Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 25: Đối với ta, có hài lòng không?


Tần Gián muốn nói lại thôi. Trong lòng hắn đầy tiếc nuối và ân hận, nhưng lại không muốn để nàng biết mình lúc đó đã bài xích và phẫn nộ với hôn sự, với nàng, đến nỗi đã nói ra nhiều lời thiếu suy nghĩ và ấu trĩ, làm nhiều chuyện không nên làm…


Chuyện đã đến nước này, nhắc lại cũng chỉ thêm phiền muộn và hiềm khích cho nàng mà thôi.


Cuối cùng hắn nói: “Nếu năm đó ta trở về, có lẽ đã không thể đỗ trạng nguyên. Ta nhất định sẽ không nhịn được mà nhớ đến nàng, không nhịn được muốn nhanh chóng thành hôn… Rồi thì bây giờ con cái đã đầy nhà, đâu còn nhớ đến tiền đồ.”


“Thật sao?” Trình Cẩn Tri bình tĩnh hỏi, “Chàng nghĩ ta xứng đáng với chàng sao? Dù ta xuất thân Trình gia, dù ta là điệt nữ của kế mẫu mà chàng không thích?”


Tần Gián nhìn nàng nghiêm túc trả lời: “Trước khi gặp nàng, ta không biết ta muốn cưới nữ tử thế nào. Sau khi gặp nàng, ta cảm thấy đó chính là nàng. Có lẽ… ta còn không bằng nàng.”


Hắn nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước, nói: “Ta nghe nàng nói về chuyện Lục Hoài và ta. Thực ra Tần Dịch đã không nói sai, trong lòng ta vẫn luôn khó chịu về chuyện khoa cử, ta thà đường đường chính chính so tài một trận, cũng không muốn để người khác nghĩ ta là dựa vào vận may. Cho nên rất lâu ta không muốn nghe thấy từ ‘vận may’, nghe thấy tên Lục Cửu Lăng.


“Nhưng nàng nói, ‘vận may cũng là một phần của con người”, ta mới nghĩ có lẽ ta nên thừa nhận ta may mắn hơn hắn. Đây vốn dĩ không phải chuyện gì đáng xấu hổ, mà vận may kém hơn một chút, nhưng hắn ở khía cạnh hội họa tài hoa cũng cao hơn ta.


“Còn về chuyện ai hơn ai trong việc thi khoa cử, vốn dĩ không có đáp án. Ta đọc bài văn của hắn, tinh thông việc đời, vận dụng vào thực tiễn, lời văn hoa lệ, mỗi người một vẻ, ai cao ai thấp, cũng chỉ xem quan chấm thi và Hoàng thượng đánh giá. Nhưng văn chương không có cái nhất, sự hơn kém này cũng không tuyệt đối.”


Trình Cẩn Tri lặng thinh, rất lâu không nói gì.


Hắn hỏi: “Sao vậy?”


Trình Cẩn Tri hoàn hồn “Cảm ơn chàng đã nghĩ ta tốt.”


Đã quá muộn rồi.


Hắn vĩnh viễn sẽ không biết, khi nàng đầy ắp kỳ vọng và e ấp của thiếu nữ đến kinh thành, lại không gặp được hắn; khi nàng ở Lạc Dương nhiều năm như vậy, lại không đợi được vị hôn phu của mình đến thăm một lần; khi giá y đã sớm làm xong, ngày thành hôn lại lùi hết lần này đến lần khác… Nàng đã sớm chết cái tâm đó, còn lại chỉ là sự chịu đựng trước số phận không thể chống cự.


Đến nỗi sau này khi nghe tin hắn muốn hủy hôn và cưới người khác, nàng đã không còn ngạc nhiên nữa, cảm thấy đây cũng là chuyện đương nhiên.


Tần Gián định nói gì đó, lại nghe thấy một trận cười lớn, hắn nhìn về phía đó, là một vài người đang cười vì vài chuyện gì đó, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào người kia một cái.


Trình Cẩn Tri hỏi: “Sao vậy?”


“Đó là ca ca của Vương Hạo Xuyên.” Hắn nói.


“Vậy là, có lẽ nhà họ Vương cũng ở đây?” Trình Cẩn Tri hỏi: “Người nói chuyện với hắn có phải Vương Hạo Xuyên không?”


