Đường Lui – Kim Cương Quyển
Chương 73
Kiều Mộ Đông đỡ Hà Dụ cùng lên tầng bảy. Tầng bảy là khu phòng VIP của tòa nhà ngoại khoa, đều là phòng đơn dạng căn hộ nhỏ, có tivi, có internet.
Kiều Mộ Đông hỏi y tá trực tại quầy về số phòng bệnh của Lăng Cường, khi đi đến thì thấy Văn Quảng Hoa đang đứng trước cửa phòng.
Văn Quảng Hoa quay đầu lại thấy họ, gật đầu chào, rồi hỏi Hà Dụ: “Cậu sao rồi?”
Hà Dụ đáp: “Không sao, gần như khỏi hẳn rồi.”
Văn Quảng Hoa nói: “Vậy nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng hồi phục.”
Hà Dụ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Kiều Mộ Đông hỏi: “Sao không vào trong?”
Văn Quảng Hoa nhìn về phía phòng bệnh, nói: “Phó Thần Sơn tới rồi, đang nói chuyện với Lăng tiên sinh.”
Nghe vậy, Kiều Mộ Đông liếc nhìn Hà Dụ. Vẻ mặt Hà Dụ không có biến đổi gì, cậu kéo tay Kiều Mộ Đông: “Vậy chúng ta đợi một lát đi.”
Trong phòng bệnh, Lăng Cường khoác áo ngồi dựa vào giường, tinh thần trông không được tốt.
Phó Thần Sơn ngồi đối diện ông, nói: “Ba, con và Chỉ Lộ đã quyết định rồi, sẽ ly hôn theo thỏa thuận.”
Ánh mắt của Lăng Cường hơi mờ đục, lướt qua người Phó Thần Sơn, toát lên vẻ nặng nề và bất lực.
Ông vốn tình cờ phát hiện ra tin nhắn mà Hà Vũ Thông gửi cho Chu Tuyết Lam trong điện thoại của bà. Từ sau khi nhận tiền của Kiều Mộ Đông để trả nợ, Hà Vũ Thông quả thực đã rời khỏi Sùng Phong, ngoan ngoãn một thời gian. Nhưng sống lông bông mãi, trên người lại chẳng có tiền, ông ta lại bắt đầu nhắm vào Chu Tuyết Lam.
Ông ta nhắn tin cho Chu Tuyết Lam, yêu cầu bà chuyển tiền vào tài khoản của mình, nếu không sẽ nói hết mọi chuyện với Lăng Cường.
Chu Tuyết Lam vừa tức vừa sợ, muốn thay điện thoại nhưng lại sợ khiến Lăng Cường nghi ngờ, cứ thế sống trong lo lắng hoang mang suốt ngày, cuối cùng vẫn khiến Lăng Cường cảm thấy có điều bất thường.
Một ngày nọ, Chu Tuyết Lam đang tắm thì để điện thoại trong ngăn kéo. Lăng Cường nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên từ trong phòng, liền mở ngăn kéo ra tìm nguồn phát ra âm thanh, liền thấy được tin nhắn mà Chu Tuyết Lam nhận được.
Ông mở tin nhắn ra, bên trong chính là những bức ảnh khó coi mà Hà Vũ Thông gửi đến.
Chu Tuyết Lam tắm xong, mặc đồ ngủ bước ra thì thấy Lăng Cường cầm điện thoại của mình, ném mạnh vào tường, chiếc điện thoại vỡ nát hoàn toàn. Ông giận dữ mắng: “Đồ đàn bà không biết xấu hổ!”
Chu Tuyết Lam hoảng sợ, lưng dán vào tường, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của mình.
Vỏ sau của điện thoại cùng cả pin đều bị văng ra, màn hình vỡ nát, chẳng còn nhìn thấy được gì. Bà th* d*c, biết rằng Lăng Cường đã phát hiện ra điều gì đó, có thể là cuộc gọi từ Hà Vũ Thông, hoặc là tin nhắn của ông ta.
Khoảnh khắc đó, Chu Tuyết Lam bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng. Bà không cần phải dằn vặt che giấu Lăng Cường nữa, cũng không cần phải tiếp tục dây dưa với Hà Vũ Thông. Toàn thân bà như được giải thoát, chống tay lên tường rồi từ từ bước đến mép giường, ngồi xuống.
