Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chương 20: Mái tóc dài rũ xuống phủ đầy đầu gối.
Hôm sau, Chu Biệt Hạc nghỉ ngơi ở nhà, giữa chừng thư ký đến một chuyến, mang tài liệu cần anh xem và ký tên đến.
Còn Diệp Thanh Lan thì cả ngày nhốt mình trong thư phòng, chỉnh sửa bản đề án mới.
May là bộ phận thương hiệu bên A không đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, trong cuộc họp thứ Hai, bản đề án mới được thông qua suôn sẻ.
Trước ngày quay, Diệp Thanh Lan đã đến phim trường, giám sát việc dựng cảnh.
Bên sản xuất đôi khi không thể hoàn toàn chuyển thể cảnh quay trong kịch bản thành hình ảnh thực tế, cô đã quen với việc tự mình giám sát quá trình quay.
Hiện trường tuy bận rộn nhưng không hỗn loạn, mọi người ai làm việc nấy, Diệp Thanh Lan chỉnh lại vị trí của vài tấm phông nền, đang lui lại để quan sát tổng thể thì một cô gái cầm đạo cụ là khay màu bất ngờ đâm sầm vào cô.
“Xin lỗi cô Diệp! Xin lỗi!” Khay màu bị làm đổ, sơn văng thẳng vào quần áo của Diệp Thanh Lan, cô gái hoảng hốt, liên tục xin lỗi.
“Không sao.” Vì đến phim trường nên Diệp Thanh Lan ăn mặc đơn giản, áo thun và quần jean, cô mỉm cười trấn an, “Chỉ là sơn thôi mà, đổ lên người nhìn cũng khá giống phong cách vẽ graffiti đấy.”
Cô gái đỏ bừng mặt, lúc luống cuống liền nghĩ ra một cách, ngập ngừng nói: “Nhưng cũng không thể để cô mặc thế này được, trong túi phục trang của tụi em có áo thun trắng mới, nếu cô không chê, em đi lấy cho cô một cái.”
Tổ phục trang chuẩn bị là loại áo thun cotton trắng trơn đơn giản nhất, Diệp Thanh Lan thay áo trong phòng thay đồ, vừa cởi chiếc áo thun cũ bị dính bẩn ra, chuẩn bị mặc áo mới thì đột nhiên một luồng khí lạnh rợn người bò dọc lưng cô.
Cô sững người, ngẩng đầu nhìn lên, tầng hai không có ai cả.
Phòng thay đồ ở phim trường đều là lắp đặt tạm thời, từ góc tầng hai có thể nhìn xuống dưới, nhưng tầng một còn chưa bố trí xong, không có ai sẽ lên tầng hai.
Diệp Thanh Lan mặc áo vào, cảm thấy có thể chỉ là một cơn gió lùa qua.
Thay đồ xong bước ra, Diệp Thanh Lan gặp phải Tề Mặc.
“Chị Lan”. Tề Mặc nói, “Tôi sắp đi đặt cơm trưa với chị Đường, chị có kiêng món nào không?”
Khi quay phim thường ăn cơm đoàn, Diệp Thanh Lan cũng vậy: “Không, đặt giống mọi người là được.”
Sau khi Tề Mặc đi, Diệp Thanh Lan ngồi nghỉ một lúc trên ghế xếp cắm trại.
Cô đến từ chín giờ sáng, giờ đã là một giờ chiều, lúc bận thì không cảm thấy gì, giờ ngồi xuống mới thấy đầu óc hơi choáng váng, có lẽ do đói quá lâu, hạ đường huyết một chút.
Mở WeChat ra, trong lúc đang họp buổi sáng, Tưởng Tư Hiền tranh thủ “mò cá”, gửi cho cô một tin nhắn:Chu tổng nhà cậu hình như bị bệnh rồi, sao nghe giọng anh ta trong cuộc họp hơi khàn vậy.
Diệp Thanh Lan trả lời:Không phải “hình như”, cuối tuần anh ấy đi công tác về thì bị sốt, giờ di chứng vẫn chưa khỏi.
Tưởng Tư Hiền:Thế thì chẳng có gì lạ, nghe đồng nghiệp bay cùng tớ đến London nói, Lâm Sơ mỗi ngày chỉ ngủ có năm tiếng, Chu Biệt Hạc chắc còn ngủ ít hơn.
Nhìn thấy cái tên Lâm Sơ lần nữa, Diệp Thanh Lan đã có thể liên hệ với người phụ nữ mà cô từng gặp hôm đó – người có vẻ ngoài sắc sảo, dứt khoát.
