Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 88: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (15)
Sau cuộc gọi đó, Lê Đường lại trải qua một khoảng thời gian khá dài không gặp Hồng Mẫn Hàng. Việc kinh doanh của Kiều Mộ Đông ngày càng phát đạt, Lê Đường đột nhiên có chút cảm giác như ngày xưa theo Hồng Hướng Phong gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhưng Kiều Mộ Đông dù sao cũng không giống Hồng Hướng Phong, cậu ấy việc gì cũng muốn tự tay xử lý, không đùn đẩy tất cả cho Lê Đường. Hơn nữa, cậu ấy cho rằng đã đến lúc trả thù lao cho Lê Đường thì một xu cũng không được thiếu.
Về sau, Kiều Mộ Đông mua một chiếc xe, trực tiếp ném cho Lê Đường: “Cho anh lái.”
Lê Đường cũng không từ chối. Chiếc xe đăng ký dưới tên Hà Dụ, nhưng chìa khóa lại nằm trong tay anh, vậy nên anh cứ thế lái đi.
Một đêm nọ, Lê Đường làm việc bên ngoài xong, trên đường về đi ngang qua tòa nhà Đế Hồng. Đúng lúc đó đường đang tắc, anh hạ cửa kính xuống, nhìn lên tòa nhà của Đế Hồng. Thực ra anh cũng không nhớ rõ văn phòng của Hồng Mẫn Hàng là phòng nào, nhưng anh cảm thấy chắc là một trong những căn còn sáng đèn có lẽ Hồng Mẫn Hàng vẫn chưa rời đi.
Sau một chút do dự, Lê Đường rẽ xe vào bãi đậu dưới tòa nhà Đế Hồng, rồi gọi điện cho Hồng Mẫn Hàng: “Cậu vẫn đang tăng ca à?”
Hồng Mẫn Hàng có phần kinh ngạc: “Anh Lê?”
Lê Đường nói: “Tôi đang ở bãi đậu xe của Đế Hồng, mời cậu ăn tối.”
Hồng Mẫn Hàng vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: “Em xuống ngay!”
Lê Đường chưa đợi đến hai phút thì đã nghe thấy tiếng bước chân của Hồng Mẫn Hàng vang lên trong bãi đậu xe ngầm. Cậu không biết xe nào là của Lê Đường, nên đứng tại chỗ nhìn quanh một hồi lâu.
Lê Đường vẫn ngồi trong xe đậu ở một chỗ trong bãi, từ đó có thể nhìn thấy Hồng Mẫn Hàng. Anh hạ cửa kính, gọi: “Mẫn Hàng, ở đây.”
“Cậu xuống nhanh thế?” Lê Đường hỏi.
Hồng Mẫn Hàng mở cửa bước vào xe: “Sợ anh đi mất.”
Lê Đường không vội khởi động xe mà hỏi: “Không lấy xe của cậu à? Mai đi làm thì sao?”
Hồng Mẫn Hàng cười: “Không sao, mai gọi xe là được.”
Lê Đường không nói thêm gì, chậm rãi lái xe rời khỏi bãi đậu.
Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Anh mua xe từ khi nào thế?”
Lê Đường đáp: “Kiều thiếu ném cho tôi chạy.”
Hồng Mẫn Hàng im lặng một lúc rồi nói: “Kiều Mộ Đông đối xử với anh tốt thật.”
Lê Đường cười nhẹ: “Cậu ấy là ông chủ của tôi mà.”
Xe rời khỏi Đế Hồng, vừa mới ra đường đã lại tắc.
Cả hai không ai sốt ruột, cứ ngồi yên trong xe, đợi dòng xe từ từ di chuyển.
Lê Đường hỏi Hồng Mẫn Hàng muốn ăn gì, cậu đáp: “Gì cũng được.”
