Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 192: Duyên phận, thật diệu kỳ.
61@-
Lose Heartlà ca khúc mới mà Từ Án phát hành trước khi lên sóng chương trình, đồng thời cũng là bài thi phụ mà Lại Vũ Đông đã bốc trúng trong sân khấu đầu tiên.
Ban đầu, đây chỉ là một bài hát không mấy nổi bật, lượt bình luận còn cách “999+” cả đoạn dài. Nhưng sau khi được Lại Vũ Đông thể hiện lại bằng một phong cách hát hoàn toàn khác nguyên tác, lượt bình luận đã tăng vọt và chính thức vượt mốc “1m+”.
Giờ đây, khi mở khu bình luận, những dòng chữ hàng đầu đều là "nghe danh mà đến", "vẫn là giọng hát gốc hay nhất", "hóa ra là hát như thế này", "nghe bản của Yuzu quen rồi, nghe bản gốc không quen nữa" và những bình luận mới được dẫn dắt đến.
Ý tưởng của Lại Vũ Đông rất đơn giản.
Hắn muốn dùng cách trực quan nhất để chứng minh sự tiến bộ của bản thân, đồng thời vẽ một dấu chấm trọn vẹn cho quãng thời gian khó quên của show tuyển chọn này.
Từ con số 0 đi đến hôm nay, chính là bài thi cuối cùng của hắn.
Còn tại sao không chọn nhảy? Vì hắn không biết tên bài hát nhảy trong sân khấu đầu là gì, mà cái hệ thống keo kiệt kia thì nhất quyết không chịu đưa cho hắn bản biên đạo của máy nhảy làm tài liệu tham khảo.
Thế là đành chọnLose Heartvới độ khó cao hơn.
Không biết là đang hành hạ bản thân, hay làm đau tim của nguyên tác.
Nghe câu hỏi của bạn cùng phòng, Từ Án ngỡ ngàng quay đầu lại, suýt chút nữa đụng trán đối phương: “Cậu chắc chắn?”
Câu trả lời rất kiên định: “Chắc chắn.”
Trong mắt Từ Án ánh lên chút vui mừng. Tựa như bài hát do chính mình viết ra, từng bị xem là hạt ngọc chìm đáy biển, nay được công nhận hết lần này đến lần khác, cái cảm giác ấy khác hoàn toàn với niềm vui khi được hát trên sân khấu.
Trong lòng cậu như có pháo hoa nổ tung, rực rỡ khôn tả.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị lo lắng thay thế. Cậu đang định mở miệng nói gì đó thì chợt nhớ ra có camera.
Sân khấu cá nhân không được tiết lộ trước.
Từ Án ngay lập tức thay đổi dáng vẻ uể oải, bật dậy như lò xo.
Lại Vũ Đông ngẩng đầu theo phản xạ, ngay giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ kéo lấy tay hắn, kéo hắn đứng dậy.
Lại Vũ Đông: “?”
Định quăng hắn ra ngoài à?
Dù không hiểu ý đồ của đối phương là gì, hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Trong vô số bình luận như Tui cũng muốn nghe thì thầm, Có gì mà hội viên VIP không được nghe hả, Sao hai người lại nói chuyện đến tận bên ngoài rồi..., hắn bị kéo ra khỏi phòng luyện tập một cách mơ hồ.
Điểm đến cuối cùng là... nhà vệ sinh.
Lại Vũ Đông đứng bên cạnh bồn rửa tay, trong lòng cảm khái, câu nói “fan giống thần tượng” có khi cũng không phải không có lý.
Hắn từng cùng hai người nói chuyện “cấm sóng” trong nhà vệ sinh, một là Lý Tự, một là Từ Án. Người trước thậm chí còn biến nhà vệ sinh thành chỗ hẹn bí mật của hai người.
“Là chuyện rất quan trọng à?”
Phản ứng đầu tiên của Lại Vũ Đông là: chắc Từ Án cũng muốn hát Lose Heart.
Vì hắn hiểu rõ rằng, người có thể chịu đựng màn “hủy diệt thần kinh thính giác” trong sân khấu đầu của hắn như Từ Án chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu này. Nhưng xuất phát từ tôn trọng tác giả, trước khi đăng ký hắn nhất định phải báo trước với chính chủ.
Nếu đúng là đụng bài, thì hắn sẽ nhanh chóng đổi bài khác.
