Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 26: Kết cục đã định


“Muội ấy chỉ là không thích ta, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn muội ấy hủy hoại cả cuộc đời.”


Tần Gián nhìn nàng, ôm chặt nàng vào lòng.


Hắn biết can thiệp vào chuyện này không có bất kỳ lợi ích nào cho họ, đặc biệt là nàng.


Đêm qua ở phòng Tần Cầm, lời trách móc trong lời nói của nhị thẩm là hướng về Trình Cẩn Tri, chứ không phải hắn. Bởi vì Trình Cẩn Tri là vãn bối, là tân tức phụ, nhị thẩm trong lòng tự cho mình hơn nàng, nói vài câu không khách khí cũng chỉ coi là trưởng bối dạy dỗ vãn, nhưng Trình Cẩn Tri lại không thể cãi lại.


Hiện giờ nhị thẩm họ đã quyết định định cuộc hôn nhân này, nàng không phải người của nhị phòng, cũng không phải trưởng bối, nếu lại làm trái ý, nhị thẩm tự nhiên sẽ không vui.


Hắn nói: “Nếu nhị thẩm trách cứ, nàng cứ nói là ta bảo nàng đi, mọi chuyện cứ đổ lên đầu ta là được rồi.”


Trình Cẩn Tri từ trong lòng hắn đứng dậy, hỏi ngược lại: “Chàng không sợ nhị thúc nhị thẩm nghĩ chàng có ý đồ khác, xen vào gây trở ngại sao?”


“Họ muốn nghĩ thế nào là chuyện của họ, ta là người Tần gia, sau này có thể là chủ Tần gia, ta không muốn cô nương của Tần gia phải chịu ủy khuất như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.


Trình Cẩn Tri chợt sững sờ, nhớ lại lời phụ thân từng nói với nàng: Con đã là nữ nhi của Trình gia, thì phải gánh vác trách nhiệm giúp Trình gia hưng thịnh. Con chỉ nói con không muốn, nhưng có từng nghĩ đến Trình gia đã nuôi nấng con không?


Nàng chủ động tựa vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, hệt như ôm lấy bản thân từng bị mắng bất hiếu.


Sáng hôm sau Tần Gián rời đi, Trình Cẩn Tri sau khi thỉnh an Tần phu nhân, liền gác lại mọi việc khác, đi thăm Tần Cầm.


Tần Cầm đang ở phòng trong, nha hoàn đến bẩm báo, nói cô nương không muốn gặp khách.


Trình Cẩn Tri đứng ngoài rèm phòng ngủ, hướng vào trong nói: “Là biểu ca muội bảo ta đến hỏi muội vài câu. Chuyện ngày hôm đó quá trùng hợp, muội lại vừa vặn rơi xuống nước, vị Vương nhị lang kia lại vừa vặn ở gần đó, lại vừa vặn cứu con lên. Chàng ấy thấy chuyện này kỳ quái, cho nên muốn xem con có manh mối gì không.”


Bên trong truyền ra giọng Tần Cầm: “Hỏi những chuyện này lại có ích gì? Rơi xuống nước thì là rơi xuống nước rồi, hôn sự cũng đã định, muội không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện, chỉ muốn nằm yên tĩnh.”


“Nhưng… hôn sự còn chưa định, ta nghe mẫu thân nói nhị thẩm ngày mai mới đi trả lời.”


Bên trong im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Ngày mai hay hôm nay có gì khác biệt? Chẳng lẽ muội còn có sự lựa chọn nào khác sao? Không gả cho hắn thì làm sao được?”


Trình Cẩn Tri vén rèm đi vào, thấy Tần Cầm chống đầu quay người về phía rèm cửa phòng ngủ, tóc tai bù xù, mắt đỏ hoe sưng húp, như gặp đại nạn, cả người thay đổi.


Thấy nàng đi vào, Tần Cầm lại nằm xuống, quay lưng ra phía ngoài cửa co mình vào trong chăn.


“Ta đã nói là không muốn gặp ai, các người đều ra ngoài đi!” Tần Cầm bắt đầu nổi giận.


Thính Vũ khuyên: “Cô nương, thiếu phu nhân đến thăm người cũng là có lòng tốt.”


