Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính

Chương 18: Nhịp tim cùng tần số.

315@-

Bầu không khí lặng lẽ ngưng đọng trong một nhịp thở.

Dường như Diệp Thanh Lan không thấy anh đưa tay ra nắm tay mình, ngồi xuống ở phía bên kia chiếc ghế sofa dài: “Thư ký Trình nói anh bị sốt à?”

Bàn tay Chu Biệt Hạc đưa ra bị bỏ lửng giữa không trung, anh chống một tay lên trán, nghiêng đầu nhìn sang người vợ của mình.

Hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, không phải trang phục công sở khi đi làm, mà là chiếc váy xanh nhạt, cánh tay trắng như tuyết, mái tóc dài buộc thành một cái đuôi ngựa đầy đặn, tươi tắn mà nhàn nhã.

Ánh mắt nhìn anh rất bình tĩnh, dường như không khác gì so với một tháng trước.

Chỉ là hình như, gầy đi một chút.

Chu Biệt Hạc “Ừ” một tiếng, dịu giọng nói: “Sốt nhẹ thôi, y tá đã đi lấy thuốc rồi.”

Chỉ là sốt nhẹ thôi sao?

Vừa bước vào Diệp Thanh Lan đã nhận ra tình trạng của anh rất không ổn, nơi lông mày và khóe mắt hiếm khi thấy hiện vẻ mệt mỏi, trong mắt có vài sợi tơ máu đỏ, đôi môi cũng hơi khô.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ anh khi bệnh, nên không thể xác định nghiêm trọng đến mức nào.

Cho dù như vậy, một phút trước anh vẫn còn đang họp với người của bộ phận kinh doanh.

Từ khi còn trẻ đã tiếp quản Quân Hòa, cho đến bây giờ là người đứng đầu nói một là một, những bản tin vinh quang mà MC trong chương trình tài chính đọc từng dòng, làm gì có chuyện dễ dàng đến thế.

Diệp Thanh Lan cụp mắt xuống, trong tay giữ chặt cuốn bệnh án: “Thư ký Trình nói bệnh viện đã làm kiểm tra cho anh, có kết quả chưa? Không cần truyền dịch à?”


Bàn tay Chu Biệt Hạc nắm lại thành hình vòng, khẽ ho một tiếng, mỉm cười nhạt nói: “Cậu hay lo chuyện bé xé ra to thôi, không sao đâu, bên ngoài mưa rồi à?”

Anh đột ngột đổi chủ đề, Diệp Thanh Lan nhất thời chưa kịp phản ứng: “Mưa rồi.”

Chu Biệt Hạc nghiêng người, rút mấy tờ khăn giấy từ hộp trên bàn trà: “Váy em bị ướt rồi.”

Bàn tay người đàn ông với khớp xương rõ ràng, Diệp Thanh Lan khẽ sững lại, cúi đầu nhìn thì quả nhiên thấy vạt váy của mình ướt một mảng nhỏ.

Lúc xuống xe đã che ô, nhưng chiếc váy này dài, mưa rơi xiên vẫn thấm ướt vải.

Cô nhận lấy khăn giấy, im lặng ấn khăn giấy lên vạt váy để hút nước.

Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng, y tá đẩy chiếc xe nhỏ đi vào, theo sau là Trình Phụng, cầm mấy tờ giấy: “Chu tổng, kết quả kiểm tra của ngài đã có rồi.”

Y tá cũng nói: “Chu tiên sinh, ngài cần truyền dịch, truyền ở trên giường bệnh hay ngồi ghế sofa?”

Diệp Thanh Lan liếc nhìn Chu Biệt Hạc.

Anh rõ ràng thật sự có chút mệt, ngón tay co lại ấn lên xương mày, nhạt giọng nói: “Kê hai hộp thuốc thôi, không cần truyền dịch.”

Y tá khó xử nói: “Nhưng viện trưởng Hướng bảo tôi đến truyền dịch cho ngài, kết quả xét nghiệm máu cho thấy cơn sốt của ngài là do virus, không phải do cảm lạnh.”

Động tác của Chu Biệt Hạc khựng lại, anh mở mắt, nhìn về phía Trình Phụng.