“Không phải, Vương Hạo Xuyên cao hơn hắn.”


Trình Cẩn Tri liền không hỏi nữa, đoán chừng Vương Hạo Xuyên không chắc có ở đó, dù có ở đó cũng không chắc có thể gặp được.


Hai người không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước, đi một đoạn, đến cái tháp Phật nhỏ.


Cái tháp Phật này đã bị bỏ hoang, người ở kinh thành đã nhìn quen rồi, không có gì để ngạc nhiên, chỉ có nàng là người từ nơi khác đến còn có thể tùy tiện nhìn một cái.


Tần Gián lúc này nghiêng đầu hỏi nàng: “Vậy nàng… đối với ta, có hài lòng không?”


Hắn vẫn nắm tay nàng, bất động nhìn nàng, lời này hỏi ra, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió.


Nàng nhớ lại hắn vén khăn trùm đầu, nàng nhìn thấy mặt hắn; lại nhớ hắn để dỗ nàng, đưa chìa khóa kho cho nàng; cũng sẽ rất kiên nhẫn nói chuyện với nàng, cài hoa lên tóc nàng.


“Hơn ta tưởng.” Nàng đáp.


Tần Gián cong môi, nhìn nàng mặt đầy vui mừng, sau đó kéo nàng vòng ra sau tháp Phật, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, không nhịn được cúi người xuống hôn nàng.


Trình Cẩn Tri giật mình, chuyện này quá táo bạo rồi, bị người khác nhìn thấy thì không được.



Định đẩy hắn ra, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng la thất thanh.


Là một nhóm người đồng thời kinh hô, nữ giới khá đông, hình như bên đó có chuyện gì.


Hai người họ vừa từ hướng đó đến, Tần Cầm và Trân tỷ nhi đều ở đó, hai người sắc mặt nghiêm trọng, lập tức từ phía sau tháp Phật đi ra, chuẩn bị đi xem là chuyện gì.


Đến bờ sông, nhìn xa về phía đó, quả nhiên thấy bên đó vây quanh rất nhiều người nhưng không biết vì sao, hai người nhanh chân đi ngược về.


Trong lòng lại nghĩ, Trân tỷ nhi có Tần Cầm chăm sóc, Tần Dịch cũng ở một bên, bên cạnh còn có mấy nha hoàn và ma ma, không ít người, chắc sẽ không có chuyện gì.


Đến gần hơn một chút, liền nhìn rõ tất cả mọi người đều vây quanh bờ sông, xa xa có một chiếc cầu có hình vòm, trên cầu vòm lúc này cũng đứng đầy người, còn liên tục có người đi lên cầu, đều nhìn xuống nước.


Lúc này Tần Gián nhìn rõ, có người rơi xuống nước, ngay dưới cầu. Từ bờ đi xuống một nam nhân, đang bơi về phía người bị rơi xuống nước.


Chiếc cầu đó và chỗ hắn ban đầu thả diều còn một đoạn đường, phần lớn không phải là người nhà hắn.


Tần Gián và Trình Cẩn Tri đều đoán như vậy, nhưng vẫn nhanh chân chạy về phía đó. Càng đến gần, càng có thể nhìn rõ, chỉ thấy nam nhân đó đã đỡ được người trong nước, dẫn người đó bơi về phía bờ.


Lúc này Trình Cẩn Tri trong lòng giật mình thon thót, bởi vì nàng nhìn thấy một mảnh y phục của người rơi xuống nước là màu vàng, đó là màu Tần Cầm mặc hôm nay.


Rõ ràng Tần Gián cũng nhìn thấy, bởi vì hắn đã tăng tốc bước chân.


Đi thêm vài bước, nam nhân cứu người đã dẫn người bị nạn đến gần bờ hơn, người bị nạn trông có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tần Gián đột nhiên ánh mắt sắc lạnh, nói với nàng: “Ta đi trước!” Nói rồi nhanh chân chạy về phía đó.


Trình Cẩn Tri cảm thấy hắn đã nhìn thấy gì đó, nhưng nàng vẫn không nhìn rõ dung mạo của người bị nạn, chỉ có thể xác nhận là nữ tử, bộ quần áo đó cũng giống của Tần Cầm.


Nàng không khỏi cũng chạy nhanh đến.


