Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 87: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (14)
Lê Đường trả lại căn nhà trọ mà anh đã thuê suốt hơn mười năm, rút hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong ngân hàng, thuê hai mặt bằng liền kề trên đường Nhân Tín, mở một quán ăn nhỏ.
Căn nhà mà Hồng Hướng Phong từng hứa cho anh, sau này Hồng Mẫn Hàng cũng sai người tìm anh để làm thủ tục sang tên. Nhưng Lê Đường từ chối thẳng thừng, nói là không cần.
Ngồi trong căn phòng nhỏ tầng hai của Thực Hữu Vị, từ khung cửa sổ nhìn xuống phố, Lê Đường cảm thấy đây mới là cuộc sống phù hợp với mình. Nếu không phải năm đó rời quê lên thành phố và gặp Hồng Hướng Phong, có lẽ anh cũng giống như bao thanh niên nông thôn khác, tìm một công việc, tích cóp chút tiền, lấy vợ sinh con, sau này hoặc bám trụ lại thành phố, hoặc về quê xây căn nhà nhỏ, sống một đời yên phận.
Còn chuyện sau này gặp phải Hà Dụ và Kiều Mộ Đông, là những điều bất ngờ mà Lê Đường chưa từng dự đoán trước được.
Khi Hồng Mẫn Hàng bị anh em Hồng Hướng Quân mưu hại, suýt mất mạng trong bệnh viện, chính là Kiều Mộ Đông đã đứng ra giúp đỡ, để Lê Đường có thể gặp được Hồng Mẫn Hàng. Cả đời Lê Đường sợ nhất là nợ ân tình. Nếu nói món nợ với nhà họ Hồng anh đã trả xong, thì món nợ với Kiều Mộ Đông, anh thật không biết phải làm sao để trả.
Ban đầu tưởng rằng sau khi Hồng Mẫn Hàng bình an xuất viện, trở lại đế chế Đế Hồng, anh có thể hoàn toàn cắt đứt với cậu, không ngờ Kiều Mộ Đông lại xảy chuyện và bị giam giữ. Nhìn thấy bộ dạng của Hà Dụ, Lê Đường cũng thấy khó chịu trong lòng, thế là vì muốn giúp Hà Dụ và Kiều Mộ Đông, anh lại một lần nữa tìm đến Hồng Mẫn Hàng.
Hồng Mẫn Hàng không hề ngạc nhiên khi Lê Đường vì chuyện của Kiều Mộ Đông mà đến gặp mình. Cậu ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, hỏi: “Người tên Hà Dụ đó, giờ đối với anh có quan trọng không?”
Lê Đường suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi nói: “Có thể xem là một người bạn rất quan trọng.”
Hồng Mẫn Hàng khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, rồi nhấc điện thoại lên bấm số. Sau khi bên kia bắt máy, Lê Đường nghe thấy cậu nói: “Lão Cao, giúp tôi chuyện này nhé, là việc của một người bạn.”
Chỉ nói vài câu ngắn gọn, sau đó cúp máy. Hồng Mẫn Hàng xé một tờ giấy ghi chú trên bàn, viết lên đó một cái tên và số điện thoại, đưa cho Lê Đường: “Đây là luật sư Cao, cố vấn pháp lý của Đế Hồng, rất có thế lực trong giới công an – kiểm sát – toà án. Em đã nói với ông ấy rồi, lát nữa ông ấy sẽ liên hệ với anh.”
Lê Đường nhìn cái tên ghi trên giấy, anh không quen người này. Sau khi Hồng Hướng Phong chết, Hồng Mẫn Hàng không còn cố kỵ gì, đã thanh lọc khá nhiều tay chân cũ của ông. Chỉ còn lại anh em Hồng Hướng Quân vì nắm giữ cổ phần trong công ty, mà Hồng Mẫn Hàng không rõ vì lý do gì vẫn chưa động đến, cho đến khi bản thân cậu gặp chuyện.
Lê Đường khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Hồng Mẫn Hàng chống khuỷu tay lên bàn, mỉm cười: “Không cần khách sáo. Nếu có thời gian, có thể ăn tối với em một bữa chứ?”
Vì vừa nhờ cậu giúp đỡ, nên Lê Đường khó mà từ chối, đứng dậy nói: “Được.”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Chờ em một chút nhé, em còn vài việc cần giải quyết, cùng lắm là nửa tiếng thôi.”
Lê Đường gật đầu, đi đến ngồi bên ghế sofa, tiện tay cầm một cuốn tạp chí kinh tế lật xem. Anh lật từ đầu đến cuối nhưng không đọc nổi một chữ nào. Đặt cuốn tạp chí xuống, ngẩng đầu nhìn Hồng Mẫn Hàng, ký ức bỗng đưa anh quay lại khoảng thời gian đầu khi cậu mới về nước, khi đó anh cũng như thế này, mỗi ngày đều ngồi lặng bên cậu trong văn phòng, buồn chán đến mức có lúc ngủ thiếp đi trên sofa.