Thật ra Lê Đường cũng chưa nghĩ ra sẽ ăn gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó đột nhiên muốn gặp Hồng Mẫn Hàng. Lái xe trong đêm qua các con phố của thành phố, dường như ăn ở đâu cũng không quan trọng nữa, chỉ cần hai người yên lặng ở cạnh nhau là đủ.
Một lúc sau, xe cộ bắt đầu bớt đông, Lê Đường nói “Cậu còn nhớ ở phố Hương Trúc có một quán chuyên bán đồ kho không?”
Hồng Mẫn Hàng nghĩ ngợi: “Quán nào cơ?”
Lê Đường nói: “Ngay đầu phố ấy. Không nhớ à? Hồi trước mỗi khi lười nấu ăn, chú Vương lại đến đó mua hai món mang về.”
Hồng Mẫn Hàng do dự một chút rồi nói: “Hình như có chút ấn tượng. Nhưng bao năm rồi, chắc đóng cửa lâu rồi ấy.”
Lê Đường nói: “Đến xem thử đi.”
Anh không chần chừ, lái xe hướng về phố Hương Trúc. Hồng Mẫn Hàng cũng không phản đối gì, chỉ lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt Lê Đường khi lái xe.
Quán ăn cũ trên phố Hương Trúc quả nhiên đã đóng cửa, ngay cả bảng hiệu cũng bị thay từ lâu.
Lê Đường xuống xe, nhìn cánh cửa đóng kín, có chút tiếc nuối.
Nhưng Hồng Mẫn Hàng thì không để tâm, nói: “Vậy tìm chỗ khác đi.”
Thế là Lê Đường lái xe rời đi, hai người tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ dùng bữa tối.
Trong lúc ăn, Hồng Mẫn Hàng bỗng hỏi: “Bây giờ anh nhìn thấy em mà không gặp ác mộng nữa, vậy sau này em có thể thường xuyên gặp anh không?”
Câu hỏi đó khiến Lê Đường sững lại, một lúc sau mới nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần cậu muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tôi.”
Hồng Mẫn Hàng lại hỏi: “Anh còn giận em vì chuyện của ba không?”
“Không.” Lê Đường nhẹ nhàng đặt đũa xuống, “Tôi chưa từng giận cậu vì chuyện đó.”
Hồng Mẫn Hàng nhìn anh: “Nhưng anh đã chịu nhiều thiệt thòi vì chuyện đó.”
Lê Đường châm một điếu thuốc: “Cũng chẳng có gì phải gọi là thiệt thòi cả. Có lúc tôi còn thấy mình nợ ba nuôi nữa.”
Hồng Mẫn Hàng không nói gì, đợi anh nói tiếp.
Lê Đường nói: “Nếu không vì tôi, ông ấy cũng sẽ không chết.”
Hồng Mẫn Hàng nói nhỏ: “Tâm lý ông ấy không còn bình thường nữa rồi.”
Lê Đường lại nói: “Dù sao cũng là tôi đã chủ động dây dưa với Bạch Tiểu Kỳ trước.”
Hồng Mẫn Hàng nghe anh nhắc đến Bạch Tiểu Kỳ, bỗng nhiên hỏi: “Anh đã từng yêu Bạch Tiểu Kỳ chưa?”
Lê Đường không trả lời, chỉ gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Hồng Mẫn Hàng: “Ăn thêm chút đi.”
Sau khi ăn xong bước ra ngoài, không biết từ lúc nào trên bầu trời đã bắt đầu lất phất mưa. Mưa rất nhẹ, rơi xuống đất không phát ra tiếng động, hai người vừa ăn tối xong cũng không hề phát hiện.
Lê Đường lái xe đưa Hồng Mẫn Hàng về nhà. Nghĩ đến căn hộ mà Hồng Mẫn Hàng đang ở hiện giờ, Lê Đường không nhịn được cười, hỏi: “Nhà cậu đang ở bây giờ là nhà bàn giao hoàn thiện à?”
Hồng Mẫn Hàng lắc đầu: “Không phải.”
Lê Đường ngạc nhiên: “Thế sao lại trang trí ra cái tông màu đó?”
