Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 191: Thế giới mà ai cũng hạnh phúc, đã được thành lập.
65@-
Thời gian chuẩn bị cho vòng chung kết thì vô cùng gấp rút, hắn không thể mặt dày nhờ Bạch Huyên Hách – người rap duy nhất trong nhóm – dạy mình thêm.
Góp phần tốt nhất cho nhóm chính là đừng tạo gánh nặng lúc quan trọng, nên hắn chọn vị trí vocal phụ 3 – không cao mà cũng không thấp.
Cuối cùng, Giang Dương Phàm và Tô Tuấn Triết xung phong nhận phần rap phụ.
Toàn bộ quá trình cực kỳ yên bình, không một chút căng thẳng, bị cư dân mạng trêu chọc là “phiên bản nhân hậu của sân khấu chia tay”.
"Chúng ta xác định thời gian luyện tập đi." Lại Vũ Đông gỡ tấm bảng trắng treo trên cửa xuống, ngồi khoanh chân dựa vào đó, "Bởi vì giờ giấc sinh hoạt của mọi người có thể không khớp nhau, ví dụ như tôi và Tô Tuấn Triết thích giờ giấc 'âm phủ' hơn, nên ý kiến của tôi là đặt thời gian luyện tập Vendela vào 2 giờ chiều đến 9 giờ tối, khoảng thời gian này chắc chắn mọi người đều rảnh, thời gian còn lại có thể sắp xếp cho sân khấu cá nhân."
"Lần này thời gian chuẩn bị nhiều hơn bình thường ba ngày, ca khúc không khó, tôi đánh giá một chút, dù lấy tình huống của tôi làm chuẩn, thời gian luyện tập chắc chắn dư dả."
Nói xong, hắn dừng lại một lát: “Trên đây là ý kiến cá nhân của tôi, không chắc là phương án phù hợp nhất, mọi người có ai muốn bổ sung không?”
Rất thích nghe Yuzuko lên kế hoạch
Lời phát biểu của leader ()
Nghiêm túc phát biểu làm tui nhớ tới sân khấu debut của anh cool ngầu lắm
Tôi không thể nghe Yuzuko nói một tràng dài, mỗi lần tôi đều ngơ ngác nhìn mặt cậu ấy...
Tôi đã bảo sao trước kia tôi không ngơ ngác! Trước kia cậu ấy không nói nhiều như vậy mà!
Tô Tuấn Triết chống cằm: “Hay mình định hai mốc giờ giải tán?”
“Ở giữa thêm một khung giờ ăn tối nữa?” Bạch Huyên Hách hỏi.
“Chắc là nên thêm thời gian kéo dài ở cuối.” Lại Vũ Đông lập tức hiểu ý Tô Tuấn Triết.
Tô Tuấn Triết gật đầu xác nhận: “Đúng rồi, phần lớn thời gian tụi mình không giải tán đúng giờ được đâu, thêm một giới hạn cuối cùng sẽ tốt hơn.”
“Vậy chốt là chín giờ kết thúc, mười giờ phải tan hết.”
Lịch trình được ghi lại rồi treo lên bảng trắng đằng sau cửa phòng tập, chính thức bước vào giai đoạn luyện tập.
Buổi luyện tập cho sân khấu chung kết là lần nhẹ nhàng nhất trong bốn lần mà Lại Vũ Đông từng trải qua.
Các thành viên chia việc rõ ràng, không khí thân thiện, tiến độ cũng trôi chảy, không cần sáng tác mới, cũng không gặp chướng ngại gì đáng kể. Chỉ mỗi phần nhảy của Từ Án hơi tốn thời gian một chút, nhưng đó cũng là điều đã được dự liệu từ trước — trong nhóm đâu thiếu vũ công.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Lại Vũ Đông ngồi dựa tường, nhìn từ xa Từ Án bị hai vũ công hàng đầu – Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết – bao vây dạy nhảy, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác như đại đệ tử xuất sư.
“Người trước từng bị dạy như vậy là cậu đó, nhưng lúc đó là dạy một kèm một, đâu đông người như giờ.” Bạch Huyên Hách vừa nói vừa đi tới ngồi bên cạnh Lại Vũ Đông, trò chuyện rất tự nhiên. “Cậu quyết định sẽ vào nhóm nào cho sân khấu cá nhân chưa?”
“Vocal đi.” Lại Vũ Đông vẫn quyết định giữ nguyên ý định ban đầu. “Anh chọn rap hay dance?”