Nói rồi hướng về Trình Cẩn Tri xin lỗi: “Cô nương về nhà là đã như vậy rồi, đã nổi giận với phu nhân mấy lần rồi, cơm cũng không ăn. Phu nhân không có cách nào, liền nói để nàng ấy cứ nằm như vậy mấy ngày, vài ngày nữa chắc sẽ ổn thôi.”


Trình Cẩn Tri ngồi xuống bên giường nàng: “Biểu ca muội nói, nếu muội không muốn, chàng ấy sẽ đi khuyên phụ thân muội, khuyên tổ phụ, thuyết phục họ từ bỏ hôn sự này.”


Lại một trận im lặng, Tần Cầm hỏi: “Rồi sao nữa? Ở lại trong nhà bị huynh muội chê bai, cả đời làm kẻ ăn bám sao? Tẩu chẳng phải vì cho cô cô thêm vài lạng bạc, liền bị đại bá mẫu mắng sao?”


Ở Tần gia, Tần Cầm cũng có thể thấy không ít, trong đó mẫu thân nàng ấy, đại bá mẫu, và cả tam thẩm, đều không coi trọng cô cô, bởi vì mẫu tử cô cô là ở nhờ ở nương gia, Tạ Tư Hành là người nhà họ Tạ, chứ không phải người nhà họ Tần.



Lúc đó nàng ấy đã nghĩ, nếu mình là cô cô, dù có chết cũng phải chết ở phu gia*, tuyệt đối không quay về nương gia để chịu cái nhìn coi thường như thế.


Phu gia*: nhà chồng


Trình Cẩn Tri đáp: “Chỉ là rơi xuống nước thôi, cũng không phải tất cả mọi người đều để ý. Muội còn trẻ, luôn có cơ hội tìm được người phù hợp, chưa chắc đã phải chết già trong phòng.


“Còn về sau này, phụ mẫu còn sống thì phụ mẫu che chở muội. Chờ đến khi phụ mẫu trăm tuổi, qua đời, lúc đó người đương gia đại khái là biểu ca muội và ta sẽ lo cho muội, muội yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, ta nhất định cũng sẽ cho muộ nhiều tiền hơn.”


Tần Cầm muốn nói lại thôi: Tẩu ấy không nhớ mình đã từng đắc tội với tẩu ấy sao?


Nàng ấy chưa kịp đáp lời, Trình Cẩn Tri tiếp tục nói: “Khổ nạn muội nói, là khổ nạn muội đoán mò. Muội sống tệ nhất cũng như Tạ cô cô, nhưng bà ấy cũng có thể ăn no mặc ấm, an tâm sống cuộc sống của mình, ít nhất bên này đều là người thân ruột thịt của muội. Nhưng nhà họ Vương thì sao? Một người có thể làm nhục thiếp của phụ thân mình từ nhỏ, muội thật sự dám gả sao?”


Tần Cầm khẽ nói: “Muội nghe mẫu thân nói, hình như có người đã đẩy muội trên cầu, muội nghi ngờ chính là nha hoàn của nhà họ Vương. Thính Vũ cũng nói muội vừa rơi xuống nước, Vương Hạo Xuyên liền lập tức xuống nước, như thể đã được sắp xếp sẵn vậy…


“Mẫu thân nói dù là Vương Hạo Xuyên sắp đặt, hắn nguyện ý vì muội lần này đến lần khác cầu hôn, tốn hết tâm tư, chứng tỏ hắn thật lòng coi trọng muội, sau này sẽ không đối xử tệ với muội, hơn nữa còn có Tần gia ở đây, hắn cũng không dám…”


Trình Cẩn Tri ngàn vạn lần không ngờ nhị thẩm vậy mà lại khuyên giải như vậy, nhịn không được nói: “Đây chính là có thể chứng minh, làm nhục tiểu thiếp chính là chuyện hắn có thể làm ra, hắn chính là người vì đạt mục đích không từ thủ đoạn. Nếu thật lòng coi trọng muội, sao lại để người ta đẩy muội xuống nước? Nước sâu như vậy, vạn nhất bên dưới có rong rêu hay bùn lầy hắn không cứu được muội thì sao? Muội giữ được một mạng, nhưng trước mặt mọi người quần áo ướt sũng, mặt mũi bơ phờ, hắn có từng suy nghĩ cho muội không?”


Nhắc đến đây, Tần Cầm lại khóc.


Mắt nàng ấy đã đỏ hoe sưng vù, Trình Cẩn Tri lau nước mắt cho nàng ấy, trước tiên khuyên nàng ấy: “Đừng khóc nữa, khóc nhiều quá hại mắt đó.”