Khi mọi người xung quanh nhắc đến Chu Biệt Hạc, luôn sẽ nhắc đến Lâm Sơ.
Cô ấy là cánh tay phải đắc lực của anh, là chuyên gia được anh đích thân mời về.
Diệp Thanh Lan gạt đi cảm giác khác thường mơ hồ trong lòng, tìm Chu Biệt Hạc trong danh sách trò chuyện:Cổ họng anh còn đau không, có cần tìm cậu kê đơn thuốc cho không?
Gửi xong, cứ tưởng rằng sẽ mất vài phút mới nhận được hồi âm của Chu Biệt Hạc, ai ngờ tin nhắn rất nhanh hiện ra:Được.
Ngay sau đó anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa:Ngủ trưa dậy chưa?
Diệp Thanh Lan:Chưa, đang đợi cơm trưa.
Chu Biệt Hạc:Sao giờ rồi mà vẫn chưa ăn?
Cô gõ tin nhắn giải thích:Đang trông coi ở phim trường, bên này ăn uống không đúng giờ cho lắm, nhưng sắp rồi, đã có người đi đặt cơm hộp rồi.
Một phút sau, Chu Biệt Hạc hỏi:Phim trường nào vậy?
Diệp Thanh Lan chống hai tay lên đầu gối, đoán dụng ý câu hỏi của anh, đang định gõ “Tôi ăn cơm hộp là được rồi” thì Chu Biệt Hạc đã gửi đến một câu:Nhà hàng Nhật dưới lầu tòa Quân Hòa, muốn ăn không?
Ngón tay của Diệp Thanh Lan lơ lửng trên nút gửi.
Một lúc sau, cô trả lời:Giờ là một giờ rưỡi rồi, còn mở cửa không?
Cô đặt điện thoại xuống, đầu lại choáng váng hơn một chút.
Thật ra thì cô nên từ chối Chu Biệt Hạc mới đúng, chỉ là một bữa trưa thôi, ăn gì chẳng được, không nên làm phiền anh như vậy. Nhưng kể từ lần trước ăn ở quán Nhật đó, Diệp Thanh Lan vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Mãi vẫn chưa có cơ hội ăn lại lần nữa.
Nên khi anh nhắc đến, cô đã do dự.
–
Trình Phụng bên này nhận được tin nhắn, vội vàng chạy đến nhà hàng Nhật sắp đóng cửa.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đầu bếp chưa rời đi là được, những chuyện khác không thành vấn đề.
Là nhà hàng mở dưới tòa Quân Hòa, làm gì có chuyện không nể mặt ông chủ cho được.
Trình Phụng lấy ra một tờ giấy ghi chú, trên đó là danh sách nguyên liệu do Chu Biệt Hạc tự tay viết.
Cầm túi đồ ăn mang đi, anh ta lại theo yêu cầu đi mua thêm một vài thứ khác.
Phim trường cách tòa Quân Hòa không quá xa, Diệp Thanh Lan lấy lại tinh thần, tự làm mình bận rộn một lúc. Không lâu sau, Tề Mặc và mọi người xách cơm hộp quay về.
“Đến giờ ăn rồi!”
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, tới giờ nghỉ trưa rồi.”
Không chắc khi nào Chu Biệt Hạc mới cho người mang đồ ăn tới, Diệp Thanh Lan định ăn tạm vài miếng cơm hộp để lót dạ. Vừa ngồi xuống, điện thoại rung lên, là cuộc gọi của anh.
Cô nghe máy, vừa kéo ghế vừa đi ra ngoài: “A lô——”
Người ở đầu dây bên kia cười khẽ: “Đói quá rồi à, giọng chẳng còn sức lực gì cả.”
Diệp Thanh Lan hơi ngượng ngùng hỏi: “Đồ ăn giao đến rồi à?”
“Đến rồi, ở ngay lối rẽ phía tây, em ra là thấy.”
Diệp Thanh Lan cúp máy, bước ra ngoài, ở chỗ rẽ phía tây không thấy bóng dáng nhân viên giao hàng nào, chỉ có một chiếc Maybach màu đen đỗ trong làn xe.
Khi cô còn đang nghi hoặc, chiếc Maybach đó nháy đèn cảnh báo với cô, người bước xuống xe mặc áo sơ mi xắn tay lên đến khuỷu tay, dáng đứng thẳng tắp, vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể cực kỳ đẹp.
Cô cứ tưởng là nhân viên giao đồ ănhoặc thư ký, không ngờ Chu Biệt Hạc lại tự mình đến.
