Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 27: Rất muốn hôn nàng


Nàng không nghĩ lão Hầu gia sẽ đứng về phía Tần Gián.


Thứ nhất, hôn sự đã được định đoạt không thể dễ dàng hủy bỏ, điều này ảnh hưởng đến thanh danh của phủ Ích Dương Hầu.


Thứ hai, Tần Cầm không còn lựa chọn nào khác, nhà họ Vương xét về một số mặt lại là phù hợp nhất.


Thứ ba, có lẽ đối với lão Hầu gia mà nói, dùng một tôn nữ để đổi lấy tương lai của cả Hầu phủ, không phải là tổn thất.


Giống như lúc trước phụ thân nàng kiên quyết không đồng ý hủy hôn, ông thà nhịn nhục, thà giả vờ ngu ngốc, cũng phải vui vẻ để nàng thành công gả cho Tần Gián. Ông nói nàng nhất định sẽ sống tốt, sự thật thì nàng sống tốt hay không, trước vận mệnh của cả Trình gia không quan trọng đến vậy.


Tần Gián đến Hiền Thọ Đường, lão Hầu gia đang ngủ trưa.


Hắn đi đi lại lại trước cửa, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể gọi tổ phụ dậy.


Bây giờ hắn hối hận vì không nên kéo dài đến hôm nay, lẽ ra tối qua phải đi tìm nhị thúc khuyên họ từ chối hôn sự này. Kéo dài đến hôm nay, cục diện đã thay đổi rồi.


Nếu cứ kéo dài, cả thành đều biết Tần gia đã đính hôn rồi, đến lúc đó hủy hôn sẽ càng khó hơn.


Đợi một lúc lâu, hắn hỏi Hà Bá đang hầu hạ bên cạnh tổ phụ: “Tổ phụ bình thường dậy lúc nào?”


Hà Bá đáp: “Cũng không có giờ nhất định, trước giờ Thân nhất định sẽ tỉnh dậy.”


“Giờ Thân?” Vậy thì quá muộn rồi! Tần Gián nóng lòng không chịu nổi.


Lại đợi một lúc, bên trong truyền đến chút động tĩnh, sau đó liền có một giọng nói: “Lão Hà?”


Tổ phụ tỉnh rồi!


Tần Gián lập tức vào phòng, đứng bên ngoài nói: “Tôn nhi có việc gấp cần bẩm báo tổ phụ.”


Bên trong không có tiếng động, Hà Bá bước vào. Tần Gián nghe Hà Bá nói bên trong: “Đại công tử đã đợi bên ngoài rất lâu rồi, nói là vì chuyện hôn sự của Cầm tỷ nhi.”


Bên trong truyền đến tiếng xào xạc, một lúc sau lão Hầu gia từ trong phòng đi ra, ngồi xuống đại đường.


“Chuyện hôn sự của Cầm tỷ nhi sao vậy?” Lão Hầu gia hỏi.


Tần Gián lập tức tiến lên, trình bày nói: “Tôn nhi nhận thấy Vương Hạo Xuyên kia không thể gả.”


Lão Hầu gia vẫn im lặng, hắn tiếp tục nói: “Thứ nhất, người này làm ô uế tiểu nương của mình, làm điều xằng bậy, làm mất danh dự, nhục nhã đạo đức; thứ hai, ngày đó Cầm muội bị đẩy xuống nước, rất có khả năng chuyện rơi xuống nước là do Vương Hạo Xuyên lên kế hoạch, có thể thấy tâm địa hắn độc ác, coi phủ Ích Dương Hầu như kẻ ngốc, đáng hận đáng ghét. Cầm muội gả cho hắn, chẳng khác nào đưa cừu vào miệng hổ, nhất định sẽ không có kết quả tốt.”


“Lời này con đã nói với nhị thúc con chưa? Nhị thúc con nói sao?” Lão Hầu gia hỏi.



Tần Gián nói: “Đã nói rồi, Cầm muội và nhị thẩm đều không muốn gả, nhưng nhị thúc cố chấp muốn kết hôn, nói hôm nay đã thừa nhận hôn sự với đồng liêu trong nha môn Công bộ, hôn sự coi như đã định rồi, không thể thay đổi.”


