Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 86: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (13)
Trên xe, mỗi người đều mang tâm sự riêng, không ai nói thêm câu nào. Ngược lại, tài xế Tiểu Vệ đã quen với tính khí thất thường của Hồng Hướng Phong nên cũng không thấy ngạc nhiên, cứ bình thản lái xe.
Má của Lê Đường nóng ran, trước đó đã bị Đỗ Tiểu Tiêu tát mấy cái, bây giờ còn sưng vù lên, đau rát từng cơn.
Xe chạy thẳng về nhà họ Hồng. Hồng Hướng Phong mở cửa xe bước xuống, ném lại một câu: “Lên đây với tôi.” Rồi vội vã đi vào trong nhà. Chỉ đến khi lên tới thư phòng trên lầu, ông ta mới rút khẩu súng ra, đặt ngay dưới bàn làm việc trong tầm với, lúc này mới thấy yên tâm phần nào.
Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng theo lên tầng hai. Khi Lê Đường đứng trước cửa thư phòng định gõ cửa, Hồng Mẫn Hàng nắm lấy cổ tay anh. Hồng Mẫn Hàng giơ tay nhẹ chạm vào má sưng đỏ của Lê Đường, hỏi nhỏ: “Anh ổn chứ?”
Lê Đường nghiêng đầu tránh đi, nhưng Hồng Mẫn Hàng vẫn giữ chặt tay anh.
Lê Đường lắc đầu: “Không sao.”
Anh gõ cửa thư phòng, bên trong vang lên giọng Hồng Hướng Phong: “Vào đi.”
Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng một trước một sau bước vào.
Hồng Hướng Phong chống hai tay lên bàn làm việc, nhìn Lê Đường, xác nhận lại lần nữa: “Đỗ Tiểu Tiêu chết rồi?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Chính tay con bắn vào trán hắn, không thể nào còn sống.”
Hồng Hướng Phong khẽ thở phào, chửi thấp: “Đồ chó không biết sống chết! Dám động vào tao!” Rồi lại hỏi: “Xác đâu?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Con đã nhờ người xử lý rồi.”
Hồng Hướng Phong gật đầu, ánh mắt có phần đánh giá dừng lại trên người Hồng Mẫn Hàng: “Không tệ.” Sau đó quay sang Lê Đường nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, giờ cậu nói hết cho tôi nghe cho rõ ràng.”
Khóe miệng Lê Đường vẫn còn dính máu chưa lau hết. Anh không hề giấu giếm, kể lại đầu đuôi câu chuyện, bao gồm cả thân phận thật sự của Bạch Tiểu Kỳ và mục đích tiếp cận anh của cô.
“Bạch Tiểu Kỳ.” Hồng Hướng Phong hừ lạnh một tiếng “Tôi đã bảo cậu tránh xa con đàn bà đó, cậu lại không chịu nghe!”
Lê Đường không nói gì.
Hồng Hướng Phong rút một điếu thuốc ra châm lửa, rít mạnh một hơi: “Con đàn bà hèn hạ đó ngay từ đầu đã có dã tâm!”
Lê Đường bỗng nhiên lên tiếng: “Cô ấy đã chết rồi.”
Hồng Hướng Phong dừng động tác, tay kẹp điếu thuốc hút dở, nói: “Ý mày là gì? Nó chết rồi thì sao? Nó suýt nữa đã hại chết mày và ba của mày đấy! Mày vẫn còn không nỡ rời xa nó à?” Hồng Hướng Phong búng mạnh đầu thuốc lá đỏ rực về phía Lê Đường, suýt nữa thì làm bỏng mặt anh. Sau đó ông ta đập bàn đứng bật dậy: “Mày tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì sao? Mày vẫn còn oán tao, oán tao cái đêm đó đã ngủ với con đàn bà họ Bạch đó!”
Thực ra, làm sao mà không oán cho được?
Dù không phải cưỡng h**p, dù Bạch Tiểu Kỳ cố ý quyến rũ, thậm chí giữa anh và cô ta chẳng có chút tình cảm gì, nhưng Hồng Hướng Phong là ba nuôi của anh, ông ta rõ ràng biết đó là bạn gái của con nuôi mình, vậy mà vẫn không do dự mà ngủ với Bạch Tiểu Kỳ.