Trình Phụng đưa tờ phiếu xét nghiệm lên, cụp mắt nói: “Hoạt động của thương hội bắt đầu lúc tám giờ, nếu còn không đi thì có lẽ sẽ không kịp, thư ký của Chủ tịch Trữ vừa gọi hai cuộc điện thoại hỏi ngài khi nào đến.”

Một nhân vật như Chu Biệt Hạc, không ai dám trực tiếp giục anh, hai cuộc điện thoại hỏi thăm đã đủ cho thấy đối phương đang sốt ruột đến mức nào.

Diệp Thanh Lan ngồi ở bên cạnh, nghe rõ mồn một.

Cô khẽ vê nơi góc trang bệnh án, vừa định mở miệng thì đột nhiên bị một giọng nam ôn hòa nho nhã cắt ngang: “Tôi xem hôm nay nó dám đi không, Tiểu Đường, truyền dịch cho nó.”

Ở cửa phòng bệnh, không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, nho nhã nhưng uy nghiêm, khuôn mặt mơ hồ có vài phần giống với Hướng Vân Khanh.

Ông vừa xuất hiện, Trình Phụng lập tức lùi lại hai bước: “Viện trưởng Hướng.”

Cậu của Chu Biệt Hạc tên là Hướng Vân Tấn, một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực cấy ghép nội tạng trong nước, viện sĩ danh dự của Học viện Ngoại khoa Hồng Kông.


Diệp Thanh Lan sở dĩ biết đến danh tiếng của vị này là bởi khi cô du học ở Hồng Kông, bà của bạn cùng phòng phải làm một ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng rất nguy hiểm, sau bao nhiêu vòng vèo tìm kiếm, rốt cuộc cũng để mời được ông làm bác sĩ chính.

Thế nhưng lúc này, thân phận của cô là vợ của Chu Biệt Hạc, cô vẫn chưa từng gặp vị trưởng bối này.

Cô nhìn sang Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc tự nhiên buông đôi chân đang vắt chéo, lúc đứng dậy thì đưa tay định nắm lấy tay cô. Trước mặt trưởng bối, Diệp Thanh Lan không thể từ chối, đầu ngón tay hơi co lại một chút liền bị Chu Biệt Hạc nắm chặt.

Lòng bàn tay vốn luôn ấm áp của người đàn ông nay lại lạnh lẽo.

Hàng mi cô khẽ run.

Anh sốt nghiêm trọng hơn cô tưởng rất nhiều.

Chu Biệt Hạc nắm tay cô đi đến trước mặt Viện trưởng Hướng: “Thanh Lan, đây là cậu.”

Diệp Thanh Lan hơi xoay bàn tay, dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm tay anh, khẽ cong môi, lễ phép chào hỏi: “Cháu chào cậu, lần đầu gặp mặt, cháu tên là Diệp Thanh Lan.”

Cô đứng bên cạnh Chu Biệt Hạc, tự nhiên thoải mái, trẻ trung rạng rỡ.

Viện trưởng Hướng chỉ biết rằng cháu trai mình đã kết hôn với tiểu thư nhà họ Diệp, vẫn chưa có duyên gặp mặt, đối diện cô gái hậu bối, ông buông nét nghiêm nghị, hiền hòa nói: “Tiểu Diệp à, không cần khách khí, cậu và ba cháu cũng là chỗ quen cũ.”

Khóe môi Diệp Thanh Lan cong lên càng sâu.

So với lần trước người nhà họ Hạng tự tiện đến tận cửa thăm hỏi, thì đây mới đúng là trưởng bối thực sự có huyết thống của Chu Biệt Hạc.

Chỉ là hôm nay cô đi dạo phố nghỉ ngơi cùng Tưởng Tư Hiền, cách ăn mặc quá mức tùy ý, không biết trong mắt Viện trưởng Hướng có phải là chưa đủ trang trọng hay không.

Viện trưởng Hướng mỉm cười với cô, nhưng khi đối diện với Chu Biệt Hạc thì sắc mặt nhạt đi vài phần: “Ở lại truyền dịch đi, hoạt động thương hội hủy bỏ.”

Như thể để chứng minh câu nói kia là không thể thực hiện, lời vừa dứt, phía sau điện thoại của Trình Phụng đã rung lên ong ong, anh ta nghe máy, khẽ nói mấy câu, rồi lấy tay che ống nghe, thấp giọng báo: “Chu tổng, là điện thoại của Chủ tịch Trữ…”

Viện trưởng Hướng liếc xéo Trình Phụng một cái, Trình Phụng lập tức im lặng.

