Đường Lui – Kim Cương Quyển

Chương 83: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (10)

Lê Đường cảm thấy khó tin lời của Bạch Tiểu Kỳ, không phải vì anh muốn nghi ngờ cô, mà là vì anh đã theo Hồng Hướng Phong nhiều năm, quá hiểu con người ông ta.

Đúng là mấy năm gần đây Hồng Hướng Phong sống có phần buông thả, nhưng Hồng Hướng Phong mà Lê Đường biết, dù không thể gọi là điềm đạm kiềm chế, thì ít nhất vẫn còn giữ được chừng mực. Vì một người phụ nữ mà mạo hiểm danh tiếng của mình, chuyện như vậy Hồng Hướng Phong sẽ không làm. Nếu không thì đã chẳng có Đế Hồng như ngày hôm nay.

Lê Đường chỉ nghĩ rằng Bạch Tiểu Kỳ không có lý do gì để lừa anh. Chuyện thực sự như thế nào, trước khi nghe chính miệng Hồng Hướng Phong xác nhận, anh không dám kết luận.

Lê Đường gọi điện cho Hồng Hướng Phong: “Ba nuôi, ba đang ở đâu? Con có chuyện muốn gặp ba.”

Có lẽ do giọng điệu nghiêm túc của Lê Đường, Hồng Hướng Phong không nói nhiều, chỉ đáp gọn: “Tới nhà ta đi.”

Khi Lê Đường đến nhà họ Hồng trời đã tối. Phòng khách tầng một không có ai, đèn cũng tắt. Chắc chị Hoa đang ở trong phòng xem phim truyền hình. Hồng Hướng Phong bảo anh lên tầng hai vào thư phòng.

Lê Đường gõ cửa bước vào, Hồng Hướng Phong đang hút thuốc, thần sắc vẫn bình thản, bảo Lê Đường ngồi xuống.

Lê Đường chưa kịp chất vấn, Hồng Hướng Phong đã thẳng thừng nói: “Ba đã ngủ với Bạch Tiểu Kỳ rồi, con đừng dây dưa với nó nữa.”

Lê Đường cảm thấy thật nực cười. Đột nhiên anh nghĩ, nếu mình thật sự yêu Bạch Tiểu Kỳ thì lẽ ra lúc này đã phải đứng lên đánh cho người đàn ông trước mặt một trận, rồi tìm mọi cách để trả thù thật nặng. Nhưng anh không làm vậy. Ngay lúc này, trong đầu anh vẫn nghĩ, đây là ba nuôi của mình, và anh vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với ông ta. Anh hỏi: “Ba biết rõ mối quan hệ giữa con và Bạch Tiểu Kỳ, vậy mà vẫn làm ra chuyện như thế?”

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Hồng Hướng Phong có chút thay đổi, Lê Đường nhìn ra được ông né tránh ánh mắt mình. Sau đó ông nói: “Là nó dụ dỗ ta. Ta chỉ muốn xem con đàn bà đó rẻ mạt đến mức nào, cũng để con nhìn rõ.”

Lê Đường bình thản nói: “Là ba cưỡng h**p cô ấy.”

Hồng Hướng Phong đột ngột đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn: “Cưỡng h**p nó? Mẹ nó, tao cần gì phải cưỡng h**p? Chính con đàn bà đó đưa ta về phòng, cởi giày giúp ta, còn v**t v* đụng chạm. Tao nắm tay nó là để thử phản ứng, nó không kháng cự, không nói gì. Vậy mà giờ lại nói tao cưỡng h**p nó?”

Lê Đường nhìn Hồng Hướng Phong th* d*c, mặt đỏ bừng, hiển nhiên là tức giận: “Lê Đường, ta đã bảo con đừng qua lại với con đàn bà này từ sớm. Ta thấy đầu óc nó có vấn đề, không thì cũng là có mưu đồ!”

Lê Đường đan tay lại, khẽ nhắm mắt.

Hồng Hướng Phong ngồi xuống, dần bình tĩnh lại, hỏi: “Nó nói với con là ta cưỡng h**p à?”

Lê Đường do dự một chút, không trả lời.

Hồng Hướng Phong nói: “Lê Đường, con đàn bà này có vấn đề. Tình cảm ba con mấy chục năm giữa ta và con, đừng để nó phá hỏng.”