Lăng Cường lạnh giọng: “Bà không có gì để nói à?”
Chu Tuyết Lam chậm rãi nói: “Tôi còn gì để nói nữa? Ông chẳng phải đã thấy hết rồi sao?”
Lăng Cường chỉ tay vào bà: “Bà làm sao có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy?”
Chu Tuyết Lam ngẩng đầu nhìn ông: “Tôi sớm đã chẳng còn quan tâm gì đến cái gọi là thể diện rồi. Chúng ta làm vợ chồng gần ba mươi năm, ông có bao giờ thật lòng với tôi chưa? Ngày nào cũng cùng giường khác mộng, tôi đã chịu đủ rồi! Ông không có tình cảm với tôi thì tôi đi tìm người khác thì có gì sai?!”
“Không có tình cảm với bà? Tôi có điểm nào là có lỗi với bà? Bao nhiêu năm kết hôn, tôi đã để bà phải khổ cực ngày nào chưa? Bà muốn cái gì, tôi không mua cho bà chắc? Khi ba mẹ bà còn sống, mỗi dịp lễ Tết tôi đều theo bà về nhà, kính cẩn lễ phép với họ. Bà đi ra ngoài tìm đàn ông? Nhìn xem bà tìm loại đàn ông nào! Gửi ảnh vào điện thoại bà là để làm gì? Để đòi tiền đấy!”
Chu Tuyết Lam bật khóc, lấy tay che nửa khuôn mặt: “Đúng vậy, là tôi mù mới tìm phải hắn ta, không nhìn rõ người; nhưng năm xưa tôi lấy ông, chẳng phải đã mù cả nửa đời người rồi sao! Ông nói ông đối xử tốt với tôi? Vậy ông có biết tôi thích ăn gì? Thích mặc gì? Có nhớ ngày sinh nhật của tôi? Biết ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta là ngày nào không? Nếu ông thật lòng với tôi thì ông đã không đưa đứa con với người đàn bà khác về nhà rồi! Trong lòng ông chưa từng có tôi, mấy chục năm nay, người ông nhớ mãi vẫn là người đàn bà đã nhảy lầu kia!”
“Câm miệng!” Lăng Cường hất đèn bàn trên tủ đầu giường xuống đất, “Bây giờ chính bà là người ngoại tình, bà có tư cách gì mà chỉ trích tôi?!”
Tiếng cãi vã của hai người khiến vợ chồng chú Hứa ở tầng dưới giật mình. Ban đầu họ còn do dự, không biết có nên vào hay không, nhưng nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng, sợ xảy ra chuyện lớn, liền vội vàng mở cửa vào can ngăn.
Dì Hứa đỡ lấy Chu Tuyết Lam, còn chú Hứa thì khuyên Lăng Cường: “Lăng tiên sinh, đừng như vậy nữa, ngài nhìn xem dưới đất toàn là mảnh kính vỡ, coi chừng làm người khác bị thương.”
Chu Tuyết Lam nước mắt không ngừng tuôn rơi, Lăng Cường không muốn cãi nhau với bà trước mặt người ngoài, liền nói: “Bà tự mình suy nghĩ lại cho rõ đi!”
Nói xong, Lăng Cường định rời đi, nhưng Chu Tuyết Lam lại bước nhanh lên mấy bước, vừa khóc vừa nói: “Tôi rất rõ ràng, còn rõ hơn ông nhiều! Ông có biết năm đó cái người phụ nữ nhảy lầu chết kia, mỗi lần ông giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, ông đều gọi tên cô ta không? Ông tưởng tôi không biết sao? Tôi biết hết! Lăng Cường, cả đời này tôi chưa từng có lỗi với ông, là ông có lỗi với tôi! Người cần tỉnh lại là ông đó!”
Vừa dứt lời, Chu Tuyết Lam bất ngờ hất tay dì Hứa đang đỡ bà ra, một mình đi tới bên cửa sổ, không hề có dấu hiệu báo trước mà nhảy xuống. Chuyện xảy ra quá đột ngột, đừng nói là Lăng Cường, ngay cả dì Hứa đứng gần bà nhất cũng không kịp phản ứng. Đến khi kịp giơ tay muốn kéo lại thì đã muộn.