Những lời đồn đại như thế lan ra ngoài, Lê Đường biết sống sao cho nổi?
Thật ra, Bạch Tiểu Kỳ muốn ly gián mối quan hệ giữa Lê Đường và Hồng Hướng Phong, đến cuối cùng vẫn là thành công rồi, phải không?
Dù không thể khiến Lê Đường tự tay g**t ch*t Hồng Hướng Phong, nhưng ít nhất giữa họ cũng không thể quay lại như xưa nữa.
Hồng Hướng Phong đặt một tay xuống dưới mặt bàn, lần mò khẩu súng của mình. Ông ta cảm thấy Lê Đường là một quả bom nổ chậm ngay bên cạnh mình. Nếu không xử lý, ông một ngày cũng không thể yên tâm.
Thế nhưng, dù gì anh cũng là đứa trẻ lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, nói là không có chút tình cảm nào thì chắc chắn là không đúng, chỉ là tình cảm đó sâu đậm đến đâu, thì chẳng ai có thể nói rõ được.
Hồng Hướng Phong bỗng nói: “Mày đi đi.”
Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng đồng thời ngẩng đầu nhìn ông.
Hồng Hướng Phong nói tiếp: “Năm đó mày vừa từ quê lên theo tao, đến cái quần cũng phải mặc lại đồ cũ của cậu mày. Bao nhiêu năm qua, tao chưa từng bạc đãi mày. Đế Hồng cũng từng giao cho mày quản, giờ trong tay mày chắc cũng chẳng thiếu tiền. Chuyện của Bạch Tiểu Kỳ, coi như mày trả nợ tao, chúng ta coi như huề. Cái danh ba nuôi này, tao không làm nổi nữa.”
Lê Đường nhìn Hồng Hướng Phong với ánh mắt khó tin, từng ấy năm tình nghĩa, nói là cha con cũng không quá, vậy mà giờ Hồng Hướng Phong chỉ một câu nhẹ bẫng, đã muốn cắt đứt tất cả.
Hồng Hướng Phong nhìn Lê Đường, không rõ có phải cũng cảm thấy chút áy náy hay không, liền ngồi xuống lại, hỏi: “Giờ mày vẫn ở căn nhà cũ đó sao?”
Lê Đường không trả lời.
Hồng Hướng Phong tự nói tiếp: “Cũng nên đổi rồi. Mẫn Hàng, xem trong số bất động sản của Đế Hồng có căn nào phù hợp thì đưa cho Lê Đường một căn. Cứ quyết vậy đi.”
Lê Đường nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh, rồi nói: “Ba nuôi, có phải ba không thể tin tưởng con nữa rồi phải không?”
Hồng Hướng Phong nói: “Mày còn coi tao là ba nuôi à? Đến nước này rồi, còn nói gì tin với không tin! Được rồi, đừng nói nữa, đi đi!”
Lê Đường không muốn nói gì thêm, xoay người định rời đi.
Đột nhiên, Hồng Mẫn Hàng kéo tay Lê Đường lại, không cho anh đi, rồi quay sang hỏi Hồng Hướng Phong: “Ba chắc chắn muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh ấy?”
Hồng Hướng Phong hỏi lại: “Ý con là gì?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Nếu ba và anh ấy không còn quan hệ gì, vậy thì sau này chuyện giữa con và anh ấy cũng chỉ là chuyện riêng của hai chúng con.”
Hồng Hướng Phong chống tay lên bàn, người nghiêng về trước, ánh mắt lạnh lùng: “Con nói vậy là sao?”
Lê Đường cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng ngăn Hồng Mẫn Hàng: “Mẫn Hàng!”
Hồng Mẫn Hàng mỉm cười trấn an Lê Đường, rồi quay lại nói với Hồng Hướng Phong: “Ba đã không còn là ba nuôi của anh ấy, thì lấy tư cách gì can thiệp vào chuyện của anh ấy nữa?”