“Đã nói định rồi, con còn đến làm gì?” Lão Hầu gia hỏi.


Tần Gián lập tức nói: “Cho dù nói định rồi, chưa qua lễ nạp sính*. Từ chối nhà họ Vương có sao đâu?”


Lễ nạp sính* : lễ dạm ngõ, trao sính lễ


Lão Hầu gia nhìn hắn, im lặng không nói gì, quay sang nhận trà mà Hà Bá bưng đến.


“Tổ phụ!”


Lão Hầu gia chậm rãi uống một ngụm trà, ôn tồn nói: “Thực ra đã nạp sính rồi cũng không sao, những chuyện này có thể từ chối. Con năm đó, hôn sự còn còn ba tháng nữa mới tới, con đã nói muốn hủy hôn để cưới người khác đấy thôi?”


Tần Gián không ngờ lão Hầu gia lại chuyển hướng câu chuyện sang mình, không khỏi giải thích: “Đó chỉ là lời nói hồ đồ nhất thời, khác với lần này. Lần này nhà họ Vương kia…”


“Sao lại khác nhau chứ? Chúng ta vẫn như vậy thôi. Ta hỏi con, đứa bé Cẩn Tri này so với cô nương bán đậu phụ bên ngoài của con thế nào? Theo con thấy, nàng ấy có thể làm tốt trưởng tôn tức của Tần gia, hay Cẩn Tri có thể làm tốt vị trí trưởng tôn tức này? Luận về xuất thân, luận về phẩm hạnh, luận về tài năng, thê tử của con có điểm nào không được?”


Tần Gián vội vàng nói: “Conkhông nói Cẩn Tri không được, nàng ấy ất nhiên chỗ nào cũng tốt…”


“Vậy con lúc đó vì sao lại muốn hủy hôn chứ?”


“Con lúc đó chưa từng gặp nàng ấy, không biết phẩm hạnh nàng ấy ra sao, chỉ là thiếu suy nghĩ nhất thời mà nói lung tung.”


Lão Hầu gia lạnh lùng nói: “Tết Trung thu năm đó, cả nhà họ đến, chính là để xem mắt con, nhưng con lại trốn tránh; sau đó không biết bao nhiêu lần trong nhà thúc giục con đến thăm, con lại mỗi lần đều rời nhà sớm, đi thật xa? Chúng ta không cho con đi sao? Chính con tự làm tự chịu!”


Tần Gián có chút không phục nói: “Tổ phụ, bây giờ con đang nói chuyện của Cầm muội, không phải chuyện của con và Cẩn Tri. Bây giờ chúng con đã thành hôn, chuyện cũ cần gì nhắc lại?”


“Cần gì nhắc lại sao? Con có biết ta vì sao nhắc lại không?” Lão Hầu gia “ầm” một tiếng đặt nắp lên chén trà, nhìn hắn, mặt mày nghiêm nghị.


Tần Gián biết tổ phụ đã nổi giận liền vội quỳ xuống.


Lão Hầu gia mắng to tiếng: “Đừng tưởng mình đã có chút công danh và chức quan thì tự mãn, coi thường trưởng bối, không nghe lời phụ mẫu, không để ý thể diện của thúc thẩm. Mở miệng đóng miệng hủy hôn, hôn nhân đại sự ở chỗ con lại là trò đùa sao?


“Ban đầu gây chuyện đòi hủy hôn, dám để một ngoại thất làm chính thất. Bây giờ ta thấy con thành công thuận lợi tự do tự tại lắm! Chưa đầy mấy tháng, lại còn can thiệp chuyện hôn sự của nhà nhị thúc con, muốn hủy hôn. Sao vậy, Tần gia trong mắt con chẳng có chút uy tín nào, suốt ngày nói bừa sao? Con không cần mặt mũi của Tần gia, ta còn cần!”


Tần Gián đã biết thái độ của tổ phụ, nhất định sẽ không đồng ý hủy hôn, và đang trong cơn giận, liền làm dịu giọng điệu, từ từ nói: “Tổ phụ, tôn nhi đã biết lỗi, tổ phụ chọn thê tử cho tôn nhi rất tốt. Biểu muội Cẩn Tri là ngàn người chọn một, không ai có thể sánh bằng. Có được người xứng đôi như thế này, tôn nhi cuộc đời này không hối tiếc, tôn nhi đã sớm quyết định sửa chữa lỗi lầm, ngày ngày tự kiểm điểm bản thân.