Nhìn thấy nam nhân đưa cô nương đến bờ, ôm nàng ấy đỡ lên bờ, những người trên đó vội vàng đưa tay ra đỡ và kéo lên. Lúc này Trình Cẩn Tri nhìn rõ, người đưa tay kéo lên bờ chính là các nha hoàn và ma ma trong nhà họ.


Người rơi xuống nước thật sự là Tần Cầm!


Nàng cũng không màng tất cả chạy về phía trước, nhìn thấy nam nhân trong nước trèo lên bờ, cởi bỏ quần áo trên người mình đi về phía cô nương kia, nàng liền chen vào đám đông.


Nam nhân đó cởi áo khoác ngoài của mình ra để quấn cho Tần Cầm. Đúng lúc này, Tần Gián xông tới, đồng thời cởi áo khoác ngoài của mình ra che kín thân hình ướt đẫm của Tần Cầm, rồi rút chiếc áo bên trong ra.


Vương Hạo Xuyên tiến lên nhận lấy chiếc áo đó, chắp tay nói: “Tần Chiêm sự , mau xem nàng ấy thế nào rồi?”


Tần Gián chỉ nhướng mày lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì, quay đầu giúp Tần Cầm quấn áo, gọi: “Cầm muội?”


Tần Cầm ướt sũng, tóc cũng dính nước rũ xuống bên mặt, mắt đau, không thể mở mắt, nằm trong vòng tay hắn không có chút sức lực nào, liên tục ho, nhưng lại nắm chặt chiếc áo trên người che lấy mình, co rụt lại bàn chân đã rơi mất giày vớ.


Trình Cẩn Tri chen vào, dùng vạt váy ướt sũng của mình che chân nàng ta.


Rõ ràng Tần Cầm chỉ là tạm thời khó chịu, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.


Bây giờ đã vào hạ, quần áo đều mặc mỏng, ướt sũng gần như tr*n tr**, thêm một chiếc áo khoác ngoài của nam tử cũng không che kín được.


Trình Cẩn Tri lập tức phân phó Tín Vũ đang vội đến mức khóc lóc bên cạnh: “Trên xe có mang theo áo choàng không?”


Tín Vũ vừa khóc vừa lắc đầu: “Không có.”


“Vậy đi lấy rèm che của ta đến.”


Tín Vũ không kịp phản ứng, có chút ngớ người, Trình Cẩn Tri lại thúc giục một tiếng, nàng ấy liền vội vàng chạy lên xe ngựa.


Rất nhanh rèm che được mang đến, Trình Cẩn Tri nhận lấy để quấn thêm một lớp nữu cho Tần Cầm, bao bọc kín đáo. Tần Gián không quan tâm đến y phục không chỉnh tề của mình, ôm nàng ta lên xe ngựa.



Đưa Tần Cầm lên xe ngựa xong Tần Gián liền xuống, Tần Cầm đã co lại thành một cục, nước mắt giàn giụa. Trình Cẩn Tri bảo Tín Vũ ở lại với nàng ta, mình thì trở về xe của Tần Gián.


Hai người không nói gì, cho đến khi xe ngựa đi về phía Hầu phủ, Trình Cẩn Tri mới hỏi hắn: “Có lạnh không?”


Tần Gián lắc đầu.


Hắn bây giờ chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, lại dính nước, tự nhiên là có chút lạnh, nhưng lại không để ý.


Tần Cầm rơi xuống nước giữa chốn đông người, lại được nam tử cứu lên, trên đường không tránh khỏi tiếp xúc. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh cực kỳ không tốt.


Nhớ đến thần sắc hắn vừa rồi, nàng hỏi: “Người cứu Cầm muội là ai?”


Tần Gián trầm giọng đáp: “Vương Hạo Xuyên.”


“Là hắn sao?” Điều này lại khiến Trình Cẩn Tri giật mình.


Thế là nàng đã hiểu thái độ lạnh nhạt của Tần Gián lúc đó: Thật sự quá trùng hợp.


Hơn nữa Vương Hạo Xuyên lại là người như vậy…


Xe ngựa trở về Hầu phủ, nha hoàn đưa Tần Cầm tiều tụy về phòng. Vu thị kinh ngạc vội vàng chạy đến, nghe rõ sự việc, lập tức ngồi xuống một bên ôm mặt khóc rấm rứt.


