Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 9: Thổi gió bên gối
Suốt ba ngày liên tiếp, Tần Gián đều về phòng nàng sớm, vật lộn nửa đêm rồi mới ngủ. Phu thê trẻ tuổi, sau mấy ngày ân ái cũng thấy quen thuộc hơn nhiều, quả thực có một cảm giác tình nồng ý đượm như mới cưới.
Trình Cẩn Tri trước đây lờ mờ biết rằng, việc này quá nhiều không tốt, dường như nữ tử không sao, nhưng nam tử lại sẽ tổn hại cơ thể, gọi là tham lam d*c v*ng quá mức, nhưng hắn trông vẫn tinh thần phấn chấn, nàng liền nhẫn nhịn không nói.
Ngày hôm đó trời nắng to, buổi tối cũng nóng hơn bình thường, lại thêm một buổi quấn quýt, ngay cả người nàng cũng dính đầy mồ hôi, liền thở hổn hển một chút rồi đi tắm gội.
Hắn từ phía sau ôm nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Đi tắm rửa một chút.” Nàng đáp.
Hắn vẫn ôm nàng: “Vội gì, đợi một lát rồi đi.” Nói xong hôn mấy cái vào vành tai nàng.
Nàng không nhịn được cười lên, vừa đẩy hắn, vừa nũng nịu nói: “Nhột…”
Tần Gián lật nàng lại đối diện với mình, khẽ hỏi: “Hôm nay thế này, thích không?”
Vừa hỏi nàng liền đỏ mặt, rủ mắt không nói nên lời.
Hôm nay hắn đổi cách thức, rất hành hạ người.
Nàng không trả lời, hắn không buông tha nàng, tiếp tục truy hỏi, khiến nàng không thể không gật đầu, mặt đỏ bừng đáp: “Thích.”
Thế là hắn khẽ cười, ôm nàng vào lòng.
“Hai ngày nữa ta nghỉ phép, nàng mới đến kinh thành, có nơi nào muốn đi chơi không, ta đi cùng nàng?” Hắn hỏi.
Trình Cẩn Tri lại không có ý nghĩ đi đạp thanh* hay nhàn nhã dạo chơi chỉ đáp: “Mẫu thân còn giao cho ta nhiều việc, không chắc có thời gian đi chơi, biểu ca cứ làm việc của mình là được, không cần quan tâm ta.”
Đạp thanh*: Đi dạo trong tiết xuân
Tần Gián biết nàng hiểu chuyện đến mức thái quá, nhưng nàng càng như vậy, hắn càng cảm thấy mình ngay cả tân hôn cũng không ở bên nàng, hồi môn cũng đến muộn, có chút quá đáng, lại hỏi: “Vậy có muốn gì không? Ta mua cho nàng.”
Trình Cẩn Tri đột nhiên nhớ đến chuyện của biểu đệ, hơn nữa sáng nay cô mẫu còn hỏi nàng, nàng biết không thể trì hoãn thêm.
Nhìn thấy sự dịu dàng của hắn lúc này, liền mở lời: “Có một chuyện…”
“Nàng nói đi.” Hắn hào hứng nói.
“Vì Vũ đệ không thể thi đậu Thư viện Vô Nhai, mẫu thân ngày nào cũng phiền lòng, mấy ngày nay tim đập nhanh và đau đầu đều nghiêm trọng hơn nhiều. Mẫu thân nói hiệu trưởng Liễu rất coi trọng biểu ca, biểu ca có thể nào mở lời với hiệu trưởng Liễu mở một con đường, để Vũ đệ…”
Giọng nàng dần nhỏ lại, cuối cùng không còn tiếng.
Bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy vẻ ôn hòa trên mặt hắn từ từ tan biến, cuối cùng không còn dấu vết, chỉ còn lại một vẻ lạnh lùng xa lạ.
Nàng không thể nói hết.
Cho đến khi giữa giường yên tĩnh rất lâu, hắn cũng nhìn nàng rất lâu, cuối cùng đột nhiên ngồi dậy, nói với nàng: “Là cô mẫu của nàng bảo nàng đến nói phải không?”
Hắn lại không dùng từ “mẫu thân”, mà là “cô mẫu”, rõ ràng bày ra thân phận cô điệt của hai người.
Trình Cẩn Tri cũng ngồi dậy, không nói gì, nhưng thái độ lại là mặc nhận.
