Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 145: Luyện tập rap
108@-
Buổi luyện tập tự do của Lại Vũ Đông ngay từ đầu đã không suôn sẻ.
Phần mở đầu là đoạn của vị trí center, hắn liên tục vào sai nhịp, cứ hát lại rồi lại sai, lặp đi lặp lại đến mức chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Tập nửa ngày mà còn chưa xong một câu?
Là do hắn có vấn đề, hay là ca khúc này có “thiết lập ẩn”?
Gặp khó khăn mà cứ cắm đầu tự xử lý là hạ sách. Lại Vũ Đông dứt khoát đi tìm người giúp đỡ. Dù mở miệng xin trợ giúp ngay từ câu đầu có hơi ngốc thật, nhưng còn hơn là vừa không hiểu gì vừa tự mày mò, chỉ tổ tốn thời gian.
Người hợp tác ăn ý và có quan hệ cá nhân tốt—Triệu Diệc Phong là ứng cử viên hoàn hảo.
“Vào nhịp hả?” Triệu Diệc Phong nghe xong thì cũng không thấy đoạn mở đầu có gì khó, nhưng anh tua lại đoạn nhạc một lần, lập tức phát hiện ra mấu chốt: “Đây là một ô nhịp yếu, phần mở đầu hơi khó vô nhịp.”
Từ mới nghe lần đầu khiến Lại Vũ Đông ngơ ngác: “Là kiến thức nhạc lý sao?”
“Ừ, nghĩa là nốt đầu tiên không bắt đầu từ phách mạnh, mà là từ phách yếu. Trước đó có mấy phách bị bỏ trống, không có tiếng, nên đây là một ô nhịp không hoàn chỉnh.” Triệu Diệc Phong cố gắng dùng lời lẽ đơn giản để giải thích, “Nhạc lý phức tạp lắm, giờ cậu chưa hiểu cũng không sao, cứ hiểu đơn giản là ô nhịp đầu tiên không đủ phách, còn các ô nhịp sau thì bình thường.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm chốc lát: “Vậy… tôi đếm đủ một ô nhịp trong đầu để bù vào chỗ trống đó?”
"Bingo~" Triệu Diệc Phong búng tay một cái. "Có hay không cân nhắc sau này ra ngoài bù đắp một chút kiến thức nhạc lý không? Cậu học chắc sẽ rất nhanh."
Lại Vũ Đông đưa ra câu trả lời lấp lửng: “Nếu có cơ hội thì sẽ thử.”
Thứ hắn nên học bổ sung không chừng không phải nhạc lý, mà là khoảng thời gian trì hoãn việc luyện tập buổi sáng cho chuyên ngành phát thanh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là… hắn phải debut được đã.
Có hướng giải quyết rồi thì mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều.
Triệu Diệc Phong chia nhịp rồi làm mẫu một lần, Lại Vũ Đông bắt chước làm theo, thật đáng mừng, lần này cuối cùng cũng vào nhịp đúng.
“Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.” Triệu Diệc Phong vỗ vai hắn cổ vũ, “Ca khúc này độ rộng quãng âm không phải vấn đề với cậu, chỉ có giai điệu và hơi thở là hơi khó thôi. Giai điệu thì luyện nhiều sẽ quen, còn hơi thở thì vốn là điểm mạnh của cậu rồi, không cần lo.”
Lại Vũ Đông gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi sẽ cố gắng.”
Team quen biết có khác
Stage 2 là lớp đào tạo chuyên môn, Stage 3 là lớp đào tạo toàn diện
Vậy chung kết là gì?
Mật bưởi vàng tươi, vừa cập bến!
Lại Vũ Đông: …
Nghe như quảng cáo trái cây vậy.
Giải quyết xong phần nhập bài then chốt, Lại Vũ Đông tiếp tục nghiền ngẫm bài hát.
Các buổi học thanh nhạc của Từ Án rõ ràng có hiệu quả. Hắn đã thành công nghe ra chuẩn âm của mình rất "phiêu" (không ổn định), giống như thả diều trên trời vậy. Dù đúng mốt đương thời, nhưng vẫn không đạt được chuẩn.
Nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần hát theo bản demo của nhạc sĩ, lặp đi lặp lại, điều chỉnh từng chút một, rồi cũng sẽ sửa được.
Rắc rối hơn là phần giai điệu mà Triệu Diệc Phong nhắc đến, phần đầu của bài rất phức tạp, giai điệu thay đổi liên tục, cực khó để bắt được “cảm giác đúng”.
Sau khi khổ sở tìm được đúng cao độ, Lại Vũ Đông thử hát vài lần, nhưng kết quả không như mong đợi.
Nghe cứ sai sai. Cái kiểu sai khiến người ta không thể chỉ ra được cụ thể, mà chỉ có thể dùng câu kinh điển “nghe có gì đó kỳ kỳ” để diễn tả. Không rõ hướng đi, không biết nguyên nhân, cảm giác lạc lõng vô định, nhưng duy nhất có thể chắc chắn là: tuyệt đối không phải hát kiểu này.
Lại Vũ Đông đành phải tiếp tục nhờ Triệu Diệc Phong giúp.
"Thật xin lỗi, lại làm phiền anh." Lại Vũ Đông khó xử xin lỗi. "Nhưng tôi tự mình thử rất lâu rồi, thử thế nào cũng không ổn lắm."
“Không sao đâu.” Triệu Diệc Phong xua tay chẳng để tâm, “Cậu giúp tôi nhiều lần rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Nếu thực sự thấy ngại, cứ coi như tôi đang trả ơn là được.”
Anh ấy dừng đoạn đang luyện tập, tua tiến độ MP3 đến part bị hỏi.
Khoan đã, Bé Đông từng giúp đỡ Triệu lão sư à?
Công diễn 1 có đào bới qua. Yuzuko giải thích nguyên do trận battle ở sân khấu đầu, trực tiếp chỉ ra trước ống kính
Sao tôi lại không nhớ gì nhỉ?
Tại vì bản chính không có chiếu 233
Nhưng fan nhà Phong ca có tự biên tập lại toàn bộ tình tiết, view cũng cao phết, có thể nói là “tẩy trắng” được kha khá, dù tôi thấy Triệu Diệc Phong vốn cũng chẳng có phốt gì
Triệu Diệc Phong tham gia Tinh đúng là không lỗ, dù không debut thì ít ra cũng cứu được hình tượng với khán giả
Lại Vũ Đông lướt qua màn hình hiển thị bình luận, cảm thấy hình như có rất nhiều chuyện xảy ra mà hắn không hề hay biết.
Nghĩ vậy, hắn nhận ra mình bị hệ thống trói đến show tuyển chọn đã... đã bảy tuần rồi.
Lâu đến mức hắn ngẫu nhiên sẽ quên mất mình đang ở trong thế giới song song.
"Nghe xong rồi." Triệu Diệc Phong tháo tai nghe, nhìn về phía vị đội trưởng bề ngoài bình tĩnh, thực ra đầu óc đang "treo máy". "Yuki, cậu hát thử một lần cho tôi nghe xem."
"Ừm ừm..." Lại Vũ Đông lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tờ giấy lời bài hát lên làm theo.
Cũng ổn mà, tôi cứ tưởng khó nghe lắm
Không vào nhịp/vị trí, kỳ kỳ
Đây không phải trấn nhỏ quái đản, đây là thư viện à? Yuzuko hát khiến tôi bình tĩnh lại
Mà nghĩ lại thì… thư viện với thị trấn quái đản khác gì nhau? Không giữ im lặng là dễ gặp chuyện lắm á (??)
Triệu Diệc Phong xoa cằm, nhận xét: “Thiếu cảm giác nhịp nhàng, nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất.”
Lại Vũ Đông khiêm tốn thỉnh giáo: "Đó là gì vậy?"
“Cậu hát ‘trắng’ quá. Không phải nói cậu dùng giọng sáng rõ đâu, mà là không khí không đúng. Hát mà, không phải chỉ cần ngân ra mấy câu là xong. Cậu hát bài tình yêu dễ thương và bài thất tình đau khổ chắc chắn không giống nhau rồi đúng không? Ở đây cũng vậy thôi.”