Hồng Hướng Phong giận dữ: “Ta là cha con! Ta có quyền can thiệp chuyện của con!”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Con chưa bao giờ thừa nhận ba có quyền đó.”
“Hồng Mẫn Hàng!” Hồng Hướng Phong nổi giận gầm lên “Con rốt cuộc muốn nói gì?!”
“Không có gì,” Hồng Mẫn Hàng lắc đầu, “Ba không cần lo, ba vẫn là ba con, cổ đông lớn nhất của Đế Hồng, chủ tịch hội đồng quản trị. Ba vẫn có thể ăn chơi, hưởng thụ, thay đàn bà mỗi ngày. Mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ một điều, ba không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Lê Đường.”
Nói xong, Hồng Mẫn Hàng nắm tay Lê Đường kéo đi: “Đi thôi, em đưa anh về nghỉ ngơi.”
Lê Đường cau mày, gạt tay cậu ra: “Không cần, anh tự về được.”
Hồng Mẫn Hàng không đồng ý: “Trong thời gian ngắn em không muốn anh rời khỏi tầm mắt của em, em thực sự lo cho anh.”
Lê Đường cảm thấy Hồng Mẫn Hàng cố ý nói vậy để chọc tức Hồng Hướng Phong. Anh không hiểu rốt cuộc Hồng Mẫn Hàng muốn gì, nhưng cho dù sau này cắt đứt quan hệ với Hồng Hướng Phong, anh cũng không muốn để ông ta biết chuyện này.
Lê Đường chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Bất ngờ, Hồng Hướng Phong giận dữ quát: “Lê Đường! Đây là cách mày trả thù tao sao?!”
Không chỉ Lê Đường, ngay cả Hồng Mẫn Hàng cũng hơi sững lại.
Hồng Hướng Phong nói: “Mày đã lên kế hoạch từ lâu rồi! Mày muốn con trai tao phản bội tao! Muốn nó đi theo mày, ngấm ngầm giúp mày hại tao!”
Lê Đường cảm thấy tinh thần Hồng Hướng Phong dường như đang không ổn, anh lắc đầu, biết có giải thích cũng vô ích, nên chỉ nói với Hồng Mẫn Hàng: “Tốt nhất em nên đưa ba đi khám bác sĩ.”
Nói rồi, Lê Đường quay người muốn mở cửa rời đi, nhưng bất ngờ thấy Hồng Hướng Phong rút súng từ dưới bàn, chĩa thẳng vào anh: “Quả nhiên là mày! Người lần trước là do mày sai đến đúng không?! Bọn Hướng Quân nói với tao bao nhiêu lần tao đều không tin, bây giờ mới hiểu, mày thực sự có dã tâm! Tao đã đối xử tệ bạc với mày chỗ nào? Mày muốn đàn bà thì tao tìm cho mày! Chỉ vì một con đàn bà mà mày muốn trở mặt với tao sao?!”
“Con không có!” Lê Đường trầm giọng quát: “Ba nuôi, ba bình tĩnh lại đi! Không phải con! Con chưa bao giờ muốn hại người!”
Hồng Mẫn Hàng không kìm được mà đưa tay sờ khẩu súng sau lưng, chính là khẩu súng cậu đã cướp được từ Trương Hạo và dùng để bắn chết Đỗ Tiểu Tiêu.
Hồng Mẫn Hàng mở miệng nói: “Ba, ba điên rồi.”
Hồng Hướng Phong lập tức chuyển súng sang chĩa vào Hồng Mẫn Hàng, cổ tay run rẩy, hét lên: “Câm miệng! Con đã bị người ngoài mê hoặc rồi! Con đang giúp nó chống lại ba mình!”
Lê Đường hoảng hốt, vội nói: “Ba nuôi, ba hiểu lầm rồi, con và Mẫn Hàng chưa bao giờ muốn chống lại ba.”
Hồng Hướng Phong lại quay súng về phía Lê Đường, gằn giọng: “Không tới lượt mày nói chuyện.”
