Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 85: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (12)
Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng bị nhốt trong cùng một xưởng, nhưng bị chia ra ngồi ở hai góc khác nhau. Đỗ Tiểu Tiêu cùng mấy người khác đứng canh ở cửa, hút thuốc.
Lê Đường ngửa đầu tựa vào tường, nói với Đỗ Tiểu Tiêu: “Cho tôi một diếu đi?”
Đỗ Tiểu Tiêu đi tới, châm một điếu thuốc rồi đưa cho anh, sau đó vỗ nhẹ vào mặt anh: “Mấy năm không gặp, sao mày bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy, nhìn vào thật là không quen chút nào.”
Lê Đường ngẩng mắt nhìn hắn, nói: “Cảm ơn.”
Đỗ Tiểu Tiêu bỗng thấy khó chịu với anh, ngồi xổm xuống trước mặt anh, nói: “Được rồi, đừng phí thời gian nữa, gọi điện đi. Cũng đừng có giở trò, không thì hôm nay đừng hòng ai rời khỏi đây.”
Lê Đường nói: “Được.”
Đỗ Tiểu Tiêu dùng điện thoại của Lê Đường gọi cho Hồng Hướng Phong, bật loa ngoài. Trương Hạo bước tới bên Hồng Mẫn Hàng, chĩa súng vào đầu cậu.
Điện thoại vừa kết nối thì đã nghe thấy giọng Hồng Hướng Phong bên kia: “Lê Đường? Cậu đang ở đâu? Mẫn Hàng đi tìm cậu rồi, cậu gặp nó chưa?”
Lê Đường bình tĩnh đáp: “Con gặp rồi.” Rồi anh liếc nhìn Hồng Mẫn Hàng bên kia, nói tiếp: “Mẫn Hàng gặp chuyện rồi.”
Hồng Hướng Phong ngập ngừng một chút, hỏi: “Chuyện gì?”
Hồng Mẫn Hàng không có biểu cảm gì, yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa Lê Đường và Hồng Hướng Phong.
Lê Đường nói: “Bọn con bị Đỗ Tiểu Tiêu gài bẫy. Hắn muốn bắt Mẫn Hàng để uy h**p ba, nhưng trong lúc hỗn loạn thì bị Mẫn Hàng cướp súng và bắn chết.”
Đỗ Tiểu Tiêu nhìn Lê Đường, bỗng nở nụ cười, dùng ngón tay chọc chọc vào đầu anh. Lê Đường không phát ra tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.
Hồng Hướng Phong hình như khựng lại một lúc, hỏi: “Mẫn Hàng không sao chứ?”
Lê Đường đáp: “Không bị thương.”
Hồng Hướng Phong nói: “Vậy cậu tìm người xử lý xác Đỗ Tiểu Tiêu đi, đưa Mẫn Hàng về đây!”
Lê Đường nói: “Giờ con khuyên không được Mẫn Hàng. Cậu ấy có vẻ rất khó chịu, tự nhốt mình trong phòng, không chịu mở cửa.”
Hồng Hướng Phong chửi một câu: “Đệt mẹ! Làm cái gì! Nó bị điên à?!”
“Ba nuôi,” Lê Đường nói, “Mẫn Hàng chưa từng trải qua chuyện này, cậu ấy không giống chúng ta.”
Hồng Hướng Phong tức giận: “Vậy mày ở đấy để làm gì? Mau tìm người xử lý đi! Đừng có ngồi đó chờ cảnh sát tới!”
Lê Đường nói: “Nhưng mà Mẫn Hàng—”
“Đồ vô dụng!” Hồng Hướng Phong chửi một câu, cắt ngang lời Lê Đường, không rõ là đang mắng Lê Đường hay Hồng Mẫn Hàng, rồi hỏi: “Bọn mày đang ở đâu?”
Ngồi xổm đối diện Lê Đường, Đỗ Tiểu Tiêu nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng.