Kết hợp với phản hồi từ bình luận trực tiếp, Lại Vũ Đông chợt ngộ ra chút gì đó: “Giọng và cách hát chưa ăn khớp với phong cách bài?”
“Chính xác.” Triệu Diệc Phong gật đầu hài lòng, “Những câu này đang kể về bối cảnh – một thị trấn quái dị. Chẳng lẽ chỉ dựa vào sân khấu, lời bài hát và bản phối là đủ để khán giả hình dung ra à? Giọng hát cũng là một phần truyền tải thông tin đấy.”
Anh lấy ví dụ để giải thích: “Ví dụ như cậu đi chơi nhà ma ấy. Mấy NPC ở đó toàn cố tình dùng giọng khàn, kéo dài từng tiếng, hoặc bất ngờ hú lên làm người ta giật nảy. Chứ có ai dùng giọng the thé kiểu chuột Mickey mà kêu khách vào thăm ‘ngôi nhà vui vẻ’ của mình đâu, đúng không?”
Lại Vũ Đông: “……”
Hiểu rồi, ví dụ rất trực quan.
Hai người trao đổi sơ qua một lượt, phần còn lại để Lại Vũ Đông tự quyết định. Dù sao thì chính hắn cũng chưa nghiên cứu kỹ càng, không thể hoàn toàn dựa vào gu thẩm mỹ chủ quan của Triệu Diệc Phong, hơn nữa hắn cũng chưa chắc có thể làm ra được hiệu quả giống hệt.
Lúc này, lợi thế của dân học phát thanh mới thực sự phát huy. Việc điều chỉnh chất giọng và kiểm soát cảm xúc chính là điểm mạnh của Lại Vũ Đông.
Việc duy nhất cần làm là biến “nói” thành “hát”.
Giống như quãng thời gian suy nghĩ cẩn trọng về sự khác biệt giữa phát thanh và thanh nhạc khi thu ca khúc chủ đề—bao gồm khoang cộng hưởng, cách phát âm, chất giọng và cảm xúc—tất cả đều có điểm tương đồng nhưng không thể bê nguyên xi từ cái này sang cái kia.
Giờ là lúc kiểm chứng khả năng suy luận và ứng dụng của hắn.
Khi tập đến đoạn gần hoàn thiện, Triệu Diệc Phong đi ngang qua, tay cầm bình nước, buông một câu nhận xét: “Ổn đấy, nắm được cảm giác rồi.”
Mắt Lại Vũ Đông sáng rực lên: “Tôi hát ổn thật à?”
“Ổn mà. Lần trước tôi đã nói rồi, giọng cậu hát không tệ đâu.”
Triệu Diệc Phong theo phong cách giáo dục khích lệ: đã tốt thì muốn tốt hơn hãy để sau, hiện giờ cứ khen cái đã.
Anh ấy tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng sau đoạn rap thì cậu không thể tiếp tục hát như vậy được nữa. Cảm xúc cần tăng tiến theo kiểu bùng nổ dần dần. Cần 'cuồng' một chút, 'cool ngầu' một chút."
"Được, tôi thử xem."
Trước khi thử, có một nan đề cần phải giải quyết.
—— Rap.
Lại Vũ Đông nhăn mày nhìn tờ giấy lời với đoạn rap tiếng Anh. Rõ ràng từng câu hắn đều biết đọc, cũng hiểu nghĩa, nhưng lại không thể nào thốt ra thành tiếng, cứ như giọng bị mắc kẹt nơi cuống họng.
Rap, đối với hắn còn mù tịt hơn cả nhảy.
Ít nhất trước khi đi thi show, hắn từng tập qua vài bài thể dục nhịp điệu hay Thái Cực Quyền. Nhưng rap thì hắn chẳng có tí liên hệ nào.
Lại Vũ Đông nhớ lại tiết luyện tập ở vòng công diễn đầu tiên, và cả những lần Lương Chi Thịnh, Lý Tự ngồi trong ký túc xá "cà khịa" phần rap của đội ở vòng hai—từ đó đúc kết được một ít kiến thức: rap thì cần có “flow” và “tone”.
Flow, trong tiếng Trung nghĩa là “dòng chảy”, đặt trong rap thì là những khái niệm trừu tượng như nhịp điệu, ngắt câu, tăng tốc… Hắn hiểu đơn giản nó là giai điệu và tiết tấu trong thế giới rap.
Tạ ơn trời, bài hát này đã có flow sẵn, hắn chỉ cần bắt được nhịp, không cần tự bịa ra.
Tone—tức là “chất giọng”—đây cũng là khái niệm khiến hắn đau đầu.
Hắn nhớ trong các tiết mục công diễn từng xem, nhiều người khi rap sẽ cố tình thay đổi giọng, giả giọng như SpongeBob hay mấy nhân vật hoạt hình để đọc rap, và gọi đó là “tone”.
Xin lỗi, hắn không cố tình bôi xấu hay làm xấu hình tượng rap, hắn chỉ đang cố tìm cách diễn đạt sao cho dễ hiểu với một người mới như hắn, và tone cũng không chỉ giới hạn trong những kiểu hắn vừa nêu.
Xin đừng nghe theo cách giải thích thuật ngữ sai lệch của "tay mơ" này.
Lại Vũ Đông bật đi bật lại đoạn rap ngắn ngủi kia, quyết định phải tự mình thử một lần. Nếu chưa làm gì mà đã đi hỏi người khác thì chẳng khác nào vừa nhận đề thi đã vội hỏi học sinh giỏi cách giải.
Dù không đến mức ăn sẵn nhưng cảm giác vẫn không ổn.
Nếu thật sự không được thì đi tìm Lý Tự vậy.
Lần đầu.
Rất tốt, chỉ theo kịp được đúng một từ đầu tiên.
Lần hai.
Giống như làm bài điền từ, hắn chỉ nói ra được vài chữ.
Lần ba.
Nói loạn xạ, như đang lẩm nhẩm thần chú, lưỡi gần như xoắn lại.
Lần bốn...
Luyện không biết mấy chục lần, Lại Vũ Đông cuối cùng cũng có thể theo nhạc mà "đọc" ra đoạn lời rap này một cách hoàn chỉnh và rõ ràng.
Sở dĩ gọi là "đọc", là bởi vì hắn có tự mình nhận thức. Hắn biết rõ mình như đang tụng kinh với tốc độ gấp mấy lần, lại còn là phiên bản Kinh Thánh tiếng Anh.
Điểm khác biệt duy nhất với việc tụng kinh là giọng hắn khá nhỏ. Lại Vũ Đông thở dài một tiếng, tiếp tục phát nhạc.
“Anh ơi.”
Lần này hắn không hát nữa, mà định tập trung nghe bản demo kỹ hơn.
“Anh Yuki ơi.”
Lại Vũ Đông hơi khựng lại, tưởng tiếng gọi “anh” kia là dành cho người khác, không ngờ lại gọi hắn.
Hắn vội tháo tai nghe, quay sang bên cạnh, ánh nhìn theo chiều cao hạ xuống một chút—một cậu bé tóc đen thấp hơn hắn nửa cái đầu đang ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt tròn trịa vẫn còn chút nét phúng phính trẻ con.
Là Doãn Tử Trăn, cậu em út nhỏ tuổi nhất trong nhóm.
“Xin lỗi, tôi không để ý.” Lại Vũ Đông vô thức hạ thấp giọng, ngữ khí còn dịu dàng hơn thường ngày, “Có chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu, là em tự ý làm phiền anh.” Doãn Tử Trăn gật đầu cái rụp đầy ‘cool ngầu’, gương mặt không biểu cảm mấy, nhưng đôi mắt thì tròn xoe lấp lánh, “Có thể hơi bất lịch sự, nhưng… rap không phải hát như vậy đâu.”
Lại Vũ Đông nghẹn lời: “Tôi… tôi cũng nhận ra rồi.”
“Vậy, anh có cần em giúp không?”
“A?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Buổi luyện tập tự do của Lại Vũ Đông ngay từ đầu đã không suôn sẻ.
Phần mở đầu là đoạn của vị trí center, hắn liên tục vào sai nhịp, cứ hát lại rồi lại sai, lặp đi lặp lại đến mức chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi bản thân.
Tập nửa ngày mà còn chưa xong một câu?
Là do hắn có vấn đề, hay là ca khúc này có “thiết lập ẩn”?
Gặp khó khăn mà cứ cắm đầu tự xử lý là hạ sách. Lại Vũ Đông dứt khoát đi tìm người giúp đỡ. Dù mở miệng xin trợ giúp ngay từ câu đầu có hơi ngốc thật, nhưng còn hơn là vừa không hiểu gì vừa tự mày mò, chỉ tổ tốn thời gian.
Người hợp tác ăn ý và có quan hệ cá nhân tốt—Triệu Diệc Phong là ứng cử viên hoàn hảo.
“Vào nhịp hả?” Triệu Diệc Phong nghe xong thì cũng không thấy đoạn mở đầu có gì khó, nhưng anh tua lại đoạn nhạc một lần, lập tức phát hiện ra mấu chốt: “Đây là một ô nhịp yếu, phần mở đầu hơi khó vô nhịp.”
Từ mới nghe lần đầu khiến Lại Vũ Đông ngơ ngác: “Là kiến thức nhạc lý sao?”
“Ừ, nghĩa là nốt đầu tiên không bắt đầu từ phách mạnh, mà là từ phách yếu. Trước đó có mấy phách bị bỏ trống, không có tiếng, nên đây là một ô nhịp không hoàn chỉnh.” Triệu Diệc Phong cố gắng dùng lời lẽ đơn giản để giải thích, “Nhạc lý phức tạp lắm, giờ cậu chưa hiểu cũng không sao, cứ hiểu đơn giản là ô nhịp đầu tiên không đủ phách, còn các ô nhịp sau thì bình thường.”
Lại Vũ Đông trầm ngâm chốc lát: “Vậy… tôi đếm đủ một ô nhịp trong đầu để bù vào chỗ trống đó?”
"Bingo~" Triệu Diệc Phong búng tay một cái. "Có hay không cân nhắc sau này ra ngoài bù đắp một chút kiến thức nhạc lý không? Cậu học chắc sẽ rất nhanh."
Lại Vũ Đông đưa ra câu trả lời lấp lửng: “Nếu có cơ hội thì sẽ thử.”
Thứ hắn nên học bổ sung không chừng không phải nhạc lý, mà là khoảng thời gian trì hoãn việc luyện tập buổi sáng cho chuyên ngành phát thanh.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là… hắn phải debut được đã.
Có hướng giải quyết rồi thì mọi thứ sẽ dễ hơn nhiều.
Triệu Diệc Phong chia nhịp rồi làm mẫu một lần, Lại Vũ Đông bắt chước làm theo, thật đáng mừng, lần này cuối cùng cũng vào nhịp đúng.
“Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.” Triệu Diệc Phong vỗ vai hắn cổ vũ, “Ca khúc này độ rộng quãng âm không phải vấn đề với cậu, chỉ có giai điệu và hơi thở là hơi khó thôi. Giai điệu thì luyện nhiều sẽ quen, còn hơi thở thì vốn là điểm mạnh của cậu rồi, không cần lo.”
Lại Vũ Đông gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi sẽ cố gắng.”
Team quen biết có khác
Stage 2 là lớp đào tạo chuyên môn, Stage 3 là lớp đào tạo toàn diện
Vậy chung kết là gì?
Mật bưởi vàng tươi, vừa cập bến!
Lại Vũ Đông: …
Nghe như quảng cáo trái cây vậy.
Giải quyết xong phần nhập bài then chốt, Lại Vũ Đông tiếp tục nghiền ngẫm bài hát.
Các buổi học thanh nhạc của Từ Án rõ ràng có hiệu quả. Hắn đã thành công nghe ra chuẩn âm của mình rất "phiêu" (không ổn định), giống như thả diều trên trời vậy. Dù đúng mốt đương thời, nhưng vẫn không đạt được chuẩn.
Nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần hát theo bản demo của nhạc sĩ, lặp đi lặp lại, điều chỉnh từng chút một, rồi cũng sẽ sửa được.
Rắc rối hơn là phần giai điệu mà Triệu Diệc Phong nhắc đến, phần đầu của bài rất phức tạp, giai điệu thay đổi liên tục, cực khó để bắt được “cảm giác đúng”.
Sau khi khổ sở tìm được đúng cao độ, Lại Vũ Đông thử hát vài lần, nhưng kết quả không như mong đợi.
Nghe cứ sai sai. Cái kiểu sai khiến người ta không thể chỉ ra được cụ thể, mà chỉ có thể dùng câu kinh điển “nghe có gì đó kỳ kỳ” để diễn tả. Không rõ hướng đi, không biết nguyên nhân, cảm giác lạc lõng vô định, nhưng duy nhất có thể chắc chắn là: tuyệt đối không phải hát kiểu này.
Lại Vũ Đông đành phải tiếp tục nhờ Triệu Diệc Phong giúp.
"Thật xin lỗi, lại làm phiền anh." Lại Vũ Đông khó xử xin lỗi. "Nhưng tôi tự mình thử rất lâu rồi, thử thế nào cũng không ổn lắm."
“Không sao đâu.” Triệu Diệc Phong xua tay chẳng để tâm, “Cậu giúp tôi nhiều lần rồi, không cần khách sáo vậy đâu. Nếu thực sự thấy ngại, cứ coi như tôi đang trả ơn là được.”
Anh ấy dừng đoạn đang luyện tập, tua tiến độ MP3 đến part bị hỏi.
Khoan đã, Bé Đông từng giúp đỡ Triệu lão sư à?
Công diễn 1 có đào bới qua. Yuzuko giải thích nguyên do trận battle ở sân khấu đầu, trực tiếp chỉ ra trước ống kính
Sao tôi lại không nhớ gì nhỉ?
Tại vì bản chính không có chiếu 233
Nhưng fan nhà Phong ca có tự biên tập lại toàn bộ tình tiết, view cũng cao phết, có thể nói là “tẩy trắng” được kha khá, dù tôi thấy Triệu Diệc Phong vốn cũng chẳng có phốt gì
Triệu Diệc Phong tham gia Tinh đúng là không lỗ, dù không debut thì ít ra cũng cứu được hình tượng với khán giả
Lại Vũ Đông lướt qua màn hình hiển thị bình luận, cảm thấy hình như có rất nhiều chuyện xảy ra mà hắn không hề hay biết.
Nghĩ vậy, hắn nhận ra mình bị hệ thống trói đến show tuyển chọn đã... đã bảy tuần rồi.
Lâu đến mức hắn ngẫu nhiên sẽ quên mất mình đang ở trong thế giới song song.
"Nghe xong rồi." Triệu Diệc Phong tháo tai nghe, nhìn về phía vị đội trưởng bề ngoài bình tĩnh, thực ra đầu óc đang "treo máy". "Yuki, cậu hát thử một lần cho tôi nghe xem."
"Ừm ừm..." Lại Vũ Đông lấy lại tinh thần, vội vàng giơ tờ giấy lời bài hát lên làm theo.
Cũng ổn mà, tôi cứ tưởng khó nghe lắm
Không vào nhịp/vị trí, kỳ kỳ
Đây không phải trấn nhỏ quái đản, đây là thư viện à? Yuzuko hát khiến tôi bình tĩnh lại
Mà nghĩ lại thì… thư viện với thị trấn quái đản khác gì nhau? Không giữ im lặng là dễ gặp chuyện lắm á (??)
Triệu Diệc Phong xoa cằm, nhận xét: “Thiếu cảm giác nhịp nhàng, nhưng đó chưa phải vấn đề lớn nhất.”
Lại Vũ Đông khiêm tốn thỉnh giáo: "Đó là gì vậy?"
“Cậu hát ‘trắng’ quá. Không phải nói cậu dùng giọng sáng rõ đâu, mà là không khí không đúng. Hát mà, không phải chỉ cần ngân ra mấy câu là xong. Cậu hát bài tình yêu dễ thương và bài thất tình đau khổ chắc chắn không giống nhau rồi đúng không? Ở đây cũng vậy thôi.”
Kết hợp với phản hồi từ bình luận trực tiếp, Lại Vũ Đông chợt ngộ ra chút gì đó: “Giọng và cách hát chưa ăn khớp với phong cách bài?”
“Chính xác.” Triệu Diệc Phong gật đầu hài lòng, “Những câu này đang kể về bối cảnh – một thị trấn quái dị. Chẳng lẽ chỉ dựa vào sân khấu, lời bài hát và bản phối là đủ để khán giả hình dung ra à? Giọng hát cũng là một phần truyền tải thông tin đấy.”
Anh lấy ví dụ để giải thích: “Ví dụ như cậu đi chơi nhà ma ấy. Mấy NPC ở đó toàn cố tình dùng giọng khàn, kéo dài từng tiếng, hoặc bất ngờ hú lên làm người ta giật nảy. Chứ có ai dùng giọng the thé kiểu chuột Mickey mà kêu khách vào thăm ‘ngôi nhà vui vẻ’ của mình đâu, đúng không?”
Lại Vũ Đông: “……”
Hiểu rồi, ví dụ rất trực quan.
Hai người trao đổi sơ qua một lượt, phần còn lại để Lại Vũ Đông tự quyết định. Dù sao thì chính hắn cũng chưa nghiên cứu kỹ càng, không thể hoàn toàn dựa vào gu thẩm mỹ chủ quan của Triệu Diệc Phong, hơn nữa hắn cũng chưa chắc có thể làm ra được hiệu quả giống hệt.
Lúc này, lợi thế của dân học phát thanh mới thực sự phát huy. Việc điều chỉnh chất giọng và kiểm soát cảm xúc chính là điểm mạnh của Lại Vũ Đông.
Việc duy nhất cần làm là biến “nói” thành “hát”.
Giống như quãng thời gian suy nghĩ cẩn trọng về sự khác biệt giữa phát thanh và thanh nhạc khi thu ca khúc chủ đề—bao gồm khoang cộng hưởng, cách phát âm, chất giọng và cảm xúc—tất cả đều có điểm tương đồng nhưng không thể bê nguyên xi từ cái này sang cái kia.
Giờ là lúc kiểm chứng khả năng suy luận và ứng dụng của hắn.
Khi tập đến đoạn gần hoàn thiện, Triệu Diệc Phong đi ngang qua, tay cầm bình nước, buông một câu nhận xét: “Ổn đấy, nắm được cảm giác rồi.”
Mắt Lại Vũ Đông sáng rực lên: “Tôi hát ổn thật à?”
“Ổn mà. Lần trước tôi đã nói rồi, giọng cậu hát không tệ đâu.”
Triệu Diệc Phong theo phong cách giáo dục khích lệ: đã tốt thì muốn tốt hơn hãy để sau, hiện giờ cứ khen cái đã.
Anh ấy tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng sau đoạn rap thì cậu không thể tiếp tục hát như vậy được nữa. Cảm xúc cần tăng tiến theo kiểu bùng nổ dần dần. Cần 'cuồng' một chút, 'cool ngầu' một chút."
"Được, tôi thử xem."
Trước khi thử, có một nan đề cần phải giải quyết.
—— Rap.
Lại Vũ Đông nhăn mày nhìn tờ giấy lời với đoạn rap tiếng Anh. Rõ ràng từng câu hắn đều biết đọc, cũng hiểu nghĩa, nhưng lại không thể nào thốt ra thành tiếng, cứ như giọng bị mắc kẹt nơi cuống họng.
Rap, đối với hắn còn mù tịt hơn cả nhảy.
Ít nhất trước khi đi thi show, hắn từng tập qua vài bài thể dục nhịp điệu hay Thái Cực Quyền. Nhưng rap thì hắn chẳng có tí liên hệ nào.
Lại Vũ Đông nhớ lại tiết luyện tập ở vòng công diễn đầu tiên, và cả những lần Lương Chi Thịnh, Lý Tự ngồi trong ký túc xá "cà khịa" phần rap của đội ở vòng hai—từ đó đúc kết được một ít kiến thức: rap thì cần có “flow” và “tone”.