Nhờ phúc của một fan nào đó, MP3 của hắn không thiếu nhất chính là nhạc của Từ Án, không dám nói bài nào cũng thuộc làu làu, nhưng với độ thành thục của hắn, tham gia cuộc thi đoán nhạc có thể đánh bại 99% fan của Từ Án.
Dần dần biến thành hình dáng của fan.jpg
“Đúng, rất quan trọng.” Từ Án nghiêm túc nói, “Quãng giọng của cậu không phù hợp với bài này, đoạn cao âm có thể không lên nổi, hơn nữa hát tiếng Anh cũng khá thiệt thòi, cậu thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”
“Hả?”
Hóa ra chuyện quan trọng là góp ý chọn bài hát.
Lại Vũ Đông kinh ngạc nhìn người bạn cùng phòng, ký ức về cuộc trò chuyện đầu tiên ùa về trong tâm trí, lúc đó Từ Án đã nói một tràng những lời đánh giá cay nghiệt, trong đó câu đầu tiên chính là quãng giọng không phù hợp.
Có lẽ vì chương trình sắp kết thúc, gần đây hắn thường vô thức đem hiện tại ra so sánh với ngày đầu.
Cảm giác như mọi thứ đều đang âm thầm quay về điểm khởi đầu.
Hạt giống hắn nâng niu trong lòng bàn tay, từ lúc nào đã trở thành một nụ hồng trắng sắp nở trong ngực.
Thật kỳ diệu.
Tâm trí như những cánh hoa bị gió thổi tung, Lại Vũ Đông vội kéo lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng với người trước mặt: “Yên tâm, nhất định sẽ hát hay hơn sân khấu đầu.”
Từ Án lưỡng lự: “Nhưng lần đó cậu...”
“Lần đó chưa nắm được kỹ thuật, dạo gần đây học lại rồi.” Lại Vũ Đông nghiêm túc bịa chuyện.
Không chỉ là không nắm kỹ thuật, căn bản là lúc đó chưa từng nghe bài này.
Từ Án vẫn chưa yên tâm: “Nếu phải phá vỡ cách hát cũ và luyện lại từ đầu thì hơi khó đấy. Tự học có thể không sửa được thói quen, cũng khó nhận ra vấn đề của mình.”
“Không phải tự học.” Lại Vũ Đông quyết định lôi cứu tinh ra, “Là Lý Tự dạy tôi.”
Lý Tự từng giúp hắn tải bản gốc, hắn học theo nguyên tác nên tính ra cũng là do Lý Tự dạy.
Hơn nữa, Lý Tự thật sự từng dạy hắn mấy câu trong Lose Heart.
Truy nguồn gốc thì là từ đợt công diễn 3 —
Hai người từng nói chuyện về ấn tượng đầu tiên dành cho nhau.
“Cậu biết không? Sân khấu đầu của cậu với phần thi phụ như bom đạn oanh tạc màng nhĩ ấy.” Lý Tự không chút nể nang mà phun thẳng, “Tôi vừa sốc khi thấy có người hát bài mới của Từ Án, vừa nghĩ sao lại hát dở thế, vừa nghi ngờ đây có đúng là cùng một bài không.”
Lại Vũ Đông: “Cậu đúng là fan dởm.”
Lý Tự: “?”
Để chứng minh bản thân không phải fan dởm, Lý Tự còn lôi Lại Vũ Đông ra hát một đoạn phần lời chính, không chịu hát điệp khúc có vẻ là do không lên nổi.
Tóm lại, kết luận này hoàn toàn chính xác.
Từ Án nghe xong thì sững người: “Lý Tự dạy á?”
Cậu không ngờ cao thủ lại ở ngay trong ký túc xá. Tưởng ít nhất cũng phải là Triệu Diệc Phong dạy, thấy hai người họ có vẻ quan hệ không tệ.
Chưa kịp để Lại Vũ Đông đáp, một giọng quen thuộc vang lên từ bên ngoài: “Tôi dạy gì cơ?”
Nhân vật chính của cuộc trò chuyện lững thững bước vào, mái tóc đỏ rực rỡ như lửa vẫn luôn là dấu hiệu nhận diện nổi bật nhất.
