêng người, cắn một miếng từ tay cô.

Hơi thở nhè nhẹ lướt qua mu bàn tay cô, thoáng qua trong chốc lát.

Diệp Thanh Lan rút tay lại, tim cũng khẽ rung lên theo.

Cô chợt nghĩ, trước đây anh chưa từng có bệnh uống rượu là đau dạ dày, tửu lượng của anh rất tốt, những buổi xã giao uống vài ly cũng chẳng đến mức hơi say, sao lại đột nhiên bắt đầu đau dạ dày?

Cô chợt nhớ đã từng đọc đâu đó, dạ dày là cơ quan của cảm xúc.

Ngực Diệp Thanh Lan hơi nghẹn lại.

Suốt quãng đường yên lặng, họ đến tòa nhà Hằng Á. Lúc sắp xuống xe, Diệp Thanh Lan định buộc tóc để khỏi bị gió thổi rối, cô lục tìm nhưng trong túi không có, chẳng biết lại rơi đâu mất rồi.

“Đang tìm gì thế?” Chu Biệt Hạc mở miệng hỏi.

“Ừm…” Cô vô thức đáp, “Dây buộc tóc, hình như lại làm mất rồi.”

Xe dừng trước tòa nhà Hằng Áp, Chu Biệt Hạc mở ngăn chứa đồ.

Một chiếc dây buộc tóc màu xanh da trời quen thuộc được đưa đến trước mắt cô.

Lần này Diệp Thanh Lan thực sự sững sờ mấy giây, lờ mờ nhớ ra dường như đây là thứ cô đã làm mất từ rất lâu trước kia.

“Anh…”

Chu Biệt Hạc tháo dây an toàn, người nghiêng về phía cô, gom mái tóc dài của cô lại: “Lần anh đi London, em giúp anh thu dọn hành lý, rơi vào trong đó.”

Giọng anh trầm ấm mà nhạt nhẽo, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, khi giúp cô buộc tóc, những vết chai ở đầu ngón tay mơ hồ cọ qua làn da mỏng manh nơi sau gáy.

Diệp Thanh Lan siết chặt quai túi, hơi thở cũng trở nên không ổn định.

Từng ấy thời gian đã qua, cô gần như quên mất, vậy mà anh vẫn giữ lại đồ của cô, từ London đến tận bây giờ.

Chu Biệt Hạc đặt lòng bàn tay lên sau gáy cô, mày mắt hơi hạ xuống, từ từ nghiêng lại, trán kề sát trán cô.

“Thanh Lan.” Anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối cô, nhìn vào mắt cô, hơi thở nóng phả ra ở khoảng cách chỉ cách nhau một chút, “Tối anh đến đón em, mấy giờ tan làm?”

“....”

Môi cô khẽ mấp máy: “Anh không bận sao?”

“Không bận.” Những ngón tay của Chu Biệt Hạc phía sau gáy cô kiên nhẫn gỡ sợi tóc mềm bị logo Cartier vướng lại, “Sáu giờ anh tới, chờ em ở đây.”

Diệp Thanh Lan không nói đồng ý cũng không nói không.

Đến công ty, trái tim cô phải đập thêm một lúc lâu mới dần bình ổn lại.

“Chị Lan.” Lật Tử đến gõ cửa, “Bên này có khách hàng tạm thời yêu cầu chị mở một cuộc họp khẩn cấp trực tuyến.”

Lúc này cô mới hoàn hồn, giữ giọng ổn định: “Được, chị biết rồi.”

Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng, khách hàng tạm thời yêu cầu sửa phương án, buổi sáng Diệp Thanh Lan bận đến mức ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống. Ăn trưa xong, cô tập hợp các thành viên trong nhóm để thảo luận phương án mới.

Sau một ngày bận rộn, trước mắt cô hơi lờ mờ, có chút choáng.

Diệp Thanh Lan quay lại văn phòng, vịn bàn uống một cốc nước ấm.

Gần đây cô luôn cảm thấy không được thoải mái.