“Chỉ là tình huống lần này thực sự khác với tôn nhi. Việc tôn nhi lấy Cẩn Tri, tổ phụ nhìn trọng con người nàng ấy, chứ không phải Trình gia, còn tôn nhi lại vì giận dỗi gia đình, cho nên tôn nhi đã sai. Nhưng cuộc hôn nhân lần này, nhị thúc và tổ phụ đều nhìn trọng nhà họ Vương, chứ không phải bản thân Vương Hạo Xuyên.


“Và nữ tử lại khác với nam tử. Nam tử cưới nhầm thê tử, cùng lắm thì trở thành một cặp phu thê bất hòa, vẫn có thể theo đuổi tiền đồ của mình, có thể rước nữ nhân mình thích vào. Còn cuộc đời của nữ tử lại ký thác vào phu quân. Một khi trao thân nhầm người, liền lỡ dở cả đời. Tổ phụ sao có thể nhắm mắt làm ngơ nhìn Cầm muội lỡ dở cả đời?”


Lão Hầu gia nhìn hắn nói: “Sự việc phải cân nhắc kỹ lưỡng. Trước đây các ngươi nói Vương Hạo Xuyên này hoang dâm vô, chuyện hôn sự từ chối thì từ chối. Giờ đây lại không có lựa chọn nào khác, hơn nữa hôn sự đã định rồi. Lúc này lại từ chối hôn sự, vừa làm trò cười, lại vừa khiến nhà họ Vương ghi hận. Đây là kết quả con muốn sao?”



“Với tính cách hiểm độc, kiêu ngạo của Vương Hạo Xuyên, nói không chừng sau này sẽ đắc ý kể lại nội tình cho người khác. Hắn đã làm hỏng thanh danh của nữ nhi Tần gia, Tần gia lại phải ngoan ngoãn đưa nữ nhi đến trước mặt hắn. Thật sự đến lúc đó, thể diện của Tần gia còn làm sao tồn tại?”


Lão Hầu gia nói: “Bọn họ có thể chủ động đến xin lỗi, liền biết bọn họ không phải là người ngu ngốc như vậy. Thật sự đến lúc đó, chẳng qua là hai bên cùng tổn thất, người ta còn chưa đến mức đó.” Nói xong vẫy tay với hắn: “Con về đi, chuyện này đã định rồi, không cần nói nhiều nữa. Từ nay về sau, ta không muốn nghe thấy hai chữ ‘hủy hôn’ nữa.”


Tần Gián vẫn quỳ trên đất không chịu đi. Lão Hầu gia nhìn hắn, cười lạnh: “Thế nào? Con nghiện hủy hôn rồi à, lại còn cố chấp lần trước?”


“Tôn nhi biết tổ phụ vì sao cố chấp với mối hôn sự này.” Tần Gián ôn tồn nói. Hắn quỳ ngay ngắn trên đất, ngẩng đầu nhìn lão Hầu gia: “Tổ phụ nhận thấy thời cuộc bất ổn, không muốn đặt cược tất cả vào một con đường đi theo Thái tử đến cùng, cho nên bắt đầu một ván cờ khác), để giữ vững gốc rễ.”


Lão Hầu gia liếc hắn một cái, không nói gì.


Hắn tiếp tục nói: “Nhưng tổ phụ, Hoàng thượng đang ở độ tuổi tráng niên, chưa già, tuy sủng ái Cửu hoàng tử, nhưng lại chưa nói rõ ràng chuyện phế bỏ hoặc lập người kế vị. Lúc này đã bắt chọn phe, có phải quá sớm rồi không?”


Lão Hầu gia nhìn hắn, thần sắc sắc lạnh. Hắn không hề sợ hãi, tiếp tục nói: “Tôn nhi tâm hướng Đông Cung, nhưng điều này là do Tần gia chọn, mà không phải do Hoàng thượng chỉ định. Hoàng thượng bổ nhiệm tôn nhi làm Chiêm sự phủ thừa, tôn nhi tất nhiên phải tâm hướng Đông Cung, đây là trách nhiệm của tôn nhi. Tôn nhi trung với quân chủ, tuân theo thánh ý.


