Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 89: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (16)
Lê Đường và Hà Dụ ra bãi đậu xe lấy xe. Khi Lê Đường đang lùi xe thì không cẩn thận để đuôi xe cọ vào bức tường phía sau. Hà Dụ mở cửa xuống xe xem, thấy lớp sơn ở đuôi xe bị trầy xước, cậu quay lại ghế phụ và nói: “Không nghiêm trọng đâu, lần sau đem đi sơn lại là được.”
Lê Đường “ừ” một tiếng, đạp ga lái xe rời khỏi bãi đậu.
Hà Dụ kéo dây an toàn cài vào, nói: “Anh Lê, anh hơi không tập trung đấy.”
Lê Đường hỏi: “Vậy à?”
“Dĩ nhiên rồi,” Hà Dụ nói, “Anh nghĩ em không nhìn ra à? Có chuyện gì vậy? Lúc nãy trong buổi hòa nhạc còn thấy ổn mà.”
Lê Đường khẽ cười: “Đã bảo rồi mà, đừng rủ anh đi mấy cái hòa nhạc nữa, mất thời gian của cả hai.”
Hà Dụ tất nhiên không nghĩ là buổi hòa nhạc làm Lê Đường khó chịu. Điều duy nhất cậu nghĩ đến được là cảnh tượng hai người nhìn thấy khi ra về, Hồng Mẫn Hàng và người đàn ông ca sĩ kia.
Chuyện tình cảm của Lê Đường, Hà Dụ chưa bao giờ can thiệp. Tình yêu không phải là điều bắt buộc trong cuộc sống mỗi người, quan điểm tình cảm của bản thân cậu cũng không thể dùng làm tiêu chuẩn để chen vào đời sống người khác. Thế nhưng khi trưởng thành, với những người mà mình quan tâm, người ta luôn mong họ có thể sống tốt hơn. Vì bản thân không thể đồng hành với họ cả đời, nên luôn hy vọng có một người khác sẽ làm điều đó thay mình.
Hà Dụ bỗng muốn hỏi Lê Đường: Anh cũng có người mà không buông xuống được đúng không? Có phải là Hồng Mẫn Hàng không?
Nhưng khi cậu còn chưa kịp hỏi ra, thì Lê Đường bất chợt hỏi: “Cậu nhìn anh suốt cả đoạn đường, đang nghĩ gì vậy?”
Hà Dụ đáp: “Em chỉ đang nghĩ, có phải anh thấy Hồng Mẫn Hàng ở cùng người đàn ông kia nên thấy không vui không?”
Lê Đường không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: “Cậu có anh em trai không?”
Hà Dụ lắc đầu: “Chỉ có một chị gái.”
Lê Đường hỏi tiếp: “Nếu cậu thấy chị mình lấy chồng, cậu có thấy buồn không?”
Hà Dụ nói: “Sao lại buồn? Lúc chị em lấy chồng, em còn đang đi học, lúc đó em thấy rất vui.”
Lê Đường nói: “Giả sử người thân duy nhất còn lại của cậu là chị ấy, hai người rất thân thiết, không thể thay thế lẫn nhau, cậu sẽ cảm thấy hụt hẫng và buồn không?”
Hà Dụ suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Khó mà tưởng tượng được, vì em chưa từng trải qua. Dựa vào tưởng tượng thì không đáng tin. Nhưng em nghĩ chắc là sẽ không. Vì em cũng sẽ có người mình yêu, và chúng em sẽ chúc phúc cho nhau thôi.”
Lê Đường im lặng.
Hà Dụ nói: “Anh Lê, nếu tình cảm anh dành cho Hồng Mẫn Hàng là loại tình cảm như thế, vậy thì rõ ràng không chỉ đơn thuần là tình anh em nữa rồi.”
“Có gì khác nhau sao?” Lê Đường hỏi. “Cũng là luôn bên cạnh cậu ấy, luôn mong cậu ấy được hạnh phúc. Giữa hai kiểu tình cảm đó, có ranh giới rõ ràng không?”
Hà Dụ quay sang nhìn anh: “Tất nhiên là có. Chẳng phải anh vừa mới cảm nhận được đó sao? Anh không thích anh ấy thân thiết với người khác, anh thấy khó chịu. Anh có cảm giác chiếm hữu với người đó. Dù nó không quá mạnh để khiến anh lao lên giành lại người ta, nhưng anh vẫn cảm thấy không vui. Nếu không thì, sao anh lại cần phải bàn chuyện này với em?”
Lê Đường đột nhiên nói: “Mẫn Hàng đã vì anh mà hi sinh rất nhiều. Ít nhất là về mặt tình cảm, anh có thể cảm nhận được. Thậm chí, từ việc dứt khoát từ chối ban đầu, đến bây giờ ngày càng dao động, anh luôn nghĩ làm thế nào mới là lựa chọn tốt nhất cho cậu ấy. Nhưng anh thật sự đã không còn rõ ràng nữa. Không chấp nhận là vì anh không chắc mình có thể cho cậu ấy điều cậu ấy muốn hay không. Giống như trước đây anh từng nghĩ mình có thể sống trọn đời với một người phụ nữ, nhưng cuối cùng phát hiện ra, thứ anh cho đi cũng không phải thứ cô ấy cần. Bây giờ đổi lại là Mẫn Hàng, anh sợ lại đi vào vết xe đổ.”
Hà Dụ nói: “Anh luôn nói Hồng Mẫn Hàng muốn gì. Vậy còn anh? Rốt cuộc anh muốn gì? Tình cảm không phải là chuyện ai cho bao nhiêu thì người kia phải trả lại bấy nhiêu. Dù Hồng Mẫn Hàng có cho đi nhiều đến đâu, cũng không phải lý do khiến anh buộc phải đón nhận. Thật ra anh nghĩ quá phức tạp rồi. Anh ấy cần gì có thể anh cho được hoặc không cho được, điều đó không quan trọng. Quan trọng là anh có muốn ở bên cậu ấy không.”
Muốn? Hay là không muốn?
Nếu không muốn, thì vì sao lại luôn nhớ đến cậu ấy? Lo lắng cậu ấy tăng ca mà quên ăn cơm, mong muốn có thể luôn nhìn thấy cậu ấy, ở cạnh chăm sóc cậu ấy. Điều đó dường như là tình cảm dành cho một người em trai, nhưng nếu gọi là tình yêu cũng hoàn toàn không sai.
Cuộc trò chuyện giữa Lê Đường và Hà Dụ kết thúc tại đó. Sau khi đưa Hà Dụ về nhà, Lê Đường do dự một chút, rồi lái xe đến nơi Hồng Mẫn Hàng đang sống.
Khi đến cổng khu chung cư, Lê Đường còn đang do dự không biết có nên lái xe vào trong không thì phía sau có một chiếc xe bấm còi. Anh thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn, thấy một chiếc xe phía sau vừa dừng lại, Hồng Mẫn Hàng mở cửa từ ghế lái bước xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Lê Đường để ý thấy trên xe Hồng Mẫn Hàng chỉ có một mình cậu ấy, Thư Lăng đã không còn ở đó nữa.
Hồng Mẫn Hàng bước lên mấy bước, rồi lại đứng yên, hỏi: “Anh Lê, anh đến tìm em à?”
Lê Đường khẽ gật đầu, nói: “Đừng đỗ xe ở đây, chắn đường đấy.”
Hồng Mẫn Hàng lập tức quay lại xe mình, nói: “Anh lái xe vào đi, lát nữa lên nhà rồi nói.”
Hai chiếc xe lần lượt lái vào bãi đậu xe ngầm, Lê Đường đợi Hồng Mẫn Hàng rồi cùng nhau đi vào thang máy. Thật ra, Lê Đường đến đây chỉ là do tối nay nghe Hà Dụ nói những lời kia nên nhất thời xúc động chạy đi tìm Hồng Mẫn Hàng, nhưng lúc thật sự gặp rồi, anh lại chẳng biết nói gì.
Thực ra, Hà Dụ có một câu nói không hoàn toàn đúng, không phải vì Lê Đường thiếu cảm giác chiếm hữu với Hồng Mẫn Hàng nên mới không lao đến giành lại người, mà là bởi vì chiếm hữu là một cảm xúc vi tế, không thể đơn giản gắn liền với tình yêu. Nhưng đúng như Hà Dụ nói, Lê Đường cũng hiểu, ít nhất giữa anh và Hồng Mẫn Hàng không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em.
Trong thang máy, Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Sao anh lại đến đây giờ này?”
Lê Đường nghĩ một chút, rồi chọn nói thẳng: “Tối nay đi xem hòa nhạc với Hà Dụ.”
Hồng Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh.
Lê Đường nói tiếp: “Lúc về thì thấy cậu.”
Hồng Mẫn Hàng hơi nhíu mày, dường như đang nhớ lại lúc đó mình đã làm gì.
Lê Đường dựa người vào vách thang máy: “Vì vậy nên tôi đến xem cậu đã về chưa, hoặc có đưa ai về không.”
Hồng Mẫn Hàng có chút ngẩn người.
Lúc đó thang máy đã dừng lại ở tầng Hồng Mẫn Hàng đang ở,.
Lê Đường đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Hồng Mẫn Hàng, đẩy nhẹ: “Đến rồi, đi thôi.”
Hành động đó rất thân mật, giống như anh trai đẩy em trai, khiến Hồng Mẫn Hàng thấy một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Vào nhà, Hồng Mẫn Hàng bật đèn, ánh sáng vàng ấm áp lập tức lan tỏa khắp phòng. Lê Đường thay dép, hỏi: “Cậu đói không? Muốn ăn gì khuya không?”
Hồng Mẫn Hàng còn chưa hoàn hồn, đứng ngẩn ra ở cửa hỏi: “Anh định nấu cho em à?”
“Ừm.” Lê Đường thấy cổ họng hơi ngứa, nhưng cố nhịn không hút thuốc, rồi mở tủ lạnh xem có gì ăn được. Trong tủ đa phần là đồ ăn nhanh, vì Hồng Mẫn Hàng không biết nấu ăn và cũng không thích nấu.
Lê Đường nhìn một lúc rồi nói: “Mai đi siêu thị nhé, tôi mua ít đồ ăn cho cậu.”
Hồng Mẫn Hàng đột nhiên ôm chặt Lê Đường từ phía sau ôm, ôm rất chặt, đến mức Lê Đường không thể đứng thẳng người. Hồng Mẫn Hàng hỏi anh: “Nếu hôm nay em đưa người khác về, hoặc đêm nay em không về, thì sao?”
Lê Đường một tay vịn cửa tủ lạnh đang mở: “Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi. Chẳng lẽ còn ngồi dưới nhà đợi cả đêm?”
“Không.” Hồng Mẫn Hàng dán chặt môi vào tai anh, thì thầm: “Anh biết em muốn hỏi gì. Nếu anh rời đi, thì chúng ta còn có sau này nữa không?”
Lê Đường ngập ngừng một chút, rồi nói: “Anh không có ý định cắt đứt gì cả. Nếu có một ngày không còn sau này, thì có lẽ là vì em yêu người khác, muốn sống với người khác cả đời.”
Hồng Mẫn Hàng khựng lại: “Còn anh thì không thể yêu người khác sao?”
Lê Đường đặt tay lên tay Hồng Mẫn Hàng đang ôm lấy eo mình: “Không thể nữa rồi.”
Giọng điệu của anh bình thản nhưng đầy chắc chắn. Anh đã sống ngần ấy năm, biết rõ rằng dù tình cảm anh dành cho Hồng Mẫn Hàng sâu sắc thế nào, thì trên thế gian này cũng không thể có ai khiến anh rung động nhiều hơn nữa.
Hồng Mẫn Hàng liền nắm chặt tay Lê Đường, quay người anh lại, đẩy anh dựa vào tủ lạnh đang mở, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Luồng khí lạnh từ tủ lạnh phả phía sau lưng, Lê Đường đẩy Hồng Mẫn Hàng ra, th* d*c: “Mẫn Hàng, bình tĩnh chút.”
Hồng Mẫn Hàng siết chặt cằm Lê Đường, viền mắt hơi đỏ, giọng lành lạnh nói: “Lê Đường, anh đừng đùa với em, trò đùa này không ai chịu nổi đâu!”
Lê Đường thấy đau vì bị siết, nhưng không hất tay ra. Anh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hồng Mẫn Hàng, thấy xót xa, đưa tay ôm lấy đầu cậu ấy, để cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên trán, rồi kéo cậu vào lòng.
Hồng Mẫn Hàng không phản kháng, thả lỏng cơ thể tựa vào lòng Lê Đường.
Lê Đường lại hôn l*n đ*nh đầu cậu một lần nữa.