Lê Đường nhìn thẳng vào Hồng Hướng Phong: “Ba nuôi, Bạch Tiểu Kỳ đã đồng ý với con sẽ không báo cảnh sát. Ba cho con chút thời gian, để con xử lý chuyện này.”

Hồng Hướng Phong hỏi lại: “Con vẫn nghi ngờ ta?”

Lê Đường chỉ nói: “Ba nuôi, xin hãy cho con thời gian.”

Trước khi rời đi, Lê Đường kể lại chuyện tai nạn xe hôm nay. Hồng Hướng Phong tỏ ra rất kinh ngạc, trách anh sao không nói sớm, lập tức gọi điện cho Hồng Mẫn Hàng.

Lê Đường thì lặng lẽ rời khỏi nhà họ Hồng.

Rời khỏi đó, Lê Đường gọi điện cho Bạch Tiểu Kỳ, nhưng cô không bắt máy.

Lê Đường bắt đầu lo lắng, vội vàng quay lại nhà cô. Tâm trạng Bạch Tiểu Kỳ lúc đó rất bất ổn. Lê Đường pha một ly sữa nóng cho cô, ở lại bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ.

Sau khi cô ngủ say, Lê Đường ra ban công hút thuốc cả đêm, đến tận khi trời sáng.

Lê Đường khuyên Bạch Tiểu Kỳ tạm thời đừng đi làm, nghỉ ngơi một thời gian.

Mặc dù công việc này cô đã làm được hai, ba năm, vị trí hiện tại không dễ mà có, nhưng với kinh nghiệm đã tích lũy, việc tìm một công việc mới cũng không khó. Vậy là cô dứt khoát nghỉ việc.

Bạch Tiểu Kỳ từng hỏi Lê Đường sẽ xử lý chuyện với Hồng Hướng Phong thế nào, Lê Đường bảo cô tin anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, chỉ là cần thời gian.

Bạch Tiểu Kỳ liền đồng ý.

Chính vì thế, Lê Đường lại cảm thấy thái độ của cô có điều gì đó kỳ lạ, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Hồng Mẫn Hàng xuất viện trở về thành phố Sùng Phong. Việc đầu tiên cậu làm là gặp Hồng Hướng Phong. Nghe kể lại chuyện hai người bị theo dõi rồi suýt nữa gặp tai nạn trên cao tốc, Hồng Hướng Phong lập tức sai người điều tra, nhất định phải làm rõ ai đứng sau vụ này.

Còn chuyện của Bạch Tiểu Kỳ, cả Hồng Hướng Phong và Lê Đường đều im lặng, không ai nhắc tới. Hồng Mẫn Hàng không nghe được gì, chỉ biết hôm đó Lê Đường để cậu lại bệnh viện một mình, vội vã rời đi sau khi nhận cuộc gọi từ Bạch Tiểu Kỳ. Điều đó khiến cậu buồn, thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng dù mình có làm gì cũng không thể lay chuyển được trái tim của Lê Đường.

Lê Đường âm thầm tìm người hỏi về chuyện xảy ra trong khách sạn hôm đó. Ngoài tài xế Tiểu Vệ đã cùng dìu Hồng Hướng Phong về phòng nghỉ thì không ai biết gì cả. Nhưng cả Tiểu Vệ cũng không rõ chuyện gì xảy ra sau khi anh ta rời đi. Cho nên cuối cùng, đây vẫn là một lời nói đối đầu một lời nói, chỉ có Hồng Hướng Phong và Bạch Tiểu Kỳ biết rõ, chắc chắn một trong hai người đang nói dối.

Lê Đường không quay lại Đế Hồng làm việc. Hồng Hướng Phong cũng không truy cứu. Nhưng cuối cùng, Hồng Mẫn Hàng không nhịn được nữa, gọi điện cho anh, giọng điệu công việc: “Tại sao không đến công ty?”

Không ngờ Lê Đường lại nói: “Mẫn Hàng, ra ngoài uống với anh vài ly nhé.”

Hồng Mẫn Hàng sững người, nhưng không từ chối: “Được.”

Lê Đường không rủ cậu đến quán bar, mà mua một thùng bia cùng vài món ăn, bảo Hồng Mẫn Hàng đến nhà anh. Hai người ngồi trên ban công, từ từ uống từng ngụm. Lê Đường nói như vậy có thể uống thoải mái, không cần lo say rồi không về được nhà.