“Nếu muội không muốn, chúng ta sẽ giúp muội từ chối hôn sự này. Tổ phụ sáng suốt, sẽ không ép buộc muội. Muội cứ coi như ngày đó chỉ là vấp ngã một cái, tự mình không để ý, người khác cũng sẽ không để ý. Muội nghĩ xem, nếu có một cô nương ra ngoài chơi, bị người ta đẩy xuống nước, muội sẽ nghĩ nàng ấy không trong sạch, không đoan trang, không phải cô nương tốt sao?”


Tần Cầm lập tức lắc đầu: “Cái đó cũng không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy cũng không muốn.”


“Vậy không phải rồi sao, ta cũng nghĩ như vậy, nhiều người cũng nghĩ như vậy, dù có một số người để ý, nhưng muội đã không cùng đường với họ, hà tất phải để ý họ nghĩ gì?” Trình Cẩn Tri nói.


Tần Cầm nhận ra, phụ mẫu mình chính là những người để ý.


Họ chính là cảm thấy nàng ấy đã không còn trong sạch nữa, cảm thấy nàng ấy đã làm hỏng danh tiếng, có thể gả cho nhà họ Vương đã là lựa chọn tốt nhất.


Trình Cẩn Tri nói: “Sau này muội cứ qua lại với những người không để ý đến chuyện đó. Gả cũng gả cho người không để ý đến chuyện đó. Muội nghĩ cái tên Vương Hạo Xuyên hôm nay có thể vì muốn cưới muội mà đẩy muội xuống nước, làm hỏng danh tiếng muội, liệu ngày mai có nghĩ đến nạp thiếp mà không màng sống chết của muội không?


“Bây giờ muội vẫn còn ở trong nhà, bị đẩy xuống nước phụ mẫu còn khuyên muội đây là hắn coi trọng muội, sau này muội đến nhà họ Vương, phụ mẫu lại lấy gì mà thay muội làm chủ?”


Tần Cầm chưa kịp nói, nhị phu nhân Vu thị liền từ bên ngoài đi vào, kìm nén giọng nói: “Đại tức phụ nói lời này thật là, phụ mẫu chúng ta không thay nó làm chủ, chẳng lẽ đường tẩu tử con thay nó làm chủ sao?”


Trình Cẩn Tri sớm đã liệu rằng bà ấy sẽ đến khuyên Tần Cầm, nhị phu nhân nhất định sẽ biết, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy. Lúc này nàng cũng không hoảng sợ, bình tĩnh đứng dậy nói: “Nhị thẩm đến rồi sao?”


Vu thị đau lòng nhìn lướt qua Tần Cầm đang nằm trên giường, sau đó hướng về Trình Cẩn Tri nói: “Ta vất vả lắm mới khuyên được nó rồi, ngày mai đi trả lời nhà họ Vương là xong chuyện rồi, con sao lại đến đây nói với nó những lời này? Con thoải mái rồi, chúng ta lại phải làm sao đây?”


Trình Cẩn Tri đáp: “Nhị thẩm, con không phải vì muốn thoải mái, hôn sự của Cầm muội tự phụ mẫu muội ấy làm chủ, con tự biết không liên quan đến con. Nhưng cùng là nữ tử, lại cùng là người Tần gia, con không đành lòng thấy muội ấy bước vào hố lửa.”


“Hố lửa gì chứ, nhà họ Vương đó có gì không tốt? Vương nhị lang có gì không tốt? Ta đã gặp rồi!” Vu thị đáp.


Trình Cẩn Tri hỏi: “Vậy nhị thẩm trước đây sao lại không đồng ý?”


Vu thị quay mặt đi, không nói nữa.



Trình Cẩn Tri nói: “Bởi vì nhị thẩm cảm thấy thời nay khác xưa, Cầm muội trước đây có thể kén chọn, bây giờ thì không thể rồi, muội ấy đã rơi xuống nước, muội ấy đã rớt giá. Nếu nhà họ Vương chịu lấy, vậy thì gả cho nhà họ Vương, thật biết ơn vô cùng.”


“Con…” Vu thị không nói nên lời, nhịn không được đỏ mắt, Tần Cầm lại lần nữa sụt sùi rơi lệ.