Bên ngoài mưa đã tạnh, gần đến giờ tan sở, nghĩ tới việc Chu Biệt Hạc nói sẽ đến đón cô, Diệp Thanh Lan chuẩn bị xử lý xong công việc trong tay trước khi tan ca.

Điện thoại rung lên, liên tiếp hiện ra mấy tin nhắn.

Cô mở ra, người gửi tin là Đoạn Sướng.

Thanh Lan, chúng ta có thể gặp nhau thêm một lần nữa không? Anh muốn nói chuyện với em.

Trước đây đều là anh không tốt, anh muốn bắt đầu lại với em, dù chỉ làm bạn cũng được.

Anh đang ở dưới lầu công ty em đợi em.

Tấm cuối cùng là ảnh, anh ta vậy mà đã ở quán cà phê dưới lầu tòa nhà Hằng Á.

Diệp Thanh Lan vốn nghĩ rằng lần gặp lại này giữa họ chỉ là mối quan hệ xã giao chào hỏi, nhưng suy nghĩ của Đoạn Sướng hình như không giống vậy, anh ta có vẻ nghĩ rằng họ chia tay là hôm qua, chứ không phải tám năm trước.

Nhân cơ hội này, tốt hơn là nói rõ với anh ta.

Diệp Thanh Lan tắt máy tính, tan ca sớm.

Tầng một tòa nhà Hằng Á là vách kính, Đoạn Sướng ngồi trước bộ bàn ghế gỗ của quán cà phê chuỗi, ngẩng đầu, nhìn thấy người bước ra từ thang máy đối diện.

Vẫn chưa đến giờ tan ca, người qua lại không nhiều, anh ta liếc mắt đã nhìn thấy cô.

Chiếc váy liền thân bằng cashmere dài mảnh, ôm sát cơ thể, áo khoác màu sáng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng hồng, bên tai là hoa tai cùng màu.

Mái tóc dài rủ xuống trước ngực, vừa quý phái vừa có chút mềm mại, thời gian không làm giảm đi vẻ đẹp của cô, thậm chí còn quyến rũ hơn thời thiếu nữ.

“Thanh Lan…” Đoàn Sướng không kiềm được, đứng dậy.


Diệp Thanh Lan đi tới trước mặt anh ta, gật đầu: “Đạo diễn Đoàn.”

“Ngồi đi, uống gì không?”

“Không ngồi.” Diệp Thanh Lan nói, “Tôi tới đây là có vài lời muốn nói rõ với anh.”

Tay Đoàn Sướng đang kéo ghế khựng lại.

Cô mở lời, giọng điệu nhạt và nhẹ: “Đoàn Sướng, ngày đó khi ở bên anh, tôi không làm gì sai gì cả, anh cũng không làm sai gì, Tư Hiền càng chưa bao giờ coi thường anh.”

“Nếu những người bạn, người thân xung quanh tôi vô tình gây tổn thương cho anh, tôi rất xin lỗi.”

“Đã tám năm trôi qua, tôi đã… kết hôn rồi. Anh cũng đã thực hiện được ước mơ, chuyện ngày xưa, hãy để nó trôi qua đi.”

Diệp Thanh Lan nói ra tất cả những lời đã chuẩn bị, giọng điệu luôn rất bình thản, như đang đối mặt với một người không quan trọng.

Tay Đoàn Sướng nắm chặt ghế, gương mặt điển trai bỗng xuất hiện một chút méo mó: “Quá khứ, làm sao có thể để qua? Mấy năm cố gắng của anh đều vì em, em biết không, anh vì huy động vốn mà uống đến xuất huyết dạ dày, anh…”

“Anh không phải vì tôi, chúng ta đã chia tay từ tám năm trước rồi.” Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng nói, “Anh chạy theo danh lợi là vì h*m m**n của chính anh thôi.”

“Không! Anh là vì em.” Đoàn Sướng bỗng trở nên kích động, đi vòng qua bàn đến trước mặt cô, “Thanh Lan, anh muốn ở bên em, anh không muốn ba em coi thường anh, anh muốn xứng đáng với em.”

Anh ta đột nhiên tiến gần, Diệp Thanh Lan theo phản xạ lùi lại hai bước.