“Cái này phải làm sao bây giờ, nhiều người như vậy, nhiều cặp mắt như vậy, con còn phải nói chuyện hôn sự nữa chứ, cái này truyền ra ngoài ai còn dám lấy? Đường đường chính chính sao lại rơi xuống nước như vậy?”


“Ta đã nói đừng ra ngoài, cũng không biết ai nói muốn thả diều, nhiều người như vậy, lại có thể để Cầm tỷ nhi rơi xuống nước!”


Trình Cẩn Tri quả thực có chút tự trách vì mình đã bỏ đi, nhưng lúc này nghe nhị thẩm nói như vậy, rõ ràng có ý trách móc, nàng lại cảm thấy oan uổng, nhưng không thể phản bác.


Lúc này Tần Gián nói: “Nhị thẩm, là con muốn đưa Cẩn Tri đi thả diều, nhị đệ liền bảo Cầm muội đi cùng để giải sầu. Sau khi xảy ra chuyện con cũng không gặp được nhị đệ đâu, liền về trước.”


Lời nói đó ngụ ý, đây là quyết định của Tần Cầm và Tần Dịch, và Tần Dịch là ca ca ruột đến giờ vẫn chưa thấy mặt, thực sự không có lý do gì để trách hắn.


Giọng điệu hắn cứng rắn, nhị thẩm không đáp lời, ở một bên khóc rấm rứt, phân phó đi gọi nhị lão gia đến.


Trình Cẩn Tri kéo Tần Gián nói: “Lát nữa người đến sẽ đông lắm, ta đợi ở đây, chàng về thay quần áo đi.”


Tần Gián gật đầu, bảo nha hoàn từ phòng trong đưa bộ quần áo ướt đó ra khoác lên, lập tức về phòng.


Rất nhanh Tần phu nhân và tam phu nhân đều đến, ở bên ngoài an ủi nhị phu nhân, lại hỏi Trình Cẩn Tri và nha hoàn chi tiết sự việc.


Nha hoàn bẩm báo: “Lúc đầu đều cùng nhau thả diều, sau đó đại công tử và thiếu phu nhân rời đi, nhị công tử cũng ném diều chạy đi xa. Cô nương thấy mệt, liền bảo ma ma dẫn Trân tỷ nhi, tự mình đi dạo xung quanh, rồi đi lên cầu xem cá, không biết sao lại rơi xuống nước…”


Nhị phu nhân cầm lấy chiếc chổi lông gà bên cạnh đánh lên người nha hoàn, giận dữ mắng: “Từng đứa một suốt ngày chỉ biết chơi, nhiều người như vậy mà không có ai làm được việc, nếu ai đó để tâm một chút, cũng sẽ không để cô nương rơi xuống nước!”


Nha hoàn vốn đã quỳ dưới đất khóc, bị chổi lông gà quật lên lại vì đau mà kêu la, Tần phu nhân để bà ấy đánh vài cái để giải tỏa cơn tức giận, rồi sau đó ngăn lại nói: “Lúc này đừng vội nổi giận, lát nữa trừ lương tháng của nàng ta là được, trước tiên hỏi rõ tình hình đã.”


Nói rồi đỡ bà ấy ngồi xuống một bên, nhìn Trình Cẩn Tri nói: “Lúc đó xung quanh có bao nhiêu người? Có thể nhìn rõ bao nhiêu, người cứu là ai?”


Trình Cẩn Tri đáp: “Lúc đó xung quanh quả thực không ít người, nhưng phần lớn là nữ tử. Bây giờ tuy y phục mỏng, nhưng khi Cầm muội còn trong nước thì thực ra không nhìn rõ, hơn nữa lúc đó tình hình nguy hiểm, chắc không ai để ý những điều này.


“Đến khi lên bờ, người trên bờ tiếp ứng cũng đều là người nhà chúng ta , cũng không sao. Chỉ là người cứu… biểu ca nói hắn chính là Vương Hạo Xuyên.”


“Là hắn sao?” Tần phu nhân cũng giật mình, có lẽ cảm thấy quá trùng hợp.


Trình Cẩn Tri nói: “Hắn cứu Cầm muội lên bờ, còn cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp cho Cầm muội. Sau đó biểu ca trả áo cho hắn, dùng áo của mình. Con vội vàng đưa Cầm muội về, không kịp chào tạm biệt hắn, cũng không kịp cảm ơn hắn.”


