Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 74: Lê Đường – Hồng Mẫn Hàng (1)
Tác giả có lời muốn nói: Phần trước của ngoại truyện đã được đăng rồi nên tôi sẽ không đăng lại nữa, để tránh lãng phí tiền và lưu lượng của mọi người. Tuy nhiên tôi đã thống kê rồi, các chương ngoại truyện trước phân bố ở phần “Tác giả có lời nói” của chương 42, 45, 47, 50, 53, 57, 58 và 60. Nếu đã quên thì có thể quay lại đọc lại một chút nhé.
**
Đêm hôm đó, Hồng Mẫn Hàng ngủ lại nhà Lê Đường.
Nhà Lê Đường vẫn còn quần áo thay giặt và một bộ đồ ngủ của Hồng Mẫn Hàng, nhưng theo thời gian, Hồng Mẫn Hàng lớn lên, quần áo dần dần trở nên chật. Cậu tắm xong mặc đồ ngủ vào, cổ chân đều lộ ra ngoài.
Nhà Lê Đường chỉ có một phòng ngủ và một chiếc giường lớn. Trước đây Hồng Mẫn Hàng đến đều ngủ chung giường với Lê Đường, nhưng đêm nay cậu kiên quyết muốn ngủ ở sofa.
“Làm sao đấy?” Lê Đường ngồi xổm trước sofa, hỏi cậu.
Hồng Mẫn Hàng không nói gì, nhắm mắt lại, cuộn người thành một khối.
Lê Đường không còn cách nào, đành phải lấy chăn từ trong phòng ra đắp cho cậu.
Đêm hôm sau, Lê Đường lái xe đưa Hồng Mẫn Hàng đến trường.
Trước cổng trường, Lê Đường nói với Hồng Mẫn Hàng: “Học hành cho tốt.”
Hồng Mẫn Hàng nhìn xuống đất, không nói gì.
Lê Đường có chút bất lực, đưa tay xoa đầu cậu: “Học cho ra trò để cho ba em thấy, đừng để ông ấy coi thường.”
Hồng Mẫn Hàng cũng biết ba mình xưa nay có chút coi thường cậu, nhưng cậu cảm thấy điều đó không sao cả. Cậu không cần Hồng Hướng Phong phải coi trọng mình, cậu chỉ cần Lê Đường tốt với một mình cậu là đủ rồi. Tiếc là giờ đến điều đó cũng không thực hiện được nữa.
Hồng Mẫn Hàng bước vào trong trường, đúng lúc này là thời gian học sinh quay lại trường, trong lớp cũng có bạn vừa được ba mẹ đưa đến. Một cô gái xinh đẹp gọi tên cậu: “Hồng Mẫn Hàng.”
Hồng Mẫn Hàng liếc nhìn cô một cái, không nói gì, sau khi vào cổng trường liền cắm đầu chạy thật nhanh vào bên trong.
Rất nhanh, ngay cả bóng lưng cậu, Lê Đường cũng không còn thấy được nữa. Anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, hút hết trong im lặng rồi mới lên xe rời đi.
Từ hôm đó trở đi, Hồng Mẫn Hàng rất hiếm khi về nhà.
Cậu dường như thực sự nghe lời Lê Đường, bắt đầu chú tâm vào việc học. Cuối tuần, hoặc là ở lại trường tham gia hoạt động của khoa, đôi khi thì tự học thêm; hoặc là ra ngoài trường tìm chỗ làm thêm, chỉ là không muốn về nhà.
Lúc đó Hồng Hướng Phong đã mua một căn biệt thự trong thành phố, dọn ra ở riêng với Hồng Mẫn Hàng. Ở phố Hương Trúc chỉ còn lại lão Vương trông coi cửa hàng và con mèo lớn mà Hồng Mẫn Hàng yêu quý nhất. Thỉnh thoảng, Hồng Mẫn Hàng vẫn sẽ quay lại phố Hương Trúc. Phòng của cậu ở tầng hai vẫn còn giữ nguyên, con mèo lớn mỗi ngày đều nằm phơi nắng trên bệ cửa sổ, lim dim đôi mắt, râu ria khẽ rung động, trông rất lười biếng.
Vào kỳ nghỉ hè và đông, Hồng Mẫn Hàng mới trở về biệt thự nhà họ Hồng ở phía tây thành phố. Đó là một trong những khu biệt thự lâu đời nhất ở thành phố Sùng Phong, khi xây dựng vẫn còn nằm ngoài vành đai hai, khu vực hẻo lánh sát rìa thành phố. Vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, khu vực xung quanh đã phát triển nhanh chóng, chính phủ đã bắt đầu quy hoạch xây dựng đường vành đai ba.