Flow, trong tiếng Trung nghĩa là “dòng chảy”, đặt trong rap thì là những khái niệm trừu tượng như nhịp điệu, ngắt câu, tăng tốc… Hắn hiểu đơn giản nó là giai điệu và tiết tấu trong thế giới rap.
Tạ ơn trời, bài hát này đã có flow sẵn, hắn chỉ cần bắt được nhịp, không cần tự bịa ra.
Tone—tức là “chất giọng”—đây cũng là khái niệm khiến hắn đau đầu.
Hắn nhớ trong các tiết mục công diễn từng xem, nhiều người khi rap sẽ cố tình thay đổi giọng, giả giọng như SpongeBob hay mấy nhân vật hoạt hình để đọc rap, và gọi đó là “tone”.
Xin lỗi, hắn không cố tình bôi xấu hay làm xấu hình tượng rap, hắn chỉ đang cố tìm cách diễn đạt sao cho dễ hiểu với một người mới như hắn, và tone cũng không chỉ giới hạn trong những kiểu hắn vừa nêu.
Xin đừng nghe theo cách giải thích thuật ngữ sai lệch của "tay mơ" này.
Lại Vũ Đông bật đi bật lại đoạn rap ngắn ngủi kia, quyết định phải tự mình thử một lần. Nếu chưa làm gì mà đã đi hỏi người khác thì chẳng khác nào vừa nhận đề thi đã vội hỏi học sinh giỏi cách giải.
Dù không đến mức ăn sẵn nhưng cảm giác vẫn không ổn.
Nếu thật sự không được thì đi tìm Lý Tự vậy.
Lần đầu.
Rất tốt, chỉ theo kịp được đúng một từ đầu tiên.
Lần hai.
Giống như làm bài điền từ, hắn chỉ nói ra được vài chữ.
Lần ba.
Nói loạn xạ, như đang lẩm nhẩm thần chú, lưỡi gần như xoắn lại.
Lần bốn...
Luyện không biết mấy chục lần, Lại Vũ Đông cuối cùng cũng có thể theo nhạc mà "đọc" ra đoạn lời rap này một cách hoàn chỉnh và rõ ràng.
Sở dĩ gọi là "đọc", là bởi vì hắn có tự mình nhận thức. Hắn biết rõ mình như đang tụng kinh với tốc độ gấp mấy lần, lại còn là phiên bản Kinh Thánh tiếng Anh.
Điểm khác biệt duy nhất với việc tụng kinh là giọng hắn khá nhỏ. Lại Vũ Đông thở dài một tiếng, tiếp tục phát nhạc.
“Anh ơi.”
Lần này hắn không hát nữa, mà định tập trung nghe bản demo kỹ hơn.
“Anh Yuki ơi.”
Lại Vũ Đông hơi khựng lại, tưởng tiếng gọi “anh” kia là dành cho người khác, không ngờ lại gọi hắn.
Hắn vội tháo tai nghe, quay sang bên cạnh, ánh nhìn theo chiều cao hạ xuống một chút—một cậu bé tóc đen thấp hơn hắn nửa cái đầu đang ngẩng lên nhìn hắn, gương mặt tròn trịa vẫn còn chút nét phúng phính trẻ con.
Là Doãn Tử Trăn, cậu em út nhỏ tuổi nhất trong nhóm.
“Xin lỗi, tôi không để ý.” Lại Vũ Đông vô thức hạ thấp giọng, ngữ khí còn dịu dàng hơn thường ngày, “Có chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu, là em tự ý làm phiền anh.” Doãn Tử Trăn gật đầu cái rụp đầy ‘cool ngầu’, gương mặt không biểu cảm mấy, nhưng đôi mắt thì tròn xoe lấp lánh, “Có thể hơi bất lịch sự, nhưng… rap không phải hát như vậy đâu.”
Lại Vũ Đông nghẹn lời: “Tôi… tôi cũng nhận ra rồi.”
“Vậy, anh có cần em giúp không?”
“A?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 145: Luyện tập rap
10.0/10 từ 33 lượt.