Lại Vũ Đông: “……”
Duyên phận, thật diệu kỳ.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Lose Heartlà ca khúc mới mà Từ Án phát hành trước khi lên sóng chương trình, đồng thời cũng là bài thi phụ mà Lại Vũ Đông đã bốc trúng trong sân khấu đầu tiên.
Ban đầu, đây chỉ là một bài hát không mấy nổi bật, lượt bình luận còn cách “999+” cả đoạn dài. Nhưng sau khi được Lại Vũ Đông thể hiện lại bằng một phong cách hát hoàn toàn khác nguyên tác, lượt bình luận đã tăng vọt và chính thức vượt mốc “1m+”.
Giờ đây, khi mở khu bình luận, những dòng chữ hàng đầu đều là "nghe danh mà đến", "vẫn là giọng hát gốc hay nhất", "hóa ra là hát như thế này", "nghe bản của Yuzu quen rồi, nghe bản gốc không quen nữa" và những bình luận mới được dẫn dắt đến.
Ý tưởng của Lại Vũ Đông rất đơn giản.
Hắn muốn dùng cách trực quan nhất để chứng minh sự tiến bộ của bản thân, đồng thời vẽ một dấu chấm trọn vẹn cho quãng thời gian khó quên của show tuyển chọn này.
Từ con số 0 đi đến hôm nay, chính là bài thi cuối cùng của hắn.
Còn tại sao không chọn nhảy? Vì hắn không biết tên bài hát nhảy trong sân khấu đầu là gì, mà cái hệ thống keo kiệt kia thì nhất quyết không chịu đưa cho hắn bản biên đạo của máy nhảy làm tài liệu tham khảo.
Thế là đành chọnLose Heartvới độ khó cao hơn.
Không biết là đang hành hạ bản thân, hay làm đau tim của nguyên tác.
Nghe câu hỏi của bạn cùng phòng, Từ Án ngỡ ngàng quay đầu lại, suýt chút nữa đụng trán đối phương: “Cậu chắc chắn?”
Câu trả lời rất kiên định: “Chắc chắn.”
Trong mắt Từ Án ánh lên chút vui mừng. Tựa như bài hát do chính mình viết ra, từng bị xem là hạt ngọc chìm đáy biển, nay được công nhận hết lần này đến lần khác, cái cảm giác ấy khác hoàn toàn với niềm vui khi được hát trên sân khấu.
Trong lòng cậu như có pháo hoa nổ tung, rực rỡ khôn tả.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị lo lắng thay thế. Cậu đang định mở miệng nói gì đó thì chợt nhớ ra có camera.
Sân khấu cá nhân không được tiết lộ trước.
Từ Án ngay lập tức thay đổi dáng vẻ uể oải, bật dậy như lò xo.
Lại Vũ Đông ngẩng đầu theo phản xạ, ngay giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ kéo lấy tay hắn, kéo hắn đứng dậy.
Lại Vũ Đông: “?”
Định quăng hắn ra ngoài à?
Dù không hiểu ý đồ của đối phương là gì, hắn vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Trong vô số bình luận như Tui cũng muốn nghe thì thầm, Có gì mà hội viên VIP không được nghe hả, Sao hai người lại nói chuyện đến tận bên ngoài rồi..., hắn bị kéo ra khỏi phòng luyện tập một cách mơ hồ.
Điểm đến cuối cùng là... nhà vệ sinh.
Lại Vũ Đông đứng bên cạnh bồn rửa tay, trong lòng cảm khái, câu nói “fan giống thần tượng” có khi cũng không phải không có lý.
Hắn từng cùng hai người nói chuyện “cấm sóng” trong nhà vệ sinh, một là Lý Tự, một là Từ Án. Người trước thậm chí còn biến nhà vệ sinh thành chỗ hẹn bí mật của hai người.
“Là chuyện rất quan trọng à?”
Phản ứng đầu tiên của Lại Vũ Đông là: chắc Từ Án cũng muốn hát Lose Heart.
Vì hắn hiểu rõ rằng, người có thể chịu đựng màn “hủy diệt thần kinh thính giác” trong sân khấu đầu của hắn như Từ Án chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu này. Nhưng xuất phát từ tôn trọng tác giả, trước khi đăng ký hắn nhất định phải báo trước với chính chủ.
Nếu đúng là đụng bài, thì hắn sẽ nhanh chóng đổi bài khác.