“Tần gia kết thông gia với nhà họ Vương, lại là lựa chọn của chính Tần gia. Điều này có phải là nói với Hoàng thượng rằng Tần gia đã bắt đầu đoán mò thánh ý, đầu cơ trục lợi rồi không? Đường đường là phủ Hầu tước, hà tất phải tận tâm như vậy? Vương Thiện dối trên lừa dưới, tham ô nhận hối lộ. Tổ phụ lại biết làm sao nhà họ Vương sẽ không tự rước lấy diệt vong vào một ngày nào đó, lại còn liên lụy Tần gia?”


Lão Hầu gia lạnh lùng nói: “Vậy, theo ý con, không cần quan tâm thanh danh Tần gia, cũng không cần quan tâm gì đến Vương Thiện hay Vương Hạo Xuyên, cứ thế từ chối nhà họ Vương, để nhà họ Vương ghi hận đến chết, đợi nó tự rước lấy diệt vong sao?”


“Tôn nhi không nói tuyệt đối không quan tâm, mà là so với chung thân của Cầm muội và tôn nghiêm của Tần gia, cái xác suất nhỏ bé đó, vẫn không đáng để Tần gia hy sinh đến vậy.”


Lão Hầu gia không nói gì.


Tần Gián nói: “Tổ phụ, chuyện này không thể trì hoãn, nhị thúc một lòng muốn kết giao với nhà họ Vương. Nhà họ Vương sợ đêm dài lắm mộng, hành động cực kỳ nhanh chóng. Đến lúc đó tình hình lại tiến triển hơn nữa, muốn từ chối hôn sự này sẽ càng khó hơn.”


“Được rồi, nhị thúc dù sao cũng là nhị thúc, còn dám ở đây mà nói năng xấc xược, không kính trọng trưởng bối!”


Lão Hầu gia quát hắn lại, sau đó càng ngày càng tức giận với hắn, vuốt râu, giận dữ nói: “Tuổi còn nhỏ, kiêu ngạo, tự mãn, gặp chuyện thì không nghe lời trưởng bối mà tự ý hành động, kiêu ngạo hung hãn. Con bây giờ vào từ đường phạt quỳ, đối diện tổ tiên mà kiểm điểm bản thân, khiêm tốn thế nào, cung kính thế nào. Không có lệnh của ta không được ra!”


Ngay sau đó dặn dò Hà Bá: “Phân phó xuống, ai cũng không được phép thăm hỏi, không được phép đưa cơm, cứ để nó chết đói đi!”


“Tổ phụ, dù tôn nhi có chút không kính trọng nhị thúc, nhưng những lời vừa rồi từng câu từng chữ đều là từ đáy lòng, kết thông gia với nhà họ Vương chưa chắc đã là chuyện tốt. Nữ nhi Tần gia không mất phẩm hạnh, hà cớ gì phải nhục nhã mà kết hôn chứ? Mong tổ phụ suy nghĩ kỹ lại!” Tần Gián lại một lần nữa khẩn cầu.


Hà Bá đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, công tử, để tổ phụ người nghỉ ngơi một lát đi.”


Tần Gián còn muốn khuyên, lão Hầu gia liên tục phẩy tay: “Mau đi, con mau quỳ xuống) kiểm điểm bản thân, không được phép nói năng lung tung!”


Tin tức truyền đến Hiền Phúc Viện: Lão Hầu gia sau khi gặp Tần Gián liền giận dữ bừng bừng, nhốt hắn vào từ đường phạt quỳ, phân phó không được phép thăm hỏi, không được phép đưa cơm.


Trình Cẩn Tri đang hầu hạ trong Hiền Phúc Viện, nghe Tần phu nhân thở dài: “Đứa bé này cố chấp thành thói rồi, hôm nay cuối cùng cũng nếm mùi đau khổ một chút. Tổ phụ con không dễ dàng mà phạt nó vậy đâu.”


“Vậy là, tổ phụ vẫn không đồng ý hủy hôn sao?” Trình Cẩn Tri hỏi.


Tần phu nhân khẽ hừ: “Đương nhiên, chuyện hủy hôn thành hôn, sao có thể giống như trò đùa được? Đường đường là Hầu phủ sao có thể nói mà không giữ lời?”