“Nhị thẩm tự hỏi, Cầm muội có lỗi lầm gì? Muội ấy không hề không tự trọng, không hề làm chuyện bậy bạ với người khác. Muội ấy chỉ là ra ngoài giải khuây, chỉ là bị ngườicó ý đồ đẩy xuống nước. Chỉ vậy thôi muội ấy phải tự hạ thấp thân phận gả cho cái tên Vương nhị lang lòng dạ độc ác, nhị thẩm thật sự cam lòng sao?” Trình Cẩn Tri hỏi.


Vu thị bất lực ngồi xuống cạnh giường, v**t v* nữ nhi đang nằm trong chăn, lấy khăn lau nước mắt nói: “Lại có thể làm sao, đã xảy ra chuyện này rồi, nó còn làm sao nói chuyện hôn sự nữa? Nhà họ Vương dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, Vương nhị lang cũng không tệ.”


“Nhà họ Vương quả thật phong quang, nhưng hắn là người Cầm muội đã từng tiếp xúc, người như hắn, thật sự có thể phó thác chung thân sao? Nhị thẩm chỉ là trong lúc bất lực chấp nhận lời đề nghị của nhị thúc, trong lòng còn mang chút tâm lý may mắn, cảm thấy Vương nhị lang dù hoang dâm vô đạo, dù mất luân thường đạo lý, tâm địa độc ác, nhưng nói không chừng sẽ đối xử tốt với Cầm muội.”


Trình Cẩn Tri bình thường dịu dàng, nết na, lúc này lại từng câu từng chữ chỉ thẳng vào điểm yếu, hoàn toàn nói ra sự thương tâm, bất lực, do dự, tự an ủi của Vu thị trong hai ngày qua, rõ ràng nói cho bà ấy biết, kỳ vọng của bà ấy chính là ảo tưởng.


Một người ngay cả phụ thân mình còn không kính trọng, còn có thể kính trọng thê tử sao?


Hắn dám làm nhục thiếp thất của phụ thân, thì cũng dám tùy tiện nhận nha hoàn bên cạnh thê tử. Hắn có thể tùy ý sai người đẩy Tần Cầm xuống nước, sau này thật sự trở thành người của hắn, hắn chỉ sẽ càng tùy tiện không kiêng nể gì.


Vu thị cũng bắt đầu do dự, ngẩng mắt hỏi: “Vậy có thể làm sao? Nếu nói chuyện hôn sự lại lần nữ còn có thể tìm được người tốt sao?”


Trình Cẩn Tri đáp: “Con nghĩ là có thể, Cầm muội lại có gì không tốt? Sau này dù có tìm được người gia thế kém hơn một chút, nhưng phẩm hạnh tốt, vậy thì sao lại không được chứ? Chẳng lẽ Cầm muội nhất định phải diện cái vinh hoa phú quý ấy lên người mới được sao?”


Nhị thẩm quay sang nhìn Tần Cầm: “Con nói sao? Có muốn gả cho nhà họ Vương không?”


Tần Cầm lắc đầu: “Con không muốn gả, con sợ hắn.”


Cảm giác đuối nước, khiến nàng ấy mãi mãi không quên. Nàng ấy không thể thở được, cố sức muốn vùng vẫy nhưng không nắm được gì cả, thân thể không ngừng chìm xuống, nước cứ thế đổ vào miệng vào mắt nàng ấy, nàng ấy thật sự nghĩ mình sắp chết rồi.


Hơn nữa người ta đến cứu mình, nâng mình lên bờ, nàng ấy biết mình quần áo ướt sũng, bên cạnh toàn là người, nhưng không có bất cứ thứ gì để che chắn, khoảnh khắc đó vừa xấu hổ vừa phẫn uất muốn chết.


Có lẽ sau này nàng ấy sẽ không còn mặt mũi ra ngoài, gặp gỡ bất kỳ ai nữa.


Mà tất cả những điều này đều là do nam nhân đó mang lại cho mình.


Nàng ấy không thể tưởng tượng được mình còn phải gả cho hắn, với một thái độ cảm kích… rõ ràng là hắn làm điều xấu, nàng ấy lại còn phải cảm kích hắn cưới nàng ấy.


Nàng ấy thậm chí cảm thấy nếu thật sự ở bên một người như vậy, bị đánh bị mắng không có gì lạ, ngày nào đó bị hắn hành hạ đến chết cũng không nằm ngoài dự liệu.


