Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 90: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (17)

Hồng Mẫn Hàng nằm trên sofa, gối đầu lên đùi Lê Đường mà ngủ thiếp đi. Đèn phòng khách vẫn sáng, Lê Đường cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu, cứ thế ngồi trên ghế sofa suốt cả đêm. Đến nửa đêm, khi cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt, anh ngả đầu ra sau lim dim chợp mắt một lúc, ngủ chập chờn không sâu, chẳng mấy chốc trời đã sáng.

Lê Đường nhìn đồng hồ, thấy cũng đến giờ, liền nhẹ nhàng nhấc đầu Hồng Mẫn Hàng khỏi chân mình rồi đứng dậy. Hồng Mẫn Hàng bị động tác của anh đánh thức, mở mắt ra nhìn anh. Lê Đường nói: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi. Lát nữa anh gọi.”

Hồng Mẫn Hàng nằm úp trên sofa, nhìn Lê Đường bước vào phòng tắm. Một lát sau không thấy anh ra, cậu lại lơ mơ ngủ tiếp.

Sau đó, Hồng Mẫn Hàng được Lê Đường nhẹ nhàng đánh thức. Anh nói: “Dậy nào, ăn sáng rồi anh đưa em đi làm.”

Hồng Mẫn Hàng lúc ngồi dậy vẫn còn ngái ngủ. Lê Đường vừa bước vào bếp vừa nói: “Đi tắm đi, anh chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho em rồi. Quần áo chắc không có cỡ phù hợp, tối về nhà thay nhé.”

Hồng Mẫn Hàng xoa đầu rồi đi vào phòng tắm. Bàn chải và khăn mặt đã được đặt sẵn. Cậu c** q**n áo ra, khi với tay mở vòi nước, do dự một chút rồi hỏi: “Nước nóng là bên nào?”

Một lát sau, Lê Đường mở cửa bước vào, đi thẳng đến giúp cậu mở nước nóng, rồi lại ra ngoài khép cửa lại.

Khi Hồng Mẫn Hàng tắm xong đi ra, Lê Đường đã nấu xong bữa sáng, cháo trắng, một món xào nhỏ, và hai quả trứng ốp la. Lê Đường thích nấu ăn, đặc biệt là nấu cho người khác, và người đó cũng thích ăn đồ anh nấu.

Hồng Mẫn Hàng cảm thấy rất hạnh phúc. Đã rất lâu rồi cậu mới có thể tỉnh dậy vào buổi sáng và được nhìn thấy Lê Đường, cùng ngồi ăn sáng với anh. Khi còn là học sinh, thường xuyên qua nhà Lê Đường ở, hai người cũng từng có cuộc sống như vậy. Khi ấy, cậu từng nghĩ rằng có thể sống thế này cả đời.

Ăn xong, Lê Đường nhìn đồng hồ rồi bảo Hồng Mẫn Hàng chuẩn bị ra ngoài. Nếu gặp kẹt xe, cậu có thể sẽ đi làm muộn.

Hồng Mẫn Hàng nói: “Không ai để ý em có đến muộn không đâu.”

Lê Đường đáp: “Nhưng nếu tránh được thì nên tránh.”

Lê Đường đưa Hồng Mẫn Hàng đến công ty. Trước khi xuống xe, Hồng Mẫn Hàng nói: “Tối nay đến nhà em nhé.”

Lê Đường dường như hơi do dự, hỏi: “Mấy giờ em tan làm?”

Hồng Mẫn Hàng đáp: “Không tăng ca thì sáu giờ.”.

Lê Đường gật đầu: “Sáu giờ anh sẽ đến đón.”

Chiều hôm đó, Lê Đường mang theo con mèo nhỏ đi đón Hồng Mẫn Hàng. Hai người ghé qua siêu thị, đúng như lời hứa, Lê Đường mua rất nhiều đồ ăn để lấp đầy chiếc tủ lạnh trống trơn của Hồng Mẫn Hàng.

Bữa tối do Lê Đường nấu, ở nhà Hồng Mẫn Hàng.

Bình thường ở một mình, Lê Đường vẫn nấu ăn, nhưng không có tâm như lúc này. Anh vẫn nhớ những món mà Hồng Mẫn Hàng thích. Cậu ưa vị chua ngọt, hồi nhỏ thích nhất là sườn xào chua ngọt.

Lê Đường đứng trong bếp chiên sườn, mua hơn ba mươi tệ sườn heo, chiên xong cũng chẳng còn bao nhiêu. Hồng Mẫn Hàng từ phía sau ôm lấy anh, khẽ hôn lên thái dương của anh.

Lê Đường đưa tay xoa nhẹ lên mặt cậu.

Hai người cùng với một con mèo, ngồi ăn tối bên nhau.

Ăn xong, Lê Đường đi dọn dẹp, còn Hồng Mẫn Hàng thì cứ phải nhìn thấy Lê Đường mọi lúc mới cảm thấy yên tâm. Ngay cả khi đi tắm, cậu cũng nói với Lê Đường: “Đừng nhân lúc em đang tắm mà trốn đi đấy.”

Lê Đường cười một tiếng: “Sao anh lại làm thế?”

Hồng Mẫn Hàng đáp: “Không yên tâm.”

Lê Đường nhìn cậu: “Vậy thì cùng tắm đi.”

Hồng Mẫn Hàng ngẩn người: “Thật sao?”

