Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 147: Một chàng trai quá ư nghiêm túc.

65@-

 
Theo lời của Lý Tự, rap tiếng Anh không khó bằng rap tiếng Trung.


Tiếng phổ thông có quá nhiều thanh điệu, nếu kỹ thuật không đủ hoặc lời rap không gieo vần, không ăn âm thì nghe sẽ rất chối tai. Vậy nên, một số phương ngữ địa phương lại phù hợp với rap hơn, nhịp điệu của phương ngữ giúp phần rap trở nên mượt mà hơn nhiều.


Tiếc là, Lại Vũ Đông tạm thời vẫn chưa cảm nhận được chỗ “dễ” của rap tiếng Anh.


Phần hướng dẫn rap của Lý Tự không kéo dài lâu, không phải vì “gỗ mục không thể chạm khắc” hay lý do bi đát nào tương tự, mà là vì tổ sản xuất báo tin đến lượt nhóm của họ quay phỏng vấn hậu kỳ liên quan đến việc chọn bài.


Lại Vũ Đông là center nên bị “bắt cóc” đi trước.


Nhân viên đặt vài câu hỏi theo kiểu mẫu rập khuôn, cuối cùng chuyển chủ đề về phía hắn:


“Có nghĩ là mình sẽ được vote làm center không?”


— Lại nữa rồi.


Trả lời là có, thì quá tự tin.


Trả lời là không có, thì lại không tin tưởng fan.


Lại Vũ Đông thuần thục chuyển câu hỏi chủ quan thành khách quan: “Xét theo thứ hạng vòng hai, khả năng đó cũng khá cao.”


Nhân viên tung chiêu quyết định: “Ca khúc ‘Quái Đản’ mà người tìm sao chọn cho bạn là bài được công nhận là khó nhất trong đợt công diễn này. Bạn có cảm thấy áp lực không?”



Lại Vũ Đông thở dài trong lòng.


Không biết ai là thiên tài nghĩ ra mấy câu hỏi kiểu chia rẽ nội bộ thế này, nghe như thể fan cố tình gài bẫy hắn mới nhắm vào bài này cho hắn, nếu gặp phải người quá thẳng thắn, không khéo sẽ lỡ lời làm tổn thương lòng fan.


Những lúc như thế này lại lo cho người bạn cùng phòng Lý Tự ghê gớm.


“Dù biểu diễn tiết mục nào, khi bước lên sân khấu đều sẽ mang theo áp lực.” Lại Vũ Đông điềm nhiên ứng đối như thường, “Vì vậy, việc nhấn mạnh độ khó là không cần thiết. Chỉ cần các người tìm sao yêu thích, mình nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi để thể hiện phiên bản tốt nhất của mình.”


Nói xong, hắn cong khóe mắt nở nụ cười, dùng đó để kết thúc chiếc bẫy vừa rồi.


Còn dám hỏi hắn mấy câu linh tinh nữa, tối nay hắn sẽ rủ Lý Tự leo tường đi đánh bom trụ sở Giải Trí Thiên Không.


Miệng nói vậy thôi, chứ hắn đâu có biết trụ sở Thiên Không ở đâu.


Nhân viên tiếp tục hỏi một loạt câu liên quan đến suy nghĩ về các thành viên trong đội thi vòng ba. May thay, đều là mấy câu vô thưởng vô phạt, không cần đấu trí với ekip chương trình.


Chờ tất cả hoàn thành phần phỏng vấn hậu trường, Giang Dương Phàm và Lâm Tiêu tìm đến đội trưởng đang lẩm nhẩm đọc đoạn rap dễ cháy lưỡi. Dáng vẻ cắm đầu luyện tập của đối phương khiến khu vực xung quanh như bị tạo thành vùng chân không.


Lâm Tiêu hơi ngại làm phiền: "Giờ luyện nhảy nhé?".


"Nhanh vậy sao?"


Lại Vũ Đông kinh ngạc ngẩng đầu, những hàng chữ tiếng Anh dày đặc như thể thoát khỏi ràng buộc của trang giấy, trôi nổi như dòng bình luận trên màn hình, hắn phải chớp mắt vài lần thì ảo ảnh mới tan biến.


Hắn day day huyệt thái dương, luyện rap khiến hắn suýt nói chuyện bình thường cũng lắp bắp theo.



Theo lý mà nói, sinh viên phát thanh truyền hình sẽ có lợi thế về tốc độ nói, nhưng gắn vào tiết tấu và ngữ điệu khác với thói quen đọc thông thường, lại thêm cách phát âm chưa quen, đúng là khó mà thích nghi ngay được.


Lại Vũ Đông chậm rãi đứng dậy: “Luyện nhảy trước đi, tôi đi gọi mọi người.”


Tiện thể tranh thủ sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.


Hắn đảo mắt một vòng kiểm tra quân số, tính cả hắn chỉ có sáu người.


Chuyện này cũng bình thường, ngay cả vận động viên cấp quốc gia cũng cần thời gian nghỉ ngơi khi tập luyện, huống hồ bọn họ bị nhốt trong phòng tập không ánh sáng cả ngày, không ra ngoài đổi không khí thì sớm muộn cũng phát điên.