Tầng hai không cao, nhưng Chu Tuyết Lam tuổi đã lớn, hai chân bị gãy ngay tại chỗ, sau đó được xe cứu thương đến đưa đi bệnh viện.
Lăng Cường vội vàng từ tầng hai chạy xuống, thấy Chu Tuyết Lam nằm trên bãi cỏ, lập tức tối sầm mặt mày, ngất lịm tại chỗ.
Hai vợ chồng được đưa vào cùng một bệnh viện. Lăng Chỉ Lộ vội vàng từ nước ngoài trở về, đến thăm mẹ, rồi lại thăm ba, cuối cùng ở lại bên giường Chu Tuyết Lam.
Sau khi Chu Tuyết Lam tỉnh lại, lập tức kiên quyết đòi chuyển viện. Lăng Chỉ Lộ không còn cách nào khác đành giúp mẹ làm thủ tục chuyển sang một bệnh viện lớn khác trong thành phố.
Còn Lăng Cường, từ ngày hôm đó đến nay, chưa có cơ hội gặp lại Chu Tuyết Lam, cũng không còn cơ hội để hỏi bà tại sao lúc đó lại lựa chọn nhảy từ lầu xuống?
Giờ đây, Phó Thần Sơn ngồi đối diện ông, nói cho ông biết, anh ta và Lăng Chỉ Lộ đã quyết định ly hôn.
Lăng Cường dựa vào đầu giường, nhìn Phó Thần Sơn: “Nghĩ thế nào?” câu hỏi dành cho Phó Thần Sơn, hỏi anh nghĩ gì khi quyết định như vậy.
Phó Thần Sơn nói: “Con cảm thấy có lẽ như vậy là tốt hơn.”
“Ly hôn lại là điều tốt hơn cho hai người?” Lăng Cường lại hỏi một câu nữa.
Phó Thần Sơn ngẩng đầu lên, mệt mỏi đưa tay xoa mặt: “Chỉ Lộ đã quyết rồi. Con nhìn ra được, cho dù con nói gì cũng không thay đổi được nữa.”
Lăng Cường im lặng một lát, rồi nói: “Không có gì là tuyệt đối cả.”
Phó Thần Sơn cúi đầu nhìn xuống đất, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ Lộ nói, cô ấy không muốn sau này sống như hai người, cùng giường mà khác mộng mấy chục năm, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Nghe vậy, Lăng Cường khẽ nhắm mắt lại.
Phó Thần Sơn lại nói: “Lần này, có lẽ Chỉ Lộ đã thật sự nghĩ thông rồi.”
Lăng Cường mở mắt ra, hỏi: “Con không yêu nó sao?”
Phó Thần Sơn nhìn hai bàn tay đang đặt trên đầu gối mình, nói: “Chắc là không yêu đến mức như thế.”
Lăng Cường nói: “Vậy thì ly hôn đi. Nếu hai đứa đã quyết rồi, ta cũng không còn gì để nói, muốn ly thì ly.”
Phó Thần Sơn đứng dậy, ban đầu định gọi một tiếng “ba”, nhưng cảm thấy không thích hợp, nên chỉ nói: “Ngài giữ gìn sức khỏe.”
Lăng Cường nói với anh: “Thần Sơn, cậu có từng nghĩ sẽ có một ngày hối hận không?”
Phó Thần Sơn đáp: “Tôi vẫn luôn hối hận vì quá khứ, nhưng nếu thật sự được quay lại quá khứ, tôi cũng không chắc mình có đưa ra lựa chọn khác không. Vậy nên câu hỏi này với tôi mà nói thật ra chẳng có nhiều ý nghĩa.”
Lăng Cường ngả đầu ra sau, nói: “Vậy thì đi đi. Chuyện công ty, cái gì cần theo vẫn phải theo, đừng để lạc mất.”
Phó Thần Sơn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Phó Thần Sơn bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên liền thấy Hà Dụ đang mặc quần áo bệnh nhân. Anh nhìn thấy băng gạc trên đầu và cánh tay Hà Dụ, bước lên một bước: “Tiểu Dụ? Sao lại bị thương nặng thế này?”
Kiều Mộ Đông lập tức choàng tay qua vai Hà Dụ, chắn trước mặt cậu: “Không cần cậu lo.”