Hồng Mẫn Hàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Đường chống tay lên đầu, chậm rãi kể lại chuyện cuộc gọi của Bạch Tiểu Kỳ hôm đó.

Hồng Mẫn Hàng bất giác nhíu mày.

Sau đó Lê Đường lại kể lời mà Hồng Hướng Phong đã nói với anh, rồi hỏi: “Em nói xem anh nên tin ai?”

Hồng Mẫn Hàng hỏi lại: “Vậy anh muốn tin ai?”

Lê Đường trầm mặc một lúc: “Anh làm sao có thể tin Bạch Tiểu Kỳ? Nói ba nuôi anh cưỡng h**p bạn gái anh? Lê Đường này chắc sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Sùng Phong.”

Hồng Mẫn Hàng đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh anh, cúi người ôm lấy đầu anh vào lòng: “Sao anh lại cho rằng mình là trò cười? Anh có biết có người thích anh đến mức muốn chết vì anh, tại sao anh lại không nhìn thấy?”

Lê Đường không nhúc nhích, cứ để mặc Hồng Mẫn Hàng ôm chặt lấy mình.

Hồng Mẫn Hàng đưa tay vén tóc trên trán Lê Đường, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái. Thấy Lê Đường không phản kháng, cậu lại hôn thêm một lần nữa, rồi từ từ làm nụ hôn sâu hơn.

Lê Đường biết nụ hôn này khác biệt. Đó là cảm giác mà khi ở bên Bạch Tiểu Kỳ, anh chưa từng có. Chính nơi ngực trái, chỗ trái tim anh đang đập rộn ràng vì nụ hôn ấy, đến mức những ngón tay cũng co lại vì cảm xúc quá mãnh liệt.

Có lẽ không chỉ Hồng Mẫn Hàng yêu anh, mà anh cũng đang yêu Hồng Mẫn Hàng. Dù Lê Đường luôn cảm thấy không thể phân biệt rõ đó là tình cảm của người yêu hay chỉ là tình thân, nhưng anh rất rõ, Hồng Mẫn Hàng với anh, không giống bất kỳ ai khác.

Sau nụ hôn đó, cả hai đều thở gấp. Lê Đường với tay lấy lon bia bên cạnh, ngửa cổ uống một hơi dài, rồi thở ra thật sâu.

Hồng Mẫn Hàng ngồi xuống bên cạnh anh, thấy anh không muốn nói gì thêm thì cũng không hỏi nữa, chỉ cầm lấy lon bia uống cùng anh.

Sau đó hai người đều say. Lê Đường không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh nằm trên giường, còn Hồng Mẫn Hàng đã rời đi.

Bạch Tiểu Kỳ báo với Lê Đường rằng cô muốn về quê một chuyến. Lê Đường ngỏ ý muốn đi cùng, nhưng cô từ chối, nói sẽ đi với một chị em đồng hương. Lê Đường dặn dò cô đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.

Sau khi Bạch Tiểu Kỳ rời đi, Hồng Hướng Phong gọi Lê Đường đến gặp. Khi anh đến, phát hiện Hồng Mẫn Hàng cũng có mặt ở nhà.

Hồng Hướng Phong nói: “Người lần trước ra tay với các con, đã có manh mối rồi. Lê Đường, con còn nhớ Đỗ Tiểu Tiêu không?”

Lê Đường trầm ngâm một lát, hỏi: “Đỗ điên?”

“Đúng” Hồng Hướng Phong nói, “Đỗ Tiểu Tiêu mới ra tù, xem ra việc đầu tiên nó làm là tìm đến các con.”

Lê Đường đưa tay xoa mặt, nói: “Là nhằm vào con, làm liên lụy đến Mẫn Hàng rồi.”

Bỗng, Hồng Mẫn Hàng lên tiếng hỏi: “Người này có thù với anh Lê hay là với cả nhà chúng ta?”

Hồng Hướng Phong trả lời: “Cả hai. Nên phải hết sức cẩn thận, thằng đó là kẻ điên. Đã có một lần, chắc chắn sẽ có lần tiếp theo.”

Đợi Hồng Hướng Phong nói xong, Hồng Mẫn Hàng đứng dậy rời khỏi phòng, còn Lê Đường thì ở lại.