Miễn là trong giờ tự luyện.


Kiểu như hành vi của Tằng Khải ở vòng một, rõ ràng không được khuyến khích, vì cậu ta bỏ giữa buổi tập chạy đi tám chuyện, chẳng khác nào con chuột chũi độn thổ biến mất không dấu vết.


Lại Vũ Đông nhanh chóng xác định thành viên duy nhất vắng mặt, đoán được người đó có thể đang ở đâu rồi đích thân đi gọi về.


Hắn xuống lầu, đi thẳng đến căn tin, "bắt" Doãn Tử Trăn kéo về. Cậu nhóc này chưa tới giờ cơm đã đói cồn cào, lén lút trốn ra căn tin cạp một cái đùi gà, lúc bị bắt gặp còn đang nhai trong miệng.


“Sao lại… khụ khụ…”


Doãn Tử Trăn nhét cả miếng thịt vào họng, nuốt vội quá nên bị sặc, ho sặc sụa mấy tiếng mới bình thường lại.


“Chậm thôi.” Lại Vũ Đông vỗ nhẹ lên lưng cậu, “Cậu cứ ăn đi, không gấp, chờ cậu ăn xong tụi mình cùng luyện nhảy.”


Không gấpĂn xong luyện tiếp



Hồi nhỏ tôi lén ăn que cay bị phụ huynh bắt cũng y chang vậy luôn


Bạn ăn vì thèm, Trăn Bảo vì đói thiệt 233


Yuzuko có đủ khí chất đội trưởng rồi đấy!


Lại Vũ Đông: Thật vậy sao? Hắn chỉ là một "đài phát thanh di động" mà thôi.


Sau khi đưa Doãn Tử Trăn đã no nê trở lại phòng tập, cả nhóm Quái Đản mới đủ quân số bắt đầu học vũ đạo.


Ca khúc này có đội hình khá phức tạp, nhiều đoạn được chia thành các nhóm nhỏ để biểu diễn – hoặc là đứng vị trí khác nhau để nhảy phần biên đạo riêng, hoặc là một số đứng ở rìa sân khấu như dựng cảnh nền – nên phần đầu tiên được dạy là phần vũ đạo đồng bộ mà cả bảy người đều phải thực hiện.


Không thể không thừa nhận, tỷ lệ thành viên trong nhóm yếu vũ đạo thật sự quá cao.


Triệu Diệc Phong và Doãn Tử Trăn trước khi ghi hình chưa từng học nhảy, Tống Nhan Hi và Lý Tự chỉ mới học vài tháng, mà Lại Vũ Đông lại bị nhét vào nhóm này, tốc độ tiếp thu của hắn vượt xa những người còn lại, chẳng những không phải là người nhảy tệ nhất mà còn có thể giúp người khác chỉnh động tác.


Lợi thế về trí nhớ rốt cuộc cũng có đất dụng võ.


May là ai cũng nghiêm túc, nên tiến độ dù chậm vẫn cứ từng bước được đẩy lên.


“Tạm tới đây thôi.” Giang Dương Phàm lên tiếng dừng lại, “Tôi thấy nên chia nhóm luyện tập, một nhóm theo Lâm Tiêu luyện cho thuần thục đoạn đồng diễn này, nhóm còn lại theo tôi học phần riêng của từng người.”


Anh không quên hỏi ý đội trưởng: “Cậu thấy ổn chứ?”


Lại Vũ Đông tất nhiên không thể nói không được.



Tập luyện phải đặt ý kiến của giáo viên dạy nhảy lên hàng đầu, hơn nữa chia hai nhóm cùng lúc học thì đúng là hiệu quả sẽ cao hơn.


“Nghe các cậu hết.”


Hắn không ngờ câu này lại đánh dấu khởi đầu cho một cơn ác mộng.


Tuy nói là học phần riêng, nhưng đoạn đầu bài hát hầu như toàn là mấy người kia múa phụ họa cho vị trí center, chỉ có biên đạo của Lại Vũ Đông là khác biệt rõ rệt, nhiều lắm cũng chỉ kéo thêm vài người phụ họa theo hắn làm trung tâm.


Phần mở đầu thì dễ, đoạn dẫn vào cũng không khó, nhưng đoạn rap ngay sau đó, từ lúc lên hình cho đến khi kết thúc, không có lấy một giây nào dễ thở.


Điểm khó đầu tiên chính là phải trèo qua người bạn diễn.


Lý Tự quỳ một gối xuống đất, đợi mấy giây không thấy động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn thì phát hiện bạn cùng phòng của mình có vẻ đang làm công tác tâm lý.


Cậu nhăn mặt: “Cậu mau lật đi chứ?”


Lại Vũ Đông cực kỳ bình tĩnh: “Đợi chút, tôi đang tính điểm phát lực và tư thế.”


Lý Tự như mặt đầy dấu hỏi: “Cậu định giải bài hình học không gian trên người tôi à?”


“Cậu muốn nói là phân tích lực trong vật lý?”


Lý Tự: “…”


Một chàng trai quá ư nghiêm túc.
 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 147: Một chàng trai quá ư nghiêm túc.
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...