“Tôi muốn vào dance, nhưng hình như thiếu người hát rap, tôi cảm giác sẽ bị chương trình kéo qua rap mất.” Bạch Huyên Hách thở dài, hiếm khi thấy gương mặt anh hiện lên vẻ ưu phiền. “Nhưng tôi không muốn vội vã viết một bài rap đâu.”
“Chương trình còn can thiệp được sao?”
“Được chứ.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm vài giây: “Vậy thì mình cứ đứng trước ống kính để lại bằng chứng, nếu sau này bị đổi nhóm thì có nghĩa là bị ép buộc.”
“Làm vậy được luôn hả?”
Bạch Huyên Hách ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chấp nhận cách làm “liều lĩnh” này, anh lập tức đứng dậy kéo đội trưởng nhà mình chạy đến trước camera gần nhất.
Hai người đứng trước ống kính, khí chất nghiêm túc như kiểu hai trong ba anh em kết nghĩa vườn đào còn thiếu một người.
"Ta, Mộ Dung Huyên Hách, thề với đất trời, với camera, sân khấu đêm chung kết ta chỉ đi nhóm dance! —— Ê, Yuki! Từ từ, cậu chạy đi đâu vậy?"
Lại Vũ Đông không quay đầu lại: “Vượt quá sức chịu đựng nhận thức của tôi rồi.”
“Không phải nói sẽ cùng nhau để lại bằng chứng sao?”
"Quá cổ hủ, là gánh nặng sinh mệnh không thể chịu nổi."
“Sao tôi không hiểu gì hết vậy?”
Anh Bạch, Yuzuko chê anh ngốc ha ha ha ha ha
Người ta đồng ý đứng trước camera với anh, đâu có đồng ý đọc mấy câu sến súa đó!
Cười chết, Yuzuko cái mặt không biểu cảm xoay người quá quyết đoán
Yuzuko: Vì thế tôi xoay người đi vào núi.jpg
Yuzuko là Sở Vũ Đông hả?
Đó là nhân vật của Kim lão sư! Yuzuko là Đoan Mộc Dữu đi 233
Lại Vũ Đông chẳng nghĩ mình là ai cả.
Số lần mất mặt bị camera ghi lại trong đời người là có giới hạn. Một khi vượt qua, hắn sẽ xấu hổ tới mức chết mất!
Nhưng hắn là người giữ chữ tín, đã đồng ý thì dù bản thân không làm được cũng phải đưa ra phương án thay thế.
Thế là, Lại Vũ Đông tìm đến Tần Húc, nói rất nghiêm túc rằng Bạch Huyên Hách muốn dạy cậu ấy một đoạn tiếng Trung.
Tần Húc mắt sáng lấp lánh: “Thật hả? Anh ấy chịu dạy thiệt hả?”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Ừ, mau đi đi.”
Bạch Huyên Hách có bạn đồng hành, Tần Húc có được cảm giác hoà nhập, khán giả có niềm vui, còn hắn giữ được chữ tín.
Thế giới mà ai cũng hạnh phúc, đã được thành lập.
Lại Vũ Đông ở phía sau hai người đang thề với camera trộm giơ ngón cái.
Tần Húc! Học cái gì cũng được nhưng đừng học mấy cái đó!!!
Không được đâu, vừa ngượng vừa buồn cười quá đi mất
Bắt được Yuzu đang len lén cười kìa
Xin bắt giữ tên bưởi lòng dạ hiểm độc này
Đến khi mớ hỗn loạn bên này kết thúc, Từ Án vừa bị hai “giáo viên nhảy” thả ra, ngồi phịch xuống đất, mắt vô hồn nhìn trần nhà, như thể có một làn linh hồn bay ra khỏi miệng cậu ấy.
Lại Vũ Đông vội chạy đến, ân cần đưa khăn và nước.
Cuối cùng hắn cũng chờ được lúc Từ Án rảnh rỗi.
Hắn suýt chút nữa cho rằng trước 10 giờ họ không xong việc, cứ nhấp nhổm muốn "bắt cóc" người ta.
Lại Vũ Đông ngồi xuống sàn, đợi Từ Án hoàn toàn hồi phục, hắn nghiêm túc đặt tay lên vai đối phương, gần như viết chữ “thành khẩn” lên mặt:
“Từ Án, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.”
“Ch-chuyện gì?” – Từ Án cứ tưởng có chuyện động trời gì đó, lập tức ngồi ngay ngắn, “Cậu nói đi.”
Lại Vũ Đông cúi người, ghé sát tai cậu ấy thì thầm:
“Cho tôi hát lại bài Lose Heartcủa cậu trong đêm chung kết được không?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Thời gian chuẩn bị cho vòng chung kết thì vô cùng gấp rút, hắn không thể mặt dày nhờ Bạch Huyên Hách – người rap duy nhất trong nhóm – dạy mình thêm.
Góp phần tốt nhất cho nhóm chính là đừng tạo gánh nặng lúc quan trọng, nên hắn chọn vị trí vocal phụ 3 – không cao mà cũng không thấp.
Cuối cùng, Giang Dương Phàm và Tô Tuấn Triết xung phong nhận phần rap phụ.
Toàn bộ quá trình cực kỳ yên bình, không một chút căng thẳng, bị cư dân mạng trêu chọc là “phiên bản nhân hậu của sân khấu chia tay”.
"Chúng ta xác định thời gian luyện tập đi." Lại Vũ Đông gỡ tấm bảng trắng treo trên cửa xuống, ngồi khoanh chân dựa vào đó, "Bởi vì giờ giấc sinh hoạt của mọi người có thể không khớp nhau, ví dụ như tôi và Tô Tuấn Triết thích giờ giấc 'âm phủ' hơn, nên ý kiến của tôi là đặt thời gian luyện tập Vendela vào 2 giờ chiều đến 9 giờ tối, khoảng thời gian này chắc chắn mọi người đều rảnh, thời gian còn lại có thể sắp xếp cho sân khấu cá nhân."
"Lần này thời gian chuẩn bị nhiều hơn bình thường ba ngày, ca khúc không khó, tôi đánh giá một chút, dù lấy tình huống của tôi làm chuẩn, thời gian luyện tập chắc chắn dư dả."
Nói xong, hắn dừng lại một lát: “Trên đây là ý kiến cá nhân của tôi, không chắc là phương án phù hợp nhất, mọi người có ai muốn bổ sung không?”
Rất thích nghe Yuzuko lên kế hoạch
Lời phát biểu của leader ()
Nghiêm túc phát biểu làm tui nhớ tới sân khấu debut của anh cool ngầu lắm
Tôi không thể nghe Yuzuko nói một tràng dài, mỗi lần tôi đều ngơ ngác nhìn mặt cậu ấy...
Tôi đã bảo sao trước kia tôi không ngơ ngác! Trước kia cậu ấy không nói nhiều như vậy mà!
Tô Tuấn Triết chống cằm: “Hay mình định hai mốc giờ giải tán?”
“Ở giữa thêm một khung giờ ăn tối nữa?” Bạch Huyên Hách hỏi.
“Chắc là nên thêm thời gian kéo dài ở cuối.” Lại Vũ Đông lập tức hiểu ý Tô Tuấn Triết.
Tô Tuấn Triết gật đầu xác nhận: “Đúng rồi, phần lớn thời gian tụi mình không giải tán đúng giờ được đâu, thêm một giới hạn cuối cùng sẽ tốt hơn.”
“Vậy chốt là chín giờ kết thúc, mười giờ phải tan hết.”
Lịch trình được ghi lại rồi treo lên bảng trắng đằng sau cửa phòng tập, chính thức bước vào giai đoạn luyện tập.
Buổi luyện tập cho sân khấu chung kết là lần nhẹ nhàng nhất trong bốn lần mà Lại Vũ Đông từng trải qua.
Các thành viên chia việc rõ ràng, không khí thân thiện, tiến độ cũng trôi chảy, không cần sáng tác mới, cũng không gặp chướng ngại gì đáng kể. Chỉ mỗi phần nhảy của Từ Án hơi tốn thời gian một chút, nhưng đó cũng là điều đã được dự liệu từ trước — trong nhóm đâu thiếu vũ công.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Lại Vũ Đông ngồi dựa tường, nhìn từ xa Từ Án bị hai vũ công hàng đầu – Kim Hi Hằng và Tô Tuấn Triết – bao vây dạy nhảy, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác như đại đệ tử xuất sư.
“Người trước từng bị dạy như vậy là cậu đó, nhưng lúc đó là dạy một kèm một, đâu đông người như giờ.” Bạch Huyên Hách vừa nói vừa đi tới ngồi bên cạnh Lại Vũ Đông, trò chuyện rất tự nhiên. “Cậu quyết định sẽ vào nhóm nào cho sân khấu cá nhân chưa?”
“Vocal đi.” Lại Vũ Đông vẫn quyết định giữ nguyên ý định ban đầu. “Anh chọn rap hay dance?”
“Tôi muốn vào dance, nhưng hình như thiếu người hát rap, tôi cảm giác sẽ bị chương trình kéo qua rap mất.” Bạch Huyên Hách thở dài, hiếm khi thấy gương mặt anh hiện lên vẻ ưu phiền. “Nhưng tôi không muốn vội vã viết một bài rap đâu.”