Phó Thần Sơn nhìn Kiều Mộ Đông, cuối cùng chỉ quay sang Hà Dụ nói: “Tôi có thể nói vài lời với cậu không?”
Hà Dụ nắm tay Kiều Mộ Đông, lắc đầu: “Thần Sơn, xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu lần trước. Nhưng những gì tôi nói hôm đó đều là thật lòng. Tôi không có gì muốn nói thêm với cậu nữa.”
Phó Thần Sơn nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ, cúi đầu cười khổ: “Tôi hiểu rồi. Tiểu Dụ, hy vọng cậu sẽ hạnh phúc.”
Hà Dụ đáp: “Cảm ơn cậu.”
Nhìn theo bóng lưng Phó Thần Sơn rời đi, Kiều Mộ Đông siết chặt tay Hà Dụ: “Chúng ta vào thôi.”
Khi đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Lăng Cường đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe tiếng bước chân có người vào, ông chậm rãi mở mắt, hỏi: “Ai?”
Kiều Mộ Đông nắm tay Hà Dụ bước đến trước giường bệnh của Lăng Cường.
Lăng Cường từ đầu đến chân quan sát kỹ Hà Dụ một lượt, hỏi: “Hai người đến làm gì?”
Kiều Mộ Đông nói: “Đến thăm ông.”
Lăng Cường có vẻ đã không còn sức để tranh cãi với họ nữa. Với dáng vẻ đang nằm trên giường bệnh như hiện tại, ông cũng chẳng nói ra nổi lời nào để chia rẽ hai người. Thậm chí ông bắt đầu cảm thấy mơ hồ, không biết rốt cuộc mình đã kiên trì suốt bao lâu là vì điều gì.
Ông hỏi Hà Dụ: “Làm sao lại thành ra thế này?”
Kiều Mộ Đông cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của Hà Dụ, nói: “Vì muốn tìm chứng cứ để cứu tôi ra, cậu ấy bị người ta đánh.”
“Ồ?” Lăng Cường cũng nhìn sang cánh tay bị thương của Hà Dụ.
Kiều Mộ Đông cảm thán: “Nhưng ông vẫn sướng hơn tôi, có hai người phụ nữ vì ông mà nhảy lầu. Tiếc là ông chẳng biết trân trọng ai cả.”
Hà Dụ lén kéo nhẹ tay áo Kiều Mộ Đông từ phía sau, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa.
Lăng Cường cười khẽ, khóe môi cong lên có phần cứng nhắc, ông nói: “Còn gì muốn nói với ta nữa không?”
Thật ra Kiều Mộ Đông cũng không còn gì để nói. Anh và Lăng Cường đã đối thoại với nhau quá nhiều lần, cuối cùng chẳng ai có thể thuyết phục được ai. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là để cho Lăng Cường thấy anh đang sống rất hạnh phúc, để ông ta hiểu rằng mình đã sai.
Thế nên Kiều Mộ Đông vòng tay ôm lấy vai Hà Dụ, nói: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi. Đến lúc đó hy vọng ông có thể đến dự.”
“Kết hôn?” Lăng Cường như nghe được chuyện gì nực cười lắm, “Hai thằng đàn ông kết hôn? Ai mà thừa nhận chuyện đó?”
Hà Dụ bỗng nhiên lên tiếng: “Mình có hạnh phúc hay không, sao phải cần người khác công nhận? Tôi không cần ai công nhận cả, tôi chỉ cần làm một cam kết với người mà tôi yêu.”
Nghe vậy, Kiều Mộ Đông mỉm cười hôn nhẹ lên má cậu.
Lăng Cường ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, không nói gì thêm.
Kiều Mộ Đông nói với ông: “Tôi chỉ đến thăm ông một chút thôi. Giữ gìn sức khỏe đi, Lăng Vân còn cần ông chống đỡ.” Nói rồi, anh nắm tay Hà Dụ bước ra khỏi phòng bệnh.
Ra đến cửa, Văn Quảng Hoa vẫn đang đứng đó.
Kiều Mộ Đông hỏi: “Có người chăm ông ấy không?”
Văn Quảng Hoa đáp: “Có thuê một hộ lý, túc trực 24/24.”
Kiều Mộ Đông lại hỏi: “Còn con gái ông ấy?”
Văn Quảng Hoa thở dài bất lực: “Đang ở bên Lăng phu nhân.”
