Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 10: Chuyện nhà


Trình Cẩn Tri sáng sớm đã kể kết quả cho Tần phu nhân, Tần Gián không chỉ một lần nữa từ chối, mà còn nổi giận, đại khái là cảm thấy nàng được đà lấn tới, tự cho mình quá cao, cho nên đã rời khỏi phòng nàng ngay trong đêm.


Về những ấm ức đã phải chịu ở chỗ Tần Gián, nàng sẽ không nuốt trọn, ít nhất cũng phải để cô mẫu biết, ít nhất sau này đừng giao cho nàng những việc sai vặt như vậy.


Tần phu nhân quả nhiên tức giận, nghiến răng mắng: “Nhi tử của công chúa, trong mắt chỉ có Thái tử tôn quý kia, thì làm gì có đứa đệ đệ ruột thịt của mình? Rốt cuộc cũng là thứ vô tình vô nghĩa!”


Trình Cẩn Tri đứng một bên trầm mặc im lặng không nói gì.


Quay đầu lại, Tần phu nhân nhìn nàng, thở dài nói: “Mẫu thân của con đó, rốt cuộc cũng dạy con quá cứng nhắc. Nghĩ đến ta khi xưa, Trình gia trong cảnh tượng như vậy, ta gả vào Hầu phủ làm kế thất, không ai coi trọng ta.”


“Hừ, con có biết họ vậy mà giữ lại chính phòng mà Trưởng công chúa từng ở, để ta ở thiên viện* không? Kết quả thì sao? Nửa năm sau, ta đã dọn vào chính phòng. Mọi thứ, còn cần phải dùng mưu lược và sự gan dạ của chính mình để tranh giành.”


Thiên viện: Nhà phụ


Trình Cẩn Tri đương nhiên có thể nghe ra, đây cũng là ý trách nàng không có mưu lược, không có gan dạ. Nếu là cô mẫu tự mình làm, đã khiến phu quân phải gật đầu rồi.


Quả thật cô mẫu có thể khiến công công nghe lời làm theo mọi kế sách, bản thân nàng không có năng lực như vậy.


Nàng vẫn không nói một tiếng, Tần phu nhân cũng biết điệt nữ trong lòng có lẽ cũng có oán giận, liền kéo nàng lại an ủi: “Không có gì đâu, hắn tuổi trẻ bồng bột, các con dù sao cũng là phu thê, cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, hai ngày nữa chờ hắn nguôi giận, con lại chủ động nhận cái sai với hắn, chuyện cũng sẽ qua thôi.”


Trình Cẩn Tri cuối cùng cũng đáp: “Vâng.”


Nói thêm vài câu, Tần phu nhân nhìn nàng nói: “Trang viên gửi đến mấy giỏ anh đào, tiện thể còn mấy tấm vải mùa hè do cửa hàng vải gửi tặng chúng ta. Con đi chia hết những thứ này đi, làm quen với người trong phủ, cũng để họ biết con dần dần bắt đầu tiếp quản việc nhà rồi.”


Phân phát đồ đạc là việc tốt, quả thật có thể nhanh chóng làm quen với người trong phủ, cũng có thể khiến họ yêu quý. Tần phu nhân đây là có lòng an ủi, Trình Cẩn Tri nhận lời, cảm ơn.


Tần phu nhân tiếp tục nói: “Anh đào tươi ngon nhất chỉ có hai giỏ, con giữ lại cho mình nhiều một chút, rồi đến chỗ tổ phụ con, và mấy vị thẩm thẩm, phát xong thì thôi, mấy giỏ còn lại thì chia cho những người khác.”


Trình Cẩn Tri suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phần cho cả cô cô Tạ gia nữa không ạ?”



Tần phu nhân lắc đầu: “Cái đó thì không cần, chỗ bà ấy ít người, tùy tiện phát cho chút là được rồi.”


Trình Cẩn Tri có chút lạ, đã là mấy thẩm thẩm trong viện đều phải phát đồ tốt, tại sao cô cô lại không cần? Bà ấy chẳng phải vẫn là khách sao?


Nhưng cô mẫu không nói nhiều, nàng cũng không hỏi nữa, cứ làm theo là được.


Sau đó đi cùng ma ma đi xem anh đào, từng quả một vàng óng ánh, tròn trịa mọng nước. Hiện giờ đã cuối xuân, trời càng ngày càng ấm, lại không có quả ngon để ăn, anh đào vốn là vật hiếm, lúc này có thể ăn một chút, tự nhiên rất vui.


Trình Cẩn Tri trước tiên chia rất nhiều cho cô mẫu, sau đó đích thân dẫn người đi phân phát cho mấy vị thẩm thẩm, nhị thẩm Vu thị cũng không ngoại lệ.