Trình Cẩn Tri im lặng, tuy sớm biết lão Hầu gia phần lớn sẽ không đồng ý, nhưng thật sự nghe được câu trả lời, vẫn thấy thất vọng và khó chịu.


Vậy là… chuyện hôn sự của Tần Cầm cứ thế định rồi sao?


Một lát sau, Tần phu nhân muốn ngủ trưa, Trình Cẩn Tri liền trở về Lục Ảnh Viên. Giờ ăn trưa đã qua lâu rồi, nàng ăn một chút ở Hiền Phúc Viện, nhưng Tần Gián lại chưa ăn.


Nghĩ một lát, nàng phân phó nha hoàn: “Hâm nóng)lại cơm cho cô gia , đựng vào hộp thức ăn.”


Từ đường Hầu phủ ở một viện riêng biệt phía đông. Tần Gián đang quỳ bên trong, Tiểu Trang bên cạnh lão Hầu gia đang canh gác.


Không lâu sau, Xuân Lam mang hộp thức ăn đến, nói lời hay với Tiểu Trang cầu Tiểu Trang cho vào đưa cơm.


Tiểu Trang đáp: “Lão Hầu gia đã dặn dò, không ai được phép vào.”


Xuân Lam bắt đầu nói lời ngọt ngào nài nỉ, Tiểu Trang vẫn không chịu cho vào, nàng ấy không có cách nào, chỉ đành lén lút lấy bạc ra. Tiểu Trang lại không nhận, hai người liền bắt đầu giằng co.


Lúc này Tần Gián nghe thấy tiếng “cộc cộc” từ cửa sổ nhỏ phía sau từ đường.


Hắn bất ngờ, tưởng là chim nhỏ, một lúc sau, lại nghe thấy tiếng “cộc cộc”.


Thế là hắn đứng dậy mở cửa sổ nhỏ, bên ngoài lộ ra khuôn mặt Trình Cẩn Tri, nàng nhìn hắn, áp thấp giọng nói: “Biểu ca, ta mang cơm đến cho chàng.”


Tần Gián giật mình, “Nàng…”


Hắn vừa nãy đã nghe thấy tiếng giằng co của Xuân Lam và Tiểu Trang, suy nghĩ một lát, hóa ra là nghi binh, để Xuân Lam bên ngoài giằng co, thu hút sự chú ý của Tiểu Trang, còn nàng thì lại vòng ra phía sau từ đường.


Không khỏi cười một tiếng, hắn đáp: “Tổ phụ đã nói không ai được phép đưa cơm, nàng lại to gan đến thế, không sợ tổ phụ phạt nàng sao?”


Trình Cẩn Tri nói: “Ta là tân tức phụ, tổ phụ dù sao cũng sẽ nể mặt chút ít; chàng không phải vì h*m m**n cá nhân, mà vì muội muội trong nhà. Ông ấy thương chàng, không nỡ thật sự để chàng đói đâu. Ta lén lút đến đưa cơm, chỉ cần không làm quá lộ liễu, ông ấy sẽ không truy cứu.”


Tần Gián cười, quả thật, tổ phụ tuy nghiêm khắc, nhưng lại chưa từng phạt hắn nhiều, nếu gặp mặt bạn cũ, thì luôn vô tình hay cố ý nhắc đến hắn. Hắn biết tổ phụ thương hắn, cho nên luôn lấy tổ phụ ra để gây áp lực cho phụ mẫu.


Trình Cẩn Tri cẩn thận để hộp thức ăn lên đặt trên bệ cửa sổ: “Chàng cầm vào ăn đi, ta đợi ở đây, ăn xong ta sẽ mang đi.”


Hắn nhìn hộp thức ăn đó, lại nhìn khuôn mặt nàng sau bệ cửa sổ, không khỏi nghĩ, sao lại có một nữ tử thông minh, hiểu lý lẽ, lại tâm lý đến thế này chứ? Mà nữ tử này lại gả cho hắn.


Hắn không dám nghĩ, nếu năm đó tổ phụ bị thuyết phục, để hắn nói bừa hủy hôn, sau đó sẽ thế nào?