Diệp Thanh Lan liếc nhìn đèn giao thông và xe cộ xung quanh, rồi bước nhanh qua đường.
Chu Biệt Hạc dõi mắt nhìn người đứng ngoài vạch kẻ đường.
Cô ăn mặc đơn giản và gọn gàng, áo thun trắng sơ vin vào quần jeans cạp cao, đôi chân dài thẳng tắp, thiết kế ôm dáng làm nổi bật đường cong eo và hông mỗi khi cô di chuyển.
Khi cô chạy chậm tới trước mặt anh, đôi má vì nắng mà hơi ửng hồng.
“Sao anh lại tới đây, không bận à?” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, hơi thở nhẹ, gấp gáp hỏi.
“Đến mang cơm trưa cho em.” Chu Biệt Hạc mở cửa xe, “Lên xe ăn đi.”
Hàng ghế sau của Maybach vốn nổi tiếng là thoải mái nhất, trong gara của Lục Khê có nhiều xe, Diệp Thanh Lan từng thấy chiếc này, chỉ là đây là lần đầu cô thấy Chu Biệt Hạc tự lái.
Lên xe, nhiệt độ trong xe mát mẻ, đối lập rõ rệt với cái nóng ngột ngạt bên ngoài, đứng cả buổi sáng, chiếc ghế da mềm mại khiến cô chỉ muốn ngả lưng chợp mắt một lát.
Chu Biệt Hạc kéo bàn ăn nhỏ ra, mở túi đồ ăn.
Không chỉ có sushi sống, mà còn có món khác, canh thanh đạm nấu sò Tây, rau xào nhẹ, và một phần bánh cuộn Thụy Sĩ.
“Bánh Thụy Sĩ là đồ ăn xế do bộ phận hành chính đặt, em thử xem có thích không.” Chu Biệt Hạc mở bộ dụng cụ ăn, đưa cho cô.
Anh ngồi ngay bên cạnh cô, vì bàn ăn nhỏ không đủ chỗ nên đặt bánh cuộn lên bệ tì tay ở giữa.
Diệp Thanh Lan hơi do dự, trong xe của Chu Biệt Hạc luôn giản dị và sạch sẽ, thậm chí không có mùi nước hoa hay đồ trang trí thừa thãi nào, anh chắc chắn sẽ không thích người khác ăn uống trong xe mình.
“Hay là tìm chỗ khác ăn đi, liệu có để lại mùi trong xe của anh không?”
Thực ra cô đang lo lắng điều này, Chu Biệt Hạc cười nhẹ một tiếng: “Không đâu, cứ ăn đi. Xe này không hay dùng, để một lúc là hết mùi rồi.”
Diệp Thanh Lan chống tay lên đầu, cơn chóng mặt do đói lại một lần nữa dâng lên, nếu đổi chỗ ăn, cô có thể sẽ ngất giữa đường mất.
Vì thế cô không từ chối nữa, mở hộp sushi ra.
Không nhiều, mà lại đều là các loại cá mà cô thích ăn.
Chu Biệt Hạc cầm thìa, chậm rãi khuấy súp, múc một muỗng rồi đưa đến gần môi cô: “Uống chút súp trước đi.”
Diệp Thanh Lan giữ sushi trong tay, theo phản xạ há miệng, ngậm thìa rồi uống súp.
Trong lúc môi cô mở ra đóng lại, chiếc lưỡi hồng nhạt thoáng hiện thoáng ẩn.
Khuôn mặt ấy dù trang điểm nhẹ cũng rất đẹp, khi cúi đầu uống súp thì trán đầy đặn, thoáng có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ mảnh.
Ra mồ hôi, nét mặt lông mày và đôi mắt càng thêm sinh động.
Diệp Thanh Lan uống vài muỗng súp rồi ăn sushi, cô thật sự hơi đói, liên tục ăn vài cái mà vẫn chưa thỏa mãn, mở hộp bánh cuộn Thụy Sĩ ra, dùng thìa múc phần kem mềm mịn, ẩm ướt cùng với phần bánh.
Chu Biệt Hạc gấp một tờ khăn giấy, nghiêng người lau sạch phần kem trắng dính ở khóe môi cô.
Anh đột nhiên đến gần khiến Diệp Thanh Lan khựng lại.
“Ăn chậm một chút.” Chu Biệt Hạc nhìn vào mắt cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, “Hôm nay không bận, anh không vội về.”