“Thanh Lan…” Đoàn Sướng nắm lấy vai cô ôm chặt, giọng run rẩy, “Đừng bỏ anh… Em có thể ly hôn với anh ta đúng không, em không yêu anh ta, em chỉ bị gia đình ép phải cưới anh ta…”

Anh ta lặp đi lặp lại, như thể làm vậy thì có thể tự thuyết phục bản thân.

“Buông tôi ra.” Diệp Thanh Lan mang giày cao gót, đứng không vững, đưa tay đẩy anh ta.

“Thanh Lan…”

Diệp Thanh Lan cảm thấy anh ta đã phát điên, hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy Đoàn Sướng ra, quán tính khiến chính cô cũng loạng choạng lùi về sau.

Trước mắt choáng váng, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, cô ngã vào lòng một người đàn ông khác.

Ngay sau đó, bên eo xuất hiện một lực ôm vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, cô thở gấp, tim đập thình thịch, ngẩng đầu lên liền chạm vào ánh mắt của Chu Biệt Hạc.

Anh đỡ cô đứng vững, cúi đầu hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Thanh Lan vẫn còn sợ hãi trong lòng, khẽ lắc đầu.

Đoàn Sướng bị đẩy va vào mép bàn phía sau, nhìn khung cảnh trước mắt, anh ta siết chặt nắm đấm.

Bất kể lúc nào, chỉ cần nhìn thấy người đàn ông trước mắt, anh ta liền như bị kéo trở lại thành chàng trai năm xưa — kẻ khác biệt với bạn gái như mây với bùn.

Chu Biệt Hạc không nhìn anh ta, cúi đầu vuốt nhẹ mấy sợi tóc hơi rối của người trong lòng: “Nói xong chưa?”

Diệp Thanh Lan vẫn chưa hoàn hồn, khẽ “Ừ” một tiếng.

Thấy họ định rời đi, Đoàn Sướng bật kêu thất thanh: “Thanh Lan——”

Chu Biệt Hạc đột nhiên dừng bước.

Diệp Thanh Lan quay đầu, sắc môi hơi tái, cố gắng gượng nói: “Đoàn Sướng, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, hy vọng anh có thể sống tốt cuộc sống của mình.”

Cô thật sự muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, trong lòng Đoàn Sướng dâng lên từng đợt đau đớn.

Diệp Thanh Lan nói xong liền muốn rời khỏi chỗ này để ra ngoài hít thở, nửa người cô dựa vào Chu Biệt Hạc, anh vòng tay ôm eo cô, cúi mắt nói: “Em ra xe đợi anh trước được không?”

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu.

Ánh mắt chạm nhau, ánh nhìn của Chu Biệt Hạc sâu thẳm, lạnh nhạt, hồi lâu cô khẽ gật đầu với anh.



Mưa đã ngớt, Diệp Thanh Lan bước ra ngoài, tìm đến xe của Chu Biệt Hạc, thầy Bách đã sớm mở cửa xe, đứng bên cạnh chờ.

Lâu ngày không gặp, Diệp Thanh Lan khẽ gật đầu với ông để tỏ ý lịch sự, rồi cúi người lên xe.

Trong xe của Chu Biệt Hạc không để tinh dầu thơm, mùi không khí sạch sẽ, hơi lạnh lẽo, cô nghỉ một lát, cảm giác choáng váng khẽ dịu lại.

Thầy Bách nhìn thấy sắc mặt cô không tốt qua gương chiếu hậu trung tâm, lấy ra một chai nước: “Phu nhân, cô có muốn uống chút nước không?”

Diệp Thanh Lan nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cô vặn nắp chai, uống mấy ngụm, rồi tựa người ra sau, nửa nằm nửa ngồi nghỉ ngơi, vừa nằm xuống là lười chẳng muốn động đậy nữa.

Không lâu sau, Chu Biệt Hạc mở cửa bên kia, bước lên xe.

Cô hơi hé mí mắt nhìn anh.

Muốn hỏi anh đã nói gì với Đoàn Sướng, lại cảm thấy anh chưa chắc sẽ nói, đang lưỡng lự thì Chu Biệt Hạc nhận một cuộc gọi công việc.

