Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 17: Viên kẹo bạc hà mát lành.
Diệp Thanh Lan cầm điện thoại, đứng sững tại chỗ.
Trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi là hai mươi sáu phút, lâu hơn bất kỳ cuộc gọi ngắn nào trước đây, trong khoảng hai mươi phút còn lại, cô không chắc mình có phát ra âm thanh kỳ lạ nào không.
Chu Biệt Hạc không có ở đây, mấy ngày nay cô đặc biệt thư giãn, như thể đã trở lại quãng thời gian sống một mình trước kia.
Sau năm phút bình tâm lại, Diệp Thanh Lan hít sâu một hơi, gạt bỏ những ý nghĩ ngượng ngùng khỏi đầu, nếu không đi làm ngay thì sẽ muộn mất.
Cô mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc dây buộc tóc màu xanh lá mới.
Chiếc dây buộc tóc màu xanh lam mà cô thường dùng trước đây không biết đã rơi ở đâu, nhưng Diệp Thanh Lan không mấy bận tâm, dây buộc tóc vốn là vật tiêu hao, cách một thời gian phải vứt đi một cái, cô còn có cả một hộp đầy để dùng dự phòng.
Khoản tiền cuối mà Khoáng Tâm trì hoãn suốt nửa năm cuối cùng cũng đã vào tài khoản, Giang Thư Loan liền vung tay chi đậm, thay mới chiếc máy pha cà phê ở phòng trà — cái máy vốn hay dở chứng ba ngày hỏng hai đồng thời tặng mọi người phong bao lì xì nhân dịp Tết Đoan Ngọ.
Cuối tháng, Diệp Thanh Lan tranh thủ ghé trang viên trà để ăn cơm cùng Diệp Bỉnh Sơn.
Mẹ Trương gói rất nhiều loại bánh ú với nhiều hương vị khác nhau, Diệp Bỉnh Sơn có đường ruột yếu, nên không ăn được nhiều. Mẹ Trương đựng bánh trong hộp gỗ đồng bạch, để cô mang đi hai hộp.
Diệp Thanh Lan đưa một hộp cho chị Chương, hộp còn lại mang về nhà họ Diệp cho Trần Tố.
Ngày Tết Đoan Ngọ, thời tiết oi bức.
Nhà họ Diệp nằm trong khu biệt thự thành cổ, trong khu cây cối xanh tốt, không khí sinh hoạt đậm đà. Diệp Thanh Lan dừng xe, lúc vào cửa thì thấy Trần Tố đang cùng nghệ nhân cắm hoa được mời đến chuẩn bị cắm hoa Tết Đoan Ngọ.
Hoa thục quỳ, đài sen, xương bồ được đan vào giỏ, cắm thêm mẫu đơn, bách hợp và các loại hoa theo mùa.
Nghe thấy tiếng động, Trần Tố ngẩng đầu lên: “Lan Lan đến rồi à, bên ngoài nóng không?”
“Nóng ạ.” Diệp Thanh Lan đưa bánh ú cho dì, “Mẹ Trương gói bánh nhân thịt, có nhân đậu đỏ mà mẹ thích.”
“Vậy thì tốt rồi, bạn của ba con tặng cho ít cua lông Thượng Hải, bảo dì hấp cùng luôn.”
Trần Tố cầm kéo “xoẹt” một cái cắt đi một nhánh lá thừa, hài lòng ngắm tác phẩm cắm hoa “Ngũ cảnh Đoan Ngọ” của mình: “Lan Lan, lại đây xem hoa mẹ cắm có đẹp không?”
Nghệ nhân cắm hoa mỉm cười khen ngợi: “Cô Trần thật sáng tạo, tay nghề còn hơn cả tôi nhiều đó.”
Trần Tố vốn luôn thích được người khác chiều chuộng, nghe vậy liền vừa lòng xoay xoay nắp chai: “Vậy thì đặt ở cửa chính đi, vất vả cho cô rồi.”
Diệp Thanh Lan nhìn quanh một vòng, không thấy Diệp Lăng Phong.
Cô bước vào bếp, hỏi dì Lý đang rửa cua: “Ba cháu đâu rồi?”
Dì Lý đáp: “Chủ tịch từ sáng sớm đã đi rồi, nói là công ty có việc.”
“Công ty có việc?”