Kiều Mộ Đông gật đầu: “Vậy phiền anh để ý giúp. Trông chừng ông ấy nhé.” Rồi anh quay sang Hà Dụ: “Về thôi.”
Hà Dụ nói: “Em không đi nổi nữa rồi.”
Kiều Mộ Đông liền ngồi xổm xuống: “Lên đi, anh cõng em.”
Hà Dụ leo lên lưng Kiều Mộ Đông để anh cõng mình. Kiều Mộ Đông liền cõng Hà Dụ đi tới thang máy, hai người quay lại tầng nơi Hà Dụ đang nằm viện. Trên đường, có rất nhiều người ngoái nhìn, thậm chí có y tá hỏi: “Sao thế?”
Kiều Mộ Đông đáp: “Không sao cả.”
Thế là y tá kia hơi không vui, nói: “Xin đừng đùa giỡn ở hành lang, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các bệnh nhân khác.”
Kiều Mộ Đông lập tức thấy khó chịu: “Chúng tôi đâu có đùa giỡn gì!”
Hà Dụ đá anh một cái, ra hiệu anh thả mình xuống, rồi nói với y tá: “Xin lỗi, bọn tôi sẽ chú ý hơn.” Sau đó liền kéo Kiều Mộ Đông rời đi.
Kiều Mộ Đông bực bội nói: “Con bé đó cứ thấy anh là không vừa mắt.”
Hà Dụ cười nói: “Biết đâu là vì người ta thích anh.”
“Hừ hừ,” Kiều Mộ Đông nói, “Anh được săn đón như thế, em còn không mau thể hiện gì với anh sao?”
Hà Dụ hỏi: “Thể hiện thế nào?”
Kiều Mộ Đông nói: “Còn phải xem em tự giác đến đâu.”
Hà Dụ giơ tay phải lên, vòng qua cổ Kiều Mộ Đông kéo anh cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi anh.
Kiều Mộ Đông lập tức đáp lại, làm nụ hôn thêm sâu hơn.
Đúng lúc đó, cô y tá khi nãy ló đầu ra, thấy ngay cảnh này, tức đến mức mặt đỏ bừng: “Đây là bệnh viện đó! Tôi báo cảnh sát bây giờ!”
Hà Dụ giật mình, vội kéo Kiều Mộ Đông chạy về hướng phòng bệnh.
**
Ba năm sau.
Hà Dụ nằm trong vòng tay Kiều Mộ Đông, cả hai cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn, vừa mát-xa vừa ngắm sao.
Kiều Mộ Đông cảm thán: “Hồi đó rời khỏi nơi này, anh đã nghĩ sẽ có ngày mua lại chỗ này.”
Hà Dụ chỉ mỉm cười không nói gì.
Kiều Mộ Đông tiếp: “Ai ngờ Lăng Cường cứ để trống căn nhà mãi, lại không chịu bán. Nếu không, cũng chẳng phải đợi lâu thế.”
Hà Dụ nói: “Thật ra cũng không nhất thiết phải là chỗ này.”
Kiều Mộ Đông cầm chai dầu gội bên cạnh, bóp một ít rồi xoa lên tóc Hà Dụ: “Hồi đó thấy em thích nơi này lắm mà.”
Hà Dụ gật đầu: “Ừm, thích thật. Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc rời đi, cảm giác rất tuyệt.”
Kiều Mộ Đông nói: “Cái này phải cảm ơn Lăng Cường.”
Hà Dụ khẽ “ừm” một tiếng: “Cảm ơn ông ấy.”
Kiều Mộ Đông bật cười: “Em thật là dễ hài lòng.”
Hà Dụ cũng cười: “Biết đủ là hạnh phúc.”
Kiều Mộ Đông giúp Hà Dụ gội sạch hết bọt trên tóc. Hà Dụ đứng dậy, ngồi lên mép bồn tắm, để Kiều Mộ Đông ngồi g*** h** ch*n mình: “Được rồi, giờ đến lượt em gội đầu cho anh.”
Kiều Mộ Đông nói: “Gọi đại gia.”
Hà Dụ bắt chước giọng ẻo lả, nói: “Kiều đại gia~”
Kiều Mộ Đông gật đầu: “Ngoan.”
-Hết chính truyện-
Đường Lui – Kim Cương Quyển