Anh luôn nói chuyện với cô bằng giọng điệu dịu dàng, Diệp Thanh Lan cụp hàng mi xuống, tránh ánh mắt của người đàn ông, nuốt vội một miếng bánh cuộn Thụy Sĩ.
Ăn xong, tất cả hộp rác được bỏ vào túi đựng.
Diệp Thanh Lan dùng khăn giấy lau qua mặt bàn nhỏ, xác nhận rằng mình không để lại đồ bẩn, đang chuẩn bị xách túi rời đi thì Chu Biệt Hạc nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay cô: “Các em có nghỉ trưa không, có muốn ngủ một lát trong xe không?”
Có nghỉ trưa, sau khi ăn thì ai cũng buồn ngủ, trong studio còn có giường gấp, có thể nằm nghỉ một chút.
So với ghế sau của chiếc Maybach thì đúng là một trời một vực.
Diệp Thanh Lan bị kéo lại, Chu Biệt Hạc lại giơ tay lên, đầu ngón tay nâng nhẹ mí mắt cô, anh khẽ cau mày: “Sao mắt lại đỏ thế?”
Diệp Thanh Lan mở camera trước điện thoại, quả nhiên có hơi đỏ thật.
Buổi sáng gió to, cô dùng tay dụi mắt, luôn cảm thấy hơi rát, không để ý là mắt đã đỏ lên.
Chu Biệt Hạc buông tay ra, nhận lấy túi đồ mang đi trong tay cô: “Đợi anh một chút.”
Vừa mở cửa, luồng khí nóng lập tức ùa vào, Diệp Thanh Lan dựa vào chiếc ghế mềm quá mức, mí mắt trĩu xuống. Chưa đầy mấy phút, cửa xe lại mở ra, Chu Biệt Hạc quay lại với một túi đồ từ hiệu thuốc.
Anh đã mua một lọ thuốc nhỏ mắt.
Tay vịn trung tâm được gập lên, vật ngăn giữa hai ghế biến mất, Diệp Thanh Lan biết Chu Biệt Hạc định nhỏ thuốc mắt cho mình, cô định điều chỉnh lại ghế, nhưng đầu đã bị anh đỡ lấy, đặt lên đùi.
Ngay khoảnh khắc đầu chạm vào phần đùi căng chắc của người đàn ông, toàn bộ cảm giác buồn ngủ biến mất, cô mở mắt, trước mắt là chiếc cằm rõ nét, gọn gàng của anh.
Cô nằm trên đùi anh, mái tóc dài rũ xuống phủ đầy đầu gối.
Ngón tay Diệp Thanh Lan khẽ co lại, mơ hồ cảm thấy sự thân mật này đã vượt quá một ngưỡng nào đó trong lòng cô.
Tim đập vang vọng trong lồng ngực.
Chu Biệt Hạc cúi mắt nhìn người đang nằm trên mình, hàng mi cô cụp xuống, ánh mắt không giao nhau, đôi môi vừa ăn xong đã hồng hào trở lại, đỏ một cách quyến rũ.
Nhìn xuống dưới nữa, là đường cong mềm mại không che được dưới chiếc áo thun trắng, đang nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở của cô.
Anh cúi người xuống, đầu ngón tay chạm vào mí mắt cô, cảm giác làn da dưới tay mình như thể khẽ rung lên.
“Thanh Lan.” Chu Biệt Hạc nói bằng giọng dịu dàng, “Mở mắt nhìn anh.”
Cô làm theo lời, mở mắt ra, trong đôi đồng tử trong veo phản chiếu khuôn mặt người đàn ông đang tiến lại gần.
Khi hơi thở hòa quyện, một giọt thuốc nhỏ mắt mát lạnh nhỏ vào mắt Diệp Thanh Lan.
“Ưm——”
Cô theo phản xạ nhắm chặt mắt, cố nắm lấy cổ tay anh, nhưng Chu Biệt Hạc lại ép cô mở mắt còn lại, một mạch nhỏ xong thuốc.
Sau sự kháng cự ngắn ngủi, đôi mắt dịu lại dưới sự thấm ướt của thuốc, giảm bớt cảm giác căng và rát.
Má cô được người nào đó nhẹ nhàng vuốt qua bằng chiếc bịt mắt.
“Ngủ một chút nhé, anh sẽ canh giờ giúp em.”
Diệp Thanh Lan khẽ gật đầu: “Hai mươi phút.”
Chu Biệt Hạc đeo bịt mắt cho cô, rồi cầm lấy chiếc áo vest bên cạnh ghế, đắp lên người cô.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy yên tâm đến vậy khi chiếm dụng thời gian của anh.
Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính