Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 11: Suy nghĩ


Chiều hôm đó, Thẩm Di Thanh đã rời đi, Tần Gián vẫn còn ở Đông Cung.


Thẩm Di Thanh nhậm chức ở Kinh Triệu phủ, kiêm nhiệm làm bạn cùng học với Thái tử. Tần Gián là Chiêm sự phủ thừa, kiêm nhiệm Hàn Lâm viện thị độc*. Trừ một số trường hợp đặc biệt, phần lớn thời gian hắn đều ở Đông Cung.


Hàn Lâm viện thị độc*: Chức quan trong Hàn Lâm viện, phụ trách đọc sách cho vua, Thái tử


Buổi chiều đều bận duyệt các công văn từ các cục trong Đông Cung gửi đến, đến khi rảnh rỗi, mặt trời lặn về phía Tây, một luồng ánh sáng màu cam trải dài từ ngoài cửa sổ vào.


Nhìn ánh hoàng hôn đó, hắn không khỏi nhớ đến mấy ngày trước vào giờ này, mình đã sớm trở về Hầu phủ.


Hôm nay thì sao?


Hôm nay dường như không vội, hắn ngồi trên ghế, cân nhắc xem nên về Hầu phủ, hay trực tiếp đến ngõ Liễu Chi.


Chưa kịp suy nghĩ kỹ, có cung nhân đến nói với hắn: “Tần đại nhân, điện hạ có lời mời.”


Tần Gián nhanh chóng đứng dậy: “Điện hạ có việc gì?”


Cung nhân sắc mặt bình thản: “Tần đại nhân không cần vội, là điện hạ giữ Tần đại nhân ở lại dùng bữa cùng.”


Tần Gián an tâm.


Chu Hiển quả thật chỉ gọi hắn lại dùng bữa cùng, dùng bữa xong, bảo hắn cùng mình đi dạo trong hoa viên của Đông Cung.


Tần Gián có thể nhận ra, tuy nói sau cuộc thảo luận buổi sáng, Chu Hiển trong lòng đã có chút tự tin, nhưng không thể nào hoàn toàn bỏ qua chuyện này, coi như không có chuyện gì.


Mặt trời đã lặn, gió nổi lên, không khí se lạnh.


Chu Hiển mở lời: “Sáng nay ta đã cho người gửi thiếp bái, Công Tôn đại sư đã hồi âm, ngày mai ta sẽ đích thân đến.”


“Công Tôn đại sư có mối quan hệ cũ với tiên hoàng, sẽ giúp điện hạ.” Tần Gián nói.


Chu Hiển  thở dài một tiếng.


Tần Gián im lặng, Chu Hiển nhìn hắn nói: “Có một số chuyện, ta biết có lẽ chỉ có ngươi hiểu, Văn Trạm (tên tự của Thẩm Di Thanh) không hiểu được.”



“Điện hạ hoài niệm Hoàng hậu nương nương, lại có chút cảm khái về Hoàng thượng hiện giờ sao?” Tần Gián hỏi.


Chu Hiển cười khổ: “Đúng là chỉ cần nói là ngươi hiểu mà.”


Tần Gián không còn cách nào khác, hắn đương nhiên hiểu.


Từng có lúc Thái tử và Hoàng thượng cũng là một đôi phụ tử bình thường. Hoàng thượng chọn lựa danh sư cho Thái tử, đích thân dạy Thái tử cưỡi ngựa bắn cung. Thái tử coi Hoàng thượng là thần tượng trong lòng, mọi việc đều kính trọng, nhưng không biết từ khi nào hai người bắt đầu có khoảng cách, bắt đầu lo sợ, đề phòng, và tính toán đối phương.


Còn mình sinh ra ở Hầu phủ, phụ thân không có quyền thế lớn như vậy, lại có một tổ phụ ở trên, cho nên hắn không cần lo lắng đề phòng, nhưng từ rất nhiều năm trước, khi phụ thân cưới kế mẫu trẻ tuổi xinh đẹp lại làm việc có kế hoạch, suy tính, hắn đã không còn phụ thân nữa.


Khi mất đi phụ thân, người ta sẽ càng nhớ nhung mẫu thân đã khuất.


“Là vua của một nước, tất nhiên sẽ luôn phải uy nghiêm hơn một chút, Điện hạ bình thường nên thường xuyên cúng bái Hoàng hậu nương nương, khi rảnh rỗi, cũng nên thường xuyên vào cung thăm hỏi Hoàng thượng. Hoàng thượng dù anh minh đến đâu, cũng không tránh khỏi kẻ gian xảo nịnh hót bên cạnh thời gian dài dèm pha mê hoặc.” Tần Gián cố gắng an ủi.


Chu Hiển gật đầu.


Hai người trò chuyện rất lâu trong viện, khi Tần Gián trở về trời đã tối hẳn.


Bước vào viện, hắn đứng ngây người ở ngã ba đường một lát mới nhớ ra mình định ở thư phòng, liền đi thẳng đến thư phòng.


Lục Ảnh Viên là viện mà hắn chuyển đến sau khi đỗ trạng nguyên, lúc đó đã chuẩn bị làm tân phòng. Hồi nhỏ hắn đều tự mình ở Sấu Thạch trai, ở đó đọc sách tập viết. Bây giờ nơi đó trở thành thư phòng, trong sương phòng bày giường chiếu, đơn sơ hơn một chút, nhưng cũng có thể ngủ qua đêm.


Thực ra đến lúc này, hắn đã không còn tức giận nữa.


Hắn bắt đầu nhận ra, chuyện đó đương nhiên là do kế mẫu sắp xếp, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có suy nghĩ giống kế mẫu, muốn hắn tuân theo, nghĩ cũng biết, cô mẫu bảo nàng đến thổi gió bên gối, nàng cũng khó mà chống đối.


Hơn nữa lời hắn nói cũng rất vô lý, họ sao có thể chỉ là niềm vui chăn gối được, họ là phu thê mà…


Hắn cảm thấy tối qua mình đã quá bốc đồng, nhưng nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.


Chỉ có thể đợi qua đêm nay rồi tính.


Suy nghĩ này kéo dài cho đến ngày hôm sau, khi hắn từ phủ Thái tử tan làm trở về.


Hắn đi đi lại lại rất lâu ở ngã ba đường, cuối cùng vẫn trở về Sấu Thạch trai.


Ngày mai hắn nghỉ phép, ban đầu nghĩ sẽ đưa nàng đi dạo các khu vườn ở kinh thành, nhưng…



Thế nhưng đã hai ngày rồi, nàng cũng không đến tìm mình.


Chẳng lẽ đây là ý của cô mẫu nàng, để mặc kệ hắn, kiềm chế hắn, rồi hắn sẽ trở thành con diều không thể bay ra khỏi lòng bàn tay nàng?


Hắn vẫn còn nhớ phụ thân mình đã từ chỗ có lỗi với nguyên phối*, đến chỗ nghe lời kế thê từng lời từng chữ, thậm chí để bà ấy tự ý xử lý những vật cũ của mẫu thân hắn lúc sinh thời.


Nguyên phối*: vợ chính


“Đại ca!”


Một tiếng gọi, khiến hắn giật mình, làm Tần Dịch cười ha hả, nhảy một cái từ ngoài cửa sổ vào, hỏi hắn: “Nghĩ gì thế? Thất thần vậy.”


Tần Gián nhìn hắn ta một cái, không nói gì, dịch cái ống vẽ bên cửa sổ, để tránh lần sau hắn lại làm như vậy khiến đồ vật bị đổ xuống.


“Ngày mai đi ăn cơm ở chỗ Tư Hành, mang theo hai hũ rượu đó đi, cái mà Thái tử thưởng cho huynh ấy, rượu nho Tây Vực.”


Tần Gián liếc hắn ta một cái: “Khí thế lớn ghê nhỉ, đi ăn cơm ở chỗ Tư Hành gì?”


“Đệ ấy không phải được đến Thư viện Vô Nhai sao? Chuyện vui lớn như vậy, không nên mời ăn cơm sao?”


Tần Gián hỏi hắn ta: “Đệ xúi giục à?”


“Gì mà xúi giục, là ta nhắc nhở đấy.” Tần Dịch nói.


Tần Gián cảm thấy hắn thiếu dây thần kinh, cô cô và biểu đệ Tư Hành, cô nhi quả phụ, túng thiếu quanh năm, mời ăn cơm gì chứ?


Lại còn muốn hắn mang rượu nho cống đi, nếu hắn mang đi, bên cô cô chỉ có món ăn gia đình đạm bạc, chẳng phải càng thêm túng quẫn sao?


“Đệ ấy vẫn còn đang đi học, đệ bảo đệ ấy mời khách gì? Muốn uống rượu thế để ta mời đi, ta là đại ca, cũng đã nhậm chức, coi như chúc mừng đệ ấy.” Tần Gián nói.


Tần Dịch không quan tâm ai mời khách, dù sao cũng không phải hắn mời khách, lập tức nói: “Vậy được, vậy huynh mang rượu đi nhé?”


“Mang, mang, được chưa?” Tần Gián đồng ý.


Tần Dịch hớn hở búng tay: “Vậy quyết định vậy đi!” Nói rồi đi về phía cửa, đi được nửa đường, quay lại nhảy ra ngoài cửa sổ.


Tạ Tư Hành lúc này đang ở Lục Ảnh Viên.



Hắn ban đầu nghĩ, đợi đại biểu ca tan làm hắn sẽ đến, tiện thể mời cả đại biểu ca và biểu tẩu cùng đi. Kết quả hắn đến, lại được biết đại biểu ca không ở đây.


Hắn đành nói với biểu tẩu trước.


Trình Cẩn Tri theo lời dặn của Tần phu nhân đi nghe quản sự dưới quyền báo cáo công việc. Hắn ở trong phòng lo lắng đợi một lúc, mới thấy Trình Cẩn Tri trở về.


Thế là lập tức đứng dậy, cung kính đứng sang một bên, đợi nàng bước vào cửa liền hành lễ với nàng nói: “Tẩu tẩu.”


Trình Cẩn Tri nở nụ cười: “Hành đệ sao lại đến?”


Tạ Tư Hành cúi người nói: “Tiểu đệ nhờ may mắn nhất thời, được vào Thư viện Vô Nhai, cũng cảm ơn các vị huynh trưởng tỷ tỷ đã chiếu cố ngày thường, cho nên cùng mẫu thân vào chiều mai sẽ bày tiệc rượu đơn giản tại nhà, thiết đãi các vị huynh trưởng tỷ tỷ, mong tẩu tẩu không chê bai, bỏ chút thời gian quý giá đến tham dự.”


Nghe hắn còn trẻ như vậy, lại nghiêm túc như vậy, Trình Cẩn Tri không khỏi mỉm cười, nhanh chóng đồng ý: “Được thôi, chiều mai ta sẽ qua đó, chúc mừng đệ sự nghiệp học hành ngày càng tiến bộ, tương lai đỗ đạt cao.”


“Tạ tẩu tẩu.” Tạ Tư Hành lại một lần nữa cúi người. Sau đó nói: “Vậy tẩu tẩu cứ làm việc đi, tiểu đệ xin phép về trước.”


“Được.” Trình Cẩn Tri tiện tay cầm lấy một hộp bánh trên bàn đưa cho hắn: “Những thứ này ta không có thời gian ăn, sắp hỏng hết rồi, đệ là trẻ con, dễ đói, cầm lấy ăn giúp ta đi.”


“Ta…”


“Cứ cầm lấy đi, xem mẫu thân đệ có muốn ăn một chút không, ngọt lắm đó.” Trình Cẩn Tri nói.


Tạ Tư Hành đành phải nhận lấy.


Hắn phát hiện nàng bất kể tặng ai cái gì, đều không thích kể công, hoặc là không dùng hết, hoặc là không ăn hết, dường như người nhận đồ lại giúp đỡ nàng, không cần ghi nhớ ân tình này.


Nhưng những thứ nàng tặng đều là đồ rất tốt.


Rời khỏi Lục Ảnh Viên, hắn vẫn còn nghĩ về lời nàng nói.


Hắn là trẻ con ư? Sao hắn nhớ nàng chỉ lớn hơn hắn hai tuổi thôi mà?


Ngày hôm sau, Trình Cẩn Tri như đã hẹn đến viện của Tạ cô cô.


Đi đến nửa đường, vừa vặn thấy Tần Vũ bước chân vội vã đi ra ngoài, dường như muốn ra khỏi nhà.


Trình Cẩn Tri lấy làm lạ: “Vũ đệ, đệ đi đâu vậy?”



