Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 19: Diệp Thanh Lan, mười tám tuổi.

205@-

Là vì anh, nhưng cũng không hoàn toàn là vì anh.

Đã qua nhiều ngày như vậy, trong lòng Diệp Thanh Lan hiểu rất rõ, thật ra cô chỉ đang trút giận mà thôi.

Tâm trạng cô tệ đi vì Diệp Lăng Phong, lại đúng lúc Chu Biệt Hạc hoãn chụp ảnh cưới, khiến nỗi thất vọng càng chồng chất thêm.

Chu Biệt Hạc thật sự rất bận, cô biết điều đó.

Tối nay cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi.

Sự tức giận vô cớ vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh, đã được cô tự mình hóa giải vào lúc anh truyền dịch.

Diệp Thanh Lan muốn trả lời Chu Biệt Hạc, nhưng dây thần kinh bên tai lại bị anh khơi gợi nhạy bén, đầu ngón tay cô chạm vào một chiếc cúc áo trước ngực anh, cố gắng điều hòa hơi thở: “Không có gì là không vui cả, chỉ là dạo này công việc bận quá, mệt mỏi, anh đừng để tâm.”

Khi nói ra những lời đó cô cụp mi xuống, rất rõ ràng không phải là lý do thật sự.

Ánh mắt Chu Biệt Hạc rơi lên gương mặt xinh đẹp ấy.

Dưới chiếc ô ánh sáng mờ ảo, làn da cô phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ, ngũ quan và cảm xúc đều tinh tế vô cùng.

Sự bất mãn thoáng qua dường như đã tan đi khỏi đôi mắt cô.

Chu Biệt Hạc không vạch trần cô: “Là anh không tốt, khiến em mệt mỏi như vậy còn phải đến bệnh viện.”

Diệp Thanh Lan lắc đầu: “Đó là điều nên làm, anh bị sốt trên chuyến bay về hôm nay à?”

“Ừm.”

Chu Biệt Hạc cúi mắt xuống: “Anh đã gọi cho em hai cuộc, nhưng em không nghe máy.”

Lần này đến lượt Diệp Thanh Lan sững người: “Khi nào vậy?”

Một cơn gió đêm thổi qua, ánh đèn đường bên ngoài bệnh viện bị bóng cây ngô đồng lay động mấy lần, Chu Biệt Hạc buông người trong lòng ra, dùng đầu ngón tay vén tóc mái trên trán cô: “Lên xe rồi nói.”

Lên xe xong, Diệp Thanh Lan dùng dây sạc trong xe của Chu Biệt Hạc để sạc điện thoại, bật máy lên, một loạt tin nhắn ùa vào, cô trượt xuống xem, quả nhiên thấy hai cuộc gọi nhỡ.

Một cuộc gọi là vào lúc bốn giờ, khi đó cô đang làm móng cùng với Tưởng Tư Hiền, điện thoại để trong túi nên không chú ý; một cuộc gọi khác là vào lúc bảy giờ, lúc ấy điện thoại cô đã cạn pin và tự động tắt máy.

Hóa ra khi anh đi công tác trở về, là muốn nói cho cô biết.

Diệp Thanh Lan tắt điện thoại, tựa lưng vào phần ghế bọc da, đưa tay lên, chiếc vòng tay nơi cổ tay lấp lánh dưới ánh sáng lướt qua từ xe đang chạy, sáng tối đan xen như một dải ngân hà.


Khi Chu Biệt Hạc liếc mắt sang, trong tầm nhìn anh rơi vào đôi mắt của người phụ nữ đang ánh lên ánh sáng dịu dàng.

Về đến Lục Khê, Chu Biệt Hạc tháo cà vạt ra trước rồi đi tắm.

Diệp Thanh Lan đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra hai quả chanh vàng tươi. Giọng của Chu Biệt Hạc nghe hơi khàn, theo kinh nghiệm bị sốt và đau họng của cô, uống chút nước chanh có thể làm dịu lại.

Rửa sạch, cắt lát, cho vào bình lắc, Diệp Thanh Lan dầm nát để ép ra nước, cô làm rất thuần thục, sau khi đi làm, mỗi lần buồn bực, cô lại tự pha cocktail cho mình uống.

Nghe thấy động tĩnh, chị Chương khoác áo đi vào bếp: “Phu nhân, cô muốn uống nước chanh à? Để tôi làm cho.”

