Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 84: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (11)
Hồng Mẫn Hàng lái xe ra ngoài, nhưng chỉ mới đi được một đoạn đã gặp kẹt xe. Chuyện này không còn cách nào khác, dù trong lòng có gấp đến mấy thì cũng không thể tránh khỏi dòng xe đông đúc.
Cậu đập nhẹ vào tay lái, nhìn dòng xe nối dài phía trước. Khi xe chậm chạp bò đến một con hẻm nhỏ ven đường, cậu bẻ lái rẽ vào. Xe còn chưa kịp tăng tốc thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa kính ghế phụ.
Hồng Mẫn Hàng theo phản xạ đạp phanh, hạ kính xe xuống, thấy một người đàn ông lạ đứng bên đường, liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Người kia không nói một lời, động tác cực kỳ nhanh nhẹn rút ra một khẩu súng từ bên trong áo khoác, chĩa vào Hồng Mẫn Hàng: “Mở cửa.”
Hồng Mẫn Hàng sững người.
Người đó thúc giục: “Nhanh lên!”
Hồng Mẫn Hàng đành phải bấm mở khóa cửa, người kia lập tức kéo cửa bước vào xe, họng súng đen ngòm dí sát bên hông cậu: “Lái xe.”
Hồng Mẫn Hàng không chớp mắt, bình tĩnh cho xe chạy về phía trước.
Lúc này, Lê Đường đang ở nhà Bạch Tiểu Kỳ.
Bạch Tiểu Kỳ vừa gọi điện hối anh đến, nói rằng không liên lạc được với anh họ, sợ anh ta gây chuyện bên ngoài. Ngay trước mặt Lê Đường, cô gọi cho anh họ mấy cuộc, sau đó điện thoại hết pin, lại mượn điện thoại của Lê Đường gọi thêm hai cuộc nữa, cuối cùng anh họ cũng nghe máy, nói vài câu qua loa rồi tắt, Bạch Tiểu Kỳ mới yên tâm.
Cô trở lại phòng cắm sạc điện thoại, lúc ra lại thì thấy Lê Đường đang đứng trong phòng khách, liền nói: “Ngồi đi, để em lấy nước cho anh.”
Lê Đường nói: “Ừ.”
Bạch Tiểu Kỳ vào bếp, lớn tiếng hỏi: “Anh uống cà phê được không?”
Lê Đường đáp từ phòng khách: “Được.”
Bạch Tiểu Kỳ kiễng chân lấy hũ cà phê trên tủ bếp. Sau khi lấy xuống, cô cố ý liếc ra ngoài, thấy Lê Đường đã ngồi xuống ghế sofa, liền vội mở ngăn kéo, lấy ra thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn.
Thuốc đã được người khác nghiền thành bột từ trước. Khi cô đổ thuốc vào cà phê, tay hơi run, tim đập mạnh đến mức như chính mình cũng nghe thấy.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Tiểu Kỳ giật nảy mình, cảm giác tim như ngừng đập một nhịp. Lê Đường từ phía sau, tay phải nắm chặt cổ tay cô, tay trái chống lên mép bàn, vây cô lại ở giữa, khẽ hỏi: “Ngay từ đầu, em đã lừa anh phải không?”
Bạch Tiểu Kỳ hoảng hốt xoay người đối mặt với anh, nhưng không nói nên lời.
Lê Đường đưa tay cầm lọ thuốc, nhìn thoáng qua rồi vứt sang một bên, nói: “Anh đến với em là thật lòng, còn em thì sao?”
Bạch Tiểu Kỳ lập tức quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt anh: “Cái gì mà thật lòng với không thật lòng? Đừng đùa với em. Khi anh nghe em nói bị Hồng Hướng Phong c**ng b*c, phản ứng của anh là gì? Anh dám nói là anh thật lòng sao?”
Lê Đường nói: “Vì anh biết em đang nói dối.”
Bạch Tiểu Kỳ bắt đầu hoảng loạn.
Lê Đường hỏi: “Rốt cuộc em đang tính toán gì? Anh chờ suốt bao lâu, chỉ để xem lúc nào em sẽ không nhịn được.”
Bạch Tiểu Kỳ nhìn anh: “Thì ra anh chưa bao giờ tin em?”
Lê Đường lắc đầu: “Anh hy vọng em không lừa anh.”
Chính vì vậy mà anh mới chờ, chờ rất lâu, chờ đến khi cô ra tay. Thực ra, anh cũng không rõ mình muốn gì, hy vọng cô lừa mình hay không? Anh giống như đang đứng trên một con đường nhỏ, hai bên đều là vực sâu. Dù bị Bạch Tiểu Kỳ đẩy hay Hồng Hướng Phong đẩy, kết cục cũng là rơi xuống đáy.
Lê Đường hỏi: “Em rốt cuộc muốn gì?”
Bạch Tiểu Kỳ quay mặt đi, không nói một lời.