Lê Đường đã đứng dậy, bắt đầu cởi áo.

Da của Lê Đường ngăm màu lúa mì khỏe mạnh, trên thân có không ít vết sẹo cũ, cơ thể săn chắc, đẹp theo kiểu đàn ông rắn rỏi. Đặc biệt là phần mông cong vểnh, điều này Kiều Mộ Đông từng nhận ra và Hồng Mẫn Hàng cũng đã chú ý từ sớm.

Trước mặt Hồng Mẫn Hàng, Lê Đường rất tự nhiên, không thấy ngại ngùng gì. Nhưng Hồng Mẫn Hàng thì không giống vậy, cậu chậm rãi c** đ*. So với Lê Đường, da cậu trắng hơn, nhưng không hề gầy gò.

Lê Đường bật vòi sen, bước vào bồn tắm. Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Anh Lê, anh đã suy nghĩ thật kỹ chưa?”

Nước nóng trút xuống người, Lê Đường nói: “Em cảm thấy còn gì phải nghĩ nữa? Anh thấy như vậy là tốt rồi.”

Hồng Mẫn Hàng bước vào, ôm lấy Lê Đường, hôn nhẹ lên môi anh.

Lê Đường cũng ôm lại, vỗ vỗ nhẹ lưng cậu.

Nhưng Hồng Mẫn Hàng không hài lòng với cái ôm nhẹ nhàng ấy, cậu dán sát cơ thể vào, ép Lê Đường lùi sát vào tường. Gạch men lạnh lẽo khiến Lê Đường rùng mình, nhưng anh không thể lùi cũng không muốn đẩy Hồng Mẫn Hàng ra, đành để mặc cậu hôn mình.

Đây không phải là nụ hôn sâu đầu tiên của họ, nhưng Lê Đường vẫn có cảm giác như linh hồn bị hút khỏi cơ thể. Anh nghĩ, có lẽ mình thật sự rất yêu Hồng Mẫn Hàng, thứ cảm giác này không ai khác có thể mang lại cho anh.

Sau nụ hôn, cả hai thở hổn hển, Hồng Mẫn Hàng nhìn anh nghiêm túc.

Lê Đường cầm tay cậu, đưa xuống chỗ đang dần dần có phản ứng, nói: “Sao cũng được.”

Hai mắt Hồng Mẫn Hàng hơi ướt, hỏi lần nữa: “Anh có nghiêm túc không?”

Lê Đường không trả lời mà cúi xuống hôn cậu.

Mắt Hồng Mẫn Hàng tối sầm lại, tay siết chặt tay Lê Đường, gần như làm anh đau. Những cảm xúc dồn nén suốt nhiều năm cần một cách giải tỏa, dù Lê Đường cố gắng an ủi cậu, nhưng cũng không đủ hiệu quả.

Lê Đường im lặng chịu đựng, để mặc Hồng Mẫn Hàng cắn môi anh đến chảy máu, rồi kéo anh xoay người lại, đè lên lưng anh.

Lê Đường chưa từng l*m t*nh với đàn ông, nhưng anh biết phải làm thế nào. Khi Hồng Mẫn Hàng muốn tiến vào, anh cố gắng thả lỏng, dù rất đau đớn nhưng anh không phát ra tiếng nào, cho đến khi nhận ra quá khô, sợ cả hai đều sẽ bị thương, anh mới vỗ vỗ tay Hồng Mẫn Hàng: “Dùng sữa tắm đi, thế này không được đâu.”

Hồng Mẫn Hàng lấy lại chút lý trí, lấy sữa tắm bên bồn tắm, bóp ra rất nhiều, dùng tay từ từ bôi trơn, mở rộng.

Dù việc thâm nhập vẫn chẳng dễ dàng hơn là bao, nhưng cảm giác có hay không cũng chẳng quan trọng nữa. Đối với họ, nhất là Hồng Mẫn Hàng mà nói, đây giống như một nghi lễ, một cách để xác nhận Lê Đường thực lòng với mình. Còn những thứ khác, sau này hãy tính.

Khi Hồng Mẫn Hàng xuất ra bên trong cơ thể Lê Đường, cậu cắn mạnh vào vai anh, để lại một vết máu mờ mờ.

Lê Đường chống tay lên tường, trán tì vào cánh tay, thở gấp, không rõ là vì đau đớn hay kh*** c*m.

Hồng Mẫn Hàng ôm chặt eo anh, không chịu buông ra.

Cuối cùng, Lê Đường vỗ vỗ cánh tay cậu, gọi “Mẫn Hàng” rồi quay người lại, thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả hai nằm trên giường. Hồng Mẫn Hàng vẫn ôm eo anh, như vừa tỉnh mộng, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Lê Đường hỏi: “Có gì mà phải xin lỗi?”

Hồng Mẫn Hàng không đáp.

Lê Đường cười nhẹ: “Ngủ đi, không còn sớm nữa rồi.”

Sau đó, Lê Đường trả lại căn hộ đang thuê, mang mèo con đến sống cùng Hồng Mẫn Hàng. Con mèo bông lớn trên giường của Hồng Mẫn Hàng vẫn được đặt ở đó, nhưng cậu không cần ôm nó để ngủ nữa.

Căn nhà ấm áp mà Hồng Mẫn Hàng từng tưởng tượng, cuối cùng cũng đã trọn vẹn.

[Hết]


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 90: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (17)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...