“Đã xong rồi.” Diệp Thanh Lan rót đầy một cốc nước ấm lớn vào bình lắc, “Chu Biệt Hạc bị sốt, tôi muốn làm cho anh ấy một ly nước chanh mật ong để giảm đau họng. Chị Chương, mật ong ở đâu?”

Chị Chương nghe vậy liền nhanh chóng đi lấy mật ong, dùng que múc mật ong rót hai thìa vào, quan tâm hỏi: “Tình hình Chu tiên sinh thế nào rồi, có cần miếng dán hạ nhiệt và thuốc hạ sốt không?”

“Đã truyền dịch xong ở bệnh viện và hạ sốt rồi.”

Diệp Thanh Lan lắc nhẹ bình lắc, đổ nước chanh vào một ly thủy tinh lớn, suy nghĩ một lúc rồi hỏi chị Chương: “Chị Chương, chị có luôn ở bên cạnh Chu Biệt Hạc để chăm sóc sinh hoạt không?”

Đã chuyển về Lục Khê lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Lan hỏi chị Chương về chuyện của Chu Biệt Hạc, chị Chương cung kính đáp: “Đúng vậy, tôi nhận việc từ Chu tiên sinh cách đây ba năm, trước đây Chu tiên sinh sống một mình nên tôi cũng không ở lại, chỉ dọn dẹp nhà cửa vào ban ngày.”

“Anh ấy trước đây sống ở đâu?”

“Giang Hoàn Tân Phủ.”

Một khu căn hộ có vị trí và cảnh quan rất tốt, nhiều doanh nhân đều sống ở đó.

“Anh ấy luôn bận như vậy sao?”

Điều này vượt quá phạm vi công việc của chị Chương, chị ấy suy nghĩ rồi trả lời: “Công việc của Chu tiên sinh luôn khá bận.”

Diệp Thanh Lan trang trí miệng ly bằng một lá bạc hà, nhận ra mình có vẻ hỏi hơi nhiều rồi.

Cô mang ly nước lên tầng trên, đẩy cửa bước vào, cửa phòng tắm cũng mở ra theo, người đàn ông với mái tóc đen ướt đi ra, nét mặt điển trai, hương thơm của các sản phẩm tắm nam giới lập tức lan tỏa trong không khí.

Chu Biệt Hạc đi công tác hơn một tháng, Diệp Thanh Lan cũng sống một mình suốt một tháng.

Anh đột nhiên trở về, không gian phòng ngủ rộng rãi dường như đột nhiên trở nên chật hẹp.

Cô bước tới, đưa nước cho anh: “Nước chanh mật ong, chị Chương pha.”


“Cảm ơn.” Đầu ngón tay của Chu Biệt Hạc lướt qua da cô mang theo chút hơi ấm.

Anh ngửa đầu uống nước, nhận một cuộc gọi, nghe có vẻ là chuyện công ty.

Diệp Thanh Lan không làm phiền, đi đến phòng quần áo lấy bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm, đang chuẩn bị cởi váy thì điện thoại đặt trên bồn rửa tay bỗng nhiên rung lên.

Giang Thư Loan:Ngủ chưa, có việc khẩn cấp.

Diệp Thanh Lan dừng động tác:Vẫn chưa, anh nói đi.

Giang Thư Loan:Dự án Tứ Mạc, CEO họ đột ngột yêu cầu thay thế một phần chiến lược trong đề án, chiến lược mới đã có rồi, anh tìm người gửi cho em, em đang ở đâu?

Diệp Thanh Lan:Chuyện gì vậy, thứ Hai phải chốt bản cuối rồi.

Giang Thư Loan:Bản kế hoạch gốc đã bị nhân viên nội bộ họ làm lộ ra, nên không thể gửi qua email, Vicky cũng là người vừa gọi cho anh đột xuất.

Dự án xảy ra sự cố tuy ít nhưng cũng không phải hiếm. Diệp Thanh Lan gửi địa chỉ cho Giang Thư Loan, đặt điện thoại xuống, khoác áo choàng tắm, mở cửa phòng tắm: “Chu Biệt Hạc.”

Một giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, người dưới quyền trong cuộc gọi của Chu Biệt Hạc đang nói dở thì kịp ngừng lại.

Chu Biệt Hạc quay người lại.

Cánh cửa phòng tắm chỉ mở hé nửa cánh, người phụ nữ mặc váy dây bên ngoài khoác áo choàng tắm màu be, tóc dài rối bù rũ trên vai, môi hồng đỏ thắm.

“Sao vậy?”