Lê Đường nhìn Hồng Mẫn Hàng đăm đăm. Cậu cảm nhận được ánh mắt ấy, ngẩng đầu nhìn lại, mà Lê Đường cũng không né tránh.
Hồng Mẫn Hàng mỉm cười: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lê Đường nói: “Gì cũng được.”
Lời vừa dứt thì ngoài trời bất ngờ đổ mưa như trút. Tiếng mưa ào ào vang lên, mưa nặng hạt rơi xuống. Cả hai đều sững người, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Lê Đường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn dòng người hối hả chạy mưa ngoài phố, bàn tay nhẹ nhàng áp lên lớp kính lạnh.
Hồng Mẫn Hàng cũng đứng dậy: “Mưa rồi, vậy khỏi ra ngoài nữa. Về nhà em đi.”
Sau khi Hồng Hướng Phong gặp chuyện, Hồng Mẫn Hàng đã dọn khỏi biệt thự nhà họ Hồng. Chị Hoa mỗi ngày một mình trong căn nhà ấy cảm thấy sợ hãi, thậm chí không dám lên lầu hai. Chưa đầy hai tháng sau, bà xin nghỉ việc.
Một mình Hồng Mẫn Hàng ngồi trong thư phòng nơi ba mình từng chết, nhớ đến lời Lê Đường nói về ác mộng. Cậu không biết Lê Đường có giống chị Hoa, cũng sợ hồn ma của Hồng Hướng Phong? Nếu đúng vậy, thì muốn đưa anh quay lại bên mình, liệu có phải chỉ cần cách xa quá khứ, để anh không còn nhớ đến Hồng Hướng Phong nữa?
Cậu chọn một căn hộ mới ở khu sầm uất phía nam thành phố, bên cạnh là công viên lớn, từ ban công nhà nhìn ra có thể thấy hồ nhân tạo trong vắt và cả rừng cây xanh mát mắt.
Cả căn nhà được trang trí bằng gam màu ấm, tường vàng nhạt, sofa vải mềm mại, đèn chiếu sáng đều là ánh sáng cam ấm áp.
Lê Đường bước vào, thoáng sững người, căn hộ này rõ ràng phù hợp với một gia đình ba người có trẻ nhỏ, chứ không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân.
Trước khi về nhà, Hồng Mẫn Hàng đã gọi siêu thị gần đó đặt mua nguyên liệu. Khi hai người đến nơi thì rau củ đã được giao đến, toàn là đồ tươi sống. Hồng Mẫn Hàng nói với Lê Đường rằng mình sẽ vào bếp nấu ăn.
Cậu đeo tạp dề rồi đi vào bếp. Lê Đường ngồi một mình trên sofa, quan sát căn hộ.
Dù màu sắc trang trí dịu mắt ấm áp, nhưng đồ đạc trong nhà lại rất ít. Nhìn kỹ thì thấy thiếu hẳn cảm giác gia đình, đến một bức ảnh cũng không có. Sofa và bàn trà sạch sẽ, gọn gàng đến mức như chủ nhân chẳng mấy khi ở nhà, việc dọn dẹp chắc là do người giúp việc đến định kỳ.
Lê Đường đi một vòng ra ban công, sau đó quay vào phòng khách, đi đến gần phòng ngủ của Hồng Mẫn Hàng, nhẹ nhàng đẩy cửa.
Căn phòng rất ngăn nắp, chăn được gấp gọn gàng để trên gối, ga giường không một nếp nhăn, tông màu là xanh nhạt. Điểm duy nhất có chút lạ lẫm là một con mèo bông lớn nằm trên giường, lông màu vàng và trắng, giống hệt con mèo ngày xưa ở phố Hương Trúc mà Hồng Mẫn Hàng từng nuôi, chỉ khác là khuôn mặt tròn trịa này mang một nụ cười ngọt ngào.
Con mèo bông đó rất lớn, cao gần bằng nửa người trưởng thành, đủ để Hồng Mẫn Hàng ôm ngủ.
Lê Đường bỗng thấy tim mình nhói lên, cảm giác tê tê, chua xót dâng đầy trong lồng ngực.
Hồng Mẫn Hàng vẫn đang bận rộn trong bếp. Lê Đường khép cửa phòng lại, ra ban công châm một điếu thuốc.
Bữa tối rất đơn giản, vì tay nghề nấu ăn của Hồng Mẫn Hàng không giỏi. Cậu chiên hai phần bò bít tết, mùi vị bình thường, độ chín cũng không đều, mà Lê Đường lại vốn không thích đồ Tây, anh quen ăn món Hoa với đủ kiểu chiên xào hấp nướng.
Nhưng Lê Đường vẫn ăn hết sạch.