Lê Đường bỗng ngẩng đầu nhìn Đỗ Tiểu Tiêu, cau mày, giọng vẫn giữ bình tĩnh nhưng sắc mặt có vẻ không chắc chắn, nói: “Khu mới Đông Hồ…”
Thực ra chỗ này hoàn toàn không phải là khu mới Đông Hồ, mà là thị trấn Quân Tràng nằm sát bên cạnh khu Đông Hồ.
Đỗ Tiểu Tiêu giơ tay làm động tác ra hiệu im miệng. Lê Đường lập tức sửa lời: “Không phải, ba nuôi đợi con xác nhận lại địa chỉ.”
Đỗ Tiểu Tiêu đưa tay tắt loa ngoài, bịt micro. Có người bên cạnh lập tức nói nhỏ địa chỉ chi tiết cho Lê Đường, bao gồm cả tên đường và số nhà. Sau đó hắn bật loa ngoài lại. Lê Đường nói: “Là số 13, phố Tây, thị trấn Quân Tràng, xưởng sửa xe Hoa Hân.”
Hồng Hướng Phong im lặng một lúc, dường như đang do dự, rồi nói: “Đợi chút, ta tới ngay.”
Cuộc gọi kết thúc.
Lê Đường hỏi Đỗ Tiểu Tiêu: “Xong rồi chứ?”
Trên mặt Đỗ Tiểu Tiêu không còn nụ cười. Vì Lê Đường đã báo sai địa chỉ lúc đầu, hắn thấy không yên tâm, cọ chân xuống đất một hồi rồi đứng dậy, bất ngờ đá một cú vào mặt Lê Đường.
Hồng Mẫn Hàng cử động, lập tức bị Trương Hạo dùng nòng súng th*c m*nh vào đầu.
Đầu Lê Đường đập vào tường, trên mặt in nguyên dấu giày dính bụi, anh không nói gì.
Ngoài cổng xưởng sửa xe vang lên tiếng động, mọi người trong phòng lập tức căng thẳng. Đỗ Tiểu Tiêu nhìn ra ngoài, thấy Bạch Tiểu Kỳ khi nãy vừa ra ngoài đang xách mấy hộp cơm quay về, liền lớn tiếng chửi: “Cút vào ngay! Đừng có con mẹ mày vác mặt đi lung tung nữa!”
Ban đầu Bạch Tiểu Kỳ nghe Đỗ Tiểu Tiêu kêu đói bụng nên mới ra ngoài mua đồ ăn, lúc này bị mắng đến sững người, cô khóa cửa lại rồi bước vào trong.
Bạch Tiểu Kỳ đi vào, chia cơm hộp cho mọi người, trong túi còn dư hai phần, là chuẩn bị cho Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng. Đỗ Tiểu Tiêu vung tay đánh đổ phần cơm xuống đất, mắng: “Đầu óc mày có vấn đề à?!”
Mấy người ngồi xổm dưới đất ăn cơm, còn Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng thì lại bị trói lại.
Đỗ Tiểu Tiêu cứ cảm thấy bất an trong lòng, ăn được nửa phần cơm thì quăng luôn hộp cơm đi, đứng dậy quát lớn: “Đừng ăn nữa! Đi! Không thể ở lại đây!”
Bạch Tiểu Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đỗ Tiểu Tiêu tức giận, bước tới trước mặt Lê Đường, lại tát anh mấy cái, đánh đến mức khóe miệng anh chảy máu, chửi: “Đis con đ* chó chết tiệt!”
Lê Đường không phản bác gì, cái câu nói khu mới Đông Hồ mà anh vừa nói khi nãy vốn dĩ là mật hiệu nhắn cho Hồng Hướng Phong. Hồng Hướng Phong khi còn trẻ từng bị bắt cóc, bị giam hai ngày trong một căn phòng đen ở khu mới Đông Hồ, sau đó chính Lê Đường đã dẫn người tới cứu ông ta. Khi đó chẳng có gì, nhưng mấy năm gần đây, khi đã lớn tuổi, Hồng Hướng Phong lại không dám tới khu mới Đông Hồ nữa, nói rằng đó là cơn ác mộng không thể quên được.