Thực tế thái độ của Tần Gián đối với hắn không thể nói là tốt, vì quá trùng hợp, luôn khiến người ta nghi ngờ.



Lúc này những người có mặt đều không nói gì, có lẽ đều nghĩ đến một chuyện: Nếu chuyện của Tần Cầm và Vương Hạo Xuyên thành công thì cũng thế thôi, chuyện này cũng không có gì lớn.


Một lát sau nhị lão gia và Tần Dịch đồng thời trở về, hai người gấp gáp hỏi tình hình của Tần Cầm. Nhị phu nhân vừa trách tội Tần Dịch, vừa khóc lóc kể lể với nhị lão gia trong bất lực, cả căn phòng đều chìm trong nỗi buồn.


Nhị lão gia nói: “Nếu như vậy. đúng là nợ nhà họ Vương một ân tình, cũng không biết bọn họ nghĩ sao…”


Trình Cẩn Tri nghe ra, nhị lão gia bắt đầu đặt hy vọng vào Vương nahf họ Vương, hy vọng nhà họ Vương có thể cưới Tần Cầm.


Trong phòng toàn là trưởng bối, không có chỗ cho nàng nói chuyện, nàng đi vào phòng trong, Tần Cầm vẫn vùi mặt vào chăn không muốn gặp ai. Nàng lại từ trong phòng đi ra, thấy Tần Gián đã thay quần áo, đứng trong sân.


Lúc này căn phòng nhỏ đã chật kín người, Tần Gián lại là nam tử, không vào phòng nữa.


Thấy nàng đi ra, thần sắc lại có chút nghiêm trọng) Tần Gián hỏi: “Sao vậy? Nhị thẩm lại trách nàng à?”


Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Nhị thúc nói nợ nhà họ Vương một ân, nhị thẩm và mẫu thân đều không đáp lời. Lúc ta đi ra, nhị thúcđang hỏi mẫu thân, ngày mai có nên chuẩn bị lễ vật đi cảm ơn không.”


Tần Gián nhanh chóng nhíu mày, một lát sau nói: “Nhị thúc tin vào việc kết hôn giữa hai gia đình môn đăng hộ đối, thường trách nhị thẩm nuông chiều con cái quá mức.”


Trình Cẩn Tri cảm thấy, hắn và mình có ý nghĩ giống: quá trùng hợp, hơn nữa… thật sự lại muốn chủ động tỏ ý với nhà họ Vương?


Vương Hạo Xuyên đó lại là kẻ làm ô uế thiếp thất của phụ thân mình, không phải là loại ăn chơi trác táng, kiêu ngạo bá đạo thông thường. Gả cho người như vậy, cuộc sống sao có thể yên ổn?


Nhưng đó là phụ thân của Tần Cầm, phụ mẫu của nàng ta đều có ý như vậy, cô mẫu là đại tẩu của ông ấy, có thể đưa ra một số lời khuyên, nhưng cô mẫu cũng ngầm đồng ý. Tình huống như vậy, người khác nếu có nghi ngờ, đó là nói dễ mà làm khó.


Tần Cầm năm nay đã mười sáu tuổi, chưa đính hôn. Nếu vì chuyện này mà trì hoãn, rất dễ dàng sẽ bỏ lỡ hai năm cuối cùng, trở thành cô nương quá lứa lỡ thì, lúc đó lại khó nói chuyện hôn sự.


Hai người đứng trong sân một lát, không lâu sau, những người còn lại cũng từ bên trong đi ra. Nhị lão gia thấy Tần Gián, hỏi: “Vậy Vương Nhị Lang gặp con thái độ thế nào?”


Tần Gián đáp: “Thái độ thì cung kính.”


Nhị lão gia sắc mặt khẽ giãn ra, gật gật đầu.


Tần Gián hỏi: “Nhị thúc quyết định đi nhà họ Vương cảm ơn sao?”


Nhị lão gia thở dài: “Cảm ơn thì nhất định phải làm, rồi xem thái độ bọn họ thế nào.”


Tần Gián nói: “Hắn hôm nay cứu Cầm muội lên bờ, thái độ cũng cung kính khiêm tốn. Chỉ nhìn bề ngoài, thực sự khó đoán được những chuyện khuất tất trong nhà hắn.”