Đến viện của nhị thẩm thì gặp con gái của Vu thị là Tần Cầm, Tần Cầm sinh ra thanh tú, tướng mạo đẹp, đang từ bên ngoài cầm một cuốn sách đi vào. Trình Cẩn Tri tuy là tẩu tử, nhưng chủ động chào hỏi nàng ta: “Muội muội đang đọc sách sao?”


Tần Cầm hờ hững đáp một tiếng, rồi nói: “Tẩu tẩu đến rồi.”


Nói xong liền quay người đi vào nhà, dáng vẻ qua loa, chiếu lệ.


Trình Cẩn Tri còn chưa có biểu hiện gì, Xuân Lam ở phía sau đã liếc mắt về phía Tần Cầm.


Sau đó Vu thị bước ra, lại hòa nhã vui vẻ, mời nàng vào nhà ngồi, sau đó cầm hai tấm vải mùa hè xem xét, nói: “Tấm màu tím nhạt này thì không tệ, có thể dùng để may vài bộ quần áo, còn cái màu vàng nâu này, quê mùa, sến sẩm, còn đậm hơn màu bùn đất, nhị thúc con chắc chắn không thích, may cho ông ấy ông ấy cũng không lấy đâu.”


Trình Cẩn Tri nói: “Đây là cửa hàng vải Lý Ký lần trước gửi vải màu sắc không bằng trước đây, bị mẫu thân phát hiện ra, sau đó họ đổi hàng mới, lại gửi thêm những thứ này coi như bồi lễ, nên cũng không có lựa chọn nào khác, nhưng chất liệu rất tốt, nhị thẩm không thích, đem đi thưởng cho người khác cũng tốt.”


Vu thị nhìn hai bà ma ma đứng sau lưng nàng, nói: “Đằng sau không phải còn nữa sao, hay là con cho ta hai tấm màu tím, tấm màu vàng nâu này ta không lấy.”


“Chỗ tam thẩm và cô cô còn chưa đến, mỗi người đều như nhau, không có thừa đâu ạ.”


“Vậy thì lấy của cô cô cho ta, lát nữa ta nói với bà ấy, đổi với bà ấy, bà ấy không thích mặc màu nhạt, cho bà ấy tấm này là vừa rồi.” Vu thị nói rồi tự mình sai người đổi đồ, bà ấy lấy hai tấm màu tím, còn lại hai tấm màu vàng nâu cho cô cô Tạ gia.


Bà ấy đã nói như vậy, Trình Cẩn Tri là vãn bối, không tiện phản bác, chỉ đành thôi.


Đến cuối cùng, khi mang đồ đến viện của cô cô Tạ gia, quả là những quả hạng kém hơn, vải thì bị người ta đổi màu, nàng thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi gặp mặt người ta.



Đến viện của cô cô Tạ gia mới phát hiện, cuộc sống của cô cô khác hẳn các thẩm thẩm.


Đã là tháng tư, trong phòng của nhị thẩm vẫn còn đốt lò than, trong phòng ngay cả áo lót bông cũng không cần mặc, chỉ cần mặc vài bộ áo mỏng là được; tam thẩm thích ăn, trong phòng có bốn năm cái bàn trà, trên bàn nào cũng bày đầy điểm tâm tinh xảo và hoa quả tươi, trong phòng bếp nhỏ vẫn còn đang hầm tổ yến.


Vị cô cô này lại khác, không có lò than, cũng không có điểm tâm. Khi Trình Cẩn Tri đến, bà ấy đang vất vả khâu đế giày, bên cạnh là mũ giày màu đen, chắc hẳn là làm cho Tạ Tư Hành.


Thấy Trình Cẩn Tri, bà ấy có chút bất ngờ, rất nhanh lộ ra nụ cười, bảo nàng ngồi, lại dặn dò nha hoàn đi rót trà cho nàng, liên tục nói đó là trà Long Tỉnh năm ngoái, bảo nàng đừng để ý.


Trình Cẩn Tri vội vàng nói: “Cô cô không cần khách khí, con nghe lời mẫu thân dặn dò đến đưa đồ cho cô cô, đưa xong là đi ngay, còn có nhà khác phải đi nữa.”


Cô cô Tạ gia liền không cưỡng cầu nữa.


Trình Cẩn Tri vừa sai người mang anh đào và vải vóc vào, vừa giải thích: “Vốn là hai tấm màu khác nhau, nhị thẩm nói người không thích màu nhạt, muốn đổi với người, lát nữa bà ấy sẽ nói với người, nên con liền mang hai tấm này đến đây.”