Diệp Thanh Lan liền thu ánh mắt về, nhắm mắt lại.

Bên tai là giọng trầm thấp của người đàn ông đang dặn dò công việc, xe chạy êm, cô cảm thấy mệt mỏi, chìm trong sự yên tĩnh.

Chu Biệt Hạc cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô khép hai tay ôm lấy áo khoác, đan chéo trước ngực, mười ngón tay trống không, không đeo một chiếc nhẫn nào.

Anh đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, vừa chạm vào liền thấy lạnh.



Chu Biệt Hạc nắm tay cô, đầu ngón cái áp vào xương cổ tay cô khẽ v**t v*, lực khi nhẹ khi mạnh.

Khoang xe khép kín, hơi thở của hai người lặng lẽ đan xen.

Diệp Thanh Lan không biết có nên mở miệng giải thích chuyện của Đoàn Sướng hay không, những câu từ xoay quanh trong đầu, vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.

Giữa cô và Chu Biệt Hạc, luôn cách nhau trọn một quãng tuổi thanh xuân, cách nhau hai ba mươi năm mà người kia chưa từng tham dự.

Cô nhìn những biển chỉ đường bên ngoài đang dần lùi lại, trong ngực âm ỉ cảm giác bức bối.

Chẳng mấy chốc xe đã đến Giang Hoàn Tân Phủ, Diệp Thanh Lan xách túi xuống xe, thấy Chu Biệt Hạc không có ý định xuống, đoán anh có lẽ còn việc khác, cô vịn cửa xe, khom người nói một câu “Cảm ơn.”

Chu Biệt Hạc ngồi trong bóng tối, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt cô.

Bước ra ngoài hai bước, Diệp Thanh Lan khép mắt lại, hít sâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ giải thích với anh.

Cô dừng bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng mở khóa cửa xe, đang định quay người thì bất ngờ bị người đàn ông kéo vào lòng.

Cô đâm vào bờ vai đang hạ xuống của anh.

“Ưm…”

Anh đỡ lấy sau gáy cô, hôn xuống thật mạnh, một tay siết chặt eo cô, cắn lấy môi cô, giữa sự quấn quýt của răng môi không để lại chút khoảng trống nào.

Đầu óc Diệp Thanh Lan gần như choáng váng ngay lập tức, chưa kịp phát ra âm thanh đã bị chặn kín môi, oxy bị rút cạn, vai cô phập phồng gấp gáp, cơ thể dán chặt vào lồng ngực đang để mở trong áo khoác của người đàn ông.

Lá ngô đồng rơi xuống mặt đất ẩm ướt, có xe chạy qua nghiền nát chúng, cuối thu sắc trời u ám, bóng cây âm trầm phủ lên dáng hai người đang quấn chặt vào nhau.

Diệp Thanh Lan nắm chặt vạt áo khoác của Chu Biệt Hạc đến mức khớp ngón tay trắng bệch, bật ra một chút âm thanh vụn vỡ, ngay khi cô sắp nghẹt thở thì anh đột ngột buông ra.

Tai và mặt cô đều đỏ bừng, dựa vào cổ anh th* d*c.

Chu Biệt Hạc ôm cô, hơi thở cũng nặng nề.

Trong cơn hỗn loạn, bình tĩnh lại một lúc, Diệp Thanh Lan cố gắng đứng vững: “Anh đã nói gì với anh ta vậy...”

Chu Biệt Hạc áp môi lên vành tai cô, hơi thở nóng ấm nhưng trầm ổn: “Anh nói với anh ta, anh vĩnh viễn không thể ly hôn với em. Nếu anh ta còn dây dưa với em, anh sẽ phong tỏa toàn bộ phim của anh ta, khiến anh ta không còn đường lui.”

Anh hơi nghiêng người, đầu ngón tay khẽ giữ lấy cằm cô: “Sao, đau lòng à?”

Giọng điệu Chu Biệt Hạc vẫn luôn nhàn nhạt, không nhiều biến động, như đang thuật lại một quyết định đã định sẵn từ lâu. Diệp Thanh Lan buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu thoáng qua lời khẳng định của Tư Hiền.