Hồng Hướng Phong hầu như không ở nhà, trong nhà chỉ có một người giúp việc chuyên nấu ăn và dọn dẹp. Hồng Mẫn Hàng ở trong phòng đọc sách, làm bài tập, buổi tối ăn xong thì đi dạo một vòng trong khu, nhưng rất ít khi gặp ba mình.
Hồng Hướng Phong mỗi sáng rời khỏi nhà, nếu buổi tối có về thì cũng là sau nửa đêm, luôn dẫn theo những người phụ nữ khác nhau, say khướt, vừa lên cầu thang vừa cười nói lè nhè.
Hồng Mẫn Hàng sẽ bịt tai lại, không nghe gì hết.
Lê Đường rất hiếm khi đến. Mỗi năm chỉ có sinh nhật Hồng Hướng Phong và dịp Tết, anh mới xuất hiện ở biệt thự nhà họ Hồng, còn lại lúc nào cũng bận rộn không hết việc. Trong ba năm, anh chỉ gặp Hồng Mẫn Hàng hai, ba lần, mỗi lần gặp chỉ cười nói: “Lại cao thêm rồi.” Sau đó liền bị Hồng Hướng Phong gọi đi, không còn thời gian để ý đến Mẫn Hàng nữa.
Năm lớp 12, đến sinh nhật Hồng Hướng Phong.
Hôm đó, Hồng Mẫn Hàng vốn đang trong giờ học. Sau tiết học thứ hai buổi chiều thì nhận được cuộc gọi của Hồng Hướng Phong, nói rằng lát nữa Lê Đường sẽ đến đón cậu đi dự tiệc sinh nhật.
Hồng Mẫn Hàng cúp máy, đến xin phép giáo viên chủ nhiệm để nghỉ học, sau đó quay về ký túc xá thay một bộ quần áo rồi đứng chờ trước cổng trường đợi Lê Đường.
Khi Lê Đường đến nơi, thứ anh nhìn thấy là Hồng Mẫn Hàng mặc áo khoác đen và quần dài màu đen đứng bên lề đường. Gương mặt non nớt ngày xưa giờ đã trở nên chững chạc hơn hẳn, trong ba năm nay chiều cao cũng đã tăng vọt, gần như cao ngang với Lê Đường, thần sắc mang theo vẻ lạnh lùng vượt quá tuổi.
Lê Đường không xuống xe, hạ cửa kính gọi: “Lên xe đi.”
Hồng Mẫn Hàng bước tới chỗ ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Lê Đường nhìn cậu, cười nói: “Trông như người lớn rồi đấy.”
Hồng Mẫn Hàng cũng mỉm cười, nhưng có phần xa cách, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lê Đường bật radio, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, vừa lái xe vừa hỏi: “Việc học có bận lắm không?”
“Không bận,” Hồng Mẫn Hàng đáp.
Lê Đường hỏi tiếp: “Năm nay lớp 12 rồi nhỉ? Học kỳ sau là chuẩn bị thi đại học rồi phải không?”
Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Vâng.”
Lê Đường cười hỏi: “Định thi trường nào?”
Hồng Mẫn Hàng nghiêng đầu nhìn Lê Đường một chút, rồi hỏi: “Anh thấy trường nào thì hợp?”
Lê Đường đáp: “Đừng hỏi anh. Anh chỉ biết mỗi Thanh Hoa với Bắc Đại, mấy trường khác không biết gì cả. Anh học hết cấp 2 thì đã rời quê lên thành phố rồi. Đừng nói là đại học, đến cấp 3 còn chưa học.”
Hồng Mẫn Hàng khẽ nói: “Cho nên anh thích những người học giỏi?”
Lê Đường đáp: “Trẻ con học giỏi, ai mà chẳng thích.”
Nghe vậy, Hồng Mẫn Hàng lại im lặng.
Hồng Hướng Phong đã bao trọn một nhà hàng Trung Hoa sang trọng trong thành phố để tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 45 của mình. Ông mời không ít đối tác làm ăn, còn đông hơn là đám anh em cùng ông lập nghiệp, giống như Lê Đường là dạng người đồng hương cùng rời quê lên thành phố làm việc.
Khi Lê Đường đến nơi, tiệc đã bắt đầu, cả đại sảnh nhà hàng đầy khói thuốc và rượu bia. Mọi người hút thuốc, uống rượu ào ào. Về phần Hồng Hướng Phong thì đang cùng hai người em trai của mình đi từng bàn để mời rượu.
Lê Đường vòng một tay ra sau lưng Hồng Mẫn Hàng, đưa cậu đi vào bên trong. Khi đi tới phía sau Hồng Hướng Phong, anh nhẹ nhàng gọi: “Ba nuôi!”
Lúc đó Hồng Hướng Phong đang đấu rượu với một người anh em lâu năm, nghe tiếng Lê Đường thì lập tức quay đầu lại cười lớn: “Con trai nuôi của tao về rồi đấy à! Mau, tới uống với ba nuôi vài ly!”
Lê Đường cười không từ chối, nhưng vẫn nói trước với Hồng Hướng Phong: “Con đã đưa Mẫn Hàng đến rồi.”
Nói xong, Lê Đường cầm lấy ly rượu, giơ lên với người đàn ông trước mặt: “Chú Lưu, cháu thay ba nuôi cháu kính chú một ly trước!” Sau đó dứt khoát uống cạn ly rượu trắng.
Hồng Hướng Phong tranh thủ lúc rảnh nhìn Hồng Mẫn Hàng gật đầu: “Ừ, về rồi hả?”
Hồng Mẫn Hàng đáp: “Vâng,” rồi nói tiếp, “Chúc mừng sinh nhật ba.”
Hồng Hướng Phong nở nụ cười, cuối cùng cũng có chút hài lòng, vỗ nhẹ vào lưng Hồng Mẫn Hàng: “Đi, theo ba đi mời rượu mấy chú, mấy bác.”
Một vòng mời mấy chục bàn như vậy, không chỉ Lê Đường mà đến cả Hồng Mẫn Hàng cũng bị ép uống bảy, tám ly rượu trắng. Gò má trắng trẻo của cậu đã bắt đầu ửng đỏ.
Hồng Hướng Phong rất vui, cảm thấy con trai như vậy mới giống một người đàn ông, sắc mặt đối với cậu cũng dịu đi, lời nói đã lắp bắp không rõ, còn khoác vai Hồng Mẫn Hàng trước mặt bao anh em mà hỏi: “Học hành sao rồi hả?”
Hồng Mẫn Hàng cúi đầu đáp: “Thi giữa kỳ đứng nhất toàn khối.”
Hồng Hướng Phong nghe vậy thì cười lớn, khoe khoang: “Nghe thấy không? Con trai tao nói thi đứng nhất! Mẹ nó, ba nó đây đến mấy cái chữ tiếng Anh còn chẳng biết, mà nó lại thi đứng nhất khối!”
Mọi người xung quanh liền thi nhau khen ngợi.
Hồng Hướng Phong nói: “Được, học cho giỏi vào! Mày muốn học đến đâu tao cũng chi tiền cho mày học đến đó!”
Có người bên cạnh nói: “Anh Hồng, anh định đào tạo một sinh viên đại học à?”
Hồng Hướng Phong nói: “Sinh viên đại học thì ăn nhằm gì! Còn có thạc sĩ, tiến sĩ gì đó, học hết cho tao! Chỉ cần đừng biến thành mọt sách, bị người ta đập một gậy cũng không dám kêu!”
Cả đám cười ồ lên, nhưng với Hồng Mẫn Hàng, những lời đó nghe vào tai lại chối tai vô cùng.
Cuối cùng, vẫn là Lê Đường lên tiếng: “Ba nuôi, ba say rồi.”
Hồng Hướng Phong nói: “Chút rượu này mà say gì chứ?”
Lê Đường cười nói: “Không say thì tốt, mọi người ăn uống cũng gần xong cả rồi, đổi chỗ khác chơi đi, ai muốn đánh mạt chược thì đánh, ai muốn hát thì hát, nếu ba nuôi thấy chưa uống đủ thì mình qua chỗ khác uống tiếp, được không?”
Hồng Hướng Phong đưa tay khoác vai Lê Đường. Ông thấp hơn Lê Đường, nên Lê Đường buộc phải cúi đầu, lại bị Hồng Hướng Phong ôm rất chặt, khiến mặt anh áp sát lên vai ông. Hồng Hướng Phong lớn tiếng nói: “Đây mới là con trai ngoan của tao! Hơn hẳn mấy đứa khác, hiểu ba nuôi nhất, thương ba nuôi nhất!”
Nói rồi, ông hôn lên mặt Lê Đường một cái.
Mọi người xung quanh cười ầm lên, Lê Đường cũng cười rồi nói: “Ba nuôi, vậy mà còn nói là chưa say.”
Chỉ có Hồng Mẫn Hàng đứng bên cạnh, siết chặt tay thành nắm, giận đến run người.
Ăn xong, cả nhóm chuyển sang một hội sở tư nhân gần đó. Hồng Hướng Phong mạnh tay bao trọn hội sở, để mặc mọi người muốn chơi gì thì chơi. Tâm trạng ông đang rất tốt, liền kéo mấy người bạn thân vào phòng riêng tiếp tục uống rượu.
Lê Đường sắp xếp ổn thỏa cho tất cả khách khứa, nhìn thấy Hồng Mẫn Hàng ngồi một mình trên ghế sofa ở sảnh tầng một, liền bước đến hỏi: “Có muốn anh đưa em về không?”
Hồng Mẫn Hàng lắc đầu.
Lê Đường châm một điếu thuốc, nói: “Ở đây hỗn loạn lắm, em về thì hơn.”
Hồng Mẫn Hàng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Không cần đâu.”
Lê Đường ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa đầu cậu, sau đó lại bỏ tay xuống, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, hỏi: “Không định về làm bài, học bài à?”
Hồng Mẫn Hàng nói: “Không cần.”
Lê Đường cười: “Đúng là lớn rồi. Hồi nhỏ anh nói gì em cũng gật đầu đồng ý, giờ anh nói gì em cũng chẳng nghe.”
Hồng Mẫn Hàng im lặng.
Lê Đường hỏi tiếp: “Có muốn đi hát không? Trên lầu có phòng riêng. Chứ cũng đâu thể ngồi đây cả đêm à?”
Hồng Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh: “Anh sẽ đi hát với em à?”
Lê Đường gật đầu: “Ừ, chẳng lẽ để em đi một mình? Đi thôi, anh gọi nhân viên mở phòng cho.”
Lê Đường choàng tay ôm vai Hồng Mẫn Hàng đứng dậy. Hai người vừa bước được vài bước định gọi phục vụ thì một người làm từ trên lầu vội vã chạy xuống, nói: “Anh Lê, anh còn ở đây à? Ông chủ Hồng đang tìm anh khắp nơi, muốn anh đi chúc rượu giúp.”
Lê Đường đành chịu, nói: “Đợi tôi một chút,” rồi quay lại nói với Hồng Mẫn Hàng: “Em lên trước với phục vụ đi, lát nữa anh lên tìm.”
Nói xong, anh vội đi theo người kia.
Chỉ còn Hồng Mẫn Hàng đứng lại một mình.
Một nhân viên phục vụ bước tới hỏi: “Cần tôi giúp gì không ạ?”
Hồng Mẫn Hàng ngẩng đầu nhìn anh ta: “Giúp tôi mở một phòng karaoke.”
Nhân viên đưa Hồng Mẫn Hàng lên tầng ba, thấy cậu đi một mình nên mở một phòng nhỏ. Trước khi rời đi, Hồng Mẫn Hàng nói: “Lấy cho tôi một chai rượu.”
Nhân viên lịch sự hỏi: “Cậu muốn rượu gì?”
Hồng Mẫn Hàng bị hỏi thì khựng lại một chút, đáp: “Gì cũng được, miễn là uống say được.”
Nhân viên nói: “Vâng, xin đợi một chút.”
Vì hôm nay Hồng Hướng Phong đã bao cả hội sở nên nhân viên mang đến cho Hồng Mẫn Hàng một chai rượu ngoại đắt tiền. Cậu tùy ý chọn một bài hát để nó tự phát, sau đó rót đầy một ly rồi uống cạn.
Hồng Mẫn Hàng chưa từng uống rượu Tây, chỉ thấy không nặng lắm, nhưng không ngờ rượu này ngấm chậm mà nặng, cộng thêm trước đó đã uống rượu trắng, bây giờ trộn lẫn lại khiến cậu say bí tỉ, đến mức không biết mình đang ở đâu.
May là uống nhiều nên muốn đi vệ sinh, cậu vẫn biết đi tìm nhà vệ sinh.