Lê Đường nghe vậy liền giơ hai tay lên: “Được, con không nói gì cả. Con sẽ lập tức rời khỏi đây, đảm bảo sau này không bao giờ xuất hiện ở nhà họ Hồng nữa, cũng không nói gì khiến Mẫn Hàng lung lay. Ba nuôi, ba cứ yên tâm, con sẽ không chống đối người nữa, người sẽ được an toàn, không ai có thể làm hại người.”
Không biết có phải vì câu nói này khiến ông bình tĩnh lại hay không, Hồng Hướng Phong nhìn chằm chằm Lê Đường rất lâu, rồi từ từ hạ thấp khẩu súng trong tay.
Lê Đường nhíu mày ra hiệu cho Hồng Mẫn Hàng đừng nói thêm gì chọc giận ông nữa, rồi lùi dần về phía sau.
Hồng Mẫn Hàng đứng yên nhìn, không lên tiếng.
Lê Đường nghiêng người mở cửa phòng, ngẩng đầu nhìn Hồng Hướng Phong một lần nữa, rồi quay người rời đi. Nhưng ngay lúc anh quay người lại, Hồng Hướng Phong bất ngờ giơ súng lên.
Tiếng súng vang lên, nhưng người nổ súng không phải Hồng Hướng Phong, mà là Hồng Mẫn Hàng.
Viên đạn bắn trúng ngực Hồng Hướng Phong, có lẽ khi bóp cò, Hồng Mẫn Hàng đã do dự, viên đạn vốn định nhắm vào cổ tay.
Hồng Hướng Phong cúi đầu nhìn ngực mình, máu trào ra từ khóe miệng.
Đầu óc Lê Đường trống rỗng, quay đầu thấy Hồng Mẫn Hàng đang cầm khẩu súng, mặt không biểu cảm nhìn về phía Hồng Hướng Phong. Đồng thời có tiếng bước chân dồn dập chạy lên từ cầu thang.
Lê Đường gần như theo bản năng giật lấy khẩu súng trong tay Hồng Mẫn Hàng.
Ngay lúc cửa thư phòng bị đẩy ra, mọi người đều thấy Hồng Hướng Phong nằm ngã dưới đất, ngực bị trúng đạn, còn Lê Đường đang cầm súng, giữ chặt tay Hồng Mẫn Hàng.
Hai ba người lập tức nhào tới khống chế Lê Đường. Hồng Mẫn Hàng thấy vậy liền hét lớn: “Thả anh ấy ra! Không phải…”
Lời còn chưa dứt, Lê Đường đã dùng hết sức tát Hồng Mẫn Hàng một cái thật mạnh, mạnh đến mức khóe miệng Hồng Mẫn Hàng bật máu. Lê Đường nhìn cậu với ánh mắt dữ tợn, không biết là vì phẫn nộ cậu đã nổ súng với Hồng Hướng Phong, hay chỉ muốn cậu im miệng.
Hồng Mẫn Hàng đưa tay lau máu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Đã có người gọi cấp cứu.
Hồng Hướng Phong vẫn chưa chết, nằm đó không ai dám đụng vào, tay chân thỉnh thoảng còn co giật nhẹ.
Hồng Mẫn Hàng từ từ đi tới, cúi xuống gọi một tiếng: “Ba.”
Hồng Hướng Phong thở khó nhọc, chỉ phát ra tiếng thở yếu ớt.
Hồng Mẫn Hàng cúi đầu, nhẹ giọng: “Ba nói gì?”
Cậu ghé sát tai lại gần miệng ông.
Không ai biết Hồng Hướng Phong có nói gì hay không. Trong phòng ngoài tài xế Tiểu Vệ ra thì những người còn lại đều là vệ sĩ được thuê từ bên ngoài, bởi Hồng Hướng Phong không tin người thân, mà lại cho rằng người xa lạ đáng tin hơn.
Sau đó, Hồng Mẫn Hàng đứng dậy, bình tĩnh nói với mọi người: “Thả anh ấy ra đi. Ba tôi nói không liên quan đến Lê Đường. Chỉ là hiểu lầm.”
Tính mạng Hồng Hướng Phong đang nguy kịch, đám vệ sĩ còn muốn nhận lương từ nhà họ Hồng nên đều chọn nghe theo lời Hồng Mẫn Hàng. Chỉ có Tiểu Vệ nhăn mặt định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng im lặng.