Tần Gián nói: “Chuyện này ta đã từ chối ba lần rồi, ta không muốn nói lần thứ tư, không thể được.”
“Sở dĩ thư viện nghiêm khắc, chính vì có quá nhiều người đi cửa sau, thầy giáo không có cách nào, mới quy định tất cả mọi người đều phải thi cử. Sau khi chép lại và che tên, sẽ do giáo viên của thư viện đánh giá và tuyển chọn. Ta đã là học trò, sao lại phải khiến thầy giáo khó xử?”
Giọng điệu hắn nghiêm khắc, Trình Cẩn Tri không ngờ chuyện này lại khiến hắn tức giận đến vậy, đành khẽ xin lỗi: “Ta không biết có nguyên nhân này, cứ tưởng…”
Nàng không nói hết, vươn tay kéo kéo cánh tay hắn.
Hắn nhìn nàng tóc mái buông lơi, khuôn ngực đầy đặn hé lộ, không khỏi rụt tay lại hỏi: “Đây có phải là… thổi gió bên gối* không?”
Thổi gió bên gối*: Lời khuyên nhủ, tác động của vợ với chồng khi ở trên giường.
Khuôn mặt đỏ bừng của Trình Cẩn Tri trở nên trắng bệch như tờ giấy, khẽ cúi đầu không nói gì.
Nói xong hắn dường như ghét cay ghét đắng nơi này, thẳng thừng đứng dậy mặc quần áo, bỏ lại nàng mà ra khỏi phòng.
Trình Cẩn Tri ngồi trên giường, rất lâu không động đậy, cho đến khi nha hoàn trực đêm nghe thấy động tĩnh bước vào phòng, nàng mới khoác áo lên, nói: “Đi chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm gội.”
Sáng sớm hôm sau Tần Gián đến phủ Thái tử.
Cung nhân của phủ Thái tử vốn đã đợi hắn, mấy ngày trước thấy hắn tinh thần sảng khoái, quang phong tễ nguyệt, không khỏi nói thêm mấy câu. Hôm nay không biết vì sao lại mặt nặng mày nhẹ, lẽ nào đã biết chuyện bên này?
Cung nhân không nghĩ nhiều, lập tức tiến lên, khẽ nói: “Tần đại nhân, điện hạ có lời mời, Tần đại nhân mau theo nô tài đến.”
Tần Gián lộ vẻ nghi ngờ, vừa đi theo hắn, vừa hỏi: “Sao vậy?”
Cung nhân lúc này mới biết Tần Gián không hay biết chuyện của Thái tử, nói sơ lược: “Tối qua điện hạ vào cung, về liền gấp gáp muốn gặp hai vị đại nhân, bị Thái tử phi khuyên can, nói để sáng nay gặp cũng không muộn.”
Tần Gián đại khái đã hiểu, cùng cung nhân tiến vào tẩm điện.
Đến ngoài cửa điện, vừa vặn gặp Thẩm Di Thanh, hai người cùng nhanh chóng bước vào. Thái tử Chu Hiển đã đứng ngồi không yên. Thấy hai người đến, lập tức tiến lên, bảo người khác lui xuống, đóng cửa điện lại.
Thẩm Di Thanh nhanh chóng hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì mà gấp gáp thế?”
Chu Hiển liên tục thở dài, sau đó nói: “Tối qua đã là chập tối rồi, phụ hoàng lại triệu ta vào cung. Ta cứ tưởng có chuyện gì quan trọng, hai vị đoán xem là vì sao? Lại là để ta xem bài văn của của cửu đệ ta!”
Hắn vừa nói, vừa lộ vẻ buồn bã và đau khổ, tiếp tục nói: “Bài văn là Luận Trung Gian*, tuy nói có vẻ hơi non nớt, nhưng công bằng mà nói, đối với một đứa trẻ mười tuổi quả thực văn thái phi phàm, cách nhìn nhận độc đáo, ngay cả ta xem cũng cảm thấy khâm phục.
Luận Trung Gian*: Luận về lòng trung thành và sự gian xảo
“Ta không dám lộ ra thần sắc khác, chỉ dám khen ngợi, phụ hoàng liền càng thêm vui mừng, nói ta hồi nhỏ kém xa hắn, còn như đùa giỡn, nói với cửu đệ nếu không thì phong cho hắn làm Tần vương…”
Thẩm Di Thanh kinh ngạc: “Tần vương?”