Lê Đường đột nhiên bóp lấy cổ cô. Bạch Tiểu Kỳ hoảng sợ mở to mắt, cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đang siết dần trên cổ mình, cô hoảng loạn nắm lấy tay anh giãy giụa, nghĩ rằng mình sẽ bị anh b*p ch*t. Nhưng rồi Lê Đường buông tay ra, gương mặt rất bình thản, hỏi: “Hôm nay các người định làm gì? Đánh thuốc mê anh? Sau đó thì sao? Nhắm vào Hồng Hướng Phong? Các người biết hôm nay là sinh nhật ông ta mà.”
Bạch Tiểu Kỳ ôm cổ, như vẫn chưa thở lại được, toàn thân run rẩy trong nỗi sợ hãi. Cô chưa từng thấy Lê Đường như vậy. Trong nỗi sợ còn có sự tủi thân, vì cô không nghĩ anh sẽ đối xử với mình như thế.
Bạch Tiểu Kỳ th* d*c, rồi bật khóc nức nở.
Lê Đường lấy điện thoại ra, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, một từ Hồng Mẫn Hàng, một từ Hồng Hướng Phong, nhưng anh đều không hay biết, vì vừa rồi Bạch Tiểu Kỳ đã lén chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Lê Đường lập tức gọi lại cho Hồng Mẫn Hàng, nhưng không ai nghe máy.
Khi Lê Đường đang định gọi điện cho Hồng Hướng Phong thì Bạch Tiểu Kỳ đột nhiên đẩy anh ra, chạy về phía cửa. Lê Đường bước lên giữ lấy tay cô, đúng lúc đó, cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra, người anh họ gọi là Trương Hạo đứng ở cửa, tay cầm súng chĩa thẳng vào Lê Đường: “Buông cô ấy ra, không được nhúc nhích.”
Lê Đường thả tay Bạch Tiểu Kỳ ra, cũng không có hành động gì.
Trương Hạo bảo Bạch Tiểu Kỳ đi ra trước, sau đó bước vào, dí súng sau lưng Lê Đường: “Mày tỉnh táo là tốt rồi, đi với tao.”
Nhà trọ của Bạch Tiểu Kỳ nằm trong một khu chung cư cũ, không có thang máy, cũng không có camera giám sát. Trương Hạo đi sát phía sau Lê Đường, luôn dí súng vào người anh, ép anh xuống lầu, rồi đưa anh lên một chiếc xe con màu đen.
Lê Đường nhìn chiếc xe, trông rất giống chiếc từng tấn công anh và Hồng Mẫn Hàng trên đường cao tốc lần trước.
Bạch Tiểu Kỳ ngồi ghế lái, qua gương chiếu hậu liếc nhìn Lê Đường, rồi hít sâu một hơi, khởi động xe.
Lê Đường từ đầu đến cuối vẫn giữ bình tĩnh, trên xe anh hỏi: “Các người đã tìm gặp Hồng Mẫn Hàng? Đã nói gì với cậu ấy?”
Bạch Tiểu Kỳ không đáp, Trương Hạo thì dùng đầu súng đập mạnh vào hông Lê Đường: “Rồi mày sẽ được gặp nó sớm thôi, đừng nhiều lời.”
Nghe vậy, Lê Đường không hỏi nữa, dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chạy một mạch về hướng tây nam thành phố, dần dần đi xa trung tâm, vượt qua vành đai ba rồi tiến vào khu thị trấn ngoại thành. Nơi đây có nhiều nhà tầng thấp, hai ba tầng, phần lớn là nhà cho thuê rẻ tiền hoặc nhà xưởng thuê lại, xen lẫn các công trình cơi nới tạm bợ.
Bạch Tiểu Kỳ lái xe theo hướng Trương Hạo chỉ đường. Lê Đường thỉnh thoảng mở mắt nhìn ra ngoài, thấy họ đi vào một xưởng sửa xe nhỏ.
Không rõ xưởng đang đóng cửa hay nghỉ lễ, bên trong không có thợ nào, trong sân chỉ có vài chiếc xe cũ kỹ. Bạch Tiểu Kỳ lái xe vào sân rồi xuống đóng cổng. Trương Hạo dí súng ép Lê Đường xuống xe, dẫn anh vào trong.
Lê Đường được đưa vào một gian xưởng trống bên ngoài. Dưới đất vương vãi đầy dụng cụ và linh kiện. Anh lập tức nhìn thấy Hồng Mẫn Hàng đang ngồi dựa vào tường, tay chân bị trói, mắt bị bịt kín, không biết rằng Lê Đường đã đến. Ở cửa có hai ba người đang hút thuốc, một trong số đó đứng dậy, cười nói: “Ồ, chẳng phải Lê Đường đấy sao, lâu quá không gặp.”
Hồng Mẫn Hàng nghe thấy giọng nói, lập tức thẳng lưng, quay mặt về phía cửa.
Lê Đường nhìn hắn, nói: “Đỗ Tiểu Tiêu.”
Đỗ Tiểu Tiêu thấp người, thân hình rắn rỏi, đầu cạo ngắn sát da, vẻ mặt đầy hung hãn.