Diệp Thanh Lan nói: “Lát nữa có người đến đưa tài liệu công việc cho tôi, anh bảo chị Chương nói với bên quản lý một tiếng, để họ cho người đó vào được không?”

Chu Biệt Hạc che ống nghe điện thoại, gật đầu: “Được.”



Buổi tối, khu biệt thự Lục Khê lưng tựa núi, mặt hướng hồ, ánh đèn yên tĩnh.

Chiếc taxi dừng lại trước cổng lớn, Tề Mặc bước xuống xe, đối diện với khu biệt thự rộng lớn trước mắt, cậu ta đẩy nhẹ kính và kiểm tra lại địa chỉ.

Xác nhận không sai, cậu ta gõ cửa chòi bảo vệ, nhân viên bảo vệ đã nhận được thông báo trước về việc có khách đến, nên dùng xe đưa đón chở Tề Mặc vào trong.

Chiếc xe đưa đón chạy dọc theo đại lộ rợp bóng cây rộng rãi và yên tĩnh, rồi dừng lại trước một căn biệt thự. Tề Mặc bước tới ấn chuông cửa, khóa cửa thông minh tự động mở ra, băng qua bãi cỏ xanh đậm được cắt tỉa gọn gàng dưới ánh đêm, trong phòng khách của biệt thự, trên sofa đang có một người đàn ông phong thái điềm tĩnh, cao quý ngồi tựa vào. Trước mặt anh đặt một chiếc ly thủy tinh, một tay nhàn nhã lật xem tạp chí tài chính, hoàn toàn không phản ứng gì trước sự xuất hiện của Tề Mặc.

Chị Chương bước ra đón khách, nở một nụ cười lịch sự: “Xin chào, cậu đến đưa tài liệu đúng không?”


Tề Mặc gật đầu: “Tôi tìm Giám đốc Diệp.”

Chị Chương đưa tay đón lấy: “Vất vả rồi, đưa tôi là được.”

Tay chị Chương khựng lại giữa chừng, vì Tề Mặc không đưa túi tài liệu cho chị ấy, mà khăng khăng một cách nho nhã và khiêm tốn: “Xin lỗi, Giang tổng dặn rằng tài liệu này có mức độ bảo mật rất cao, tôi phải đích thân giao tận tay cho Giám đốc Diệp.”

Vừa dứt lời, người đàn ông trên ghế sofa khẽ nhấc mí mắt, lạnh nhạt liếc về phía cậu ta một cái, đồng thời ra lệnh: “Đi gọi phu nhân.”

Chị Chương lên lầu gọi Diệp Thanh Lan, lúc ấy cô vừa sấy tóc gần khô, nghe vậy thì ngạc nhiên.

Không ngờ lại là Tề Mặc mang đến, muộn thế này rồi, cô cứ tưởng Giang Thư Loan sẽ gọi một người chạy việc.

Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, dù Tề Mặc chỉ là thực tập sinh, nhưng cậu ta luôn thể hiện xuất sắc trong công việc thường ngày, chắc là Giang Thư Loan đánh giá cao sự chín chắn của cậu ta.

Khoác áo cardigan rồi xuống lầu, Diệp Thanh Lan nhận lấy tài liệu từ tay Tề Mặc, đồng thời quan tâm hỏi: “Vất vả cho cậu rồi, cậu đến đây bằng gì thế, đi taxi à?”

Tề Mặc nói “đúng vậy”.

“Trên đường về nhớ cẩn thận.” Diệp Thanh Lan dặn dò, “Nhớ lấy hóa đơn taxi, lát nữa đưa phòng tài vụ làm thủ tục hoàn lại.”

“Cảm ơn chị Lan đã quan tâm.” Tề Mặc kéo khóa ba lô, lấy ra một chiếc ô, đẩy lại gọng kính, “Đây là cái ô lần trước tôi mượn của chị, tôi tiện mang theo trả lại cho chị.”

Tuần trước trời mưa, Diệp Thanh Lan lái xe về nhà, cô đã cho đồng nghiệp cần dùng mượn hai chiếc ô dự phòng để trong văn phòng.

Sau đó cô cũng chẳng để tâm, chỉ là cái ô thôi mà, ô trong văn phòng vốn dĩ ai cũng dùng chung.

Lúc này Tề Mặc lại cố ý nhắc đến, khiến Diệp Thanh Lan một lần nữa cảm thấy cậu ta làm việc rất chu đáo, liền nhận lấy: “Mau về đi, muộn rồi.”