Ông quay sang Diệp Thanh Lan: “Tiểu Diệp, cháu nói xem?”

Câu hỏi bất ngờ bị ném tới, Diệp Thanh Lan tất nhiên hiểu Viện trưởng Hướng muốn cô khuyên Chu Biệt Hạc ở lại truyền dịch, nhìn vào tình trạng của Chu Biệt Hạc, những ngày đi công tác gần đây đúng là anh đã làm việc liên tục không ngừng nghỉ, mệt mỏi chẳng hề ít, cần được nghỉ ngơi tử tế.

Thế nhưng…

Cô không thể thay anh đưa ra quyết định.

Diệp Thanh Lan nghiêng mắt, hàng mi khẽ rung, bốn mắt chạm nhau, Chu Biệt Hạc khẽ bóp nhẹ ngón tay cô, trao cho một ánh mắt trấn an.

Anh bất đắc dĩ mỉm cười với Viện trưởng Hướng: “Nghe theo ngài, chỉ cần giữ kín bên phía cô Hướng là được.”

Viện trưởng Hướng hơi nhấc cằm: “Tiểu Đường, truyền dịch đi.”

Trình Phụng cầm điện thoại: “Chu tổng, bên thương hội thì sao?”

“Hủy đi, lát nữa tôi sẽ tự mình nói.” Chu Biệt Hạc nói, “Cậu cũng về đi.”

“Vâng.” Trình Phụng lại hỏi, “Có cần tôi mua cho ngài một phần cơm tối không?”

Lần này Chu Biệt Hạc còn chưa lên tiếng, Diệp Thanh Lan vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng mở miệng: “Để tôi đi, thư ký Trình, trên đường tan làm nhớ chú ý an toàn.”

“Cảm ơn phu nhân đã quan tâm.”

Giá treo truyền dịch được kéo đến bên sofa, y tá dùng cồn khử trùng mu bàn tay Chu Biệt Hạc, rồi chậm rãi đưa kim tiêm vào mạch máu của anh.

Diệp Thanh Lan đứng một bên, móng tay vô thức cào nhẹ viền váy.


Từ nhỏ cô rất ít khi vào bệnh viện, vì mạch máu mảnh, thường phải bị chích mấy lần, trong lúc truyền dịch còn có nguy cơ trào máu ngược hoặc phồng kim.

Vì vậy lần trước khi bị đau bụng kinh, Chu Biệt Hạc muốn đưa cô đến bệnh viện, cô đã rất phản kháng.

Đã là người hai mươi bảy tuổi rồi, vậy mà vẫn không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi này.

Y tá chích xong, điều chỉnh tốc độ truyền và dặn dò: “Khi gần truyền xong thì bấm cái chuông này, tôi sẽ sang thay thuốc.”

“Cảm ơn.”

Diệp Thanh Lan tiễn y tá đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ. Cô đảo mắt nhìn một vòng, phòng bệnh này có tiêu chuẩn rất cao, nước nóng và cốc giấy đều sẵn có.

Cô rót một cốc nước, rồi ngồi trở lại bên cạnh Chu Biệt Hạc.

Chu Biệt Hạc đưa tay ra nhận, cô cụp mắt xuống thổi nhẹ cho anh, hơi nước mờ mờ lan lên hàng mi dài của cô, khi ngẩng mắt lên lần nữa, đồng tử đã bị thấm ướt long lanh.

“Cẩn thận nóng.”

Chu Biệt Hạc chậm rãi cầm lấy chiếc cốc giấy, ánh mắt sâu trầm vẫn luôn dừng lại trên gương mặt cô.

Diệp Thanh Lan không nhận ra, xoay người đặt chiếc gối nhỏ sau lưng mình xuống dưới cánh tay phải đang truyền dịch của Chu Biệt Hạc, để anh đặt thoải mái hơn.

Lúc Diệp Bỉnh Sơn hóa trị cô luôn ở bên cạnh chăm sóc, tuy có hộ công nhưng những việc nhỏ thế này cô vẫn làm rất thuần thục.

Khi cô bị đau bụng kinh, Chu Biệt Hạc không hề làm ngơ, nửa đêm còn dậy chăm sóc cô, là vợ, cô cũng sẽ làm những điều tương tự cho anh.