Còn Đỗ Tiểu Tiêu thì hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ dựa vào bản năng mà cảm thấy có điều không ổn, nếu Lê Đường không biết rõ địa chỉ ở đây thì còn có thể hiểu được, nhưng tại sao lại buột miệng nói ra khu mới Đông Hồ? Hắn tin chắc trong lời nói của Lê Đường có điều gian trá.
Hắn lôi hai người ra khỏi xưởng, ra lệnh tách Lê Đường và Hồng Mẫn Hàng lên hai chiếc xe khác nhau. Hắn tự ngồi chung xe với Lê Đường và để Bạch Tiểu Kỳ lái; những người còn lại thì lên chiếc xe khác.
Mọi thứ gấp gáp như đang tháo chạy. Khi xe rời khỏi trấn Quân Tràng, trong lòng Đỗ Tiểu Tiêu vẫn nghẹn một cơn giận, mấy cái bạt tai dành cho Lê Đường vẫn chưa đủ để trút giận. Một tay hắn chĩa súng vào Lê Đường, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Trương Hạo, nói: “Giết Hồng Mẫn Hàng đi.”
Nghe vậy, Lê Đường trợn tròn mắt, không kịp suy nghĩ đã lập tức nhào tới giật khẩu súng trong tay Đỗ Tiểu Tiêu. Hắn theo phản xạ bóp cò, nhưng bị Lê Đường kéo lệch hướng, viên đạn bắn vỡ kính cửa sổ.
Bạch Tiểu Kỳ hét lên một tiếng, chiếc xe hơi loạng choạng.
Lê Đường dùng ngón tay chặn cò súng, tay kia siết chặt cổ Đỗ Tiểu Tiêu, đẩy mạnh hắn về phía sau. Đỗ Tiểu Tiêu nghẹn thở, rơi điện thoại, rồi nắm lấy tay Lê Đường vật lộn.
Trong không gian chật chội của băng ghế sau ô tô, hai người giằng co kịch liệt. Bạch Tiểu Kỳ hoảng loạn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Đỗ Tiểu Tiêu rõ ràng đang yếu thế, cô lập tức tấp xe vào lề đường.
Đây là một con đường hướng ra ngoài thành phố, vắng người, ít xe. Bạch Tiểu Kỳ vừa dừng xe xong thì không màng gì nữa, quay người định giúp Đỗ Tiểu Tiêu khống chế Lê Đường.
Nhưng sức một người phụ nữ sao địch nổi hai người đàn ông đang đánh nhau kịch liệt. Cô cố giật lấy khẩu súng đang bị hai người kẹp giữa, trong lúc hỗn loạn, “đoàng” một tiếng súng vang lên, ba người đồng loạt khựng lại. Bạch Tiểu Kỳ trừng to mắt, giữa trán hiện lên một lỗ máu, máu tươi chảy dọc sống mũi xuống dưới.
Đó là biểu cảm cuối cùng của Bạch Tiểu Kỳ, cô thậm chí không biết rốt cuộc là ai đã nổ súng, có lẽ là trong lúc tranh giành, cô vô tình bóp cò.
Lê Đường nhìn cô, khẽ gọi: “Tiểu Kỳ?”
Anh theo bản năng định đưa tay đỡ lấy Bạch Tiểu Kỳ, nhưng lại bị Đỗ Tiểu Tiêu nhân cơ hội giật lại khẩu súng. Hắn cười gằn, giơ súng chĩa vào đầu Lê Đường, nói: “Tạm biệt nhé!”
Đoàng!