Vu thị suy nghĩ một chút, hạ quyết định: “Được, ta đi nói với phụ thân con, cứ nói chúng ta không gả cho nhà họ Vương nữa, chúng ta cứ coi như không có chuyện này, tiếp tục tìm, chắc chắn sẽ tìm được người tốt!”


Tần Cầm gật đầu, khoảnh khắc này nàng ấy đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mảnh màu xám xịt trước mắt đã tan đi, tiền đồ vẫn còn sáng sủa.


Vu thị dặn dò nha hoàn: “Nhị lão gia về rồi, cứ bảo ông ấy đến đây tìm ta, nói là vì chuyện hôn sự của Cầm tỷ nhi.”


Nha hoàn vâng lời đi, Tần Cầm ngồi trên giường một lát, đột nhiên mở miệng: “Mẫu thân, tẩu tẩu, con đứng dậy trước, lát nữa con cũng xin phụ thân đồng ý con không gả.”


Trình Cẩn Tri cười, giúp nàng ấy chải tóc: “Được, muội chỉnh trang lại đi, chiều nay còn có thể cùng các tỷ muội chơi.”


Tần Cầm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhạt, tuy có chút miễn cường, nhưng rốt cuộc cũng chịu cười rồi.


Trình Cẩn Tri ra ngoài chờ, một lúc sau nhị lão gia đến, Tần Gián lại đến trước.



“Không yên tâm nàng.” Hắn khẽ nói.


Chuyện hôm nay, sợ nàng bị nhị thúc nhị thẩm trách móc, thế là hắn đi điểm danh, giao việc xong liền vội vàng trở về. Không ngờ ở đây lại khá bình tĩnh.


Hắn thỉnh an Vu thị, Vu thị nói: “Lát nữa chỗ nhị thúc con, con cũng giúp khuyên nhủ.”


Trình Cẩn Tri nói với Tần Gián: “Cầm muội và nhị thẩm đều đã quyết định không gả cho nhà họ Vương nữa, chỉ cần nhị thúc đồng ý là được rồi.”


Tần Gián nhìn nàng, hơi ngạc nhiên vui mừng, sau đó lại hiểu rõ: Nàng vốn dĩ rất hiểu chuyện, kiến thức hơn người, ra mặt giải thích, Tần Cầm và nhị thẩm, tự nhiên có thể chỉ ra vấn đề nằm ở đâu. Tần Cầm không ngốc, nhị thẩm cũng không muốn nữ nhi mình gả nhầm người.


Có lẽ nhị thúc sẽ khó khăn hơn một chút, ông ấy bây giờ dường như đã chắc chắn Vương Hạo Xuyên không tệ.


Nhị thúc hiện đang giữ chức Thủy bộ tư viên ngoại lang, bình thường không quá bận rộn, ngược lại về sớm.


Khi ông ấy về, nghe nha hoàn báo lời liền lập tức đến, Vu thị nói với ông ấy chuyện Tần Cầm và Nhà họ Vương.


Sau một lúc suy nghĩ kỹ càng, Vu thị xác định mình chính là nuôi hy vọng hão huyền, cảm thấy cái tên Vương Hạo Xuyên kia dù thế này thế kia, nhưng vạn nhất hắn lại đối xử tốt với nữ nhi mình thì sao?


Nhưng thoát khỏi cái tâm lý hy vọng hão huyền này, nếu nhìn từ góc độ của người ngoài, đây rõ ràng là vô lý.


Một nam nhân bình thường đoan chính còn chưa chắc đã đối xử tốt với thê tử, một người như vậy sẽ đối xử tốt với thê tử sao? Hơn nữa với thái độ hiện tại của nhà họ Vương, rõ ràng là nắm chắc Tần gia không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn hắn, không biết đắc ý đến mức nào nữa!


Trong nhiều năm tới, nữ nhi sẽ phải sống dưới cái bóng “nhờ Vương Hạo Xuyên chịu lấy nàng”, biết ơn sâu sắc hắn, dựa vào cái gì? Cụ thể là rơi xuống nước như thế nào, còn chưa chắc đâu!


Sau khi nghĩ thông suốt, Vu thị liền khẳng định người này không thể gả, gả rồi nhất định sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.