Nhờ phúc của một fan nào đó, MP3 của hắn không thiếu nhất chính là nhạc của Từ Án, không dám nói bài nào cũng thuộc làu làu, nhưng với độ thành thục của hắn, tham gia cuộc thi đoán nhạc có thể đánh bại 99% fan của Từ Án.
Dần dần biến thành hình dáng của fan.jpg
“Đúng, rất quan trọng.” Từ Án nghiêm túc nói, “Quãng giọng của cậu không phù hợp với bài này, đoạn cao âm có thể không lên nổi, hơn nữa hát tiếng Anh cũng khá thiệt thòi, cậu thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”
“Hả?”
Hóa ra chuyện quan trọng là góp ý chọn bài hát.
Lại Vũ Đông kinh ngạc nhìn người bạn cùng phòng, ký ức về cuộc trò chuyện đầu tiên ùa về trong tâm trí, lúc đó Từ Án đã nói một tràng những lời đánh giá cay nghiệt, trong đó câu đầu tiên chính là quãng giọng không phù hợp.
Có lẽ vì chương trình sắp kết thúc, gần đây hắn thường vô thức đem hiện tại ra so sánh với ngày đầu.
Cảm giác như mọi thứ đều đang âm thầm quay về điểm khởi đầu.
Hạt giống hắn nâng niu trong lòng bàn tay, từ lúc nào đã trở thành một nụ hồng trắng sắp nở trong ngực.
Thật kỳ diệu.
Tâm trí như những cánh hoa bị gió thổi tung, Lại Vũ Đông vội kéo lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng với người trước mặt: “Yên tâm, nhất định sẽ hát hay hơn sân khấu đầu.”
Từ Án lưỡng lự: “Nhưng lần đó cậu...”
“Lần đó chưa nắm được kỹ thuật, dạo gần đây học lại rồi.” Lại Vũ Đông nghiêm túc bịa chuyện.
Không chỉ là không nắm kỹ thuật, căn bản là lúc đó chưa từng nghe bài này.
Từ Án vẫn chưa yên tâm: “Nếu phải phá vỡ cách hát cũ và luyện lại từ đầu thì hơi khó đấy. Tự học có thể không sửa được thói quen, cũng khó nhận ra vấn đề của mình.”
“Không phải tự học.” Lại Vũ Đông quyết định lôi cứu tinh ra, “Là Lý Tự dạy tôi.”
Lý Tự từng giúp hắn tải bản gốc, hắn học theo nguyên tác nên tính ra cũng là do Lý Tự dạy.
Hơn nữa, Lý Tự thật sự từng dạy hắn mấy câu trong Lose Heart.
Truy nguồn gốc thì là từ đợt công diễn 3 —
Hai người từng nói chuyện về ấn tượng đầu tiên dành cho nhau.
“Cậu biết không? Sân khấu đầu của cậu với phần thi phụ như bom đạn oanh tạc màng nhĩ ấy.” Lý Tự không chút nể nang mà phun thẳng, “Tôi vừa sốc khi thấy có người hát bài mới của Từ Án, vừa nghĩ sao lại hát dở thế, vừa nghi ngờ đây có đúng là cùng một bài không.”
Lại Vũ Đông: “Cậu đúng là fan dởm.”
Lý Tự: “?”
Để chứng minh bản thân không phải fan dởm, Lý Tự còn lôi Lại Vũ Đông ra hát một đoạn phần lời chính, không chịu hát điệp khúc có vẻ là do không lên nổi.
Tóm lại, kết luận này hoàn toàn chính xác.
Từ Án nghe xong thì sững người: “Lý Tự dạy á?”
Cậu không ngờ cao thủ lại ở ngay trong ký túc xá. Tưởng ít nhất cũng phải là Triệu Diệc Phong dạy, thấy hai người họ có vẻ quan hệ không tệ.
Chưa kịp để Lại Vũ Đông đáp, một giọng quen thuộc vang lên từ bên ngoài: “Tôi dạy gì cơ?”
Nhân vật chính của cuộc trò chuyện lững thững bước vào, mái tóc đỏ rực rỡ như lửa vẫn luôn là dấu hiệu nhận diện nổi bật nhất.
Lại Vũ Đông: “……”
Duyên phận, thật diệu kỳ.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 192: Duyên phận, thật diệu kỳ.
10.0/10 từ 33 lượt.