Vì là ba con ruột, Diệp Thanh Lan rất hiểu ba mình, trong kỳ nghỉ Đoan Ngọ, công ty có thể có chuyện gì mà khiến ông gần đến giờ ăn mà vẫn chưa về, không sợ Trần Tố không vui.
Dì Lý khóa vòi nước, do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Dì nghe bên đó gọi điện đến, nói là có người say rượu lái xe đâm vào xe cảnh sát, chủ tịch mới phải vội vàng đi xử lý.”
“Bên đó” mà dì Lý nói chính là con trai ngoài giá thú của Diệp Lăng Phong, tên là Diệp Mạo.
Đó là lỗi lầm của Diệp Lăng Phong cách đây hai mươi năm, khi ông say rượu đã ngủ với thư ký đi theo bên cạnh, người này nhận tiền nghỉ việc mới biết mình có thai, sinh con bí mật, một năm sau ôm đứa bé đến gõ cửa nhà họ Diệp.
Trần Tố và Diệp Lăng Phong là vợ chồng yêu thương nhau nhiều năm, khi đột nhiên nghe tin này, bà đau lòng đến mức tuyệt vọng.
Bà tự khóa mình trong phòng ngủ ba ngày, không ăn uống gì, để mặc cho Diệp Lăng Phong quỳ ngoài cửa mà cầu xin.
Ông coi bà như báu vật, không ngờ sai lầm nhất thời của mình lại gây ra tổn thương lớn như vậy cho bà.
Trần Tố ngất đi trong phòng ngủ, khi tỉnh lại thì nằm ở bệnh viện, bên cạnh là người chồng hốc hác, hôn lên tay bà, liên tục hối lỗi về tội lỗi của mình.
Bà nhìn vào đôi mắt rơi lệ của ông, lòng mềm lại.
Quy định ba điều: Đứa trẻ đó để bên ngoài nuôi, trước mắt bà phải giữ cho sạch sẽ tinh tươm.
Năm đó Diệp Thanh Lan bảy tuổi, trong những năm sau đó, cô nhìn thấy Trần Tố giống như đang “bịt tai trộm chuông” tiếp tục yêu thương Diệp Lăng Phong, như thể chuyện của năm đó chưa từng xảy ra.
Ai cũng nhìn ra Diệp Lăng Phong yêu Trần Tố thật lòng.
Nhưng Diệp Thanh Lan không thể hiểu nổi, nếu đã yêu như vậy, sao lại có thể nỡ để người kia đau lòng.
Đến giờ ăn trưa, xe của Diệp Lăng Phong từ bên ngoài trở về.
Ông vừa vào cửa đã nhìn thấy “Ngũ cảnh Đoan Ngọ” được bày ở lối vào, cố ý nói: “Đây là tay nghề của ai thế, sắp xếp đẹp quá vậy?”
Dì Lý bê bát canh đi ra, cười nói: “Là do phu nhân tự tay cắm, Thanh Lan cũng nói rất đẹp.”
Diệp Thanh Lan ngồi trên ghế sofa, Diệp Lăng Phong thấy chỉ có cô một mình, nhăn mày hỏi: “Biệt Hạc đâu, hai vợ chồng con không cùng nhau đón Tết Đoan Ngọ à?”
Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy đi công tác London rồi, mười ngày nửa tháng mới về.”
“Sao lại bận như vậy?”
“Bận như ba thôi.” Cô vừa cầm tách trà, vừa cười như không cười liếc ba mình một cái, “Ba sáng sớm đã ra khỏi nhà, chẳng phải cũng vì bận việc à?”
Dì Lý nhìn thấy hai ba con lại sắp “mũi nhọn đối đầu”, trong lòng thầm nghĩ, không ổn rồi. May thay đúng lúc đó Trần Tố từ trên lầu đi xuống, bà thay bộ sườn xám hợp với dịp lễ, thêu đầy những chiếc lá trúc thanh nhã, trên cổ đeo chuỗi vòng cổ ngọc trai óng ánh.
Dì Lý vội vàng đổi chủ đề: “Dây chuyền của phu nhân đẹp quá, chẳng phải là cái mà Thanh Lan đã tặng trước đó sao?”
Diệp Thanh Lan ngẩng mắt nhìn lên.
Đúng là cô tặng, đó là quà mừng cưới mà một người thím họ bên nhà họ Hạng mang đến thăm, sau khi được Chu Biệt Hạc đồng ý, cô đã tặng lại cho Trần Tố.
Nghĩ đến đây, mới nhận ra Chu Biệt Hạc đã đi được hơn một tuần.
London và trong nước có múi giờ chênh lệch nhau, trừ cuộc gọi vào ngày anh hạ cánh, mấy ngày nay hai người không liên lạc gì nữa.
“Lan Lan.” Giọng dịu dàng của Trần Tố cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Thanh Lan, bà giật lấy tách trà từ tay con gái, “Đến giờ ăn rồi còn uống trà à, qua đây ngồi với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Diệp Thanh Lan ngoan ngoãn để mẹ kéo mình qua.
Trần Tố lấy máy tính bảng ra: “Mấy hôm trước mẹ cùng mẹ của Chu Biệt Hạc đi uống trà chiều, tụi mẹ có xem mấy bộ ảnh cưới, con xem thử có cái nào con thích không? Mẹ nghĩ sắp vào mùa hè rồi, cảnh chỗ nào cũng đẹp, rất thích hợp để chụp ảnh cưới.”
Nếu Trần Tố không nhắc, Diệp Thanh Lan gần như đã quên mất chuyện ảnh cưới.
Lúc đăng ký kết hôn mọi việc đều làm đơn giản, hai bên gia đình đều thống nhất rằng có thể lùi việc tổ chức hôn lễ lại, dù sao thì chuyện này cũng rườm rà, không dễ chuẩn bị.
Nhưng chụp ảnh cưới thì dễ hơn nhiều, chỉ cần cô và Chu Biệt Hạc là có thể thực hiện.
Trần Tố và Hướng Vân Khanh có gu thẩm mỹ rất tốt, những bộ họ chọn đều cầu kỳ mà không sến súa, từng bức ảnh lướt qua, không một người phụ nữ nào có thể không rung động.
Trần Tố rất thích, nhưng hoàn toàn tôn trọng con gái: “Nếu không có cái nào con thích, có thể chọn lại, mẹ và mẹ cậu ấy chỉ chọn để con tham khảo thôi, sẽ không can thiệp vào quyết định của hai đứa.”
Diệp Thanh Lan không lập tức đưa ra câu trả lời: “Để con hỏi anh ấy.”
Ở bên Trần Tố cả một ngày, sau khi ăn tối xong, Diệp Thanh Lan trở về Lục Khê.
Xe đã tắt máy, cô bật điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian 19:35.
Trong lòng cô tính toán, bên London đang đúng vào buổi trưa.
Chu Biệt Hạc có thể đang ăn trưa, cũng có thể đang nghỉ ngơi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thanh Lan mở WeChat, soạn tin nhắn:Tháng này anh có thời gian rảnh để chụp ảnh cưới không, mẹ tôi và cô Hướng đã giúp chúng ta chọn vài bộ rồi.
Gửi xong tin nhắn, Diệp Thanh Lan ngồi đợi trong xe một lúc.
Khoảng mười phút sau, Chu Biệt Hạc trả lời tin nhắn:Thanh Lan, xin lỗi, hai tháng này đều rất bận, chúng ta để sau rồi chụp được không?
Đèn bảng điều khiển đã tắt, Diệp Thanh Lan cụp mắt nhìn dòng chữ này, nhấc tay gõ:Được.
Đẩy cửa bước xuống xe, cô vừa hay gặp chị Chương đang tiễn người ra về, là một chuyên gia chỉnh âm đàn piano, đến để chỉnh âm cho cây đàn Steinway ở tầng hai.
Ngay ngày đầu tiên dọn vào ở, Diệp Thanh Lan đã biết ỏ tầng hai có phòng đàn, chỉ là thường ngày cô quá bận công việc, chưa từng đến đó để đàn.
Cô lên lầu, ném túi xách và áo khoác xuống, đẩy cửa phòng đàn, ánh trăng lặng lẽ chiếu lên thân đàn Steinway cổ điển tao nhã.
Những ngón tay thon dài, thanh nhã chậm rãi lướt qua các phím đen trắng, Diệp Thanh Lan hạ mi mắt, ngồi xuống ghế đàn piano.
Lâu lắm rồi không đàn, nhưng khi chạm vào vẫn còn trí nhớ cơ bắp*.
(*) Đây là một khái niệm trong thần kinh học và huấn luyện, chỉ việc khi một động tác được luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần, cơ thể sẽ tự động ghi nhớ mà không cần ý thức suy nghĩ.
Cô là con gái duy nhất của Trần Tố, những gì Trần Tố biết, đều tự tay dạy cho con gái.
Diệp Thanh Lan nhắm mắt lại, tiếng nhạc từ đầu ngón tay tuôn trào ra, lặng lẽ chảy trong căn phòng đàn yên tĩnh.
Cô đàn một khúc dạ khúc Mi giáng trưởng của Chopin.
–
Tết Đoan Ngọ vừa qua, Lăng Giang bước vào mùa mưa mai ẩm ướt, oi bức.
Diệp Thanh Lan bận rộn suốt hai tuần, các dự án trong tay lần lượt hoàn thành, đến thứ Bảy thì Tưởng Tư Hiền hẹn cô ra ngoài, cùng đi làm một liệu pháp massage thư giãn vai gáy.
Nhân tiện, đổi luôn bộ nail trên tay.
Tưởng Tư Hiền mê đủ kiểu nail, hầu như tuần nào cũng đổi một lần, Diệp Thanh Lan đi cùng, thỉnh thoảng gặp kiểu nào hứng thú thì cũng làm thử.
Khi về đến nhà, màn đêm đã lặng lẽ bao phủ Lục Khê, điện thoại cũng đã cạn pin.
Diệp Thanh Lan tựa vào sofa nghỉ chân, bóp nhẹ bắp chân hai cái, tiện tay mở bộ dụng cụ rượu mới mua.
Chiếc ly pha lê Edo Kiriko Trúc chi thiện, màu xanh trong suốt, rất hợp với mùa hè.
(*) Edo Kiriko: Kỹ thuật cắt mài pha lê truyền thống của Nhật Bản.
Chị Chương bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn tới, vừa đặt xuống thì chuông cửa vang lên.
Chị Chương đi mở cửa, chẳng bao lâu sau, từ xa vọng lại giọng nói có chút ngạc nhiên của chị ấy: “Thư ký Trình?”
Trình Phụng xách vali bước vào, trông có chút phong trần mệt mỏi, nhưng giữ chừng mực dừng lại ngay chỗ gần cửa: “Phu nhân, đây là vali của ông chủ, tôi giúp anh ấy mang về, tiện thể giúp ông chủ mang thêm vài món đồ.”
Diệp Thanh Lan xoay xoay chiếc ly pha lê trong tay, hàng mi cụp xuống.
Chị Chương thay cô hỏi: “Lấy cái gì vậy?”
“Sổ bệnh án.”
Động tác xoay ly của Diệp Thanh Lan hơi khựng lại, cô ngẩng mắt nhìn về phía Trình Phụng.
Trình Phụng cung kính nói: “Phu nhân không cần lo lắng, Chu tổng chỉ là lúc xuống máy bay bị sốt nhẹ, bị viện trưởng Hướng ép giữ lại bệnh viện làm kiểm tra, nên tôi mới đến lấy sổ bệnh án.”
Anh cũng có thể bị bệnh sao?
Diệp Thanh Lan cho rằng, với sự tự kỷ luật trong giờ giấc sinh hoạt của Chu Biệt Hạc, lẽ ra anh rất hiếm khi mắc phải mấy bệnh vặt mới đúng.
Diệp Thanh Lan đặt ly xuống, nhìn về phía chị Chương, chị Chương liền hiểu ý: “Sổ bệnh án của Chu tiên sinh ở trong thư phòng, thư ký Trình đi theo tôi.”
Trình Phụng lễ phép gật đầu: “Làm phiền cô rồi.”
Hai người lên lầu lấy sổ bệnh án, Diệp Thanh Lan xách chiếc cốc mới mua đi rửa ở bồn rửa trong bếp, để nước lạnh chảy qua, lau khô, rồi rót cho mình một cốc nước, cúi mắt dựa vào bệ bồn rửa mà chậm rãi uống hết.
Khi Trình Phụng và chị Chương xuống lầu, Diệp Thanh Lan đang ngồi ở ghế mềm huyền quan thay giày.
Chị Chương đoán được phần nào, mỉm cười hỏi: “Cô định ra ngoài sao?”
Diệp Thanh Lan cài dây khóa đôi giày cao gót: “Thư ký Trình, anh ấy đang ở bệnh viện nào, tôi đi cùng anh qua đó.”
Trình Phụng dĩ nhiên sẽ không từ chối. Khi còn ở trên máy bay, Chu Biệt Hạc đã cảm thấy có chút khó chịu, trước khi đi bệnh viện sau khi hạ cánh, anh từng gọi điện cho Diệp Thanh Lan.
Trình Phụng chính tai nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh máy móc không có người nghe máy, cho đến khi tự động cúp.
Ban đêm oi bức, trên đường có mưa, hạt mưa như vệt sáng rơi xuống cửa kính xe, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ người đi ngoài cửa sổ.
Xe dừng ở khu Quốc tế của Bệnh viện Số Một, phòng bệnh VIP ở tầng bảy, Diệp Thanh Lan ra khỏi thang máy, đối diện liền thấy nữ thư ký mặc váy công sở đang đứng trước cửa phòng bệnh.
Chưa đợi Trình Phụng giới thiệu, đối phương đã hai tay đưa danh thiếp, lễ phép mỉm cười: “Xin chào phu nhân, tôi là thư ký của Chu tổng, Đỗ Tiểu.”
Diệp Thanh Lan nhận lấy.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, Đỗ Tiểu liền đi sát phía sau giải thích: “Có hai phó tổng của bộ nghiệp vụ đang ở bên trong, phu nhân, xin cô chờ một lát.”
Diệp Thanh Lan khẽ nhíu mày.
Người ta vừa mới xuống máy bay, đến cả lúc vào bệnh viện rồi mà vẫn phải xử lý việc công ty, quả thật là chẳng coi sống chết của mình ra gì.
“Thư ký Trình.” Diệp Thanh Lan quay người, xin Trình Phụng bệnh án của Chu Biệt Hạc.
Cô cúi đầu mở ra, bên trên là số liệu khám sức khỏe hằng năm và ghi chép dị ứng thuốc của Chu Biệt Hạc, thể chất của anh quả thực rất tốt, lật sang một trang, đột nhiên xuất hiện “Hồ sơ nằm viện”.
Diệp Thanh Lan còn chưa kịp nhìn kỹ, cửa phòng bệnh đã bị mở ra, hai phó tổng của bộ nghiệp vụ bước ra.
Người có thể làm đến chức quản lý cấp cao thì đều tinh ranh thế nào, dù chưa từng gặp Diệp Thanh Lan, nhưng hai người gần như không hề do dự, đồng loạt khiêm nhường lễ độ khẽ gật đầu với cô.
Diệp Thanh Lan đáp lại, gấp lại bệnh án, bước vào trong.
Trong phòng bệnh ánh sáng trong trẻo sáng sủa, giường bệnh trống không, người đàn ông đang nghiêng mình dựa vào chiếc sofa đôi thẳng hàng cạnh cửa sổ, hai chân mặc quần tây bắt chéo, mí mắt khép lại, một bàn tay khẽ ấn huyệt thái dương.
Trên chiếc bàn tròn màu gỗ trước mặt anh chất chồng một chiếc máy tính xách tay và mấy tập tài liệu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chu Biệt Hạc tưởng là Trình Phụng và y tá, nên không mở mí mắt.
Mãi đến khi tiếng cao gót trong trẻo mà mềm mại lọt vào tai, rồi dừng lại, mùi hương diên vĩ quen thuộc âm thầm lan tỏa trong không khí.
Chu Biệt Hạc mở mắt, đập vào mắt là vạt váy xanh nhạt thanh nhã, phần eo hơi xếp nếp, người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân không tay, kiểu dáng tươi sáng thoải mái, giữa mùa mưa dầm này, trông như một viên kẹo bạc hà mát lành.
Bàn tay buông trước mặt anh, mười ngón thon mảnh, đốt xương mảnh khảnh mang theo chút lạnh lẽo, trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ nữ Jaeger-LeCoultre giản dị.
Chu Biệt Hạc chống vào huyệt thái dương ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Diệp Thanh Lan, anh nở nụ cười dịu dàng, định kéo tay cô: “Sao em lại đến đây?”
Lời còn chưa dứt, người trước mặt khẽ nghiêng người tránh đi——
Tay anh rơi vào khoảng không.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính