Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 146: Cuộc chiến của Husky và chó bông xù
139@-
Ấn tượng của Lại Vũ Đông về Doãn Tử Trăn vẫn dừng lại ở hình tượng một “cool boy” lễ phép và ăn khỏe.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực rap của Doãn Tử Trăn nằm trong top thực tập sinh. Trong khi phần lớn rapper lấy sự bất cần, kênh kiệu làm cá tính thì cậu lại gập người cúi chào, nói chuyện bằng kính ngữ—đúng kiểu “dòng suối trong lành” giữa giới rap.
Không phải để dìm Lý Tự gì đâu nhé. Cậu ấy nóng tính, nói chuyện thẳng thắn nhưng nhân phẩm thì khỏi bàn, cũng là một “dòng suối” theo kiểu khác.
Tóm lại, Doãn Tử Trăn là một cậu trai tốt—từ trong ra ngoài đều đáng quý.
Bây giờ, việc Doãn Tử Trăn chủ động đứng ra giúp người khiến Lại Vũ Đông hơi bất ngờ, nhưng cũng không loại trừ khả năng là vì hắn hát rap dở đến mức người ta không đành lòng ngồi yên nữa.
Bất kể là loại nguyên nhân nào, người tốt bụng đi ngang qua cần thiết phải "hết thảy thu vào trong túi".
Kỹ năng càng nhiều càng tốt, giáo viên càng đông thì càng thêm gan dạ.
“Cần chứ.” Lại Vũ Đông cũng không giả vờ khách sáo làm gì, tỏ ra rụt rè chỉ khiến người ta cảm thấy hắn không biết lượng sức và không trân trọng cơ hội.
“Nhưng part của cậu ổn chưa? Phần của cậu vẫn quan trọng hơn, tôi có thể tranh thủ tập đoạn sau trước.”
Doãn Tử Trăn ngửa mặt lên, nghiêm túc đáp: “Ổn rồi. Em chỉ có hai đoạn rap, giờ luyện cũng khá ổn rồi.”
Ngoài phần cá nhân của Doãn Tử Trăn, phần đồng ca của bài Quái Đản chỉ có mấy câu cảm thán ngắn, nên những đoạn giai điệu khó bắt chủ yếu là chuyện của vocal, phần rap so với đó thì nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tất nhiên, không phải bài nào cũng được dàn dựng như vậy. Cũng có những bài từ đầu đến cuối chỉ có hai ba câu lời dành cho vị trí center, cũng có những bài phần đồng ca chiếm tỉ lệ lớn.
Rap của nhóm Quái Đản đã được xem là nhiều lời rồi, nhóm bên cạnh thậm chí còn chỉ có hai câu rap, nói sao thì nói, Doãn Tử Trăn và Lý Tự đều được chia đến hai đoạn rap.
Tiểu Trăn học nhanh kinh khủng
Được đưa flow với lời sẵn, tập chắc cũng lẹ thôi
Rõ là em út mà lo lắng cho các anh khác trong nhóm hhhh
Trăn Bảo mới mười sáu tuổi
Nhóm này rapper toàn nhỏ xíu, cậu nhóc tóc đỏ mới vừa đủ tuổi thành niên
— Mười sáu tuổi?
Lại Vũ Đông không khỏi kinh ngạc, tuổi thật của Doãn Tử Trăn còn nhỏ hơn hắn tưởng một tuổi, chiều cao hơn mét bảy cũng không tính là thấp, sau này chắc còn cao nữa.
“Vậy thì phiền cậu rồi.”
Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận, tuy hơi lạ lẫm nhưng vẫn giữ chút lễ phép, tìm một góc khuất để bắt đầu chế độ giảng dạy.
“Chỉnh sửa từ kỹ thuật phát âm trước.” Doãn Tử Trăn cầm tờ giấy lời hát như một người lớn nhỏ, nghiêm túc nói, "Anh Yuki, phát âm tiếng Anh của anh 'đọc' thật quá."
“Phát âm quá nặng sao?"
“Không, là chuẩn quá rồi.”
Lại Vũ Đông: “……”
Chuẩn — một “khuyết điểm” đã gắn chặt với chính mình.
Không chỉ tiếng Trung chuẩn quá, giờ đến cả tiếng Anh cũng chuẩn quá rồi hả?
May là chưa hỏi sao hắn không phát âm kiểu Nhật.
Chưa dạy được bao lâu, Lý Tự cũng đi tới. Cậu ngồi phịch xuống bên còn lại, kẹp Lại Vũ Đông ở giữa. Nhìn tư thế chẳng giống đến dạy, mà như tới giám sát thì đúng hơn.
Lại Vũ Đông nghiêng đầu hỏi: “Cậu cũng luyện xong rồi?”
“Cũng gần xong rồi.”
Lý Tự chống một chân, tay vắt lên đầu gối, kiểu dáng như thân quen mà chưa thân, sống chết không nói rõ mục đích ngồi qua đây là gì.
Lại Vũ Đông buồn cười liếc Lý Tự mấy cái, cũng không hỏi nhiều, dù sao rồi cũng tới lúc cậu tự mở lời thôi.
Quả nhiên, vị rapper giả vờ cao quý này chưa mấy chốc đã mở “miệng vàng”.
Doãn Tử Trăn: “Trọng âm câu này nằm ở động từ.”
Lý Tự: “Giới từ phải đọc nhẹ đi.”
Doãn Tử Trăn: “Từ này chữ ‘p’ không phát âm.”
Lý Tự: “Chuyển thành ‘b’.”
Doãn Tử Trăn: “Chữ ‘a’ ở đây phải nối âm.”
Lý Tự: “Nối với động từ.”
Lại Vũ Đông: “……”
Giáo trình hai giọng?
Cứu với, sao mà buồn cười dữ vậy
Yuki vất vả quá kkk
Hai người này đang diễn tấu hài à?
Là học trò tá túc, Lại Vũ Đông chẳng dám lên tiếng, hắn kết hợp kiến thức hai bên giảng, cúi đầu ghi chép chăm chỉ.
Tự nhủ: thầy của hắn tên là “Doãn Tự”.
Cuối cùng người chịu không nổi lại là Doãn Tử Trăn, cậu nghiêng người ra trước, lộ vẻ thật lòng đề nghị: “Anh, hay là để anh dạy nhé?”
“Tại sao? Vầy không ổn à?” Lý Tự ngơ ngác như không hiểu thật, “Cậu dạy đi, tôi không giỏi dạy người đâu, tôi chỉ giúp cậu kiểm tra thôi.”
Doãn Tử Trăn muốn nói lại thôi: "Nhưng mà......"
"—— Như vậy đi."
Lại Vũ Đông buộc phải từ bỏ vai diễn người vô hình.
Nhưng nếu theo ý Doãn Tử Trăn thì e Lý Tự sẽ để bụng, không theo lại khiến Doãn Tử Trăn khó xử, dễ bị nghi là chia phe. Trước đó hắn đã thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Dương Phàm và Triệu Diệc Phong hơi là lạ rồi.
Dù sao cũng là kiểu tình huống “lựa sao cũng sai” mà hắn đã quá quen.
"Lý Tự, cậu chờ em ấy phân tích xong một câu đã, không thì hai kiểu dạy học lẫn lộn với nhau, tôi nghe hơi loạn."
Lại Vũ Đông đổi cách xưng hô thành “em ấy”, rồi gom hết trách nhiệm về phía mình, kết lại thành một phương án tương đối dung hòa — thầy nào hắn cũng cần cả.
“...Ờ, cũng được.”
Lý Tự chống cằm, ngồi bên như học trò đi theo đọc sách, số lần chen lời giảm đi đáng kể.
Xin lỗi nhưng anh Tự thật sự giống chú Husky giữ cửa
“Cuộc chiến giành Yuki của husky và chó bông xù”
@Tống Nhan Hi
Đừng mở rộng chiến tuyến nữa!
May mà sau đó buổi học rap vẫn diễn ra suôn sẻ.
Nhờ sự giúp đỡ của các đồng đội, Lại Vũ Đông đã chỉnh sửa hết phần phát âm tiếng Anh trong đoạn rap, tờ giấy lời ghi kín đặc chú thích, nào là gạch dưới, nào là gạch chéo, sau chỉ cần dựa theo ghi chú mà luyện là được.
Hắn cảm thấy mình như vừa được “tái sinh”.
Lại Vũ Đông đầy tự tin: “Vậy là tôi có thể rap rồi đúng không?”
Doãn Tử Trăn không nể mặt đánh bay ảo tưởng: “Phát âm chỉ là bước cơ bản thôi.”
Xin lỗi, thì ra hắn còn chưa đứng trên vạch xuất phát.
“Chia nhịp, ghi nhớ flow, rồi đưa lời vào nhịp, hát chậm trước cho quen rồi mới hát nhanh. Nếu bước này khó, anh có thể thay lời bằng ‘đa đa đa’, làm rõ flow rồi mới đổi lại lời gốc sẽ dễ hơn. Phần rap của anh không nhiều nên không cần học quá bài bản để tiết kiệm thời gian.”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Hiểu rồi.”
Nói vậy thì logic luyện tập rap với nhảy cũng na ná, mấy thứ như tiết tấu, nhịp phách, hắn đã học trong lớp nhạc lý và thanh nhạc rồi. Còn kiểu “chậm trước nhanh sau” thì giống hệt cách học nhảy.
Cảm giác như vừa được đả thông kinh mạch vậy.
“Em đi lấy nước.” Doãn Tử Trăn đứng dậy, sửa phát âm liên tục khiến cậu khô cả miệng, “Phần hát nhờ anh Tự dạy nhé, em tranh thủ nghỉ một lát.”
Lại Vũ Đông chân thành: “Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”
“Không sao, chỉ cần anh Yuki không ghét rap là em mãn nguyện rồi.”
“Không ghét.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Doãn Tử Trăn nở nụ cười rạng rỡ — đây là lần đầu tiên cậu cười kể từ khi chủ động đề nghị giúp đỡ, “Nếu vì vậy mà anh bắt đầu thấy hứng thú với rap, thì em sẽ cảm thấy rất có thành tựu.”
Mãi đến lúc này, Lại Vũ Đông mới hiểu lý do đối phương chủ động giúp đỡ mình, không phải vì thích giúp người, không phải vì nghĩ đến thành tích sân khấu — mà đơn thuần chỉ là mong muốn có thêm nhiều người chấp nhận điều mà cậu yêu thích.
Vì thế, cậu bé nguyện ý làm người dẫn đường.
Doãn Tử Trăn cười rạng rỡ hơn nữa: “Vâng!”
Cách trả lời này của Yuzuko, "ngầu".
"Ngầu" chỗ nào?
Không trả lời thẳng là có thích hay không, nhưng nghe xong thấy dễ chịu. Nhìn Doãn Tử Trăn đi, bước đi mà như nhảy chân sáo, chắc cậu nhóc vui muốn xỉu rồi
Máy hút rapper nhỏ tuổi
Nhìn theo bóng lưng chàng trai tóc đen rời khỏi phòng tập, Lý Tự chống cằm, giọng điệu đầy cảm khái: “Cậu nhóc đó thật sự đam mê đấy.”
Lại Vũ Đông rời mắt khỏi dòng bình luận: “Chẳng lẽ cậu thì không sao?”
Lý Tự bật cười khẩy một tiếng: “Với cái ngộ đạo của tôi, chưa đủ tử tế tới mức đó đâu. Người ta có thích rap hay không, liên quan gì đến tôi?”
“Thì ra cậu dạy tôi không phải vì đam mê rồi.” Lại Vũ Đông trêu ghẹo.
“Đam cái gì mà đam?" Lý Tự nhếch môi, “Chẳng qua thấy cậu với rap kiểu như ‘mù chữ’ thôi? Lỡ Doãn Tử Trăn đánh giá cậu quá cao, lúc thực chiến cậu làm cậu ấy tuột mood, tôi còn có thể làm phương án dự phòng.”
Lại Vũ Đông nghĩ thầm, với tần suất phản ứng của cậu mà gọi là “dự phòng” sao?
Nhưng câu này tốt nhất vẫn nên giữ trong lòng.
“Thôi thì, phương án dự phòng giờ thành lựa chọn bắt buộc rồi.” Lại Vũ Đông cầm lấy tờ lời rap, chuyển sang trạng thái học tập, “Làm phiền anh hát mẫu nha, anh Tự.”
Lý Tự liếc ngang: “Không phải cậu lớn tuổi hơn tôi sao?”
“Em Tự….”
"Tự cậu hát đi."
Lại Vũ Đông gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Thế thì tôi chờ Doãn Tử Trăn nghỉ ngơi tốt đã."
Lý Tự: “……”
Lý Tự: "Cậu phiền 'chết đi được'! Sao trước kia không phát hiện cậu nói nhiều như vậy?"
Lại Vũ Đông nghiêng đầu: "Có lẽ, bị 'độc ách' (bị làm cho câm lặng)."
“……”
Cười xỉu
Bé cưng cũng biết giai đoạn đầu mình nói ít hả!!!
Nếu không phải vì Yuzuko xinh đẹp quá, tui khó mà kiên trì chờ tới lúc em ấy hoạt bát lên luôn
Đã từng nghi ngờ mình lọt hố một mẫu tượng sáp
Lại Vũ Đông lúng túng giả vờ như không thấy gì cả.
Hắn không những biết, mà còn từng thấy mấy dòng bình luận cá cược xem hắn nói được bao nhiêu chữ.
Về điểm này, hắn đoán có lẽ hệ thống đã gán cho hắn thiết lập “thông thạo tiếng Trung” để che đậy lỗ hổng.
Kiểu như “Thứ Năm điên cuồng”, bị kéo vào băng nhóm lừa đảo, trong khi thực tế hắn chưa từng ăn KFC hay gặp ekip chương trình, nhưng kịch bản hệ thống giao cho hắn lại viết như thế, còn khuyên hắn nên tự thú với Lý Tự nữa.
—— Logic tự trôi chảy chắc là một dạng phúc khí của Lại Vũ Đông.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc đình công của Lý Tự thất bại thảm hại.
Cậu lầu bầu cái gì đó, rồi như chấp nhận số phận mà giơ tờ lời rap lên, mặt không cảm xúc hát câu đầu tiên.
Câu cuối cùng vừa dứt, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “Hay ghê.”
Lời khen bất ngờ khiến Lý Tự khựng lại, cậu trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng nhạt đang vỗ tay khen ngợi, giọng dữ dằn giục:
“Bớt nói nhảm đi, hát lẹ!”
Lại Vũ Đông: “?”
Hắn lại lỡ nói câu gì đụng chạm chỗ nhạy cảm à?
Chẳng lẽ chỉ vì… một lời khen?
Lại Vũ Đông suy nghĩ một chút, quyết định phát huy tinh thần câu cá của mình: “Thật sự hay mà.”
“…Cậu mau hát đi cho tôi nhờ!” Lý Tự hận đến độ muốn hát thay luôn cho rồi.
Rồi, xác nhận rồi nhé.
Anh Tự à...(muốn nói lại thôi)
Dính thính rồi còn gì
Tsundere gặp phải tấn công thẳng thật sự rất có "hiệu ứng chương trình" 233
Cái này là kiểu dễ cáu nhưng mềm lòng rồi
Lại Vũ Đông không định trêu chọc thêm nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, rồi mô phỏng lại cách hát của Lý Tự.
Hát xong, hắn đặt tờ giấy xuống, chờ nhận xét.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng sấp mặt.
Nhưng trái với tưởng tượng, Lý Tự chỉ nhíu mày:
“Cậu hát cứ dè dặt, kiểu như trước ống kính mà An Mộc… với Từ Án vậy đó. Giọng còn chưa phát ra hết nữa, vậy tôi chỉ cậu kiểu gì? Đừng có sợ hát dở, tôi đâu có cười cậu.”
Lại Vũ Đông lựa chọn phớt lờ cái tên biệt danh lỡ miệng gọi vừa rồi.
Hắn ngượng ngùng gãi má, thật thà thú nhận:
“Tôi hát thấy kỳ kỳ, mở miệng ra là thấy sai, nên càng hát càng chột dạ.”
Lý Tự liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt: “Bình thường thôi, ai mà chẳng từng là tay mơ?”
“Đừng bận tâm nhiều thế, cứ mạnh dạn mà hát đi."
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Ấn tượng của Lại Vũ Đông về Doãn Tử Trăn vẫn dừng lại ở hình tượng một “cool boy” lễ phép và ăn khỏe.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực rap của Doãn Tử Trăn nằm trong top thực tập sinh. Trong khi phần lớn rapper lấy sự bất cần, kênh kiệu làm cá tính thì cậu lại gập người cúi chào, nói chuyện bằng kính ngữ—đúng kiểu “dòng suối trong lành” giữa giới rap.
Không phải để dìm Lý Tự gì đâu nhé. Cậu ấy nóng tính, nói chuyện thẳng thắn nhưng nhân phẩm thì khỏi bàn, cũng là một “dòng suối” theo kiểu khác.
Tóm lại, Doãn Tử Trăn là một cậu trai tốt—từ trong ra ngoài đều đáng quý.
Bây giờ, việc Doãn Tử Trăn chủ động đứng ra giúp người khiến Lại Vũ Đông hơi bất ngờ, nhưng cũng không loại trừ khả năng là vì hắn hát rap dở đến mức người ta không đành lòng ngồi yên nữa.
Bất kể là loại nguyên nhân nào, người tốt bụng đi ngang qua cần thiết phải "hết thảy thu vào trong túi".
Kỹ năng càng nhiều càng tốt, giáo viên càng đông thì càng thêm gan dạ.
“Cần chứ.” Lại Vũ Đông cũng không giả vờ khách sáo làm gì, tỏ ra rụt rè chỉ khiến người ta cảm thấy hắn không biết lượng sức và không trân trọng cơ hội.
“Nhưng part của cậu ổn chưa? Phần của cậu vẫn quan trọng hơn, tôi có thể tranh thủ tập đoạn sau trước.”
Doãn Tử Trăn ngửa mặt lên, nghiêm túc đáp: “Ổn rồi. Em chỉ có hai đoạn rap, giờ luyện cũng khá ổn rồi.”
Ngoài phần cá nhân của Doãn Tử Trăn, phần đồng ca của bài Quái Đản chỉ có mấy câu cảm thán ngắn, nên những đoạn giai điệu khó bắt chủ yếu là chuyện của vocal, phần rap so với đó thì nhẹ nhàng hơn hẳn.
Tất nhiên, không phải bài nào cũng được dàn dựng như vậy. Cũng có những bài từ đầu đến cuối chỉ có hai ba câu lời dành cho vị trí center, cũng có những bài phần đồng ca chiếm tỉ lệ lớn.
Rap của nhóm Quái Đản đã được xem là nhiều lời rồi, nhóm bên cạnh thậm chí còn chỉ có hai câu rap, nói sao thì nói, Doãn Tử Trăn và Lý Tự đều được chia đến hai đoạn rap.
Tiểu Trăn học nhanh kinh khủng
Được đưa flow với lời sẵn, tập chắc cũng lẹ thôi
Rõ là em út mà lo lắng cho các anh khác trong nhóm hhhh
Trăn Bảo mới mười sáu tuổi
Nhóm này rapper toàn nhỏ xíu, cậu nhóc tóc đỏ mới vừa đủ tuổi thành niên
— Mười sáu tuổi?
Lại Vũ Đông không khỏi kinh ngạc, tuổi thật của Doãn Tử Trăn còn nhỏ hơn hắn tưởng một tuổi, chiều cao hơn mét bảy cũng không tính là thấp, sau này chắc còn cao nữa.
“Vậy thì phiền cậu rồi.”
Cả hai nhanh chóng đạt được thỏa thuận, tuy hơi lạ lẫm nhưng vẫn giữ chút lễ phép, tìm một góc khuất để bắt đầu chế độ giảng dạy.
“Chỉnh sửa từ kỹ thuật phát âm trước.” Doãn Tử Trăn cầm tờ giấy lời hát như một người lớn nhỏ, nghiêm túc nói, "Anh Yuki, phát âm tiếng Anh của anh 'đọc' thật quá."
“Phát âm quá nặng sao?"
“Không, là chuẩn quá rồi.”
Lại Vũ Đông: “……”
Chuẩn — một “khuyết điểm” đã gắn chặt với chính mình.
Không chỉ tiếng Trung chuẩn quá, giờ đến cả tiếng Anh cũng chuẩn quá rồi hả?
May là chưa hỏi sao hắn không phát âm kiểu Nhật.
Chưa dạy được bao lâu, Lý Tự cũng đi tới. Cậu ngồi phịch xuống bên còn lại, kẹp Lại Vũ Đông ở giữa. Nhìn tư thế chẳng giống đến dạy, mà như tới giám sát thì đúng hơn.
Lại Vũ Đông nghiêng đầu hỏi: “Cậu cũng luyện xong rồi?”
“Cũng gần xong rồi.”
Lý Tự chống một chân, tay vắt lên đầu gối, kiểu dáng như thân quen mà chưa thân, sống chết không nói rõ mục đích ngồi qua đây là gì.
Lại Vũ Đông buồn cười liếc Lý Tự mấy cái, cũng không hỏi nhiều, dù sao rồi cũng tới lúc cậu tự mở lời thôi.
Quả nhiên, vị rapper giả vờ cao quý này chưa mấy chốc đã mở “miệng vàng”.
Doãn Tử Trăn: “Trọng âm câu này nằm ở động từ.”
Lý Tự: “Giới từ phải đọc nhẹ đi.”
Doãn Tử Trăn: “Từ này chữ ‘p’ không phát âm.”
Lý Tự: “Chuyển thành ‘b’.”
Doãn Tử Trăn: “Chữ ‘a’ ở đây phải nối âm.”
Lý Tự: “Nối với động từ.”
Lại Vũ Đông: “……”
Giáo trình hai giọng?
Cứu với, sao mà buồn cười dữ vậy
Yuki vất vả quá kkk
Hai người này đang diễn tấu hài à?
Là học trò tá túc, Lại Vũ Đông chẳng dám lên tiếng, hắn kết hợp kiến thức hai bên giảng, cúi đầu ghi chép chăm chỉ.
Tự nhủ: thầy của hắn tên là “Doãn Tự”.
Cuối cùng người chịu không nổi lại là Doãn Tử Trăn, cậu nghiêng người ra trước, lộ vẻ thật lòng đề nghị: “Anh, hay là để anh dạy nhé?”
“Tại sao? Vầy không ổn à?” Lý Tự ngơ ngác như không hiểu thật, “Cậu dạy đi, tôi không giỏi dạy người đâu, tôi chỉ giúp cậu kiểm tra thôi.”
Doãn Tử Trăn muốn nói lại thôi: "Nhưng mà......"
"—— Như vậy đi."
Lại Vũ Đông buộc phải từ bỏ vai diễn người vô hình.
Nhưng nếu theo ý Doãn Tử Trăn thì e Lý Tự sẽ để bụng, không theo lại khiến Doãn Tử Trăn khó xử, dễ bị nghi là chia phe. Trước đó hắn đã thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Dương Phàm và Triệu Diệc Phong hơi là lạ rồi.
Dù sao cũng là kiểu tình huống “lựa sao cũng sai” mà hắn đã quá quen.
"Lý Tự, cậu chờ em ấy phân tích xong một câu đã, không thì hai kiểu dạy học lẫn lộn với nhau, tôi nghe hơi loạn."
Lại Vũ Đông đổi cách xưng hô thành “em ấy”, rồi gom hết trách nhiệm về phía mình, kết lại thành một phương án tương đối dung hòa — thầy nào hắn cũng cần cả.
“...Ờ, cũng được.”
Lý Tự chống cằm, ngồi bên như học trò đi theo đọc sách, số lần chen lời giảm đi đáng kể.
Xin lỗi nhưng anh Tự thật sự giống chú Husky giữ cửa
“Cuộc chiến giành Yuki của husky và chó bông xù”
@Tống Nhan Hi
Đừng mở rộng chiến tuyến nữa!
May mà sau đó buổi học rap vẫn diễn ra suôn sẻ.
Nhờ sự giúp đỡ của các đồng đội, Lại Vũ Đông đã chỉnh sửa hết phần phát âm tiếng Anh trong đoạn rap, tờ giấy lời ghi kín đặc chú thích, nào là gạch dưới, nào là gạch chéo, sau chỉ cần dựa theo ghi chú mà luyện là được.
Hắn cảm thấy mình như vừa được “tái sinh”.
Lại Vũ Đông đầy tự tin: “Vậy là tôi có thể rap rồi đúng không?”
Doãn Tử Trăn không nể mặt đánh bay ảo tưởng: “Phát âm chỉ là bước cơ bản thôi.”
Xin lỗi, thì ra hắn còn chưa đứng trên vạch xuất phát.
“Chia nhịp, ghi nhớ flow, rồi đưa lời vào nhịp, hát chậm trước cho quen rồi mới hát nhanh. Nếu bước này khó, anh có thể thay lời bằng ‘đa đa đa’, làm rõ flow rồi mới đổi lại lời gốc sẽ dễ hơn. Phần rap của anh không nhiều nên không cần học quá bài bản để tiết kiệm thời gian.”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Hiểu rồi.”
Nói vậy thì logic luyện tập rap với nhảy cũng na ná, mấy thứ như tiết tấu, nhịp phách, hắn đã học trong lớp nhạc lý và thanh nhạc rồi. Còn kiểu “chậm trước nhanh sau” thì giống hệt cách học nhảy.
Cảm giác như vừa được đả thông kinh mạch vậy.
“Em đi lấy nước.” Doãn Tử Trăn đứng dậy, sửa phát âm liên tục khiến cậu khô cả miệng, “Phần hát nhờ anh Tự dạy nhé, em tranh thủ nghỉ một lát.”
Lại Vũ Đông chân thành: “Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”
“Không sao, chỉ cần anh Yuki không ghét rap là em mãn nguyện rồi.”
“Không ghét.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Doãn Tử Trăn nở nụ cười rạng rỡ — đây là lần đầu tiên cậu cười kể từ khi chủ động đề nghị giúp đỡ, “Nếu vì vậy mà anh bắt đầu thấy hứng thú với rap, thì em sẽ cảm thấy rất có thành tựu.”
Mãi đến lúc này, Lại Vũ Đông mới hiểu lý do đối phương chủ động giúp đỡ mình, không phải vì thích giúp người, không phải vì nghĩ đến thành tích sân khấu — mà đơn thuần chỉ là mong muốn có thêm nhiều người chấp nhận điều mà cậu yêu thích.
Vì thế, cậu bé nguyện ý làm người dẫn đường.
Doãn Tử Trăn cười rạng rỡ hơn nữa: “Vâng!”
Cách trả lời này của Yuzuko, "ngầu".
"Ngầu" chỗ nào?
Không trả lời thẳng là có thích hay không, nhưng nghe xong thấy dễ chịu. Nhìn Doãn Tử Trăn đi, bước đi mà như nhảy chân sáo, chắc cậu nhóc vui muốn xỉu rồi
Máy hút rapper nhỏ tuổi
Nhìn theo bóng lưng chàng trai tóc đen rời khỏi phòng tập, Lý Tự chống cằm, giọng điệu đầy cảm khái: “Cậu nhóc đó thật sự đam mê đấy.”
Lại Vũ Đông rời mắt khỏi dòng bình luận: “Chẳng lẽ cậu thì không sao?”
Lý Tự bật cười khẩy một tiếng: “Với cái ngộ đạo của tôi, chưa đủ tử tế tới mức đó đâu. Người ta có thích rap hay không, liên quan gì đến tôi?”
“Thì ra cậu dạy tôi không phải vì đam mê rồi.” Lại Vũ Đông trêu ghẹo.
“Đam cái gì mà đam?" Lý Tự nhếch môi, “Chẳng qua thấy cậu với rap kiểu như ‘mù chữ’ thôi? Lỡ Doãn Tử Trăn đánh giá cậu quá cao, lúc thực chiến cậu làm cậu ấy tuột mood, tôi còn có thể làm phương án dự phòng.”
Lại Vũ Đông nghĩ thầm, với tần suất phản ứng của cậu mà gọi là “dự phòng” sao?
Nhưng câu này tốt nhất vẫn nên giữ trong lòng.
“Thôi thì, phương án dự phòng giờ thành lựa chọn bắt buộc rồi.” Lại Vũ Đông cầm lấy tờ lời rap, chuyển sang trạng thái học tập, “Làm phiền anh hát mẫu nha, anh Tự.”
Lý Tự liếc ngang: “Không phải cậu lớn tuổi hơn tôi sao?”