Hành lang vắng tanh, Hồng Mẫn Hàng vịn tường mà đi, mãi mới thấy một người liền vội vàng nhào tới túm lấy tay người đó: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Người đó là một cô gái trẻ tuổi, cũng uống không ít. Nhìn thấy cậu, cô cười nói: “Chẳng phải là cậu ấm nhà họ Hồng đây sao?”
Hồng Mẫn Hàng không hiểu cô ta nói gì, mệt mỏi dựa vào người cô, hỏi: “Nhà vệ sinh đâu?”
Cô gái nói: “Nhà vệ sinh phải không, đi, tôi dẫn cậu đi.”
Nhưng cô ta không dẫn cậu đến nhà vệ sinh công cộng mà đưa cậu vào phòng VIP cô ta vừa ở, bên trong có nhà vệ sinh riêng.
Cô ta dìu cậu vào đó, rồi đóng cửa lại.
Phòng này có khoảng bảy tám người trẻ tuổi, bàn bày bừa bộn ly rượu, chai lọ, còn có vài túi nhỏ chứa m* t** đá.
Có người hỏi: “Ai đấy? Sao lại đưa vào đây?”
Cô gái cười nhỏ: “Con trai Hồng Hướng Phong đấy. Dẫn cậu ta vào chơi chung, may ra làm quen, sau này còn có người bao chi.”
Một thanh niên nói: “Hình như vẫn còn là học sinh cấp 3 đấy?”
Cô gái nói: “Sợ gì? Mấy người nhà giàu này còn chơi ác hơn tụi mình. Cho cậu ta thử chút, biết đâu sau này còn cảm ơn tụi mình.”
Lúc đó Hồng Mẫn Hàng đã đi ra khỏi nhà vệ sinh, đầu quay cuồng dữ dội. Đèn xoay trong phòng chiếu thẳng vào mắt khiến cậu rất khó chịu.
Cô gái kia đi tới, dìu cậu ngồi xuống ghế sofa, nói: “Cậu ấm Hồng, muốn thử chút hàng xịn không?”
Hồng Mẫn Hàng không biết bọn họ là ai, khó chịu ngả người ra sau, lắc đầu: “Anh Lê đâu?”
Cô gái chẳng để ý cậu nói gì, cẩn thận cầm miếng giấy có chứa bột trắng, đưa sát mũi Hồng Mẫn Hàng: “Hít thử xem.”
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Lê Đường xuất hiện ở cửa, cau mày nói: “Định làm gì đấy?”
Cô gái giật mình, suýt làm đổ cả giấy bột trên tay.
Mấy thanh niên lập tức đứng bật dậy: “Anh Lê!”
Mặt mày Lê Đường tối sầm lại, bước nhanh tới chỗ ghế sofa, nhìn thấy Hồng Mẫn Hàng mắt mờ dại, lạnh giọng hỏi: “Bọn mày cho cậu ấy đụng vào m* t** đá?”
Có người vội vàng nói: “Không có không có! Tụi em còn chưa kịp làm gì thì anh vào rồi.”
Lê Đường kéo cô gái kia ra, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vỗ mặt Hồng Mẫn Hàng: “Mẫn Hàng? Sao lại ra bộ dạng này?”
Cô gái nói: “Chắc là uống say quá rồi.”
Lê Đường bế bổng Hồng Mẫn Hàng lên, nói với đám thanh niên kia: “Hôm nay là sinh nhật ông Hồng, tôi không so đo với các người, cũng không để ông ấy biết. Nhưng đừng để tôi phát hiện có lần sau. Con trai nhà họ Hồng mà các người cũng dám đụng vào, không muốn sống nữa à?”
Mấy người kia mặt cắt không còn giọt máu, quay sang oán trách cô gái.
Lê Đường bế Hồng Mẫn Hàng ra khỏi phòng, yêu cầu nhân viên mở một phòng nghỉ ở lầu trên, rồi đưa cậu lên đó.
Đặt Hồng Mẫn Hàng lên giường lớn trong phòng, Lê Đường không khỏi cảm thán, thằng nhóc này thật sự đã lớn rồi. Ngày trước bế cậu từ lầu này xuống lầu kia nhẹ tênh, giờ chỉ đi bằng thang máy mà hai tay cũng mỏi rã rời.
Anh vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt nhúng nước ấm, vắt khô rồi lau mặt cho Hồng Mẫn Hàng, sau đó cởi áo khoác và quần dài của cậu, kéo chăn đắp lại, dịu dàng nói: “Ngủ một giấc cho ngon.”
Đường Lui – Kim Cương Quyển