Diệp Thanh Lan liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ mười lăm, ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn ăn gì, tôi đi mua cho anh.”

Chu Biệt Hạc đặt cái cốc sang một bên, lòng bàn tay ấm áp vòng lấy cổ tay cô, kéo người về phía mình.

Vạt váy lụa màu bạc hà dán lên quần tây đen căng nhẹ của người đàn ông.

Chu Biệt Hạc nhìn cô chăm chú: “Em ăn tối chưa?”

Diệp Thanh Lan gật đầu.

Bàn tay cô theo đó chạm lên đùi anh, giống như bị bỏng mà co rụt lại, bộ móng mới làm cùng màu với chiếc váy, làm nổi bật những ngón tay thon dài trắng trẻo.

Chu Biệt Hạc v**t v* đốt ngón tay lạnh như ngọc của cô: “Tôi không đói, đừng đi nữa, ngồi đây nghỉ một lát đi.”

Ngón tay của Diệp Thanh Lan khẽ động, nhưng không rút lại, Chu Biệt Hạc dường như đặc biệt thích đôi tay của cô, không biết cố ý hay vô tình mà m*n tr*n nơi nào đó.

Bụng ngón tay anh có một lớp vết chai mỏng, tiếp xúc mang theo cảm giác hơi ngứa.

Nếu nói về “người mê bàn tay”, thật ra bàn tay của anh còn đẹp hơn, gầy gò mà thon dài, gân xanh mạch máu nổi rõ rồi ẩn dần vào mặt đồng hồ sẫm màu, mang theo một loại gợi cảm cấm dục.

Nhận ra suy nghĩ mình đã đi chệch hướng, Diệp Thanh Lan hoàn hồn, lắc đầu: “Tôi không mệt, gần đây có một nhà hàng chay, tôi đến đó sẽ chụp thực đơn gửi cho anh, được không?”

Ánh mắt cô chuyên chú, giọng điệu mang sự mềm mại như đối với bệnh nhân, dường như đã quên đi sự không vui mà lúc mới đến cố ý phớt lờ anh.

Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, thấp giọng ho một tiếng, giọng khàn trầm ấm: “Không cần gọi món, mua tùy thôi.”

Anh vừa nói vừa cầm chìa khóa xe đưa cho cô.

Nhà hàng kia rất gần, đi bộ vài phút là đến, huống hồ Diệp Thanh Lan đi giày cao gót nên không thể lái xe. Cô cầm ô lên, ngoài ý muốn phát hiện điện thoại mình vẫn đang trong trạng thái tắt máy.

Buổi chiều do hết pin mà tự động tắt, cô quên luôn sạc.

Trên người cũng không mang theo ví, Diệp Thanh Lan đành phải cầu cứu Chu Biệt Hạc: “Anh có mang tiền mặt không?”

Trên chiếc bàn tròn đặt một chiếc ví màu đen, Chu Biệt Hạc ra hiệu cho cô tự lấy.

Đối với người trưởng thành mà nói, ví tiền mang tính chất riêng tư rất mạnh, khi Diệp Thanh Lan mở ra, cô hơi khựng lại một chút.


Trong phần trong suốt bên cạnh không có ảnh, chỉ mang tính công cụ mà nhét vài tấm thẻ thanh toán.

Tiền mặt thì rất ít, đa phần là ngoại tệ, Diệp Thanh Lan rút hết số nhân dân tệ ra.

“Cầm theo một tấm thẻ tín dụng.” Chu Biệt Hạc nhắc.

“Đủ rồi.” Diệp Thanh Lan lắc lắc mấy tờ tiền trong tay, trước khi ra ngoài lại nắm tay nắm cửa quay đầu, “Anh chú ý dịch truyền, nhớ nhắc y tá thay thuốc.”



Ngoài bệnh viện, mưa bụi rơi lất phất.

Mặt đường nhựa hơi đọng nước, ánh phản chiếu của đèn đường khiến tầm nhìn trở nên mờ nhòe, Diệp Thanh Lan xách túi đồ ăn mang đi, một tay che ô, cẩn thận bước qua từng vũng nước.

Dưới tầng bệnh viện số Một, có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Diệp Thanh Lan đi qua rồi lại quay trở lại, bước vào mua một ống viên sủi vitamin C.