Bà ấy từng câu từng chữ nói rõ ràng với nhị lão gia, cuối cùng nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ đích thân đi nhà họ Vương, từ chối hôn sự, cứ nói đa tạ ơn cứu mạng, hôn sự thì thôi đi, vốn là ngoài ý muốn, không liên quan đến họ, cũng không cần họ chịu trách nhiệm.”


Nhị lão gia đáp: “Chuyện này sao có thể sáng ra lệnh chiều đã đổi, ba lòng hai ý? Đã nói định rồi là định rồi.”


“Khi nào nói định rồi?” Vu thị hỏi ngược lại “Trước đây chỉ nói thương lượng, bây giờ thì đã thương lượng xong rồi, không gả!”


Nhị lão gia ngồi xuống uống một ngụm trà, không nói gì.


Vu thị vội vàng nói: “Dù sao lời ta đã nói với ông rồi, ngày mai ta vẫn sẽ đích thân đi Nhà họ Vương, lời nói cứ để ta nói.”


“Không được.” Nhị lão gia phủ quyết.


Vu thị không vui: “Tại sao?”


Nhị lão gia chậm rãi nói: “Hôm nay ở nha môn Công bộ nhìn thấy Vương Cập, vừa hay người bên cạnh hỏi chuyện Cầm tỷ nhi rơi xuống nước, ta liền nói hai nhà vốn đã nghị thân, cùng nhau ra ngoài du ngoạn, Vương nhị lang là vị hôn phu của con bé, cho nên lập tức xuống nước cứu người rồi.”


“Cái gì?” Vu thị kinh ngạc hỏi.


Vương Cập chính là phụ thân của Vương Hạo Xuyên.


Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.


Tần Gián nói: “Nhị thúc nói thật sao?”



Nhị lão gia đáp: “Đương nhiên là thật, ta còn có thể bịa ra một câu nói linh tinh để lừa các con sao?


“Lúc đó Trần Công Bộ Tôn lang trung và mấy người họ đều ở đó, nói chúc mừng chúng ta đó, Vương Cập còn nói ngày cưới sẽ tổ chức trong năm nay, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời họ uống rượu mừng.”


Tất cả mọi người đều im lặng.


Nhị lão gia cuối cùng nói: “Chuyện đã định rồi, những lời khác không cần nói nữa.”


Vu thị ngây người hồi lâu, cuối cùng lại rưng rưng nước mắt: “Sao đến cuối cùng, vẫn là như vậy…”


Trình Cẩn Tri cũng đầy tâm sự, không ngờ chuyện lại đã định rồi.


Tần Gián lại nói: “Vậy nhị thúc liền lập tức đi nhà họ Vương, giải thích nói lúc đó vì tình thế khẩn cấp để che giấu mới nói ra những lời đó, về nhà bị nhị thẩm trách mắng, nhị thẩm đã quyết định gả Cầm muội cho nhà bên ngoại tổ, không tìm trong kinh thành nữa. Cứ thế mà từ chối, còn về sau này nếu hỏi Cầm muội là hôn sự ở đâu, thì không liên quan gì đến nhà họ Vương nữa.”


“Nói bừa, ta là người đứng đầu một gia đình, nói ra lời nói sao có thể thay đổi ý định? Truyền ra ngoài lại tưởng ta bị nữ nhân quản thúc, chuyện hôn sự của con cái cũng không tác chủ, nói bậy bạ.” Nhị lão gia không vui nói, sau đó lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: “Mục Ngôn, ta biết các con muốn tốt cho Cầm tỷ nhi, nhưng ta là phụ thân của Cầm tỷ nhi, tự nhiên là vì nữ nhi mà suy nghĩ. Chuyện này đã định, con đừng nói gì nữa.”


“Nhị thúc, chuyện này sao có thể…” Tần Gián còn muốn nói, người nãy giờ im lặng một bên là Tần Cầm vậy mà khóc nấc một tiếng, đột nhiên đứng dậy khóc lóc đi vào trong nhà.


Trình Cẩn Tri thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi vào, vậy mà thấy Tần Cầm lao về phía cái bàn trong nhà, giật lấy cái kéo trong rổ.


“Không được!” Nàng kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức chạy đến, vội vàng ôm chặt Tần Cầm, nắm lấy cổ tay cầm kéo của nàng ấy. Vu thị cũng lập tức đi vào giúp giật lấy cái kéo, cuối cùng Tần Gián cũng đi vào, nhận lấy cái kéo đó.