Hồng Mẫn Hàng quay sang nhìn anh: “Anh không thích à?”
Lê Đường cười: “Không phải không thích, chỉ thấy không giống phong cách của mấy người đàn ông độc thân như cậu thôi.”
Hồng Mẫn Hàng bỗng nói: “Khi ba em vừa mất, trong nhà cũ chỉ còn em và chị Hoa. Mỗi tối đi làm về, em thấy trong nhà đèn sáng trưng, chị Hoa ngồi một mình trong phòng khách, bật tivi thật to, giả vờ như nhà vẫn đông người vậy. Chị ấy nói với em là sợ, thậm chí ban ngày cũng không dám lên tầng hai dọn phòng sách, bảo luôn sợ rằng nếu mở cửa ra sẽ thấy ba em đang ngồi trong đó.”
Lê Đường giảm tốc độ xe.
Hồng Mẫn Hàng nói tiếp: “Không lâu sau đó, chị Hoa nói không làm nữa. Mỗi tối em về nhà, nhà tối om, chỉ còn một mình em. Em nhớ đến chuyện chị Hoa nói sợ, lại nhớ đến lời anh nói sẽ gặp ác mộng. Em nghĩ nếu em cứ sống mãi trong căn nhà đó, chắc mấy người cũng không dám đến nữa, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một mình em. Thế nên em mới đi tìm nhà khác, khi sửa sang thì cố ý bảo họ thiết kế theo tông màu ấm. Em không biết liệu một ngày nào đó anh có bước vào căn nhà đó không, nhưng em muốn nếu anh đến, đừng nhớ gì đến ký ức xấu về ba em nữa.”
Lê Đường khẽ nói: “Mẫn Hàng…”
Hồng Mẫn Hàng dường như còn rất nhiều điều muốn nói: “Em không biết diễn tả thế nào cảm giác đó. Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Hôm đó ở tầng hai tiệm Hương Chúc, trong phòng em. Hôm đó là sinh nhật em. Em vốn đợi ba lên, dù chỉ để nói ‘chúc mừng sinh nhật’ thôi cũng được, nhưng ông ấy không đến. Người đến lại là anh. Sau này, vô số lần, dù là vui hay buồn, ông ấy chưa bao giờ bước lên nhìn em, mà người em luôn chờ đến cuối cùng lại là anh. Dần dần em cảm thấy, có anh là đủ rồi, ba có hay không cũng không quan trọng. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là em đơn phương. Anh cũng không thể luôn ở bên em, cuối cùng vẫn chỉ còn mình em mà thôi.”
Lê Đường dừng xe bên lề đường, quay sang nhìn Hồng Mẫn Hàng và nói: “Tôi là anh trai cậu, dù ba nuôi còn hay không, tình cảm anh em của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Chỉ là anh em thôi sao? Vậy có phải một ngày nào đó anh sẽ lại gặp một người như Bạch Tiểu Kỳ, rồi kết hôn, có con, cuối cùng lại bỏ em lại một mình? Nếu tình cảm đó là như vậy, thì em thà không có. Vì nếu đã có rồi lại mất đi, sẽ càng đau đớn hơn.”
Lê Đường không trả lời được.
Tối hôm đó, sau khi đưa Hồng Mẫn Hàng về nhà, Lê Đường thật sự đã mơ một cơn ác mộng. Anh luôn mơ thấy Hồng Mẫn Hàng ngồi một mình trong căn phòng sách nơi Hồng Hướng Phong đã chết. Dù anh có gọi thế nào, Hồng Mẫn Hàng cũng không nghe thấy, còn bản thân anh thì không tài nào bước vào căn phòng đó.
Tỉnh dậy, người anh đầy mồ hôi lạnh.
Anh vào bếp rót nước, làm con mèo nhỏ đang ngủ bên giường bị đánh thức. Nó duỗi chân nhìn anh một cái, rồi lại lật mình tiếp tục ngủ.