“Em Tự….”
"Tự cậu hát đi."
Lại Vũ Đông gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Thế thì tôi chờ Doãn Tử Trăn nghỉ ngơi tốt đã."
Lý Tự: “……”
Lý Tự: "Cậu phiền 'chết đi được'! Sao trước kia không phát hiện cậu nói nhiều như vậy?"
Lại Vũ Đông nghiêng đầu: "Có lẽ, bị 'độc ách' (bị làm cho câm lặng)."
“……”
Cười xỉu
Bé cưng cũng biết giai đoạn đầu mình nói ít hả!!!
Nếu không phải vì Yuzuko xinh đẹp quá, tui khó mà kiên trì chờ tới lúc em ấy hoạt bát lên luôn
Đã từng nghi ngờ mình lọt hố một mẫu tượng sáp
Lại Vũ Đông lúng túng giả vờ như không thấy gì cả.
Hắn không những biết, mà còn từng thấy mấy dòng bình luận cá cược xem hắn nói được bao nhiêu chữ.
Về điểm này, hắn đoán có lẽ hệ thống đã gán cho hắn thiết lập “thông thạo tiếng Trung” để che đậy lỗ hổng.
Kiểu như “Thứ Năm điên cuồng”, bị kéo vào băng nhóm lừa đảo, trong khi thực tế hắn chưa từng ăn KFC hay gặp ekip chương trình, nhưng kịch bản hệ thống giao cho hắn lại viết như thế, còn khuyên hắn nên tự thú với Lý Tự nữa.
—— Logic tự trôi chảy chắc là một dạng phúc khí của Lại Vũ Đông.
Không nằm ngoài dự đoán, cuộc đình công của Lý Tự thất bại thảm hại.
Cậu lầu bầu cái gì đó, rồi như chấp nhận số phận mà giơ tờ lời rap lên, mặt không cảm xúc hát câu đầu tiên.
Câu cuối cùng vừa dứt, bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: “Hay ghê.”
Lời khen bất ngờ khiến Lý Tự khựng lại, cậu trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng nhạt đang vỗ tay khen ngợi, giọng dữ dằn giục:
“Bớt nói nhảm đi, hát lẹ!”
Lại Vũ Đông: “?”
Hắn lại lỡ nói câu gì đụng chạm chỗ nhạy cảm à?
Chẳng lẽ chỉ vì… một lời khen?
Lại Vũ Đông suy nghĩ một chút, quyết định phát huy tinh thần câu cá của mình: “Thật sự hay mà.”
“…Cậu mau hát đi cho tôi nhờ!” Lý Tự hận đến độ muốn hát thay luôn cho rồi.
Rồi, xác nhận rồi nhé.
Anh Tự à...(muốn nói lại thôi)
Dính thính rồi còn gì
Tsundere gặp phải tấn công thẳng thật sự rất có "hiệu ứng chương trình" 233
Cái này là kiểu dễ cáu nhưng mềm lòng rồi
Lại Vũ Đông không định trêu chọc thêm nữa, hắn ho nhẹ một tiếng, rồi mô phỏng lại cách hát của Lý Tự.
Hát xong, hắn đặt tờ giấy xuống, chờ nhận xét.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng sấp mặt.
Nhưng trái với tưởng tượng, Lý Tự chỉ nhíu mày:
“Cậu hát cứ dè dặt, kiểu như trước ống kính mà An Mộc… với Từ Án vậy đó. Giọng còn chưa phát ra hết nữa, vậy tôi chỉ cậu kiểu gì? Đừng có sợ hát dở, tôi đâu có cười cậu.”
Lại Vũ Đông lựa chọn phớt lờ cái tên biệt danh lỡ miệng gọi vừa rồi.
Hắn ngượng ngùng gãi má, thật thà thú nhận:
“Tôi hát thấy kỳ kỳ, mở miệng ra là thấy sai, nên càng hát càng chột dạ.”
Lý Tự liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt: “Bình thường thôi, ai mà chẳng từng là tay mơ?”
“Đừng bận tâm nhiều thế, cứ mạnh dạn mà hát đi."
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 146: Cuộc chiến của Husky và chó bông xù
10.0/10 từ 33 lượt.