Hồng Hướng Phong nhìn anh: “Chuyện Bạch Tiểu Kỳ, con vẫn không tin ta?”

“Không phải vì Bạch Tiểu Kỳ,” Lê Đường đáp, “Mà là vì Mẫn Hàng. Ba nói Đỗ Tiểu Tiêu chắc chắn còn ra tay nữa. Tìm vài người bảo vệ sát sao Mẫn Hàng đi. Con không muốn cậu ấy gặp chuyện.”

Hồng Hướng Phong gật đầu: “Chuyện này ta sẽ lo. Lê Đường, nghe lời ba nuôi, đừng dính líu gì đến con đàn bà đó nữa, để ba xử lý cô ta.”

Lê Đường không phản đối cũng không đồng ý, chỉ nói: “Cho con chút thời gian, để con tự giải quyết.”

Rời khỏi nhà họ Hồng, Lê Đường thấy Hồng Mẫn Hàng đang chờ dưới lầu, hai người cùng tản bộ ra ngoài.

“Chuyện của Bạch Tiểu Kỳ,” Hồng Mẫn Hàng nói, “Thật ra trong lòng anh đã có suy nghĩ rồi đúng không? Dù ba em không c**ng b*c cô ta, nhưng dễ dàng động vào cô ta như thế, anh có thể tha thứ sao?”

Lê Đường đột nhiên hỏi lại: “Nếu là em thì sao?”

Hồng Mẫn Hàng dừng bước, nghiêm túc nói: “Ý anh là ba em động vào người em yêu sao? Em sẽ giết ông ấy.”

Lê Đường hơi nhíu mày.

Hồng Mẫn Hàng nói tiếp: “Thật ra, căn bản là anh không yêu cô ta.”

Lê Đường lắc đầu: “Anh đã từng nghiêm túc nghĩ sẽ ở bên cô ấy… Có lẽ ông trời thấy anh không thuận mắt.”

Hồng Mẫn Hàng nói: “Ông trời chỉ đang muốn anh chọn đúng người.”

Lê Đường cười, không muốn tiếp tục chủ đề này, liền cáo từ ra về. Trước khi đi, anh không quên dặn Hồng Mẫn Hàng phải cẩn thận.

Dù đã biết khả năng rất lớn là do tên điên Đỗ Tiểu Tiêu đứng sau, nhưng bọn họ không có cách nào đối phó. Đỗ Tiểu Tiêu ẩn mình, từ đó không còn xuất hiện nữa. Chỉ có thể tăng cường cảnh giác.

Lê Đường lo lắng nhất chính là Hồng Mẫn Hàng. Anh hiểu rõ Đỗ Tiểu Biêu, so với anh, một công tử xuất thân du học như Hồng Mẫn Hàng, nho nhã thư sinh, càng là mục tiêu dễ bị ra tay hơn.

Chưa đến một tuần sau, Bạch Tiểu Kỳ quay lại. Nhưng cô không về một mình, mà đi cùng một người anh họ.

Việc đầu tiên hai người làm khi về đến Sùng Phong là hẹn gặp Lê Đường.

Lê Đường vội vã đến nhà hàng đã hẹn. Còn chưa kịp hỏi Bạch Tiểu Kỳ có sao không, đã bị người anh họ của cô tạt thẳng ly trà vào mặt.

Người đàn ông chỉ vào mặt Lê Đường mà chửi: “Mày còn là đàn ông không? Để bạn gái mình phải chịu nhục thế này à?”

Không ít người xung quanh quay sang nhìn. Bạch Tiểu Kỳ vội vàng kéo người anh họ lại.

Nhưng người đàn ông đó hất tay cô ra, quát: “Mày còn bênh nó? Mày mù rồi à? Nó căn bản không hề nghiêm túc với mày! Sao nó nỡ lòng vì mày mà trở mặt với người ba nuôi giàu có của nó? Nó chỉ đang nghĩ cách đá mày mà thôi!”

Bạch Tiểu Kỳ khóc lóc bịt tai: “Anh ấy không phải người như vậy!”

Thấy Bạch Tiểu Kỳ khóc đến đau lòng, Lê Đường lên tiếng khuyên bọn họ chuyển sang nơi khác nói chuyện. Anh không nổi giận vì bị tạt trà, thái độ vẫn rất ôn hòa. Người anh họ kia mới chịu bớt nóng, cùng họ rời đi.