Nhưng Lê Đường không ngã xuống, anh vẫn còn ngơ ngác, nhìn thấy cơ thể Bạch Tiểu Kỳ gục lên lưng ghế lái, ngay sau đó, Đỗ Tiểu Tiêu vẫn giữ nụ cười dữ tợn, cơ thể lảo đảo ngã xuống, đè lên người Lê Đường.
Cửa xe bên cạnh Lê Đường bị ai đó mở ra, có người kéo anh ra khỏi xe, đó là Hồng Mẫn Hàng.
Lê Đường chợt nhớ đến câu mà Đỗ Tiểu Tiêu nói trong điện thoại, vội vàng đưa tay sờ Hồng Mẫn Hàng, hỏi: “Mẫn Hàng? Không sao chứ?”
Hồng Mẫn Hàng lắc đầu, đỡ Lê Đường đứng dậy, cởi áo dính máu của anh ra ném vào trong xe rồi đóng cửa lại.
Lê Đường nhìn thấy chiếc xe mà Hồng Mẫn Hàng từng ngồi dừng ngay phía sau. Có một người trẻ tuổi, là một trong hai kẻ đi theo Đỗ Tiểu Tiêu đang bước xuống xe, không nói gì, mở cửa xe bên ghế lái, kéo xác Bạch Tiểu Kỳ sang ghế phụ rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Cả hai xe đều dán kính chống nhìn trộm, bên ngoài không thấy được bên trong. Khu vực này cũng vắng vẻ, gần như không có xe cộ qua lại, nên không bị ai phát hiện.
Hai chiếc xe một trước một sau lại tiếp tục lăn bánh.
Hồng Mẫn Hàng kéo tay Lê Đường rời khỏi đường lớn, men theo một con đường nhỏ, đi vào khu vực hoang vắng hơn.
Lê Đường dừng lại, thở hổn hển, hỏi: “Trương Hạo chết rồi à?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Chết rồi.”
Lê Đường lại hỏi: “Hai người kia là do em sắp xếp sao?”
Hồng Mẫn Hàng gật nhẹ đầu.
Lê Đường nhìn cậu, không nói thêm gì.
Hồng Mẫn Hàng chủ động giải thích: “Khi đó Đỗ Tiểu Tiêu đang tìm người giúp hắn làm việc, em liền bỏ tiền thuê hai người trà trộn vào, phải tốn không ít công sức mới lần ra được hắn.”
Lê Đường hỏi: “Từ bao giờ? Vì sao?”
Hồng Mẫn Hàng đột nhiên đưa tay lau vết máu còn sót trên khóe miệng Lê Đường, dịu dàng nói: “Từ khi anh bắt đầu nghi ngờ Bạch Tiểu Kỳ, em đã cho người điều tra cô ta. Phát hiện cô ta từng có một người bạn trai, không rõ lý do chia tay là gì. Em còn cho người đến quê nhà của cô ta, tìm cha mẹ của cô ta, họ nói người bạn trai trước của cô ấy tên là Đỗ Tiểu Tiêu.”
Lê Đường nhìn Hồng Mẫn Hàng chằm chằm: “Tại sao không nói với anh?”
Hồng Mẫn Hàng hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh không tự đi điều tra? Vẫn còn mơ mộng về Bạch Tiểu Kỳ à? Đã có mộng tưởng thì cứ để chính cô ta tự tay đập vỡ đi.”
Lê Đường nhắm mắt lại, đưa tay vuốt tóc ra sau trán, đẩy tay Hồng Mẫn Hàng ra khỏi vai mình rồi quay người bước đi.
Hồng Mẫn Hàng từ phía sau ôm chặt lấy anh, cằm tựa lên vai anh, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Anh Lê, Bạch Tiểu Kỳ là gieo gió gặt bão, không liên quan đến anh.”
Lê Đường lắc đầu: “Anh muốn yên tĩnh một chút.”