“Mua thuốc không phải có quản gia đi mua sao? Đệ không đến chỗ cô cô à?” Trình Cẩn Tri nhớ hôm qua Tạ Tư Hành nói mời các huynh trưởng và tỷ tỷ.


Tần Vũ tránh ánh mắt nàng: “Đệ không đi, đệ thấy thuốc của mẫu thân sắp hết rồi, đi mua nhanh về, sắc cho người uống.”


“Nhưng bên cạnh bà ấy có người hầu hạ, nếu đệ không đi thì…” Nói đến giữa chừng, Trình Cẩn Tri nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của hắn, hiểu ra, khẽ hỏi hắn: “Đệ là cảm thấy xấu hổ, không muốn đi sao?”


Tần Vũ cúi đầu không nói.


Trình Cẩn Tri nói: “Có gì đâu mà, đệ ấy là đệ ấy, đệ là đệ. Một lần thi không tốt, không có nghĩa là đệ không bằng đệ ấy. Đệ đừng nghe mẫu thân nói những lời đó, trên đời này người thi đậu rất ít, đâu phải là chuyện dễ dàng.”


“Đệ càng trốn tránh, càng để ý chuyện đó, cũng chính là càng nhắc nhở người khác về chuyện này; đệ không để trong lòng, vẫn bình thường coi đệ ấy là huynh đệ, chân thành chúc mừng đệ ấy, ngược lại sẽ tỏ ra thẳng thắn vô tư. Bụng tể tướng có thể chứa thuyền, nói chính là điều này, không thể đã thua cuộc thi, lại còn thua cả tâm hồn, thái độ.”


Tần Vũ ngẩng mắt: “Vậy đệ đi rồi, có làm họ cười nhạo đệ không?”


Trình Cẩn Tri đáp: “Ai cười đệ, đó là người cay nghiệt, cô cô cũng sẽ nói người đó.”


Tần Vũ bị thuyết phục, thấy nàng trên tay cầm một hộp giấy gói quà, nhớ ra phải mang theo lễ vật, liền nói: “Vậy đệ về lấy chút đồ đã.”


“Đi đi, tỷ đợi đệ ở đây. Vừa hay tỷ không thân với ai, có đệ ở đây có thể nói chuyện cùng tỷ.” Trình Cẩn Tri nói.


Tần Vũ chạy về phòng mình, một lát sau mới ra, cầm theo một cái túi nước bằng da dê.


“Đệ ấy dùng ống trúc để đựng nước, lần trước bị rò nước làm ướt sách vở, cái này tốt hơn.”


Trình Cẩn Tri nhìn hắn, khen: “Đệ tinh tế đấy, lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau.”


Nàng quả thực nghĩ là mình mới vào cửa, không thân với hậu bối của Tần gia, có Tần Vũ ở đó sẽ tốt hơn. Kết quả đến nơi mới phát hiện Tần Gián cũng ở đó.


Nàng lại quên mất, Tạ Tư Hành ngay cả mình cũng mời, đương nhiên phải mời đại ca của hắn.


Nàng không để ý những điều này, trước tiên đưa đồ trên tay cho Tạ cô cô: “Cô cô, đây là bút, mực, giấy, nghiên, con mang từ Lạc Dương đến, vừa hay cho Hành đệ dùng khi đi học.”


Tạ cô cô vội vàng từ chối: “Các con quá khách khí rồi, vốn dĩ Mục Ngôn đã bao viện mời khách ta đã thấy không tiện, nó lại còn tặng cả bàn cờ tốt như vậy, sao có thể nhận thêm đồ của con nữa?”


Trình Cẩn Tri lúc này mới nhìn về phía Tần Gián, hơi có chút ngượng ngùng.


Không phải vì tặng thêm một món quà, mà là sợ bị Tạ cô cô đoán ra rằng họ tặng quà lại không hề bàn bạc trước, mỗi người tặng một món.


Tần Gián lúc này đi đến, đỡ vai nàng, nói với Tạ cô cô: “Đây là tấm lòng của Cẩn Tri, đâu có lý nào lại từ chối, cô cứ nhận cho Tư Hành đi, đến thư viện những thứ này đều dùng được cả.”


Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc Story Chương 11: Suy nghĩ
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...