Khi xe cấp cứu đến nơi, Hồng Hướng Phong đã hôn mê.
Hồng Mẫn Hàng cùng Lê Đường tới bệnh viện, tận mắt nhìn ông được đẩy vào phòng cấp cứu. Trước cửa phòng phẫu thuật, hai người không ai nói với ai một lời.
Rất nhanh sau đó, Hồng Hướng Quân, Hồng Hướng Quốc và những anh em thân tín của Hồng Hướng Phong đều lần lượt tới. Hồng Hướng Quân lập tức đá Lê Đường ngã xuống đất, túm tóc anh kéo lên, gằn giọng: “Tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Không ai phản bác, nhưng ánh mắt của họ đã như muốn xé xác Lê Đường ra thành trăm mảnh.
Hồng Mẫn Hàng bước tới kéo Hồng Hướng Quân ra, chắn trước mặt Lê Đường, nói: “Ba tôi đã nói, sẽ không truy cứu Lê Đường.”
Hồng Hướng Quân dĩ nhiên không tin, chỉ tay vào cửa phòng phẫu thuật: “Ba mày còn trong đó, chưa biết sống chết! Mày nói ông ta bảo không truy cứu? Ông ta có tận miệng nói với mày không?”
Hồng Mẫn Hàng nói chắc như đinh đóng cột: “Chính miệng ông ấy nói với tôi. Khi đó còn có nhiều người nhìn thấy.”
Hồng Hướng Quân cười lạnh: “Nực cười! Mày có biết dạo trước anh cả tao bất an cỡ nào không? Tao còn đi cùng ông ấy gặp một thầy bói, ông ta nói anh cả có điềm huyết quang, dặn phải đề phòng chính con trai mình. Từ đó anh ấy luôn cảnh giác với Lê Đường, sợ ngày này sẽ đến! Vậy mà mày bảo anh tao sẽ không truy cứu?”
Lê Đường vẫn quỳ dưới đất, nghe tới đó liền đưa tay ôm mặt, thì ra đó mới là lý do Hồng Hướng Phong không còn tin anh nữa. Ông ấy thà tin lời một ông thầy bói, còn hơn tin đứa con nuôi bao năm sống chết bên cạnh! Nhưng máu tai họa thực sự… lại không phải đến từ anh, mà từ chính đứa con ruột là Hồng Mẫn Hàng. Không biết giờ phút này, đang nằm trên bàn mổ, Hồng Hướng Phong có tỉnh ngộ hay không?
Dù Hồng Hướng Quân nói vậy, Hồng Mẫn Hàng vẫn điềm nhiên, tiếp tục khẳng định: “Đúng là ông ấy nói với tôi. Có thể là khi cận kề cái chết, ông ấy mới bừng tỉnh, nhận ra chính mình đã ép đứa con nuôi trung thành đến bước đường này.”
Hồng Hướng Quân nói: “Mày dám thề không?”
Hồng Mẫn Hàng điềm tĩnh đáp: “Có gì mà không dám? Tôi, Hồng Mẫn Hàng, thề trước trời đất, hôm nay những gì tôi nói đều là sự thật. Nếu dối trá, chết không toàn thây.”
Nghe lời thề cay độc ấy, Lê Đường hoảng hốt, vội đưa tay nắm lấy mắt cá chân Hồng Mẫn Hàng, muốn ngăn cậu lại.
Nhưng Hồng Mẫn Hàng vẫn thốt ra lời thề ấy.
Hồng Hướng Quân lui một bước, cuối cùng cũng không cố chấp nữa. Ông ta vẫn còn đang chờ, chờ Hồng Hướng Phong tỉnh lại, để chính miệng xác nhận sự thật.
Thế nhưng Hồng Hướng Phong sau khi được đưa ra khỏi phòng mổ, suốt hai ngày không tỉnh lại, dù máy móc giữ mạng nhưng cuối cùng vẫn tử vong vì không qua khỏi.