Cô cô Tạ gia  sắc mặt bình tĩnh: “Được, ta biết rồi, màu này cũng đẹp, làm phiền con chạy một chuyến.”


Lúc này có nha hoàn đi tới, nói với cô cô Tạ gia : “Nương tử, dầu trong phòng Hành ca nhi lại hết rồi, trong nhà cũng không còn dầu đèn nữa.”


“Vậy thì đi mua một ít về.” Cô cô Tạ gia vào phòng trong lấy tiền, lấy xong đi được hai bước, do dự một lát, lại quay lại lấy thêm một ít, đưa tiền cùng lúc cho nha hoàn: “Lần này thì mua dầu đậu nành đi, sáng hơn dầu thông một chút.”


Trình Cẩn Tri tuy đang nhìn những người hầu mang đồ vào, nhưng cũng nghe thấy lời của cô cô Tạ gia : Hóa ra, Tạ Tư Hành dùng đèn dầu thông sao?


Nàng nhìn vào trong phòng, trên một cái bàn thấy một cái chân nến, trên đó trống rỗng, bên cạnh đặt nghiêng một chiếc đèn dầu làm bằng gốm.


Lúc này nàng mới nhận ra, tại sao cô mẫu lại nói chỗ cô cô đây có thể tùy tiện phát cho chút, mà nhị thẩm còn vô tư chặn lấy vải của cô cô Tạ gia .


Bởi vì khi cô cô Tạ gia về nương gia, nhất định là không có gì cả, bà ấy mang con về nương gia sống nhờ, coi như là một người họ hàng nghèo ăn nhờ ở đậu, cô nhi quả mẫu, đương nhiên bị người khác coi thường.


Liên tưởng đến chính mình, gửi đến một ít quả không tươi lại nhỏ, vải cũ kỹ không ai muốn, có phải cũng coi như là không ngần ngại coi thường họ không?


Trình Cẩn Tri trong lòng khó chịu, rất nhanh liền quay về phủ, không dám ở lại nữa.



Tạ Tư Hành vẫn như cũ dừng bước từ xa, tránh sang bên đường, cúi người nói với nàng: “Chào tẩu tẩu.”


Trình Cẩn Tri gật đầu định đi, đi được hai bước, nhưng cuối cùng vẫn thấy trong lòng có lỗi, quay đầu nói: “Hành ca nhi, đệ có cần nến không?”


Tạ Tư Hành có chút bất ngờ, chưa kịp trả lời, Trình Cẩn Tri giải thích: “Mẫu thân ta từ Lạc Dương mang cho ta rất nhiều nến, nhưng ta bình thường ngủ sớm, không dùng đến, ta nghĩ đệ đọc sách chắc dùng nhiều, nếu đệ dùng được, ta sẽ chia cho đệ một ít.”


“Ta…” Tạ Tư Hành tất nhiên là dùng được, nhưng hắn và Trình Cẩn Tri không quen, không biết nên từ chối thiện ý này, hay nên thản nhiên tiếp nhận.


Hắn bối rối, Trình Cẩn Tri nói: “Đệ đi theo ta.”


Nàng đã dặn dò như vậy, Tạ Tư Hành hồi lâu mới nói: “Tạ, tạ ơn tẩu tẩu.” Nói xong liền nghe lời đi theo nàng đến Lục Ảnh Viên.


Đến Lục Ảnh Viên, hắn giữ lễ nghi mà đợi ở trong sân không vào nhà, Trình Cẩn Tri vào lấy hai đả* nến đỏ được gói bằng giấy, giao cho hắn.


Đả*: Đơn vị đếm khoảng 12


“Cầm lấy đi, nghe nói đệ thi đậu Thư viện Vô Nhai, học hành chăm chỉ, sau này sẽ đậu tiến sĩ.” Trình Cẩn Tri nói.


Tạ Tư Hành có chút cẩn trọng nhận lấy hai đả nến, một lần nữa cảm ơn, sau đó mới rời đi.


Trở về tiểu viện, hắn lập tức đi gặp mẫu thân.


Trên bàn của Tạ cô cô bày một đĩa anh đào vàng óng ánh, thấy hắn về, liền nói ngay: “Con về tốt quá, mau mang anh đào này đi nếm thử, nhỏ một chút, nhưng vị ngọt.”


Tạ Tư Hành lấy gói giấy trên tay ra, “Mẫu thân, đây là tân tẩu tẩu của Gián đại ca cho con.”