Tần Cầm lại muốn đâm đầu vào bàn, lại bị Vu thị kéo lại.


Nhị lão gia lúc này ở cửa nói: “Chuyện đã nói xong rồi, hà tất phải tìm chết? Vương nhị lang lại có gì không tốt? Nghe vài lời tin đồn liền suy nghĩ lung tung, ta không phải mẫu thân con, thấy con làm mình làm mẩy một chút là chiều theo ý con, con chính là bị mẫu thân con làm hư rồi! Hôn sự này đã định rồi là định rồi, có gây sự nữa cũng vô dụng!”


Tần Cầm kiệt sức, suy sụp gục xuống đất khóc lớn. Trình Cẩn Tri không giữ được, cũng bị nàng ấy kéo cho quỳ ngồi xuống đất, nhìn nàng ấy như vậy nhưng lại không còn cách nào.


Vu thị quỳ xuống ôm Tần Cầm khóc nói: “Thôi được rồi, con ơi, là mệnh con phải gả cho hắn, chúng ta cứ thuận theo cái mệnh này đi. Mẹ sẽ sắp xếp cho con vài bà ma ma đắc lực đi theo con, thường xuyên đến thăm con. Con dù sao cũng là cô nương của Hầu phủ, có chúng ta chống lưng, sẽ không chịu khổ đâu.”


Tần Gián nói: “Chỉ là nói miệng vài câu, còn chưa cầu hôn, lại chưa hạ định, làm sao gọi là đã định? Nhị thúc nhất định phải không màng đến cả đời của Cầm muội mà kết thông gia với Nhà họ Vương sao?”


Nhị lão gia không vui nói: “Mục Ngôn, ta đã nói rồi, ta là phụ thân của nó, đây là chuyện của nhị phòng nhà ta, còn chưa đến lượt con ra oai, xen vào!”


Trình Cẩn Tri thấy nhị lão gia thật sự nổi giận rồi, cũng biết ngữ khí của Tần Gián vừa nãy quá cứng rắn, liền đứng dậy đi lên kéo hắn lại, nhắc nhở hắn đừng bốc đồng nữa.


Tần Gián lại vỗ nhẹ nàng, ra hiệu nàng tự mình hiểu rõ, sau đó đứng thẳng dậy, nhìn nhị lão gia nói: “Con đã là người Tần gia, liền phải vì Tần gia mà suy nghĩ, không thể trơ mắt nhìn muội muội bị chôn vùi. Nhị thúc đã cố chấp không màng sống chết của Cầm muội, con liền đi tìm tổ phụ. Tổ phụ có thể làm chủ cho nhị thúc!”


“Ngươi…” Nhị lão gia muốn nổi giận, còn chưa nói ra lời, Tần Gián liền hướng về Trình Cẩn Tri nói: “Ta đi tìm tổ phụ.” Nói rồi liền chen qua bên cạnh nhị lão gia, ra khỏi phòng.


Trình Cẩn Tri sững người một chút, đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó đột nhiên đuổi ra ngoài, gọi hắn lại trong sân: “Biểu ca ——”


Tần Gián quay đầu lại, nàng chạy đến, thì thầm với hắn: “Tổ phụ không nhất định sẽ phản đối hôn sự này, ông ấy suy nghĩ là toàn bộ Tần gia. Dù không thể kết thông gia với nhà họ Vương, ông ấy cũng không muốn đắc tội nhà họ Vương, trừ phi chàng có lý do gì đó để thuyết phục ông ấy rằng từ chối hôn sự sẽ có lợi cho Tần gia.”


Tần Gián hơi kinh ngạc khi nàng lại có thể nghĩ đến tầng này, trầm tư một lát rồi gật đầu với nàng: “Ta hiểu rồi, nàng đừng ở đây nữa, cứ về trước đi.”


Hắn cố chấp muốn đi tìm tổ phụ, nàng ở lại đây chỉ sợ bị nhị thúc giận lây.


Trình Cẩn Tri đồng ý, sau đó hắn liền rời khỏi Dụ Xuân viện, đi về phía Hiền Thọ Đường nơi lão Hầu gia ở.


Trình Cẩn Tri nhìn bóng lưng hắn đi xa, lại nhìn về phía phòng ngủ của Tần Cầm trong nhà, lắng nghe tiếng khóc bên trong, lòng nặng trĩu.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 26: Kết cục đã định
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...