Bất kể vì sao anh kết hôn với cô, tình cảm anh dành cho cô đều là thật.

Con hẻm cụt mà cô luôn không thể bước ra, bỗng sụp đổ một bức tường.

“Không có…” Diệp Thanh Lan có chút thở không nổi, ngắt quãng nói, “Em và Đoàn Sướng đã kết thúc từ tám năm trước rồi. Em với anh ta đã không còn quan hệ gì, vừa nãy em là, là muốn nói rõ với anh ta, bảo đừng cố chấp nữa.”

“Chu Biệt Hạc.” Cô chậm rãi vòng tay ôm lấy eo anh, mặt áp vào cổ anh, khẽ nói, “Trong lòng em chỉ có anh.”

Những lời đã đè nén trong lòng từ lâu, nói ra như sợi dây căng chặt bỗng đứt phựt, cả người đột nhiên thả lỏng.

Cô nhắm mắt, đầu óc trống rỗng.

Đêm cuối thu buông xuống thật nhanh, trời tối xua đi bóng u ám không kể giờ giấc của ban ngày, một cơn gió thổi qua, lá ngân hạnh xào xạc rơi, phủ đầy mặt đất.

Sau cơn mưa, ve thu rỉ rả.

Bàn tay đang v**t v* má cô của Chu Biệt Hạc khựng lại vài giây.

Lời tỏ tình không hề báo trước, cô tựa vào ngực anh nói, giọng trong trẻo mềm mại, từng lời chan chứa đi thẳng vào tim.

Lần đầu tiên gặp cô, anh như bị ma xui quỷ khiến mà ngoái đầu nhìn lại.

Chuyện mà lý trí không thể giải thích, chỉ có thể gọi là định mệnh.

Chu Biệt Hạc khẽ nâng ngón tay, nhẹ nhàng đỡ cằm Diệp Thanh Lan.

Anh cúi đầu nhìn cô, môi khẽ chạm lên lông mi, mí mắt.

Diệp Thanh Lan thấy ngứa, khẽ run lên.

Ở phía xa, có phụ huynh dắt con nhỏ đi dạo bên hồ nhân tạo trong khu chung cư, trong gió, giọng trẻ con non nớt vọng lại từ xa, còn họ thì hôn nhau giữa màn đêm.

Thầy Bách đã sớm khéo léo lái xe đi xa một chút ngay khi Chu Biệt Hạc xuống xe.

Môi chạm vào, hôn một cái, rồi lại tách ra, mang vài phần ý vị như “uống rượu độc giải khát”, Diệp Thanh Lan vòng tay ôm cổ người đàn ông, anh ôm lấy eo cô, cuối cùng cúi xuống làm nụ hôn này thêm sâu.

Những hơi thở khẽ khàng nhưng ẩm ướt.

Khi môi rời nhau, Chu Biệt Hạc giữ lấy sau đầu cô, trán chạm trán: “Thanh Lan, hứa với anh, về sau đừng bao giờ nói hai chữ ly hôn nữa.”

Hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ rũ xuống, nhịp tim áp sát vào nhịp tim của anh.

Thấy cô không trả lời, anh khẽ chạm môi lên chóp mũi cô: “Nói với anh, nếu đã không phải vì Đoàn Sướng, vậy tại sao em lại nhắc đến chuyện ly hôn với anh?”

Diệp Thanh Lan lặng đi một lúc, đôi môi mỏng hơi đỏ khẽ mím lại.

Trong lòng bị kéo qua kéo lại, cô ngẩng đầu: “Em…”

Vừa mới thốt ra một chữ, ngọn cây khẽ lay động, luồng khí mát cất giấu giữa những tán lá mang đến một cơn gió đêm lạnh lẽo.

Sắc mặt Diệp Thanh Lan bỗng chốc trắng bệch, trước mắt choáng váng, từng đợt mồ hôi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.

Trời đất quay cuồng, cơ thể cô lảo đảo một cái, mềm nhũn ngã vào trong lòng Chu Biệt Hạc.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 54: “Trong lòng em chỉ có anh.”
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...