Nếu thật sự như vậy, nếu sau này không gặp được nàng thì không sao, nếu gặp được nàng, hắn có phải lòng nàng không?


Rồi thì… nếu biết nàng chính là cô nương bị mình hủy, vậy sẽ là sự tiếc nuối mất mát đến thế nào?


Hắn không khỏi cúi người hôn nàng.



Tần Gián không hôn được nàng, cười lên: “Thôi được rồi, tổ phụ không nỡ phạt ta, nhưng ta thật lòng hối lỗi, ta quả thực có nhiều lỗi lầm, đói một bữa, quỳ một chút cũng đáng đời.”


Trình Cẩn Tri nghi ngờ, nhưng thấy hắn thần sắc thoải mái, nhanh chóng hỏi: “Tổ phụ thật sự không đồng ý sao? Hay là…”


Tần Gián đáp: “Tổ phụ không nói gì, nhưng ta cảm thấy ông ấy có lung lay, hẳn là đang do dự. Ta muốn đợi một chút, đợi đến tối, nếu ông ấy vẫn không thả ta ra, nàng cứ nói với ông ấy là ngày mai ta còn phải đi làm, cầu xin ông ấy thả ta ra. Ông ấy nể mặt nàng nhất định sẽ thả. Đến lúc đó ta sẽ lại trình bày rõ ràng lợi hại với ông.”


Hắn lại nghĩ một lát: “Thật sự không được, ta sẽ nhờ Thẩm Di Thanh, bảo hắn lén lút điều tra Vương Hạo Xuyên. Nói không chừng còn có thể điều tra ra ít chuyện riêng tư kinh khủng hơn, đến lúc đó sẽ nói chuyện với tổ phụ.”


Trình Cẩn Tri không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ, trên người hắn có một khí phách ngông cuồng dưới tinh thần thư sinh, chưa đạt mục đích không bỏ cuộc, còn nàng thì lại như một lão phụ bước vào tuổi xế, đã không còn dũng khí đối đầu với mọi thứ nữa.


Nàng kính phục và mong muốn sự dũng cảm như vậy của hắn.


Nàng đồng ý: “Được, vậy tối nay nếu tổ phụ không nói thả chàng, ta sẽ cầu xin ông ấy.”


Tần Gián kéo tay nàng: “Vất vả cho nàng rồi.”


Nàng lắc đầu: “Ta còn mang nước cho chàng, chàng có muốn uống không?”


Tần Gián nhận lấy ống nước, uống một ngụm, rồi trả lại cho nàng.


Nàng lại hỏi: “Thật sự không ăn sao?”


Tần Gián khẳng định: “Không ăn, nàng về sớm đi, chiều nghỉ ngơi một lát.”


“Được… vậy, ta đi trước đây.”


Hắn cầm hộp thức ăn, giúp nàng đưa qua bệ cửa sổ, đặt vào tay nàng.


Nàng nhận lấy, nhìn hắn một cái, quay người rời đi.


Hắn lại đột nhiên gọi nàng lại: “Cẩn Tri——”


Trình Cẩn Tri quay đầu lại, thấy hắn bất động nhìn mình, không khỏi thắc mắc.


Trong mắt hắn lộ ra vẻ dịu dàng quấn quýt, nghiêm túc nói: “Ta rất muốn hôn nàng.”


Nàng vừa bất lực, vừa muốn cười, cuối cùng nhíu mày nói: “Từ đường là nơi quan trọng, chàng làm gì thế, để Tần gia nghe thấy sau này ta còn là nữ nhân tốt đẹp gì nữa chứ!”


Tần Gián liền nhìn nàng cười, nàng cuối cùng cũng cầm hộp thức ăn rời đi.


Hắn đưa mắt tiễn nàng rời khỏi từ đường, đóng cửa sổ, trở lại trước bài vị từ đường.


Hắn quỳ xuống, nhìn về phía bài vị tổ tiên nói: “Cảm ơn liệt tổ liệt tông, đã khiến tôn nhi không sa vào lầm lỗi, cưới được Cẩn Tri. Mong các vị tiên tổ có thể giúp Cầm muội tìm được lương duyên, không vào hang hổ.”


Nói xong, cúi lạy thật mạnh.


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 27: Rất muốn hôn nàng
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...