Trên đường đi, người đàn ông đó vẫn không ngừng chỉ trích Lê Đường là kẻ hèn, nói nếu là hắn thì đã giết Hồng Hướng Phong từ lâu.

Lê Đường liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, không phải vì hắn khiêu khích quá rõ ràng, mà vì vẻ ngoài hắn trắng trẻo, hoàn toàn không giống nông dân vùng quê, lời nói cũng không có chút giọng địa phương nào. Lê Đường vốn đã nghi ngờ Bạch Tiểu Kỳ, nay thấy người này càng thêm tò mò, rốt cuộc họ muốn gì? Tiền? Muốn Hồng Hướng Phong chết? Hay muốn anh chết?

Anh họ của Bạch Tiểu Kỳ họ Trương, tên là Trương Hạo, không có chỗ ở tại Sùng Phong. Lê Đường đưa hắn về nhà Bạch Tiểu Kỳ. Trước khi đi, hắn lại chỉ vào mặt Lê Đường: “Nếu mày không giết Hồng Hướng Phong thì tao đi. Đến lúc đó, đừng cản tao!”

Lê Đường nói: “Được, tôi không cản.”

Không ai ngờ rằng, ngay tối hôm sau, Hồng Hướng Phong bị tấn công ở quán bar khi đi vệ sinh. Kẻ đó chỉ rạch sau lưng ông một nhát, chảy máu nhưng không nguy hiểm, rồi nhanh chóng bỏ chạy, không bắt được người. Nhưng Hồng Hướng Phong bị dọa sợ không ít. Những năm gần đây sống sung sướng, ông đã chẳng còn phong thái liều mạng ngày xưa, ông sợ chết hơn ai hết.

Hồng Hướng Phong nằm giường vài ngày, tin đồn nổi lên khắp nơi ở bên ngoài.

Hai người em là Hồng Hướng Quân đến thăm, nói với ông: “Giờ ngoài kia đang đồn rằng là anh chơi bạn gái của Lê Đường, nên nó âm thầm tuyên bố sẽ làm anh sống không nổi.”

Hồng Hướng Phong lập tức mắng: “Vớ vẩn! Lê Đường là con trai anh, nó không thể làm chuyện đó!”

Nhưng sau khi mắng xong đuổi hai người kia đi, ông lại bắt đầu hoang mang bất an. Ông cảm thấy những lời đồn không hẳn vô lý, đúng là Lê Đường vẫn đang nghi ngờ ông. Mà con chó biết cắn người thì không bao giờ sủa, Lê Đường lặng lẽ như thế, bề ngoài không truy cứu chuyện Bạch Tiểu Kỳ, bên trong chẳng biết đang toan tính gì.

Ông cũng là đàn ông, hiểu tâm lý đàn ông. Gặp chuyện như thế, ai mà nuốt nổi?

Người bên cạnh mới là đáng ngờ nhất, trước đây ông chẳng từng bị người phụ nữ như Nhạc Mẫn đâm sau lưng sao? Phải rút kinh nghiệm!

Nghĩ đi nghĩ lại, Hồng Hướng Phong cảm thấy không yên tâm, ông sai người tìm một khẩu súng giấu dưới gối, đồng thời thuê thêm vài người về nhà, bảo vệ khắp nơi.

Lê Đường đến thăm ông, ông vô thức đưa tay sờ khẩu súng dưới gối, bảo vệ ngoài cửa cũng không rời đi.

Lê Đường hỏi ông có thấy rõ kẻ ra tay không.

Ông nói không biết.

Lê Đường nói: “Có thể là Đỗ Tiểu Tiêu?”

Hồng Hướng Phong trầm ngâm một lát, bây giờ mặc kệ người khác nói là ai, ông ta đều cảm thấy có khả năng. Cho dù là Hồng Mẫn Hàng hay anh em Hồng Hướng Quân, ông ta cũng không khỏi nghi ngờ liệu có phải họ đang muốn ông ta chết sớm để dễ bề chia nhau Đế Hồng.

Lê Đường từ lúc bước vào đã thấy có người canh giữ từ trên xuống dưới, chỉ có thể khuyên nhủ: “Ba nuôi, ba cứ an tâm dưỡng thương, cũng không cần quá căng thẳng.”