“Có lẽ là tin bị phóng đại, cũng có lẽ là có ẩn tình khác. Trước đây nhà đó đã hủy bỏ hôn sự, vậy mà còn chịu mạo hiểm cứu người, thực sự hiếm có.” Nhị lão gia nói.


Tần Gián không đáp lời.


Chuyện này nếu đi hỏi nhà họ Vương, nhà họ Vương tự nhiên sẽ có một lời giải thích, giống như nhị lão gia nói, tin đồn bị phóng đại) có ẩn tình khác. Cho nên chuyện này chỉ xem bản thân có tin hay không, mà nhị lão gia bây giờ đã chọn không tin.


Ngày mai phải đi làm, Tần Gián về thư phòng trước. Trình Cẩn Tri theo Tần phu nhân đến Hiền Phúc Viện, trở về hai người ngồi bên giường, Tần Gián hỏi nàng: “Nhị thúc vẫn quyết định đi nhà họ Vương cảm ơn sao?”


Trình Cẩn Tri gật đầu: “Họ đã bàn bạc trong phòng rồi, ngày mai sẽ để nhị đệ mang lễ đến cảm ơn. Nếu nhà họ Vương tiết lộ ý muốn kết thân, nhị đệ sẽ nói về bẩm báo phụ mẫu, rồi hai ngày sau bên đây sẽ nói đồng ý; nếu nhà họ Vương không tiết lộ ý này, nhị đệ cũng sẽ không nói gì.”


“Mẫu thân và phụ thân cũng đồng ý sao?” Tần Gián hỏi.


“Đây chính là ý kiến của mẫu thân, đợi ngày mai có thái độ của nhà họ Vương, rồi lại bẩm báo tổ phụ. Nếu tổ phụ đồng ý, chuyện sẽ được định đoạt.”


“Vậy còn chuyện Vương Hạo Xuyên làm ô uế thiếp thất của phụ thân hắn thì sao?”


“Mẫu thân nói, có lẽ là tuổi trẻ không hiểu biết, bị thiếp thất mê hoặc. Nếu kết thân với Tần gia, tự nhiên sẽ kiềm chế hơn.”


Tần Gián hừ lạnh: “Họ thật sự rất biết cách tự thuyết phục bản thân.”



“Có lẽ là cảm thấy đây là cách tốt nhất.” Trình Cẩn Tri nói.


Hai người nhất thời đều im lặng.


Ngày hôm sau, Tần Gián sáng sớm đi Đông Cung. Không lâu sau, Trình Cẩn Tri liền nghe tin phụ tử nhà họ Vương lại mang lễ đến tận cửa. Đợi họ rời đi, Trình Cẩn Tri đi tìm Tần phu nhân để nghe, mới biết phụ tử nhà họ Vương đến xin lỗi, nói Vương Hạo Xuyên cứu người cấp bách, đường đột vô lễ với cô nương, có nhiều điều mạo phạm, mong Tần gia có thể thông cảm.


Và Vương Hạo Xuyên lúc này thực sự có thể gọi là khuôn mặt đẹp, chính trực, thân hình cao ráo, ngũ quan cân đối. Hắn vốn nhậm chức trong cấm quân , được Hoàng thượng trọng dụng, lại vô cùng lễ phép, thái độ khiêm nhường, biết tiến biết lùi, lại khiến nhị lão gia vui mừng khôn xiết, ban đầu còn có chút nghi ngờ, lúc này đã quên sạch sành sanh rồi.


Sau đó Vương phụ quả nhiên nhắc đến việc tiếp tục bàn bạc chuyện hôn sự, nhị lão gia mừng rỡ khôn xiết, liên tục gật đầu nói lát nữa sẽ nói với phu nhân, hỏi ý phu nhân, nếu không phải đã quyết định trước là phải “suy nghĩ hai ngày”, e rằng đã muốn lập tức đồng ý gả con gái đi rồi.


Tần phu nhân không thích sự hấp tấp của nhị lão gia, tự nhận nếu không phải mình đưa ra ý kiến trước, Tần gia e rằng đã thất thế.


Như vậy, nhà họ Vương chủ động cầu hôn, Tần gia lại suy nghĩ hai ngày, rồi tiếp tục bàn bạc hôn sự, cuối cùng định ra hôn sự, cả thể diện và lợi lộc đều có.