Hắn nhìn Hồng Mẫn Hàng một cái, rồi lại quay sang Lê Đường, nói: “Được rồi, người cũng đến đủ rồi, chỉ còn thiếu Hồng Hướng Phong. Gọi điện bảo ông ta đến đây.”
Lê Đường không động đậy.
Đỗ Tiểu Tiêu cười lạnh, nhổ nước bọt xuống đất: “Lê Đường, lão Hồng đó là ba ruột của mày chắc? Ngay cả bạn gái mình mà mày còn dám để ông ta chơi, giờ lại muốn lấy cả mạng mình để bảo vệ ông ta à?”
Lê Đường im lặng không đáp.
Đỗ Tiểu Tiêu nói: “Vậy thì thử xem, đứa con trai đó có phải con ruột của ông ta không.”
Nói rồi hắn ra hiệu cho người kéo Hồng Mẫn Hàng lại.
Hai tên trẻ đang ngồi ở cửa bước tới, tháo khăn bịt mắt, cởi dây trói chân, lôi cậu dậy kéo đến trước mặt.
Hồng Mẫn Hàng trông có vẻ vẫn ổn, chưa bị thương, cũng giống như Lê Đường, từ đầu đến giờ đều không phản kháng, vẻ mặt bình tĩnh.
Đỗ Tiểu Tiêu rút từ hông ra một con dao dài hơn mười phân, dùng vỏ dao ấn vào bụng dưới của Hồng Mẫn Hàng: “Gọi điện cho ba mày, bảo ông ta đến đây một mình, không thì tao đâm.”
Hồng Mẫn Hàng đáp thẳng: “Dù tôi có gọi, ông ta cũng không đến một mình đâu. Ông ta sẽ báo cảnh sát, hoặc điều người đến bao vây nơi này. Mạng tôi không đáng giá bằng ông ta. Đừng đần nữa.”
Đỗ Tiểu Tiêu tức giận, đá mạnh vào đầu gối Hồng Mẫn Hàng khiến cậu suýt quỳ xuống. Hắn rút dao khỏi vỏ, chỉ vào mặt cậu: “Không biết điều!”
Ngón tay Lê Đường khẽ co lại.
Đỗ Tiểu Tiêu đặt lưỡi dao kề vào cổ Hồng Mẫn Hàng: “Tự tìm cái cớ để dụ ông ta đến, bất kỳ lý do gì cũng được, đừng để ông ta mang người theo, nghe rõ chưa?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Không nghĩ ra.”
Đỗ Tiểu Tiêu chửi: “Mẹ mày!” rồi vung dao rạch một đường trên vai cậu.
Cuối cùng Lê Đường không nhịn được, đưa tay ra ngăn Đỗ Tiểu Tiêu. Trương Hạo tưởng anh định ra tay, liền lên đạn, dí súng mạnh hơn vào lưng anh.
Lê Đường rút tay lại, nói: “Đừng động vào cậu ấy, để tôi gọi.”
Anh biết lúc này không nên để Đỗ Tiểu Tiêu nhận ra mình quan tâm đến Hồng Mẫn Hàng, nhưng anh không thể đứng nhìn cậu bị thương. Khi lưỡi dao rạch xuống, Lê Đường cảm giác như bị cứa vào tim mình, đau nhói, run rẩy.
Hồng Mẫn Hàng cảm thấy vết thương ở vai không quá đau, cậu chỉ dán ánh mắt lên người Lê Đường, nhìn thấy anh lấy điện thoại ra.
Lúc này, Bạch Tiểu Kỳ cũng đi tới, lặng lẽ đứng sau lưng Đỗ Tiểu Tiêu.
Đỗ Tiểu Tiêu giật lấy điện thoại của Lê Đường, lục danh bạ tìm số của Hồng Hướng Phong, sau đó trả lại: “Gọi đi, tao nhìn.”
Lê Đường không vội bấm số, mà hỏi: “Thật sự muốn ông ấy đến đây?”
Đỗ Tiểu Tiêu “ừ” một tiếng.
Lê Đường nói: “Tôi có thể làm, nhưng không thể đảm bảo chắc chắn sẽ lừa được ông ta. Ông ta nhạy bén hơn bất kỳ ai, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mắc lừa. Ở chỗ này, cho dù tôi gọi điện bảo ông ta rằng con trai ông sắp chết, muốn gặp mặt lần cuối, ông ta chắc chắn cũng sẽ bảo đưa con đến bệnh viện trước, rồi sau đó mới đến xem.”
Đỗ Tiểu Tiêu nhíu mày, dường như đang cân nhắc lời của Lê Đường, rồi nói: “Tao đã nói rồi, tự mày nghĩ cách đi. Nếu nghĩ không ra, tao cũng không ngại hôm nay thanh toán món nợ cũ với mày trước, rồi sau này mới tính tiếp với Hồng Hướng Phong.”
Lê Đường nhắm mắt lại, nói: “Ép tôi cũng vô ích, cho tôi chút thời gian.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