Hồng Mẫn Hàng không chịu buông tay: “Anh có thể yên tĩnh, nhưng không được rời khỏi tầm mắt của em.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Hồng Mẫn Hàng vang lên, chính là chiếc điện thoại của Lê Đường bị Đỗ Tiểu Tiêu tịch thu, vốn do Trương Hạo giữ, nay đã quay lại tay Hồng Mẫn Hàng.
Hồng Mẫn Hàng lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi từ Hồng Hướng Phong, liền nghe máy.
Hồng Hướng Phong nghe thấy giọng Hồng Mẫn Hàng, sững người, hỏi: “Mẫn Hàng? Con không sao chứ? Hai đứa đang ở đâu?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Con đang ở cùng anh Lê, mọi chuyện đã ổn.”
Hồng Hướng Phong nói: “Ba đến trấn Quân Tràng rồi, cái xưởng sửa xe đó ta cho người vào xem, không có ai cả.”
Hồng Mẫn Hàng nhìn xung quanh một chút rồi đại khái chỉ đường, vì họ không có xe và cũng không tiện bắt taxi, tốt nhất là để Hồng Hướng Phong đến đón.
Hồng Hướng Phong lái hai xe tới, xe ông đi có tài xế Tiểu Vệ và một vệ sĩ cao lớn mặc vest, đeo cà vạt.
Hồng Mẫn Hàng nhìn sơ qua, bảo vệ sĩ lên xe sau, còn mình ngồi ghế phụ, Lê Đường thì ngồi ghế sau cùng với Hồng Hướng Phong.
Tiểu Vệ từ từ lái xe rời đi.
Hồng Hướng Phong hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Mẫn Hàng dựa vào lời nói dối trước đó của Lê Đường, đơn giản kể lại sự thật: “Con đã giết Đỗ Tiểu Tiêu.”
Hồng Hướng Phong giật mình, không phải vì Đỗ Tiểu Tiêu chết, mà là vì gương mặt vô cảm của Hồng Mẫn Hàng, như thể đang nói con vừa ăn một bát mì tương đậu vào trưa nay. Bản năng khiến ông đưa tay chạm vào súng, nhưng ngay sau đó mới nhận ra, đây là con trai mình, không phải kẻ đe dọa tính mạng.
Lê Đường không nói gì, đưa tay lau mặt.
Hồng Hướng Phong hỏi Lê Đường: “Cuộc điện thoại đó là ý gì? Sao lại nhắc đến khu mới Đông Hồ?”
Lê Đường cố gắng trấn tĩnh, giải thích: “Khi đó Đỗ Tiểu Tiêu bắt Mẫn Hàng, ép con gọi lừa ba đến đó.”
Hồng Hướng Phong lo lắng hỏi: “Vậy nên cậu liền gọi điện lừa tôi?”
Lê Đường lắc đầu: “Con cố tình nhắc tới khu mới Đông Hồ vì biết ba sẽ nghi ngờ, không dễ rơi vào bẫy.”
Hồng Hướng Phong lại hỏi ngược: “Vậy nếu tôi tin thì sao?”
Lê Đường không ngờ bị hỏi vậy, sững lại.
Hồng Hướng Phong lớn tiếng: “Nếu tôi tin, cậu định trơ mắt nhìn tôi rơi vào bẫy của Đỗ Tiểu Tiêu, chết dưới tay hắn à?!”
Lê Đường vội giải thích: “Sao có thể—”
Bốp! Hồng Hướng Phong bất ngờ tát Lê Đường một cái: “Đồ chó phản chủ!”
Ánh mắt Hồng Mẫn Hàng chùng xuống, nhưng không hành động gì.
Tâm trạng Hồng Hướng Phong trở nên mất kiểm soát, ông đập mạnh vào lưng ghế lái: “Quay về! Quay về ngay!”
Tay còn lại mò xuống hông chạm vào khẩu súng, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm Lê Đường, như thể lo sợ anh sẽ ra tay giết mình bất cứ lúc nào.
Đường Lui – Kim Cương Quyển