Lê Đường cảm thấy Hồng Mẫn Hàng đã tự nhốt mình trong căn phòng ấy, nếu anh không thể đưa cậu ấy bước vào căn nhà của chính mình, thì cũng chẳng ai có thể kéo cậu ấy ra ngoài.
Bản thân Lê Đường cũng rơi vào trạng thái bối rối. Anh không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt nhất cho Hồng Mẫn Hàng.
Sự bất ổn của Lê Đường, Hà Dụ cũng nhanh chóng nhận ra.
Hà Dụ không biết chuyện giữa anh và Hồng Mẫn Hàng. Tất cả những gì cậu biết chỉ là những điều Kiều Mộ Đông từng kể về quá khứ của Lê Đường. Cậu chỉ cảm thấy gần đây Lê Đường có vẻ thiếu tập trung.
Sau đó, có dịp Âu Vận Gia đưa cho Hà Dụ hai vé hòa nhạc. Vì Kiều Mộ Đông không hứng thú nên Hà Dụ rủ Lê Đường đi cùng, hy vọng giúp anh thư giãn.
Thật ra Lê Đường cũng không hứng thú, nhưng Hà Dụ gọi hai, ba lần, anh cũng không tiện từ chối nên cuối cùng nhận lời.
Người biểu diễn chính được giới thiệu là một nghệ sĩ violin từng sống ở Mỹ. Hà Dụ không biết là ai, Lê Đường cũng không biết. Nghe được nửa buổi, Hà Dụ còn cố gắng chịu đựng, nhưng Lê Đường thì liên tục buồn ngủ, mấy lần đầu anh còn gục cả lên vai Hà Dụ.
Hà Dụ bắt đầu thấy ngại, nhất quyết kéo Lê Đường đi mà anh lại không thích, mà chính mình cũng nghe đến phát mệt, nên nói nhỏ: “Hay là mình về đi?”
Hai người còn chưa đứng dậy, thì trên sân khấu, MC bất ngờ giới thiệu một vị khách mời biểu diễn, tên là Thư Lăng.
Lê Đường vô thức lặp lại: “Thư Lăng?”
Hà Dụ hỏi: “Anh quen à?”
Lê Đường nghĩ một lúc rồi nói: “Tên nghe rất quen.”
Đến khi thấy người, anh mới nhớ ra Thư Lăng là ai, anh từng gặp người này hai lần, lần nào cũng là đi cùng Hồng Mẫn Hàng. Sau đó có lần đưa Thư Lăng đến huyện bên cạnh, còn suýt gặp tai nạn.
Hà Dụ thấy Lê Đường nhìn chăm chú lên sân khấu, nên cũng không nhắc chuyện rời đi nữa.
Thư Lăng lên sân khấu, hát một bài rồi rời đi. Giọng hát của cậu ta rất hay, phản ứng của khán giả cũng nhiệt tình.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Hà Dụ và Lê Đường cùng rời đi. Vì có quá nhiều người, bậc tam cấp trước cửa nhà hát chật kín. Hai người chen giữa đám đông, bỗng Hà Dụ dừng lại, nói: “Hồng tiên sinh?”
Lê Đường cũng dừng bước, nhìn theo ánh mắt của Hà Dụ, thấy Hồng Mẫn Hàng đang ôm một bó hoa, đi về phía Thư Lăng đang từ trong đi ra. Cậu trao hoa cho Thư Lăng, rồi khẽ hôn lên má cậu ấy.
Hà Dụ và Lê Đường nhìn hai người họ cùng lên xe rời đi. Hà Dụ ngẩn người nói: “Đó là người yêu của Hồng tiên sinh à?”
Lê Đường không đáp.
Hà Dụ quay sang nhìn anh, thấy anh có vẻ do dự, liền giơ tay huých nhẹ một cái. Lê Đường giật mình, Hà Dụ hỏi: “Sao thế?”
Lê Đường mới nói: “À, không có gì. Về thôi.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