Trong các phong hiệu của chư vương, Tần vương và Tấn vương là tôn quý nhất, địa vị chỉ sau Thái tử. Cửu hoàng tử chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, không có chút công trạng nào, lại đột nhiên được phong Tần vương, Hoàng thượng định làm gì đây?
“Ta lúc đó cũng giật mình, chỉ dám nói nhị đệ và tam đệ lớn tuổi hơn hắn, sợ bọn họ trong lòng không vui. Phụ vương lại nói ai bảo bọn họ vô dụng. Hai vị nói xem, lời này của phụ hoàng có phải nói với ta không?
“Người có phải đã hạ quyết tâm muốn…”
Hắn không dám nói tiếp, chỉ lẩm bẩm: “Có lẽ là thật, người đang nói ta không có tác dụng, không bằng cửu đệ, người đang nói với ta!”
Những lời Chu Hiển chưa nói ra, Tần Gián và Thẩm Di Thanh đều biết, là “Dịch trữ”.
Dịch Trữ: Thay đổi Thái tử.
Thái tử Chu Hiển là con của tiên hoàng hậu, tính cách nhân hậu, lại là đích trưởng tử, đương nhiên được phong làm Thái tử.
Hiện nay Chu Hiển hai mươi tuổi, đã làm Thái tử mười một năm.
Nhưng sau đó, Hoàng thượng sủng ái Vương Thiện xuất thân từ hoạn quan, phong hắn làm Nội phủ lệnh, quản lý tài chính trong cung. Vương Thiện giới thiệu muội muội mình vào cung, được Hoàng thượng sủng ái, một mạch thăng tiến lên Quý phi, thế lực của huynh muội hai người thậm chí còn vượt trên gia tộc Hoàng hậu.
Vương Quý phi vận may cũng tốt, nhanh chóng sinh hạ một hoàng tử, chính là nhi tử nhỏ nhất của Hoàng thượng, Cửu hoàng tử Chu Hi.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, có lẽ vì là nhi tử nhỏ nhất lại thông minh lanh lợi, tóm lại Hoàng thượng vô cùng yêu thích người nhi tử này.
Hoàng hậu qua đời hai năm trước, lúc lâm chung nói với Chu Hiển rằng, cung nhân bên cạnh Hoàng thượng tiết lộ, Quý phi từng nhắc đến với Hoàng thượng rằng, khi mình mang thai từng mơ thấy rồng xanh xuất thủy, tiểu hoàng tử cũng có tài năng đặc biệt, chỉ tiếc mình thân phận thấp hèn, làm liên lụy tiểu hoàng tử.
Thân phận Quý phi đương nhiên không thấp hèn, Cửu hoàng tử thân là hoàng tử sao lại nói bị liên lụy?
Ý của Quý phi là Cửu hoàng tử chỉ vì không phải con của Hoàng hậu, nên không thể làm Thái tử.
Và Hoàng thượng lại không hề trách tội Quý phi, chứng tỏ ngài ấy không phải hoàn toàn không có ý nghĩ này.
Đây là điều mà Hoàng hậu lo lắng trước khi qua đời, nói cho Thái tử nghe, là muốn Thái tử có sự phòng bị.
Nhưng Thái tử Chu Hiển không biết phải phòng bị thế nào. Hiện nay Cửu hoàng tử ngày càng lớn, Quý phi vẫn được sủng ái, vẫn ngày ngày bên cạnh Hoàng thượng, còn mình ở Đông Cung, giữa Hoàng thượng và mình lại xen lẫn nhiều quốc sự, mối quan hệ nhạy cảm)giữa Thái tử đã trưởng thành và quân chủ đang ở độ tuổi sung sức, ngoài tâm nóng như lửa đốt, không còn cách nào khác.
“Hay là, ta bảo phụ thân khuyên can Hoàng thượng, đừng phong Tần vương, chuyện này vốn dĩ không hợp lý, phụ thân ta nhất định sẽ nói thẳng thắn, công bằng.” Thẩm Di Thanh nói.
Cha hắn là Ngự sử trung thừa, cũng được Hoàng thượng tin tưởng, quả thật có thể nói được.
Hai người biết hắn là người mưu lược nhất, lúc này đều nhìn hắn. Tần Gián trước tiên trấn an Chu Hiển: “Điện hạ không cần vội vàng, chẳng qua chỉ là một bài văn của đứa trẻ mười tuổi, điện hạ đường đường là Thái tử Đông Cung, sao có thể bị cái này dọa sợ? Càng như vậy, điện hạ càng phải có sự trầm ổn và coi trọng thể diện của điện hạ, không thể tự mình gây hỗn loạn.”