Trước khi vào bệnh viện, cô thu ô lại, hất đi những giọt nước mưa.

Ban đêm ở khu phòng bệnh quốc tế rất yên tĩnh, Diệp Thanh Lan ấn thang máy đi lên, dựng chiếc ô đen ở ngoài cửa, rồi đẩy cửa bước vào.

Cô đến chưa bao lâu, một chai dịch truyền vẫn chưa truyền xong. Chu Biệt Hạc đang nghe điện thoại, nhắm mắt nghe người bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng đưa ra phản hồi ngắn gọn.

Thấy cô quay lại, anh cúp điện thoại.

Diệp Thanh Lan chuyển quyển sổ và tài liệu trên chiếc bàn tròn sang một cái bàn khác, đặt phần cơm tối vừa mua lên, người bị sốt không nên ăn những món khó tiêu, vì vậy cô chỉ mua cháo trắng, vài đĩa rau xào, và một quả trứng luộc.

Cô rửa tay, gõ vỡ vỏ trứng rồi bóc ra.

Đầu ngón tay như những quân cờ ngọc, động tác bóc trứng rất tỉ mỉ, chẳng bao lâu, một quả trứng luộc trắng nõn đã hiện ra trong tay Diệp Thanh Lan.

Cô nghiêng người đưa cho Chu Biệt Hạc, hai người ngồi rất gần nhau, Chu Biệt Hạc đang truyền dịch ở tay phải, bèn dùng tay trái đỡ lấy cổ tay cô, cắn một miếng.

Diệp Thanh Lan khựng lại một chút, rất nhanh liền ý thức được, tay trái của anh không tiện ăn cơm.

Nhưng, uống cháo thì hẳn là có thể.

Cô đặt quả trứng xuống, bưng bát cháo lên, khẽ thổi đi hơi nóng.

Lông mi trước mắt Chu Biệt Hạc lại lần nữa trở nên ướt rượt, như lá cây buổi sớm vương giọt sương.

Anh không cầm lấy thìa, ngược lại đưa tay ra đón lấy bát: “Có nóng không?”

“Không quá nóng đâu.” Diệp Thanh Lan cầm thìa, khuấy cháo loãng, tiện tay múc một muỗng đưa đến bên môi anh, “Anh nếm thử đi.”

Khoảng cách rất gần, hành động của cô là phản xạ tự nhiên, cho đến khi Chu Biệt Hạc thực sự cúi đầu, ngậm một nửa thìa, cô mới nhận ra việc cho anh ăn lúc này có phần quá thân mật.

Người đàn ông cúi gập đầu, sống mũi cao, đôi môi khô một nửa sau khi tiếp xúc với chất lỏng hiện ra sắc hồng nhạt.

Diệp Thanh Lan hít thở khẽ, lực cầm thìa có phần chặt hơn bình thường.

Dịch truyền lặng lẽ chảy qua ống, hành động y tá tính thời gian vào thay thuốc làm dịu bớt sự cứng đờ của Diệp Thanh Lan.

Cô vội đặt bát xuống, nhờ y tá kéo giá truyền dịch đến gần chiếc bàn tròn cao bên cửa sổ, thuận tiện để Chu Biệt Hạc ăn cơm.

Cô đi lại bận rộn trong đôi giày cao gót, dáng người nhẹ nhàng rạng rỡ, Chu Biệt Hạc không từ chối tấm lòng tốt này, theo lời mà đổi chỗ ngồi.

“Chu phu nhân.” Y tá nói, “Phiền chị theo tôi ký tên nhận thuốc.”

Cô theo y tá rời đi, Chu Biệt Hạc ngồi một mình trên ghế đơn cạnh cửa sổ, thong thả dùng tay trái ăn cơm.

Viên sủi sủi bọt trong cốc giấy, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng sủi bọt nổ lép bép.


Khi Diệp Thanh Lan quay lại, Chu Biệt Hạc đã ăn cơm xong.

Anh dựa lưng trên ghế sofa nghỉ ngơi, cô bước nhẹ nhàng, ngồi xuống bên kia ghế sofa.

Dịch truyền có tất cả ba chai, không lâu sau, y tá đến rút kim truyền.

Chu Biệt Hạc cầm vest lên, hai người cùng xuống lầu.