Hồng Hướng Phong nhìn Lê Đường với vẻ mặt trầm tư, nghi ngờ không biết có phải Lê Đường đang ám chỉ điều gì đó với mình.

Lúc này Lê Đường vẫn chưa biết những suy nghĩ đó của ông ta, khuyên vài câu thấy ông vẫn còn căng thẳng, liền đứng dậy rời đi.

Còn về những lời đồn đại, Lê Đường mấy ngày nay quen sống cô độc, người duy nhất có thể nói cho cậu biết vốn dĩ phải là Hồng Mẫn Hàng lại hoàn toàn không hề nhắc đến lấy một câu.

Hồng Hướng Phong ở nhà dưỡng thương mấy hôm, vết thương đã gần như lành hẳn. Thấy mấy ngày nữa là sinh nhật lần thứ 55 của mình, trong nhà có mấy lượt người đến hỏi ông định tổ chức thế nào.

Hồng Hướng Phong cũng rất do dự, nằm mãi trong nhà đúng là khó chịu, muốn được vui chơi một phen. Nhưng nghĩ đến chuyện ra ngoài lại lo lắng có chuyện xảy ra, nên vẫn chưa quyết định được.

Sau đó Lê Đường đề nghị: “Hay là tổ chức ở nhà đi.”

Hồng Hướng Phong nghe xong thấy ý kiến này cũng ổn, trong nhà có nhiều vệ sĩ trông coi, lại tránh được người ngoài ra vào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là an toàn nhất. Chỉ là ông ta phải đề phòng Lê Đường, chuyện này không chịu giao cho anh lo liệu, mà giao cho Hồng Mẫn Hàng, đồng thời âm thầm dặn người trong ngày hôm đó phải để mắt đến Lê Đường.

Đến ngày sinh nhật của Hồng Hướng Phong, nhóm anh em của ông ta đều đến chúc thọ. Hồng Hướng Quân còn đặc biệt chiều lòng ông, tìm mấy cô người mẫu trẻ đẹp đến. Ban đầu Hồng Hướng Phong còn trách Hồng Hướng Quân nhiều chuyện, sợ người lạ quá đông sẽ có rắc rối. Nhưng sau khi một cô người mẫu ngồi lên đùi ông ta, đút rượu cho uống, dỗ dành ông vui vẻ, ông ta liền thả lỏng, mặc kệ hết thảy.

Lúc này, Lê Đường đã cảm nhận rõ ràng sự đề phòng của Hồng Hướng Phong đối với mình, liền một mình đứng trong góc, lặng lẽ châm điếu thuốc.

Trước khi vào tiệc, Lê Đường nhận được cuộc gọi từ Bạch Tiểu Kỳ, nói có chuyện gấp muốn gặp anh.

Lê Đường do dự một chút, rồi đến báo với Hồng Hướng Phong rằng mình sẽ rời đi một lát.

Lúc này, Hồng Hướng Phong còn mong Lê Đường đi sớm một chút, vung tay ra hiệu cho anh rời đi.

Sau khi Lê Đường rời đi không bao lâu, Hồng Mẫn Hàng cũng nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Kỳ. Giọng của cô rất gấp gáp, nói rằng Lê Đường bị anh họ cô ta đánh bị thương, hỏi Hồng Mẫn Hàng có thể đến giúp mình đưa Lê Đường đến bệnh viện hay không.

Hồng Mẫn Hàng nói với giọng lo lắng qua điện thoại: “Được, tôi sẽ đến ngay.”

Sau đó cậu báo lại với Hồng Hướng Phong rằng Lê Đường xảy ra chuyện, cậu phải đi xem tình hình.

Hồng Hướng Phong có phần cảnh giác, nói: “Chuyện gì vậy? Gọi cho Lê Đường, để ba hỏi nó.”

Hồng Mẫn Hàng gọi điện cho Lê Đường, nhưng không ai bắt máy.

Hồng Mẫn Hàng càng sốt ruột, nhất quyết phải đi.

Thấy không ngăn được cậu, Hồng Hướng Phong bảo cậu dẫn theo thêm hai người, phải cẩn thận một chút.

“Con biết rồi.” Hồng Mẫn Hàng nói xong liền vội vàng rời đi.


Đường Lui – Kim Cương Quyển
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Truyện Đường Lui – Kim Cương Quyển Story Chương 83: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (10)
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...