Hồng Mẫn Hàng vòng tay ôm lấy eo anh, như một đứa trẻ yếu ớt, không chút phòng bị, dựa vào người mà mình yêu thương nhất.
Lê Đường cười khẽ đầy chua xót, nói: “Mẫn Hàng, để anh đóng cửa tủ lạnh đã.”
Hồng Mẫn Hàng hơi nới lỏng tay, để Lê Đường nghiêng người đóng cửa tủ lạnh lại. Rồi cậu hỏi: “Anh Lê, đêm nay anh không về nữa đúng không?”
Lê Đường định gật đầu, nhưng chợt nhớ từ chiều đã đi với Hà Dụ, con mèo nhỏ ở nhà vẫn chưa được cho ăn, nên vội nói: “Không được.”
Vừa nói xong, anh lập tức cảm nhận được Hồng Mẫn Hàng căng thẳng. Anh liền an ủi: “Anh còn chút việc ở nhà. Em có thể đi cùng anh về, sáng mai anh đưa em đi làm.”
Lúc này tâm trạng của Hồng Mẫn Hàng mới dịu lại, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Được.”
Hồng Mẫn Hàng không lái xe mà ngồi xe của Lê Đường cùng anh về nhà. Trong trí nhớ của cậu, kể từ sau khi Lê Đường chuyển nhà, đây là lần đầu tiên cậu tới nơi ở mới của anh.
Lê Đường mở cửa, còn chưa bật đèn thì Hồng Mẫn Hàng đã nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ.
Lê Đường đưa tay bật đèn trần, Hồng Mẫn Hàng thấy một con mèo nhỏ lông trắng pha vàng đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà trong phòng khách, miệng không ngừng kêu “meo, meo” với Lê Đường, nó đang đói.
Lê Đường vội vàng chạy vào bếp hâm nóng sữa cho nó.
Hồng Mẫn Hàng bước đến gần, nhìn con mèo nhỏ có dáng vẻ rất giống con mèo năm xưa của mình, rồi đưa tay xoa đầu nó.
Lê Đường quay ra, Hồng Mẫn Hàng hỏi anh: “Sao tự nhiên lại nuôi mèo?”
Lê Đường không đáp, miệng ngậm điếu thuốc, đặt đĩa sữa xuống sàn, rồi đi tới tủ lạnh lấy thức ăn cho mèo.
Hồng Mẫn Hàng ngồi xổm trên đất, nhìn con mèo nhỏ uống sữa.
Đợi Lê Đường mang đồ ăn cho mèo tới, Hồng Mẫn Hàng kéo tay anh, để anh ngồi xuống bên cạnh, rồi hỏi lại một lần nữa: “Sao lại đột nhiên muốn nuôi mèo?”
Lê Đường lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, với tay lấy gạt tàn thuốc trên bàn, rồi nói: “Lần trước tới nhà em, thấy con mèo trên giường em.”
Hồng Mẫn Hàng vốn đang cúi đầu nhìn mèo uống sữa, lúc này ngẩng lên nhìn Lê Đường.
Lê Đường nói tiếp: “Không hiểu sao, sau đó anh đi dạo một vòng phố Hương Trúc, phát hiện con mèo đó không còn nữa, rồi tới chợ thú cưng tìm mãi, cuối cùng thấy con mèo này, khá giống.”
Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Anh mua nó là vì em à?”
Lê Đường đưa tay xoa đầu con mèo nhỏ: “Coi như vậy, mà cũng có thể không phải. Anh cũng không rõ vì sao.”
Con mèo kêu “meo” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lê Đường, hình như tỏ ra hơi bất mãn.
Hồng Mẫn Hàng không hỏi thêm nữa. Hai người cứ thế ngồi dưới sàn, nhìn con mèo nhỏ uống sữa, ăn thức ăn, rồi cuối cùng l**m mép, quay về ổ mèo nằm ngủ.
Hồng Mẫn Hàng tựa người vào vai Lê Đường, Lê Đường bảo chỗ này lạnh, nói cậu lên ghế sofa ngồi.
Thế là hai người chuyển lên sofa. Hồng Mẫn Hàng nằm xuống, gối đầu lên đùi Lê Đường, còn Lê Đường thì nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Lê Đường đột nhiên cảm thấy như thế này cũng không tệ, ít nhất khi nhìn vẻ mặt bình yên và mãn nguyện của Hồng Mẫn Hàng, trong lòng anh cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