Tạ cô cô mở gói giấy ra, phát hiện là hai đả nến đỏ thượng hạng, màu sắc tươi tắn, chất lượng tinh tế, lại làm to và thô, dùng tiết kiệm có lẽ có thể dùng được mấy tháng.


“Nàng ấy tại sao lại cho con những thứ này?”


Tạ Tư Hành lắc đầu: “Con cũng không biết, chỉ là mấy ngày trước cùng tẩu ấy gặp nhau trên đường một lần, hôm nay về lại gặp, con gọi tẩu ấy một tiếng tẩu tẩu, tẩu ấy liền hỏi con có cần nến không, nói tẩu ấy từ Lạc Dương mang đến, có nhiều, bản thân không dùng đến, liền cho con những thứ này.”



Nghe mẫu thân nói như vậy, Tạ Tư Hành cũng phản ứng lại, đồ ăn có thể nói là không ăn sợ hỏng, nhưng nến thì không sợ, huống hồ lại là nến tốt như vậy.


Tạ cô cô nhớ lại việc mình vừa rồi đi lấy tiền mua dầu đèn, lại nhớ đến hai tấm vải mùa hè cùng màu đó, liền thở dài nói: “Tẩu tẩu này của con, lại khác với cô mẫu nàng ấy. Nến con cứ lấy đi, dùng cẩn thận. Trình gia có gia nghiệp lớn, nàng ấy lại gả cho đại ca con, cái ân tình này chúng ta e rằng cả đời cũng không trả hết được, con cứ ghi nhớ trong lòng đi.”


“Vâng, hài nhi ghi nhớ rồi ạ.” Tạ Tư Hành nói.


Một lát sau, thấy hắn muốn nói lại thôi, Tạ cô cô hỏi: “Sao vậy?”


Tạ Tư Hành cúi đầu: “Còn một chuyện nữa.”


“Con nói đi.”


“Nhị ca nói… con thi đậu Thư viện Vô Nhai là chuyện vui, muốn con mời khách ăn cơm, con… con từ chối không được, đành phải đồng ý rồi.” Hắn nói xong, cúi thấp đầu.


Nhị ca tức là Tần Dịch, nhi tử của nhị thúc, cùng tuổi với Tần Vũ. Tuy nói là người đơn thuần, không có ý xấu, nhưng cũng quá đơn thuần. Mời khách đối với người Tần gia thì không sao, đối với mẫu tử Tạ gia hắn, lại là một khoản chi tiêu không nhỏ.


Những năm này tiền mà bà từ Tạ gia mang đến sớm đã không còn nhiều, ngày thường cùng các nha hoàn làm đồ may vá bán được vài đồng bạc, đó đều là từng đồng từng đồng tích góp lại. Mời họ ăn cơm lại không thể quê mùa, đơn sơ, e rằng một lúc sẽ phải tốn vài lạng.


Nhưng cũng không thể trách nhi tử, người trẻ tuổi cần giữ thể diện nhất, có người bên cạnh khích bác, lại là biểu ca cùng lớn lên, hắn lại làm sao từ chối được?


Nhưng bà đi đâu để kiếm tiền đây? Vài ngày nữa nhi tử sẽ đến Thư viện Vô Nhai, bà còn muốn đổi cho hắn một cái túi sách, đổi một bộ bút nghiên, để tránh bị người ta xem thường. Nếu mời khách một lần, thì sẽ chẳng còn gì nữa.


Trong lúc bất đắc dĩ, bà đưa mắt nhìn cây nến đỏ trước mặt, hay là… bán cây nến này đi, ít nhiều cũng có thể gom được một chút tiền, cứ để con trai dùng đèn dầu. Còn hai tấm vải kia cũng có thể giữ lại một tấm bán một tấm, đáng tiếc, nếu là màu tím nhạt, chắc có thể bán được giá hơn một chút.


Cứ thế tính toán xong, bà đồng ý: “Đã đồng ý thì đồng ý đi, ta đi chuẩn bị, ngày kia con mời mấy vị biểu ca biểu tỷ đến viện ăn uống nhé.”


Tạ Tư Hành mang theo vẻ hổ thẹn nói: “Vâng.”


Tạ cô cô lại nói: “Đợi chuẩn bị xong, con cũng đi gọi tẩu tẩu con một tiếng, nhưng trước mặt người khác, đừng nói chuyện nàng ấy cho con nến, ta đoán đây là nàng ấy lén đại cữu mẫu* (dì cả, ở đây là mẹ chồng của cô dâu) con mà cho đấy.”


Đại cữu mẫu*: Mợ lớn


Tạ Tư Hành suy nghĩ một chút, hiểu rõ nói: “Hài nhi biết rồi ạ.”


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 10: Chuyện nhà
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...