Nghe nói vậy, Chu Hiển gật đầu, quả thật, nếu vì một bài văn mà bên này lập tức hành động, đương nhiên sẽ tỏ ra là bản thân nóng nảy, vội vàng, lại khiến Hoàng thượng càng cảm thấy Thái tử này không bằng tiểu hoàng tử của mình.
Tần Gián sau đó nói: “Phế trưởng lập ấu là con đường gây ra loạn lạc, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng đưa ra, triều thần cũng không thể đồng ý, không phải vạn bất đắc dĩ, chuyện sẽ không đến bước này. Cho nên điện hạ không thể mắc lỗi, chỉ cần điện hạ không mắc lỗi, dù Hoàng thượng có ý định cũng không thể quyết định vậy được.”
Phế trưởng lập ấu*: Bỏ con trưởng lập con út
Thẩm Di Thanh nói: “Mục Ngôn nói đúng, nghĩ như vậy, vừa rồi ta nói như thế quả thật quá nông nổi.”
Chu Hiển hỏi: “Vậy ta không làm gì cả sao? Giả vờ huynh hữu đệ cung*, ta hoàn toàn không để tâm đến chuyện phong vương sao?”
Huynh hữu đệ cung*: Anh em hòa thuận, kính trọng nhau
Vừa nói, hắn vừa nhíu mày.
Nói thật, hắn quả thực không thích vị cửu đệ kia. Mẫu hậu lúc lâm chung bệnh nặng, Quý phi đã cậy sủng mà không coi mẫu hậu ra gì, sau đó lại xúi giục phụ hoàng chọn Thái tử mới, điều này bảo hắn sao có thể không ghi hận? Lại làm sao có thể thích vị cửu đệ đó?
Tần Gián nói: “Ít nhất không thể lộ ra vẻ không thích Cửu hoàng tử. Dù sao đi nữa, hắn vẫn là một đứa trẻ, đã bẩm sinh thông minh, đợi đến khi điện hạ đăng cơ, có lẽ còn có thể làm một quan viên tài giỏi, trung thành.”
Chu Hiển nhìn Tần Gián, thở dài một hơi.
Hắn chỉ sợ cuối cùng đăng cơ lại là cửu đệ, còn mình thì chết thảm nơi đất khách quê người.
Tần Gián biết Thái tử vẫn tâm trạng không yên, tiếp tục nói: “Công Tôn đại sư tuy đã rời khỏi Khâm Thiên, nhưng ông ấy từ trước đến nay đều giỏi quan sát thiên tượng, dự đoán tiết khí. Điện hạ có thể đi thăm hỏi, mời ông ấy dự đoán khí tượng mưa năm nay. Đợi đến lễ thân canh sẽ báo cáo kết quả với Hoàng thượng, cung chúc năm nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ vui mừng, cũng tự nhiên biết một đứa trẻ biết viết văn và một Thái tử thực sự lo lắng cho đất nước và dân chúng còn cách nhau mấy tầng trời.”
Nghe nói vậy, Thái tử rất vui mừng, vẻ mặt tươi tắn nói: “Ta lại quên mất! Đúng vậy, Công Tôn đại sư ở kinh thành, phụ hoàng trước đây còn nhắc đến ông ấy!”
Tần Gián cúi đầu nói: “Điện h* th*n là người trong cuộc nên lòng rối bời, nếu là thần, e rằng trước mặt Hoàng thượng đã lộ ra vẻ không thích, muốn từ bài văn của đứa trẻ kia tìm ra vài chỗ sai.”
Chu Hiển cười lên: “Ta biết ngươi, ngươi không khen nổi, ngươi không biết đâu, ta là thật lòng thật dạ, có lý do mà khen mấy câu đấy.”
Tần Gián chắp tay hành lễ: “Dù sao cũng là điện hạ, triều thần sớm đã nói điện hạ tấm lòng nhân hậu, đối xử với mọi người hiền lành, sau này nhất định sẽ biết dùng người tài, trở thành minh chủ thiên hạ.”
Chu Hiển yên lòng, sắc mặt thay đổi hẳn, thoải mái hơn nhiều, bảo cung nhân mở cửa điện cùng hai người đến thư phòng đọc sách.
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Story
Chương 9: Thổi gió bên gối
10.0/10 từ 12 lượt.