Việc ông bị bắn được nhà họ Hồng dùng quan hệ ém nhẹm với cảnh sát, nhưng đối với Lê Đường, dù Hồng Mẫn Hàng kiên quyết bảo vệ, anh cũng không thể ở lại nhà họ Hồng. Huống chi trong lòng anh đã nguội lạnh, nhà họ Hồng giờ đây đã không còn là nơi anh luyến tiếc nữa.
Hồng Hướng Quân không từ bỏ ý định âm thầm trả thù, nhưng Hồng Mẫn Hàng luôn cho người bí mật bảo vệ Lê Đường. Dù sao thì sau khi Hồng Hướng Phong qua đời, Hồng Mẫn Hàng sẽ kế thừa toàn bộ tài sản, trở thành cổ đông lớn nhất của Đế Hồng. Hồng Hướng Quân không muốn đối đầu quá mức, đành tạm thời buông tay, chờ cơ hội khác.
Sau đó, Hồng Mẫn Hàng có đến tìm Lê Đường tại căn nhà cũ anh đang ở.
Lê Đường mở cửa mời cậu vào rồi đóng cửa lại.
Hồng Mẫn Hàng đứng trong phòng khách, nói: “Anh Lê, về với em đi.”
“Về? Về đâu?” Lê Đường hỏi.
Hồng Mẫn Hàng nói: “Về nhà họ Hồng. Nếu anh không thích, em có thể dọn ra ngoài, chúng mình tìm một căn nhà khác, sống cùng nhau.”
Lê Đường lắc đầu: “Mẫn Hàng, cậu nghĩ chúng ta còn có thể sống bên nhau sao?”
“Tại sao?” Hồng Mẫn Hàng hỏi “Vì em đã giết Hồng Hướng Phong? Nếu em không nổ súng, người chết sẽ là anh.”
Lê Đường hít sâu: “Tôi biết, nên tôi không trách cậu. Nhưng tôi không thể tìm được lý do hợp lý nào để sau này an tâm sống bên cạnh cậu.”
“Em khiến anh không an tâm?”
“Không phải. Là chính tôi không thể yên lòng. Giống như một cơn ác mộng, mỗi khi nhìn thấy cậu, tôi không thể không nhớ đến phát súng đó vào ngực ba nuôi, rồi cả đời sẽ không yên ổn.”
Hồng Mẫn Hàng trầm giọng: “Ông ấy đã điên rồi.”
Lê Đường bất ngờ đưa tay sờ mặt Hồng Mẫn Hàng: “Mẫn Hàng, chính vì vậy, chúng ta càng không nên kết thúc ông ấy theo cách đó. Cậu hiểu không?”
Hồng Mẫn Hàng im lặng một lúc, rồi nói: “Phát súng đó, ban đầu em chỉ định bắn vào tay ông ấy thôi.”
Lê Đường vòng tay ôm lấy vai Hồng Mẫn Hàng, ôm thật chặt rồi buông ra: “Mẫn Hàng, sau này đừng tìm tôi nữa. Tôi với Đế Hồng, với nhà họ Hồng, đều đã không còn quan hệ gì. Từ nay về sau, Lê Đường chỉ là Lê Đường mà thôi.”
Hôm ấy, Hồng Mẫn Hàng rời đi, đợi đến khi cậu quay lại tòa chung cư cũ này lần nữa, Lê Đường đã dọn đi rồi. Hồng Mẫn Hàng không phải không biết Lê Đường đã chuyển đi đâu, nhưng cậu không xuất hiện nữa, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Ác mộng của Lê Đường, rồi cũng sẽ có một ngày nhạt phai.
**
Chan: Xưng hô trong truyện có thể hơi loạn. Đây là mình cố tình thay đổi theo tâm trạng của nhân vật. Hồng Hướng Phong khi nổi giận sẽ không thể nói chuyện cha con tình thâm được. Hơn nữa khi ông bắt đầu nghi ngờ Lê Đường, ông sẽ không thể gọi xưng cha con với anh ấy nữa. Và khi Lê Đường quyết định rời đi, không thể xưng anh-em với Hồng Mẫn Hàng được nữa. Giữa bọn họ đã có rào cản vô hình.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