Tề Mặc gật đầu.

Chu Biệt Hạc ngồi trên ghế sofa liếc mắt nhìn chàng trai đang đứng huyền quan.

Một chàng trai vừa ngoài hai mươi tuổi, mặc áo hoodie và quần dài, đeo kính không gọng dưới, nhìn vào thì giống kiểu sinh viên vô hại nhất trên đời, chỉ là chín chắn hơn một chút.

Thế nhưng Chu Biệt Hạc những năm qua đã thấy đủ mọi loại người, từ yêu ma quỷ quái đến tiểu nhân hiểm độc, cổ tay anh đặt lên trang tạp chí, hơi nheo mắt lại gần như không thể nhận ra.



Tiễn Tề Mặc xong, Diệp Thanh Lan vào thư phòng, lướt sơ qua phương án và chiến lược mới.


Cô cúi người viết lách trên bàn, suy luận ra đề xuất và ví dụ mới, trao đổi sơ với bên A, xác định có thể điều chỉnh theo hướng đó rồi mới gập máy tính lại.

Cô thả lỏng vai, chiếc đồng hồ điện tử bên bàn làm việc chỉ mười hai giờ bảy phút.

Diệp Thanh Lan đã kiệt sức, chuẩn bị trở về phòng ngủ, cô bước nhẹ chân, đẩy cửa phòng ngủ chính.

Chu Biệt Hạc đã để lại một ngọn đèn tường cho cô.

Anh đã ngủ rồi, cơn sốt cao đủ khiến bất kỳ ai cũng mệt mỏi rã rời. Diệp Thanh Lan bước đến bên giường, tắt đèn, nhẹ nhàng vén chăn.

Sau một tháng xa cách, trên giường lại một lần nữa xuất hiện hương trầm dịu nhẹ, mềm mại – thứ hương thuộc về Chu Biệt Hạc.

Diệp Thanh Lan khẽ nín thở, cô không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, bộ chăn ga mềm mại, hòa quyện với mùi hương quen thuộc, khiến người ta yên tâm, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong mệt mỏi.

Máy điều hòa hoạt động ở mức nhiệt không quá cao cũng chẳng quá thấp, thuốc hạ sốt nhanh chóng hết tác dụng, khi nhận ra mình lại bắt đầu sốt, Chu Biệt Hạc chậm rãi mở mắt.

Anh giơ tay chạm nhẹ vào trán, rất nóng, phủ đầy mồ hôi li ti.

Trong lòng anh còn ôm một cơ thể mềm mại, trong giấc mơ, cô vô thức dựa sát lại, làn da bị nhiệt độ cơ thể anh làm bốc lên hương thơm phụ nữ u trầm, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

Chu Biệt Hạc bình ổn hơi thở, không muốn làm tỉnh người đang ngủ say, anh nghiêng người ôm cô rồi dịch chỗ nằm, từng tấc da trong lòng bàn tay đều mềm mại tràn đầy, hơi thở của anh hơi nặng, đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng ngủ chính.

Xuống lầu, uống một viên thuốc hạ sốt.

Chu Biệt Hạc chuyển sang phòng phụ nghỉ ngơi.

Nhắm mắt lại, ý chí của anh những năm qua thực ra đã rèn luyện khá tốt, có thể ép bản thân nghỉ ngơi khi cần thiết, nếu không thì những chuyện lớn nhỏ trong Quân Hoà ồ ạt như những bông tuyết bay tới, làm sao mà anh có thể xử lý một cách dễ dàng được.

Cũng rất ít khi mơ thấy, cách đây chín năm ở sân vận động trường học có một cô gái trẻ chơi ván trượt.

Một cô thiếu nữ mặc bộ đồ thể thao màu trắng hồng, đội mũ bóng chày, dang rộng hai cánh tay, tự do trượt vào trong màn hoàng hôn rộng lớn và đậm đặc.

Năm đó Chu Biệt Hạc gần đến đêm trước khi xuất ngoại, rối ren vì chuyện vụn vặt, chiều tối đi ra ngoài hít thở không khí, một mình dạo quanh dưới khán đài.

Cô đứng trên ván trượt lướt qua anh, ngẩng đầu nhắm mắt, tà áo bay bay trong gió, dưới bầu trời quang đãng, khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp sáng sủa và rạng rỡ.

Diệp Thanh Lan.

Vợ anh.

Diệp Thanh Lan, mười tám tuổi.


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 19: Diệp Thanh Lan, mười tám tuổi.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...