Sau khi ăn xong, lúc Hồng Mẫn Hàng đang dọn dẹp bàn ăn thì Lê Đường giúp cậu thu dọn đĩa: “Để tôi làm cho.” Anh hành động nhanh nhẹn, xắn tay áo lên vào bếp, chẳng mấy chốc đã rửa sạch sẽ cả đống bát đũa và chảo chiên, sau đó còn dùng khăn lau sạch cả tủ bếp.
Khi rời đi, ban đầu Hồng Mẫn Hàng muốn tiễn Lê Đường, nhưng Lê Đường từ chối. Từ sau khi bán xe, anh chỉ còn một chiếc xe tải nhỏ cũ dùng để nhập hàng, bình thường cũng ít khi lái, chủ yếu là đi xe buýt hoặc gọi xe công nghệ, dần dần cũng quen rồi.
Cuối cùng Hồng Mẫn Hàng cũng không cố gắng giữ lại, Lê Đường một mình rời đi.
Sau đó, trong một khoảng thời gian khá dài không gặp lại Hồng Mẫn Hàng, Lê Đường bận rộn cùng Hà Dụ đi khắp nơi, cho đến khi tìm được bằng chứng cứu Kiều Mộ Đông ra khỏi trại tạm giam. Trong khoảng thời gian đó, toàn bộ công việc kinh doanh dưới trướng Kiều Mộ Đông đều do một tay Lê Đường xử lý, anh bận đến mức đầu óc quay mòng mòng. Đợi khi Kiều Mộ Đông trở về, anh lập tức giao lại hết mọi việc, rồi xin nghỉ vài ngày để nghỉ ngơi.
Lê Đường quay lại phố Hương Trúc một chuyến, không có mục đích gì đặc biệt, chỉ muốn xem con mèo lười mà Hồng Mẫn Hàng từng yêu quý năm xưa còn ở đó không. Nhưng khi đến nơi mới biết, con mèo đó đã mất từ hai tháng trước. Thế là Lê Đường lại đến chợ thú cưng, tìm được một con mèo con có màu lông rất giống con mèo cũ của Hồng Mẫn Hàng. Sau một chút do dự, anh đã mua con mèo con đó.
Tuy nhiên, Lê Đường không đem con mèo đó tặng cho Hồng Mẫn Hàng. Hồng Mẫn Hàng đã rời khỏi phố Hương Trúc nhiều năm, dường như cũng chưa từng có ý định đón con mèo ấy về bên mình. Trong mắt Lê Đường, có lẽ điều anh ấy cần chưa chắc là con mèo đó, nên anh chỉ định giữ con mèo con này bên mình mà thôi.
Từ khi theo Lê Đường về nhà, con mèo con luôn cắn dép lê của anh. Lê Đường cũng không nghĩ đến việc đặt tên cho nó, chỉ đơn giản đổ thức ăn mèo và sữa mua ở siêu thị ra, đặt trước mặt nó, rồi không biết nên làm gì tiếp theo.
Căn hộ hiện tại của Lê Đường là chỗ anh thuê khác. Khi Thực Hữu Vị trở nên nhộn nhịp, anh lại không thể tiếp tục ở đó nữa, nên đã thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ trong khu chung cư có thang máy, sống một mình.
Mỗi ngày nhìn con mèo con xoay quanh dưới chân mình, Lê Đường lại nhớ đến Hồng Mẫn Hàng. Thật ra Hồng Tiểu Miêu đâu phải mèo con, rõ ràng là một con mãnh thú lớn dũng cảm và quyết đoán. Chỉ là lúc đó còn nhỏ, nhìn trông hiền lành vô hại, như một con mèo con dễ thương mà thôi.
Sau đó, có một ngày, Lê Đường đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hồng Mẫn Hàng. Cậu chỉ hỏi một câu: “Ngày hôm đó anh nhìn thấy em, về nhà có gặp ác mộng không?”
Lúc đó Lê Đường sững sờ, rất lâu sau mới phản ứng lại được. Hồng Mẫn Hàng vẫn còn nhớ lời anh từng nói. Khi đó anh từng nói với Hồng Mẫn Hàng rằng, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là lại nhớ đến phát súng bắn vào ngực Hồng Hướng Phong, như một cơn ác mộng.
Lê Đường trả lời: “Không có.”
Anh không gặp ác mộng, cũng đã lâu không còn nhớ đến Hồng Hướng Phong nữa.
Hồng Mẫn Hàng như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy anh có rảnh không? Tối nay cùng ăn bữa cơm nhé.”
Lê Đường hơi do dự.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Không sao, nếu không tiện thì để lần sau vậy.” Nói xong liền cúp máy.
Lê Đường cầm điện thoại, đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu.
Con mèo con ở bên chân anh, dùng móng cào cào vào dép lê của anh. Lê Đường ngồi xổm xuống, xoa đầu nó đầy lông mềm mại. Con mèo con ngẩng đầu nhìn anh một lúc, rồi lại cúi xuống tiếp tục cào.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