“Chương trình còn can thiệp được sao?”
“Được chứ.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm vài giây: “Vậy thì mình cứ đứng trước ống kính để lại bằng chứng, nếu sau này bị đổi nhóm thì có nghĩa là bị ép buộc.”
“Làm vậy được luôn hả?”
Bạch Huyên Hách ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chấp nhận cách làm “liều lĩnh” này, anh lập tức đứng dậy kéo đội trưởng nhà mình chạy đến trước camera gần nhất.
Hai người đứng trước ống kính, khí chất nghiêm túc như kiểu hai trong ba anh em kết nghĩa vườn đào còn thiếu một người.
"Ta, Mộ Dung Huyên Hách, thề với đất trời, với camera, sân khấu đêm chung kết ta chỉ đi nhóm dance! —— Ê, Yuki! Từ từ, cậu chạy đi đâu vậy?"
Lại Vũ Đông không quay đầu lại: “Vượt quá sức chịu đựng nhận thức của tôi rồi.”
“Không phải nói sẽ cùng nhau để lại bằng chứng sao?”
"Quá cổ hủ, là gánh nặng sinh mệnh không thể chịu nổi."
“Sao tôi không hiểu gì hết vậy?”
Anh Bạch, Yuzuko chê anh ngốc ha ha ha ha ha
Người ta đồng ý đứng trước camera với anh, đâu có đồng ý đọc mấy câu sến súa đó!
Cười chết, Yuzuko cái mặt không biểu cảm xoay người quá quyết đoán
Yuzuko: Vì thế tôi xoay người đi vào núi.jpg
Yuzuko là Sở Vũ Đông hả?
Đó là nhân vật của Kim lão sư! Yuzuko là Đoan Mộc Dữu đi 233
Lại Vũ Đông chẳng nghĩ mình là ai cả.
Số lần mất mặt bị camera ghi lại trong đời người là có giới hạn. Một khi vượt qua, hắn sẽ xấu hổ tới mức chết mất!
Nhưng hắn là người giữ chữ tín, đã đồng ý thì dù bản thân không làm được cũng phải đưa ra phương án thay thế.
Thế là, Lại Vũ Đông tìm đến Tần Húc, nói rất nghiêm túc rằng Bạch Huyên Hách muốn dạy cậu ấy một đoạn tiếng Trung.
Tần Húc mắt sáng lấp lánh: “Thật hả? Anh ấy chịu dạy thiệt hả?”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Ừ, mau đi đi.”
Bạch Huyên Hách có bạn đồng hành, Tần Húc có được cảm giác hoà nhập, khán giả có niềm vui, còn hắn giữ được chữ tín.
Thế giới mà ai cũng hạnh phúc, đã được thành lập.
Lại Vũ Đông ở phía sau hai người đang thề với camera trộm giơ ngón cái.
Tần Húc! Học cái gì cũng được nhưng đừng học mấy cái đó!!!
Không được đâu, vừa ngượng vừa buồn cười quá đi mất
Bắt được Yuzu đang len lén cười kìa
Xin bắt giữ tên bưởi lòng dạ hiểm độc này
Đến khi mớ hỗn loạn bên này kết thúc, Từ Án vừa bị hai “giáo viên nhảy” thả ra, ngồi phịch xuống đất, mắt vô hồn nhìn trần nhà, như thể có một làn linh hồn bay ra khỏi miệng cậu ấy.
Lại Vũ Đông vội chạy đến, ân cần đưa khăn và nước.
Cuối cùng hắn cũng chờ được lúc Từ Án rảnh rỗi.
Hắn suýt chút nữa cho rằng trước 10 giờ họ không xong việc, cứ nhấp nhổm muốn "bắt cóc" người ta.
Lại Vũ Đông ngồi xuống sàn, đợi Từ Án hoàn toàn hồi phục, hắn nghiêm túc đặt tay lên vai đối phương, gần như viết chữ “thành khẩn” lên mặt:
“Từ Án, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.”
“Ch-chuyện gì?” – Từ Án cứ tưởng có chuyện động trời gì đó, lập tức ngồi ngay ngắn, “Cậu nói đi.”
Lại Vũ Đông cúi người, ghé sát tai cậu ấy thì thầm:
“Cho tôi hát lại bài Lose Heartcủa cậu trong đêm chung kết được không?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 191: Thế giới mà ai cũng hạnh phúc, đã được thành lập.
10.0/10 từ 33 lượt.