Mưa đã nhỏ lại, mặt nước vẫn còn những gợn sóng, Chu Biệt Hạc mở ô, Diệp Thanh Lan bỗng dưng nhớ lại lần trước, là lúc hai gia đình gặp mặt trước khi kết hôn.

Thoáng một cái, đã kết hôn được hai tháng.

Cô bước vào dưới ô, gấu váy bị gió nhấc nhẹ, trong đêm mưa tối mịt, mảng màu sáng này càng nổi bật.

Gần tới xe, Chu Biệt Hạc đi về phía cốp sau, cùng một chiếc ô, Diệp Thanh Lan chỉ có thể đi theo anh.

Giơ tay nhấn, cốp xe Bentley bật lên, Chu Biệt Hạc đưa ô cho cô, cúi người lấy một vật.

Gió đêm thổi qua áo sơ mi của anh, lộ rõ vòng eo săn chắc.

Anh thẳng người lên, đầu ngón tay cầm một chiếc vòng tay bằng kim cương xanh lấp lánh.

Diệp Thanh Lan hơi sững sờ, còn chưa kịp mở miệng, Chu Biệt Hạc đã cúi mắt khéo léo cài chiếc vòng tay lên cổ tay cô, vừa vặn, chiều dài hoàn hảo.

“Thích không? Đây là quà tôi mang cho em.”

Sạch sẽ, trong suốt và tinh khiết, màu như nước biển, không hề có tạp chất thừa, vừa tinh tế vừa sang trọng.

Đây là một món quà hoàn toàn đánh trúng gu thẩm mỹ của Diệp Thanh Lan.

Chiếc vòng ngọc bích mang ý nghĩa tượng trưng cô có thể từ chối, nhưng không thể khước từ chiếc vòng tay này – nơi tụ hết tâm ý của Chu Biệt Hạc.

Diệp Thanh Lan hạ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua viên kim cương xanh xinh đẹp, vòng tay áp lên mạch cô, nhịp tim lại như cùng tần số với những giọt mưa rơi xuống mặt đất.

Cô nói: “Rất thích, cảm ơn anh.”

Nói xong, không đợi phản ứng từ Chu Biệt Hạc. Diệp Thanh Lan tưởng rằng mình nói hơi hời hợt, liền ngẩng mắt nhìn vào mắt anh, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, anh đột nhiên tiến một bước, một tay giữ ô đen, một tay ôm lấy eo cô.

“——”

Diệp Thanh Lan giật mình, lưng va vào thân xe ướt sũng.

Không gian dưới ô vốn đã hẹp, hành động của Chu Biệt Hạc quá đột ngột, khoảng cách giữa hai người gần như bị rút ngắn chỉ trong nháy mắt, cô đặt ngón tay chống lên ve áo anh, ngẩng mặt: “Anh…”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Hôm nay sao không vui?”

Anh nhìn ra sự không vui của cô.

Đầu óc Diệp Thanh Lan trong giây lát hoàn toàn trống rỗng, chưa kịp phản ứng về việc này, cả người bị bao quanh bởi mùi nam tính lâu ngày, cô đơ người, nghiêng đầu, cố tránh ánh mắt của Chu Biệt Hạc.

Phản ứng này ngược lại giống như thừa nhận sự không vui của cô.

Bên cạnh có người đi qua, thân xe Bentley đen bóng trong mưa đêm, ánh sáng le lói phản chiếu trên bề mặt, kết hợp với hành động của họ, có người liếc nhìn tò mò.

Chiếc ô trong tay Chu Biệt Hạc hạ xuống, che chắn phần vai trần trắng sáng như phát quang của cô.

Vải cứng ở vai anh cũng đồng thời áp sát vào làn da cô.

Cảm giác điện mạnh hơn lần trước, lập tức chạy dọc khắp cơ thể Diệp Thanh Lan.

Hơi thở của cô trong nháy mắt trở nên không ổn định.

Cố đẩy ra, nhưng Chu Biệt Hạc cúi xuống, đôi môi khô gần như chạm vào vành tai hồng của cô, giọng điệu mềm mại như thì thầm giữa những người yêu nhau: “Là vì anh sao, Thanh Lan.”


Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Truyện Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính Story Chương 18: Nhịp tim cùng tần số.
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...