Trình Cẩn Tri cảm thấy thế nào là thể diện, thế nào là lợi lộc? Rõ ràng là Tần Cầm rơi xuống nước, lại còn dính vào một mối hôn sự vốn dĩ không mong muốn.


Nàng vô cùng không tán thành, nhưng lại không liên quan gì đến chuyện này, không thể lên tiếng, trong lòng lại khổ sở.


Khi Tần Gián trở về hỏi về chuyện này, nàng liền nhanh chóng kể lại sự việc chi tiết.


Quả nhiên Tần Gián cũng không cảm thấy đây là chuyện nhỏ, im lặng một lúc nói: “Không phải là vô tình trượt chân ngã xuống nước, lẽ nào nữ nhi nhà Tần gia lại không gả được ư? Nhất định phải gả cho một người như vậy sao?”


Nàng nói: “Hơn nữa ta luôn cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, sao lại vừa vặn bị hắn gặp phải, vừa vặn được hắn cứu? Hắn trước đó có quen biết Cầm muội không?”


Tần Gián lắc đầu: “Ta cũng không biết.”


Hắn suy nghĩ một lát hỏi: “Cẩn Tri, nếu là nàng, nàng có bằng lòng gả cho hắn không?”


“Tất nhiên không bằng lòng.” Trình Cẩn Tri khẳng định, cuối cùng nàng lại nói: “Ta tin Vọng Nam, nếu không phải chuyện chắc chắn, nàng ấy sẽ không nói. Nàng ấy đã nói, chuyện này nhất định là thật. Người như vậy, ta thà chết già ở nhà cũng không gả.”


“Vậy… nếu ta nhờ nàng đi hỏi ý Cầm muội, nàng có bằng lòng không?” Tần Gián hỏi.


Trình Cẩn Tri nghi ngờ nhìn hắn.


Hắn kéo tay nàng nói: “Ta cảm thấy chuyện này có điểm nghi vấn, muốn biết chi tiết, nhưng một là ta là nam tử, có một số lời không tiện nói. Hai là ta rõ ràng là người của Thái tử. Bây giờ nhị thúc muốn kết với nahf họ Vương. Nếu ta xen vào, sẽ khiến ông ấy nghĩ ta cố ý không muốn ông ấy có quan hệ với nhà họ Vương. Cho nên ta không thể dễ dàng bày tỏ thái độ.


“Nhưng nếu chuyện này thật sự có ẩn tình, Cầm muội lại không bằng lòng, ta vẫn muốn thuyết phục nhị thúc, hoặc là thuyết phục tổ phụ, đừng kết thân với nhà họ Vương. Cầm muội không tệ, sau này từ từ chọn, sẽ có người phù hợp, hà tất phải gấp gáp như vậy?”


Trình Cẩn Tri do dự.


Bởi vì nàng biết Tần Cầm không thích mình.


Mặc dù nàng coi Tần Cầm còn trẻ, không muốn so đo những chuyện đó với nàng ta, chủ động đi hỏi cũng không sao. Nhưng Tần Cầm có lẽ sẽ không nghĩ như vậy, nàng ta vốn dĩ không phải tỷ muội tốt của nàng, cũng không phải cô tẩu gần gũi.


Tần Gián không biết những điều này, thấy nàng do dự, hỏi: “Nàng có phải sợ cuối cùng sẽ rước họa vào thân, khiến nhị thẩm và mẫu đều trách nàng không?”


“Ta không sợ, nhưng Cầm muội không thích ta. Từ khi ta vào cửa, muội ấy đối với ta khá lạnh nhạt.”


“Vì sao?” Tần Gián nhanh chóng hỏi.


Nàng lắc đầu: “Không biết.”


Nếu hắn muốn biết, cứ để hắn tự đi hỏi Tần Cầm đi, nàng nghĩ.


Tần Gián xoa xoa tay nàng, muốn nói nàng tốt như vậy, Tần Cầm không có lý do gì không thích nàng, có phải là ảo giác của nàng không? Nhưng nàng rõ ràng là người tâm tư thông suốt, đoán chừng sẽ không nhầm, cho nên hắn không chất vấn nàng.


Nàng lúc này lại nói: “Ta vẫn thử một chút vậy.”


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 25: Đối với ta, có hài lòng không?
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...